Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Chương 1066: Cục cưng của tôi không thích ăn mấy món thối như thế này
**********
Chương 1066: Cục cưng của tôi không thích ăn mấy món thối như thế này
Lâm Minh Kiều nhíu mày, trước đây cô ấy không hề thích ăn bún ốc, thậm chí không hiểu tại sao lại có người thích ăn cái món thổi kinh dị như vậy. Nhưng gần một tháng nay cô ấy phát hiện mình lại bị món này mê hoặc.
Lúc này cô ấy mới nhận ra nguyên nhân là do cô ấy đang mang thai. “Anh sai rồi, tôi mang thai mới thích ăn món này, là cục cưng muốn ăn” Cô ấy chống chế. “Cục cưng của tôi không thích ăn mấy món thối như thế này.” Tống Dung Đức không nói nhiều lời mà trực tiếp cầm bát của cô ấy đổ vào toilet.
Lâm Minh Kiều lập tức bùng nổ: “Tống Dung Đức, anh có biết một tô bún ốc hơn ba mươi nghìn lận không hả?”
Khuôn mặt Tổng Dung Đức tối sầm lại: “Đắt quá nhỉ. Cô sống trong một căn biệt thự trị giá trên mấy chục tỷ, tiền lương mỗi tháng hơn ba trăm triệu. Lần trước Carrie và Âu Lâm Phương còn cho cô thêm ba trăm tỷ nữa vào trong thẻ, cô còn không biết xấu hổ mà nói bát bún ốc này đắt à.” “Sao lại không đắt chứ, bình thường tôi ăn thùng mì ăn liền chỉ có mười lăm nghìn. “Cô mau im miệng lại cho tôi.”
Tổng Dung Đức không thể nhịn được nữa: "Lâm Minh Kiều, tôi cảnh cáo cô, sau này không được ăn loại thức ăn có hại cho sức khỏe này để ngược đãi con tôi nữa “Con anh?” Vừa nghe thấy hai mắt Lâm Minh Kiều đã đỏ hoe: “Đứa nhỏ này đáng lẽ ra không nên tồn tại, nếu anh không ngăn cản thì tôi đã phá nó đi rồi."
Trong lòng Tổng Dung Đức cảm thấy khó chịu, anh ta nhớ đến lời Chung Nghệ Vi nói: “Đứa nhỏ cũng đã thành hình rồi, nó đã có sinh mệnh, cô nói những lời như vậy nó sẽ không vui đầu
Lâm Minh Kiều ngẩn người.
Đứa nhỏ thành hình thì sẽ biết buồn sao?
Cô đâu phải một đứa ngốc đầu chứ. Nhưng những lời này phát ra từ miệng của Tổng Dung Đức lại trở nên rất kỳ quái. “Đừng nói là anh không muốn xx phá đi cái thai nhé, đây đâu phải phong cách của anh đâu.
Lâm Minh Kiều khó hiểu nói: “Anh có thể vì chuyện của Nhạc Hạ Thu mà chấp nhận việc người thân không nhận mình và chống lại cả thế giới. Đừng nói là con của anh, ngay cả bố mẹ ruột của anh mà anh cũng không coi ra gì. Thậm chí Nhạc Hạ Thu bảo anh ăn phân anh cũng sẽ ăn đúng không?"
Tổng Dung Đức:
Mẹ nó, tức chết mất, trông anh ta giống một tháng ngốc đến vậy à.
Lâm Minh Kiều thấy anh ta không nói gì thì khuyên nhủ: “Tống Dung Đức, tôi biết anh không thích tôi, nhưng bây giờ tôi và anh cùng có chung một kẻ thù. Anh nhất định phải giúp tôi khuyên người nhà của anh, về chuyện đứa nhỏ thì người phụ nữ nào cũng có thể sinh con chứ không nhất thiết phải là tôi. “Cô cho rằng tôi không nghĩ đến việc đó sao. Tôi đã nói rồi, nhưng ông nội tôi lại nói...
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tổng Dung Đức ảnh lên vẻ tủi thân và cô đơn: “Nói là nếu tôi không chịu trách nhiệm thì sau này sẽ không phải người của nhà họ Tống, bố tôi còn dọa sẽ công khai cắt đứt quan hệ với tôi.” "Vậy thì cứ đắt đi."
Lâm Minh Kiều dễ dàng nói: “Anh là một người luôn hướng đến tình yêu. Anh có một trái tim si tình, sinh ra là để trở thành nam chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, có thể hy sinh tất cả mọi thứ vì tình yêu. “Cô không nói cũng không ai nói cô bị câm đâu.” Tống
Dung Đức chỉ hận không thể bịt chặt miệng cô ấy lại.
Và anh ta cũng đã thật sự đặt tay lên môi cô ấy.
Bàn tay anh ta rất lớn, còn khuôn mặt cô ấy lại khá nhỏ nên lòng bàn anh cũng đã bao hết một nửa khuôn mặt cô ấy. Chạm phải hai gò má mềm mại, trơn nhẵn như tràn ngập collagen của lòng trắng trứng, vô cùng đàn hồi khiến người khác nhịn không được cứ muốn nhẹ nhàng bóp bóp, cảm giác rất khác lạ. “Lâm Minh Kiều, mặt cô nhỏ thật đấy.
Khuôn mặt bị một người đàn ông chạm vào. Cho dù da mặt của Lâm Minh Kiều có dày đến đâu thì cũng không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Cô ấy gạt tay anh ta ra, đôi mắt phượng xinh đẹp trừng anh ta: “Tống Dung Đức, anh có thể đừng chạm lung tung vào mặt tôi như một tên lưu manh được không.” “Tôi... lưu manh á?” Tống Dung Đức bị sốc, nhưng nhớ lại vừa nãy anh ta theo bản năng sờ soạng khuôn mặt cô ấy thì lại cảm thấy xấu hổ. “Tôi không muốn nghe giọng nói của anh, khó nghe muốn chết." “Tôi cũng vậy, nghe cô nói cũng đủ làm tôi đau đầu.
Lâm Minh Kiều tranh cãi với anh ta đến đau cả đầu. Vốn dĩ cô ấy rất đói nhưng bún ốc đã bị đổ hết khiến cô ấy càng thấy đói.
Chương 1066: Cục cưng của tôi không thích ăn mấy món thối như thế này
Lâm Minh Kiều nhíu mày, trước đây cô ấy không hề thích ăn bún ốc, thậm chí không hiểu tại sao lại có người thích ăn cái món thổi kinh dị như vậy. Nhưng gần một tháng nay cô ấy phát hiện mình lại bị món này mê hoặc.
Lúc này cô ấy mới nhận ra nguyên nhân là do cô ấy đang mang thai. “Anh sai rồi, tôi mang thai mới thích ăn món này, là cục cưng muốn ăn” Cô ấy chống chế. “Cục cưng của tôi không thích ăn mấy món thối như thế này.” Tống Dung Đức không nói nhiều lời mà trực tiếp cầm bát của cô ấy đổ vào toilet.
Lâm Minh Kiều lập tức bùng nổ: “Tống Dung Đức, anh có biết một tô bún ốc hơn ba mươi nghìn lận không hả?”
Khuôn mặt Tổng Dung Đức tối sầm lại: “Đắt quá nhỉ. Cô sống trong một căn biệt thự trị giá trên mấy chục tỷ, tiền lương mỗi tháng hơn ba trăm triệu. Lần trước Carrie và Âu Lâm Phương còn cho cô thêm ba trăm tỷ nữa vào trong thẻ, cô còn không biết xấu hổ mà nói bát bún ốc này đắt à.” “Sao lại không đắt chứ, bình thường tôi ăn thùng mì ăn liền chỉ có mười lăm nghìn. “Cô mau im miệng lại cho tôi.”
Tổng Dung Đức không thể nhịn được nữa: "Lâm Minh Kiều, tôi cảnh cáo cô, sau này không được ăn loại thức ăn có hại cho sức khỏe này để ngược đãi con tôi nữa “Con anh?” Vừa nghe thấy hai mắt Lâm Minh Kiều đã đỏ hoe: “Đứa nhỏ này đáng lẽ ra không nên tồn tại, nếu anh không ngăn cản thì tôi đã phá nó đi rồi."
Trong lòng Tổng Dung Đức cảm thấy khó chịu, anh ta nhớ đến lời Chung Nghệ Vi nói: “Đứa nhỏ cũng đã thành hình rồi, nó đã có sinh mệnh, cô nói những lời như vậy nó sẽ không vui đầu
Lâm Minh Kiều ngẩn người.
Đứa nhỏ thành hình thì sẽ biết buồn sao?
Cô đâu phải một đứa ngốc đầu chứ. Nhưng những lời này phát ra từ miệng của Tổng Dung Đức lại trở nên rất kỳ quái. “Đừng nói là anh không muốn xx phá đi cái thai nhé, đây đâu phải phong cách của anh đâu.
Lâm Minh Kiều khó hiểu nói: “Anh có thể vì chuyện của Nhạc Hạ Thu mà chấp nhận việc người thân không nhận mình và chống lại cả thế giới. Đừng nói là con của anh, ngay cả bố mẹ ruột của anh mà anh cũng không coi ra gì. Thậm chí Nhạc Hạ Thu bảo anh ăn phân anh cũng sẽ ăn đúng không?"
Tổng Dung Đức:
Mẹ nó, tức chết mất, trông anh ta giống một tháng ngốc đến vậy à.
Lâm Minh Kiều thấy anh ta không nói gì thì khuyên nhủ: “Tống Dung Đức, tôi biết anh không thích tôi, nhưng bây giờ tôi và anh cùng có chung một kẻ thù. Anh nhất định phải giúp tôi khuyên người nhà của anh, về chuyện đứa nhỏ thì người phụ nữ nào cũng có thể sinh con chứ không nhất thiết phải là tôi. “Cô cho rằng tôi không nghĩ đến việc đó sao. Tôi đã nói rồi, nhưng ông nội tôi lại nói...
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tổng Dung Đức ảnh lên vẻ tủi thân và cô đơn: “Nói là nếu tôi không chịu trách nhiệm thì sau này sẽ không phải người của nhà họ Tống, bố tôi còn dọa sẽ công khai cắt đứt quan hệ với tôi.” "Vậy thì cứ đắt đi."
Lâm Minh Kiều dễ dàng nói: “Anh là một người luôn hướng đến tình yêu. Anh có một trái tim si tình, sinh ra là để trở thành nam chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, có thể hy sinh tất cả mọi thứ vì tình yêu. “Cô không nói cũng không ai nói cô bị câm đâu.” Tống
Dung Đức chỉ hận không thể bịt chặt miệng cô ấy lại.
Và anh ta cũng đã thật sự đặt tay lên môi cô ấy.
Bàn tay anh ta rất lớn, còn khuôn mặt cô ấy lại khá nhỏ nên lòng bàn anh cũng đã bao hết một nửa khuôn mặt cô ấy. Chạm phải hai gò má mềm mại, trơn nhẵn như tràn ngập collagen của lòng trắng trứng, vô cùng đàn hồi khiến người khác nhịn không được cứ muốn nhẹ nhàng bóp bóp, cảm giác rất khác lạ. “Lâm Minh Kiều, mặt cô nhỏ thật đấy.
Khuôn mặt bị một người đàn ông chạm vào. Cho dù da mặt của Lâm Minh Kiều có dày đến đâu thì cũng không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Cô ấy gạt tay anh ta ra, đôi mắt phượng xinh đẹp trừng anh ta: “Tống Dung Đức, anh có thể đừng chạm lung tung vào mặt tôi như một tên lưu manh được không.” “Tôi... lưu manh á?” Tống Dung Đức bị sốc, nhưng nhớ lại vừa nãy anh ta theo bản năng sờ soạng khuôn mặt cô ấy thì lại cảm thấy xấu hổ. “Tôi không muốn nghe giọng nói của anh, khó nghe muốn chết." “Tôi cũng vậy, nghe cô nói cũng đủ làm tôi đau đầu.
Lâm Minh Kiều tranh cãi với anh ta đến đau cả đầu. Vốn dĩ cô ấy rất đói nhưng bún ốc đã bị đổ hết khiến cô ấy càng thấy đói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương