Đồn Đại Hại Chết Người Ta
Chương 25: Chương 6 (4)
Trình Tử Khiêm vừa đi vừa ghi chép, tiện thể cảm khái - Lúc này có khi Bạch Hiểu Nguyệt đang lo bị què không xứng với Sách La Định cũng nên, mà Sách La Định có lẽ chưa bao giờ nghĩ, hoặc cũng có thể là không dám tin vị đại tài nữ kiêm đại mỹ nhân này lại thích mình. Cho nên mới nói, con người cũng chỉ có chừng đó chuyện thôi! Khi yêu đương luôn lo lắng mình có xứng với người kia hay không, thật phí thời gian, xứng thì sao, mà không xứng thì thế nào? Cứ thành đôi đương nhiên sẽ xứng, vậy nên cứ thành đôi rồi biết.Trong ngự y viện, hai vị ngự y đang đánh cờ, bụng nghĩ tối nay trong hoàng cung tổ chức yến tiệc, lát nữa phải nấu canh giải rượu, cả hai đang mải tính nước cờ tiếp theo thì bỗng cửa chính bị đạp tung.Hai người giật nảy mình, cả chòm râu bạc vểnh lên, kinh hãi nhìn ra cửa. Ở cửa, một bóng người cao to đứng trong bóng tối, khiến hai ngự y hoảng hốt, lại nhìn thật kỹ, thấy Sách La Định đang bế một cô nương đi vào, nói: “Trẹo chân!”.Hai vị ngự y vừa nhìn thấy Sách La Định liền thấy đau cả đầu, nhanh chóng đứng dậy, mặt tươi cười.“Bị trật khớp rồi”. Ngự y kiểm tra chân của Bạch Hiểu Nguyệt xong thì mỉm cười nói: “Bị thương nhẹ thôi”.“Đặt chân lên đây, ta sẽ nắn lại giúp cô nương”. Vị ngự y còn lại mang một chiếc ghế nhỏ đến, ý bảo Bạch Hiểu Nguyệt đặt chân lên đó…Bạch Hiểu Nguyệt nhìn cái ghế nhỏ cứng quèo kia, cảm thấy chân càng đau hơn.Một ngự y ngồi cạnh cái ghế, ra hiệu bảo Sách La Định đặt chân nàng lên ghế, còn nói thêm: “Sẽ hơi đau đấy, cố nhịn một chút”.Sách La Định nhìn cái ghế, khoát tay với ngự y, ý bảo - Bỏ cái ghế ra.Ngự y không hiểu lắm, nhưng trong hoàng cung này ngoài Hoàng đế ra thì ai cũng sợ Sách La Định, đặc biệt là hai vị ngự y này. Những lúc rảnh rỗi, Sách La Định lại phái một thuộc hạ có võ công cao cường đến xách họ đi. Mà xách đi làm gì? Chẳng phải đi khám bệnh, mà là đỡ đẻ cho mấy con ngựa trong quân doanh của hắn. Hai vị ngự y không ngừng kêu khổ, bọn họ là ngự y, thế mà phải đỡ đẻ cho ngựa. Sách La Định còn uy hiếp, nhất định phải mẹ tròn con vuông! Ngộ nhỡ ngựa con ngựa mẹ bị làm sao, hắn sẽ hầm sống hai người bọn họ.Ngự y vội vàng bỏ cái ghế ra, Sách La Định ngồi xuống, quỳ một chân trên mặt đất, đặt chân Bạch Hiểu Nguyệt lên đùi mình một cách cẩn thận, lại còn không quên liếc mắt, vừa nhắc nhở vừa dọa nạt ngự y: “Nhẹ tay chút!”.Ngự y nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa - Ai dám mạnh tay chứ, đỡ đẻ cho ngựa không tốt còn bị hầm sống nữa là, nếu chẳng may làm Bạch Hiểu Nguyệt bị đau nói không chừng Sách La Định sẽ đào hố trong sân chôn sống bọn họ luôn.Mà đầu óc Bạch Hiểu Nguyệt vốn chỉ đầy những “đau quá đau quá” giờ chỉ còn “hí hí hí”. Trước mắt nàng lúc này toàn là hình ảnh cái đầu gối chạm đất của Sách La Định… quỳ một gối kìa! Quỳ xuống đất rồi kìa!Chân hắn gập thành một độ cao tương đương cái ghế vừa rồi - Chân dài thật! Dài quá mà!Tay hắn nhẹ nhàng nâng chân mình lên - Động tác thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng! Dịu dàng quá đi!Còn cả ánh mắt cảnh cáo ngự y nữa - Hắn vì mình mà uy hiếp người khác cơ đấy! Khí phái quá!Bạch Hiểu Nguyệt không còn nhớ gì tới đau đớn, một khắc trước còn hối hận sao mình lại chạy tới tham gia dạ tiệc cái khỉ gì cơ chứ, mất công, mất sức, còn bị trẹo chân, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy có chết cũng không uổng, chuyến tham gia dạ tiệc này đã lời đủ rồi, a a a a a!Trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt đang không ngừng gào thét vui sướng thì đột nhiên Sách La Định đưa tay ra quơ quơ trước mặt nàng, hai đầu ngón tay thật dài của hắn búng cái “tách”.Toàn bộ sự chú ý của Bạch Hiểu Nguyệt đều dồn cả vào hai ngón tay của Sách La Định, cùng lúc đó, ngự y nhanh tay nắn chân nàng “rắc” một tiếng.“Ối mẹ ơi!”. Bạch Hiểu Nguyệt đau quá kêu lên.Sách La Định nheo mắt lại, hai ngự y run rẩy sợ hãi, Bạch Hiểu Nguyệt vội xua tay: “Hết đau rồi… Có phải được rồi không?”.“Được rồi, được rồi!”. Hai ngự y thở hắt ra, một tiếng “không đau” này của nàng đã cứu mạng bọn họ, nhỡ nàng nói đau thì hai ngự y chẳng biết sẽ phải chịu hậu quả gì.Sau khi khớp xương trở lại đúng vị trí thì quả nhiên Bạch Hiểu Nguyệt hết đau thật, tâm tư của nàng lại bắt đầu bay bổng, liếc mắt nhìn đôi giày của Sách La Định, chân thì dài nhưng giày chưa đủ đẹp! Hay là mua cho hắn đôi giày nhỉ, không biết chân hắn cỡ bao nhiêu, lát nữa đi tìm Tử Khiêm phu tử hỏi mới được.Ngự y dùng hai thanh nẹp cố định chân cho Bạch Hiểu Nguyệt, không quên dặn dò: “Cần phải cố định thế này một tháng, cố gắng đừng đi lại nhiều”.“Ừm…”. Bạch Hiểu Nguyệt ngơ ngác gật đầu, sau đó nghiêng đầu nghĩ - Một tháng không được đi lại, vậy thì phải làm thế nào đây? Dùng gậy à? Hay là…Chờ ngự y quấn nẹp xong, nhìn cái chân đã bị bó thành giò heo, không thể đi nổi giày thêu hoa nữa, Bạch Hiểu Nguyệt dẩu môi, xấu chết đi được.“Ta cõng nàng nhé”. Sách La Định đi tới trước mặt nàng, cúi người xuống: “Lát nữa ta đến nhà bếp kêu lão Lại hầm cho nàng một nồi chân giò”.Đôi mắt nàng cong lên thành hình trăng khuyết, đôi lúm đồng tiền hiện rõ hai bên má, nàng đưa tay bám lấy bả vai Sách La Định. Hắn nhẹ nhàng cõng nàng lên, chậm rãi bước ra ngoài.Hai ngự y cùng đứng ngoài cửa vui vẻ tiễn vị ôn thần Sách La Định này đi, sau khi đóng cửa lại thì nhìn nhau một cái.“Hai người họ có quan hệ gì vậy?”.“Còn phải hỏi sao, ngươi đã bao giờ thấy Sách La Định cõng cô nương nào khác chưa?”.“Chuyện này thì không thấy, còn chưa từng thấy hắn đi cùng cô nương nào”.“Nhưng hình như Bạch Hiểu Nguyệt không hề ghét Sách La Định”.“Không ghét gì chứ, vẻ mặt của cô nương ấy rõ ràng là thích thú mà”.“Chà chà! Chẳng lẽ Sách La Định có số đào hoa vậy sao?”.Ở ngoài cửa, Trình Tử Khiêm ngồi chồm hổm trên hòn giả sơn lật giấy viết lia lịa cũng cảm thán: “Bận rộn thật, tối nay có quá nhiều thứ hay để xem!”.Quần thần đều đã sớm ngồi vào bàn tiệc trong ngự hoa viên, Hoàng đế đã mời thì ai dám tới trễ chứ? Chỉ thiếu Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt thôi.Hoàng thượng hỏi tại sao không thấy hai người đâu mới nghe nói Bạch Hiểu Nguyệt bị trẹo chân: “Ôi ôi, có nặng lắm không?”, đang định phái người đi xem tình hình thế nào thì thấy Sách La Định cõng Bạch Hiểu Nguyệt đi vào.Quần thần vừa nhìn thấy cảnh tượng này bèn quay lại nhìn nhau - Há, là sao đây?Bạch Hiểu Phong bưng chén, nhìn chân tiểu muội bị kẹp hai thanh nẹp và băng bó một đống này, lại nhìn Sách La Định đang cõng nàng, chân mày liền nhíu chặt.Sầm Miễn ngồi cạnh Bạch Hiểu Phong, khác với Bạch Hiểu Phong, hắn lại mỉm cười khi nhìn thấy Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt - Hai người này rất xứng đôi. Đương nhiên, Sầm Miễn chỉ nghĩ vậy thôi, nếu nói ra chắc phải hơn nửa số người ở đây sẽ nghĩ mắt hắn có vấn đề.Sách La Định hành lễ với Hoàng đế, thấy chỗ ngồi đều kín cả bèn cùng Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xuống chỗ trống ở gần cửa. Trình Tử Khiêm ôm giấy bút ngồi cạnh Sách La Định, vẻ mặt rất hưng phấn.Bạch Hiểu Phong đi tới xem xét vết thương của Bạch Hiểu Nguyệt, vừa thấy cổ chân bị băng kín của nàng thì liếc nhìn Sách La Định một cái. Bạch Hiểu Nguyệt vội nói mình bị trẹo chân.Sắc mặt Bạch Hiểu Phong đã dịu đi vài phần, Sách La Định ngồi bên cạnh chẳng thèm quan tâm vẻ mặt Bạch Hiểu Phong ra sao, chỉ chống cằm, khoát tay với hắn, ý bảo - Này, ăn không?Bạch Hiểu Phong cũng không còn cách nào khác là về chỗ của mình.Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để tiếp đón Sầm Vạn Phong và Sầm Miễn, cho nên Sầm Vạn Phong được sắp xếp ngồi cạnh Hoàng đế, còn Sầm Miễn thì ngồi cạnh Bạch Hiểu Phong.Sầm Miễn có chút lúng túng, không biết mình ngồi với nhân vật phong lưu như Bạch Hiểu Phong liệu có thất lễ hay không, thật ra hắn đâu cần đánh giá quá thấp bản thân như thế. Sầm Miễn tuổi trẻ thân hình cao ráo, tư văn nho nhã, đám quan viên ngồi đối diện đều gật đầu - Ừm, ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Phong cũng không thất lễ.Thấy người đã đến đủ, đại thái giám túc trực bên cạnh liền sai người mang thức ăn lên…Bởi vì Hoàng thượng rất rảnh, lại lắm tiền nhiều của nên thường xuyên mở tiệc chiêu đãi quần thần, mọi người cũng không khách khí, sau khi kính rượu Hoàng thượng và mời rượu Sầm Vạn Phong thì bắt đầu ăn uống, tán gẫu với nhau.Hoàng hậu nương nương rất ít khi tham gia yến tiệc, hôm nay cũng đặc biệt tới. Quần thần đều là những người có máu buôn chuyện, trước đó đều nghe nói Đường Nguyệt Yên có thể sẽ được gả cho Sầm Miễn nên đều chờ xem màn náo nhiệt này.Sách La Định tranh thủ chạy đến Ngự thiện phòng nói với lão Lại là muốn ăn chân giò hầm. Lão Lại nói hầm chân giò phải mất mấy canh giờ, bảo Sách La Định cứ đi ăn trước, đợi lát nữa tàn tiệc thì chắc cũng hầm xong, mang về mà ăn khuya.Sách La Định chạy về chỗ mình, ngồi xuống, nói với Bạch Hiểu Nguyệt: “Ăn vừa thôi để lát về ăn khuya”.Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ gật đầu, gắp một con ốc biển to béo đặt vào bát Sách La Định.Sách La Định bĩu môi: “Cái quái gì thế”.“Ốc biển kho, món ăn thịnh hành nhất hoàng thành dạo gần đây, phải xếp hàng mới ăn được đấy”. Bạch Hiểu Nguyệt dùng thìa nhỏ gỡ nhân nhồi trong con ốc ra cho Sách La Định.Sách La Định cầm đũa gắp một miếng thịt kho: “Ồ, những thứ tinh tế như thế chỉ thích hợp cho nàng ăn thôi, ta chỉ thích ăn thật nhiều cá thịt và cơm gạo…”.Còn chưa dứt lời thì Trình Tử Khiêm đã túm tay hắn…, miếng thịt kho rớt luôn xuống đất, chắc là hầm nhừ quá nên rơi xuống là nát luôn.Sách La Định rất muốn nhấc chân đạp Trình Tử Khiêm một cước, lại nghe thấy tên hóng hớt đó kích động nói nhỏ: “Trò hay sắp bắt đầu rồi”.Sách La Định ngẩng đầu lên, Bạch Hiểu Nguyệt đút một thìa ốc biển vào miệng hắn.“Ừm? Cũng ngon”. Sách La Định nhai nhai, thấy không tệ lắm. Bạch Hiểu Nguyệt híp mắt cười tiếp tục đút cho hắn.May mà lúc này sự chú ý của các quan viên đều tập trung vào mấy người trong hoàng tộc nên không ai thấy màn đút thức ăn ấy.Chỗ ngồi trong buổi tiệc đã được sắp xếp từ trước, Hoàng thượng ngồi ở vị trí chủ tọa, Hoàng hậu nương nương ngồi kế bên. Đường Tinh Trị ngoan ngoãn ngồi gần Hoàng hậu nương nương, đến cả thở mạnh cũng không dám. Lệ phi và Vương phi chiếm vị trí trái phải, tiếp theo là hai vị công chúa Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên.Mấy vị hoàng tử khác đều không tham dự, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử ra ngoài có việc, Tứ hoàng tử sức khỏe yếu, gần đây thời tiết chuyển mùa nên ho nhiều, không thể tiếp chuyện người khác, đang nghỉ ngơi trong cung. Ngũ hoàng tử thường xuyên gây ra phiền toái, hai ngày trước vừa mới gây họa bị Hoàng thượng phạt nhốt giam nên hôm nay không đến.Thật ra trong số mấy vị hoàng tử, bất luận là tài trí hay dung mạo thì Đường Tinh Trị đều xuất sắc nhất, lại có căn cơ vững chắc, chả trách vì sao hắn lại là lựa chọn số một cho vị trí Thái tử, chỉ có điều tuổi còn nhỏ nên có chút ham chơi mà thôi.Hoàng hậu nương nương thấy Đường Tinh Trị bưng ly rượu mà thỉnh thoảng còn liếc trộm về phía Bạch Hiểu Nguyệt đang ngồi nói nói cười cười cùng Sách La Định ở phía xa, không kìm được thở dài.Hoàng thượng gắp thức ăn vào bát Hoàng hậu nương nương, cười nói: “Ái khanh, cười lên nào”.Hoàng hậu có chút bất lực nhìn Hoàng đế, sau đó thu ánh mắt lại, tao nhã dùng bữa…Đường Tinh Trị thở phào, hoàng nương cuối cùng cũng rời mắt khỏi cái gáy của hắn rồi, hoàng nương nhìn đến độ hắn cảm thấy sống lưng cũng toát mồ hôi lạnh.Hoàng thượng uống thêm mấy ly rượu rồi nói với Đường Tinh Trị và Đường Nguyệt Yên: “Hai đứa ngồi chung với bọn ta làm gì? Mau đến trò chuyện với Sầm Miễn đi, đừng câu nệ như thế”.Đường Tinh Trị cầu còn chẳng được, nghe thấy thế thì nhanh chóng quay đầu nhìn hoàng nương mình một cái. Hoàng hậu nương nương không nói gì, nhưng cũng không trợn mắt với hắn, hắn liền bưng ly rượu chạy đi tìm bọn Hồ Khai.Đường Nguyệt Yên dẩu môi, đến bên cạnh Lệ phi: “Con không đi, con muốn ở đây cùng hoàng nương”.Lệ phi trừng mắt với nàng: “Ai cần con ở đây”.Đường Nguyệt Yên không cam lòng, bên kia chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Sầm Miễn là còn trống mà thôi. Nàng liếc mắt nhìn Sầm Miễn một cái, rồi lại nhìn Bạch Hiểu Phong ở bên, Sầm Miễn trông chẳng khác gì người đi đường, vô cùng bình thường, thua xa Bạch Hiểu Phong, hơn nữa, từ nãy đến giờ hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác, nàng có chết cũng không thèm lấy hắn!Sầm Vạn Phong tưởng Đường Nguyệt Yên thẹn thùng, nghĩ con gái dè dặt một chút mới tốt, bèn vẫy tay với Sầm Miễn: “Này, Miễn nhi, con đã đến chào hoàng muội hoàng tỷ chưa? Sao lại không biết phép tắc như thế? Còn không qua đây kính rượu Hoàng thượng, Hoàng hậu và hai vị quý phi đi!”.Sầm Miễn ngẩn người, bưng ly rượu đi tới, trước tiên kính rượu trưởng bối, sau đó lại mời rượu Đường Nguyệt Yên.Đường Nguyệt Yên không cam tâm uống với hắn nửa chén, lại sán đến bên cạnh Lệ phi, nhưng Sầm Miễn không dừng bước, cũng không nói gì với nàng mà bưng ly rượu đi thẳng đến bên Tam công chúa Đường Nguyệt Nhữ chẳng biết đang suy tư điều gì.“Tam hoàng tỷ”.Đường Nguyệt Nhữ ngẩng đầu lên, quan sát Sầm Miễn một lượt, cười nói: “Mười năm không gặp, đúng là cao hơn ta rồi”.Sầm Miễn có chút ngượng ngùng, không biết có phải do hắn đã uống mấy ly rượu rồi hay không mà hai má hây hây đỏ, hắn mời rượu Đường Nguyệt Nhữ: “Hoàng tỷ còn nhớ đệ sao?”.“Nhớ chứ”. Đường Nguyệt Nhữ uống cùng hắn một chén.“Miễn nhi, hôm nay ngươi đã đến thư viện rồi chứ?”. Hoàng thượng cười hỏi: “Đã quen chưa?”.“Quen ạ!”. Sầm Miễn vội gật đầu.“Con đừng gây phiền phức cho Bạch phu tử đấy”. Sầm Vạn Phong dặn dò.Có vẻ ấn tượng của Đường Nguyệt Nhữ về Sầm Miễn rất tốt, nàng đỡ lời: “Từ nhỏ tính cách Miễn nhi đã rất tốt rồi, có thể hòa đồng với tất cả mọi người, lại thông minh, vào thư viện Hiểu Phong là đúng rồi”.Sau khi nghe được tiếng “Miễn nhi” kia, ánh mắt Sầm Miễn có chút mơ màng, bộ dạng hơi ngơ ngác… chuyện xưa ùa về trước mắt.Sầm Miễn nhớ khi còn nhỏ, hắn rất sợ người lạ, phụ vương hắn lại luôn bận rộn, dẫn hắn vào cung rồi bỏ mặc hắn. Hắn không quen ai, tính cách lại hướng nội nên không dám nói chuyện với các hoàng tử.Lúc hắn một mình trốn trong hoa viên đọc sách, có người đến hỏi: “Đệ chính là Miễn nhi hả?”.Sầm Miễn ngẩng đầu lên…Hôm đó, Sầm Miễn ngồi bên cạnh hồ nước, làn nước lấp lánh còn không trong trẻo bằng đôi mắt long lanh của người trước mặt.Đến tận bây giờ Sầm Miễn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng đó, nàng như tiên nữ bước ra từ trong tranh, nụ cười tuyệt đẹp mà dịu dàng, vừa cao quý vừa trang nhã, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: “Đệ thích đọc sách à?”.Sầm Miễn ngây ngẩn, ngơ ngác gật đầu.“Đừng ngồi ở đây, lát nữa gió sẽ rất lạnh”. Tỷ tỷ kia đưa tay kéo hắn: “Đến tiểu viện của ta đọc đi, ở chỗ ta có nhiều sách, còn có điểm tâm nữa”.Sầm Miễn cứ thế ngơ ngác bị nàng kéo đi, không chỉ người bị kéo đi mà cả tim cũng bị bắt đi, tỷ tỷ xinh đẹp này tên là Đường Nguyệt Nhữ, là Tam công chúa!Giờ gặp lại, mười năm đã qua.Sầm Miễn đã vô số lần ảo tưởng về cảnh tượng gặp lại Đường Nguyệt Nhữ, hắn sẽ cảm thấy thế nào khi gặp lại nàng, hôm nay, người trong mộng ở ngay trước mắt, hắn mới hiểu…Thì ra trên đời này có những cảm xúc không bao giờ thay đổi! Dù có trải qua bao nhiêu lần mười năm đi nữa, hắn chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của Đường Nguyệt Nhữ là liền nghĩ đến mặt hồ lấp lánh năm đó, nghe thấy giọng nói của nàng là chỉ biết gật đầu mà thôi, trước mặt nàng hắn vĩnh viễn là một tên ngốc si tình.“Ái chà”. Trình Tử Khiêm chậc chậc, lắc đầu: “Tiểu vương gia này thật si tình!”.Bạch Hiểu Nguyệt bưng bát trứng hấp phù dung, gật đầu - Trông hắn ngốc chưa kìa, bây giờ Nguyệt Nhữ tỷ tỷ có bảo hắn nhảy sông hắn cũng nhảy ngay không chút do dự.Sách La Định nhai nem, chống cằm nghĩ - Sầm Miễn đáng tin cậy hơn Bạch Hiểu Phong nhiều, hay là Tam công chúa cứ bằng lòng lấy hắn luôn đi.“Ha ha…”.Sầm Vạn Phong nghe thấy Đường Nguyệt Nhữ khen Sầm Miễn thì vô cùng vui vẻ, tiếng cười sang sảng của ông ta đánh thức Sầm Miễn. Hắn vội trấn tĩnh lại trái tim đang nhảy nhót của mình để tránh luống cuống, mình khó xử là chuyện nhỏ, chỉ mong không chuốc thêm phiền toái cho Tam hoàng tỷ.Hoàng hậu nương nương cười ẩn ý, hỏi Đường Nguyệt Yên ở bên: “Nguyệt Yên à, con còn nhớ Sầm Miễn biểu ca không?”.Đường Nguyệt Yên hơi sợ Hoàng hậu, gật đầu: “Nhớ ạ…”. Nói rồi, nàng nhìn Sầm Miễn một cái nữa, cảm thấy hắn vẫn nhút nhát như xưa, bèn nhỏ giọng lầm bầm: “Gan thỏ đế”.Nhưng Đường Nguyệt Yên cũng đâu có ngốc, câu này nàng nói nhỏ đến mức gần như không ai nghe thấy, tất cả mọi người đều băn khoăn nhìn nàng.“Cái gì?”. Hoàng hậu nương nương hỏi.Đường Nguyệt Yên thấy Lệ phi trừng mắt với mình, liền cười nói: “À, hồi nhỏ con ít chơi với biểu ca, huynh ấy luôn đi theo hoàng tỷ và không thèm để ý đến người khác”.Sầm Vạn Phong cười ha ha: “Miễn nhi còn không mau nhận lỗi đi, hoàng muội trách con không để ý đến hoàng muội kìa”.Hoàng thượng cũng cười theo: “Nguyệt Yên à, chẳng phải con vẫn đòi đi chơi hội hoa sao, để Miễn nhi đi cùng con nhé”.Chúng thần xem trò hay một cách thích thú, rõ ràng Hoàng thượng đang tạo cơ hội cho Sầm Miễn và Đường Nguyệt Yên.Đường Nguyệt Yên bĩu môi, ai muốn đi hội hoa với tên ngốc này chứ, nghĩ xong lại nhìn Bạch Hiểu Phong ở cách đó không xa.Lúc này, Bạch Hiểu Phong hình như không hề chú ý đến nàng, hắn bưng ly rượu vừa uống vừa nhìn về phía bàn của Bạch Hiểu Nguyệt, thấy Bạch Hiểu Nguyệt giúp Sách La Định khều ốc biển thì thở dài - Nha đầu này chỉ quan tâm tới người ngoài thôi, chưa từng thấy nó ngoan hiền với ai như thế, mình là đại ca mà cũng chưa bao giờ được đối xử như vậy…Đường Nguyệt Yên không khỏi lạnh lòng… Bạch Hiểu Phong hoàn toàn không quan tâm đến nàng.“Nguyệt Yên, phụ hoàng con đang nói chuyện với con kìa!”. Lệ phi vỗ trán Đường Nguyệt Yên một cái: “Sao lại ngẩn người ra vậy!”.Đường Nguyệt Yên hồi thần, giận dỗi nói: “Con không đi”.“Sao lại không đi?”. Hoàng thượng đi tới: “Không phải mấy hôm trước con nói muốn đi sao?”.Đường Nguyệt Yên nhìn Sầm Miễn một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.Trong lòng Hoàng thượng cũng hiểu rõ, Đường Nguyệt Yên thích Bạch Hiểu Phong nên chắc không thích Sầm Miễn.Sầm Vạn Phong không hiểu nội tình, vẫn tưởng là nàng xấu hổ nên đưa mắt ra hiệu với Sầm Miễn, ý bảo - Con chủ động chút đi!Sầm Miễn còn chưa hiểu hội hoa là gì, hơn nữa hắn cũng không muốn bị tác hợp với Đường Nguyệt Yên, không phải vì thấy cô nương này không tốt, mà vì hắn đã dành cả trái tim cho Đường Nguyệt Nhữ rồi, không thể nhìn thấy ai khác nữa, lúc này dù có là tiên nữ hắn cũng không cần.“Hoàng thượng”. Hoàng hậu mỉm cười nói: “Ngài để Nguyệt Yên cùng đi chơi hội hoa với Miễn nhi, Nguyệt Yên còn nhỏ, cần thêm nhiều người đi cùng mới được”.Đường Nguyệt Yên ngẩn người, nhìn Hoàng hậu, lại nhìn mẫu thân mình.Lệ phi bình tĩnh uống trà, mặt không biến sắc.“À…”. Sầm Vạn Phong nhanh chóng tiếp lời: “Đúng thế, đúng thế, vậy tìm ai đi cùng bây giờ?”.“Bạch phu tử này”. Hoàng hậu nương nương hỏi Bạch Hiểu Phong: “Hay ngươi đi cùng bọn chúng đi”.Bạch Hiểu Phong hồi thần, ngẩng đầu lên có chút không hiểu, hỏi: “Đi đâu?”.Mọi người đều cố nén cười, Bạch phu tử thất thần sao?Đường Tinh Trị nhắc: “Muốn nhờ phu tử đưa Sầm Miễn và Nguyệt Yên đi hội hoa”.“À…”. Bạch Hiểu Phong gật đầu: “Được thôi”.Hoàng hậu nương nương mỉm cười hỏi Đường Nguyệt Nhữ: “Nguyệt Nhữ à, con cũng đừng suốt ngày ở trong cung như thế, cùng ra ngoài thay đổi không khí đi”.Đường Nguyệt Nhữ nhìn Bạch Hiểu Phong, gật đầu: “Vâng ạ”.“Miễn nhi, con có đi không?”. Hoàng hậu cười hỏi Sầm Miễn.Sầm Miễn gật đầu: “Vâng… thần cũng muốn được xem hội hoa ở hoàng thành”.Thật ra, dù Hoàng hậu nương nương không hỏi thì Sầm Miễn cũng muốn đi, được cùng Đường Nguyệt Nhữ đi dạo hội hoa, có giảm thọ hai năm hắn cũng cam lòng!Lệ phi nhìn Đường Nguyệt Yên: “Vậy con có đi không?”.Mặc dù Đường Nguyệt Yên không muốn nhưng vẫn gật đầu, nếu nàng không đi thì chẳng khác nào tạo cơ hội cho Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Nhữ đi chơi hội hoa riêng với nhau, tên ngốc kia thì làm được gì chứ.“Cứ quyết định vậy đi”. Hoàng thượng hài lòng gật đầu.Đường Nguyệt Yên có chút không hiểu, nhìn Lệ phi. Lệ phi nâng cằm nàng lên, dùng đôi đũa bạc tinh xảo đút một miếng gạch cua vào miệng nàng, cười ngọt ngào.Đường Nguyệt Yên trong lòng đã hiểu… có thể hoàng nương đã thu xếp ổn thỏa cả rồi.“Lạ quá”. Trình Tử Khiêm một tay cầm cánh gà, một tay cầm bút lông viết lia lịa, miệng còn luôn miệng kêu lạ thật.Sách La Định hỏi: “Lạ chỗ nào?”.“Hoàng hậu nương nương lạ quá”. Trình Tử Khiêm nói: “Để cho Tam công chúa và Bạch Hiểu Phong đi cùng, như vậy chẳng phải càng loạn à? Đừng nói là một Đường Nguyệt Yên, cho dù có ba Đường Nguyệt Yên cũng không đấu nổi Đường Nguyệt Nhữ. Sầm Miễn thì vừa nhìn thấy Tam công chúa liền không thể cất bước, chuyến đi chơi hội hoa này chẳng phải sẽ rất loạn hay sao?”.Nhìn đám Đường Tinh Trị, người nào người nấy đều mặt mày hớn hở, chắc là chuẩn bị đi theo xem trò náo nhiệt, không ít quần thần cũng rất hứng thú, hình như cũng chuẩn bị đi hội hoa để xem kịch hay.“Hôm hội hoa đó nhất định sẽ rối loạn cho mà xem”. Trình Tử Khiêm nheo mắt: “Chậc… đừng xảy ra chuyện lớn gì đó”.“Có thể xảy ra chuyện lớn gì?”. Sách La Định chậm rãi gặm cổ vịt: “Chẳng lẽ sẽ phái người làm thịt Bạch Hiểu Phong?”.“Không phải chứ?”. Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng, kéo Sách La Định: “Vậy chúng ta cũng đi!”.Sách La Định bất lực nhìn nàng: “Nàng què mà cũng đòi đi chơi hội hoa sao?”.Bạch Hiểu Nguyệt lườm hắn: “Về chép một trăm lần thi kinh…”.“Ta cõng nàng đi!”. Sách La Định cả kinh, lập tức vớt vát: “Có tý chuyện cỏn con cũng bắt chép thi kinh, tổn thương tình cảm quá đấy!”.Bạch Hiểu Nguyệt quay mặt đi, không kìm được, mỉm cười, lầm bầm: “Ai thèm nói chuyện tình cảm với ngươi”.Sách La Định sán đến: “Còn ốc bươu không?”.“Là ốc biển”. Bạch Hiểu Nguyệt bê đĩa ốc của mình sang chỗ hắn, tiếp tục khều ốc cho hắn.Trình Tử Khiêm ở bên cạnh cắn cán bút nhìn họ, lòng băn khoăn - Lão Sách học được cách nịnh gái từ lúc nào vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương