Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Chương 90
Ở văn phòng luật sư.
Hạ Văn Trì vừa ăn cơm xong, đang ung dung trở về.
Đi ngang qua phòng làm việc của Hoắc Anh Tuấn, đúng lúc nhìn thấy nữ thư kí bưng ly cà phê đang định đi vào.
“Luật sư Hoắc không đi nghỉ trưa à?”Anh ta gọi nữ thư kí lại hỏi.
“Không ạ, đang ngồi xem hồ sơ vụ án mới nhận.” Nữ thư kí nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc gần đây rất chuyên cần với vụ án mới tiếp nhận, không biết có phải thiếu tiền hay không, mà trước đây chỉ nhận nhiều nhất 2 vụ án 1 tháng, bây giờ thì 4 cái, mỗi ngày vội vàng ngay cả nghỉ ngơi cũng không, còn làm thêm giờ.”
Hạ Văn Trì tự hỏi, Hoắc Anh Tuấn mà thiếu tiền?
Tổng thống có thể thiếu tiền, riêng anh thì không thể.
Tiền của anh xài đến mấy đời cũng không hết, có chết cũng không tin.
“Được rồi, cô đi làm việc đi.”Anh ta bưng cà phê đi vào trong.
“Để đó đi.” Hoắc Anh Tuấn không ngẩng đầu lên nói.
Hạ Văn Trì thở dài: “Ai da, hôm nay hai nhà Khương Lục đính hôn, bạn của tôi đi tham dự bữa tiệc bảo trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh lúc Khương Tuyết Nhu và Lục Thanh Minh chụp chung lúc còn ngọt ngào, hiện trường trở thành một mảng hỗn loạn, cô ấy bị khi dễ trông rất thảm.
Cô ấy cùng Lục Thanh Minh lại có hình chụp chung ngọt ngào. Với mình thì sao, ngay cả một tấm cũng không có.
Hoắc Anh Tuấn lãnh đạm: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn nói về chuyện của cô ấy, có chết thì chúng tôi cũng không có quan hệ gì.”
Hạ Văn Trì không nói, không muốn nghe vậy sao lúc nãy không ngắt lời anh ta, toàn nói những lời giả dối.
“Không đề cập đến chuyện đó nữa đi, bạn tôi gửi cho tôi một video.” Hạ Văn Trì mở điện thoại di động lên, đúng lúc thấy Khương Tuyết Nhu nhảy lên bàn.
Hoắc Anh Tuấn cau mày, muốn đem anh ta ném ra ngoài, nhưng khi bên trong truyền ra lời nói của Khương Tuyết Nhu thì khó hiểu dừng tay lại.
Con nhỏ ngu ngốc nay thật phách lối, còn biết phản bác.
Nhưng thật là cô ấy cùng Lục Thanh Minh có qua lại?
Qua lại cũng được đi, nhưng Lục Thanh Minh lại phát ngôn ra những lời kia là có ý gì?
Nghĩ mình là người chết sao? Quên là mình đã kết hôn rồi ư?
Làm sao có thể so sánh mình với cái tên ngu xuẩn Lục Thanh Minh đó được?
Đáng chết, cô ấy và Lục Thanh Minh đã phát triển đến giai đoạn nào rồi? Ôm? Hôn? Hay là đến cả?
Hạ Văn Trì không chú ý đến anh đang càng ngày càng biến sắc, chẳng qua là không chê chuyện náo nhiệt:
“Ai da, chị dâu của chúng ta thật là uy vũ ngang ngược, đáng yêu đáng yêu..
Mới vừa nói xong, một luồng khí lạnh lập tức đập vào mặt.
Đối với luồng khí phát ra từ Hoắc Anh Tuấn, bất thình lình rùng mình một cái: “Tôi nói cái đó là ngưỡng mộ đối với thần tượng.”
“Cậu đối với thần tượng có tiêu chuẩn rất thấp.” Hoắc Anh Tuấn châm chọc: “Đừng nói cậu là bạn tôi, tôi ngại mất thể diện.”
“…”
Nói ghen thì anh sẽ chết sao? Một hồi lâu, Hạ Văn Trì ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài.
“Nhưng mà nhà họ Khương thật không biết xấu hổ, đối với chị dâu của chúng ta thật là thủ đoạn, thật đáng thương.”
- ----------------------
Hạ Văn Trì vừa ăn cơm xong, đang ung dung trở về.
Đi ngang qua phòng làm việc của Hoắc Anh Tuấn, đúng lúc nhìn thấy nữ thư kí bưng ly cà phê đang định đi vào.
“Luật sư Hoắc không đi nghỉ trưa à?”Anh ta gọi nữ thư kí lại hỏi.
“Không ạ, đang ngồi xem hồ sơ vụ án mới nhận.” Nữ thư kí nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc gần đây rất chuyên cần với vụ án mới tiếp nhận, không biết có phải thiếu tiền hay không, mà trước đây chỉ nhận nhiều nhất 2 vụ án 1 tháng, bây giờ thì 4 cái, mỗi ngày vội vàng ngay cả nghỉ ngơi cũng không, còn làm thêm giờ.”
Hạ Văn Trì tự hỏi, Hoắc Anh Tuấn mà thiếu tiền?
Tổng thống có thể thiếu tiền, riêng anh thì không thể.
Tiền của anh xài đến mấy đời cũng không hết, có chết cũng không tin.
“Được rồi, cô đi làm việc đi.”Anh ta bưng cà phê đi vào trong.
“Để đó đi.” Hoắc Anh Tuấn không ngẩng đầu lên nói.
Hạ Văn Trì thở dài: “Ai da, hôm nay hai nhà Khương Lục đính hôn, bạn của tôi đi tham dự bữa tiệc bảo trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh lúc Khương Tuyết Nhu và Lục Thanh Minh chụp chung lúc còn ngọt ngào, hiện trường trở thành một mảng hỗn loạn, cô ấy bị khi dễ trông rất thảm.
Cô ấy cùng Lục Thanh Minh lại có hình chụp chung ngọt ngào. Với mình thì sao, ngay cả một tấm cũng không có.
Hoắc Anh Tuấn lãnh đạm: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn nói về chuyện của cô ấy, có chết thì chúng tôi cũng không có quan hệ gì.”
Hạ Văn Trì không nói, không muốn nghe vậy sao lúc nãy không ngắt lời anh ta, toàn nói những lời giả dối.
“Không đề cập đến chuyện đó nữa đi, bạn tôi gửi cho tôi một video.” Hạ Văn Trì mở điện thoại di động lên, đúng lúc thấy Khương Tuyết Nhu nhảy lên bàn.
Hoắc Anh Tuấn cau mày, muốn đem anh ta ném ra ngoài, nhưng khi bên trong truyền ra lời nói của Khương Tuyết Nhu thì khó hiểu dừng tay lại.
Con nhỏ ngu ngốc nay thật phách lối, còn biết phản bác.
Nhưng thật là cô ấy cùng Lục Thanh Minh có qua lại?
Qua lại cũng được đi, nhưng Lục Thanh Minh lại phát ngôn ra những lời kia là có ý gì?
Nghĩ mình là người chết sao? Quên là mình đã kết hôn rồi ư?
Làm sao có thể so sánh mình với cái tên ngu xuẩn Lục Thanh Minh đó được?
Đáng chết, cô ấy và Lục Thanh Minh đã phát triển đến giai đoạn nào rồi? Ôm? Hôn? Hay là đến cả?
Hạ Văn Trì không chú ý đến anh đang càng ngày càng biến sắc, chẳng qua là không chê chuyện náo nhiệt:
“Ai da, chị dâu của chúng ta thật là uy vũ ngang ngược, đáng yêu đáng yêu..
Mới vừa nói xong, một luồng khí lạnh lập tức đập vào mặt.
Đối với luồng khí phát ra từ Hoắc Anh Tuấn, bất thình lình rùng mình một cái: “Tôi nói cái đó là ngưỡng mộ đối với thần tượng.”
“Cậu đối với thần tượng có tiêu chuẩn rất thấp.” Hoắc Anh Tuấn châm chọc: “Đừng nói cậu là bạn tôi, tôi ngại mất thể diện.”
“…”
Nói ghen thì anh sẽ chết sao? Một hồi lâu, Hạ Văn Trì ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài.
“Nhưng mà nhà họ Khương thật không biết xấu hổ, đối với chị dâu của chúng ta thật là thủ đoạn, thật đáng thương.”
- ----------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương