Đối Phó Với Hệ Thống Thất Đức
Chương 1: Thế giới thứ nhất
- Bắn, lên bắn đi kìa. Đm, chúng mày nhát thế, chết cả lũ bây giờ.
Nam Huy ngồi trước màn hình máy tính, anh không ngừng gào thét chửi đồng đội. Người đàn ông vô công rồi nghề này suốt ngày chỉ cắm mặt vào các giải đấu trên game. Bạn gái không có, cha mẹ thì mất sớm khiến anh chẳng chuyên tâm vào học hành. Tiền thì kiếm được nhờ những lần tham gia các giải đấu trong nước và quốc tế.
Đang bắn nhau hăng thì đồng đội của anh chết, chiến đội cũng vì thế mà thua theo luôn. Nam Huy tức tối, đứng phắt dậy dẫn theo chú chó ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Miệng vẫn không ngừng chửi thằng bạn bắn ngu.
- Tổ Tông à, mày còn cười được sao? Không thấy ông đây đang tức chết đấy à?
Nam Huy mắng con chó, Tổ Tông nghe vậy thì tưởng được khen, quẫy đuôi mừng rối rít.
- Còn vui nữa chiều nay tao cắt cơm đấy.
Anh nạt nó. Tổ Tông cụp tai xuống, mặt ỉu xìu. Đi đến gần một bụi rậm bỗng nó xồ ra, vùng chạy kéo theo dây xích khỏi tay Nam Huy. Anh đuổi theo thì bỗng thấy nó khựng lại, tha ra một vật gì đó hơi gỉ sét, trông có vẻ như đồ cổ. Nam Huy chẳng để ý nhiều, tiếp tục dắt nó đi nhưng Tổ Tông lại đặt vật đó xuống, gặm lấy ống quần anh mà kéo lấy kéo để. Rốt cuộc cuối cùng Nam Huy cũng đành mang nó về nhà để nghiên cứu.
Tháo tháo lắp lắp cả nửa ngày trời cuối cùng chẳng có gì thú vị, anh định vứt nó ra thùng rác thì chạm phải nút bấm dưới đế, một luồng sáng mạnh cùng tiếng nhạc hài hước xuất hiện, hút anh vào khoảng không mặc cho Tổ Tông sủa inh ỏi.
~ Tèn tén ten tén ten tèn ten...
Tiếng nhạc nghe như rạp xiếc khiến Nam Huy tỉnh giấc. Anh thấy mình đang trên một bãi cỏ ở khu vui chơi. Mọi thứ đều vượt quá sức tưởng tượng. Đây là bối cảnh game anh mới chơi chiều nay mà, tại sao lại như vậy được?
- Má, chơi nhiều đến ngu người luôn rồi, phải tỉnh dậy mới được.
Nam Huy tát vào mặt mình một cái thật mạnh. Đau... đau quá trời. Gì chứ, không thể có chuyện đó xảy ra được, trong mơ không có lí nào lại có cảm giác chân thực đến vậy được. Một chàng trai xuất hiện phía sau, trên tay là một khẩu AK. Nhìn nhân vật này quen lắm, là nhân vật trong game của anh đây mà.
- Chết tiệt, lũ thất đức.
Bỗng dưng Nam Huy chửi thề, nhổ mạnh một đám cỏ khiến đất vãi tung tóe. Một giọng nói rô bốt vang lên
- Thất Đức chào mừng bạn đến với thế giới ảo. Mời đi theo chúng tôi để biết thêm chi tiết.
- Cái đéo gì? Tên gì hài vậy, Thất Đức? Chúng mày bị dở hơi à? Thả ông mày ra!
Anh vùng vẫy trong tuyệt vọng giữa hai người đàn ông cao to đang bế mình đi.
Điên, điên thật rồi. Tổ Tông đâu gọi Nam Huy dậy mau, anh bị ảo nặng rồi.
Nam Huy bị đưa đến một căn phòng nhỏ phía tòa nhà giữa trung tâm. Một màn hình Al hiện ra trước mắt cùng với giọng hát ngang phè.
- Chào mừng bạn, chào mừng bạn
Chào mừng đến với thế giới hài hước
Nơi đào tạo những chúa hề chính hiệu
2000 USD chỉ với 2000 USD,
Bạn sẽ thành chủ rạp xiếc trung ương...
Đậu mèo, cái hiểu ứng quỷ gì vậy chứ? Mắt chó còn mù huống chi mắt người. Tiếp thị bây giờ cũng hiện đại đến vậy à? Thuê hẳn tòa nhà rồi bắt người ngồi nghe luôn. Cảnh sát không biết là may cho chúng mày. Nam Huy nhếch môi, khuôn mặt đầy bất lực. Tay chân đang dần cứng đờ lại khiến anh hận không thể cho chúng chiếc dép vào mồm để ngậm cái mõm sủa bậy này lại. Hệ thống cái mả mẹ gì chứ, tất cả là lùa gà. Còn không bằng tao cầm AK tiêu diệt hết chúng mày.
- Thả ông mày ra, ông còn phải cho chó ăn.
- Đang quét nhân vật, vui lòng chờ. Đang quét nhân vật, vui lòng chờ...
Một chiếc lồng kính khổng lồ úp xuống người anh, thứ vòng tròn xanh quét qua quét lại một hồi. Cuối cùng màn hình hiện lên dòng chữ: "Chúc mừng bạn đã trúng tuyển. Xin hãy chuẩn bị, vài phút nữa sẽ khởi hành."
Xu cà na. Chuyện gì đang diễn ra vậy, trúng tuyển? Tôi trúng tuyển cái gì? Rồi mấy người định đưa ông đây đi đâu? Nam Huy hoảng thật rồi, chỉ tiện tay nhặt món đồ kia mà giờ nó tung phép thuật winx đưa mình vào thế giới ảo luôn rồi. Tổ Tông ơi, mày hại chết anh rồi.
Bỗng sàn nhà dưới chân Nam Huy sụt xuống, khí gây mê tứ phía tỏa ra khiến anh dần chìm vào giấc ngủ. Lúc mơ màng, anh còn nghe thấy tiếng hệ thống rè rè...
- Đang vào thế giới thứ nhất, đang vào thế giới thứ nhất...
"Mẹ mày, thả ông mày ra. Rank của ông mày còn chưa cày xong, anh em còn đang chờ gánh team. Ông mày không có tiền cũng không có hứng thú làm chủ rạp xiếc trung ương. Chúng mày hâm thật rồi, tiếp thị cũng phải có mức độ nữa chứ, nhỡ chó nhà tao không được ăn đúng bữa rồi bị đau dạ dày thì sao"
Trong suy nghĩ Nam Huy vẫn thầm chửi nhưng dường như hệ thống có thể đọc được suy nghĩ của chủ nên phát loa nói chuyện
- Cầy bảy món, Cầy bảy món...
Nam Huy tức đến hộc máu, hận không thể tự tay mình cầm dép phang chết cái bộ não của hệ thống này thì đã rơi xuống thế giới thứ nhất. Va đập mạnh khiến anh bất tỉnh luôn, không còn bất kì nhận thức nào nữa.
- ---------
Tuyết nguyệt năm Vũ Quế thứ chín, tiết trời trở lạnh.
Hoàng đế Lưu Giác bị thất thủ trước các thế lực thù địch lục đục làm phản nơi triều chính, hoàng hậu ôm thái tử lưu vong qua nước láng giềng, bỏ lại công chúa mới chập chững biết đi với Ninh thái hậu giữa lúc đất nước lâm vào cảnh gian nan, loạn lạc khắp nơi. Đi mười bước thì phải có đến 3 4 người chết do dẫm đạp lên nhau mà chạy, đường phố vắng lặng đến mức nghe được từng hồi tên bắn của quan lại cõng rắn cắn gà nhà. Hồi chuông phát ra đều đặn từ ngôi chùa gần đó giờ cũng không còn, thay vào đó là tiếng vó ngựa dồn dập từ cổng thành ngày càng nhiều hơn, kinh thành hằng ngày náo nhiệt vô cùng cũng chỉ còn từng mồi lửa nhỏ cháy rải rác, nhen nhóm cả vào những thi thể la liệt mặt đất tạo nên một mùi khét rất khó chịu.
- Mẹ nó... nhức đầu quá...
Nam Huy mơ màng tỉnh dậy, hai tay day mạnh bên thái dương một hồi thầm chửi rủa. Lúc hoàn toàn mở mắt thì lại cực sốc khi thấy mình đang nằm trên một đống rơm, xung quanh đầy bọ bò lúc nhúc. Mẹ kiếp, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng thấy nơi nào bẩn như này, Tổ Tông nhà anh còn sạch hơn cái đống bùi nhùi đang sát rạt bên cạnh. Xem kĩ lại mới thấy ra đó là một đứa bé tầm 2-3 tuổi, mặt mũi lấm lem đầy bùn đất, chân tay xây xước, một số vết thương còn đang tứa máu. Chưa rõ hoàn cảnh như nào khiến Nam Huy hoảng hốt bật hẳn người dậy, định ra mở cửa kho thì phát hiện cửa đã bị khóa ngoài, một chút ánh sáng cũng không lọt qua được. Nam Huy tính kêu cứu thì trước mắt hiện lên một màn hình ảo kèm giọng Al quen thuộc bên tai.
- Chào mừng đến với thế giới thứ nhất, mời bạn xem giới thiệu nhân vật:
- Chung Khải Phong, 23 tuổi, là thứ nam của một quan lại có tiếng trong triều được hoàng đế hết mực trọng dụng. Nhưng do hiện tại đất nước lâm vào cảnh khốn đốn, dân chúng oán thấu trời xanh, cha của Chung Khải Phong đã ôm đồ bỏ trốn theo hoàng đế Lưu Giác khiến Nhi muội và Chung Khải Phong bị chính thất bắt nhốt chỉ vì là con của thứ thê... BẮT NHỐT Á?
Nam Huy đọc được một nửa giới thiệu nhân vật của mình mà nản. Thật là thảm quá đi, đã là thứ nam của một gia đình quan lại sụp đổ, giờ còn bị ném vào trong nhà kho hoang, tự sinh tự diệt cùng với một nhóc con yếu ớt, có khi còn chưa cả nhận thức được mình đang làm gì. Nam Huy đứng phắt dậy, trước hết nắm được tình hình thì phải kiểm tra vết thương của muội muội, con bé còn quá nhỏ, những vết thương này để lâu e rằng sẽ nhiễm trùng mà sưng vù lên mất.
Nghĩ đến đây, Nam Huy chọn trên màn hình chữ "Tiếp theo" thì được hệ thống chiếu lên một bản đồ và vị trí cụ thể của mình. Có một vùng dấu đỏ ở phía Đông khiến anh có chút tò mò. Hệ thống có rất nhiều tính năng ở nút khóa, yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ mới được sử dụng.
- Xem nào... Từ đây đến kinh thành. Ôi mẹ kiếp, quan lại gì mà ở xa thế, hại chết ông đây rồi.
Nam Huy hét toáng lên khiến Nhi muội giật mình mà thức dậy. Con bé ngoan lắm, chẳng khóc lóc gì mà chỉ giương cặp mắt tròn xoe nhìn anh, hai tay giơ ra phía Nam Huy mà vỗ vỗ.
- Bế... bế
Nam Huy từ bé đến lớn chẳng bao giờ đụng đến trẻ con, nhưng nhìn muội muội đang bị thương trước mặt mà không thể kìm lòng ôm chặt vào lòng, đi quay nhà kho chật chội cuối cùng cũng chỉ tìm thấy một bát nước cùng một cái bánh bao cắn dở. Nam Huy dỗ dành muội muội, đem bánh bao xé nhỏ ra cho con bé ăn, còn phần mình thì bắt đầu nghiên cứu cách mở khóa cửa để ra ngoài. Anh tính đưa con bé vào kinh thành để chữa thương, vì đằng nào nhiệm vụ đầu tiên cũng là đến kinh thành, một công đôi việc. Nam Huy phải bẻ khóa chức năng "mắt" để có thể biết rõ được tình hình của thế giới mình sống hơn, từ đó mà cũng dễ dàng hành động.
Nghĩ một hồi tự nhiên Nam Huy không khỏi thắc mắc... nhưng thế giới này sao lạ vậy? Không có kết cục cũng không có cốt truyện, vậy làm thế nào để anh trở về thế giới thực?
Nam Huy lẩm bẩm, hệ thống nhận diện đó là một câu hỏi nên đáp:
- Sao mà hỏi lắm thế? Làm được gì chưa mà hỏi lắm thế?
- Mẹ kiếp, ông đây hỏi mày à? Cái tên hệ thống thôi đã thấy mày thất đức rồi. Ngày xưa chắc cô dạy giáo dục công dân của người tạo ra mày nghỉ đẻ ha? Ngậm mồm lại để ông đây suy nghĩ.
- Chung Khải Phong, bạn có muốn dùng gợi ý không?
Hệ thống hiện ra 2 chữ có và không, ngoài ra không còn bất kì điều gì khác.
Đương nhiên là muốn, dễ gì được xơi mà không phải động não?
Nam Huy không chần chừ mà ấn có, một luồng sáng lại hiện ra làm rớt từ trần nhà xuống một thanh gỗ cùng một con dao.
- Đã sử dụng gợi ý. Số gợi ý còn lại: 0.
Ở bên trái màn hình lại hiện lên những thống số:
" 1 gợi ý: 3 lượng bạc ~ 2.400.000
2 gợi ý: 5 lượng bạc ~ 3.000.000
....
Gói trọn đời: 16 666 lượng bạc ~10.000.000.000 "
- Ôi mẹ cha ơi...
Nam Huy thét gào, cả đời hắn chưa bao giờ thấy nhiều số không ở skill trọn đời đến như vậy. Hóa ra cái hệ thống này không có tình người, đã ép tham gia còn bắt ông đây phải mua gợi ý.... mà lại còn phải trả bằng tiền ông đây.
- Cái thứ đéo gì thế này? Lùa gà hay lùa bò đây? Không mua, ông đây không mua. Ông đây đủ thông minh hơn lũ chúng mày. Cứ chờ đấy, khi nào ông trở về thế giới thực sẽ đem hệ thống này đốt tất.
Chung Khải Phong đá vào đống rơm bên cạnh khiến Ninh muội tự nhiên cười nắc nẻ, điều này cũng khá nguy hiểm nên ngay lập tức Chung Khải Phong phải che mồm muội muội lại. Nếu giờ để bọn nha dịch nghe được, ắt sẽ bị chính thất lôi ra cho ăn no đòn.
Y nhìn con dao và thanh gỗ trong tay, nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Dù gì cửa nhà kho này cũng đã cũ nát, y lại còn từng học võ, chắc sẽ không khó khăn lắm. Trước hết phải dùng dao vót nhọn thanh gỗ làm vũ khí, tiếp phải khoét một lỗ đủ to trên cánh cửa để bỏ trốn. Việc này chỉ có thể làm vào ban đêm, ban ngày sẽ bị phát hiện. Suy đi nghĩ lại cả nửa ngày trời, Chung Khải Phong biết rõ y và biểu muội bị nhốt và bỏ đói trong này ắt phải có điều gì to tát hơn, có thể do y đã nắm thóp được điều gì đó của chính thất, và hẳn rồi, một phần vì là giọt máu của thứ thê.
- Đúng là muốn bỏ đói chết ta đây... phải nhanh chóng tìm đường tự cứu mình, nhập vai thôi. Chung Khải Phong ta đây sẽ oanh tạc thế giới này.
______________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD @moctequan VÀ WORDPRESS CỦA NHÀ MỘC TÊ. VUI LÒNG KHÔNG RE-UP VÀ CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC MÀ KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
Nam Huy ngồi trước màn hình máy tính, anh không ngừng gào thét chửi đồng đội. Người đàn ông vô công rồi nghề này suốt ngày chỉ cắm mặt vào các giải đấu trên game. Bạn gái không có, cha mẹ thì mất sớm khiến anh chẳng chuyên tâm vào học hành. Tiền thì kiếm được nhờ những lần tham gia các giải đấu trong nước và quốc tế.
Đang bắn nhau hăng thì đồng đội của anh chết, chiến đội cũng vì thế mà thua theo luôn. Nam Huy tức tối, đứng phắt dậy dẫn theo chú chó ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Miệng vẫn không ngừng chửi thằng bạn bắn ngu.
- Tổ Tông à, mày còn cười được sao? Không thấy ông đây đang tức chết đấy à?
Nam Huy mắng con chó, Tổ Tông nghe vậy thì tưởng được khen, quẫy đuôi mừng rối rít.
- Còn vui nữa chiều nay tao cắt cơm đấy.
Anh nạt nó. Tổ Tông cụp tai xuống, mặt ỉu xìu. Đi đến gần một bụi rậm bỗng nó xồ ra, vùng chạy kéo theo dây xích khỏi tay Nam Huy. Anh đuổi theo thì bỗng thấy nó khựng lại, tha ra một vật gì đó hơi gỉ sét, trông có vẻ như đồ cổ. Nam Huy chẳng để ý nhiều, tiếp tục dắt nó đi nhưng Tổ Tông lại đặt vật đó xuống, gặm lấy ống quần anh mà kéo lấy kéo để. Rốt cuộc cuối cùng Nam Huy cũng đành mang nó về nhà để nghiên cứu.
Tháo tháo lắp lắp cả nửa ngày trời cuối cùng chẳng có gì thú vị, anh định vứt nó ra thùng rác thì chạm phải nút bấm dưới đế, một luồng sáng mạnh cùng tiếng nhạc hài hước xuất hiện, hút anh vào khoảng không mặc cho Tổ Tông sủa inh ỏi.
~ Tèn tén ten tén ten tèn ten...
Tiếng nhạc nghe như rạp xiếc khiến Nam Huy tỉnh giấc. Anh thấy mình đang trên một bãi cỏ ở khu vui chơi. Mọi thứ đều vượt quá sức tưởng tượng. Đây là bối cảnh game anh mới chơi chiều nay mà, tại sao lại như vậy được?
- Má, chơi nhiều đến ngu người luôn rồi, phải tỉnh dậy mới được.
Nam Huy tát vào mặt mình một cái thật mạnh. Đau... đau quá trời. Gì chứ, không thể có chuyện đó xảy ra được, trong mơ không có lí nào lại có cảm giác chân thực đến vậy được. Một chàng trai xuất hiện phía sau, trên tay là một khẩu AK. Nhìn nhân vật này quen lắm, là nhân vật trong game của anh đây mà.
- Chết tiệt, lũ thất đức.
Bỗng dưng Nam Huy chửi thề, nhổ mạnh một đám cỏ khiến đất vãi tung tóe. Một giọng nói rô bốt vang lên
- Thất Đức chào mừng bạn đến với thế giới ảo. Mời đi theo chúng tôi để biết thêm chi tiết.
- Cái đéo gì? Tên gì hài vậy, Thất Đức? Chúng mày bị dở hơi à? Thả ông mày ra!
Anh vùng vẫy trong tuyệt vọng giữa hai người đàn ông cao to đang bế mình đi.
Điên, điên thật rồi. Tổ Tông đâu gọi Nam Huy dậy mau, anh bị ảo nặng rồi.
Nam Huy bị đưa đến một căn phòng nhỏ phía tòa nhà giữa trung tâm. Một màn hình Al hiện ra trước mắt cùng với giọng hát ngang phè.
- Chào mừng bạn, chào mừng bạn
Chào mừng đến với thế giới hài hước
Nơi đào tạo những chúa hề chính hiệu
2000 USD chỉ với 2000 USD,
Bạn sẽ thành chủ rạp xiếc trung ương...
Đậu mèo, cái hiểu ứng quỷ gì vậy chứ? Mắt chó còn mù huống chi mắt người. Tiếp thị bây giờ cũng hiện đại đến vậy à? Thuê hẳn tòa nhà rồi bắt người ngồi nghe luôn. Cảnh sát không biết là may cho chúng mày. Nam Huy nhếch môi, khuôn mặt đầy bất lực. Tay chân đang dần cứng đờ lại khiến anh hận không thể cho chúng chiếc dép vào mồm để ngậm cái mõm sủa bậy này lại. Hệ thống cái mả mẹ gì chứ, tất cả là lùa gà. Còn không bằng tao cầm AK tiêu diệt hết chúng mày.
- Thả ông mày ra, ông còn phải cho chó ăn.
- Đang quét nhân vật, vui lòng chờ. Đang quét nhân vật, vui lòng chờ...
Một chiếc lồng kính khổng lồ úp xuống người anh, thứ vòng tròn xanh quét qua quét lại một hồi. Cuối cùng màn hình hiện lên dòng chữ: "Chúc mừng bạn đã trúng tuyển. Xin hãy chuẩn bị, vài phút nữa sẽ khởi hành."
Xu cà na. Chuyện gì đang diễn ra vậy, trúng tuyển? Tôi trúng tuyển cái gì? Rồi mấy người định đưa ông đây đi đâu? Nam Huy hoảng thật rồi, chỉ tiện tay nhặt món đồ kia mà giờ nó tung phép thuật winx đưa mình vào thế giới ảo luôn rồi. Tổ Tông ơi, mày hại chết anh rồi.
Bỗng sàn nhà dưới chân Nam Huy sụt xuống, khí gây mê tứ phía tỏa ra khiến anh dần chìm vào giấc ngủ. Lúc mơ màng, anh còn nghe thấy tiếng hệ thống rè rè...
- Đang vào thế giới thứ nhất, đang vào thế giới thứ nhất...
"Mẹ mày, thả ông mày ra. Rank của ông mày còn chưa cày xong, anh em còn đang chờ gánh team. Ông mày không có tiền cũng không có hứng thú làm chủ rạp xiếc trung ương. Chúng mày hâm thật rồi, tiếp thị cũng phải có mức độ nữa chứ, nhỡ chó nhà tao không được ăn đúng bữa rồi bị đau dạ dày thì sao"
Trong suy nghĩ Nam Huy vẫn thầm chửi nhưng dường như hệ thống có thể đọc được suy nghĩ của chủ nên phát loa nói chuyện
- Cầy bảy món, Cầy bảy món...
Nam Huy tức đến hộc máu, hận không thể tự tay mình cầm dép phang chết cái bộ não của hệ thống này thì đã rơi xuống thế giới thứ nhất. Va đập mạnh khiến anh bất tỉnh luôn, không còn bất kì nhận thức nào nữa.
- ---------
Tuyết nguyệt năm Vũ Quế thứ chín, tiết trời trở lạnh.
Hoàng đế Lưu Giác bị thất thủ trước các thế lực thù địch lục đục làm phản nơi triều chính, hoàng hậu ôm thái tử lưu vong qua nước láng giềng, bỏ lại công chúa mới chập chững biết đi với Ninh thái hậu giữa lúc đất nước lâm vào cảnh gian nan, loạn lạc khắp nơi. Đi mười bước thì phải có đến 3 4 người chết do dẫm đạp lên nhau mà chạy, đường phố vắng lặng đến mức nghe được từng hồi tên bắn của quan lại cõng rắn cắn gà nhà. Hồi chuông phát ra đều đặn từ ngôi chùa gần đó giờ cũng không còn, thay vào đó là tiếng vó ngựa dồn dập từ cổng thành ngày càng nhiều hơn, kinh thành hằng ngày náo nhiệt vô cùng cũng chỉ còn từng mồi lửa nhỏ cháy rải rác, nhen nhóm cả vào những thi thể la liệt mặt đất tạo nên một mùi khét rất khó chịu.
- Mẹ nó... nhức đầu quá...
Nam Huy mơ màng tỉnh dậy, hai tay day mạnh bên thái dương một hồi thầm chửi rủa. Lúc hoàn toàn mở mắt thì lại cực sốc khi thấy mình đang nằm trên một đống rơm, xung quanh đầy bọ bò lúc nhúc. Mẹ kiếp, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng thấy nơi nào bẩn như này, Tổ Tông nhà anh còn sạch hơn cái đống bùi nhùi đang sát rạt bên cạnh. Xem kĩ lại mới thấy ra đó là một đứa bé tầm 2-3 tuổi, mặt mũi lấm lem đầy bùn đất, chân tay xây xước, một số vết thương còn đang tứa máu. Chưa rõ hoàn cảnh như nào khiến Nam Huy hoảng hốt bật hẳn người dậy, định ra mở cửa kho thì phát hiện cửa đã bị khóa ngoài, một chút ánh sáng cũng không lọt qua được. Nam Huy tính kêu cứu thì trước mắt hiện lên một màn hình ảo kèm giọng Al quen thuộc bên tai.
- Chào mừng đến với thế giới thứ nhất, mời bạn xem giới thiệu nhân vật:
- Chung Khải Phong, 23 tuổi, là thứ nam của một quan lại có tiếng trong triều được hoàng đế hết mực trọng dụng. Nhưng do hiện tại đất nước lâm vào cảnh khốn đốn, dân chúng oán thấu trời xanh, cha của Chung Khải Phong đã ôm đồ bỏ trốn theo hoàng đế Lưu Giác khiến Nhi muội và Chung Khải Phong bị chính thất bắt nhốt chỉ vì là con của thứ thê... BẮT NHỐT Á?
Nam Huy đọc được một nửa giới thiệu nhân vật của mình mà nản. Thật là thảm quá đi, đã là thứ nam của một gia đình quan lại sụp đổ, giờ còn bị ném vào trong nhà kho hoang, tự sinh tự diệt cùng với một nhóc con yếu ớt, có khi còn chưa cả nhận thức được mình đang làm gì. Nam Huy đứng phắt dậy, trước hết nắm được tình hình thì phải kiểm tra vết thương của muội muội, con bé còn quá nhỏ, những vết thương này để lâu e rằng sẽ nhiễm trùng mà sưng vù lên mất.
Nghĩ đến đây, Nam Huy chọn trên màn hình chữ "Tiếp theo" thì được hệ thống chiếu lên một bản đồ và vị trí cụ thể của mình. Có một vùng dấu đỏ ở phía Đông khiến anh có chút tò mò. Hệ thống có rất nhiều tính năng ở nút khóa, yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ mới được sử dụng.
- Xem nào... Từ đây đến kinh thành. Ôi mẹ kiếp, quan lại gì mà ở xa thế, hại chết ông đây rồi.
Nam Huy hét toáng lên khiến Nhi muội giật mình mà thức dậy. Con bé ngoan lắm, chẳng khóc lóc gì mà chỉ giương cặp mắt tròn xoe nhìn anh, hai tay giơ ra phía Nam Huy mà vỗ vỗ.
- Bế... bế
Nam Huy từ bé đến lớn chẳng bao giờ đụng đến trẻ con, nhưng nhìn muội muội đang bị thương trước mặt mà không thể kìm lòng ôm chặt vào lòng, đi quay nhà kho chật chội cuối cùng cũng chỉ tìm thấy một bát nước cùng một cái bánh bao cắn dở. Nam Huy dỗ dành muội muội, đem bánh bao xé nhỏ ra cho con bé ăn, còn phần mình thì bắt đầu nghiên cứu cách mở khóa cửa để ra ngoài. Anh tính đưa con bé vào kinh thành để chữa thương, vì đằng nào nhiệm vụ đầu tiên cũng là đến kinh thành, một công đôi việc. Nam Huy phải bẻ khóa chức năng "mắt" để có thể biết rõ được tình hình của thế giới mình sống hơn, từ đó mà cũng dễ dàng hành động.
Nghĩ một hồi tự nhiên Nam Huy không khỏi thắc mắc... nhưng thế giới này sao lạ vậy? Không có kết cục cũng không có cốt truyện, vậy làm thế nào để anh trở về thế giới thực?
Nam Huy lẩm bẩm, hệ thống nhận diện đó là một câu hỏi nên đáp:
- Sao mà hỏi lắm thế? Làm được gì chưa mà hỏi lắm thế?
- Mẹ kiếp, ông đây hỏi mày à? Cái tên hệ thống thôi đã thấy mày thất đức rồi. Ngày xưa chắc cô dạy giáo dục công dân của người tạo ra mày nghỉ đẻ ha? Ngậm mồm lại để ông đây suy nghĩ.
- Chung Khải Phong, bạn có muốn dùng gợi ý không?
Hệ thống hiện ra 2 chữ có và không, ngoài ra không còn bất kì điều gì khác.
Đương nhiên là muốn, dễ gì được xơi mà không phải động não?
Nam Huy không chần chừ mà ấn có, một luồng sáng lại hiện ra làm rớt từ trần nhà xuống một thanh gỗ cùng một con dao.
- Đã sử dụng gợi ý. Số gợi ý còn lại: 0.
Ở bên trái màn hình lại hiện lên những thống số:
" 1 gợi ý: 3 lượng bạc ~ 2.400.000
2 gợi ý: 5 lượng bạc ~ 3.000.000
....
Gói trọn đời: 16 666 lượng bạc ~10.000.000.000 "
- Ôi mẹ cha ơi...
Nam Huy thét gào, cả đời hắn chưa bao giờ thấy nhiều số không ở skill trọn đời đến như vậy. Hóa ra cái hệ thống này không có tình người, đã ép tham gia còn bắt ông đây phải mua gợi ý.... mà lại còn phải trả bằng tiền ông đây.
- Cái thứ đéo gì thế này? Lùa gà hay lùa bò đây? Không mua, ông đây không mua. Ông đây đủ thông minh hơn lũ chúng mày. Cứ chờ đấy, khi nào ông trở về thế giới thực sẽ đem hệ thống này đốt tất.
Chung Khải Phong đá vào đống rơm bên cạnh khiến Ninh muội tự nhiên cười nắc nẻ, điều này cũng khá nguy hiểm nên ngay lập tức Chung Khải Phong phải che mồm muội muội lại. Nếu giờ để bọn nha dịch nghe được, ắt sẽ bị chính thất lôi ra cho ăn no đòn.
Y nhìn con dao và thanh gỗ trong tay, nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Dù gì cửa nhà kho này cũng đã cũ nát, y lại còn từng học võ, chắc sẽ không khó khăn lắm. Trước hết phải dùng dao vót nhọn thanh gỗ làm vũ khí, tiếp phải khoét một lỗ đủ to trên cánh cửa để bỏ trốn. Việc này chỉ có thể làm vào ban đêm, ban ngày sẽ bị phát hiện. Suy đi nghĩ lại cả nửa ngày trời, Chung Khải Phong biết rõ y và biểu muội bị nhốt và bỏ đói trong này ắt phải có điều gì to tát hơn, có thể do y đã nắm thóp được điều gì đó của chính thất, và hẳn rồi, một phần vì là giọt máu của thứ thê.
- Đúng là muốn bỏ đói chết ta đây... phải nhanh chóng tìm đường tự cứu mình, nhập vai thôi. Chung Khải Phong ta đây sẽ oanh tạc thế giới này.
______________________________________
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD @moctequan VÀ WORDPRESS CỦA NHÀ MỘC TÊ. VUI LÒNG KHÔNG RE-UP VÀ CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC MÀ KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương