Đốt Cháy Lãng Mạn
Chương 12
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ lướt qua lá cây mang theo âm thanh "Sột soạt". Hứa Nùng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc quẩn quanh chóp mũi, cùng với giọng nói vừa mới rồi trên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt. Chu Khởi cũng cực kỳ có kiên nhẫn, thấy cô không nói lời nào cũng không thúc giục, chỉ là rủ mí mắt lười biếng nhìn cô. Hứa Nùng không biết nên nói cái gì, im lặng hơn nửa ngày, mắt thấy không khí bốn phía càng ngày càng căng chặt xấu hổ, cô thật sự chịu không được, buồn bực mở miệng. "Không có gì, tôi trước có chút việc muốn tìm anh giúp đỡ, sau đó cũng không biết là bạn gái anh đến tìm anh... Vừa mới nhìn thấy liền nhanh chóng quay đi, sợ cô ta hiểu lầm." Đuôi lông mày của Chu Khởi hơi hơi nhướng lên, "Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Hứa Nùng nghẹn lại, đúng vậy, cô có phải là nghĩ bản thân quá quan trọng hay không. Chính mình hiện tại ăn mặc thành cái dạng này, là phụ nữ đều sẽ không cảm thấy bị uy hiếp đi. Tâm trạng không giải thích nổi trong lòng kia càng ngày càng nghiêm trọng, cô không muốn nói chuyện phiếm với hắn nữa, trực tiếp mở miệng nói: "Không có gì, anh cứ coi như hôm nay tôi không có tới tìm anh đi." Chu Khởi làm sao có thể để cô nàng tùy tùy tiện tiện rời đi, một phen kéo chặt cánh tay cô. "Tật xấu này của em phải thay đổi đi, nói cũng đều chưa nói rõ ràng, em chạy cái gì?" Hứa Nùng không biết nên nói như thế nào, nhưng nhìn thấy tay hắn vẫn luôn nắm chặt cánh tay của cô, nhất thời tâm tình có chút phức tạp. Khi lại nâng mắt nhìn lên, cô nhìn vào mắt hắn, phá lệ nghiêm túc: "Tôi không biết anh trước kia có phải vẫn luôn như vậy hay không, nhưng mà tôi cảm thấy không có người con gái nào, hy vọng bạn trai mình cùng người khác phái lôi lôi kéo kéo." Cô giật giật cánh tay, "Anh mau buông tôi ra đi." Nói rồi, cúi đầu, cũng không nhìn hắn nữa. Chu Khởi yên tĩnh nhìn cô nửa ngày, cuối cùng nhịn không nổi, lười biếng nói: "Tòa án vẫn còn phải chú ý đến chứng cứ, em ngay lập tức liền định tội cho tôi? Này là ngang ngược độc đoán nha." "..." Hứa Nùng không muốn nghe hắn lại nói mấy lời vô dụng, cô dùng sức lay lay, liều mạng muốn thoát khỏi kiềm chế của Chu Khởi. "Được rồi, ngoan, đừng náo loạn." Hứa Nùng cảm thấy không hiểu ra làm sao, cô giương mắt trừng hắn, "Anh nếu lại nói chuyện không đứng đắn như vậy, tôi liền muốn đi tìm bạn gái anh tâm sự." Cô tuy rằng không nói rõ tâm sự cái gì, nhưng giọng điệu cũng đã tràn đầy uy hiếp. Nào biết Chu Khởi nghe xong căn bản không để ý, như trước cười phóng túng, "Đi đi, vậy em thuận tiện nói chuyện với cô ta, liền nói tôi không thích dáng vẻ của cô ta, để cô ta hết hy vọng đi, cho tôi nhiều tiền hơn nữa tôi cũng sẽ không mắc câu." Hứa Nùng sửng sốt, đôi mắt ướt sũng tối đen sau thấu kính chớp một cái, im lặng một hồi lâu, cô mới hỏi: "Có ý gì?" "Người phụ nữ vừa rồi là một tiểu minh tinh, coi trọng tôi, muốn bao tôi, nói mua nhà, mua xe cho tôi, một tháng lại cho tôi năm vạn đồng tiền tiêu vặt." Hứa Nùng hoàn toàn không ngờ đến là chuyện này, vậy nên giật mình, gần như là theo bản năng liền nói: "Người phụ nữ kia sao có thể như vậy?!" Đây rõ ràng là không tôn trọng người mà! Lẽ nào cảm thấy Chu Khởi là bảo an thoạt nhìn không tiền không thế, cho nên mới dám trực tiếp như vậy hỏi cái này sao? Chu Khởi nhìn phản ứng của cô, tương đối vừa lòng. Khi lại mở miệng, hắn cười có chút hư hỏng, "Cho nên, bạn học nhỏ, bạn phải cứu tớ nha." ... "Vậy anh sau đó nói với cô ta như thế nào..." Bên trong nhà hàng nhỏ trong thành phố điện ảnh, Hứa Nùng vừa uống trà chờ đồ ăn, vừa thật cẩn thận hướng về phía Chu Khởi ở đối diện hỏi. "Còn có thể nói như thế nào?" sắc mặt của Chu Khởi nhàn nhạt, "Đương nhiên để cô ta cút đi." Hứa Nùng nhớ lại hình ảnh lúc trước hắn thu thập những người cho vay nặng lãi đó, hắn lúc ấy trên người mang theo tàn nhẫn cùng lệ khí, ngược lại cũng cảm thấy những lời kia đúng là hắn có thể nói ra được. Im lặng giây lát, cô lại hỏi: "Cô ta sao mà tìm được anh nha." "Cô ta trực tiếp đến ký túc xá, nhờ vả đồng nghiệp dưới lầu gọi tôi, sau đó bọn họ liền nói phía dưới có một nữ sinh đang chờ tôi." Hứa Nùng chớp mắt, "Sau đó anh liền đi xuống?" Chu Khởi ngả về phía sau, thuận miệng đáp, "Tôi cho rằng người hắn nói là em." Thật ra Hứa Nùng qua đó trước, người phụ nữ kia đã bị hắn đuổi đi một lần. Hắn lúc ấy cho rằng là Hứa Nùng đến tìm mình, sự khó chịu lúc rời giường cũng nhịn xuống, ai biết đi xuống căn bản không phải là người mà bản thân muốn gặp. Hắn chưa bao giờ là người có thể nhẫn nhịn chịu đựng, tính tình thiếu gia nổi lên cũng làm sắc mặt người phụ nữ kia một trận lúc xanh lúc trắng. Sau đó đối phương tức giận chạy đi, phiền chán trong lòng hắn cũng khó tan. Liền ở dưới lầu đốt thuốc chuẩn bị bình tĩnh một lát lại lên lầu, nào biết người phụ nữ kia lại mặt dày mày dạn đến. Sau đó không đợi hắn kịp nói gì, Hứa Nùng liền xuất hiện. ... Giọng điệu của hắn cực kỳ tự nhiên, cái này ngược lại so với lúc cố ý trêu chọc Hứa Nùng, còn muốn làm cho cô luống cuống hơn. Nếu như thật là như vậy, vậy chuyện này cũng coi như có một nửa lỗi là của cô đi? Hứa Nùng càng nghĩ càng thái quá, suy nghĩ cũng có chút loạn. Sau đó người phục vụ bê hai bát mì đến, cô mới có điểm lấy lại tinh thần. Nhìn thấy trên mặt rải một nhúm lá rau thơm, cô vô thức cau mày. Vừa rồi chỉ lo nói chuyện cùng người đối diện, quên nói với người phục vụ mình không ăn rau thơm. Cô cam chịu số phận cầm lấy đôi đũa, chuẩn bị đem rau thơm từng chút đều lấy ra. Trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện người ở đối diện thế nhưng cũng đang chọn rau thơm. Hứa Nùng có chút ngạc nhiên, "Anh cũng không ăn rau thơm à?" Chu Khởi không trả lời cô, nhưng động tác trong tay lại càng nhanh, tới tới lui lui chỉ vài giây đồng hồ, rau thơm trong bát liền bị hắn chọn không còn một mảnh. Tiếp đến, hắn đẩy cái bát của mình về bên phía Hứa Nùng. "Tôi ăn." Trong lúc nói chuyện, lại dịch cái bát có rau thơm của cô qua bên này. Hành động này của hắn làm tim Hứa Nùng nhảy lên, cô rủ mắt nhìn bát mì không có một mảnh rau thơm của mình bên này, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt. Lần gặp gỡ ở quán mì trước đó, cô dường như cũng là quên nói cho bà chủ quán không cần thả rau thơm, sau đó vừa suy nghĩ về sự tình bị đè nén mấy ngày qua, vừa máy móc chọn lá rau thơm. Chỉ là một việc nhỏ, hắn thế nhưng cũng nhớ kỹ. Trong ấn tượng, người đối với bản thân để bụng cùng chu đáo như vậy, hình như chỉ có cha cô thôi. Hứa Nùng nghĩ đến đây, nhất thời có chút hoảng hốt. Chu Khởi thấy cô thật lâu không nói lời nào, không chút để ý nhếch nhếch môi, "Thế nào? Cảm động rồi? Lời cũng không nói ra được?" Hứa Nùng mím mím môi, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp. Chẳng biết tại sao, trong lòng Chu Khởi trào ra một cảm giác xấu không thể nói rõ. Một giây sau, chỉ nghe cô gái nhỏ mềm mại ở đối diện, mắt cũng không chớp nhìn mình, sau đó nhỏ giọng mở miệng nói với hắn —— "Anh... Có chút giống cha tôi." Chu Khởi: "......" Cũng ý thức được bản thân giống như nói sai, Hứa Nùng nhanh chóng chữa cháy, "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói anh già, tôi là nói..." "Cha luận" vừa mới rồi đã khiến Chu Khởi có chút không thể chịu được, hắn thật sự sợ cô nàng này lại nói ra cái gì, vì thế nhanh chóng chuyển đề tài, chủ động hỏi cô: "Em đến tìm tôi, có việc gì sao?" "À..." Hứa Nùng mím môi, im lặng, đột nhiên có chút ngại ngùng mở miệng nói ra kế hoạch lúc trước. "Ừm?" Thấy cô không nói lời nào, Chu Khởi lại chủ động lên tiếng. "Chỉ là, chỉ là muốn hỏi anh một chút, có muốn làm thêm một công việc nữa hay không." Giọng cô rất nhỏ, hơn nữa khi nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt Chu Khởi. Thật ra Chu Khởi đã nghe được, nhưng nhìn phản ứng này của cô, lại động tâm tư muốn trêu chọc cô. Hắn nhướng nhướng lông mày, hỏi: "Cái gì? Em lặp lại lần nữa." Hứa Nùng yên lặng vài giây, cố gắng kiên trì, tốc độ nói rất nhanh, đem những điều muốn nói đều nói ra, "Chỗ tôi có một công việc phụ từ sáng đến tối một ngày năm trăm anh làm không?" Cô nói quá nhanh, cơ bản lời nói không lọc qua não, cho nên cũng có chút lo lắng hắn có thể cảm thấy tiền quá ít hay không. Cô mấp máy miệng, mới vừa muốn chữa lại, liền nghe giọng nói của Chu Khởi ở bên kia thong thả vang lên, "Từ sáng... Đến tối? Em chắc chắn?" Hứa Nùng có chút mơ hồ, không hiểu hắn có ý tứ gì. Chỉ nghe một giây sau, Chu Khởi lại mở miệng, giọng nói lưu manh vô lại có chút hư hỏng. "Bạn học nhỏ, tớ rất đứng đắn, bạn đừng khi dễ người ta nha." "..." Lúc này Hứa Nùng rốt cuộc hiểu ra ý tứ của câu "Từ sáng... Đến tối?" của hắn. Cô bị hắn trêu chọc vừa tức lại xấu hổ, hai má có cảm giác khô nóng bốc lên. "Anh có thể nghiêm túc một chút hay không?" Cô chịu không nổi, có chút ý dữ dằn trừng hắn, "Tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh." Chu Khởi cố nén cười, khóe miệng như trước nhếch lên, nói: "À, được, nói đi." Hứa Nùng nhìn dạng vẻ này của hắn, liền nhịn không được ở trong lòng lại đạp cho hắn một cước. Một lát sau, cô ổn định lại suy nghĩ, nói ra mọi chuyện. "... Không sai biệt lắm chính là như vậy, sau nữa tôi hiện tại cần tìm một nam sinh điều kiện phù hợp đến thay thế nam diễn viên kia, anh có thể giúp tôi không?" Cô rất thành khẩn nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập tia chờ đợi, chuyên chú lại nghiêm túc. Chu Khởi nghe xong, chỉ yên tĩnh nhìn cô hai ba giây, biểu tình tùy tiện phóng túng trên mặt cũng tan đi. "Ai bắt nạt?" Hứa Nùng ngẩn ra, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy. Vừa nãy bản thân liền tránh nặng tìm nhẹ nói ra chuyện phát sinh ở đoàn phim, cũng không biểu đạt quá nhiều ủy khuất hay cảm xúc của bản thân. Hắn làm thế nào có thể đoán được mình bị bắt nạt chứ? "Người bắt nạt em chính là người để nhóm cho vay nặng lãi kia làm khó dễ em?" Hứa Nùng lời nói đến bên miệng, mấy lần mở miệng, nhưng cuối cùng lại vẫn đè xuống. "Không có gì, những cái đó đều không phải việc quan trọng. Tôi chỉ muốn biết, anh có đồng ý đi không? Tiền công mà nói, tôi có thể..." Lời còn chưa dứt, liền bị hắn đột nhiên chặn lại, "Đi chứ, vì sao không đi, chẳng qua nói chuyện tiền, tôi không cần tiền, nhưng có điều kiện khác." Hứa Nùng vừa nghe hắn đã đáp ứng, vô cùng vui vẻ, đương nhiên cũng không thèm để ý hắn đề điều kiện khác. "Có thể! Anh nói đi." "Tôi ở thành phố điện ảnh này làm bảo an chính là công việc tạm thời." Hứa Nùng chớp mắt, không nghe rõ ràng lắm ý tứ của hắn, công việc tạm thời? Làm bảo an còn phân chính thức cùng tạm thời sao? "Chính là loại làm một ngày tính một ngày, cái loại một ngày nào đó nói không chừng liền bị lãnh đạo đạp đi kia." "À..." Cô nghe xong cũng không hiểu hắn rốt cuộc có ý tứ gì, hỏi, "Sau đó thì sao?" "Gần đây phòng ký túc xá quá đông, tôi là người làm công tạm thời mỗi ngày đều ở trên hành lang đắp chiếu ngủ, vừa nóng vừa bức, cho nên liền muốn hỏi một chút..." Hắn nói rồi, ngón tay thon dài từng nhịp từng nhịp gõ xuống mặt bàn, thần thái có chút biếng nhác. "Công việc mà em nói, có bao ăn bao ở không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương