Đồng Bệnh Tương Liên
Chương 14
Phim còn chưa hết, nhóm bên khách sạn đã giục, "Về chưa, bọn tao chờ mày đi ăn." Bùi Tri Viễn hỏi Vân Thanh muốn đi không, cậu đồng ý thì dẫn cậu đến. Vân Thanh gặp được Vãn Tình, cô xinh đẹp, trong sáng, hệt "chúng tinh phủng nguyệt", được các chàng trai lẫn cô gái vây xung quanh. Cô là người đầu tiên nhìn thấy Bùi Tri Viễn, lại vờ như điềm nhiên nói chuyện tiếp với nhóm bạn gái, khi không có ai mới tìm cơ hội bước tới. "Bùi Tri Viễn, cậu nói là bảy ngày Quốc Khánh không rảnh mà." "Ban đầu là không." Bùi Tri Viễn nhìn Vân Thanh, "Xin nghỉ mấy ngày." "Em trai cậu?" Vãn Tình hỏi. Thật ra cô biết từ lâu rồi, Vân Thanh xuất hiện chưa đầy hai phút đã có người báo rằng Bùi Tri Viễn dẫn em trai theo. Bùi Tri Viễn đáp, "Ừ." Rồi anh vỗ sau gáy Vân Thanh, "Gọi chị đi." Vân Thanh không muốn gọi, Vãn Tình cũng từ chối, "Không cần gọi chị, có lớn hơn bao nhiêu đâu." Vân Thanh thầm lầu bầu trong lòng, vậy mà chưa đủ lớn sao. Bùi Tri Viễn lớn hơn cậu ba tuổi, cô gái này không giống sinh viên năm nhất, chắc còn lớn hơn Bùi Tri Viễn. Có người trong phòng gọi Vãn Tình đến, cô đứng cạnh Bùi Tri Viễn lùi một bước, nói với anh, "Cậu đến đó ngồi đi." Rồi cô đáp lời những người bên kia, "Mọi người uống rượu đi, tôi không ngồi chung đâu." Sau đó đến chỗ nhóm chị em. Vân Thanh ngồi cạnh Bùi Tri Viễn, hưởng thụ anh chăm sóc như lẽ hiển nhiên. Bùi Tri Viễn gắp đồ ăn, rót đồ uống cho cậu, xong xuôi còn chăm chú nghe cậu nói chuyện. "Quốc Khánh này anh đã định làm gì hả?" "Đi làm thêm, tôi đang dạy phụ đạo cho mấy đứa nhỏ." "Tôi có làm vướng anh không?" "Mấy ngày nay không sao đâu, tôi nhờ đồng nghiệp đổi mấy lớp." Vân Thanh còn áy náy, cậu lột vỏ con tôm mà Bùi Tri Viễn mới gắp cho mình rồi bỏ vào chén của anh, Bùi Tri Viễn trông thấy thì cười, "Cậu ăn đi." Anh gắp lên ép cậu há miệng đút cho bằng được, mọi người xung quanh trêu ghẹo. Vân Thanh vô thức nhìn sang Vãn Tình, quả nhiên cô đang nhìn Bùi Tri Viễn, lát sau cô dời mắt đi như không có chuyện gì. Vân Thanh không thích cô, cũng không thích tầm mắt của cô nhưng không tránh được việc bị cô quan sát. Có thể là xuất phát từ khoe khoang trong lòng, cậu chọt khuỷu tay lên người Bùi Tri Viễn, ra hiệu khóe miệng mình dính nước tương, lúc Bùi Tri Viễn rút giấy thì đưa mặt đến, anh tiện tay lau giúp cậu. "Cảm ơn anh trai nha." Đảm bảo người ta đã thấy, tâm trạng Vân Thanh rất tốt. Có chuyện thì là "anh trai", không có gì sẽ là "Bùi Tri Viễn". Không biết vì sao tự dưng ngoan, Bùi Tri Viễn không truy xét thêm. Cơm nước xong Vân Thanh đi rửa tay, lúc về thì gặp phải hai cái nhìn quen thuộc, các chị gái vẫy tay gọi Vân Thanh qua, "Em trai, em trai, qua đây nói với em chuyện này, lát nữa đi hát với bọn chị đi." Vân Thanh hỏi, "Làm gì ạ?" "Anh của em nói phải về, nhưng nếu em muốn đi chơi, chắc anh ấy sẽ không về đâu." Đối phương ra vẻ bí mật, "Người ngồi cạnh chị lúc nãy có hứng thú với anh trai em, bọn chị mai mối cho nó, vậy là em có ngay một chị dâu xinh đẹp rồi." Chọt đúng điểm khó chịu của Vân Thanh. Vân Thanh đáp, "Ưm, em không thích chị dâu." Hôm sau Bùi Tri Viễn hỏi Vân Thanh muốn đi đâu chơi, để tránh chạm mặt nhóm bạn thích đi chơi của anh, Vân Thanh đề xuất đến thư viện trên danh nghĩa là cảm nhận bầu không khí trường đại học. Ngồi vào bàn đọc sách được nửa tiếng, Vân Thanh gục đầu xuống bàn mà ngủ. Chỗ ngồi trong thư viện hệt tài nguyên khan hiếm, Bùi Tri Viễn ngại chiếm chỗ người khác, anh cố gắng muốn kéo bạn sâu ngủ nhỏ về ký túc xá. Nhưng ký túc xá không thoải mái bằng thư viện, Vân Thanh rầm rì vặn vẹo một hồi, cậu giãy khỏi cánh tay Bùi Tri Viễn hệt con cá chạch, chui xuống bàn nằm nhoài ra ghế ngủ tiếp, ý là "thế này là không ai thấy tôi rồi". Ghế cứng quá, Vân Thanh nhích đầu lên đùi anh. Một người ngồi xuống ghế đối diện, thấy dưới bàn có người thì hốt hoảng la thành tiếng. Bùi Tri Viễn lúng túng xin lỗi, "Ngại quá, buồn ngủ quá nên ngủ thiếp mất." Anh ra sức kéo cậu ngồi dậy, Vân Thanh cuộn tròn dưới đất đau khổ kêu rên, "Anh trai, chân em tê hu hu hu..." Mắc cỡ muốn chết còn hu hu hu. Mặt trời lặn, hai người ra ngoài dạo bộ, chơi bóng rổ. Vân Thanh chơi một lát là thôi, cậu ngồi trên khán đài ngó đông ngó tây, chẳng mấy chốc có một bóng dáng quen quen lọt vào mắt, dù trong bóng đêm Vãn Tình vẫn tỏa sáng động lòng người như thế. Có lẽ là bạn của cô cho cô biết em trai Bùi Tri Viễn không thích chuyện chị dâu, khi cô thấy chỗ Vân Thanh thì tìm nơi khác cách khá xa để ngồi. Vân Thanh chán ngán ngồi yên, mãi đến khi điện thoại trong tay đổ chuông, cậu gọi, "Bùi Tri Viễn, anh có điện thoại." Bùi Tri Viễn lau mồ hôi chạy từ sân đến. Anh vừa nghe máy vừa nhận chai nước, nhìn Vân Thanh chăm chú một lúc rồi cầm điện thoại đi xa chút, "Chuyện gì ạ?" Là ông Lưu điện, ông sống một mình biết ít chữ, bình thường không hiểu cái gì sẽ hỏi Bùi Tri Viễn, nhưng lần này không phải hỏi về sinh hoạt lặt vặt mà là, "Tri Viễn, con biết Vân Thanh đi đâu không?" "Ôi trời, hồi trước thằng bé cãi nhau với người nhà, một mình ở trong nhà con, ông nghĩ muốn ngủ ở đó thì cứ ngủ thôi, ông chăm nó được, nhưng hai hôm nay không thấy nó đâu cả!" Hoá ra còn có chuyện này, Bùi Tri Viễn liếc mắt nhìn Vân Thanh, cậu vô tâm vô tình không nói tới một câu về chuyện này với anh. Bùi Tri Viễn vội đáp, "Không phải lạc đâu ạ, em ấy đang ở chỗ con." Anh vỗ về ông một lúc mới hỏi vòng lại, "Em ấy cãi nhau với ai ạ? Sao lại cãi? Ông kể con nghe kĩ đi." Vân Thanh và Vãn Tình mắt đối mắt, lặng lẽ đọ sức mấy hiệp, rất có tư thế võ lâm cao thủ quyết đấu, không ra chiêu thì không biết đối phương có chiêu gì, im ắng là biết ngay đối phương không vừa mắt mình. Thấy Bùi Tri Viễn về, Vân Thanh vội dùng mánh khóe, "Anh trai, tôi buồn ngủ rồi, chúng ta về thôi." Vô duyên vô cớ lại xưng ngoan? Bùi Tri Viễn hỏi thẳng, "Cãi nhau với người nhà hả? Bỏ nhà đi trốn?" Vân Thanh hít sâu một hơi không dám thở mạnh, anh tức giận hừ một tiếng, "Đã nghĩ nên ngụy biện thế nào chưa?" "Có thể khóc luôn được không?" Vân Thanh hỏi. Bùi Tri Viễn bị chọc cười, đương nhiên anh không muốn làm rối chuyện, Vân Thanh sống trong nhà không được vui, anh biết, ông Lưu còn nghe hàng xóm kể người què mắng cậu cút, Bùi Tri Viễn không có lí do gì để không đứng về phía cậu. Giọng điệu anh như tính nợ thế này là vì cậu không kể chuyện lớn thế này cho anh nghe, Bùi Tri Viễn anh không kiểm soát được em trai nữa phải không? "Có chuyện gì thì nói tôi nghe, tôi xem xem cậu tủi thân thật hay cãi tôm tép." Vân Thanh không thể nói nguyên do, vì cậu chính xác đang nằm ở vế hai, cậu thoáng thấy Vãn Tình đang nhìn hai người họ, thế là cơ thể phản ứng nhanh hơn não – Bùi Tri Viễn ôm người bỗng nhào vào lòng mình, anh vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng dỗ dành, "Rồi rồi, không nói thì thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương