Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ Bỏ
Chương 14: Buông bỏ để hạnh phúc
Anh đứng lé ra chút coi. Anh yên tâm nếu em có tiền sẽ bao nuôi anh.
Diệp Mặc vậy mà cười ngây ngô từ bao giờ anh lại trở thành kẻ được bao nuôi từ vợ mình. Nói xong hai người cũng vào bàn ăn với Diệp Lão gia. Trên bàn ăn. Diệp Mặc gắp cho cô liên tục làm cô ăn no không thể thở nổi nữa rồi.
- Anh gắp ít thôi em dùng đủ rồi.
- Em ăn nhiều vào cho béo không tôi sờ nó thấy bé như quả cam ấy. Nó chưa đã tay tôi.
Ai đó mặt đỏ bừng bừng xấu hổ đánh tay Diệp Mặc. Sao anh có thể nói ra như vậy chứ. Còn đang trước mặt ba anh nữa chứ. Diệp Mặc anh đúng là kẻ vô sỉ.
- Em xấu hổ gì chứ? Tôi nói vậy để em biết mà tầm bổ cho ẻm nó giúp tôi.
- Anh thật là... Anh có thôi đi không thì bảo.
Hạ Uyển trợn mắt lườm anh tóa lửa. Anh đúng là mặt dày mà. Sau khi ăn xong hai người ngồi chơi một lúc cũng xin phép ra về. Ba anh cũng dặn cô chú ý chăm sóc bản thân và đặc biệt sinh cho ông1 đứa cháu.
Diệp Mặc nghe vậy thích thú trêu đùa cô. Không trêu cô anh thấy cuộc sống không vui. Hạ Uyển bị anh trêu mà tức quá không nhịn được.
- Anh có thôi đi không?
- Hì... hì.. vợ à chúng ta cần cố gắng. Em thấy đấy bố tôi đã nói rồi đó.
- Cố cái đầu nhà anh ấy. Anh thích thì đi mà đẻ.
Cô tức xì khói khi bị anh trêu đùa. Anh vậy mà thấy cô tức càng đáng yêu. Về đến nhà cô mặc kệ anh mà đi vào phòng chốt cửa lại làm anh chậm một bước phải ở ngoài.
- Hạ Uyển cho anh vào với.
- anh cứ ở đó mà trêu em đi. em đi ngủ trước.
- Vợ...
Vừa nói xong anh vui mừng vì cô mở cửa mà không tưởng được cô vứt cho anh một cái gối và 1 cái chăn.
- Cần lấy và ra ngủ phòng khác đi. Tạm biệt.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
" Sầm" cửa được đóng lại mà ai đó vẫn đang ngơ người ra luôn rồi. Đến khi tinh thần tỉnh táo anh đã thấy chăn và gối trên tay mình. Anh giật mình bước lùi lại phía sau mới nhận ra mình bị đuổi.
Gậm gùi mang chăn và gối qua phòng khác nằm. Diệp Mặc anh không cam tâm. Anh phải nghĩ cách chèo vào trong mới được. Nghĩ là làm đúng là bản lĩnh đàn ông anh đã chèo qua cửa sổ vào phòng cũng may cho anh cửa sổ phòng không đóng nên anh đã vào được phòng. Nhẹ nhàng bước vào còn Hạ Uyển thì đang ngủ thấy bên cạnh có hơi ấm cô từ từ mở mắt nghĩ là trộm
- A... trộm
Gối cô dùng làm vũ khí đánh liên tiếp vào người của Diệp Mặc. Anh bắt lấy gối và chặn miệng cô bằng một nụ hôn bá đạo.
Hạ Uyển bị hôn bất ngờ cô chưa kịp phản ứng chỉ là Um... ưmm buông...
Nhân lúc cô mở miệng anh đã đưa lưỡi mình vào trong cô mà hút hết mật ngọt trong. Hạ Uyển mở đo mắt nhìn đối phương. Lhi thỏa mãn thì Diệp Mặc mới buông cô ra.
- Anh... sao anh vào được đây rõ ràng em... Khóa cửa mà nhỉ?
- Anh chèo tường
Câu nói tỉnh bơ của Diệp Mặc làm cho Hạ uyển thấy ghét anh. Diệp Mặc nhân lúc cô chưa hoàn hồn định làm càng nhưng anh tính không bằng Cô rồi.
- anh mà còn hành động em đảm bảo anh ngủ sofa cả tháng.
- Thôi mà vợ... vợ... tha cho anh đi.
Vừa nói anh hành động kéo cô xuống giường nằm ôm cô ngủ. Cô mặc kệ anh muốn làm gì thì làm cô đi ngủ trước vì cô thấy mệt.
Hôm nay anh có một bữa tiệc mà muốn cô đi cùng với anh. Anh đã phải nài nỉ cô mãi cô mới chịu đi cùng anh. Anh chọn cho cô 1 chiếc váy hơi trễ vai chân váy xòe. Cô mặc lên người không khác gì một nàng tiên cá trong truyện cổ tích.
- Đi thôi anh.
- ờ... ừ..
Đang ngắm gái thì bị vợ gọi anh mới hoàn hồn. Mà gái đẹp vậy bênh cạnh anh giờ anh mới nhận ra. Cô đẹp đến mức làm người ta ngẩn người. Đến bữa tiệc không ít kẻ muốn cướp người từ anh. Anh rút kinh nghiệm lần trước lên đã không dời cô một bước chân nào.
- Hạ Uyển sao em cuốn hút vậy biết thế tôi nhốt em ở nhà cho xong.
- Ai bảo anh cứ nài nỉ em đi làm chi?
- Giờ hối hận không kịp rồi vợ.
Hạ Uyển nhẽo mũi của Diệp Mặc khiến mũi anh đỏ ửng nên.
- Ê...
Cô húych tay anh một cái chỉ về phía cô ả nhân tình của anh.
- Gì vậy vợ?
- Nhân tình của anh kìa.
- Cô ta không phải nhân tình của anh. Chỉ là anh mượn cô ta vài bữa chọc tức em thôi.
- Ai mà tin được.
- Vợ phải tin chồng chứ?
- Nhìn mặt anh em không tin được chồng à.
Diệp Mặc vậy mà trêu đùa với cô trước đám đông làm cho bao nhiêu con người đang đứng đây phải ghen tị với cô. Và căm ghét cô hơn đặc biệt có một con mắt đáng nhìn hai người mà tức xì khói.
Dự tiệc xong hai người ra về lần này khá suôn sẻ vì không ai dám động vào cô khi có Diệp Mặc. Trên đường cô suy nghĩ rất nhiều về việc từ bỏ quá khứ hay là tiếp tục. Điều này khiến trái tim cô đau lòng không thôi.
Diệp Mặc vậy mà cười ngây ngô từ bao giờ anh lại trở thành kẻ được bao nuôi từ vợ mình. Nói xong hai người cũng vào bàn ăn với Diệp Lão gia. Trên bàn ăn. Diệp Mặc gắp cho cô liên tục làm cô ăn no không thể thở nổi nữa rồi.
- Anh gắp ít thôi em dùng đủ rồi.
- Em ăn nhiều vào cho béo không tôi sờ nó thấy bé như quả cam ấy. Nó chưa đã tay tôi.
Ai đó mặt đỏ bừng bừng xấu hổ đánh tay Diệp Mặc. Sao anh có thể nói ra như vậy chứ. Còn đang trước mặt ba anh nữa chứ. Diệp Mặc anh đúng là kẻ vô sỉ.
- Em xấu hổ gì chứ? Tôi nói vậy để em biết mà tầm bổ cho ẻm nó giúp tôi.
- Anh thật là... Anh có thôi đi không thì bảo.
Hạ Uyển trợn mắt lườm anh tóa lửa. Anh đúng là mặt dày mà. Sau khi ăn xong hai người ngồi chơi một lúc cũng xin phép ra về. Ba anh cũng dặn cô chú ý chăm sóc bản thân và đặc biệt sinh cho ông1 đứa cháu.
Diệp Mặc nghe vậy thích thú trêu đùa cô. Không trêu cô anh thấy cuộc sống không vui. Hạ Uyển bị anh trêu mà tức quá không nhịn được.
- Anh có thôi đi không?
- Hì... hì.. vợ à chúng ta cần cố gắng. Em thấy đấy bố tôi đã nói rồi đó.
- Cố cái đầu nhà anh ấy. Anh thích thì đi mà đẻ.
Cô tức xì khói khi bị anh trêu đùa. Anh vậy mà thấy cô tức càng đáng yêu. Về đến nhà cô mặc kệ anh mà đi vào phòng chốt cửa lại làm anh chậm một bước phải ở ngoài.
- Hạ Uyển cho anh vào với.
- anh cứ ở đó mà trêu em đi. em đi ngủ trước.
- Vợ...
Vừa nói xong anh vui mừng vì cô mở cửa mà không tưởng được cô vứt cho anh một cái gối và 1 cái chăn.
- Cần lấy và ra ngủ phòng khác đi. Tạm biệt.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
" Sầm" cửa được đóng lại mà ai đó vẫn đang ngơ người ra luôn rồi. Đến khi tinh thần tỉnh táo anh đã thấy chăn và gối trên tay mình. Anh giật mình bước lùi lại phía sau mới nhận ra mình bị đuổi.
Gậm gùi mang chăn và gối qua phòng khác nằm. Diệp Mặc anh không cam tâm. Anh phải nghĩ cách chèo vào trong mới được. Nghĩ là làm đúng là bản lĩnh đàn ông anh đã chèo qua cửa sổ vào phòng cũng may cho anh cửa sổ phòng không đóng nên anh đã vào được phòng. Nhẹ nhàng bước vào còn Hạ Uyển thì đang ngủ thấy bên cạnh có hơi ấm cô từ từ mở mắt nghĩ là trộm
- A... trộm
Gối cô dùng làm vũ khí đánh liên tiếp vào người của Diệp Mặc. Anh bắt lấy gối và chặn miệng cô bằng một nụ hôn bá đạo.
Hạ Uyển bị hôn bất ngờ cô chưa kịp phản ứng chỉ là Um... ưmm buông...
Nhân lúc cô mở miệng anh đã đưa lưỡi mình vào trong cô mà hút hết mật ngọt trong. Hạ Uyển mở đo mắt nhìn đối phương. Lhi thỏa mãn thì Diệp Mặc mới buông cô ra.
- Anh... sao anh vào được đây rõ ràng em... Khóa cửa mà nhỉ?
- Anh chèo tường
Câu nói tỉnh bơ của Diệp Mặc làm cho Hạ uyển thấy ghét anh. Diệp Mặc nhân lúc cô chưa hoàn hồn định làm càng nhưng anh tính không bằng Cô rồi.
- anh mà còn hành động em đảm bảo anh ngủ sofa cả tháng.
- Thôi mà vợ... vợ... tha cho anh đi.
Vừa nói anh hành động kéo cô xuống giường nằm ôm cô ngủ. Cô mặc kệ anh muốn làm gì thì làm cô đi ngủ trước vì cô thấy mệt.
Hôm nay anh có một bữa tiệc mà muốn cô đi cùng với anh. Anh đã phải nài nỉ cô mãi cô mới chịu đi cùng anh. Anh chọn cho cô 1 chiếc váy hơi trễ vai chân váy xòe. Cô mặc lên người không khác gì một nàng tiên cá trong truyện cổ tích.
- Đi thôi anh.
- ờ... ừ..
Đang ngắm gái thì bị vợ gọi anh mới hoàn hồn. Mà gái đẹp vậy bênh cạnh anh giờ anh mới nhận ra. Cô đẹp đến mức làm người ta ngẩn người. Đến bữa tiệc không ít kẻ muốn cướp người từ anh. Anh rút kinh nghiệm lần trước lên đã không dời cô một bước chân nào.
- Hạ Uyển sao em cuốn hút vậy biết thế tôi nhốt em ở nhà cho xong.
- Ai bảo anh cứ nài nỉ em đi làm chi?
- Giờ hối hận không kịp rồi vợ.
Hạ Uyển nhẽo mũi của Diệp Mặc khiến mũi anh đỏ ửng nên.
- Ê...
Cô húych tay anh một cái chỉ về phía cô ả nhân tình của anh.
- Gì vậy vợ?
- Nhân tình của anh kìa.
- Cô ta không phải nhân tình của anh. Chỉ là anh mượn cô ta vài bữa chọc tức em thôi.
- Ai mà tin được.
- Vợ phải tin chồng chứ?
- Nhìn mặt anh em không tin được chồng à.
Diệp Mặc vậy mà trêu đùa với cô trước đám đông làm cho bao nhiêu con người đang đứng đây phải ghen tị với cô. Và căm ghét cô hơn đặc biệt có một con mắt đáng nhìn hai người mà tức xì khói.
Dự tiệc xong hai người ra về lần này khá suôn sẻ vì không ai dám động vào cô khi có Diệp Mặc. Trên đường cô suy nghĩ rất nhiều về việc từ bỏ quá khứ hay là tiếp tục. Điều này khiến trái tim cô đau lòng không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương