[Đồng Nhân] [Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người
Chương 30: Kết Thúc
Lại đứng đợi thêm một lúc, Snape đột nhiên nắm tay Jessica, kéo cô ra khỏi chỗ nấp. "Lily, bên này." Snape vẫy tay gọi Lily đang đi cùng bạn học cùng nhà. Tạm biệt bạn học, cô gái tóc đỏ vui vẻ chạy về phía hai người. "Sev, Jessica, sao hai người lại ở đây vậy?" Giọng điệu Lily tràn ngập vui sướng. Hiển nhiên, cô nàng rất vui vẻ khi mới sáng sớm đã được gặp đồng minh. "Lily, kẹo của cậu còn bao nhiêu vậy?" Snape gật đầu chào Lily rồi lập tức hỏi thẳng. "Nếu còn nhiều, cậu chia cho con nhóc Jones này một ít được không?" Nghe đến đây Jessica vô cùng ngạc nhiên. Snape vì chuyện hôm qua của cô mà đã kéo cô đến gặp Lily từ sáng sớm như này sao? "Mình còn nhiều lắm. Hai người đợi chút." Thấy Snape nói vậy, Lily cũng không hỏi nhiều. Cô lập tức đưa sách cho Snape cầm hộ rồi vội vã chạy về ký túc xá Gryffindor. "Anh Snape." Jessica túm tay áo Snape giật nhẹ, giọng nhỏ lí tí. "Hửm?" Thiếu niên tóc đen gắt gao nhìn chằm chằm vào bức tranh Bà béo, không quay đầu nhìn Jessica. "...Cảm ơn." Trừ bỏ câu cảm ơn này ra, Jessica cũng không biết nên nói gì nữa. "...Kẹo là của Lily. Cảm ơn cậu ấy là được rồi." Snape tỏ ra bình tĩnh, không thèm quan tâm câu cảm ơn của Jessica. Tuy nhiên, rặng mây đỏ ửng xuất hiện trên mặt anh đã thể hiện tất cả. Không để hai người chờ lâu, Lily liền ôm một hộp nhỏ chạy vội tới. "Jessica, cho em nè." Lily đem hộp nhỏ cỡ tầm nửa quyển sách A4 nhét vào trong lòng Jessica rồi mới nhận lại sách vở từ chỗ Snape, cười nói: "Bọn mình cùng đi Đại sảnh đường ăn sáng nhé!" "...Lily, chị không thắc mắc tại sao em cần kẹo sao?" Ôm hộp kẹo nhỏ nhắn trong tay, Jessica lại cảm thấy nó như nặng đến mức đè chặt lên lòng cô. Cô không muốn Lily nghĩ rằng cô là một người có lòng tham không đáy. Dù sao thì hôm qua chị ấy cũng đã thấy cô có rất nhiều kẹo không phải sao? Không, có khi chị ấy đã nghĩ cô như vậy rồi! A! "Không cần đâu. Bởi vì chị biết em nhất định có việc cần dùng gấp." Lily nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Jessica. "Chứ nếu không Sev cũng sẽ không mới sáng sớm đã kéo em qua bên này. Dù sao nơi này cũng không an toàn với hai người mà." "Cảm ơn chị, Lily." Ngập ngừng một chút, Jessica cuối cùng cũng trở lại bình thường tuy nhiên, cô vẫn có chút ngại ngùng. "Nhưng nếu em cầm hết kẹo đi thì chị định làm thế nào? Không phải tối qua chị bảo sẽ gửi một ít về nhà sao?" "Không có việc gì đâu. Tí chị xin Marry một ít là được mà, dù sao thì ba mẹ với chị chị cũng không quá thích đồ ngọt." Lily nhún vai, xoay người đối mặt với Jessica đi ngược. "Giờ chúng ta mau đi Đại sảnh đường đi. Ăn xong sớm một chút rồi đi Tháp cú là vừa. Tiết đầu em học môn gì?" "Em học môn Biến hình của giáo sư McGonagall ạ." Nói xong Jessica đi nhanh hơn. Cô không thể cầm kẹo đi học môn Biến hình được, tuyệt đối không được! Yên lặng đi sau hai chị em Lily và Jessica, Snape cũng không chen vào cuộc nói chuyện. Không biết suy nghĩ của anh lại bay đi đâu rồi? Vào lúc ba người mới rời khỏi tòa tháp Gryffindor một đoạn, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng. "Lily!" Bóng dáng nhóm bốn người nào đó chợt xuất hiện từ xa. Một chàng trai tóc tổ quạ chạy vượt lên trước mặt ba người, theo sau là ba chàng trai còn lại. Và đúng như dự đoán, còn ai trồng khoai đất này. Chỉ có thể là tổ bốn người bọn Potter, nhóm Marauder. Ở những nơi Lily đi qua, ánh mắt Potter luôn chỉ có bóng dáng cô gái tóc đỏ đầu tiên, rồi sau đó mới thấy những người hoặc cảnh vật xung quanh. "Chúng ta cùng đi... Snivellus! Mày ở đây làm gì?" Hiển nhiên, đối với việc Snape xuất hiện ở đây, Potter vô cùng không cao hứng hay thậm chí còn có cảm giác địa bàn của mình đã bị kẻ thù xâm nhập. Jessica có thể nhìn thấy rất rõ lúc này Snape và Lily đều nhíu mày. Thở dài một cách bất đắc dĩ, hai người liền đi vòng qua nhóm người đang chặn trước mặt này. Nhún vai, Jessica cũng bắt chước hai người bạn của mình đi vòng qua, rồi dùng gương mặt không biểu tình nhìn nhóm Marauder. "Sev là bạn của tôi. Tôi và cậu ấy đi cùng nhau thì có liên quan gì đến cậu, Potter?" Giọng điệu của Lily mất kiên nhẫn, vẻ mặt của cô cũng không che giấu gì tia chán ghét. Snape đứng một bên khoanh tay, bên môi là nụ cười châm chọc kinh điển, vạn năm không đổi. Jessica dám cá 3 Galleon nhìn Snape bình tĩnh đứng đấy vậy thôi chứ chắc chắn đã cầm chặt đũa phép trong tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Nghĩ nghĩ một lúc, Jessica cố hết sức dùng tay trái ôm sách vở và hộp kẹp vào lòng, còn tay phải đã đút vào túi áo choàng, nắm chặt đũa phép từ lúc nào. Nếu thật sự đánh nhau, dù phần thắng không lớn, cô vẫn sẽ xông lên hỗ trợ Snape và Lily. Nhưng hiển nhiên, nếu Lily đã ở đây, hai bên cũng không thật sự đánh nhau. Dưới ánh nhìn chằm chằm của nhóm Marauder, cô gái tóc đỏ phụng phịu kéo tay Snape và Jessica đi về phía Đại sảnh đường. "Potter, tốt nhất cậu đừng có làm ra bất kì hành động ngu xuẩn nào. Nếu Sev bị thương, tôi sẽ đem mọi chuyện báo lên giáo sư McGonagall." Lily xoay người lại nói. Có lẽ cảm thấy lực uy hiếp của giáo sư McGonagall chưa đủ, Lily lại nói tiếp: "Không chỉ báo cho giáo sư McGonagall đâu, tôi cũng sẽ báo cho thầy hiệu trưởng Dumbledore. Tôi biết cậu và thầy ấy là hàng xóm nhưng có lẽ thầy ấy sẽ công bằng, bình đẳng, cho bốn cậu nhận những hình phạt thích đáng." Nói xong, không thèm để ý bọn Potter đang trợn mắt há mồm một bên, Lily lập tức kéo Snape và Jessica nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Sau khi đến cửa Đại sảnh đường, ba người liền tạm biệt, đi về về vị trí bàn dài nhà mình. Đem sách giáo khoa và hộp kẹo bố trí ổn thỏa phía bên tay trái mình, Jessica mới bắt đầu chuẩn bị dùng bữa. Vừa ăn, cô vừa thầm cân nhắc, lên kế hoạch trả thù Brandbane để giải mối hận trong lòng. Dù sao Jessica cô cũng không phải người rộng lượng gì cho cam, huống chi nhỏ Brandbane kia còn đã chạm vào vảy ngược của cô nữa. Nguyên tắc của Jessica chính là làm gì cô cũng được nhưng tuyệt đối không được chạm vào gia đình cô, không thì đừng có trách. Giống như Vivian Bulstrode vậy. Tuy ban đầu, cô nàng tóc vàng đấy cũng nhắm vào Jessica nhưng cô cũng chả muốn đối đầu đánh nhau, trả thù qua lại gì nhiều. Cô làm vậy là vì ngoại trừ một vài chuyện không hay lúc đầu năm, cô nàng đấy cũng không đối đầu hay bắt nạt cô quá nhiều, vả lại phương thức đối đầu cũng khá mới mẻ. Bulstrode không hề nói xấu hay sử dụng mấy trò chơi khăm lên cô mà lại chọn đối đầu với cô trên phương diện học tập. Cô nàng Bulstrode này luôn thích hoàn thành các bài tập, nhiệm vụ giáo sư giao trước cô. Mỗi lần hoàn thành được như ý nguyện, cô nàng đều đắc ý đến mức vểnh đuôi lên trời kiêu ngạo. Đối với việc này, Jessica cũng không quá chán ghét, thậm chí còn sinh ra hứng thú. Có một đối thủ trên phương diện học tập sẽ kích thích cô học tốt hơn nhiều. Dù sao, Jessica cũng không muốn thua kém hơn so với Bulstrode. Trong các tiết học, cô luôn chăm chỉ nghe giảng, cố gắng học thật giỏi, áp chế cô công chúa nhỏ nhà Bulstrode này xuống. Tính đến hiện tại, Jessica đang dẫn đầu trong môn Độc dược và Thảo dược, nhưng ở môn Bùa chú và Biến hình, Bulstrode lại cao hơn cô một bậc. Tóm lại, hai người là kỳ phùng địch thủ, cân sức cân tài. Khi các học sinh lục tục đến Đại sảnh đường ăn sáng, từng đàn cú mèo cũng lần lượt bay vào. Không biết có phải do phụ huynh biết đã vào đông, con em mình cũng chả dậy sớm nhận thư nổi nên đã gửi thư buổi sáng ít đi hay không mà số cú mèo bay vào Đại sảnh đường cũng thưa đi, không quá đông như hồi đầu năm. Một lần nữa bất ngờ, ngoài dự liệu của Jessica, một con cú mèo màu xám bay đến cạnh cô ném một hộp nhỏ tinh xảo xuống rồi giương cánh bay đi. Đoạn nhạc đệm này đã nhấc lên một làn sóng nghị luận cho đám rắn nhỏ năm nhất. Do xuất thân từ gia tộc thuần huyết, bọn họ đương nhiên biết cái hộp nhỏ kia là vật gì, đại biểu cho cái gì. Đó loại kẹo đặc biệt, số lượng có hạn của tiệm Công tước Mật. Tuy đối với bọn họ, để mua được cái loại kẹo đấy cũng chả tính là gì nhưng đối với Jones thì khác. Học chung được hai tháng, bọn họ đã đào bới được gốc rễ và cũng biết được hoạt động hàng ngày của cô. Rõ ràng hộp kẹo đấy vượt xa khả năng kinh tế của cô. Cho dù này nào cô cũng đến thư viện và nhà ấm làm những công việc của gia tinh kia thì tuyệt đối cũng không thể tích đủ tiền trong vòng hai tháng. Cho nên, hiện tại, cái bọn họ tò mò là đến tột cùng ai đã tặng cho Jones hộp kẹo đấy? Hay nó chỉ đơn giản là một trò đùa dai? Như vậy người kia cũng bỏ vốn lớn quá chứ. Tuy nhiên, Jessica không nghĩ nhiều như bọn họ. Bởi vì, từ trước đến giờ cô chưa từng đi qua tiệm Công tước Mật chứ nói gì đến việc biết hình dáng của mấy cái hộp kẹo loại đặc biệt hay không đặc biệt linh tinh. Lúc này, Jessica - người vẫn chưa hề hiểu gì đang cầm cái hộp vừa được gửi đến lên tìm chữ kí hoặc thiệp các loại. Nhưng đáng tiếc, trừ bỏ logo thương hiệu của tiệm Công tước Mật, cô chả phát hiện được cái gì. Do dự một lát, Jessica không biết có nên mở cái hộp này ra không nữa. Dẫu sao cô cũng không biết cái này do ai gửi tới, bên trong có đồ gì nguy hiểm không. Theo bản năng, Jessica liền ngẩng đầu nhìn về phía Snape. Bất ngờ thay, thiếu niên tóc đen vậy mà cũng đang nhìn về phía cô. Hiển nhiên, anh đã chú ý đến chuyện mấy học sinh xung quanh đang thảo luận. Nhìn ánh mắt cầu cứu của Jessica, Snape cũng do dự một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Anh không nghĩ mở cái hộp kia ra ngay lúc này là ý kiến hay. Tiếp nhận được chỉ thị, Jessica lập tức đem hộp nhỏ vừa nhận được đặt lên hộp kẹo Lily đưa rồi nhanh chóng dùng bữa cho xong. Cô hy vọng trước khi vào học có thể kịp đến Tháp cú hỏi ý kiến Snape về chuyện này. Thấy Jessica lập tức tin tưởng mình như thế, trong lòng Snape lập tức dâng lên một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn. Không có hỏi han, nghi ngờ hay do dự, chỉ cần bằng một ánh mắt của anh, cô lập tức buông sự tò mò trong lòng, lựa chọn tin tưởng anh. Điều này làm cho Snape cảm thấy trách nhiệm trên vai mình thật nặng. Anh phải dạy dỗ lại cái đứa ngu ngốc, dễ tin người kia mới được. Phải biết rằng, những món quà không rõ nguồn gốc như kia chưa chắc đã là quà thật sự. Ở Slytherin, đối với những Máu lai như hai người, đôi khi món quà càng tinh xảo thì lại càng đáng sợ. Bởi vì, theo một khía cạnh nào đó, sự tinh xảo tỉ lệ thuận với độ nguy hiểm. Vội vàng ăn xong bữa sáng, Jessica ngay lập tức thu dọn đồ đạc, đuổi theo Snape đi Tháp cú. Bởi vì vội vã, cô cũng không chú ý tới ở đằng sau, Bulstrode đã nhìn cô bằng ánh mắt mất mát từ khi thấy cô không hề có ý định mở quà. —————————————— Trên Tháp cú Snape biểu tình nghiêm túc thử một loạt các câu bùa chú không biết tên lên chiếc hộp. Sau khi xác nhận an toàn, anh mới gật đầu ra hiệu cho Jessica có thể mở ra. Nhìn trong hộp chứa đầy ắp kẹo nhưng không mất mỹ quan, hai người kinh ngạc liếc nhìn nhau. Hai người chưa từng nghĩ rằng trong hộp lại có thể chứa kẹo như này. Snape nhíu mày suy nghĩ rồi cẩn thận nói: "Tôi nghĩ cô không nên gửi cái này về nhà." "Ừm." Jessica gật đầu, đóng nắp hộp lại rồi để sang một bên. "Anh nói đúng có lẽ em không nên gửi nó về nhà thật." Lần này đến lượt Snape ngạc nhiên. Thiếu niên tóc đen nhíu chặt mày, cố gắng duy trì giọng điệu bình thản của mình: "Cô cứ như thế tin tôi sao? Một chút tiếc nuối cũng không cảm thấy à? Cô phải biết rằng nếu hộp kẹo này là hàng thật giá thật thì chính là đồ rất quý. Ít nhất, với tình hình hiện tại, cô căn bản không thể mua nổi nó." "Nhưng anh nói là 'nếu'..." Jessica đem chỗ kẹo Lily đưa đổ vào một gói to chắc chắn rồi bắt đầu nhờ con cú mèo đang đậu gần đấy gửi hộ về nhà. "Em tin tưởng khả năng phán đoán của anh. Với lại em cũng không muốn vì em mà người nhà bị thương." Nhìn con cú mèo mang theo gói kẹo dần biến mất trên bầu trời, Jessica mới quay lại cầm lấy hộp kẹo không rõ xuất sứ suy nghĩ một lúc rồi tùy tiện vứt ở một góc. Hiển nhiên, cô không muốn nhận lấy nó. "Được rồi. Chúng ta mau đi thôi, sắp vào tiết rồi." Jessica nhắc Snape rồi đi xuống trước. Thấy cô nói thế, anh cũng gật đầu rồi đi theo sau. Ở một góc Jessica không nhìn thấy, bên môi thiếu niên tóc đen đã lộ ra mọt nụ cười ôn nhu, thay thế cho điệu cười châm chọc thường ngày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương