Doraemon Bóng Chày [Fanfiction]

Chương 21: Cậu Thích Tôi Phải Không?



Cả bọn làm theo lời Shiroemon, trói chặt Kuro trên giường. Cậu vẫn mê man chưa tỉnh, chỉ liên tục nhăn mặt lại vì đau, mồ hôi túa ra như tắm. Tình trạng của cậu khiến tất cả mọi người đều lo lắng và nhói lòng.

Thật ra họ không muốn làm vậy. Chẳng ai có thể chịu được cảnh bạn mình bị như thế cả. Nhưng cũng chính vì việc này quá khó khăn nên cả bọn đã dùng bảo bối "Máy dự đoán độ chính xác", kết quả cho thấy rằng hành động của họ đúng đến hơn 90%, mà trong đó hầu hết là để giữ an toàn cho Kuroemon.

Thế nên...

"Tớ muốn ở lại trông Kuro! Mọi người cứ ra ngoài tìm cách thoát khỏi đây đi!"

Kid nhất quyết túm chặt lấy giường của Kuro, sống chết không đi. Anh không an tâm bỏ cậu lại cho người khác trông nom. Không phải anh nghi ngờ năng lực của đồng đội, nhưng dù sao tự mình làm vẫn an tâm hơn!

"Kid, cậu sợ độ cao, liệu có làm được không? Đừng quên rằng tối hôm qua cậu phải bịt mắt ngủ đấy nhé!" Doraemon hết sức lo lắng nói với Kid.

"Ơ..." Kid ngập ngừng ngẩng lên trên, hiện tại bọn họ đang đứng dưới đất, cách giường Kuro phải hơn 20m. Anh...

"Tớ làm được!" Cuối cùng thì tình bạn vẫn lớn hơn nỗi sợ hãi rất nhiều.

Đúng lúc Kid hạ quyết tâm cao nhất thì một giọng nói lạnh tanh xen vào, cắt ngang khí thế hừng hực của anh: "Tôi sẽ ở đây với cậu ấy."

Shiroemon - người nãy giờ không nói một câu nào, bỗng ra mặt tranh chấp với Kid. Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương, không chút nhân nhượng. Ngay lập tức, Kid trở nên phát hỏa!

"Cậu còn dám nói hả! Không phải cậu là người đã bắn Kuro hay sao! Bây giờ lại đòi trông cậu ấy, ai mà cho cậu làm chứ!?"

Lại một lần nữa anh muốn nhào đến chỗ Shiroemon, và lại được cả nhóm hết sức giữ lại. Mắt anh hằn lên tia tức giận ngút trời.

"Shiro..."

Giữa lúc bầu không khí đang căng thẳng, một tiếng gọi nhỏ nhẹ vang lên. Tất cả cùng đánh mắt sang người đang nằm trên giường.

"Shiro, tin tớ... Tin tớ đi... Tớ không nhớ gì hết mà...!"

Kuroemon đang nói mê, trong giọng toàn là oan ức. Cậu liên tục gọi tên Shiroemon. Chứng kiến cảnh tượng đó, ai cũng cảm thấy thương cho Kuro. Một người trong sáng, ngây thơ và tốt bụng như cậu sao lại... trở thành đối tượng tình nghi thế này...?

"Thôi vậy, chúng ta giao Kuro lại cho Shiro chăm sóc nhé!"

Vương nháy mắt, kéo cả bọn ra ngoài. Kid tuy vẫn còn giận nhưng cũng không phản đối. Không phải anh yên tâm về Shiroemon, mà là vì... Kuro đã gọi tên cậu ta! Bởi vì cậu đã tin tưởng cái tên mặt lạnh đó!

Vì... Kid vẫn còn nhớ cái đêm ở phòng Nobita, Shiroemon đã nhẹ nhàng bế Kuro sang giường mình, nâng niu và cẩn thận như một bảo bối vô giá...

Sau tất cả những điều ấy, anh tin Shiroemon sẽ không làm hại Kuro.

___

Tất cả ra khỏi phòng, Shiro mới bay lên giường Kuro, ngồi xuống thật nhẹ. Anh vuốt vuốt bộ lông đen mượt của cậu, cả động tác và ánh mắt đều rất đỗi dịu dàng. Như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Kuro đã trút bỏ vẻ đau đớn khổ sở, thay vào đó một nụ cười đầy hạnh phúc. Cậu dụi dụi vào tay anh, nét mặt như thiên thần.

"Đồ ngốc..." Anh thấy cậu như vậy, khẽ cười, "Tôi xin lỗi. Đã làm cậu đau đến thế này..."

Nói rồi, lẳng lặng tháo dây trói ra. Có lẽ cũng không còn gì nguy hiểm nữa...

Lý trí van nài anh đừng làm vậy, nhưng trái tim lại thôi thúc anh... Thật sự không nỡ nhìn Kuro bị trói...!

___

Trong giấc mơ của Kuroemon, cậu đang lơ lửng giữa một không gian đầy sắc màu, sau đó... có một giọt nước, trong suốt và ngọt thanh, nhẹ nhàng đáp lên môi cậu...

___

Đêm, Kuroemon chợt tỉnh lại. Cả người vẫn còn dư âm của sự đau nhức, cậu từ từ ngồi dậy, đưa tay ôm lấy đầu. Những chuyện vừa xảy ra như từng đợt sóng đợt sóng mạnh mẽ, tới tấp ùa về trong tiềm thức của Kuro. Ánh mắt sắc như dao, họng súng đen ngòm lạnh lẽo... Tất cả đều hiện hữu thật rõ rệt.

Cậu bỗng cảm thấy choáng váng. Kuro gắng nhịn lại tiếng rên rỉ, vì cậu biết bây giờ đã là khuya, mọi người còn đang ngủ. Tiếng ngáy vọng đến từ bốn phương cho cậu biết điều đó.

"Hửm?"

Đột nhiên, Kuro cảm thấy có gì đó ở ngay dưới chân mình, vội vàng chồm lên nhìn.

Là Shiroemon!

Kuro vội vàng dùng tay bịt chặt miệng, ngăn không cho mình thốt ra tên anh. Ánh mắt cậu lộ rõ vẻ kinh ngạc. Sao anh lại nằm trên giường cậu thế này? Hơn nữa còn ngủ rất say... Chẳng lẽ anh đã trông nom cậu suốt từ sáng đến giờ?

Cả người Kuro lại có cảm giác rung động mãnh liệt. Cậu thật kỳ lạ! Rõ ràng anh đã nghi ngờ cậu, đã nhẫn tâm bắn cậu! Tuy vậy, chỉ cần anh quan tâm cậu một chút thế này thôi, là cậu đã lại dễ dàng bỏ qua tất cả... Cậu không thể giận Shiro, dù cho anh có tổn thương cậu thì Kuro vẫn cứ muốn ở bên cạnh anh như thế! Cậu ngốc thật, nhỉ?

Kuro thở dài thay cho chính mình, sau đó gạt bỏ hết mọi suy nghĩ mà ngắm anh.

"Đẹp quá..."

Phải công nhận một điều, gương mặt lúc ngủ của Shiro cực kỳ đẹp! Nó vẫn mang nét lạnh lùng như cũ, tuy nhiên lại không khó gần như trước nữa. Nói sao nhỉ? Cậu cảm thấy mình thật sự thích anh như thế này!

Phải chi... bình thường anh cũng biểu lộ như vậy với mọi người, với cậu...

Cơ mà thôi! Lỡ có người thích anh rồi cướp anh đi thì sao? Lúc đó chắc cậu sẽ buồn đến chết mất!

Mà khoan đã! "Cướp" ư? Cậu đang nghĩa gì vậy? Shiro vốn chưa bao giờ thuộc về cậu, sao cậu có thể lo lắng rằng anh bị người khác cướp đi mất được?

Ngốc thật! Kuro bỗng dưng nhếch môi đầy nhạt nhẽo và chế giễu. Cậu thật sự cảm thấy buồn cười chính mình. Nhưng cũng chính vì không tập trung nên Kuro chẳng nhận ra người nào đó đang khẽ động đậy.

"Kuro..."

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Kuro bỗng nghe có người gọi mình. Giọng rất quen. Cậu nhanh chóng ngó quanh tìm kiếm chủ nhân của tiếng gọi đó.

"Là tôi. Shiroemon."

"Hả... Á!"

Chưa kịp phản ứng, cậu đã đột ngột bị một người mạnh mẽ đè xuống giường. Chớp mắt một cái, Shiroemon đã nằm đè lên cậu, khuôn mặt đẹp như hoa đó chỉ cách Kuro tầm 10cm mà thôi! Cậu đỏ mắt, hoảng hoảng hốt hốt.

"Shiro, cậu... cậu làm gì vậy?"

"Nói cho tôi biết, Kuro..." Anh không mảy may để tâm đến sự lúng túng của người bên dưới, càng áp sát vào mặt cậu, giọng nói trầm khàn, "Cậu... thích tôi phải không?"
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...