Dụ Dỗ - Mộ Nghĩa

Chương 77: Ngoại Truyện Bánh Bao Nhỏ 6



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Con phải bảo vệ em gái.”

Bùi Thầm đặt bé con vào trong nôi, Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp xúm lại, “Em gái…”

Hai thằng nhóc mỗi đứa đứng một bên, tò mò quan sát bé cưng với ánh mắt lóng lánh nước.

Bùi Thầm bị đẩy qua bên cạnh nhìn hai đứa nó, mặt hiện vạch đen.

“…”

Uổng công anh còn cho rằng có phải hai đứa nó sợ anh thiên vị không, hóa ra trong mắt chúng nó vốn chẳng hề có anh, mà là tới cướp con gái với anh.

Nhưng nghĩ cho vui vậy thôi, nhìn sự yêu mến mà hai đứa con trai dành cho em gái, sự dịu dàng trào dâng trong đôi mắt Bùi Thầm, “Có phải là Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp thích em gái lắm không?”

Hai đứa nhóc gật đầu, Bánh Gạo Nếp làm động tác ‘Suỵt’, khẽ nói: “Em gái đang ngủ đấy ạ.”

“Đúng, em gái vẫn chưa tỉnh.”

Bánh Đậu Đỏ quay đầu nhìn Bùi Thầm với vẻ chờ mong: “Bố ơi, con sờ em gái một chút được không ạ?”

“Được.”

Hai đứa nhóc dùng ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng sờ khuôn mặt mềm mại của em bé, tựa như đang nghiên cứu một sinh vật mới mẻ nào đó vậy.

Bánh Gạo Nếp quay đầu nhìn về phía Bùi Thầm, rồi vươn tay ra hiệu với anh một cách đáng yêu, đôi mắt đen ngấn nước lúng liếng: “Sao em gái lại nhỏ thế ạ? Còn nhỏ hơn cả con Koduck trong phòng con nữa.”

Vào khoảng thời gian trước khi Tuyên Hạ tới nhà chơi thì đã mua cho chúng nó một con Koduck và một con Pikachu, hai đứa nhóc rất là thích, tối nào cũng ôm ngủ.

Bùi Thầm nhếch khóe môi, xoa đầu Bánh Gạo Nếp: “Lúc các con mới sinh ra thì cũng nhỏ như em gái đấy, sau này con bé sẽ dần lớn lên.”

Bánh Gạo Nếp gật đầu, nhếch miệng:

“Thế sau này em gái trưởng thành rồi, con sẽ đưa hết đồ chơi cho em ấy.”

“Con cũng sẽ đưa đồ chơi cho em gái.” Bánh Đậu Đỏ nói.

Bùi Thầm nhìn hai người, nhếch môi nói, “Được, thế thì chúng ta sẽ chờ em gái dần lớn lên.”

***

Sau khi sinh con xong, ba ngày sau Lương Chi Ý ra viện vào trung tâm ở cữ ở.

Trong khoảng thời gian này, Bùi Thầm tạm thời gửi Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp qua chỗ ông bà ngoại, anh ở lại trung tâm ở cữ chăm sóc Lương Chi Ý.

Ban ngày, Lương Chi Ý nằm trên giường, một lát sau, cô đọc xong cuốn sách trên tay, quay đầu thì nhìn thấy Bùi Thầm ôm con gái đang ngủ say ở bên cạnh, nhẹ nhàng đung đưa, đôi mắt ngập tràn vẻ cưng chiều.

Giỏi thật, đã bế một tiếng rồi mà cũng không sợ mệt.

Đúng là yêu thích không muốn buông ra.

Cô gái nhìn người đàn ông, thở phì một tiếng, giả vờ phàn nàn: “Sau khi người nào đó có con gái thì đúng là không nhìn thấy ai khác nữa rồi.”

Bùi Thầm nghe tiếng thì ngẩn ra, rồi quay đầu đối diện với ánh mắt của cô, có chút ngạc nhiên nở nụ cười: “Gì cơ?”

Lương Chi Ý lẩm bẩm: “Anh cứ ôm áo bông nhỏ của anh tiếp đi, em sẽ ở một mình.”

Bùi Thầm thấy thế thì nhịn cười, đặt bé con trở lại nôi.

Cô gái cúi đầu khảy cuốn sách, mấy giây sau thì đã bị người kéo vào lòng. Người đàn ông cúi mặt mổ môi cô một cái, mỉm cười nói dịu dàng: “Chẳng phải hồi nãy chính Chi Chi nói rằng muốn đọc sách một lát sao? Nên anh mới không làm phiền em.”

Cô không nói gì, Bùi Thầm cụp mắt đối diện với ánh mắt của cô, có chút cuống cuồng, giọng nói trầm thấp hơi khàn: “Chi Chi không vui thật à?”

“Chả trách ai cũng bảo là bố thương con gái, giờ thì xem như em đã nhìn ra được, hồi trước khi Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp sinh ra anh cũng đâu có tích cực thế đâu…”

Bùi Thầm không khỏi bật cười, “Thế ư? Thế lúc trước ai bảo là trong mắt anh chỉ có hai đứa con trai ấy nhỉ?”

Hồi trước, vào lần ở cữ đầu tiên, Lương Chi Ý hay đùa rằng trong mắt anh chỉ có hai thằng nhóc, ôm đứa anh một cái, ôm đứa em một cái, bận bù đầu.

Cô không kìm được nụ cười, “Dù sao thì trong mắt anh có con trai có con gái nhưng không có em.”

Vẻ tươi cười nơi đáy mắt Bùi Thầm càng thêm rõ rệt, anh trả lời: “Ừ, em nói lời này mà chính em cũng nở nụ cười rồi kìa.”

Cô gái thẹn quá hóa giận: “Được đấy, anh cứ bắt nạt em…”

Người đàn ông mỉm cười cầm tay cô, ôm sát cô vào lòng, “Đồ ngốc ạ, sao lại cảm thấy trong mắt anh không có em chứ? Anh thương yêu chúng nó là bởi vì chúng nó do em sinh ra, vả lại cho dù con gái có sinh ra thì người anh yêu nhất vẫn là Chi Chi.”

Lương Chi Ý nghe thế, lúm đồng tiền hé lộ, cô ngạo kiều nói: “Hồi nãy em trêu anh thôi, sao em lại ghen với con trai con gái được chứ, anh mới là đồ ngốc ý.”

“Sao em lại nghịch ngợm thế?”

Bùi Thầm nhìn vẻ tinh ranh như cáo con của cô, anh nâng hai má cô lên, nụ hôn nóng bỏng mang theo ý muốn trừng phạt lặng lẽ lấy đi hơi thở của cô, cạy mở hàm răng rồi càn quét.

Cô gái nức nở, cuối cùng ngoan ngoãn xin tha thứ.

Khó khăn lắm Bùi Thầm mới dừng lại được, đôi mắt nhìn cô chăm chú của anh sâu thẳm như hồ nước, giọng nói như ngậm cát: “Nếu không phải bây giờ em vẫn còn đang ở cữ thì em xem thử hôm nay anh sẽ xử em như nào.”

Lương Chi Ý nghe thế, sắc mặt đỏ lên, trái tim tê dại, ngón tay nhẹ nhàng móc lấy áo anh, khẽ tỉ tê: “Chồng ơi, em hơi khó chịu…”

Thật ra thì sao cô lại không muốn thân mật với anh được.

Yết hầu của Bùi Thầm lên xuống, sao anh có thể chống đỡ nổi sự trêu chọc như thế của cô, anh cắn vành tai cô, dỗ dành cô với chất giọng khàn khàn: “Nhịn thêm một hồi, chờ khi cơ thể em hồi phục hoàn toàn thì chồng nhất định sẽ * em thật nhiều.”

(*)

Tim Lương Chi Ý đập như trống dồn, mặt đỏ tới mang tai, cô khẽ đáp lại, cánh môi lại bị lấp kín, hơi thở mát lạnh của anh chiếm lấy suy nghĩ của cô, sự kiềm chế của hai người chỉ có thể trút ra bằng những cái hôn.

Cũng không biết là như nào, vốn còn đang yên lành nói về con gái, đề tài lại chuyển tới cái này…

Nụ hôn kết thúc, Lương Chi Ý tựa vào đầu vai Bùi Thầm, trái tim ngọt ngào, hai người quấn quýt bên nhau.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ dần xuyên qua lá cây nghiêng nghiêng rọi vào, chiếu sáng căn phòng.

***

Thời điểm Lương Chi Ý sinh con là đầu tháng hai, thế nên vào Tết năm nay, gia đình năm người họ ăn Tết tại trung tâm ở cữ, tuy rằng không nhộn nhịp như năm vừa rồi, nhưng cực kì có ý nghĩa kỷ niệm.

Sau khi bé con được sinh ra, Bùi Thầm giở từ điển xem, cuối cùng chọn chữ Nhu này, đặt tên con gái là Bùi Nhu.

Dịu dàng như nước, thùy mị nhẹ nhàng, ý nghĩa của chữ ‘Nhu’ là điềm đạm bình tĩnh, cũng tượng trưng cho sự mềm mại như cây cối mới đâm chồi, thêm bộ ba chấm thủy*, xứng đôi với ‘Tố’, ‘Triệt’*, đại diện cho mong muốn của bọn họ, hy vọng rằng tính cách của con gái có thể dịu dàng mềm mỏng như mặt nước.

(*)

Tới bây giờ, Bùi Thầm và Lương Chi Ý, thêm ba đứa trẻ Bùi Tố, Bùi Triệt, Bùi Nhu, tạo thành một gia đình vẹn toàn tốt đẹp.

Với hai người mà nói, cuộc đời này không còn gì có thể tốt đẹp hơn việc cả gia đình họ ở bên nhau nữa.

Sau khi tên của con gái được quyết định, vẫn còn thiếu một nhũ danh, tối hôm đó là Tết Nguyên Tiêu, đúng lúc Lương Chi Ý đang ăn bánh trôi, đầu óc chợt xoay chuyển, cô cười hì hì: “Lấy nhũ danh cho con gái là Bánh Trôi nhé.”

Bánh Đậu Đỏ, Bánh Gạo Nếp, Bánh Trôi.

Vừa khéo thuộc một nhóm, liên quan tới đồ ăn.

Mấy tuần sau, Lương Chi Ý ở cữ xong, tiệc đầy tháng của Bánh Trôi cũng được tổ chức suôn sẻ.

Vào buổi tối, tại biệt thự Hải An Vân Hoa, Lương Chi Ý và Bùi Thầm tắm cho Bánh Trôi. Khi về phòng trẻ em, Lương Chi Ý ngồi trên đệm mút ôm con gái, Bùi Thầm ngồi bên cạnh, Bánh Đậu Đỏ và Bánh Gạo Nếp cũng vây xung quanh ngắm em gái.

Dường như là vì có ràng buộc huyết thống, hai đứa nhóc bẩm sinh đã có mong muốn bảo vệ em gái. Sáng dậy sẽ nói muốn xem em gái trước tiên, có đôi khi cô bé khóc, chúng nó còn có thể lấy đồ chơi và làm mặt quỷ chọc cho cô bé vui nữa.

Mà dường như Bánh Trôi cũng rất thích các anh, cứ thấy chúng nó là lại khoa tay múa chân, cười toe toét.

Bánh Gạo Nếp nhìn Bánh Trôi trong lòng Lương Chi Ý, đôi mắt rực lên ánh sáng của sự chờ mong: “Mẹ ơi, con cũng muốn ôm em gái.”

“Bánh Gạo Nếp muốn ôm em gái à? Được chứ, mẹ dạy con ôm.”

Tuy đứa nhóc cũng nhỏ tuổi, nhưng Lương Chi Ý không muốn ngăn cản sự yêu thích mà cậu bé dành cho em gái. Cô dạy động tác cho cậu bé, bảo cậu phải cẩn thận một chút, đừng làm em bé ngã. Cuối cùng Bánh Gạo Nếp ôm em gái qua, mắt cong cong.

Bánh Đậu Đỏ ở bên cạnh cũng nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn ôm.”

“Được, Bánh Đậu Đỏ cũng ôm em gái đi.”

Lương Chi Ý đặt bé cưng vào lòng cậu bé. Bánh Đậu Đỏ đang ôm, nhưng Bánh Trôi chợt bật khóc ầm ĩ, cậu bé ngẩn ra, Lương Chi Ý nhận lấy, vỗ nhẹ lưng con gái dỗ dành: “Ngoan nào, không khóc không khóc…”

Bùi Thầm nói: “Chắc là đói rồi, để anh bảo má Trương đi pha sữa bột.”

“Ừ.”

Bánh Đậu Đỏ nhìn em gái đang khóc, ngón tay xoắn vào nhau, không nói gì.

Lương Chi Ý và Bùi Thầm hoàn toàn không để ý tới chuyện này, cho tới mấy ngày sau, khi hai đứa nhóc từ trường mẫu giáo tan học về nhà, Lương Chi Ý đang ôm Bánh Trôi chơi đùa trong phòng trẻ em.

Bánh Gạo Nếp nói muốn ôm em gái một cái như thường lệ, Lương Chi Ý để cậu bế một lát, sau đó mỉm cười hỏi Bùi Tố: “Bánh Đậu Đỏ à, có muốn ôm em một cái không con?”

Bánh Đậu Đỏ vừa định gật đầu, nghĩ tới điều gì đó, lại lập tức đè nén ánh mắt mong chờ, khẽ lắc đầu: “Không ôm ạ.”

Cô gái cảm thấy có chút khác thường: “Tại sao vậy? Bánh Đậu Đỏ không thích em gái à?”

“Thích em gái ạ…”

“Thế thì tại sao vậy con?”

Bánh Đậu Đỏ cúi đầu xuống, khẽ nói: “Bánh Đậu Đỏ không muốn em gái khóc ạ.”

Lương Chi Ý ngẩn ra, rồi mới nhận ra là lần trước khi Bánh Đậu Đỏ ôm em gái thì đúng lúc em gái bật khóc, thế nên cậu bé vẫn luôn áy náy trong lòng, tưởng rằng em gái khóc vì cậu.

Lương Chi Ý nhận ra, tuy Bánh Đậu Đỏ vẫn còn nhỏ nhưng suy nghĩ nhạy cảm, hơn nữa vô cùng dịu dàng chu đáo.

Cô kéo Bánh Đậu Đỏ vào lòng, thơm một cái, mỉm cười xoa đầu cậu: “Lúc trước không phải vì Bánh Đậu Đỏ ôm em gái nên em mới khóc, thật ra em gái cũng thích Bánh Đậu Đỏ lắm đó, có biết không?”

“Thật thế sao ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi, không tin thì Bánh Đậu Đỏ ôm lại lần nữa đi.”

Bùi Tố lại nhận lấy Bánh Trôi, lần này quả nhiên đối phương không khóc, Lương Chi Ý thấy Bánh Trôi vung vẩy cái tay nhỏ, mỉm cười nói: “Con xem em gái còn vui lắm đấy, con bé thích Bánh Đậu Đỏ ôm con bé đấy.”

Bùi Tố nhìn em gái, đôi mắt chứa đựng ánh sáng của sự vui vẻ.

Buổi tối, Bùi Thầm có việc đột xuất ở công ty, tám giờ mới về tới nhà. Anh đi vào huyền quan, Lương Chi Ý đi lên, nhận lấy áo khoác âu phục của anh, tươi cười xinh đẹp:

“Về rồi hả anh.”

Bùi Thầm nhìn ánh đèn sáng lên trong biệt thự, cô gái chờ anh về nhà, anh cảm thấy ấm áp bội phần, giơ tay ôm lấy eo cô, “Ừ, cuối cùng cũng bận xong rồi.”

Lương Chi Ý kiễng chân hôn hai má anh, “Đã ăn cơm chưa?”

“Ừ, hồi nãy đã ăn một chút với Tuyên Hạ, Đồng Châu rồi, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi như nào?”

“Tốt lắm, qua thêm một tuần nữa rồi cho em quay lại công ty nhé? Em thật sự cảm thấy em đã gần như hồi phục rồi, bây giờ cơ thể khỏe mạnh, thật sự không sao nữa rồi.”

“Có thật không?”

Bùi Thầm cúi người, môi kề sát tai cô: “Thế thì tối nay để anh kiểm tra thử, xem có chịu được giày vò không.”

Khuôn mặt mềm mại của cô gái đỏ lên.

Toang rồi, cô chợt cảm thấy bản thân hơi giả dối rồi…

Bùi Thầm thay dép xong, đi vào phòng khách. Lương Chi Ý đi xả nước tắm cho anh, người đàn ông tới phòng vui chơi, rồi thấy Bánh Gạo Nếp ngồi cạnh nôi, đang lấy đồ chơi chơi đùa với em gái.

“Bố, bố về rồi…”

Bánh Gạo Nếp là một đứa bé thích làm nũng, cậu quay đầu thấy Bùi Thầm thì vui mừng chạy bình bịch tới, sau đó được Bùi Thầm ôm lấy, cười khanh khách.

Bùi Thầm thơm cậu bé một cái, bế con gái một hồi, sau đó hỏi Bánh Đậu Đỏ ở đâu, Bánh Gạo Nếp nói: “Anh ở trong phòng ạ.”

Bùi Thầm vào phòng ngủ thì thấy Bánh Đậu Đỏ đang đọc sách trong phòng. Bùi Thầm đi qua, đôi mắt của Bánh Đậu Đỏ sáng lên: “Bố…”

Người đàn ông ôm lấy cậu bé, mỉm cười xoa đầu cậu: “Hôm nay Bánh Đậu Đỏ ở trường mẫu giáo có ngoan không? Có nghe lời thầy cô không?”

“Có ạ, hôm nay con đã ngoan ngoãn ăn cơm ngủ trưa, giáo viên còn khen con nữa đấy.”

“Bánh Đậu Đỏ ngoan thật đấy,” Bùi Thầm nhìn sách trên mặt bàn của cậu bé, “Bánh Đậu Đỏ đang đọc truyện cổ à?”

Bùi Tố gật đầu: “Giáo viên bảo là đọc nhiều sách thì có thể lớn nhanh ạ.”

“Bánh Đậu Đỏ muốn lớn lên đến vậy à?”

Bùi Tố gật đầu, nói với giọng non nớt:

“Mẹ bảo rằng trưởng thành là có thể trở thành nam tử hán, con muốn trở thành nam tử hán, thế thì sau này có thể bảo vệ em gái rồi.”

Hết ngoại truyện bánh bao nhỏ 6.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...