Vừa nãy cô cắn tôi
Tính cách của Nhược Trát rất ôn hòa, thật ra rất thích hợp để con người cưỡi.
Nhưng rõ ràng Yến Thanh Đường đã bị dọa cho hoảng sợ, trong một quãng thời gian tới cũng không dám đụng đến ngựa nữa, thấy A Á Lạp đến gần liền né người trốn bên cạnh anh.
Vậy là Túc Chinh cũng đổi ý định ban đầu, cúi người kề sát vào bên tai Yến Thanh Đường, nhẹ nhàng nói: “Tôi ôm cô về lại xe, được không?”
Yến Thanh Đường không nói lời nào, hiển nhiên lúc này đã quá mệt mỏi, chỉ giang hai tay ra với anh.
Anh liền kéo nhẹ cô đứng dậy, để cho hai cánh tay cô vòng qua cổ mình, cánh tay cường tráng khẽ dùng sức một chút, đã nâng cô lên không trung rồi ôm ấy.
Động tác của anh rất cẩn thận, chú ý đến tư thế ôm để cho vết thương bên đùi phải của cô lộ ra bên ngoài. Yến Thanh Đường dường như đau thật rồi, im lặng nằm lên bả vai anh, thậm chí còn không nói một lời.
Anh bất giác tăng nhanh tốc độ, rồi lại lo lắng nếu đi nhanh quá không đủ ổn định thì ngược lại sẽ khiến Yến Thanh Đường đau hơn, vậy là tay chân bận rộn nên cả đoạn đường đúng thật là cực kỳ khó khăn, sau khi ôm Yến Thanh Đường vào lại trong xe, trên trán của anh đã vã một lớp mồ hôi, cũng mệt thật.
“Muốn tôi thắt dây giúp cô không?” Sau khi lên xe, Túc Chinh vẫn duy trì sự thận trọng kia, chỉ vào dây an toàn của mình rồi hỏi.
Cuối cùng Yến Thanh Đường cũng nở nụ cười, nhìn anh rồi đáp: “Tôi bị thương ở chân, tay vẫn còn lành lặn.”
Dứt lời, cô tự mang dây an toàn vào.
Túc Chinh sửng sốt, rồi cũng cười theo cô, yên tâm nói: “Còn cười được, vậy xem ra trạng thái cũng còn tốt lắm.”
Vị trí này rất xa xôi, cách các bệnh viện lớn cũng rất xa, Túc Chinh chỉ có thể dẫn cô đến Trung tâm y tế gần nhất của Nalati.
Bác sĩ cấp cứu tại Trung tâm y tế làm kiểm tra cho Yến Thanh Đường, vô cùng may mắn là không bị gãy xương, nhưng có sưng đỏ và trầy da, cần sát trùng vết thương.
Yến Thanh Đường trời sinh sợ đau, bác sĩ vừa mới chạm vào cô đã hoảng cả hồn, đôi mắt hạnh kia tội nghiệp nhìn thẳng về phía Túc Chinh, như thể đang tìm kiếm niềm tin và sự ỷ lại.
Túc Chinh nào nghĩ được nhiều, vội nắm lấy cánh tay cô, vốn muốn để cho cô an tâm, nào ngờ vừa mới duỗi tay ra đã bị cô ôm chặt cứng, không thể động đậy.
Túc Chinh có cảm giác mình như bị Yến Thanh Đường dính chặt lấy. Trạng thái dán chặt sát rạt vào nhau của hai người trông vô cùng thân thiết, khiến anh không quen lắm phải quay mặt sang một bên, đã thế một màn này còn diễn trước mặt bác sĩ trung tâm y tế, khiến anh không biết nên làm thế nào.
Khi khử trùng, Yến Thanh Đường đã cố gắng nhẫn nhịn, nắm chặt tay Túc Chinh, vì không muốn nhìn vết thương của mình nên úp cả mặt vào trong khuỷu tay anh. Bác sĩ nhanh chóng bôi thuốc, Yến Thanh Đường không thể kìm được cơn đau, mi mắt rủ xuống, chóp mũi đỏ lên, Túc Chinh cảm nhận được bên trong bắp tay trái của mình âm ấm, rồi sau đó bất thình lình, một cơn đau đớn ập đến.
Yến Thanh Đường cắn lên cánh tay anh.
Ống tay áo của anh được cuộn lên trên cao, vậy nên một cạp này của Yến Thanh Đường đã cắn hoàn toàn vào trong da thịt của anh. Anh cúi đầu nhìn Yến Thanh Đường, thấy hai mắt cô nhắm tịt, như một con thú nhỏ, lông mi của cô hãy còn hơi run nhè nhẹ, răng năng sau khi đụng vào da thịt của anh, theo bản năng chốc lát đã thả lỏng lại, chỉ là vẫn không nhả ra.
Chờ bác sĩ bôi thuốc xong, buộc chặt vải băng bó lại rồi cô mới chầm chậm nhả ra, giương đôi mắt vô tội nhìn người đàn ông.
Túc Chinh nghĩ rằng cô đã chủ động cắn người thì ít nhất cũng nên chủ động giải thích với anh, nào ngờ vừa mở miệng lại là một câu nghi vấn: “Vừa nãy anh đã rửa tay chưa đấy?”
Dù Túc Chinh có tốt tính đến mấy thì cũng sẽ có những lúc không nhịn được, nhất thời lúc này chỉ muốn bỏ đi.
Bác sĩ vốn còn đang định dặn dò một câu ‘một tuần sau quay lại kiểm tra’ cho xong, nhìn thấy cảnh này cũng quan tâm hỏi han anh một câu: “Tay cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao cả.” Thật ra Túc Chinh không bận tâm đ ến cái này, một cô gái nhỏ kích động cắn anh một miếng thì sức lực có đáng là bao đâu, trên tay anh chỉ để lại một dấu răng nhợt nhạt, với anh mà nói thì không có cảm giác gì mấy.
Anh chỉ đang tức thái độ của Yến Thanh Đường.
Nghe bác sĩ nói xong, Túc Chinh nhấc chân đi ra ngoài cửa, gần đến cửa, Yến Thanh Đường với cái đùi phải băng bó vội vàng la to gọi anh: “Túc Chinh!”
Anh liền đứng lại, ngẫm một lúc vẫn xoay người lại đi đến trước mặt Yến Thanh Đường rồi dừng lại, sắc mặt không thay đổi, nói: “Tôi còn tưởng cô dư thừa sức lực lắm.”
Yến Thanh Đường không nói gì cả, chỉ như những lần trước giang hai tay ra, khe khẽ ra lệnh cho anh: “Ôm tôi.”
Cô luôn mang vẻ kiêu ngạo, nói chuyện như thể điều đó là hiển nhiên. Thế nhưng Túc Chinh lại không hiểu bản thân xảy ra chuyện gì, mà cứ luôn bị dăm ba câu của cô làm cho mềm lòng, có chăng là vì chân của cô, vì ánh mắt đáng thương ấy, rồi sau rốt anh vẫn ôm cô, trong tay cô là túi thuốc, cái túi nhỏ cứ lắc lư ngay chỗ xương quai xanh anh, làm cho anh có hơi ngứa ngáy.
Ra khỏi cửa anh dừng chân lại, hếch hếch cằm lên, lạnh lùng nói: “Lấy ra xa một chút.”
“Hung dữ quá đi.” Yến Thanh Đường bất mãn lầm bầm trong miệng câu than thở, nhưng vẫn giơ cái túi thuốc lên trên, hai cánh tay theo đó cũng vươn lên trên quàng lấy cổ anh.
Không biết là chân thật hay ảo giác, anh ngửi được mùi hoa hải đường nở rộ trên người cô, rất nhạt mùi, như có như không, có vẻ giống như xịt nước hoa.
Về lại xe, Yến Thanh Đường muốn về thẳng lại nhà nghỉ B&B, nhưng Túc Chinh vẫn còn nhớ đến chuyện vừa nãy, không lái xe.
Hai người giằng co, cuối cùng Túc Chinh vẫn là người lên tiếng trước, rất bận tâm: “Vừa nãy cô cắn tôi.”
Yến Thanh Đường trầm mặc đôi phút, mới nói: “Xin lỗi anh nhiều.”
Giọng cô vừa nhỏ vừa khẽ, nhưng tốt xấu gì cũng mang theo hối lỗi.
Cảm xúc ban đầu của Túc Chinh bỗng dưng tan biến hết, khụ một tiếng nói: “Không sao.”
“Hả?” Yến Thanh Đường sửng sốt.
Người đàn ông này dễ dỗ thật đó, ban nãy bày ra gương mặt lạnh tanh này chỉ bởi vì một câu này thôi?
“Cô thắt dây an toàn lại đi.” Túc Chinh chuẩn bị khởi động xe việt dã, “Tôi lái nhanh, tranh thủ về sớm một chút.”
“Ò.” Yến Thanh Đường nâng tay lên tìm dây an toàn của mình.
Lần này đến phiên Yến Thanh Đường cảm thấy thật sư áy náy từ trong lòng. Yến Thanh Đường là kiểu người nếu ai đối xử tốt với cô một, thì cô sẽ đáp lại người ta mười.
Riêng chuyện cô cắn Túc Chinh một cái, quả thật là do cô sai.
Vậy nên sau khi quay về lại nhà nghỉ, khi Túc Chinh đang quỳ xuống bên cạnh cô kiểm tra lại vết thương của cô, thì cô cũng thuận thế xắn tay áo anh lên một nửa, rũ mi mắt quan sát cẩn thận ‘chứng cứ phạm tội’ mà vừa nãy cô đã lưu lại.
Một dấu răng vòng tròn nho nhỏ để lại màu trắng hồng trên da, nhưng trên làn da lúa mì của anh thì không mấy rõ ràng.
“Đau không?” Cô hỏi, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cánh tay anh.
Túc Chinh không ngờ cô còn nhớ đến chuyện này, lắc đầu rồi thả tay áo xuống: “Không đau lâu rồi, chức sức lực này của cô cứ như bé mèo vậy.”
Cốt là để an ủi Yến Thanh Đường, muốn cô đừng quá bận tâm, thế mà Yến Thanh Đường vừa nghe xong theo bản năng cho rằng Túc Chinh đang xem thường mình, phản bác lại: “Sức của tôi không nhỏ nhé, vừa rồi là do tôi còn tỉnh táo đó, nếu không tay của anh…”
“Nếu không thì thế nào?” Túc Chinh đứng lên, cao hơn nhiều so với cô đang ngồi trên giường.
“Nếu không cánh tay anh đã nguy hiểm rồi.” Cô chỉ có thể ngửa đầu lên để nhìn Túc Chinh, không khỏi không phục hầm hừ một tiếng, “Không tin ư? Vậy để tôi cắn lại anh một lần nữa xem…”
“Bà cô của tôi ơi, còn muốn có lần sao nữa sao?” Túc Chinh nói liếng thoắng, “Được, tôi tin rồi.”
Yến Thanh Đường nở nụ cười: “Phải thế mới đúng chứ.”
Túc Chinh nhận ra Yến Thanh Đường rất thích áp đảo người khác, chuyện gì cũng muốn tranh hơn thua. Cả đoạn đường cô đều mang phong cách này, rất chiếm thế chủ động.
Chuyện này chẳng đáng là bao, vả lại cô lớn lên trong gia đình giàu có, giọng điệu khi nói chuyện quả thật cũng thiên về tính điều khiển, dễ dàng khiến người ta có cảm giác không tốt lắm, cả vú lấp miệng em.
Nhưng nếu bỏ qua giọng điệu của cô, chỉ đơn thuần nhìn vào nội dung và cái cách hành xử của cô, thì thật ra tính tình của cô rất trẻ con, chẳng những không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn mang đến cảm giác đáng yêu ngây thơ.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi ngẩn người, Yến Thanh Đường ngồi trên giường gọi tên anh mấy bận, anh mới lên tiếng trả lời: “Cô vừa nói gì?”
“Anh đực ra làm gì vậy?” Yến Thanh Đường bất mãn lặp lại, “Tôi nói, anh có thể đưa hộp kẹp tiêu bản lại cho tôi được không? Tôi muốn thay giấy hút nước ở trên giường.”
Cũng xem như là khá chuyên nghiệp.
Chân còn đang bị thương, lúc ngồi trong phòng khám còn mém chút nữa đã bật khóc, thế nhưng chuyện đầu tiên sau khi về là tiêu bản của cô.
Túc Chinh xoay người đi lấy, lúc đụng tay vào thì lại thay đổi ý định, hỏi cô: “Có đơn giản không? Không ấy tôi thay giúp cô.”
“Đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng anh…” Yến Thanh Đường quét mắt nhìn anh một lượt, nói không chút do dự, “Thôi anh vẫn lấy lại đây cho tôi đi, tôi sợ anh phá hỏng hoa nghệ tây trắng của tôi mất.”
Túc Chinh vốn dĩ rất tự tin, ngày hôm qua nhìn cách cô thay giấy hút nước thì thấy mấy thao tác đó không có gì khó khăn.
Nhưng Yến Thanh Đường vừa nói thế, anh liền lo trước lo sau, thật sự cũng sợ khi thay giấy thấm mình sơ ý sẩy tay, sẽ phá hỏng tiêu bản hoa nghệ tây trắng duy nhất mà Yến Thanh Đường đã vất vả mới đào được.
Tâm tư của anh hiện toàn bộ lên mặt, sau khi đưa tiêu bản đến cho Yến Thanh Đường ngồi trên giường xong, cô cảm nhận được ngay, không nhịn được mở miệng bổ sung: “Cảm ơn anh đã quan tâm, chờ sau này tôi sẽ dạy cho anh, anh lại giúp tôi làm tiêu bản.”
Túc Chinh không nói gì, ngồi ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn Yến Thanh Đường loáy hoáy với kẹp tiêu bản.
Động tác của cô có thể xem như rất cẩn thận, tỉ mỉ từng chút một, hoa nghệ tây trắng vì mất một phần nước mà đã trở nên khá mềm, cô cầm nắm rất nhẹ nhàng, sợ làm tổn thương đến hoa và lá.
Sau khi thay giấy hút xong, Túc Chinh lại buộc chặt với kẹp tiêu bản, sau đó thả về lại chỗ cũ.
“Uầy, vốn muốn chờ xem tất cả hoa dại nở rộ vào mùa xuân, nào ngờ lại bị thế này.” Yến Thanh Đường nằm trên giường, “Bị nhốt ở đây một tuần, chẳng có ý nghĩa gì sất.”
Túc Chinh còn muốn nói gì đó, cô lại nhớ đến một chuyện, hỏi: “A Á Lạp vẫn chưa biết tình hình đúng không? Anh có phương thức liên hệ của em ấy không?”
Cô và Túc Chinh đều cùng đi nên không có ai quay lại nói cho A Á Lạp hay, cô sợ rằng cả nhà A Á Lạp sẽ lo lắng cho mình.
Túc Chinh lắc đầu, nói: “Không có, bây giờ tôi sẽ quay lại đó một chuyến.”
“Vậy anh nhắn với A Á Lạp thay tôi, nói tôi không có chuyện gì nữa rồi, khi nào chân ổn sẽ đến tìm em ấy chơi.” Yến Thanh Đường dặn dò anh.
Túc Chinh gật đầu đồng ý, lúc chuẩn bị đi thì bị cô gọi lại: “Khi đi anh cầm theo chìa khóa dự phòng của tôi luôn nhé, tôi lười mở cửa cho anh. Một lát quay về anh qua thẳng bên phòng tôi.”
Với trạng thái hiện tại của Yến Thanh Đường, quả thật cần có người ở bên cạnh chăm sóc và giúp đỡ.
Vậy là Túc Chinh nhận thẻ dự phòng.
Hai giờ sau, Túc Chinh quay lại nhà nghỉ, quét thẻ phòng đi vào trong phòng Yến Thanh Đường.
Anh vừa định nói chuyện, thoáng thấy Yến Thanh Đường nằm trên giường, tựa vào gối, trong tay hãy còn cầm iPad của cô.
Anh đến gần, màn hình iPad còn sáng, anh nhìn lướt qua vài dòng văn bản, hình như đó là bài báo cáo về thực vật nào đó, còn vẽ rất nhiều bản đồ.
Túc Chinh không có hứng thú gì với chuyện học thuật, nhưng lại bị thu hút bởi Yến Thanh Đường khi ngủ.
Dọc đường đi, cô luôn hoạt động nhiều hơn yên tĩnh, anh rất hiếm khi có cơ hội nhìn thấy một mặt này của cô.
Vẻ ngoài của cô mang theo một nét đẹp kiều diễm đến khách quan, khiến cho người ta không thể nào làm lơ được. Khi cô nhắm mắt sẽ làm mất đi một phần sắc sảo, cơ thể như được mạ lên một vầng sáng nhu hòa, hai má trắng hồng, trông dịu dàng và ấm áp hơn.
Một cảm xúc kỳ quái bỗng dâng lên trong tim anh, Túc Chinh cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn, máu trong cơ thể bỗng trở nên cực kỳ nóng cháy.