Doraemon Bóng Chày [Fanfiction]

Chương 11: Lẽ Nào Có Ma?



Khi Kuroemon chớp mắt thức dậy thì đã gần trưa hôm sau. Tiếng mọi người trò chuyện râm ran cùng với những chú chim non líu lo ca hát đã đánh thức cậu khỏi giấc mộng đẹp đẽ, Kuro vươn vai một cái, lờ đờ ngồi dậy.

Đối với cậu, đêm qua quả thật rất tuyệt vời! Đôi cánh thiên sứ ấy cứ vậy mà ôm chặt lấy cậu không buông, sự ấm áp lan tỏa khiến tâm hồn cậu trở nên dễ chịu, an tâm mà cuộn vào vòng ôm mạnh mẽ ấy rồi say giấc như chú mèo con.

"Ây... Mấy giờ rồi nhỉ?" Cậu theo bản năng nhìn quanh quất tìm kiếm đồng hồ. Thường thì ở nhà, Hiroshi sẽ đợi đúng bảy giờ rồi đánh thức cậu, thế nhưng vì đang đi chơi nên thói quen đó tạm thời không còn nữa, vậy nên cậu cũng chẳng biết đang là mấy giờ.

"Chín giờ ba mươi phút."

"Ồ, cảm ơn cậu..." Bên tai vang lên câu trả lời làm Kuro theo quán tính nhìn sang phía đó, một giây sau, cậu liền bật mạnh người ra đến nỗi suýt tý nữa là rơi xuống đất, may mà được ai đó giữ lại kịp thời.

Sao... Sao Shiroemon lại ở bên cạnh cậu cơ chứ??? Rõ ràng đêm qua cậu nằm chung giường với Kid mà? Nghĩ đến đây, Kuro vội vàng nhìn sang giường của mình hôm qua, Kid vẫn còn say sưa với giấc ngủ của mình, hoàn toàn không nhận ra bên cạnh mình đã thiếu đi ai đó.

Thế nghĩa là không phải Kid đưa cậu sang đây à? Vậy thì là ai...

"Shiro, sao mà tớ lại nằm trên giường của cậu vậy?" Cậu nhìn anh ngượng ngùng hỏi. Hic, ngại chết đi được! Rõ ràng miệng đã hùng hồn tuyên bố không thèm nằm với người ta, vậy mà sáng ra bản thân lại ngủ lăn lóc trên giường của cậu ấy, quê muốn xỉu!

Những người khác nghe cậu hỏi vậy thì ngừng tất cả mọi hoạt động, ngẩng đầu lên nhìn cặp đôi đang ở trên giường không chớp mắt. Trông họ có vẻ rất hiếu kỳ, nhưng hiếu kỳ chuyện gì thì không biết.

"Ai biết đâu? Tự nhiên sớm hôm tôi dậy thì thấy cậu ngáy khò khò bên cạnh, mà chẳng lẽ giờ tôi lại đạp cậu xuống giường?" Shiroemon mặt tỉnh như không đáp, đồng thời ra hiệu cho mười mấy người còn lại im lặng và thu cái nhìn đầy ngỡ ngàng ấy lại đi. Mọi người nhận được tín hiệu của anh thì cũng rất hiểu chuyện mà trở lại bình thường, chỉ có điều họ đang thầm cảm thán trình độ nói dối không chớp mắt của Shiroemon.

Sáng nay còn ôm người ta chặt cứng như thế, vậy mà bây giờ nói cứ như thật ấy! Thật là bội phục, người giỏi quả nhiên làm gì cũng hơn kẻ khác một bậc.

Còn Kuroemon lúc này đang vô cùng sợ hãi. Không phải cậu nghi ngờ gì Shiro, cũng không phải sợ anh giận, mà là... cậu sợ ma... Nãy giờ cậu đã nghĩ thông suốt rồi. Thứ nhất, cậu và Kid là hai người ngủ muộn nhất phòng, thế nên không thể có chuyện ai đó đụng chạm đến mình mà cậu không biết. Thứ hai, cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà đêm hôm khuya khoắt lôi cậu từ giường này sang giường khác, đúng không nào? Vậy nên, kết luận chỉ có một mà thôi.

"Nhất định là phòng này có ma rồi, hơn nữa còn là con ma vô cùng biến thái!!!" Kuro hùng hồn tuyên bố với mọi người.

"Ma?" Ai cũng thắc mắc nhìn cậu, "Tại sao?"

"Thì chỉ có ma mới nhấc tớ lên mà không chạm vào người, đúng không nào? Rồi còn khiêng tớ qua giường của Shiroemon để mọi người hiểu nhầm tớ có ý đồ với cậu ấy nữa! Không phải biến thái thì là gì?"

"..." Tất cả mọi người đều câm nín. Kuroemon thế này tuy rằng rất dễ thương, nhưng cậu cũng quá ngây thơ rồi đi? Là cậu không thể nói lời nghi ngờ bạn bè mình, hay là vốn dĩ cậu ngay từ đầu đã chẳng hề nhắm đến ai?

"Kuro nói cũng có lý nhỉ! Nhưng mà tớ sợ ma lắm, hu hu hu!!!" Dora-Rinho gật đầu đồng ý với ý kiến của Kuro, sau đó nhào về phía cậu, run run rẩy rẩy. Và sau đó... hai bạn trẻ ngồi tụm lại đặt hết tất cả mọi giả thiết có thể xảy ra vào đêm hôm qua, nào là ma xuất hiện ở đâu, bằng cách nào, hình dáng ra sao, vân vân và mây mây.

Doraemon thấy bạn mình như vậy thì cũng nhảy vào an ủi hai người đó, đám còn lại thì dồn hết sự chú ý sang cho Shiroemon. Đột nhiên trở thành tâm điểm của số đông, anh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm nên bắn một ánh mắt về phía họ, ý hỏi "Nhìn cái gì?".

El-Mata là người phản ứng nhanh nhất, anh ngồi bên cạnh Vương, cười cười đầy ẩn ý: "Đúng rồi, phòng này có ma, hơn nữa còn là mèo máy, màu trắng. Sợ thật nhỉ!"

...

Khoảng gần một tiếng đồng hồ sau khi Kuroemon thức dậy, cũng trưa rồi nên cậu quyết định bỏ bữa sáng để đợi ăn trưa luôn. Mặc dù mọi người bảo là không nên, thế nhưng cậu sợ phiền hà nên nhất quyết không chịu ăn gì cả.

"Đợi lúc bệnh rồi lăn ra đấy khóc than." Shiroemon bực mình nói. Tuy anh không mở lời trực tiếp để khuyên cậu ăn, cơ mà anh dùng ánh mắt. Nhưng bực một nỗi là cậu vẫn không ăn.

"Xì, tớ không cần cậu lo, nhá!" Kuroemon le lưỡi, bướng bỉnh đáp lại anh.

"Được lắm. Tôi không thèm lo cho cậu đâu."

"Lêu lêu!"

"Mọi người, chúng ta chuẩn bị ăn trưa thôi!" Giọng Mika vọng lên từ nhà bếp và kèm theo là mùi thức ăn thơm phức làm bụng ai nấy đều sôi lên ùng ục, họ nhanh chóng kéo nhau xuống dùng cơm. Ăn sáng bằng "Khăn trải bàn thịnh soạn", ăn trưa thì Mika chuẩn bị cùng với mẹ của Nobita.

Vì lực lượng quá đông nên cả nhà kéo nhau ra vườn và bày biện thức ăn ở đó, nom cứ như chuyến đi dã ngoại vậy, vô cùng vui vẻ. Thoáng chốc, đứa nào đứa nấy đã no căng cả bụng, tất cả cùng hùa vào dọn dẹp chung với mẹ của Nobita. Người rửa chén, người lau dọn này nọ này kia.

"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Sau khi rút lên phòng, cả đám lại tụm nhau bàn bạc về kế hoạch chiều nay. Cả buổi sáng họ đã ở nhà để dưỡng sức sau trận đá banh hôm qua rồi, ai cũng ngứa ngáy tay chân, rất muốn được vận động, đi đây đi đó.

"Đi đâu nhỉ? Tớ có cảm giác như chúng ta đã đi hết các địa điểm thăm quan rồi ấy!"

"Ừ, đúng thật. Công viên, bãi đất trống, ngọn đồi phía sau trường học, thế là hết rồi còn gì?"

"Trường học sao?" Bỗng nhiên, Hiroshi như nhận ra điều gì đó, cậu hào hứng nói: "Hay là chúng ta đợi Nobita đi học về rồi nhờ cậu ấy dẫn đi tham quan trường học? Thật sự tớ rất muốn biết thế kỷ 21 và 22 khác nhau ở chỗ nào!"

"Được đấy!" Cả bọn nhất trí, tán thành ý kiến của cậu.

"Khoảng bốn giờ là Nobita về nhỉ? Từ đây đến đó còn hơn bốn tiếng đồng hồ, chúng ta làm gì đây?"

"Ở nhà thôi chứ làm gì."

"Chán vậy!"

"Hay là dùng thử 'Mê cung kinh dị 3D'?" Doraemon vui vẻ đề nghị.

"Đó là cái gì?"

"Đó là một bảo bối có tác dụng vẽ ra một mê cung ba chiều xung quanh chúng ta với những con quái vật hay ma quỷ giống thật đến 90%. Người chơi sẽ có cảm giác như được lạc vào một bộ phim kinh dị vậy, rất thú vị đấy! Chúng ta cứ chơi đến khi Nobita tan học là được rồi!"

"Nghe cũng hay đấy nhỉ? Thế luật chơi như nào?"

"Vào game rồi người ta sẽ giải thích!"

Và thế là cả bọn quyết định tham gia vào trò chơi đầy tính hấp dẫn này. Mười chín con người lần lượt bước vào chiếc hộp Doraemon để trên mặt đất. Vừa đặt chân xuống, trước mặt bọn họ đã hiện ra một con quái vật khổng lồ làm ai cũng giật mình. Nó vui vẻ chào mọi người, qua điệu bộ có thể đoán ra được nó là người hướng dẫn luật chơi. Thông thường trong các trò chơi điện tử cũng hay vậy mà.

[Chào mừng các bạn đến với trò chơi 'Mê cung kinh dị 3D'! Tại đây, các bạn sẽ được trải nghiệm những cảm giác vô cùng thú vị, được gặp gỡ những sinh vật mà có thể các bạn chưa bao giờ nghĩ rằng nó thật sự tồn tại. Luật chơi như sau:

+ Mỗi đội gồm hai người, do máy tính quyết định ngẫu nhiên. Trường hợp số lẻ thì sẽ có nhóm ba người. Các bạn phải lần lượt vượt qua từng thử thách trên đường đi dưới sự cản trở bất chấp của các sinh vật được bố trí sẵn ngay vị trí đó.

+ Các đội chơi sẽ cùng nhau xuất phát tại một thời điểm nhất định với lộ trình và độ dài đường đi là như nhau, tuy nhiên, vì là không gian ba chiều nên các bạn chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy được đội bạn. Vì vậy, cứ đi thoải mái, đừng lo bị đụng chạm bởi bất kỳ ai.

* Đội hoàn thành xong thử thách đầu tiên sẽ là đội chiến thắng! Ngay khi tìm ra được cặp đôi quán quân, chúng tôi sẽ dừng trò chơi lại và các bạn sẽ được trở về thế giới thực! Hãy yên tâm vì chúng tôi đảm bảm rằng các sinh vật trong game sẽ không gây hại gì đến cho các bạn, gần như là an toàn tuyệt đối nếu các bạn không ngất xỉu vì sợ!

Nếu có vấn đề gì không hay xảy đến với người chơi, chúng tôi xin hứa sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!

Chúc các bạn may mắn!]

Sau khi quái vật khổng lồ nói xong liền biến mất, thay vào đó, một bàn tay bự hơn gấp mấy lần bỗng xuất hiện, đung đưa trước mặt cả đám.

"Ôi mẹ ơi! Làm giật mình! Chưa chơi mà đã đau tim hai vố rồi đấy!" Kuroemon bị dọa tý nữa thì lăn đùng ra ngất, hic, cậu yếu tim mà! Đừng hù nhau như thế chứ!

Thấy cậu như vậy, Rinho lo lắng nói: "Kuro có vẻ dễ bị dọa nhỉ! Lát nữa cậu có chắc là mình ổn không thế?"

"Tớ không sao đâu!" Cậu cười cười cảm ơn Rinho vì đã quan tâm đến mình.

"Sợ quá ngất xỉu rồi thì còn biết gì nữa mà sao với trăng." Shiroemon đứng cạnh Kuro không kiêng nể gì mà buông lời trêu chọc cậu, anh cũng biết cậu sợ, thật ra thì anh cũng không muốn chọc cậu đâu, cơ mà ai bảo cậu dễ thương quá làm gì? Anh không kiềm chế được.

"Gru, Shiroemon, cậu..."

Bing boong!

Đúng lúc Kuroemon tính phồng mang trợn má với người nào đó thì từ trên cao bỗng vọng lại tiếng leeng keeng, sau đó, màn hình hiện ra danh sách các bạn được ghép cặp với nhau.

1. Shiroemon, Kuroemon và Dora-The-Kid

2. Hyoroemon và Chibiemon

3. Hiroshi và Mika

4. Doraemon và Dora-Rinho

5. El-Matadora và Dora Vương

6. Dora-Med Đệ Tam và Dora-Nichov

7. Pakuemon và Suzuemon

8. Mikeemon và Toraemon

9. Aimond và Pyokoemon

Kid thấy vậy thì nhảy cẫng lên vui sướng, anh hồ hởi nhào sang chỗ Kuroemon, mừng như bắt được vàng: "Kuro, tớ cùng đội với cậu rồi, ha ha ha!!!"

"Ừ, tớ cũng mừng muốn xỉu! Có cậu đi cùng, tớ an tâm hơn nhiều!" Kuro nói rồi quay sang Shiro đang im lặng, mỉm cười: "Shiro, nếu có khó khăn gì, tớ sẽ giúp cậu!"

"Hừ, chỉ cần cậu đừng lăn ra là đã giúp tôi nhiều lắm rồi." Anh lạnh mặt, không nhanh không chậm đáp. Sao tự nhiên thấy khó chịu thế nhỉ?

"Gì chứ! Tớ sẽ không như vậy đâu!"

[Ngay bây giờ, chúng tôi sẽ đưa quý khách vào vị trí xuất phát của đội mình!]

Giọng quái vật lại vang lên, ngay sau đó, một luồng sáng xuất hiện làm cả bọn chói mắt.

Và trò chơi bắt đầu!
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...