Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ Bỏ
Chương 5
Hạ Uyển cô bước từng bước chân về phòng nhưng mà cô quá mệt mỏi không thể bước tiếp. Hạ Uyển cứ vậy mà ngã ra sàn lạnh nằm tại đó cô chỉ cảm thấy xung quanh một màu đen tối sau đó thì cô không biết gì nữa.
Một nữ người hầu bưng trà lên tầng đi đến cửa phòng thì giật mình nhìn thấy Hạ Uyển người đầy máu me nằm dưới sàn. Cô ta vội gọi.
- Người đâu, người đâu Hạ Uyển bị ngất rồi.
Quản gia nghe vậy vội vàng chạy lên tầng nhìn thấy Hạ Uyển người có rất nhiều mảnh thủy tinh đâm vào và cộng thêm máu cháy rất nhiều nếu cứ như này e rằng cô sẽ chết. Quản Gia coi như làm phước gọi người mang Hạ Uyển đến bệnh viện.
Khi mà Diệp Mặc bước ra khỏi phòng thấy đám người hầu đang tụ họp nói gì đó mà Hạ Uyển. Anh nghe thoáng qua nên quay sang hỏi bọn họ.
- Các cô đang bàn tán chuyện gì?
- Chúng tôi... chúng tôi...
- Nói Mau...
Diệp Mặc tức giận và quát bọn họ. Bọn họ sợ quá chân tay run và chân quỳ xuống trước mặt anh mà khóc.
- Xin thiếu gia tha cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ nói chuyện cô Hạ Uyển bị ngất người đầy máu me.
- Cô ta đâu?
- Dạ. Quản gia đưa đến bệnh viện rồi.
Diệp Mặc nghe xong mặt không đổi sắc anh thầm nghĩ " Phiền Phức". Vào phòng anh lấy điện thoại gọi cho thư kí Tần.
- Cậu điều tra cho tôi vụ Mộng Uyển bị Hạ Uyển đẩy xuống từ sân thượng.
- Dạ sếp. Nhưng vụ án đã kết luận cô Hạ Uyển vô tội mà.
- Tôi cần bằng chứng chứng minh điều đó.
- Dạ sếp.
Nói xong thì đầu dây bên kia cũng tắt máy. Anh nằm trên giường mà chưa thể nào hạ được cơn giận, Diệp Mặc tức giận bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng đến khi thỏa mãn anh mới dừng lại.
Sáng hôm sau Hạ Uyển cũng tỉnh dậy. Cô nhìn trần nhà thấy màu trắng và mùi sát khuẩn thì cô biết cô đang ở bệnh viện. Đúng lúc quản gia đi đến.
- Bác à. con muốn về nhà.
- Con bị thương không hề nhẹ mau nghỉ ngơi đi. Ta sẽ nói với thiếu gia cho con.
- Con không sao bác. con muốn về nhà. Xin bác đó.
Cô biết nếu không về Diệp Mặc anh ta sẽ không tha cho bác quản gia cô không thể để người khác liên hụy đến nữa.
Sau hồi thì bác quản gia cũng đã đồng ý đưa cô về nhà.
- Được ta sẽ xin bác sỹ cho con.
- Cảm ơn bác.
Cô về nhà đến cửa thấy Diệp Mặc anh ta đang đi ra có lẽ là đi làm.
- Cô còn sống sao?
- Tôi chưa trả thù được anh sao tôi có thể chết.
- Cô... Đừng đi quá giới hạn của tôi.
Diệp Mặc nhìn thấy cô là anh muốn nổi điên nên. Anh muốn bóp cổ cô. Nhưng cái chết với cô rất là nhẹ nhàng.
- Về rồi cùng tôi đi đăng kí kết hôn và đến thăm ba tôi. Dù gì ông ấy cũng phải biết mặt con dâu chứ.
- Chẳng phải chỉ cần hợp đồng thôi sao?
- Dù gì cũng tiện thể để cô danh nghĩa là vợ tôi thì bố tôi đỡ phải chọn người xem mắt cho tôi. Tiện thể đôi đường. Cô liệu mà diễn.
Diệp Mặc nói xong anh ra ngoài chờ cô lên thay đồ. Cô thì không thể thở nổi cô lại kết hôn với kẻ giết cả nhà mình. Cô không cam tâm.
Hạ Uyển mặc váy trắng bước xuống cầu thang lúc đó mọi người đều hướng ánh mắt nhìn cô. Nhìn cô như một nàng tiên nữ giáng trần vậy. Đến Diệp Mặc anh ta cũng phải đơ vài giây. Thư kí Tần thấy vậy không khỏi gật gù công nhận Hạ Uyển xinh đẹp.
- Sếp sếp cô Hạ quả thật xinh đẹp không sếp?
- Xấu như ma ấy.
Nói xong Diệp Mặc lên xe chờ cô. Cô nghe vậy thì ngại ngùng đỏ hết mặt bước đến xe mở cửa vào trong xe ngồi cùng anh. Đúng là muốn đi riêng xe với Diệp Mặc mà. Cái khí bức người ta thì không thể chịu được rồi.
Hai người đều quay mặt ra ngoài không ai nói với ai câu gì. Thư kí Tần nhìn qua gương chiếu hậu mà lắc đầu gao gán. Đúng là hai này là định mệnh của nhau hay sao vậy trời.
Đến cửa chính nhà họ Diệp cô xuống xe và mang tâm trạng lo sợ. Diệp Mặc hắn nhìn thấy biểu cảm của cô nhưng hắn cũng chẳng thèm an ủi hay gì cả mà thêm vào đó cậu nói lạnh lùng.
- Nhỡ kĩ diễn cho tốt đừng để tôi mất mặt.
- Tôi biết rồi.
- Đi..
Hắn nói xong cũng chẳng thèm chờ cô mà đi thẳng vào bên trong nhà còn Hạ Uyển đi sau hắn. Hôm nay ngày giỗ của ông nội Diệp nên dòng họ có đủ cả.
Cô cả nhà Họ Diệp thấy hắn về có ý ra chào nhưng nhìn thấy cô đi sau lưng hắn thì bắt đầu chê bai và dè bỉu Hạ Uyển.
- Sao cô ta là kẻ giết người sao con mang cô ta đến?
- Cô cả cô đừng nói mấy lời khó nghe vậy? Giờ cô ấy là vợ con.
Diệp Mặc lên tiếng nói đỡ cô.
- Vợ... Vợ con
Con vậy mà lấy người giết chính người yêu mình sao?
Diệp Mặc hắn tức giận tay nắm thành quyền ai mà chẳng biết Mộng Uyển là giới hạn của hắn. Vậy mà còn nhắc lại chuyện này.
Hạ Uyển cúi mặt xuống đất, Phải chăng cô luôn bị người đời chửi rủa cô. Đến nhà anh cô cũng bị ghét, bị chê bai vậy anh mang cô đến đây nhằm mục đích sỉ nhục cô sao?
Thấy ồn ào nên Ba anh ra ngoài xem thì thấy con trai mình và Hạ Uyển đang bên ngoài to tiếng với cô cả.
- Đủ rồi. Vào nhà đi. Hôm nay là giỗ của ba Diệp lên mỗi người nhịn nhau một câu đi.
Tất cả im lặng và trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng. Diệp Mặc quay lại cầm lấy tay Hạ Uyển đi vào. Nhìn thấy con trai như vậy ông Diệp cũng an lòng vì anh đã mở lòng. Ông đâu có biết con trai mình đang trả thù Hạ Uyển.
Ngồi vào bàn ăn, Tất cả người nhà anh đều thể hiện sự ghét bỏ cô, giồng như cô là con nghèo hèn đòi chèo cao.
Một nữ người hầu bưng trà lên tầng đi đến cửa phòng thì giật mình nhìn thấy Hạ Uyển người đầy máu me nằm dưới sàn. Cô ta vội gọi.
- Người đâu, người đâu Hạ Uyển bị ngất rồi.
Quản gia nghe vậy vội vàng chạy lên tầng nhìn thấy Hạ Uyển người có rất nhiều mảnh thủy tinh đâm vào và cộng thêm máu cháy rất nhiều nếu cứ như này e rằng cô sẽ chết. Quản Gia coi như làm phước gọi người mang Hạ Uyển đến bệnh viện.
Khi mà Diệp Mặc bước ra khỏi phòng thấy đám người hầu đang tụ họp nói gì đó mà Hạ Uyển. Anh nghe thoáng qua nên quay sang hỏi bọn họ.
- Các cô đang bàn tán chuyện gì?
- Chúng tôi... chúng tôi...
- Nói Mau...
Diệp Mặc tức giận và quát bọn họ. Bọn họ sợ quá chân tay run và chân quỳ xuống trước mặt anh mà khóc.
- Xin thiếu gia tha cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ nói chuyện cô Hạ Uyển bị ngất người đầy máu me.
- Cô ta đâu?
- Dạ. Quản gia đưa đến bệnh viện rồi.
Diệp Mặc nghe xong mặt không đổi sắc anh thầm nghĩ " Phiền Phức". Vào phòng anh lấy điện thoại gọi cho thư kí Tần.
- Cậu điều tra cho tôi vụ Mộng Uyển bị Hạ Uyển đẩy xuống từ sân thượng.
- Dạ sếp. Nhưng vụ án đã kết luận cô Hạ Uyển vô tội mà.
- Tôi cần bằng chứng chứng minh điều đó.
- Dạ sếp.
Nói xong thì đầu dây bên kia cũng tắt máy. Anh nằm trên giường mà chưa thể nào hạ được cơn giận, Diệp Mặc tức giận bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng đến khi thỏa mãn anh mới dừng lại.
Sáng hôm sau Hạ Uyển cũng tỉnh dậy. Cô nhìn trần nhà thấy màu trắng và mùi sát khuẩn thì cô biết cô đang ở bệnh viện. Đúng lúc quản gia đi đến.
- Bác à. con muốn về nhà.
- Con bị thương không hề nhẹ mau nghỉ ngơi đi. Ta sẽ nói với thiếu gia cho con.
- Con không sao bác. con muốn về nhà. Xin bác đó.
Cô biết nếu không về Diệp Mặc anh ta sẽ không tha cho bác quản gia cô không thể để người khác liên hụy đến nữa.
Sau hồi thì bác quản gia cũng đã đồng ý đưa cô về nhà.
- Được ta sẽ xin bác sỹ cho con.
- Cảm ơn bác.
Cô về nhà đến cửa thấy Diệp Mặc anh ta đang đi ra có lẽ là đi làm.
- Cô còn sống sao?
- Tôi chưa trả thù được anh sao tôi có thể chết.
- Cô... Đừng đi quá giới hạn của tôi.
Diệp Mặc nhìn thấy cô là anh muốn nổi điên nên. Anh muốn bóp cổ cô. Nhưng cái chết với cô rất là nhẹ nhàng.
- Về rồi cùng tôi đi đăng kí kết hôn và đến thăm ba tôi. Dù gì ông ấy cũng phải biết mặt con dâu chứ.
- Chẳng phải chỉ cần hợp đồng thôi sao?
- Dù gì cũng tiện thể để cô danh nghĩa là vợ tôi thì bố tôi đỡ phải chọn người xem mắt cho tôi. Tiện thể đôi đường. Cô liệu mà diễn.
Diệp Mặc nói xong anh ra ngoài chờ cô lên thay đồ. Cô thì không thể thở nổi cô lại kết hôn với kẻ giết cả nhà mình. Cô không cam tâm.
Hạ Uyển mặc váy trắng bước xuống cầu thang lúc đó mọi người đều hướng ánh mắt nhìn cô. Nhìn cô như một nàng tiên nữ giáng trần vậy. Đến Diệp Mặc anh ta cũng phải đơ vài giây. Thư kí Tần thấy vậy không khỏi gật gù công nhận Hạ Uyển xinh đẹp.
- Sếp sếp cô Hạ quả thật xinh đẹp không sếp?
- Xấu như ma ấy.
Nói xong Diệp Mặc lên xe chờ cô. Cô nghe vậy thì ngại ngùng đỏ hết mặt bước đến xe mở cửa vào trong xe ngồi cùng anh. Đúng là muốn đi riêng xe với Diệp Mặc mà. Cái khí bức người ta thì không thể chịu được rồi.
Hai người đều quay mặt ra ngoài không ai nói với ai câu gì. Thư kí Tần nhìn qua gương chiếu hậu mà lắc đầu gao gán. Đúng là hai này là định mệnh của nhau hay sao vậy trời.
Đến cửa chính nhà họ Diệp cô xuống xe và mang tâm trạng lo sợ. Diệp Mặc hắn nhìn thấy biểu cảm của cô nhưng hắn cũng chẳng thèm an ủi hay gì cả mà thêm vào đó cậu nói lạnh lùng.
- Nhỡ kĩ diễn cho tốt đừng để tôi mất mặt.
- Tôi biết rồi.
- Đi..
Hắn nói xong cũng chẳng thèm chờ cô mà đi thẳng vào bên trong nhà còn Hạ Uyển đi sau hắn. Hôm nay ngày giỗ của ông nội Diệp nên dòng họ có đủ cả.
Cô cả nhà Họ Diệp thấy hắn về có ý ra chào nhưng nhìn thấy cô đi sau lưng hắn thì bắt đầu chê bai và dè bỉu Hạ Uyển.
- Sao cô ta là kẻ giết người sao con mang cô ta đến?
- Cô cả cô đừng nói mấy lời khó nghe vậy? Giờ cô ấy là vợ con.
Diệp Mặc lên tiếng nói đỡ cô.
- Vợ... Vợ con
Con vậy mà lấy người giết chính người yêu mình sao?
Diệp Mặc hắn tức giận tay nắm thành quyền ai mà chẳng biết Mộng Uyển là giới hạn của hắn. Vậy mà còn nhắc lại chuyện này.
Hạ Uyển cúi mặt xuống đất, Phải chăng cô luôn bị người đời chửi rủa cô. Đến nhà anh cô cũng bị ghét, bị chê bai vậy anh mang cô đến đây nhằm mục đích sỉ nhục cô sao?
Thấy ồn ào nên Ba anh ra ngoài xem thì thấy con trai mình và Hạ Uyển đang bên ngoài to tiếng với cô cả.
- Đủ rồi. Vào nhà đi. Hôm nay là giỗ của ba Diệp lên mỗi người nhịn nhau một câu đi.
Tất cả im lặng và trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng. Diệp Mặc quay lại cầm lấy tay Hạ Uyển đi vào. Nhìn thấy con trai như vậy ông Diệp cũng an lòng vì anh đã mở lòng. Ông đâu có biết con trai mình đang trả thù Hạ Uyển.
Ngồi vào bàn ăn, Tất cả người nhà anh đều thể hiện sự ghét bỏ cô, giồng như cô là con nghèo hèn đòi chèo cao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương