[Đồng Nhân Harry Potter X Twilight] Yêu Không Hối Tiếc
Chương 29
Sau chuyến đi tuần vào lúc nửa đêm, khi Hừng Đông vừa ló dạng, gia đình Cullen cũng sớm kết thúc nhiệm vụ của họ và trở về.Khi đi ngang qua nhà của người nọ, Alice Cullen không ngừng được sự tò mò của mình mà lén ngước nhìn. Alice khẽ thì thầm cùng Rosalie Hale"Rosa yêu dấu, chị có nghe thấy tiếng gì ở nhà bên cạnh không?""Có gì đó rất lạ...""Là mùi hương của chết chóc và lụi tàn"Jasper bất ngờ xen vào cuộc trò chuyện của hai người"Đừng để vẻ ngoài của nó đánh lừa, bên trong nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa tối hôm qua, bọn Phù Thuỷ kia cũng không hề ra tay"Emmett tiếp lời khiến Edward Cullen cuối cùng cũng không tự chủ được mà chìm vào câu chuyện của bọn họ. Hắn nghi hoặc một lúc rồi cuối cùng cũng quyết định đi đến nơi ấy.Căn nhà vẫn trang hoàng, tráng lệ như vậy nhưng lần này chẳng còn sự ấm áp quen thuộc nữa mà mang theo hơi thở lạnh lẽo đến bất ngờ.Edward đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ nhạt màu. Một tiếng, hai tiếng...mãi vẫn chẳng có người đáp lại...Chắc có lẽ, sau một đêm đông dài đầy buốt giá, người nọ vẫn còn chìm vào mộng đẹp...Và mọi thứ dường như vẫn thật tĩnh lặng như trước...Edward Cullen xoay người chuẩn bị rời đi. Bất ngờ cánh cửa gỗ kia đột ngột mở ra. Draco Malfoy vẫn mang trên người chiếc áo choàng đen kì lạ giống hôm qua, mái tóc bạch kim có chút ướt sũng, vài sợi tóc còn dính hằn lên khuôn mặt sắc bén kia. Đáy mắt thiếu niên thoáng hiện lên tia sát ý, nhưng chỉ là trong ngắn ngủi, đôi mắt xám sáng màu nheo lại, mang theo sự hoà nhã nhìn hắn. Bất quá điều khiến Edward ngạc nhiên lại chính là chiếc áo choàng giống y hệt chiếc áo mà một chàng trai từng mang trong những tháng năm xưa kia. Hắn đã từng đi khắp nơi để truy tìm tung tích của cậu, thậm chí từng món đồ vật vốn liên quan đến cậu, Edward đều tìm đến cả. Nhưng câu trả lời hắn nhận được hoàn toàn vượt quá trí tưởng tượng của hắn...Cái gì mà không tồn tại, chưa từng xuất hiện hay thậm chí còn có kẻ nghĩ rằng đây là những món đồ tinh xảo hắn tự mình làm ra. Mà giờ đây khi đứng trước mặt thiếu niên tên Draco Malfoy, Edward Cullen lại có thể nhận ra chiếc áo choàng người nọ đang mặc giống đến một cách ngỡ nhàng. Edward có chút ngẩn ngơ, chỉ là người trước mắt hoàn toàn không để hắn có thời gian làm được điều đó. "Có vẻ anh là Edward Cullen...Không biết quý ông đây có chuyện gì gấp đến nỗi phải làm phiền người khác vào lúc mặt trời chưa lên hẳn thế này nhỉ"Draco khẽ cười, lời nói của hắn trước giờ vẫn luôn lịch thiệp như những kẻ quý tộc xa hoa, nhưng sâu trong đó là ý cười chế giễu mãnh liệt của một kẻ ngạo mạn. Edward Cullen im lặng, hắn cảm nhận được mùi máu tanh trên người chàng trai trước mặt, như phẳng phất hơi thở của tử thần. Trái lại, Draco Malfoy hoàn toàn không đủ kiên nhẫn như thế."Có vẻ như ngài Cullen đây không muốn nói gì thì phải...Nếu thế thì xin phép..."Thiếu niên xoay người, chuẩn bị đóng cửa. Bất giác để lộ một sơ hở, một tia thần thức thoáng xuất hiện...một hình ảnh mờ ảo xuất hiện thoáng qua trong đầu Edward Cullen...Tất cả đều mờ nhạt đến bất ngờ, duy chỉ có vết sẹo tia chớp nơi vầng trán của thân ảnh kia là hiện rõ...Trong phút chốc, Edward khẽ gọi tên người kia"Harry...Harry Potter"Lời vừa thốt ra trực tiếp phá vỡ hình ảnh đó, cũng thành công khiến Draco Malfoy khựng lại. Thiếu niên quay lại, bàn tay khẽ siết chặt, đũa phép trong tay áo cũng đang chực chờ chuẩn bị tấn công.Cả hai đề phòng nhìn nhau, bầu không khí lúc này vô cùng căng thẳng. "Thật ra cậu là ai...Rốt cuộc cậu là gì của Harry Potter"Edward lòng đầy phức tạp, thiếu niên này...lẽ nào là thế hệ sau của Harry sao..."Thật nực cười, tại sao tôi lại phải trả lời câu hỏi này của anh. Người nhà Cullen hoá ra lại bất lịch sự như vậy sao"Draco Malfoy cùng Edward Cullen hận không thể "ăn tươi nuốt sống" đối phương. "Em ấy thật sự đang ở đâu""Edward Cullen...anh sẽ mãi mãi chẳng thể tìm được người ấy đâu, mà anh...cũng chẳng có tư cách để làm điều đó"Draco Malfoy kiêu ngạo, lòng đầy khinh bỉ. Edward Cullen...Tốt nhất, nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng dựa vào vẻ ngoài giống hệt Cedric Diggory, vị cựu thủ tịch nổi tiếng của Hufflepuff, vị huynh trưởng mà Harry Potter yêu quý kia mà tưởng bở rằng người ấy yêu anh...người như anh làm sao có thể xứng đáng được đồng hành cùng cậu ấy. Lòng bàn tay của Edward Cullen giờ đây cũng đang siết chặt đến nỗi hiện rõ gân mạch. Trong mắt hắn hằn lên những tia máu đỏ thẫm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương