Đông Phong Bất Dữ
Chương 136: Sứ giả
- Vương gia, công tử.
"Bổn vương đã dặn là không được vào rồi cơ mà." - Quân Bất Ly nhíu mày khó chịu, tựa hồ như bị ai cầm cây kim chọc ngoáy thẳng vào trong lòng. Y ghét nhất là đang làm mấy chuyện riêng tư lại có kẻ khác vào phá đám mình, bất kể lí do.
- Có chuyện gì?
Trái với thái độ của Quân Bất Ly, Quan Phúc Huy lại rất bình thản mà xăm tiếp. Vừa xăm, hắn vừa hỏi, lại liếc mắt nhìn sang bức họa bên cạnh xem mẫu.
- Bẩm vương gia, công tử, bên ngoài có Trác công công đến tìm.
"Hả?" - Y ngồi bật dậy, hắn cũng bỏ cây kim xăm xuống. Cả hai hoảng hốt lạ thường, giọng y lại trở nên gấp gáp: "Ngươi dâng trà dâng bánh, bảo Trác công công nán đợi bổn vương một tí."
Sứ giả Hoàng đế là một cái gì đó rất khủng khiếp. Phàm là Trác công công nhón gót, nhấc cái tà váy mã diện bước vào nhà nào thì nhà đó có chuyện. Gã ta giống như con quạ vậy, đi tới đâu xui tới đó cho nên cả tông thất lẫn quan lại đều sợ khi thấy gã ở đằng xa, có người còn núp cầu nguyện cho gã đừng vào nhà mình.
- Còn ngươi nữa, cút ra kia lấy y phục cho bổn vương!
Y đánh nhẹ vào vai tên thợ xăm, làm hắn cũng cuống cuồng lên mà nhảy khỏi giường. Quan Phúc Huy phóng thẳng về phía tủ, loay hoay giữa mấy bộ đồ của y, cuối cùng bốc đại ra một bộ màu đen nhìn cũng khá hợp mắt.
- Không phải cái đó, cái kia, cái màu xanh ấy!
Y vừa mặc lại lớp áo lót vừa chỉ về một bộ ở gần. Dù như vậy nhưng Quan Phúc Huy vẫn rất lúng túng bởi y một đống bộ màu xanh, chỉ khác nhau về sắc độ của màu mà chúng nó nhìn còn khá giống kiểu. Hắn tiếp tục bốc đại một bộ theo ngón tay của y, lấy ra được màu xanh biển.
- Sao lại là cái này? Thôi kệ đi, đưa đai lưng của ta đây!
Do ngày nào cũng tự mình mặc rồi thay y phục, y đã quen với mấy bộ đồ có thiết kế rườm rà. Thành thạo toàn bộ mọi thứ để tân trang bản thân, nhờ vậy mà thao tác y có phần nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mà mặc xong. Bất Ly tiến về phía bàn trang điểm, lấy một hộp phấn nhạt phủ lên môi, kế đó chọn một màu son không mấy tươi sáng cho lắm nhưng cũng không đến mức u ám mà thoa một lớp mỏng.
- Chi vậy?
"Nãy cáo bệnh không lên triều, giờ làm sao cho giống bệnh tí."
- Mà sao ngươi không bảo mình bệnh, rồi nói Trác công công thông tri cho Hạ Vũ? Phải nhanh hơn không?
"Ngươi không phải người trong Hoàng gia, ngươi không hiểu đâu." - Y lấy ngón tay dặm dặm. - "Trác Xiển Ninh mà muốn thì hắn có thể vào thẳng đây để thông báo đó, phiền lắm."
Dứt lời, y đứng dậy, bỏ ra ngoài. Y đi từ từ, chậm rãi, vừa đi vừa vịn tay tâm phúc như thể mình bệnh không dậy nổi.
- Vương gia.
"Miễn lễ." - Y phất tay, cười với Trác Xiển Ninh. Gã công công cũng nhìn thấy bất thường ở y, vội tiến lại đỡ y mặc dù gã không phải người hầu trong Huy Nghiên phủ. Kệ, gã làm cho cha của y, bây giờ hầu luôn ông trời con này cũng chả phải vấn đề gì to tát.
- Thất lễ quá, hôm nay bổn vương không được khỏe, không thể tiếp đón công công chu đáo.
Trác Xiển Ninh đưa mắt nhìn một vòng quanh phủ, sau cùng lại quay về đặt lên tiểu vương gia trước mắt. Gã phải công nhận rằng tài trang điểm của y rất khéo, nếu như gã không phải người đã từng tiếp xúc qua kiểu trang điểm này thì chắc chắn gã sẽ tin là y bệnh thật. Tiếc cho Bất Ly là gã thâm niên đi bắt mấy đứa kiểu vậy, liếc sơ qua là biết nó giả bệnh trốn việc. Mà thôi, kệ, mình người lớn, chấp chi đứa trẻ con?
- Bệ hạ lời gì muốn dạy bảo bổn vương sao?
"Xưa nay người nói vương gia tư chất hơn người, chưa nói đã biết đúng thật không sai." - Trác Xiển Ninh cười, phất cây phất trần qua tay. - "Hoàng Thượng có chỉ."
Nghe đến đây, Bất Ly quỳ xuống trước mắt Trác Xiển Ninh, vểnh tai lên nghe mấy lời thông tri sắp được truyền đến. Trong lòng y dự báo có chuyện chẳng lành, ban đầu nghĩ mình lộ rồi, sau lại thôi. Có gì thì đổ hết lên Phúc Huy nó dụ mình chơi là được.
- Lệnh Huy Nghiên Vương vi sứ, đến Viễn Đạo mời ngài Giám Binh Thiên Sư hồi kinh.
Một tiếng Viễn Đạo làm tim Bất Ly tan vỡ nhiều một chút.
Đùa à?
Giờ này Viễn Đạo lạnh cóng, lên đó có mà chết. Mà khoan Viễn Đạo lúc nào chẳng lạnh, chẳng qua là bây giờ nó lạnh hơn bình thường, lại bắt đầu có tuyết từ đây tới cuối năm nữa.
Có điều y vẫn đang đóng vai một đứa con ngoan, đành phải cúi đầu nhận lấy khẩu dụ. Kháng chỉ không phải là một quyết định có não và người thông minh chỉ nên làm những việc thông minh. Bây giờ y cứ nghĩ thoáng ra chút đi, coi như là đi du lịch ngắn hạn, ở đây cũng phải lên triều nghe cãi nhau, đường nào chả đau đầu?
- Mạn phép hỏi công công, bản vương có thể mang theo tâm phúc chứ?
"Đương nhiên là được, thưa vương gia." - Trác Xiển Ninh cười. - "Có điều cái gì cũng không nên làm quá, ngài chỉ được đem một người mà thôi."
Hay lắm, giờ còn khống chế cả số lượng người hầu đi theo y.
- Bản vương xưa nay thân thể không được tốt, Viễn Đạo lại lạnh như vậy, nếu chỉ đem một, e là có hơi bất tiện.
"Vương gia không cần lo, bệ hạ bảo ngài chỉ được mang một tâm phúc đi từ Huy Nghiên phủ còn sứ đoàn vẫn sẽ đầy đủ nô tài như thường."
Được, hay lắm! Rốt cuộc y đã làm gì sai mà phải quản thúc y đến nhường này?
"Bổn vương đã dặn là không được vào rồi cơ mà." - Quân Bất Ly nhíu mày khó chịu, tựa hồ như bị ai cầm cây kim chọc ngoáy thẳng vào trong lòng. Y ghét nhất là đang làm mấy chuyện riêng tư lại có kẻ khác vào phá đám mình, bất kể lí do.
- Có chuyện gì?
Trái với thái độ của Quân Bất Ly, Quan Phúc Huy lại rất bình thản mà xăm tiếp. Vừa xăm, hắn vừa hỏi, lại liếc mắt nhìn sang bức họa bên cạnh xem mẫu.
- Bẩm vương gia, công tử, bên ngoài có Trác công công đến tìm.
"Hả?" - Y ngồi bật dậy, hắn cũng bỏ cây kim xăm xuống. Cả hai hoảng hốt lạ thường, giọng y lại trở nên gấp gáp: "Ngươi dâng trà dâng bánh, bảo Trác công công nán đợi bổn vương một tí."
Sứ giả Hoàng đế là một cái gì đó rất khủng khiếp. Phàm là Trác công công nhón gót, nhấc cái tà váy mã diện bước vào nhà nào thì nhà đó có chuyện. Gã ta giống như con quạ vậy, đi tới đâu xui tới đó cho nên cả tông thất lẫn quan lại đều sợ khi thấy gã ở đằng xa, có người còn núp cầu nguyện cho gã đừng vào nhà mình.
- Còn ngươi nữa, cút ra kia lấy y phục cho bổn vương!
Y đánh nhẹ vào vai tên thợ xăm, làm hắn cũng cuống cuồng lên mà nhảy khỏi giường. Quan Phúc Huy phóng thẳng về phía tủ, loay hoay giữa mấy bộ đồ của y, cuối cùng bốc đại ra một bộ màu đen nhìn cũng khá hợp mắt.
- Không phải cái đó, cái kia, cái màu xanh ấy!
Y vừa mặc lại lớp áo lót vừa chỉ về một bộ ở gần. Dù như vậy nhưng Quan Phúc Huy vẫn rất lúng túng bởi y một đống bộ màu xanh, chỉ khác nhau về sắc độ của màu mà chúng nó nhìn còn khá giống kiểu. Hắn tiếp tục bốc đại một bộ theo ngón tay của y, lấy ra được màu xanh biển.
- Sao lại là cái này? Thôi kệ đi, đưa đai lưng của ta đây!
Do ngày nào cũng tự mình mặc rồi thay y phục, y đã quen với mấy bộ đồ có thiết kế rườm rà. Thành thạo toàn bộ mọi thứ để tân trang bản thân, nhờ vậy mà thao tác y có phần nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mà mặc xong. Bất Ly tiến về phía bàn trang điểm, lấy một hộp phấn nhạt phủ lên môi, kế đó chọn một màu son không mấy tươi sáng cho lắm nhưng cũng không đến mức u ám mà thoa một lớp mỏng.
- Chi vậy?
"Nãy cáo bệnh không lên triều, giờ làm sao cho giống bệnh tí."
- Mà sao ngươi không bảo mình bệnh, rồi nói Trác công công thông tri cho Hạ Vũ? Phải nhanh hơn không?
"Ngươi không phải người trong Hoàng gia, ngươi không hiểu đâu." - Y lấy ngón tay dặm dặm. - "Trác Xiển Ninh mà muốn thì hắn có thể vào thẳng đây để thông báo đó, phiền lắm."
Dứt lời, y đứng dậy, bỏ ra ngoài. Y đi từ từ, chậm rãi, vừa đi vừa vịn tay tâm phúc như thể mình bệnh không dậy nổi.
- Vương gia.
"Miễn lễ." - Y phất tay, cười với Trác Xiển Ninh. Gã công công cũng nhìn thấy bất thường ở y, vội tiến lại đỡ y mặc dù gã không phải người hầu trong Huy Nghiên phủ. Kệ, gã làm cho cha của y, bây giờ hầu luôn ông trời con này cũng chả phải vấn đề gì to tát.
- Thất lễ quá, hôm nay bổn vương không được khỏe, không thể tiếp đón công công chu đáo.
Trác Xiển Ninh đưa mắt nhìn một vòng quanh phủ, sau cùng lại quay về đặt lên tiểu vương gia trước mắt. Gã phải công nhận rằng tài trang điểm của y rất khéo, nếu như gã không phải người đã từng tiếp xúc qua kiểu trang điểm này thì chắc chắn gã sẽ tin là y bệnh thật. Tiếc cho Bất Ly là gã thâm niên đi bắt mấy đứa kiểu vậy, liếc sơ qua là biết nó giả bệnh trốn việc. Mà thôi, kệ, mình người lớn, chấp chi đứa trẻ con?
- Bệ hạ lời gì muốn dạy bảo bổn vương sao?
"Xưa nay người nói vương gia tư chất hơn người, chưa nói đã biết đúng thật không sai." - Trác Xiển Ninh cười, phất cây phất trần qua tay. - "Hoàng Thượng có chỉ."
Nghe đến đây, Bất Ly quỳ xuống trước mắt Trác Xiển Ninh, vểnh tai lên nghe mấy lời thông tri sắp được truyền đến. Trong lòng y dự báo có chuyện chẳng lành, ban đầu nghĩ mình lộ rồi, sau lại thôi. Có gì thì đổ hết lên Phúc Huy nó dụ mình chơi là được.
- Lệnh Huy Nghiên Vương vi sứ, đến Viễn Đạo mời ngài Giám Binh Thiên Sư hồi kinh.
Một tiếng Viễn Đạo làm tim Bất Ly tan vỡ nhiều một chút.
Đùa à?
Giờ này Viễn Đạo lạnh cóng, lên đó có mà chết. Mà khoan Viễn Đạo lúc nào chẳng lạnh, chẳng qua là bây giờ nó lạnh hơn bình thường, lại bắt đầu có tuyết từ đây tới cuối năm nữa.
Có điều y vẫn đang đóng vai một đứa con ngoan, đành phải cúi đầu nhận lấy khẩu dụ. Kháng chỉ không phải là một quyết định có não và người thông minh chỉ nên làm những việc thông minh. Bây giờ y cứ nghĩ thoáng ra chút đi, coi như là đi du lịch ngắn hạn, ở đây cũng phải lên triều nghe cãi nhau, đường nào chả đau đầu?
- Mạn phép hỏi công công, bản vương có thể mang theo tâm phúc chứ?
"Đương nhiên là được, thưa vương gia." - Trác Xiển Ninh cười. - "Có điều cái gì cũng không nên làm quá, ngài chỉ được đem một người mà thôi."
Hay lắm, giờ còn khống chế cả số lượng người hầu đi theo y.
- Bản vương xưa nay thân thể không được tốt, Viễn Đạo lại lạnh như vậy, nếu chỉ đem một, e là có hơi bất tiện.
"Vương gia không cần lo, bệ hạ bảo ngài chỉ được mang một tâm phúc đi từ Huy Nghiên phủ còn sứ đoàn vẫn sẽ đầy đủ nô tài như thường."
Được, hay lắm! Rốt cuộc y đã làm gì sai mà phải quản thúc y đến nhường này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương