[Đồng Nhân Naruto] Hãy Để Ta Được Sống Thật Bình Yên!
Chương 2: Nguy Hiểm Ập Tới!
_____Đêm hôm đó_____ Trong không gian im ắng không một tiếng động, tất cả đều chìm vào giấc ngủ, thì có tiếng động lạ vang lên, giường như không phải nhỏ nhẹ như bình thường, mà nó giống như là tiếng la hét, hay đúng hơn là cầu cứu, nó rất ồn ào, tới nỗi cô đã phải thức dậy. Selena đã tỉnh. Cô mở mắt ra, lắng nghe nó, thực sự ồn nhưng vẫn không có động tĩnh gì xung quanh, tất cả vẫn chẳng phản ứng gì trước tiếng ồn rợn người đó. - "Sao không ai làm gì nhỉ? Bộ người ta không cảm thấy khó chịu hay gì?" - Selena nghĩ. Rồi cô quay sang bên cạnh, Sasuke vẫn nằm đó, không động đậy gì. Hình như cậu ta không nghe thấy. Selena nằm yên ở đó, cô không biết nên làm gì vào lúc này, tiếng la hét đó ngày một thất thanh và lớn hơn, với cơ thể vừa được ra đời chưa bao lâu thì cô có thể làm gì cơ chứ. Âm thanh đó ngày càng lớn hơn, có vẻ như nó đang tiến về phía căn phòng của cô, Selena có thể nghe thấy được tiếng bước chân rất rõ, có rất nhiều người. - "Cái gì ngoài kia vậy?" - Cô bắt đầu sợ - "Chắc không phải thứ gì đáng sợ đâu." - Selena tự an ủi bản thân mình. Âm thanh ngày càng rõ hơn, tuy cô không biết chúng nói gì, nhưng nó đại khái như là lời cầu cứu. Chưa dừng lại ở đó, ở phía còn lại Selena nghe thấy một âm thanh khác. Lần này thì lại là tiếng vỗ cánh cùng với một bản nhạc nhẹ, nó như có thể xua tan đi mọi sợ hãi và lo lắng của mọi người. - "Cái gì nữa đây?" - Selena than vãn. Có vẻ như chỉ có mình cô mới có thể nghe được nhưng âm thanh kì lạ này, hai âm thanh trái ngược nhau tiến về phía căn phòng của Selena, cô giường như nín thở để chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cuối cùng, hai âm thanh đó ngày một lớn hơn, một bên thì ngày càng rùng rợn, bên còn lại thì ấm áp, êm dịu lạ thường. - "Nhắm mắt lại cho nó chắc" - Nghĩ vậy cô liền nhắm mắt lại. Hai âm thanh đó rõ ràng bên tai cô, đột nhiên nó dừng lại, căn phòng trở lại với sự yên lặng như ban đầu, Selena cảm thấy kì lạ, nhưng cô vẫn không dám mở mắt ra, cô sợ sẽ giống như trong một câu chuyện kinh dị mà bạn cô kể. "...Cô bạn đó mở mắt ra và nhìn thấy bà cô đó đang áp sát mặt vào mình, rồi một tiếng hét vang lên, cô bạn đó đã chết và bà cô đó cũng biến mất." Nhớ lại lời mà con bạn thân kể mà Selena cũng sợ, lỡ như cô mở mắt rồi vật chủ tạo ra hai âm thanh đó xuất hiện trước mắt thì sao? Sợ lắm! Không dám đâu! Bỗng hai âm thanh kia đột ngột vang lên lần nữa, tim cô suýt chút nữa là bay ra ngoài, bây giờ nó không còn xa nữa mà rất rõ ràng, Selena xác định là hai thứ đó đang ở cạnh cô. Selena cảm nhận được có thứ gì đó rất lạnh chạm vào cổ cô, rồi siết chặt lại. Tình trạng bây giờ là Selena đang rất khó thở, cô bắt đầu có phản ứng, mặt xanh dần, không thở được nên gây nên tình trạng thiếu Oxi. Nước mắt cô chảy ra, cứ nghĩ rằng đến đây là kết thúc, nhưng rồi Sasuke đột nhiên khóc toáng lên, tiếng khóc vang khắp nơi. Gia đình tộc trưởng Uchiha chạy vào, nhưng gì họ thấy lúc này là Sasuke đang khóc, bên cạnh là Selena mặt xanh xao, đang thở vội, tất cả hốt hoảng chạy vào, dỗ được Sasuke ngủ thì lại xem cô. - Cha, mẹ! Trên cổ Selena có vết ngón tay! - Itachi nói. Hai người vội vã chạy lại. - Đúng như những gì Itachi nói, trên cổ con bé quả thật là có vết ngón tay. Đã có người muốn ám sát nó! - Fugaku khẳng định. Cả ba người đều rất lo lắng, Selena nằm ở đó cũng đã bình thường trở lại, nghe nhưng gì mà Fugaku nói, cô xanh mặt. - "Mới sinh ra đã bị người ta ám sát, vậy mà người ta nói xuyên vào Uchiha sung sướng lắm, mấy đứa lừa người." - Cô thầm suy nghĩ. Đôi mắt của Selena vốn không giống với người tộc Uchiha, nó vốn phải là màu đen nhưng của cô lại là màu vàng hổ phách sắc sảo. [Giống như bìa truyện á] Có phải đó là lý do mà Selena bị ám sát không? Cái này thì không ai biết, nếu chỉ vì như vậy mà ám sát cô thì chỉ có mấy đứa rảnh thôi, mà mắt vậy cũng đẹp mà. Từ đó trở về sau, cô đã được bảo vệ chặt chẽ hơn, an toàn hơn rất nhiều, cũng từ ngày đó, Selena không còn nghe những âm thanh kì quái ấy nữa. _____2 năm sau_____ Bây giờ Selena đã 2 tuổi, cô đã có thể đi và nói. Sáng hôm nay khi vừa mới thức dậy, cô đã xin phép Mikoto ra ngoài chơi. Sau khi ra ngoài cô bắt đầu đi hết quán này sang quán khác, đứng trước một cửa hàng mắt cô không khỏi tò mò. - "Ừm...nên vào không nhỉ? Kệ nó đi, nghe kể thì ngon lắm không bằng ăn thử." - Selena suy nghĩ một hồi rồi cũng quyết định bước vào. Sau khi vào trong, cô ngồi xuống rồi bắt đầu gọi món. - Cho một chầu Dango! Một lúc sau, Dango được đưa ra, Selena bắt đầu ăn thử. "..." Cô im lặng, mặt đen lại, một lúc sau khi ăn hết, Selena bước ra khỏi quán, những người xung quanh cảm thấy lạnh sống lưng, cô không chỉ im lặng tỏ nguy hiểm mà còn tỏa ra sát khí rất mãnh liệt. Ra khỏi quán, Selena lấy tay dựa vào tường, mặt cúi xuống, má ửng hồng lên. - "Ôi! Từ nay trở về sau tình yêu của tui chỉ dành cho dango mà thôi!" - Selena phấn chấn lên hẳn. Bước đi trên con đường trở về nhà, tới gần phủ tộc Uchiha thì Selena nhìn thấy một người rất kỳ lạ ở trong bụi rậm, hắn ta mặc một bộ đồ đen bó sát trông rất kì quái, đeo một cái mặt nạ màu cam hình xoán ốc. Selena nhìn vào người đó, hắn cũng nhìn lại cô, cảm thấy sự quen thuộc của người này, Selena cảnh giác, trông hắn có vẻ nguy hiểm, cô tự nhủ với bản thân mình như vậy. - "Cứ thấy quen thế nào ấy nhở, để coi lại nào. Đồ đen... mặt nạ cam xoán ốc... không lẽ lại là... chắc không phải đâu ha?" - Selena như nhận ra điều gì đó, giật mình và lần nữa nhìn chằm chằm vào hắn, tên đó có vẻ không có ý định tấn công cô. Selena cảm thấy nhẹ nhóm khi mà được an toàn, nhưng cô nhìn thấy hắn rồi hắn có tha cho cô không? Tên đó là nhân vật phản diện nguy hiểm thứ 3 đó.. Sao hắn lại ở đây? Không lẽ là tính làm gì? Tộc Uchiha còn chưa tới thời điểm diệt vong cơ mà Phải 7 năm nữa mới tới Uchiha Obito này tính làm cái gì? Sao lại nhìn mình thế kia? Giờ làm sao? Chạy hả? Thì liều thôi, đứng đây một lúc nữa có khi mình chết mất xác luôn không chừng. Không biết Obito có nghe được những suy nghĩ này của Selena hay không mà có vẻ khó chịu rồi, sát khí đang dần tỏa ra. Selena lùi lại, quay người, đầu tiên cô bình tĩnh bước đi như không có chuyện gì, tiếp theo cô bước đi nhanh hơn, cuối cùng là chạy, vừa chạy cô vừa nghĩ rằng: - "Giờ mà dừng lại có khi chấm dứt cuộc đời tại đây! Từ nay về sau nên rút kinh nghiệm, tốt nhất nên ở nhà làm trẻ ngoan a." - Selena vừa chạy vừa thở. Cô vẫn còn cảm nhận được có người đang đuổi theo cô phía sau. Chắc không phải là tên Obito đó chứ. Sao lại đuổi mình? Tính giết người diệt khẩu à? TRỜI ƠI! TUI KHỔ QUÁ MÀ!!! Selena than vãn trong đầu. {Còn tiếp}
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương