Doraemon Bóng Chày [Fanfiction]
Chương 26: Tôi Hận Cậu
Sau câu nói của Shiroemon, mọi chuyển động trên thế giới như đồng loạt ngừng lại. Không khí xung quanh ngột ngạt làm Kuro cảm thấy rất khó thở. Cậu trừng mắt nhìn anh, thông tin vừa nhận được đại não không cách nào xử lý nổi.Cậu vừa nghe cái gì vậy?Shiro nói... anh thích cậu ư? Chính là cái kiểu tình cảm mà các cặp đôi dành cho nhau á?Không thể nào! Chắc chắn là cậu tự mình hoang tưởng thôi! Có lẽ anh đối với cậu chỉ là hơn mức tình bạn một chút, chính bản thân cậu đã quá nhạy cảm rồi. Bạn thân chăng? Hay là sự lo lắng giữa các đối thủ truyền kiếp với nhau? Hoặc có thể, là cả hai chẳng hạn.Đúng vậy! Kuroemon, tỉnh táo lại nào!Cậu xốc lại tinh thần, cũng thu lại ánh mắt kinh ngạc ban nãy, mỉm cười với anh: "Shiro, cậu... ý cậu muốn nói, cậu xem tớ là bạn thân phải không?""Cái gì!?"Trong giây lát, mặt anh bỗng nghệch ra như phỗng. Bao nhiêu can đảm, bao nhiêu cảm tình, bao nhiêu sự hồi hộp nơi lồng ngực cũng biến mất sạch sẽ như khói mây. Anh chỉ thấy đầu mình ong lên một tiếng, cổ họng cũng nghẹn lại, hô hấp vì câu hỏi và ánh mắt thơ ngây bên dưới kia mà trở nên nặng nề.Từ sâu trong đôi con ngươi đen láy của anh dường như phừng lên một ngọn lửa dữ dội bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé nằm bên dưới mình, sự mãnh liệt đó khiến Kuro căng thẳng đến mức khó thở. Cậu quay phắt mặt sang nơi khác, cố gắng né tránh cái nhìn đầy những cảm xúc phức tạp đó của anh, nhưng đáy lòng vẫn không thể kiềm chế được từng đợt sóng sợ hãi đang dâng trào.Chính xác, là sợ hãi.Thật ra, cậu không rõ nguyên nhân của nỗi sợ đó là gì, chỉ biết rằng nó chắc chắn không phải vì Shiro... Mà khoan, Shiro?Cái tên này vừa xuất hiện trong đầu, Kuroemon lập tức hoàn hồn lại từ mớ suy nghĩ hỗn độn, quả nhiên, từ phía trên, người nào đó đang chiếu một ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo xuống cậu. Thôi xong... Anh giận rồi! Mà cũng đúng, lần này nếu như Shiro không giận thì mới là bất bình thường.Nhưng... sao lại giận nhỉ? Hơ...Trong khi Kuro đang bối rối, sắc mặt ai đó đã trở nên vô cùng đáng sợ, nom giống như Diêm Vương vừa trồi lên từ Địa ngục. Anh nghiến chặt răng lại, âm thanh "ken két" vang lên trong không gian vốn đang yên lặng lại càng dữ tợn thêm vài phần. Kuro cảm thấy bao nhiêu gai ốc trên người đều nổi cả lên, bất giác lại đưa tay lên che mặt mình.Hành động đó của cậu khiến Shiro khó hiểu, anh mở miệng hỏi, thanh âm giá buốt vô cùng: "Cậu đang làm gì?""Ơ hơ..." Kuro giật mình một cái rồi cười trừ, "Tớ... sợ...""Sợ? Ai làm gì mà sợ?""Cậu... cậu..." Hic, cậu không làm gì tớ mới sợ đó!Sợ anh ư? À ha, được lắm, vừa tỏ tình xong, chẳng những không được hồi đáp mà còn bị người ta sợ hãi mình. Hóa ra tình cảm của anh lại khiến cậu bài xích đến thế ư?Ha ha... Shiroemon, mày đúng là thất bại mà!Khóe môi anh trong giây lát kéo ra một nụ cười thật thê lương, Shiro nhanh chóng nhổm dậy khỏi người Kuroemon, kéo lại chiếc chăn cho cậu rồi bỏ ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối chẳng có lấy dù chỉ là một lần ngoảnh đầu lại. Anh thất vọng rồi, còn rất đau lòng nữa, vậy nên bây giờ anh không muốn thấy cậu đâu.Shiroemon thật sự không biết bản thân đã lấy hết bao nhiêu can đảm mới có thể bày tỏ hết nỗi lòng của mình, vậy mà thứ anh nhận lại được chỉ là một bộ mặt ngơ ngác, một câu hỏi đầy ngây thơ cùng với nỗi sợ hãi người ta đối với mình. Tại sao vậy? Lẽ nào mọi điều mà anh cảm nhận trước giờ đều là đơn phương sao? Kuroemon chẳng hề có một chút tình cảm nào dành cho anh thật đấy à?A...Cái cảm giác tâm can như muốn vỡ tan ra thành từng mảnh này...Anh đã thua Kuroemon biết bao nhiêu lần?Đầu tiên là khi cậu ấy hóa giải được "Quả bóng trắng" - tuyệt chiêu đã làm kinh động làng bóng chày nghiệp dư trong suốt một thời gian dài của anh - chỉ với ba ngày tu luyện trên núi Yamadera.Thứ hai là cú ném "WWW" được anh sáng tạo trong trận đấu giữa Kuro và Drump, cũng vì chuyện đó mà anh đã từ chối lời mời lên thi đấu ở giải chuyên nghiệp.Thứ ba là quả bóng "World" - vũ khí bí mật của anh trong lần thi đấu ở WABC.Và lần thứ tư, cũng là điều bất ngờ nhất, chính là khi anh phát hiện không biết từ bao giờ, Kuroemon luôn là mục tiêu tìm kiếm duy nhất của mình trên khán đài mỗi khi thi đấu, là thử thách anh quyết tâm chinh phục và là đích đến mà anh đã khao khát bấy lâu.Anh thua rồi. Dù là về thi đấu hay tình cảm, anh đều đã bại dưới tay một đồ ngốc hậu đậu như Kuro. Tuy nhiên, anh không hề bất cam hay tức giận, thậm chí còn muốn trầm luân vào đoạn tình cảm đó nữa kìa. Nhưng là... thật đau lòng làm sao, toàn bộ mọi thứ được tiếp diễn chỉ theo mạch cảm xúc đơn phương của riêng anh mà thôi.Bất luận anh dồn bao nhiêu tình cảm, toàn tâm toàn ý yêu thương một mình cậu, thì Kuro mãi mãi, vĩnh viễn không bao giờ thuộc về anh.___"Ha ha..."Tại một nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, giọng cười quỷ dị khiến người ta rợn người ấy mang theo đầy sự thỏa mãn. Chủ nhân của nó chăm chú nhìn vào màn hình lớn trước mặt, dáng vẻ trông vô cùng thích thú trước sự việc mà hắn vừa quan sát.Ánh mắt của hắn lóe lên những tia sáng kỳ lạ trong không gian chỉ toàn một màu đen, từng từ một thoát ra khỏi kẽ răng sau những lần nghiến dài thể hiện nỗi oán hận ngút trời."Sớm thôi Shiroemon, rồi mày sẽ phải đau đớn đến tuyệt vọng..."___"Shiro, Kuro sao rồi? Cậu ấy ổn chứ?""Cậu ấy đã tỉnh lại chưa?""Kuro..."Shiro vừa bước ra ngoài, tức thì, hàng loạt câu hỏi ập đến tới tấp. Cả đội Doras nháo nhào vây lấy anh, người này nói một câu kẻ khác lại chen một lời, hoàn toàn không cho Shiro có cơ hội đáp lại. Anh chau mày, cố gắng kìm nén cơn khó chịu, hắng giọng một cái rồi đem tất cả thắc mắc gộp lại trả lời một mạch: "Cậu ấy tỉnh lại rồi, rất khỏe, tạm thời chưa có dấu hiệu khác thường nào cả.""Vậy... sao mặt cậu u ám thế?"Những tưởng khi Kuro tỉnh lại thì Shiro sẽ vui sướng đến phát điên, vậy mà thái độ của anh bây giờ lại thật khó hiểu. Mắt đỏ hoe, xung quanh người chỉ toàn là ám khí, rốt cuộc là đã có chuyện gì?"Mặt tôi chẳng phải trước giờ đều lạnh như tiền sao?""Ơ... Không... Hôm nay nó...""Mấy cậu không vào thăm Kuro à?" Shiro cắt ngang lời, cố gắng khiến mọi người không chú ý đến tâm trạng của mình nữa.Nghe xong, tất cả đều ồ lên một tiếng rồi lục tục tiến đến phòng Kuro, những thắc mắc ban nãy tạm thời được gạt sang một bên. Nhìn theo bóng họ rời đi, Shiro thở phào, sau đó tìm cho mình một chỗ ngồi nghỉ, thừ người.Thế là bị từ chối rồi sao?Anh vậy mà thất tình rồi đấy ư?Giống như mơ vậy... Mà giá như chỉ là mơ thật thì tốt biết mấy...Đáng tiếc, cũng tàn nhẫn làm sao, mọi thứ xảy ra đều là thật, chỉ có điều anh ôm mộng bấy lâu nay vĩnh viễn chỉ là viển vông thôi."Đừng... thất vọng...""Đừng tin... những gì cậu ấy nói...""Kuro của bây giờ, thật ra...""Shiro... Shiro...""Shiroemon!"A!Giật mình mở mắt ra, trước mặt anh là những khuôn mặt quen thuộc đầy lo lắng, đến đó Shiro mới biết rằng hóa ra nãy giờ mình đã ngủ quên. Chết thật, có lẽ vì thức trắng hai ngày nay nên cơ thể có chút kiệt quệ rồi.Anh cố nở nụ cười đầy gượng sức, hỏi: "Gì vậy? Các cậu đang thăm Kuro mà?""À..." Hiroshi vẫn chưa hết lo cho Shiro, nhưng nghe đến tên Kuro làm anh sực nhớ, "Kuro bảo có việc muốn nói với cậu.""Hả?" Lẽ nào là muốn từ chối anh ngay trước đám đông này luôn à? Công khai thế cơ?Hiroshi vừa dứt lời thì cũng là lúc Kuro tách đám đông ra, chậm rãi bước đến trước mặt anh. Cậu im lặng nhìn thẳng vào mắt anh vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: "Shiro, cảm ơn cậu vì hai ngày nay đã thức trắng để chăm sóc cho tôi. Nhờ có cậu nên tôi mới có thể bình phục nhanh như vậy..."... Thế thôi à?Dừng lại vài giây, Kuro lại nói tiếp: "Nhưng... điều đó cũng chỉ giống như khi tôi chấp nhận thách đấu với Drump để cậu ấy có thể chữa vết thương trên tay của cậu. Chúng ta xem như là có qua có lại, ơn nghĩa đều đã báo đáp đủ cả rồi..."Dù chỉ là kẻ ngốc cũng đủ khả năng nhận ra rằng lời nói của Kuro có gì đó không đúng lắm. Đáy lòng Shiro bỗng chùng xuống, cảm giác đau đớn không biết từ đâu mà chèn ép, bóp nghẹt cả hơi thở của anh."Shiro, cậu có biết không? Tôi đã đau lòng vì cậu rất nhiều rồi. Khi cậu từ mặt tôi ở trường Đào tạo robot, khi cậu sỉ nhục tôi ngay lần đầu chúng ta gặp lại nhau, khi cậu khinh thường tôi ngay trong trận đấu đầu tiên của chúng ta, khi cậu cứ năm lần bảy lượt làm ra dáng vẻ lạnh lùng đáng ghét đó với tôi!""Kuro...?""Shiro, bây giờ, để tôi nói rõ ràng cho cậu biết. Tôi hoàn toàn không thích cậu chút nào! Thậm chí, tôi còn căm ghét cậu nữa kìa! Tôi hận cậu! Nên xin cậu, làm ơn tránh xa khỏi tôi đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương