Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ Bỏ
Chương 31: Tìm kiếm
Diệp Mặc anh huy động tất cả người của anh ở bên này tìm cô. Đến 30 phút sau thì thuộc hạ của anh báo cáo.
- Sếp cô Hạ Hình như bị bắt cóc rồi.
- Sao bị bắt cóc? Mẹ kiếp...
Diệp Mặc anh vô cùng tức giận mà hất tung tài liệu trên bàn. Ai dám to gan bắt cóc vợ anh cơ chứ. Anh thề sẽ cho kẻ đó băm thành trăm mảnh.
- Mau điều tra cho tôi. xem kẻ nào dám làm vậy?
- Dạ...em đi ngay
Thuộc hạ của anh nhìn anh với ánh mắt khiếp sợ mà chân tay run rẩy bỏ chạy. Ở thêm e rằng cậu ta sẽ vỡ tim mà chết.
Diệp Mặc anh rất lo lắng cho cô. Anh mệt mỏi ngửa đầu về phía sau mà nhắm mắt dưỡng thần. Anh không biết giờ cô thế nào. Bọn chúng đã làm gì cô. Anh vội bật dậy mà cầm áo khoác chạy ra ngoài. Anh chạy xe vô định để tìm cô.
Chạy xe 2h vẫn không có tin tức gì của cô, anh tức đập tay vào vô lăng. Diệp Mặc gào thét khóc trong xe như một đứa trẻ. Tim anh rất đau và lo sợ cho cô, giá như mọi chuyện không như vậy.
- Alo sếp à. Mai anh bay về chứ?
Thư kí Tần chưa biết Hạ Uyển bị bắt cóc mà vô tư gọi điện hỏi sếp mình. Diệp Mặc nghe vậy thì anh càng tức giận.
- Cậu tự xử lí đi. Tôi thuê cậu để làm gì.
Thư Kí Tần anh phải để cho điện thoại xa anh cả trăm mét vuông không thì tai anh bị thủng mất. Thư kí Tần nhăn mặt lại nhìn vào màn hình điện thoại. Sếp anh sao lại cáu chứ?
Thư kí Tần đang định nên tiếng hỏi thì điện thoại đã tắt rồi. Anh vẫn còn chưa hoàn hồn lại, tim anh vẫn còn đập nhanh thình thịch.
Diệp Mặc giờ chỉ có Hạ Uyển anh còn tâm trí đâu mà quan tâm thứ khác nữa. Tiền đâu quan trọng bằng vợ anh.
Hạ Uyển bị chúng bắt đến một ngôi nhà trong rừng sâu. xung quanh toàn là rừng. Cô tỉnh dậy mà toàn thân ê ẩm, cô nhìn xung quanh thì có hai tên cướp đang canh giữ cô. Bọn chúng thấy cô tỉnh dậy thì bắt đầu tiến lại gần.
- Tỉnh rồi sao?
- Ư...ưmm.
Thấy cô muôn nói nên chúng đã bỏ keo dính ở miệng của cô ra. Hạ Uyển định thần mà hít thở lại. Tay cô bị chói bằng dây thừng.
- Các anh có nhầm người không? Tôi có quen các anh đâu.
- Ai bị chúng tao bắt thì cũng nói thế cả. Mày không quen chúng tao nhưng chúng tao được thuê.
Hạ Uyển nghe vây cô không đoán được ai thuê bắt cô vì ở đây cô đâu có thù với ai. Chẳng nhẽ là cô ta chỉ có cô ta mà thôi.
- Là Thư Kim thuê các anh.
- Tôi không rõ đâu. Mai cô em sẽ biết ngay thôi mà.
Hạ Uyển cô có chút run sợ vì biết Thư Kim bắt cô. Cô ta bao lần muốn hại cô. Hạ Uyển lo lắng mà không biết làm thế nào. Mong anh sẽ đến cứu cô, lúc này cô chỉ nghĩ đến Diệp Mặc mà thôi.
Đợi chờ 2 ngày thì đội bắt cóc cũng có dấu hiệu rồi. Chúng gọi điện thoại cho anh.
- Alo có phải số điện thoại của chồng cô Hạ không?
- Các anh là ai?
- Vợ anh bị chúng tôi bắt cóc.
Diệp Mặc tỏ ra bình tĩnh nhưng lòng anh đã muốn cáo cấu mấy tên này rồi.
- Các anh muốn gì từ tôi.
- 30 tỷ mang qua địa chỉ Xxxx và nhớ không được báo cảnh sát.
Nói xong chưa để anh nói thêm chúng đã tắt máy. Anh muốn biết cô có an toàn hay không. Cô có bị tổn thương hay không mà thôi.
"Hạ Uyển"
Diệp Mặc nhanh chóng chuẩn bị tiền và anh nhìn thằng con của mình. Tư Thần được vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt vì anh sợ thằng bé sẽ bị bắt cóc.
Thành Nhất anh từ hôm cô xin nghỉ việc anh luôn thất thần và chìm trong men rượu. Anh cũng không gọi điện cho Hạ Uyển vì sợ làm phiền đến cô.
" Anh buông bỏ để em hạnh phúc"
Thành Nhất anh quyết tâm quên cô đi và bắt đầu cuộc sống mới. Anh cũng không biết Hạ Uyển bị bắt cóc. Hôm nay anh có gặp Thư Kim nhưng cô ta tránh mặt anh. Anh chạy đuổi theo thì cô ta đã nên một chiếc xe và phóng đi.
Hôm nay cuối cùng nhân vật muốn bắt cóc Hạ Uyển xuất hiện. Thư Kim cô ta từ từ bước ra trước mặt Hạ Uyển.
- Sao nào Hạ uyển?
Cô ta bỏ cặp kính *** xuống và vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Hạ Uyển. Hạ Uyển nhìn cô ta với vẻ bất cần đời dù sao hôm nay cô ta cũng đến rồi. Cô còn sợ gì nữa chứ.
- Cô muốn gì?
- Ha... ha... rất thẳng thắn đó, cô biết tôi muốn gì mà.
- Cô còn trẻ có thể có bao nhiêu người theo đuổi cô mà.
- Nhưng người tôi yêu chỉ có mỗi anh ấy. Cô biết không để loại bỏ Mộng Uyển tôi đã tính toán rất nhiều. Nhưng cũng vì cô ta ngu thôi. Ha... ha...
Thư Kim cô ta cười điên dại nhìn về phía Hạ uyển. Cô ta không tin cô ta không thể xử lý cô. Dù sao cô ta cũng không có được Diệp Mặc thì hôm nay cô ta cũng bắt anh chứng kiến cảnh người yêu mình rời xa mình. Giống như tim cô ta cũng rất đau, cô ta cũng yêu anh 10 năm rồi chứ ít gì đâu. Anh luôn xem cô ta là vật thay thế của Mộng uyển nhưng điều đó cũng khiến cô ta vui.
- Dù cô có giết tôi thì anh ấy cũng không yêu cô.
- Giờ tôi cũng không cần sự bố thí tình yêu cả anh ta nữa. Tôi mệt rồi. Tôi sẽ cho cả hai người chết cùng nhau.... ha...ha...
Đúng đến giờ hẹn Diệp Mặc anh phóng xe đi một mình đến điểm hẹn. Anh chú ý quan sát và để lại kí hiệu cho thuộc hạ của mình.
Anh bước xuống xe, trên tay cầm vali tiền mặt và nhìn xung quanh. Nơi đây để chạy thoát thì rất khó vì toàn là rưng dậm um tùm và đặc biệt sẽ có nhiều thú hoang.
Thấy tiếng động thì bọn bắt cóc bước ra trước mặt anh.
- Sếp cô Hạ Hình như bị bắt cóc rồi.
- Sao bị bắt cóc? Mẹ kiếp...
Diệp Mặc anh vô cùng tức giận mà hất tung tài liệu trên bàn. Ai dám to gan bắt cóc vợ anh cơ chứ. Anh thề sẽ cho kẻ đó băm thành trăm mảnh.
- Mau điều tra cho tôi. xem kẻ nào dám làm vậy?
- Dạ...em đi ngay
Thuộc hạ của anh nhìn anh với ánh mắt khiếp sợ mà chân tay run rẩy bỏ chạy. Ở thêm e rằng cậu ta sẽ vỡ tim mà chết.
Diệp Mặc anh rất lo lắng cho cô. Anh mệt mỏi ngửa đầu về phía sau mà nhắm mắt dưỡng thần. Anh không biết giờ cô thế nào. Bọn chúng đã làm gì cô. Anh vội bật dậy mà cầm áo khoác chạy ra ngoài. Anh chạy xe vô định để tìm cô.
Chạy xe 2h vẫn không có tin tức gì của cô, anh tức đập tay vào vô lăng. Diệp Mặc gào thét khóc trong xe như một đứa trẻ. Tim anh rất đau và lo sợ cho cô, giá như mọi chuyện không như vậy.
- Alo sếp à. Mai anh bay về chứ?
Thư kí Tần chưa biết Hạ Uyển bị bắt cóc mà vô tư gọi điện hỏi sếp mình. Diệp Mặc nghe vậy thì anh càng tức giận.
- Cậu tự xử lí đi. Tôi thuê cậu để làm gì.
Thư Kí Tần anh phải để cho điện thoại xa anh cả trăm mét vuông không thì tai anh bị thủng mất. Thư kí Tần nhăn mặt lại nhìn vào màn hình điện thoại. Sếp anh sao lại cáu chứ?
Thư kí Tần đang định nên tiếng hỏi thì điện thoại đã tắt rồi. Anh vẫn còn chưa hoàn hồn lại, tim anh vẫn còn đập nhanh thình thịch.
Diệp Mặc giờ chỉ có Hạ Uyển anh còn tâm trí đâu mà quan tâm thứ khác nữa. Tiền đâu quan trọng bằng vợ anh.
Hạ Uyển bị chúng bắt đến một ngôi nhà trong rừng sâu. xung quanh toàn là rừng. Cô tỉnh dậy mà toàn thân ê ẩm, cô nhìn xung quanh thì có hai tên cướp đang canh giữ cô. Bọn chúng thấy cô tỉnh dậy thì bắt đầu tiến lại gần.
- Tỉnh rồi sao?
- Ư...ưmm.
Thấy cô muôn nói nên chúng đã bỏ keo dính ở miệng của cô ra. Hạ Uyển định thần mà hít thở lại. Tay cô bị chói bằng dây thừng.
- Các anh có nhầm người không? Tôi có quen các anh đâu.
- Ai bị chúng tao bắt thì cũng nói thế cả. Mày không quen chúng tao nhưng chúng tao được thuê.
Hạ Uyển nghe vây cô không đoán được ai thuê bắt cô vì ở đây cô đâu có thù với ai. Chẳng nhẽ là cô ta chỉ có cô ta mà thôi.
- Là Thư Kim thuê các anh.
- Tôi không rõ đâu. Mai cô em sẽ biết ngay thôi mà.
Hạ Uyển cô có chút run sợ vì biết Thư Kim bắt cô. Cô ta bao lần muốn hại cô. Hạ Uyển lo lắng mà không biết làm thế nào. Mong anh sẽ đến cứu cô, lúc này cô chỉ nghĩ đến Diệp Mặc mà thôi.
Đợi chờ 2 ngày thì đội bắt cóc cũng có dấu hiệu rồi. Chúng gọi điện thoại cho anh.
- Alo có phải số điện thoại của chồng cô Hạ không?
- Các anh là ai?
- Vợ anh bị chúng tôi bắt cóc.
Diệp Mặc tỏ ra bình tĩnh nhưng lòng anh đã muốn cáo cấu mấy tên này rồi.
- Các anh muốn gì từ tôi.
- 30 tỷ mang qua địa chỉ Xxxx và nhớ không được báo cảnh sát.
Nói xong chưa để anh nói thêm chúng đã tắt máy. Anh muốn biết cô có an toàn hay không. Cô có bị tổn thương hay không mà thôi.
"Hạ Uyển"
Diệp Mặc nhanh chóng chuẩn bị tiền và anh nhìn thằng con của mình. Tư Thần được vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt vì anh sợ thằng bé sẽ bị bắt cóc.
Thành Nhất anh từ hôm cô xin nghỉ việc anh luôn thất thần và chìm trong men rượu. Anh cũng không gọi điện cho Hạ Uyển vì sợ làm phiền đến cô.
" Anh buông bỏ để em hạnh phúc"
Thành Nhất anh quyết tâm quên cô đi và bắt đầu cuộc sống mới. Anh cũng không biết Hạ Uyển bị bắt cóc. Hôm nay anh có gặp Thư Kim nhưng cô ta tránh mặt anh. Anh chạy đuổi theo thì cô ta đã nên một chiếc xe và phóng đi.
Hôm nay cuối cùng nhân vật muốn bắt cóc Hạ Uyển xuất hiện. Thư Kim cô ta từ từ bước ra trước mặt Hạ Uyển.
- Sao nào Hạ uyển?
Cô ta bỏ cặp kính *** xuống và vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Hạ Uyển. Hạ Uyển nhìn cô ta với vẻ bất cần đời dù sao hôm nay cô ta cũng đến rồi. Cô còn sợ gì nữa chứ.
- Cô muốn gì?
- Ha... ha... rất thẳng thắn đó, cô biết tôi muốn gì mà.
- Cô còn trẻ có thể có bao nhiêu người theo đuổi cô mà.
- Nhưng người tôi yêu chỉ có mỗi anh ấy. Cô biết không để loại bỏ Mộng Uyển tôi đã tính toán rất nhiều. Nhưng cũng vì cô ta ngu thôi. Ha... ha...
Thư Kim cô ta cười điên dại nhìn về phía Hạ uyển. Cô ta không tin cô ta không thể xử lý cô. Dù sao cô ta cũng không có được Diệp Mặc thì hôm nay cô ta cũng bắt anh chứng kiến cảnh người yêu mình rời xa mình. Giống như tim cô ta cũng rất đau, cô ta cũng yêu anh 10 năm rồi chứ ít gì đâu. Anh luôn xem cô ta là vật thay thế của Mộng uyển nhưng điều đó cũng khiến cô ta vui.
- Dù cô có giết tôi thì anh ấy cũng không yêu cô.
- Giờ tôi cũng không cần sự bố thí tình yêu cả anh ta nữa. Tôi mệt rồi. Tôi sẽ cho cả hai người chết cùng nhau.... ha...ha...
Đúng đến giờ hẹn Diệp Mặc anh phóng xe đi một mình đến điểm hẹn. Anh chú ý quan sát và để lại kí hiệu cho thuộc hạ của mình.
Anh bước xuống xe, trên tay cầm vali tiền mặt và nhìn xung quanh. Nơi đây để chạy thoát thì rất khó vì toàn là rưng dậm um tùm và đặc biệt sẽ có nhiều thú hoang.
Thấy tiếng động thì bọn bắt cóc bước ra trước mặt anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương