Đồng Hành - Bạch Điểu Nhất Song

Chương 45: Cây óc chó cổ thụ



Túc Chinh là một kẻ tục tằng, song cũng là một người tỉ mỉ.

Người ngoài sẽ bị dáng người cao lớn cùng với khí chất áp bách của anh dọa sợ, nhưng trước mặt Yến Thanh Đường, người ấy có thêm chút dịu dàng, trở thành chỗ dựa cho cô.

Anh có thể an ủi cô, cũng tỏ được lòng cô.

Chiếc ôm xua tan đi mọi cô đơn quẩn quanh trong lòng Yến Thanh Đường, sưởi ấm toàn bộ trái tim cô.

“Dù có thế nào đi nữa, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em.” Anh đã nói thế.

Nghiễm nhiên trở thành môt kỵ sĩ trung thành nhất, anh đang nói về thân phận vệ sĩ của mình, nhưng thoạt nghe thì dường như anh đang dùng cách này để biểu đạt tiếng lòng của anh, khao khát của anh.

 Nhưng dù là vế trước hay vế sau, thì khoảnh khắc này vẫn khiến cho Yến Thanh Đường đạt được cảm giác an toàn khó có thể diễn tả bằng lời.

Cô níu chặt áo Túc Chinh, không lâu sau cô đã chẳng thể nói nên lời, tối nay không còn mạnh mẽ giữ anh ở lại nữa.

Nhưng Túc Chinh lại rất có tự giác, hoặc lo lắng cho Yến Thanh Đường, hoặc cũng có thể là vì anh không muốn rời xa cô, tóm lại thì đêm hôm đó cũng như bao đêm khác, đều chung giường mà ngủ.

Họ có sự thân mật khi chung chăn chung gối, nhưng vì Yến Thanh Đường có tâm sự nên không trêu chọc anh, đồng dạng anh cũng không gây sức ép lên Yến Thanh Đường, cùng lắm là ôm lấy cô, để cô vòng tay qua cổ anh như một con lười, bám dính lấy anh.

Yến Thanh Đường rất im lặng, Túc Chinh nghĩ rằng cô đã ngủ sâu lắm rồi, nhưng đến nửa đêm, khi anh thấy có ánh sáng phát ra từ trong ngực mình, nhìn kỹ mới thấy, Yến Thanh Đường tựa vào người anh đang chơi điện thoại .

Anh thúc giục cô mau ngủ đi, nhưng cô lại ồn ào nói muốn mua cái này cái kia, còn đang liên hệ với người ta, sau khi bị lấy mất điện thoại thì cô lại quàng tay lên vai anh lộn xộn.

Dù sao thì anh cũng hơi buồn ngủ, không nghe rõ tin nhắn thoại mà Yến Thanh Đường gửi cho người ta có nội dung gì, chỉ chờ khi cô đã ngủ rồi thì mới ôm chặt cô vào lòng.

Rạng sáng ngày kế tiếp, cả hai đều tỉnh giấc rất sớm. Tiết trời lâm thời hạ nhiệt, Túc Chinh quay về phòng lấy thêm quần áo để chuẩn bị ra ngoài.

Yến Thanh Đường rửa mặt xong thì lại tìm tòi chỗ đi chơi ở Kargilik.

Bọn họ đã đi qua điểm km số 0 và chợ pheien, nên xem như đã đi đến linh hồn của Kargilik. Ngoại trừ những cái trên, cảnh quan nổi tiếng nhất của Kargilik, là thành phố cổ Xitiya. Nhưng nghe nói nơi này đã được phục dựng lại dựa trên di tích cũ, nên cả ba đều không quá hứng thú.

Vậy là sau khi ăn sáng, cả ba đi thẳng đến vườn bảy cây óc chó tiên của thị trấn Hà Viên.

Bọn họ cùng nhau quan sát cây óc chó, thậm chí còn đặc biệt cố đi tìm bảy cây óc chó cổ thụ mang tên ‘bảy cây tiên’ kia.

Trải qua ngàn năm sương gió, vỏ cây cổ thụ thô ráp đậm màu, có rất nhiều vết nứt nẻ, nhưng cành cây lại to khỏe, những chồi non mới nhú có màu xanh biếc, tán cây che kín cả vùng trời, khiến nó trông tươi tốt, cứng cáp và cao ngất ngưỡng.

Yến Thanh Đường quan sát những chiếc lá kép hình lông chim của cây óc chó, mặt ngoài lá màu xanh biếc, mặt trong có màu xanh nhạt, nách lá có nhiều chìm lông, viền lá có hình răng cưa.

Đi về phía trước, cô còn đặc biệt mang theo túi niêm phong, nhưng cô không ngắt lá, chỉ lấy những chiếc lá bị gió cuốn đi nằm trên mặt đất mà chất lượng còn khá tốt, tự cho vào túi niêm phòng rồi cất đi để bảo tồn, khi nào về đến khách sạn sẽ tái chế thành tiêu bản.

Lúc đi dạo trong vườn óc chó, Yến Thanh Đường còn trò chuyện với nhân viên ở đây. Đối phương nói vào tháng Tư nhiệt độ của Kargilik sẽ rất cao, cũng là mùa mà tỷ lệ nạn sâu bệnh của cây óc chó phát triển nhất, Hiệp hội Khoa học và Công nghệ cấp huyện đã tổ chức cho các chuyên gia ngành lâm nghiệp và trái cây tổ chức họp xúc tiến tại chỗ về kiểm soát sâu bệnh gây hại cây và rừng.

Kargilik rất chú trọng về vấn đề trồng cây óc chó, sau khi sắp các biện pháp phòng chống sâu bệnh, còn phun chất bảo quản và kích thích phát triển cây trái.

Trong vườn này chỉ toàn cây cổ thụ, là đối tượng bảo vệ trọng điểm, cũng có chuyên gia chuyên phun thuốc cho chúng nó.

Yến Thanh Đường chuyển tất cả những kiến thức và những gì mình nghe ngóng được thành văn bản, lưu trữ rồi gửi sang cho Trương Miện Chi, còn dùng máy ảnh chụp lại không ít các cây cổ thụ bằng độ nét cao.

Vòng vo bên trong vườn cây cổ thụ xem cây óc chó một hồi, cô dừng lại trước một bảng giới thiệu để đọc chữ in trên đó, tấm bảng ‘Vua óc chó Trung Quốc’ đứng cạnh cây cổ thụ, cùng với câu chuyện xưa được dịch song ngữ Hán-Uyghur trên tấm gỗ.

Bảy anh em đã chiến đấu ác liệt với tên yêu quái Ngưu Thạch gây hại khắp nơi, để rồi bất hạnh hy sinh, để đảm bảo an toàn cho bách tính quanh đấy bình an, nhóm vợ của bảy anh em đã đến thượng nguồn sông Ngọc Long Kashgar để mài ra bảy thanh kiếm ngọc, đồng tâm hiệp lực giết chết yêu quái Ngưu Thạch. Vùng đất không thể mọc nổi cỏ, các cô biến máu mình thành cam lộ, giúp cho mảnh đất rạng rỡ đầy sức sống.

Sau này xuân về, bảy đôi bướm đậu trên những bông hoa của bảy cây hoa đào. Bảy cây đào kết trái như trái đào, trông như những đôi tình nhân đang ôm nhau, và trông cũng như những cánh bướm sánh đôi.

Dân bản xứ nói, cây đào đó là bảy người anh em nọ và vợ của bọn họ đã bảo vệ nơi này.

Vậy nên quả này có tên là ‘hạch (hợp) đào’, còn bảy cây óc chó này được gọi là ‘bảy cây tiên óc chó’.

(*) cây óc chó còn có tên gọi khác là hạch đào

Đây có lẽ là một trong những phiên bản về truyền thuyết bảy tiên óc chó.

Thời gian khảo sát óc chó trôi qua nhanh chóng.

Yến Thanh Đường rất hứng thú, nhưng cũng biết Túc Chinh và Lục Thừa Phong thì lại không mấy nhiệt tình với thực vật, thế là khi sắp đến giữa trưa, cô chủ động nhắc đến chuyện ăn cơm, còn bảo Túc Chinh chọn một địa điểm ăn uống chính tông.

Túc Chinh dẫn bọn họ đi đến một tiệm ăn lâu đời, món cơm pilaf ở đây rất nổi tiếng, thịt cũng nhiều, giá thì rẻ. Trong lúc chờ món cơm pilaf lên họ đã gọi bánh bao da mỏng, sau khi ra món cắn một miếng là nước nóng hôi hổi từ bên trong ứa ra, mùi thịt bay tứ phía.

Những ngày sau đó, ba người không có nhiệm vụ gì khác, cứ ở thị trấn này đi chợ phiên, ăn đồ ngon, rất vui vẻ.

Sau khi Yến Thanh Đường đến Tân Cương, cô cảm nhận được cân nặng của mình đang không ngừng tăng lên, cũng may cô không cơ hội lên cân thử, thế là cũng lười quản cái mồm mình, cứ thế thèm cái gì thì ăn cái đấy.

Theo như mẹ cô Phó Tầm Thanh nói, thì Yến Nhã Quân cho rằng cô đã quay về Kashgar, nên một đám người đang ở Kashgar âm thầm tìm cô.

Cô chỉ nở nụ cười, thầm ủ bụng đến Kargilik quả là đúng đắn, người ba ‘cáo già’ của cô thế mà lại không đoán ra được hướng đi của cô cơ.

Những ngày này cũng rất nhàn nhã.

Đến tối thứ Sáu, khi Yến Thanh Đường đang dạo chợ phiên trâu cừu, cô đã như một người bản xứ, thi thoảng lại dừng lại để hỏi giá, Túc Chinh đứng bên cạnh giúp cô phiên dịch, suýt chút nữa đã cò kè mặc cả mua được một con cừu rồi.

Cho đến ngày thứ Bảy,  mới nhận ra thời gian trôi quá mau, sắp đến lúc Lục Thừa Phong chuẩn bị xuất phát rồi.

Cũng đến lúc bọn họ nên chia tay Lục Thừa Phong.

Hai ngày nay Lục Thừa Phong đã bổ sung đầy đủ vật dụng cần thiết để đến Tây Tạng, Túc Chinh giúp lái chiếc xe việt dã mà Lục Thừa Phong thuê, Yến Thanh Đường thì ngồi ở ghế phụ lái, nói rằng muốn tiễn anh ta.

Đầu tiên chiếc xe dừng lại ở bưu điện gần điểm km số 0 thuộc Kargilik, Tân Cương, giống như một tuần trước lúc đến Kargilik vậy, Túc Chinh ngồi trong xe chờ, Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong cùng nhau đi vào bên trong bưu điện.

“Rốt cuộc ngày 26 tháng 4 có gì đặc biệt thế?” Yến Thanh Đường thấy Lục Thừa Phong thật sự rất xem trọng ngày này, tò mò hỏi anh ta.

Lục Thừa Phong ngẩng đầu, bấy giờ mới giải thích với cô, “Là sinh nhật tuổi 28 của anh.”

“Khéo vậy sao!” Yến Thanh Đường nhanh chóng phản ứng lại, chân thành chúc mừng anh ta, “Sinh nhật vui vẻ nhé Lục Thừa Phong!”

“Cảm ơn em, có điều không phải khéo đâu.” Lục Thừa Phong nở nụ cười, “Anh đã tính toán kỹ càng ngày trước khi đến Kashgar, vốn là muốn đến Lhasa, hoặc tốt nhất là vào cái ngày chinh phục được đỉnh Everest, nó sẽ trùng với ngày sinh nhật của mình.”

“Nào ngờ anh gặp được em, nên đã ở lại Kashgar thêm nhiều ngày, và nếu đi từ Kargilik đến Lhasa, lái xe nhanh thì chừng bảy ngày là đến, vẫn có thể kịp đến như ban đầu dự tính.”

“Cũng không biết là tại sao, sau khi đến Kargilik rồi lại không kìm được mà chờ đợi lâu đến thế này, chờ rồi chờ… chờ cho đến thời điểm bọn em cũng dự định sẽ rời khỏi Kargilik.”

Lục Thừa Phong buồn bã mất mác, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng khôi phục là thần thái, một sự thỏa mãn khác dâng lên trong mắt anh: “Có điều cũng may, ít nhất cho đến ngày sinh nhật hôm nay, em vẫn còn ở đây.”

“Lục Thừa Phong…” Yến Thanh Đường đã nghe hiểu ý tứ của anh ta, nhíu mày muốn nói gì đó.

Nhưng Lục Thừa Phong lại nhanh chóng cắt ngang lời cô, tự nhủ: “Trước tiên hãy cho anh hỏi lại một vấn đề mà trước kia em vẫn chưa trả lời anh nhé.”

“Yến Thanh Đường, em có muốn cùng anh đến Tây Tạng không?” Anh hỏi.

Như cái lần anh ta hỏi cô lúc ở Taxkorgan, khi ấy cô khách khí không trả lời lại ngay, vậy nên vẫn còn lần lữa cho đến ngày hôm nay.

Yến Thanh Đường cho rằng anh ta ắt phải biết đáp án trầm lặng cũng là một loại đáp án, nhưng anh ta lại chấp nhất đến bây giờ, cô đành phải nói thẳng thừng, lắc đầu: “Không được.”

“Tại sao?” Lục Thừa Phong nhanh miệng chất vấn.

Thật ra đáp án này cũng không có gì bất ngờ, nhưng trong lòng anh ta vẫn khá thất vọng và mất mác.

Mà Yến Thanh Đường lại nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, chân thành và bộc trực đáp: “Anh không phải mẫu người mà em thích.”

Lục Thừa Phong sửng sốt, mãi sau mới nhỏ giọng lầu bầu: “Em thẳng thắn thật đó….”

Anh ta cho rằng Yến Thanh Đường sẽ lấy cớ kế hoạch khảo sát thực vật của cô ở Tân Cương, nên tạm thời không thể thay đổi hành trình từ Tân Cương đi Tây Tạng được, hoặc sẽ lấy lý do hành lý chưa thu dọn được, thời gian quá gấp.

Chỉ là không hề, Yến Thanh Đường rất thông minh, trực tiếp dùng ngọn nguồn làm cái kết.

“Nói chuyện với người thông minh, em sẽ có thói quen nói thẳng.” Yến Thanh Đường cười nói, “Thật ra anh rất tốt, trước kia hay bây giờ và cả tương lai, hẳn là sẽ có rất nhiều cô gái thích anh. Em sẽ không làm lãng phí thời gian của anh. Đã kết bạn wechat rồi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn của nhau.”

“Cảm ơn em.” Lục Thừa Phong uể oải tự giễu, “Phát cho anh cái thẻ người tốt rồi.”

“Có đánh số thứ tự không?” Lục Thừa Phong cười khổ, “Dù sao thì người theo đuổi em chắc là nhiều lắm.”

“001 đi.” Yến Thanh Đường suy tư một hồi, thấy anh ta nhìn chằm chằm mình, bèn nói thêm, “Sao thế? Trước kia thật sự chưa từng có người đàn ông nào được em phát thẻ đâu đấy, em lười khen họ. Anh quả thật là người đầu tiên.”

Nụ cười cay đắng trên mặt Lục Thừa Phong chuyển sang ngọt ngào, nhỏ giọng nói: “Vậy thì đúng là vinh hạnh của anh.”

Dừng lại một lát, anh ta lại nói: “Hoặc cũng có thể là vì anh đã giúp em.”

“Có ý gì?” Yến Thanh Đường liếc mắt nhìn anh ta.

“Yến Thanh Đường này.” Lục Thừa Phong khẽ chậc lưỡi, ngữ điệu chua lè, “Không phải em vẫn luôn dùng anh để kích thích Túc Chinh sao? Em thích anh ta.”

Yến Thanh Đường thông minh quá mức, nên dùng anh ta làm chất xúc tác.

Trong khoảng thời gian ở chung cùng nhau, anh ta cũng biết cách Túc Chinh đối nhân xử thế quá bảo thủ, cũng đã quen tự đóng kín chính mình.

Mà Lục Thừa Phong lại chính là liều thuốc mạnh, có thể dùng để khích tướng Túc Chinh, để cho Túc Chinh nảy sinh cảm giác nguy hiểm.

“Đúng vậy, em thích Túc Chinh.” Yến Thanh Đường thẳng thắn thừa nhận, “Anh đã nhìn ra từ lâu rồi sao?”

“Nhìn ra lâu rồi, nhưng dù sao thì anh cũng cho rằng mình còn cơ hội.” Lục Thừa Phong cầm lấy tấm bưu thiếp có dán ngày tháng năm, đầu ngón tay mơn trớn những con số trên đấy.

“Thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, bầu không khí giữa hai người đã có điều gì đấy khác biệt rồi. Anh cố gắng hết sức không nghĩ nhiều, chỉ nhìn vào mối quan hệ giữa hai người như những gì mà anh ta đã thừa nhận.”

Chỉ là suốt hành trình đồng hành cùng nhau, sau một quãng thời gian chung đụng, nào có ai không nhìn ra được tình cảm sâu nặng nảy sinh giữa hai người họ được chứ?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...