Đồng Hành - Bạch Điểu Nhất Song

Chương 36: Kẻ giữ kho tham ô



“Phương diện này… tớ cũng không hiểu gì hết.” Thẩm Lê đầu bên kia nghe thấy da đầu tê rần.

“Thôi bỏ đi, tớ tự tra tài liệu vậy.” Yến Thanh Đường buông tha cho cô bạn thân còn ngái ngủ của mình, “Cậu đi ngủ trước đi, ngủ ngon nhé.”

Thẩm Lê vừa buông điện thoại ra là ngủ lăn quay, còn Yến Thanh Đường thì mở trình duyệt web trên điện thoại ra, tiện tay tìm kiếm.

“Đàn ông sau ba mươi tuổi…”

Còn chưa đánh hết câu, đã có vài đề xuất hiện ra trên màn tìm kiếm—“Chức năng s1nh lý có thể suy giảm hơn bình thường hay không?”

Cô lại nhấn vào xem một đoạn video phổ cập khoa học hiện lên trên hàng đầu tiên, một bác sĩ chủ nhiệm mặc áo blouse với khuôn mặt nghiêm túc ngồi trước bàn: “Đàn ông sau ba mươi tuổi, có thể chức năng s1nh lý sẽ dần dần đi xuống, đây là một quy luật tự nhiên không thể đảo ngược, và nó sẽ có xu thể giảm dần theo từng năm. Đương nhiên, sự thay đổi này sẽ diễn ra từ từ và tuần tự, chứ không phải sẽ giảm đột ngột trong một thời gian ngắn. Có điều con người luôn có sự khác biệt, vẫn sẽ có những người đàn ông có chức năng s1nh lý mạnh như hồi đầu…”

Yến Thanh Đường trước nay vẫn rất siêng năng trên phương diện học tập, nằm trên giường xem đi xem lại mấy đoạn video, mơ hồ phán đoán xem tình trạng hiện tại của Túc Chinh rốt cuộc là thuộc vào nhóm nào.

Còn Túc Chinh, người đang được cô hoàn thiện thỏa đáng, không hề hay biết về về trăm sự quay cuồng trong lòng cô, vẫn còn mặt nặng mày nhẹ ngồi trong phòng nắm chặt điện thoại.

Anh nỗ lực bình ổn lại tâm tình, đặc biệt là cơn dục tình khi vừa mới bị Yến Thanh Đường khơi mào, sau khi dùng nước lạnh vốc lên mặt, dùng khăn lau mặt hí hoáy lau khô, lúc này mới quay về gọi điện thoại lại cho Yến Nhã Quân.

“Túc Chinh này, tôi mà không gọi cho cậu, chắc không phải cậu đã quên nhiệm vụ của mình đâu nhỉ?” Có lẽ là vì cảm thấy bất mãn và tức giận, nên giọng điệu của Yến Nhã Quân không tốt cho lắm, không còn chút dấu vết hòa nhã hiền từ của người ba mà trước kia ông vẫn hay biểu lộ nữa.

Trước nay Túc Chinh cũng là người có lòng kiêu ngạo của riêng anh, không thích người khác hất hàm vênh mặt sai khiến anh, nhưng nếu đó là chuyện của Yến Thanh Đường, thì anh vẫn đuối lý, không thể nói ra một câu phản bác nào.

Sau khi đi vào Kashgar, quả thật anh đã quên béng đi chuyện mà Yến Nhã Quân dặn dò.

Anh luôn suy nghĩ chu toàn, biết rằng tuy hoàn toàn đứng về phe của Yến Thanh Đường, nhưng vẫn cần phải diễn kịch cho đàng hoàng với người ba ruột của cô, để duy trì cân bằng trong mối quan hệ ba con của hai người họ.

Nhưng dù có suy nghĩ cỡ nào đi nữa, kể từ khi anh rời khỏi Nalati và đến Kashgar, từ cái đêm ở trên xe taxi được Yến Thanh Đường ôm lấy, dường như anh đã bị vây hãm bởi Yến Thanh Đường rồi.

Sau này gặp Lục Thừa Phong, càng khiến anh sinh ra cảm giác bị kích thích đầy nguy hiểm.

Mấy ngày đến đây, cuối cùng anh đã không thể nhẫn nại được trước sự trêu chọc của Yến Thanh Đường mà đáp lại cô, cũng quên sạch sành sanh toàn bộ mọi chuyện, trong đầu óc chỉ còn lại mỗi Yến Thanh Đường.

Cũng may lúc này đầu anh vẫn còn ứng biến linh hoạt, chỉnh giọng nói sao cho trầm ổn bình tĩnh và ấm áp: “Ngài Yến, chỉ là hành trình dạo gần đây của chúng tôi rất vội. Những nơi chúng tôi đến về cơ bản đều là vùng núi, tín hiệu không được tốt. Hơn nữa tôi vẫn luôn ở cùng cô Yến, nếu mà liên hệ với ngài trước mặt cô ấy, e rằng không được thích hợp cho lắm.”

Lời giải thích của anh hoàn toàn được dựa trên suy nghĩ của Yến Nhã Quân trước khi gọi cuộc điện thoại này.

Túc Chinh cũng lường trước được, Yến Nhã Quân không hề biết về những hành động vượt quá giới hạn của anh mấy ngày nay.

Sau vài giây yên lặng, Yến Nhã Quân nở nụ cười, khôi phục lại sự hiền từ ngày thường: “Tiểu Túc này, cậu đừng trách tính tình tôi không tốt, nghe người ta nói cậu làm việc đó nay luôn chuyên nghiệp, đương nhiên là tôi rất tin tưởng cậu rồi. Thế nhưng mấy ngày nay không gọi được cho Yến Thanh Đường, cậu thì lại không báo cáo cho tôi, tôi sợ hai đứa xảy ra chuyện.”

Yến Nhã Quân đã quen thói dẫn dắt ra lệnh của một người cấp trên, cao ngạo khinh khỉnh từ trên nhìn xuống, d*c vọng kiểm soát rất nặng, mục tiêu chủ yếu là Yến Thanh Đường, và điều đó liên quan đến anh.

Túc Chinh ít nhiều gì cũng có thể hiểu được vì lý do gì mà Yến Thanh Đường không muốn gỡ bỏ sự bế tắc với Yến Nhã Quân, nó cũng để lại bóng ma trong lòng anh.

Nếu một ngày nào đó Yến Nhã Quân phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và Yến Thanh Đường thay đổi từ chủ-thuê sang một mối quan hệ sâu xa khác, không biết sẽ đối phó với anh như thế nào đây.

Nỗi sầu lo nặng nề này, trở thành thanh gươm của Damocles treo trên đầu Túc Chinh.

Bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống, đúng lúc này Yến Nhã Quân hỏi thêm: “Gần đây không có ai trêu chọc gì Yến Thanh Đường chứ?”

Yến Nhã Quân nói không rõ ràng, Túc Chinh cũng trả lời lại rất ậm ờ: “Cô Yến có tôi bảo vệ, sẽ không có ai dám trêu chọc.”

“Vậy nó có đi trêu chọc ai khác không?” Yến Nhã Quân lại hỏi.

Cuối cùng Túc Chinh cũng hơi nhíu mày: “Ý ngài Yến rốt cuộc là muốn chỉ gì?”

Yến Nhã Quân hừ lạnh một tiếng: “Đàn ông.”

Sau đó ông lại nhanh chóng thở dài, ngữ điệu không rõ là bất đắc dĩ hay là đắc ý: “Đứa con gái này của tôi vô cùng xinh đẹp, lúc nào cũng có người một lòng một dạ theo đuổi nó. Năm đó nó chạy đi Châu Âu du học, sau này quay về Thượng Hải, không lúc nào là không có người vây quanh nó.”

Túc Chinh nghe xong cũng hoảng hốt, muốn hỏi Yến Nhã Quân thêm nhiều hơn về chuyện tình cảm của Yến Thanh Đường, song lại sợ ông sinh nghi nên đành giấu diếm tâm tư, tiếp tục nghe Yến Nhã Quân nói.

“Hôn sự tương lai của nó đã được tôi tính toán hết cả rồi, nhưng nó cứ không thèm quan tâm và toàn chống đối lại tôi. Mấy hôm trước tôi gọi điện thúc giục nó nên nhanh chóng chấm dứt cái khảo sát vô tích sự đó, quay về Thượng Hải gặp mặt nhà người ta, kết quả nó không có hứng thú, còn nói nếu muốn thì nó sẽ tự tìm. Nghe giọng điệu kia của nó, tôi lo rằng nhân lúc đi Tân Cương, thoát khỏi sự kiểm soát của tôi, vì để chọc tức tôi mà nó mang về một thằng rể thật sự.”

“Sự nghiệp và tình cảm, không có một cái gì có thể khiến cho tôi bớt lo đi được.” Yến Nhã Quân bất mãn.

Túc Chinh nghe thấy ông dùng cụm từ ‘vô tích sự’ để hình dung đến khảo sát thực vật mà Yến Thanh Đường coi trọng, trong lòng không quá thoải mái.

Dù cho Yến Nhã Quân là người đi thuê anh thật, nhưng anh vẫn muốn cãi thay cho Yến Thanh Đường: “Cô Yến có mục tiêu nghề nghiệp của riêng mình, ông không cần quan tâm thái quá đâu.”

“Tôi có thể không quan tâm mà được à? Trước đây nó không chịu nghe lời tôi nhất quyết muốn gia nhập ngành này, sau này cũng không biết làm được gì. Chuyện này ván đã đóng thuyền thì thôi đi, nhưng tôi thật sự không muốn nhìn thấy bất cứ tên đàn ông nào quanh quẩn bên nó.” Giọng nói của Yến Nhã Quân lạnh lùng.

Ông đang kiểm soát mối quan hệ bạn bè của Yến Thanh Đường, trong thâm tâm ông cũng đã định hình chồng tương lai của Yến Thanh Đường sẽ thuộc tầng lớp nào, đương nhiên là không muốn Yến Thanh Đường thoát khỏi sự sắp xếp của ông.

Lòng Túc Chinh nặng nề hẳn đi, nghĩ rằng Yến Nhã Quân đang uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách, anh chậm rãi nói: “Ngài Yến, tôi….”

“Vậy nên Túc Chinh này, cậu phải giúp tôi quan sát nó từng chút một. Nếu thật sự có kẻ nào khả nghi, cậu phải báo cho tôi biết ngay lập tức, đây cũng là để bảo vệ cho nó.” Yến Nhã Quân có thể xem như đang tận tình khuyên bảo.

Túc Chinh nghe, nhắm chặt hai mắt lại.

Nếu thật sự có người khả nghi, vậy thì cũng là anh khả nghi nhất.

Hiếm khi có được sự tín nhiệm của Yến Nhã Quân như lúc này, tín nhiệm sự chuyên nghiệp được rèn luyện mỗi ngày của anh.

Tiếc thay anh đã phản bội lại sự tín nhiệm ấy rồi.

Có lẽ ngay từ đầu đúng là Yến Thanh Đường đơn phương trêu chọc anh, nhưng có thể đi đến bước của đêm nay, ai mà ngờ rằng chính anh cũng đang từng bước dao động và lún sâu, phóng túng bản thân, rồi quay ngược lại trêu chọc Yến Thanh Đường.

Sau khi cúp điện thoại, Túc Chinh lập tức nhận được một tin nhắn wechat. Điện thoại rung lên làm cho anh giật mình, sau khi cầm lên coi, yết hầu của anh khô đến gay gắt.

“Đêm nay không tính, đừng thất vọng, đừng mất mát, ngày mai em lại đến chơi anh, được không nào?” Tin nhắn đến từ Yến Thanh Đường.

Ngôn từ của cô trắng trợn khiến cho người đọc phải mặt đỏ tai hồng, những chiếc hôn môi, ve vuốt, cắn nuốt,… tất cả đều hiện lên trước mắt Túc Chinh.

Thật sự như muốn giết chết anh vậy, Túc Chinh không dám lướt xuống nữa, toàn thân nóng vụt lên không cách nào giảm được, anh đứng bật dậy đi vào phòng tắm.

Đây đã là lần thứ bao nhiêu anh tắm nước lạnh vì Yến Thanh Đường rồi?

Trên cửa thủy tinh bị hơi nước bao phủ toàn bộ, Túc Chinh hơi ngẩn ngơ, nhưng trong màn sương mờ anh nhìn thấy được gương mặt Yến Thanh Đường.

Túc Chinh vội vàng lau khô thân thể, về giường nằm xuống, nhưng chiếc giường này lại giống y như đúc chiếc giường bên Yến Thanh Đường, lại lần thứ hai khiến anh nhớ tới Yến Thanh Đường.

Túc Chinh cố gắng nhắm mắt lại, dời lực chú ý của mình đi. Chuyện này là chuyện anh thành thạo nhất từ trước đến nay, dù sao lúc ở tiền đồn luôn cần trình độ canh gác cao, thần kinh luôn căng chặt, mà muốn đạt đến trình đồ chuyên chú như vậy, thì trong đầu phải vứt bỏ hết mọi chuyện.

Song anh thật sự đã thất bại, khứu giác nhạy bén đã khiến anh ngửi được một chút mùi hương còn dính trên người Yến Thanh Đường.

Giờ đây ngay cả việc xem nhẹ Yến Thanh Đường, không nghĩ đến Yến Thanh Đường trong giây lát ngắn ngủi thôi, mà anh cũng không làm được.

Khó có thể tưởng tượng rằng, Yến Nhã Quân lại còn muốn để anh phụ trách trông coi Yến Thanh Đường….

Cùng một đêm khuya Túc Chinh tỉnh như sáo thì, so ra tâm tư của Yến Thanh Đường lại đơn thuần hơn rất nhiều.

Cô gửi tin nhắn cho Túc Chinh là nhờ hoàn toàn vào việc sau khi xem tư liệu trên mạng, cô muốn an ủi Túc Chinh một chút, không muốn để anh cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

Thấy Túc Chinh không trả lời lại tin nhắn của cô thì cũng rộng lượng thông cảm cho anh. Đến sáng ngày hôm sau sau khi cùng nhau ăn sáng, cô còn tươi cười chào hỏi với anh.

Nào ngờ vừa mới bất chợt chạm phải ánh mắt của cô, anh liền cúi thấp đầu xuống, thay đổi sang biểu cảm kỳ quái, cố tình tránh né cô.

Yến Thanh Đường ngơ ngác, không kiềm được câu lầm bầm: “Tâm đàn ông như mò kim đáy biển.”

Chẳng nhẽ vạch mặt người đàn ông ba mươi lực bất tòng tâm đã tạo nên đả kích lớn cho anh đến vậy sao? Hay là anh vẫn tổn thương lòng tự trọng?

Trong lòng Yến Thanh Đường rất buồn rầu, Lục Thừa Phong đúng lúc đi đến, vậy là mỉm cười chào đón Lục Thừa Phong ngồi xuống.

Huyện Yarkand được mệnh danh là Thủ đô của mười hai điệu Muqam, hiện tại đến được đây, cô đương nhiên không nên đằm chìm trong sự kỳ quái không được tự nhiên của Túc Chinh, mà nên hưởng thụ cuộc sống mới đúng.

Lục Thừa Phong không biết gì về tình huống của hai người thì tinh thần rất tốt, cũng có suy nghĩ giống với Yến Thanh Đường, sau khi ăn sáng xong, hai người hứng thú hừng hực đi khỏi nhà nghỉ, muốn thăm thú toàn bộ huyện Yakand.

Nhưng đến khi thật sự đi dạo, họ mới nhận ra nơi này không quá giống so với trong tưởng tượng của bọn họ. Huyện Yakand nhỏ hơn huyện Kashgar rất nhiều, nên nó đặc biệt yên lặng và quạnh quẽ.

Không có quá nhiều cửa hàng thương mại, vẫn giữ nguyên được nét đẹp Nam Cương, có lẽ đây cũng chính là điểm mạnh của huyện Yakand, có thể khiến người ta cảm nhận được một Nam Cương chân thật. Vậy nên trên mạng luôn luôn có rất nhiều bài đăng đề cử đến huyện Yakand, khiến người ta phải hoa cả mắt.

Nhưng trong giai đoạn này thật sự không phải là dịp đúng đắn để đi dạo, vì trong năm nay, Lăng mộ hoàng gia của Hãn quốc Yarkent (*) nổi tiếng nhất thành phố vẫn còn đang sửa chữa. Đây không phải là nơi duy nhất được sửa chữa, thậm chí khoa trương hơn mà nói, bản thân huyện nhỏ này không có quá nhiều nơi tham quan lớn, gần như không có chỗ để đi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...