Đồn Đại Hại Chết Người Ta

Chương 32: Chương 8 (3)



Đường Tinh Trị vừa mới đeo lên, khí chất liền hoàn toàn thay đổi, từ vị đại tướng quân hoa hòe hoa sói lập tức biến thành vị võ tướng hoàng tộc đầy khí phách.

“Ngươi cũng rất có mắt nhìn”. Hồ Khai hỏi Sách La Định: “Ngươi cho Tinh Trị cái đai lưng này, vậy ngươi dùng cái gì?”.

Sách La Định một tay chống má, một tay rót trà, vắt chân uống trà: “Dù sao thì cũng không trần truồng”.

“Lần nào ngươi cũng mặc đồ đen, không sợ người ta cười cho à?”. Đường Tinh Trị nhìn Sách La Định, cảm thấy như nợ hắn một ân huệ gì vậy: “Hay thế này đi, ngươi cho ta mượn đai lưng, ta cho ngươi mượn một bộ đồ đẹp, được không?”.

Sách La Định nhìn hắn, đột nhiên cười. Đường Tinh Trị thấy Sách La Định cười thì hơi hoảng sợ, người này trước giờ không bao giờ cười một cách bình thường, chẳng biết có phải do ngũ quan của hắn quá góc cạnh hay không mà khi hắn cười lại mang theo mấy phần tà dị, vừa bất cần vừa xấu xa.

“Ngươi cười cái gì?”. Đường Tinh Trị bĩu môi: “Có cần không?”.

“Miễn đi”. Sách La Định cầm bình trà, chậm rãi nói: “Ông đây có mặc áo rách thì người ta cũng biết ta là tướng quân. Ngươi chẳng cần đeo đai lưng vàng thì người ta cũng biết ngươi là hoàng tử, có những thứ là do trời sinh, không cần dùng quần áo để làm màu”.

“Khụ khụ…”. Thạch Minh Lượng đang uống trà cũng bị sặc, Đường Tinh Trị lại thấy hơi nóng mặt, trừng mắt với Sách La Định - Cách nói chuyện rất đáng ăn đòn!

Bạch Hiểu Phong ở bên cạnh lại để ý đến phía sau mọi người, Bạch Hiểu Nguyệt đang được đám nha hoàn dìu đến. Nàng vừa vào sân đã nghe được đoạn đối thoại của Sách La Định và Đường Tinh Trị. Bạch Hiểu Phong thấy nàng ôm ngực như sắp không chịu nổi nữa, vẻ mặt rõ ràng là - Đại anh hùng, đại anh hùng! Quá đẹp trai, quá khí phách, hoàng tử, vương gia, quý công tử gì gì đó, tránh hết ra!

Bạch Hiểu Phong đỡ trán, chẳng lẽ thật sự phải nhận Sách La Định làm em rể ư?

Đoàn xe ngựa của thư viện Hiểu Phong rầm rập kéo vào hoàng cung, hôm nay là tiệc mừng thọ Hoàng thượng, tất cả quan viên đều đến, cho dù có phải đứng ngoài cổng thành cũng được.

Cho nên, ngoài cổng hoàng cung vô cùng náo nhiệt.

Trên đời này luôn có những người gió chiều nào theo chiều ấy, mỗi năm lúc vào cung mấy người được vây quanh nhiều nhất cơ bản chính là những người có quyền có thế nhất.

Hằng năm, Bạch Hiểu Phong luôn là người đứng mũi chịu sào, đương nhiên, rất ít quan viên đến lôi kéo quan hệ với hắn, nhưng thiên kim tiểu thư nhà các quan viên thì rất đông. Đường Tinh Trị là người bị các quan viên vây quanh nhiều nhất, ngay cả mấy vị huynh đệ của hắn cũng thơm lây. Sách La Định là người năm nào cũng có rất nhiều người muốn đến hỏi han nhưng chẳng ai dám đến, cho nên hắn đẩy xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt đi rất thảnh thơi.

Mặt khác, năm nay có thêm Sầm Miễn. Quế vương độc chiếm một phương, có quyền, có thế, lại có quan hệ rất tốt với Hoàng thượng. Sầm Miễn là tiểu vương gia đương nhiên được coi trọng. Hơn nữa, nghe đồn hắn sẽ đính hôn với Đường Nguyệt Yên, vậy hắn chính là phò mã tương lai! Bây giờ không đến nịnh nọt hắn thì đợi đến khi nào? Không ít người đến bắt chuyện vây quanh hắn và Đường Nguyệt Yên, muốn đẩy hai người lại gần nhau.

Ngược lại, Đường Nguyệt Nhữ hằng năm được rất nhiều người vây quanh thì năm nay lại bị đối xử lạnh lùng. Nàng một mình đi vào hoàng cung, Sầm Miễn chen từ trong đám người ra, đến bên cạnh nàng, lại phát hiện khi hắn đi ra ngoài có rất nhiều người đi theo, một số thậm chí còn đụng phải Đường Nguyệt Nhữ, hại nàng đành dừng lại, đứng tránh ra.

Sầm Miễn bực bội nhưng chẳng thể giúp được gì, may mà Sách La Định bảo Đường Nguyệt Nhữ đi bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, còn hắn đẩy xe lăn cho Bạch Hiểu Nguyệt nên không ai dám đến gần.

Đường Nguyệt Yên vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn Sầm Miễn, lại liếc nhìn Bạch Hiểu Phong. Bạch Hiểu Phong đã quá quen với chuyện này, chỉ nhanh chóng bước về phía trước, vào hoàng cung nhanh bao nhiêu là chóng thoát khỏi những người này bấy nhiêu, cũng không hề nhìn Đường Nguyệt Nhữ ở phía sau cùng một cái, càng không thèm để ý đến nàng. Trái lại, Sầm Miễn không lúc nào rời mắt khỏi Đường Nguyệt Nhữ, ánh mắt đầy lo lắng.

Đường Nguyệt Yên khẽ thở dài, nàng sực nhớ, gần đây hình như mình thường xuyên thở dài, không hiểu sao lại cảm thấy buồn chán. Nàng đang đi thì nghe thấy mấy cô nương ở bên cạnh xì xào bàn tán.

“Chuẩn bị xong rồi chứ?”.

“Xong rồi!”.

“Hừ, để xem hôm nay cô ta bẽ mặt thế nào!”.

“Đúng vậy, ai bảo thường ngày cô ta giả thánh nữ”.

“Đồ con hoang”.

“Hi hi”.

Đường Nguyệt Yên đảo mắt nhìn, nhưng bên cạnh có quá nhiều người, nàng cũng không tìm được người nào vừa nói, nhưng… xem ra hôm nay có người muốn hại Đường Nguyệt Nhữ.

Đường Nguyệt Yên cảm thấy mình nóng nảy hơn mọi ngày, nàng thầm rủa - Mấy con tiện tỳ kia, bất kể là thiên kim hay là quận chúa nhà nào, hôm nay ai dám bắt nạt Đường Nguyệt Nhữ thì biết tay ta.

Sầm Miễn quá lo lắng cho Đường Nguyệt Nhữ, vừa mới lơ đãng một cái đã bị đẩy ngã, suýt đụng phải Đường Nguyệt Yên. Nàng đột nhiên trừng mắt nhìn hắn, hắn giật mình lùi lại mấy bước - Hình như tâm trạng Thất công chúa hôm nay rất xấu, xấu chưa từng có!

“Thật ra thì”. Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu hỏi Đường Nguyệt Nhữ bên cạnh: “Hoạn nạn mới thấy chân tình, muội chưa bao giờ thấy Nguyệt Yên nóng nảy như vậy, mấy ngày nay Nguyệt Yên vì tỷ mà nổi giận với người ta mấy lần rồi đấy!”.

Đường Nguyệt Nhữ hơi ngẩn người, sau đó khẽ cười: “Đúng vậy, có một số việc khi so sánh mới biết được mình thực lòng muốn gì”.

Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng đầu, nhìn Đường Nguyệt Nhữ.

Sách La Định cũng nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười - Thật ra thì trong chuyện lần này, mọi người đều coi Đường Nguyệt Nhữ là kẻ yếu, nhưng có ai từng nghĩ, không phải mọi cô gái đều giống nhau! Có một số cô nương, chưa bao giờ đặt mình vào vị trí cần người khác bảo vệ, bởi vì những cô nương ấy không chỉ có khả năng bảo vệ chính mình, mà còn có thể bảo vệ người khác.

Đường đến yến tiệc không quá dài, đám người cũng dần tìm được vị trí của mình, đều tản ra.

Theo lệ thường, hoàng tử và công chúa là những người cuối cùng ngồi vào vị trí vì phải chúc thọ phụ hoàng. Quần thần thấy Hoàng thượng dẫn theo Hoàng hậu và mấy vị phi tử cùng đi vào thì lập tức hành lễ chúc thọ.

Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, nói chúng thần bình thân rồi cùng Hoàng hậu ngồi xuống. Mấy vị hoàng tử theo thứ tự, đi vào chúc thọ Hoàng thượng. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng về, nhưng đều cố kín đáo hết mức, lặng lẽ làm phần việc của mình. Tứ hoàng tử hôm nay cũng đến, lúc đi vào yến tiệc mọi người đều lo lắng, nhỡ chốc nữa hắn đột tử ở đây thì phải làm thế nào, Tứ hoàng tử dáng vẻ yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, người gầy như chỉ còn da bọc xương. Hai huynh đệ Đường Tinh Trị và Đường Tinh Vũ đi vào cuối cùng. Hai người cao sàn sàn nhau, lúc cùng đi vào lại có phong thái hoàn toàn khác nhau.

Đám thần tử đa phần đều cười mà không nói - Cao thấp rõ ràng!

Đường Tinh Vũ hôm nay ăn mặc rất long trọng, hắn mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tía, rất đúng mực, lại không quá phô trương. Mặc dù dung mạo hắn bình thường, nhưng khoác bộ y phục này vào cũng lộ ra mấy phần quý phái.

Đường Tinh Vũ ăn mặc như vậy vốn đã có thể coi là hạc giữa bầy gà rồi, vậy mà chẳng ngờ Đường Tinh Trị hôm nay lại mặc quân phục, đặc biệt là chiếc đai lưng trông vô cùng khí phách khiến hắn toát lên vẻ chín chắn và oai hùng.

Hai mắt Hoàng hậu nương nương sáng lên, vô cùng vui mừng, vội nhìn Sách La Định đang ngồi ngắm đông nghía tây ở cách đó không xa. Hoàng thượng cũng hết sức ngạc nhiên khi thấy Đường Tinh Trị, tâm tình lại tốt hơn mấy phần, đứa con này loáng một cái đã trưởng thành thế này rồi, thật là uy vũ!

Đường Tinh Trị và Đường Tinh Vũ cùng đi lên, chúc thọ Hoàng thượng. Hoàng thượng cười, gật đầu, nói với bọn họ mấy câu rồi hỏi Đường Tinh Trị: “Này con, cái đai lưng này của con thật có thần khí, ở đâu ra vậy?”.

Đường Tinh Trị cũng không giấu giếm, trả lời: “Dạ, Sách… Sách tướng quân cho ạ”. Đường Tinh Trị suýt cắn phải đầu lưỡi, may mà không thốt ra là “Sách La Định”.

Sách La Định tiếp tục uống trà.

Lệ phi hài lòng gật đầu, Hoàng hậu cũng vui mừng, chúng thần thì đưa mắt nhìn nhau - Giỏi thật, lại hạ xong một thành rồi!

Hoàng thượng cười tán thưởng: “Xem ra con ta và Sách tướng quân rất hợp nhau, ha ha”.

Khóe miệng Đường Tinh Trị giật giật, hắn nhìn Sách La Định một cái, chỉ thấy Sách La Định đang bĩu môi gật đầu - Lại chẳng thế, quá hợp ấy chứ.

Đường Tinh Trị dở khóc dở cười.

Sau khi hoàng tử hành lễ xong thì đến lượt công chúa. Hoàng triều cũng chỉ có hai vị công chúa, Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên, tuổi tác chênh lệch khá nhiều, nhưng đều là đại mỹ nhân.

Mọi người lúc này cũng có chút hồi hộp, cùng nhìn ra ngoài.

Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên sóng bước đi vào. Hai người vẫn xinh đẹp lay động lòng người như thường ngày. Đường Nguyệt Yên lộng lẫy hơn một chút, Đường Nguyệt Nhữ thì nhã nhặn hơn, nhưng điều kỳ lạ là, trong khi Đường Nguyệt Yên sầm mặt xuống thì Đường Nguyệt Nhữ lại rất tự nhiên.

Hoàng thượng và Hoàng hậu nhìn nhau, Lệ phi ở sau lưng lại cau mày nhìn Đường Nguyệt Yên, thầm nghĩ đứa con gái này càng ngày càng khó bảo, đến chúc thọ phụ hoàng mà lại sầm mặt ra như thế!

Hai tỷ muội đến trước mặt Hoàng thượng, cùng chúc thọ ngài. Hoàng thượng gật đầu khen hai nàng càng ngày càng xinh đẹp, thái độ hòa nhã hiền từ, chẳng có gì khác biệt so với trước đây. Hoàng hậu cũng luôn miệng khen hai tỷ muội, khác hẳn vẻ nghiêm khắc khi nói chuyện với Đường Tinh Trị. Chúng thần cũng chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể đợi xem lát nữa Hoàng thượng lên thành lâu gặp mặt dân chúng sẽ mang ai theo mà thôi.

Bạch Hiểu Nguyệt toát mồ hôi thay Đường Nguyệt Nhữ, không biết lát nữa có ai quấy rối hoặc nói lời khó nghe không nữa. Đường Nguyệt Yên xoay người, kéo tay Đường Nguyệt Nhữ đến bàn tiệc, bảo nàng ngồi cạnh mình.

Lệ phi hơi ngây người, Hoàng hậu cũng ngạc nhiên.

Hoàng thượng lại cười, gật đầu: “Chà chà, năm qua tuổi đến, chuyện khiến Trẫm vui mừng nhất chính là thấy bọn trẻ đã dần trưởng thành”.

Hoàng hậu gật đầu, rót rượu cho Hoàng thượng, lại liếc nhìn Sầm Miễn. Sầm Miễn thỉnh thoảng lại lén nhìn Đường Nguyệt Nhữ, còn Bạch Hiểu Phong đang bưng ly rượu ngồi bên cạnh Sầm Miễn thì có vẻ thất thần.

Hoàng hậu cười, nâng chén chúc rượu Hoàng thượng, uống xong liền tuyên bố buổi tiệc bắt đầu. Trong tháng này, quần thần đã mấy lần được tham gia dạ yến hoàng cung nên cũng quen rồi, hôm nay lại còn có chuyện để hóng hớt, cho nên không ai hẹn ai mà vừa ăn vừa quan sát động tĩnh chỗ Đường Nguyệt Nhữ.

Đường Nguyệt Nhữ vẫn thục nữ như mọi khi, ngồi rất ngay ngắn. Đường Nguyệt Yên ngồi bên cạnh đang bóc cua cho nàng, không ít thiên kim tiểu thư đánh mắt nhìn nhau, cảm thấy lạ. Đường Nguyệt Yên có tiếng là được cưng chiều, nàng ăn cua có lẽ cũng chẳng chịu tự động tay, vậy mà lại giúp Đường Nguyệt Nhữ bóc cua, chẳng lẽ lời đồn là giả, hay là còn có nguyên nhân nào khác?

Lệ phi kinh ngạc trước hành động của Đường Nguyệt Yên, thầm nghĩ - Nha đầu bướng bỉnh này chẳng lẽ khôn lớn rồi sao? Lệ phi còn đang băn khoăn thì lại thấy một tiểu nha hoàn dâng điểm tâm mà Hoàng thượng ban cho mình đến. Lệ phi cầm điểm tâm, khó hiểu nhìn về phía trước, Hoàng thượng gật đầu, ý nói - Gần đây con gái cũng hiểu chuyện hơn rồi, xem ra nàng dạy dỗ tốt.

Lệ phi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, bà cũng chẳng hiểu Đường Nguyệt Yên thường ngày khó bảo, lại lắm chiêu nhiều trò hôm nay bị làm sao nữa.

Bạch Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đang định hỏi Sách La Định xem có chuyện gì xảy ra thì thấy Sách La Định chui đầu dưới gầm bàn, chẳng biết đang làm gì. Nàng nghiêng đầu nhìn xuống, thấy Sách La Định đang cầm miếng cá đút cho một con mèo, đây chắc là mèo ở trong cung, nó ngồi bên chân Sách La Định ăn cá, vừa ăn vừa cọ cọ vào chân hắn.

Bạch Hiểu Nguyệt chọc chọc hắn: “Nghiêm túc vào”. Sách La Định ngẩng đầu lên, miệng còn ngậm cái đuôi cá. Bạch Hiểu Nguyệt nghiêm mặt - Lễ nghi!

Mí mắt Sách La Định giật giật, hắn gắp thức ăn cho nàng. Sắc mặt nàng dịu hẳn xuống, bưng bát ăn, lại gắp cho Sách La Định một miếng cá, để hắn tiếp tục đút cho mèo.

Bạch Hiểu Phong ngồi bên cạnh quan sát, có chút băn khoăn, sao hai đứa này lại vô tư như trẻ con thế nhỉ?

Rượu quá tam tuần, ai nấy đều trở nên thoải mái, túm năm tụm ba nói chuyện trên trời dưới đất.

Đường Nguyệt Nhữ đang ăn cơm thì có một cô nương tới chúc rượu nàng và Đường Nguyệt Yên. Đây là chuyện bình thường, hai nàng thân phận tôn quý nên các thiên kim tiểu thư nhà vương công đại thần đều muốn lân la lôi kéo quan hệ. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên vẫn đối đãi với họ như thường, không biết có phải do thái độ của Đường Nguyệt Yên với Hoàng thượng ban nãy không mà các cô nương này rất dè chừng, tóm lại là tới thời điểm này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra…

“Á!”.

Chẳng biết người nào lúc chúc rượu lại bất cẩn đánh đổ đĩa giấm lên váy của Đường Nguyệt Nhữ. Người đó vội vàng xin lỗi, cũng không nhìn ra được có phải cố ý hay không.

Sầm Miễn có chút lo lắng, nhìn về phía này, Bạch Hiểu Phong ở bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang.

“Nguyệt Yên, cùng tỷ tỷ đi thay đồ đi”, Hoàng hậu nói.

Đường Nguyệt Yên liền cùng Đường Nguyệt Nhữ đi thay đồ. Thay đồ xong, Đường Nguyệt Nhữ lại không muốn ra ngoài nữa, có thể do uống hơi nhiều rượu, hoặc do những ánh nhìn dò xét quá chướng mắt ở buổi tiệc ngoài kia, cho nên nàng nói muốn ngồi trên trường kỷ trong sân một lúc, đợi đến khi tiệc sắp tàn thì sẽ ra.

Đường Nguyệt Yên nghĩ thế cũng được, đỡ gặp phiền phức, nàng để Đường Nguyệt Nhữ lại đó, còn mình trở về tiếp tục ăn uống.

Sầm Miễn đợi mãi chỉ thấy Đường Nguyệt Yên trở lại, không thấy Đường Nguyệt Nhữ đâu thì có chút lo lắng: “Tỷ tỷ đâu rồi?”.

Đường Nguyệt Yên lườm hắn, bực bội nói: “Mệt, tỷ ấy nói ngủ một lát rồi sẽ tới”.

“À…”. Sầm Miễn gật đầu, thầm nghĩ như thế cũng tốt, đỡ bị người khác làm phiền.

Sách La Định cơm no rượu say, bèn đứng dậy đi vệ sinh, tiện thể hóng mát một chút. Vòng qua mấy tiểu viện, Sách La Định thấy váng hết cả đầu, khó khăn lắm mới tìm thấy cái mao xí, hắn vội vàng đi vào.

Đi vệ sinh xong, hắn lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”.

“Xong rồi! Hình như nàng ta đã ngủ rồi!”.

“Vậy càng tốt!”.

Sách La Định nghe thấy tiếng bước chân chạy đi xa dần, đẩy cửa ra nhìn, trong sân chẳng có ai, giọng nói vừa rồi hẳn là của mấy cô nương, nhưng hắn cũng không để ý, lại đi lòng vòng một lượt, định về chỗ… Nhưng đường trong hoàng cung này thật khó nhớ, hắn đi thêm mấy vòng nữa thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần mình. Hắn thầm nghĩ, thật đúng lúc, có thể hỏi đường rồi. Hắn đang định mở miệng thì thấy hai cô nương ăn mặc rất sang trọng vội vã chạy đến.

Hai bên giáp mặt, Sách La Định chưa kịp hỏi đường, hai cô nương đã giật mình che miệng, suýt thì hét lên, hình như là bị dọa cho sợ hết hồn, sau đó mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng chạy đi.

Khóe miệng Sách La Định giật giật, hắn đưa tay sờ mặt - Bộ dạng ta đáng sợ đến thế à? Hắn ngẫm nghĩ, hai cô nương kia trông rất quen, hình như vừa nãy nhìn thấy trong bữa tiệc thì phải. Sách La Định nghĩ tốt quá, cứ đi theo hướng hai cô nương này chạy là được, hắn vừa nhấc chân định đi thì thấy Sầm Miễn chạy đến.

Sách La Định vừa nhìn thấy hắn bèn cười nói: “Tìm mao xí hả? Ở bên kia kìa”.

Sầm Miễn khó hiểu: “Không phải, ta đến tìm Nguyệt Nhữ tỷ tỷ”.

Sách La Định chớp chớp mắt, lại thấy Sầm Miễn chạy lướt qua mình, vào trong tiểu viện.

Sách La Định nhìn vào trong một cái - Thì ra phía sau chính là tiểu viện mà Đường Nguyệt Yên ở, trên một chiếc trường kỷ trong sân, Đường Nguyệt Nhữ đang ngủ, trên người còn đắp chiếc chăn mỏng.

Sách La Định hơi nhíu mày - Hai cô nương vừa rồi chẳng lẽ đi từ tiểu viện của Đường Nguyệt Nhữ ra sao? Lén lén lút lút, vừa thấy mình lại sợ hết hồn như vậy, chắc không phải đã làm chuyện xấu gì đấy chứ?

Sầm Miễn vào sân, đến bên cạnh Đường Nguyệt Nhữ, nhỏ giọng gọi: “Tam hoàng tỷ?”.

Gọi hai tiếng thì Đường Nguyệt Nhữ tỉnh lại, nàng đưa tay xoa xoa cổ, có vẻ tư thế nằm ngủ không được thoải mái cho lắm, nhìn thấy Sầm Miễn thì cười, hỏi: “Sao vậy?”.

“Hoàng thượng vừa tìm tỷ đấy”. Sầm Miễn nói nhỏ: “Sắp đốt pháo hoa rồi, tất cả công chúa và quận chúa đều phải lên thành lâu xem…”.

Đường Nguyệt Nhữ gật đầu, nàng hiểu nghi thức này năm nào cũng có, nói dễ nghe một chút thì là lên thành lâu xem pháo hoa, thực ra là chọn mỹ nhân hoặc so sắc đẹp. Các tiểu thư kia ăn mặc lộng lẫy như vậy chẳng qua cũng vì khoảnh khắc ấy mà thôi. Dân chúng hoàng thành ở phía dưới nhìn lên thành lâu xa xa, mà một lần quan sát này lại liên quan đến các bảng xếp hạng mỹ nhân năm tới, cũng có lợi cho các cô nương ấy khi được gả vào nhà giàu sang phú quý sau này.

Nàng thật sự không muốn đi, thứ nhất là nhàm chán, thứ hai, có thể nàng sẽ phải đón nhận ánh mắt dò xét của đám dân chúng…

“Nếu tỷ không muốn đi, ta có thể giúp tỷ chuyển lời”, Sầm Miễn đột nhiên nói.

Sách La Định khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, hắn phát hiện Đường Nguyệt Nhữ không có vẻ gì khác thường thì cũng yên tâm, có thể hai cô nương ban nãy chỉ đi ngang qua mà thôi. Lúc này, sau lưng lại có tiếng động vang lên, Sách La Định quay đầu lại, thấy Đường Nguyệt Yên cũng tới. Nhìn thấy ở bên trong, Sầm Miễn đang nói chuyện cùng Đường Nguyệt Nhữ, nàng không đi vào, đứng chờ ở cửa, ngay bên cạnh Sách La Định.

Sách La Định nhìn nha đầu này, đột nhiên nghĩ đến lúc trước Bạch Hiểu Nguyệt có nói với hắn, không biết tại sao, đột nhiên nàng cảm thấy Đường Nguyệt Yên đã trưởng thành hơn.

Đường Nguyệt Nhữ ngồi trên trường kỷ, nhìn Sầm Miễn. Sầm Miễn đưa tay giúp nàng nhặt chiếc giày đã bị tuột ra bên cạnh, nói nhỏ: “Nếu tỷ không muốn đi thì đừng đi, đừng đi làm chuyện khiến mình khó xử hoặc không vui”.

Đường Nguyệt Nhữ ngẩn người, nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thở dài: “Có những khi không thể làm khác được”.

Sầm Miễn ngẩng đầu, như lấy hết can đảm nói: “Không cần, không cần ép bản thân làm điều mình không thích như thế”.

Nàng mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn: “Chỉ có đệ là biết nghĩ cho người khác nhất”.

Sầm Miễn lắc đầu: “Ta nói thật, nếu tỷ không muốn ở lại hoàng thành nữa, hoặc là ở trong cung cảm thấy ấm ức thì cũng không cần nhẫn nhịn, cứ nói cho ta biết, ta có thể giúp tỷ lo liệu chu toàn”.

Nàng đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Lo liệu chu toàn thế nào?”.

“Ừm…”. Sầm Miễn suy nghĩ, nói: “Nếu tỷ ghét những lời đồn đại khó nghe ở hoàng thành này, ta có thể dẫn tỷ đến nơi khác ở. Nếu tỷ cảm thấy cô đơn, ta có thể tìm rất nhiều người đến chơi với tỷ. Nếu có người bắt nạt tỷ, ta có thể bảo vệ tỷ, tỷ không cần phải một mình chịu đựng mọi thứ nữa”.

Đường Nguyệt Nhữ nhìn chằm chằm Sầm Miễn một lúc lâu, mỉm cười, đưa tay xoa đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Miễn nhi, đệ thật tốt, sau này ai lấy được đệ sẽ là người hạnh phúc nhất”.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...