27.
Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư, trong trường hợp chưa đăng ký kết hôn, đứa bé sẽ mặc định mang hộ khẩu bên mẹ.
Triệu Hằng muốn chứng minh đứa trẻ là con anh ta, thì bắt buộc phải tiến hành giám định quan hệ cha con.
Nhưng chỉ cần tôi, với tư cách là mẹ của đứa trẻ, không đồng ý, thì không ai có quyền ép con tôi đi xét nghiệm ADN.
Đây là một thế cờ không lối thoát với anh ta.
Lúc này, việc chưa kết hôn lại trở thành lá chắn bảo vệ tôi.
Triệu Hằng nhận ra ý đồ của tôi, giận dữ quát lên:
“Đừng tưởng mấy trò mèo này có thể qua mặt được tôi!”
“Nếu cô không giao con ra, tôi sẽ để cả thiên hạ biết cô là thứ đàn bà bị người ta chê bỏ, không ai thèm!”
Tôi quay đầu nhìn cảnh sát:
“Anh ta xúc phạm danh dự và đe dọa tôi, chuyện này là phạm pháp, đúng không?”
28.
Do hai bên không thể đạt được thỏa thuận, buổi hòa giải cuối cùng cũng kết thúc trong bế tắc.
Cảnh sát đã cảnh cáo Triệu Hằng bằng lời, yêu cầu anh ta không được phép quấy rối cuộc sống của tôi nữa.
Tôi không hài lòng với kết quả này, nhưng tạm thời cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Bước ra khỏi sảnh đồn công an, thời tiết bất ngờ chuyển xấu, mưa lẫn tuyết bắt đầu rơi.
Triệu Hằng vội vàng tới thành phố A, không mang theo hành lý, trên người chỉ mặc một chiếc áo phao mỏng, lạnh đến mức run rẩy cả người.
Còn tôi ngồi vào vị trí lái xe ấm áp, chuẩn bị khởi hành rời đi.
Tôi hạ cửa kính xuống nửa chừng, khinh miệt nhìn Triệu Hằng:
“Tôi và anh vốn không phải người cùng một thế giới.”
“Ví dụ như chiếc xe này, không đắt, chỉ khoảng năm trăm ngàn.”
“Nhưng nếu anh muốn mua bằng sức mình, không ăn không uống, cũng phải mất mấy năm mới đủ tiền, phải không?”
Tôi hiểu rất rõ tính cách của Triệu Hằng.
Một khi dính đến tiền bạc, anh ta sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm và dễ mất kiểm soát.
Nhưng tôi cố tình muốn chọc giận anh ta.
Quả nhiên, vừa nghe tôi nói xong, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Triệu Hằng lập tức đứt phựt.
Anh ta giơ lên một hòn đá, giận dữ ném thẳng vào cửa kính xe.