Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Chương 65
Chỉ cần nghĩ đến việc cô nhìn chằm chằm vào dáng vẻ người đàn ông khác không mặc quần áo, anh liền tức giận. Có còn biết xấu hổ nữa hay không hả? \ Hạ Văn Trì phản bác: “Cũng không thể nói như vậy, có lúc đây cũng được coi là tài liệu học tập thực tế. Nói không chừng là vì cậu nên cô ấy mới đi xem đấy chứ." Khương Tuyết Nhu thầm gật đầu ở trong lòng, đúng vậy, đúng vậy. Hoắc Anh Tuấn trầm giọng: “Vậy càng không cần. Bởi căn bản chẳng có cơ hội dùng trên giường. Cho dù là có, đó cũng phải là do anh làm chú. Nhưng Khương Tuyết Nhu không nghĩ thế. Cô cho rằng anh hoàn toàn không có bất kì tư tưởng nào với mình, cô cúi đầu, cảm thấy hụt hẫng. Hạ Văn Trì nhìn cô một cái, đồng cảm. Trong lòng lại cảm thán Hoắc Anh Tuấn không hiểu phong tình. Nửa giờ sau, xe dừng lại. Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, phát hiện mình đang dừng lại ở viện thẩm mỹ Miracle. Trước kia tuy cô chưa từng tới nhưng cũng nghe qua đây là viện thẩm mỹ trang điểm nổi danh nhất. Hoắc Anh Tuấn quay đầu nói: “Cô qua đó trang điểm tạo kiểu một chút đi, tôi đi có ít việc. Lát nữa sẽ tới đón cô.” Khương Tuyết Nhu ngẩn người: “Tuấn, anh vừa mới trở về không bao lâu, có thể không biết nơi này không phải cứ có tiền là được, mà còn phải hẹn trước một tháng nữa. “Tuấn?” Hạ Văn Trì bật cười, có điều cười chưa được bao lâu liền bị một ánh mắt sắc như dao cạo lia tới. Sắc mặt anh ta đanh lại, vội nói: “ Có chúng tôi đây mà còn phải hẹn trước sao? Cứ qua đó đi. Tôi đã nói chuyện với chủ tiệm rồi." "Ồ." Khương Tuyết Nhu âm thầm cảm thán. Nhà họ Hạ không hổ là gia tộc sừng sỏ nhất cái thành phố này, quả không giống người thường. Sau khi cô lên lầu, chủ tiệm tự mình ra nghênh đón, hơn nữa còn tự tay trang điểm cho cô. Một giờ sau, Hoắc Anh Tuấn lại tới, có điều Khương Tuyết Nhu vẫn chưa chuẩn bị xong, anh đành ngồi trên ghế salon đợi một hồi. Váy dài màu xanh, thân váy được gắn hạt đá điểm xuyết, chẳng những lấp lánh lại còn tôn lên cơ thể mềm mại uyển chuyển của cô. Mái tóc dài đen nhánh uốn thành lọn, thả trên vai. Phảng phất như mĩ nhân của những năm 90, môi đỏ mọng, phong tình vạn chủng. Đôi mắt của Hoắc Anh Tuấn lướt qua một tia nóng bỏng. Mặc dù sớm biết cô đẹp, hơn nữa vẻ đẹp của cô cũng không giống những người phụ nữ khác dù có đụng dao kéo cũng không chỉnh được thế này. Nhưng không ngờ trang điểm xong lại còn xinh đẹp đến thiếu đốt ánh nhìn thế này. "Tuấn, tôi có đẹp không?" Nhận ra được ánh mắt của anh, đôi môi đỏ mọng của Khương Tuyết Nhu vẽ ra một nụ cười động lòng người đi đến trước mặt anh, nhìn anh chăm chú đầy mong đợi. Hoắc Anh Tuấn không nói lời nào, ánh mắt dừng lại ở trước ngực của cô. Khương Tuyết Nhu cũng phát hiện ra, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng lên, nhưng cố ý đánh vào ngực anh: "Đáng ghét anh nhìn cái gì thế?” Thanh âm mềm mại, nũng nịu thiếu chút nữa làm cho anh mất không chế mà kéo cô vào trong lòng. Có điều, sức kiềm chế cực mạnh khiến anh nhịn được. Chẳng qua là thanh âm căng thẳng: “Đi thay quần áo. "Sao thế?" Khương Tuyết Nhu chẳng hiểu gì. “Qua lộ, tôi không thích." Anh nói xong liền xoay người xuống lầu. Khương Tuyết Nhu tức giận, trong đầu không ngừng chửi rủa anh. Khi nãy thấy ánh mắt anh còn tưởng rằng có ý kiến gì khác với mình cơ chứ. Chủ tiệm cười cười ở bên cạnh: “Cô Khương, anh Hoắc rất quan tâm cô đó.” Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn chủ tiệm, ý muốn dùng ánh mắt nói: Làm sao có thể? Làm sao có thể? "Đàn ông nếu quả thật quan tâm đến một người phụ nữ, sẽ có ý muốn chiếm làm của riêng, không thích cô ấy tùy tiện lộ da lộ thịt, chỉ có mình mình là có thể nhìn." Chủ tiệm cười híp mắt nói: "Tôi đã làm lâu như vậy, đàn ông đã gặp đếm không hết, nhìn người rất chính xác." Khương Tuyết Nhu bị nói như thế, trong lòng lại có ngọn lửa âm ỉ cháy. Chẳng lẽ Hoắc Anh Tuấn thật không muốn để cho người khác thấy mình lộ da thịt?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương