Dụ Dỗ

Chương 24



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Hôn lên tai cậu.”

Sau tiết ba, hai kẻ xui xẻo là Lương Chi Ý và Tuyên Hạ đi theo Phương trượng tới văn phòng.

Phương trượng bảo họ làm xong sách bài tập rồi về, coi như là hình phạt cho việc không tập trung trong giờ học.

Hai người chia nhau ra ngồi, Phương trượng bảo họ ngồi xuống, rồi cười: “Bây giờ ở văn phòng thì có thể hát thỏa thích rồi đấy, đừng ngại.”

“…”

Phương trượng trêu hai người họ xong thì rời khỏi văn phòng đi làm việc khác.

Lương Chi Ý ngồi trước bàn làm việc của anh ta, khuỷu tay đỡ cái đầu vẫn đang còn chìm đắm trong sự xấu hổ, khóc không ra nước mắt.

Không bao giờ được vui vẻ nữa hu hu hu…

Cô làm mấy đề cuối cùng, một lúc lâu sau thì có một cái bóng đổ xuống trước mắt, cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Thầm đi tới bên cạnh bàn, cao gầy phóng khoáng.

Cậu cúi mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng đúng lúc nhìn cô.

Lương Chi Ý lập tức nở nụ cười: “Bùi Thầm, cậu tới xem mình hả?”

Chàng trai đặt báo cáo thực tế xuống đầu bàn, rồi thản nhiên nói: “Nộp tài liệu mà thôi, không phải tới an ủi đồng bào dân tộc Tạng đâu.”

“…?”

Lại còn mỉa mai cô như vậy nữa chứ!

Cô tức giận: “Tại cậu cả đấy, cậu còn cười nhạo mình nữa!”

“Tại tôi ư?”

Cô đuối lý, nhưng vẫn ngẩng đầu nói như đúng rồi: “Thầy chủ nhiệm tới mà cậu cũng chẳng nhắc mình một tiếng gì cả.”

Bùi Thầm nhịn cười, nói lạnh nhạt:

“Thấy các cậu tập trung hát như thế nên không thể không biết ngượng mà làm phiền được.”

“…!” Tức chết mất, cái người này xấu quá đi qwq.

Cô muốn ngừng thích cậu một phút.

Bùi Thầm: “…”

Cô cúi đầu không nhìn cậu, mấy giây sau thì giọng Bùi Thầm mới vang lên: “Hồi nãy tôi đang làm bài, cũng không thấy thầy chủ nhiệm đi xuống.”

Lương Chi Ý nhịn cười, cô viết xong đề cuối cùng, rồi đứng lên, ngạo kiều nói: “Được rồi, mình tha thứ cho cậu đấy.”

Cô gái nghĩ tới một chuyện, “Phải rồi Bùi Thầm, chiều nay mình đã nhận được thông báo của trường rồi, mình có thể tham gia đội hậu cần cho trận bóng rổ của mấy cậu rồi đấy.”

Chàng trai có chút ngạc nhiên, “Cậu muốn tham gia đội hậu cần ư?”

“Đúng vậy đó.”

Bùi Thầm chợt nghĩ tới Lương Đồng Châu, đôi mắt thoáng u ám.

“Tại sao?”

Cô gái đối diện với ánh mắt của cậu, đôi mắt lấp lánh như sao trời, cô chống bàn ghé sát vào tai cậu, nói nhẹ nhàng: “Bởi vì có cậu đấy, không thì vì sao nữa?”

Bùi Thầm nghe thế, đối diện với khuôn mặt trong trẻo của cô gái, dưới mắt kính, khuôn mặt vốn tối tăm bình tĩnh lại lặng lẽ dao động, đôi môi mỏng hơi căng ra.

Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của cậu, rồi khẽ lẩm bẩm: “Nghe nói trận bóng rổ lần này rất quan trọng, mình cũng muốn đóng góp một phần sức lực. Thật ra mình vốn chỉ muốn làm hậu cần cho một mình cậu mà thôi.”

Chàng trai cúi mặt xuống nói: “Không cần đâu, hậu cần mệt lắm.”

“Không sao, tục ngữ có nói, đằng sau mỗi một người đàn ông thành công luôn có một người phụ nữ lặng lẽ trả giá, mình hưởng thụ công việc này.”

Bùi Thầm: “…” Cái quái gì vậy?

“Thế nào, nghĩ như này có phải cảm động lắm không hả?” Cô gái mỉm cười.

Bùi Thầm nghẹn họng đến mức ấn đường nhảy một cái, cậu lạnh nhạt nói: “Còn không cảm động bằng việc nghe cậu hát <Cao nguyên Thanh Tạng>.”

“…”

Có ý gì thế, không thể cho qua chuyện này được đúng không?

Lương Chi Ý tức giận đến mức cầm quyển sách bài tập lên, rồi lườm cậu: “Không muốn để ý tới cậu nữa.”

Cô quay đầu rời khỏi văn phòng. Bùi Thầm nhìn theo bóng dáng cô, khóe môi chuyển động, sau đó một âm thanh biếng nhác tức giận vang lên ở bên cạnh:

“Một người ngoài như mình còn nghe được nữa đấy, hai người có thể đừng liếc mắt đưa tình một cách lồ lộ như vậy không thế? Có thể để ý tới cảm giác của mình một chút không?”

Sắc mặt Bùi Thầm thoáng cứng đờ, cậu quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Tuyên Hạ đang ngồi ở cái bàn phía sau: “Cậu có thể đừng nói linh tinh nữa không?”

Tuyên Hạ nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người vừa nãy, cậu ta xoay bút, cười ha ha: “Chẳng lẽ không phải à? Vả lại cậu đừng cho là mình không nhìn ra được gần đây hai người đã ngầm xảy ra một vài chuyện, mình có hỏa nhãn kim tinh* đấy.”

(*)

Trái tim Bùi Thầm khẽ nhảy lên. Cậu sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn làm việc, cuối cùng nhìn về phía cậu ta: “Thật ra lúc cậu hát <Cao nguyên Thanh Tạng>, mình cũng thấy cảm động lắm.”

Tuyên Hạ: “…”

Móa nó chứ cái người này bị hâm à!!

***

Khúc nhạc đệm <Cao nguyên Thanh Tạng> qua đi, mọi người lại tiếp tục tiến tới trong cuộc sống học tập ngày này qua ngày khác, nhưng với Bùi Thầm mà nói, ngoài học tập ra thì một chuyện quan trọng khác chính là chuẩn bị cho giải đấu bóng rổ liên trường.

Sau khi tiết thứ ba của chiều thứ sáu kết thúc, toàn bộ thành viên tập hợp ở sân bóng rổ tiến hành huấn luyện.

Sau khi kết thúc huấn luyện thể lực cơ bản, huấn luyện viên nói: “Hôm nay chúng ta phải đấu nội bộ, đội một đấu với đội hai, để nhóm các em có thể hiểu thêm về đồng đội của mình, hòa hợp tốt hơn.”

Trong mấy lần huấn luyện này, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thi đấu.

Biết được chuyện này, tất cả mọi người hưng phấn xoa tay, cười nói bảo với nhau rằng lát nữa phải đè bẹp đối phương.

Lương Đồng Châu nghe thế thì giơ tay ra hiệu với huấn luyện viên, khi mở miệng giọng cậu có phần biếng nhác: “Thưa huấn luyện viên, em muốn đổi với Vương An ạ, em sang đội hai làm hậu vệ.”

Đám con trai ở xung quanh nghe thế thì mỉm cười, “Đồng Châu là nội gián đội một cử tới đấy!”

“Đâu có, chủ yếu là do cậu ấy muốn giúp đội hai mấy cậu thôi ha ha ha.”

“Ấy, cậu ấy đang muốn đấu đối kháng* với người nào đó đấy à?”

(*)

Ánh mắt của Lương Đồng Châu đúng lúc đối diện với đôi mắt của Bùi Thầm, cậu ta cười mở miệng nói:

“Dù sao thì cũng chỉ là một lần huấn luyện mà thôi, đúng lúc mình cũng muốn đổi một cách thức khác để hiểu hơn về thành viên của đội một chúng ta.”

Mọi người nghe hiểu ẩn ý trong lời nói này, nhận ra mùi thuốc súng mà Lương Đồng Châu đang khơi mào thì sôi nổi nở nụ cười.

Sang đội hai chơi hậu vệ, rõ ràng là đang muốn so bì với Bùi Thầm đây mà.

Sao huấn luyện viên lại không nhìn ra được bầu không khí giữa bọn họ, nhưng thật ra kiểu tâm lý này cũng có lợi cho việc phát huy thực lực của bọn họ nên anh ta đồng ý.

Mọi người đến bên cạnh sân làm công tác chuẩn bị. Tuyên Hạ vỗ bả vai Bùi Thầm, thấp giọng cười nói:

“Đây rõ ràng là đang nhằm vào cậu đấy người anh em à.”

Bùi Thầm nghe thế thì mở nắp chai ra uống ngụm nước, vẻ mặt hờ hững, cũng không bận tâm chuyện này.

“Không sao, lát nữa mình phối hợp với cậu.”

Tuyên Hạ nói xong, lúc này mấy chàng trai nhóm Lương Đồng Châu ở bên cạnh đi tới.

Khi tới trước mặt, Lương Đồng Châu nhìn về phía Bùi Thầm, rồi nhếch môi cười, âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy:

“Tôi đã chờ mong ngày hôm nay từ rất lâu rồi, thật sự muốn xem thử rốt cuộc là cậu có thực lực gì để thay thế anh em của tôi. Ngại quá, nói thật thì, tôi rất không phục cậu.”

Bùi Thầm cụp mắt, cậu đặt nước xuống ghế, rồi đi về phía sân bóng, chỉ bỏ lại một câu nói thờ ơ: “Không sao cả.”

Chơi xong thì sẽ biết thôi.

Hai đội tiến vào sân, cùng với tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Mọi người nhanh chóng tiến vào trạng thái thi đấu thể thao, Lương Đồng Châu rõ là đang nhằm vào Bùi Thầm, cậu ta nhìn chằm chằm cậu, muốn chặt đứt mỗi một con đường chuyền bóng cho đồng đội của cậu.

Mà những thành viên khác của đội hai cũng rất phối hợp với Lương Đồng Châu, bao vây Bùi Thầm.

Bùi Thầm dẫn bóng, Lương Đồng Châu đề phòng sít sao. Bùi Thầm nhìn Tuyên Hạ, chỉ một ánh mắt, người bạn thân nhiều năm đã ngầm hiểu ngay, sau đó Bùi Thầm làm một động tác giả, rồi chuyền bóng vào tay Tuyên Hạ.

Tuyên Hạ ném một cái, bóng vào rổ một cách chính xác.

“Uầyyy…”

Tiếng vỗ tay của đội một vang lên, sự ngạc nhiên lướt qua đáy mắt Lương Đồng Châu.

Cậu ta còn chưa thấy rõ Bùi Thầm làm động tác gì mà đối phương đã chuyền bóng đi rồi?!

Trận đấu tiếp tục, quyền giành bóng được hoán đổi. Lương Đồng Châu dẫn bóng, sau một vài dấu hiệu gây nhiễu thì cũng ghi điểm một cách nhẹ nhàng.

Chàng trai liếc về phía Bùi Thầm, mỉm cười bất cần.

Sau đó, cậu ta càng kèm Bùi Thầm chặt hơn, hai chữ ‘nhằm vào’ thể hiện rõ ra trên mặt. Bùi Thầm cảm nhận được, nhưng căn bản không hề có dấu hiệu muốn đấu với cậu ta, chỉ tập trung thực hiện chiến thuật của mình.

Sau một vài động tác giả, Bùi Thầm dễ dàng lừa gạt từng tầng phòng thủ, bước chân mạnh mẽ linh hoạt tới bên dưới bảng rổ, hai bước lên rổ*, nhanh chóng ghi điểm.

(*)

Các thành viên hô to trâu bò.

Bùi Thầm thoáng thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống dọc theo đường cong trên cơ thể cường tráng đang căng chặt. Dưới mái tóc đen và hàng mày sáng, đường nét khuôn mặt vốn lạnh nhạt nay lại có phần ngạo mạn ngang bướng vốn bị đè nén ngày thường. Cậu ngước mắt lên, lạnh nhạt đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Lương Đồng Châu.

Tôi tới anh đi mấy hiệp, hai bên thay nhau ghi bàn.

Càng chơi thì Lương Đồng Châu lại nhận ra, mỗi một động tác của của Bùi Thầm đều cực kì trơn tru gọn gàng, kỹ thuật vừa sắc bén vừa nhẹ nhàng, tựa như đang đùa giỡn đối thủ trong lòng bàn tay.

Tựa như chỉ cần cậu muốn ghi điểm thì sẽ ghi được điểm, nếu muốn giúp thành viên trong đội ghi điểm thì cậu cũng có thể làm được. Cậu khống chế tiết tấu tấn công, cả trận đấu như biến thành sân nhà của cậu.

Cho dù thực lực của Lương Đồng Châu có cực kỳ mạnh đi chăng nữa, thì dưới sự phối hợp ăn ý của Bùi Thầm và Tuyên Hạ, suốt cả quá trình đội một luôn lấn át đội hai bọn họ.

Qua lần thi đấu này, toàn bộ những tiếng bàn tán vốn âm thầm nghi ngờ thực lực của Bùi Thầm lúc ban đầu đã biến mất hết.

Sau khi trận đấu kết thúc, huấn luyện viên cho mọi người nghỉ ngơi mười phút. Lương Đồng Châu và mấy người bạn đi uống nước. Có mấy người chưa từng thấy Bùi Thầm chơi bóng rổ vẫn còn đờ người ra chưa bình tĩnh lại được:

“Đệt mợ, cái cậu Bùi Thầm đó là thể loại quỷ quái gì thế?!”

“Hồi nãy khi cậu ta chuyền bóng đi mình cũng chưa phản ứng lại được…”

Lương Đồng Châu nhìn về phía Bùi Thầm ở cách đó không xa, một hồi lâu sau thì vỗ vai người anh em, nhếch khóe môi: “Huấn luyện viên bảo cậu ta thay thế vị trí của cậu, về tình thì quả thực có thể tha thứ.”

“Ấy?” Người này có cần phải lật mặt nhanh vậy không!

Ở bên kia, Bùi Thầm đang nghỉ ngơi, một lúc lâu sau thì thấy Lương Đồng Châu đi về phía cậu.

Khi tới trước mặt, Lương Đồng Châu liếm môi, xoa cái gáy, có chút mất tự nhiên mở miệng nói: “Hồi nãy khi gần kết thúc hiệp một, lượt bóng đó của cậu được chuyền đi như nào vậy?”

Bùi Thầm hơi ngớ ra, sau đó lấy quả bóng dưới đất lên, chậm rãi làm mẫu cho cậu ta.

Lương Đồng Châu xem xong, “Thì ra là thế…”

Thấy Bùi Thầm hoàn toàn không hề lạnh lùng với cậu ta dù trước đó cậu bị nhằm vào, cậu ta bỗng cảm thấy bản thân có chút ngây thơ hẹp hòi, cuối cùng mở miệng nói:

“Xin lỗi cậu nhé, trước đây thái độ có chút xéo sắc, chỉ là tôi cảm thấy cậu chưa làm gì cả mà huấn luyện viên đã cho cậu vào chơi ở vị trí chủ lực nên tôi thấy tức dùm anh em của tôi. Bây giờ tôi đã biết cậu thật sự giỏi hơn cậu ấy, tôi phục rồi.”

Mặt mày Bùi Thầm có phần dịu đi: “Không sao, dù sao thì chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt với những đối thủ khác.”

Thế nên hồi nãy khi ở trên sân cậu đã không phối hợp với Lương Đồng Châu khơi mào chiến tranh. Mục tiêu của cậu chỉ có một, vậy nên cậu căn bản sẽ không để bụng những chuyện khác.

Nói chuyện với nhau xong, bầu không khí căng thẳng giữa các chàng trai cũng biến mất. Tuyên Hạ ở bên cạnh mỉm cười giảng hòa: “Tụi mình đều là đồng đội với nhau mà, hơn nữa trong tương lai hai người còn phải chơi phối hợp nữa đấy.”

Lương Đồng Châu mỉm cười, nhìn về phía Bùi Thầm: “Thế chơi 1:1 xem nhé? Tôi vẫn còn muốn trao đổi với cậu một chút.”

Bùi Thầm đồng ý.

Vì thế hai người lại vào sân chơi thêm một hiệp, lúc này không mang theo cảm xúc gì, chỉ đơn giản là trao đổi về mặt kỹ thuật.

Sau khi chơi xong, hai người ra khỏi sân. Lương Đồng Châu nhếch khóe môi, vừa uống nước vừa nói với Bùi Thầm: “Cậu chơi tốt thật đấy, hèn gì chị tôi cứ bảo vệ cậu suốt, nói cậu đỉnh cực kì.”

Ấn đường của Bùi Thầm khẽ nhích, “Chị cậu ư?”

“Chính là bạn cùng bàn của cậu đó.”

Sắc mặt Bùi Thầm khựng lại. Lương Đồng Châu thấy dáng vẻ chưa phản ứng lại được của cậu thì tiện miệng nói: “Chị ấy là chị tôi, năm nay hai chúng tôi cùng chuyển tới trường THPT Số 1.”

Bùi Thầm nghe thế thì ngẩn ra, rồi lập tức hiểu được tất cả mọi chuyện.

Đúng vậy, hai người họ đều mang họ Lương, sao lúc ban đầu cậu lại không nhận ra vậy chứ…

Bùi Thầm có chút mất tự nhiên hỏi: “Cậu với chị cậu, trông có vẻ không giống nhau lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, từ nhỏ tới lớn ai gặp hai người bọn tôi thì đều nói thế cả. Tôi giống bố, còn chị ấy giống mẹ,” Lương Đồng Châu khẽ “Chậc” một tiếng, “Nhưng rõ ràng là giá trị nhan sắc của tôi cao hơn một chút.”

“…”

Bùi Thầm phát hiện cái tính yêu bản thân của hai chị em nhà này lại rất giống nhau.

Sau khi nghỉ ngơi xong, huấn luyện viên bảo mọi người tập hợp, rồi tổ chức một cuộc họp phân tích sơ qua, tổng kết những vấn đề trong trận đấu vừa rồi, các thành viên trong đổi cũng hiểu nhau hơn.

Tới gần sáu giờ thì buổi huấn luyện kết thúc.

Mấy chàng trai tới phòng thay đồ. Lương Đồng Châu đi tìm nhóm Bùi Thầm và Tuyên Hạ, “Đi thôi, ăn với nhau bữa cơm nhé?”

Kể từ lúc Bùi Thầm gia nhập tới nay, ngoài việc huấn luyện ra thì mấy thành viên đội bọn họ chưa giao lưu lần nào cả, hôm nay thi đấu xong lại khiến đám con trai trở nên thân quen. Lương Đồng Châu nói đúng lúc tới giờ cơm, mọi người ra bên ngoài trường ăn bữa cơm rồi lại về nhà, dù sao ngày mai cũng không đi học.

Tuyên Hạ nói không thành vấn đề, Bùi Thầm cũng đồng ý, sau đó nhắn tin báo cho Bùi Vĩnh Hạ một tiếng.

Có vài người có việc phải về, nên chỉ còn tám người, mọi người thay đồ xong thì ra ngoài sân bóng rổ. Lương Đồng Châu đúng lúc nhận được một cuộc gọi, là Lương Chi Ý gọi tới, cậu nghe máy, “Sao vậy?”

“Đội hậu cần bọn chị mới họp xong, mấy em huấn luyện xong chưa?” Vào tiết thứ tư của chiều nay đội hậu cần cũng tổ chức một cuộc họp nhỏ, vừa kết thúc thì cô lập tức gọi điện thoại tới.

“Vừa xong, đám con trai bọn em chuẩn bị đi ăn bữa cơm.”

Đôi mắt của Lương Chi Ý sáng lên, hỏi thử: “Các em có mấy người? Là toàn bộ thành viên của đội hả?”

“Sao vậy? Chị muốn tới à?”

“Ờ thì…hai người bạn lớp chị thì sao?” Cô cố ý không nhắc tới mỗi Bùi Thầm.

“Tuyên Hạ và Bùi Thầm á? Hai người họ đều tới cả.”

Lương Đồng Châu nói xong thì Bùi Thầm đang đi cùng không khỏi nhìn sang, ánh mắt thoáng dao động.

Mấy giây sau, Lương Đồng Châu nói câu “Gặp ở cổng trường nhé.”, rồi cúp máy. Mấy người anh em ở bên cạnh Lương Đồng Châu tò mò hỏi: “Đồng Châu à, là chị cậu hở?”

“Đúng vậy, chị ấy bảo đúng lúc chị ấy chưa ăn cơm, nên ăn cùng chúng ta.”

Mấy chàng trai đều đã từng gặp Lương Chi Ý, cảm thấy cô vừa xinh đẹp vừa cởi mở, nghe thấy lời này thì kích động nở nụ cười: “Đồng Châu này, mình nói thẳng nhé, mình muốn làm anh rể cậu.”

“Mình cũng muốn ha ha ha ha.”

Lương Đồng Châu cho mỗi người bọn họ một cước, cười mắng: “Mấy cậu nghĩ xa quá đấy, cút ra xa hộ mình cái…”

Tuyên Hạ đi đằng trước nghe thế thì mỉm cười quàng vai Bùi Thầm, thấp giọng đùa giỡn: “Bọn họ tranh giành gì chứ, không biết người anh rể tương lai thực sự là cậu sao?”

Bùi Thầm: “…”

Cậu đẩy Tuyên Hạ ra.

Tuyên Hạ lại ghé lại gần: “Mình nói cậu này, chắc chắn là Lương Chi Ý tới vì cậu. Cậu không nghe hồi nãy cậu ấy còn hỏi Lương Đồng Châu là cậu có ở đây hay không à?”

Chàng trai cụp mắt, không nhìn rõ được mặt mày trong màn đêm tăm tối.

Khi tới cổng trường, Lương Chi Ý đã chờ ở đấy.

Cô gái đứng dưới đèn đường, mặc áo sơ mi và váy ngắn, khoác một chiếc áo lông mỏng ở bên ngoài, đôi chân thẳng tắp thon dài, làn da trắng tựa tuyết mùa xuân, yêu kiều xinh đẹp.

Bùi Thầm ngước mắt lên, vô thức nhìn về phía cô, lại phát hiện đúng lúc cô cũng đang nhìn cậu, đôi mắt hạnh cong cong mỉm cười, tô điểm thêm một chút sắc thái dịu dàng trong màn đêm.

Ánh mắt của Bùi Thầm không khỏi dừng nơi cô hai giây, sau đó lại đè nén, nhanh chóng quay đi.

Bên cạnh Lương Chi Ý còn có Quý Phỉ Nhi. Đám con trai đi tới trước mặt, mấy người anh em của Lương Đồng Châu chào hỏi Lương Chi Ý, cô cười chào hỏi bọn họ, cuối cùng quơ cái tay của Quý Phỉ Nhi: “Bạn thân nhất của mình, mình đưa cậu ấy tới cùng.”

Quý Phỉ Nhi mặc một chiếc áo khoác lông màu vàng nhạt, búi một búi tóc đáng yêu. Cô nàng đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lương Đồng Châu, hai lúm đồng tiền chợt lún vào, mắt cong lên: “Hello~Mình tới ăn chực.”

Lương Đồng Châu nhìn cô ấy mấy giây, rồi cụp mắt nhếch môi một cái, sau đó nói: “Thế đã nghĩ xong chưa, đi đâu ăn đây?”

Lương Chi Ý: “Đâu cũng được, mấy em muốn đi đâu?”

“Quán nướng than ở gần trường đó hình như cũng khá được, có muốn tới thử không? Có cá nướng với thịt nướng.” Có người đề nghị.

Những người khác không có ý kiến gì, vì thế nhóm người lập tức xuất phát tới quán ăn tên ‘Hồng Hồng Hỏa Hỏa’ này.

Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi đi tuốt ở đằng trước, cô nàng kéo tay Lương Chi Ý, vờ như lơ đãng quay đầu nhìn mấy cậu chàng đi phía sau, rồi meo meo nói: “Em trai cậu đẹp trai thật ý.”

Lương Chi Ý nở nụ cười, “Gì thế? Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì lát nữa trên bàn cơm mình giới thiệu cho cậu nhé?”

Quý Phỉ Nhi đấm cô một cái, “Đừng có nói lung tung, chỉ đơn giản là mình thấy em trai cậu đẹp trai thôi. Cậu cho rằng mình giống cậu, thấy Bùi Thầm là đi không nổi nữa à?”

Lương Chi Ý mỉm cười túm búi tóc của cô ấy: “Không sao, nếu cậu có ý định làm em dâu mình thì mình có thể giúp cậu.”

Hai má Quý Phỉ Nhi đỏ bừng lên, hung tợn lườm cô: “Nếu cậu dám làm chuyện vớ vẩn gì, thì cẩn thận mình nói cho em trai cậu là cậu thích Bùi Thầm đấy, hừ.”

“Cậu dám.”

Cô gái nhớ tới Bùi Thầm thì cũng quay đầu lén liếc về phía chàng trai đang đi phía sau.

Bùi Thầm đang nói chuyện với Tuyên Hạ ở bên cạnh, cậu thoáng cảm giác được điều gì đó, vừa đưa mắt nhìn thì đối diện với ánh mắt của Lương Chi Ý. Cô lặng lẽ cong mày, nở nụ cười vừa tinh ranh vừa đáng yêu.

Bùi Thầm sững ra, sau đó đôi mắt màu nâu sẫm nhanh chóng quay đi.

Lương Chi Ý thấy đã chọc được cậu thì vẻ tươi cười càng rõ rệt hơn, cô không nhìn nữa. Quý Phỉ Nhi quan sát suốt cả quá trình thì tặc lưỡi hai tiếng: “Xem hai cậu kìa, cảm giác như đang yêu đương lén lút ý.”

Lương Chi Ý liếc cô nàng một cái, “Hai đứa mình thì yêu đương lén lút gì được chứ, cùng lắm là tình bạn thân thiết thuần khiết mà thôi.”

“Chậc…”

Mọi người đi tới quán cơm. Sau khi đi vào Lương Đồng Châu tìm chủ quán mở một phòng bao, cậu cùng hai anh chàng đi gọi món, những người còn lại thì tới phòng bao trước.

Trong phòng bao là một chiếc bàn tròn lớn, Bùi Thầm và Tuyên Hạ lần lượt ngồi vào bên trong, hai cô gái đi theo sau lưng. Tuyên Hạ thấy Lương Chi Ý ở đằng sau thì kéo Bùi Thầm một cái, rồi đi lên trước cậu: “À ờ, mình muốn ngồi ở vị trí trung tâm.”

Bùi Thầm: “…”

Nhóm người ngồi xuống, Lương Chi Ý ngồi cùng Bùi Thầm. Nhân viên phục vụ đưa một chậu nước sôi lên để mọi người tráng bát đũa.

Nước sôi theo cái bàn xoay được chuyển tới trước mặt Lương Chi Ý. Cô cầm bát đũa để vào chậu, một hồi lâu sau thì dùng đũa gắp từng thứ một lên, tay định chạm vào, lại phát hiện nóng cực kì, trong một chốc không lấy được.

Cô chờ mấy giây, chàng trai ở phía đối diện đang chơi di động, giơ tay muốn chuyển đậu phộng tới trước mặt. Trong nháy mắt Lương Chi Ý không phản ứng lại được, cái cốc thủy tinh đang được đũa gắp rớt vào chậu, nước bắn tung tóe ra ngoài.

Bùi Thầm lập tức đè cái bàn xoay đang di chuyển lại, Lương Chi Ý sợ tới mức rụt tay về ngay tắp lự, bên cạnh có người mắng: “Người ta vẫn đang tráng bát đấy!”

Chàng trai ở phía đối diện ngẩng đầu thấy thì ngạc nhiên: “Xin lỗi nhé chị Chi Ý, em không nhìn thấy, em sai rồi…”

Mu bàn tay của Bùi Thầm bị mấy giọt nước sôi bắn phải rồi dần đỏ lên, cậu đưa mắt nhìn về phía cô gái, nói với giọng thản nhiên: “Tay không bị làm sao đấy chứ?”

Lương Chi Ý mỉm cười lắc đầu: “Không sao, may mà mình phản ứng mau, cậu không bị bỏng đấy chứ?”

Bùi Thầm chỉ nói không bị.

Sau khi tráng bát đũa xong, mấy người gọi món vẫn chưa về. Lương Chi Ý quay đầu nhìn về phía Bùi Thầm, hoạt bát nói: “Bùi Thầm à, mình hơi khát, cậu đi mua trà sữa với mình nhé? Bên ngoài trời tối quá, mình không muốn đi một mình.”

Chàng trai đưa mắt nhìn cô: “Sao cậu không bảo Quý Phỉ Nhi đi cùng cậu?”

Lương Chi Ý nhìn về phía Quý Phỉ Nhi, cô nàng lập tức hiểu ý, xua tay nói: “Mua một cốc giúp mình nhé, mình không đi đâu, mình muốn ngồi đây chơi di động.”

Cô gái quay đầu, đôi mắt chớp chớp như đang cầu xin nhìn về phía Bùi Thầm. Bùi Thầm im lặng mấy giây, rồi đành phải đáp ứng.

Hỏi những người khác một lượt, không ai muốn uống trà sữa, rồi hai người ra khỏi phòng bao.

Khi ra ngoài thì đúng lúc Lương Đồng Châu và mấy cậu con trai gọi món xong đi tới, nhìn thấy hai người thì nói: “Mấy cậu đi đâu thế?”

“Bọn chị đi mua đồ uống.”

Lương Đồng Châu còn chưa kịp nghĩ gì nhiều thì Lương Chi Ý đã đi trước rồi.

Khi ra tới bên ngoài quán, Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô: “Muốn uống gì?”

Đôi mắt cô gái lướt một vòng, cuối cùng nói muốn nếm thử quán trà sữa ở gần bến xe buýt.

Thật ra uống trà sữa không phải là chính yếu, chủ yếu là cô muốn ở cùng cậu một lát.

Thật ra ở gần đó có ba bốn quán, nhưng khi nghe thấy cô gái bảo muốn tới quán xa hơn một chút đó, Bùi Thầm không hề phản đối, cậu thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Hai người đi về phía trước, khi ngang qua một ngõ hẻm, cô kéo ống tay áo của cậu: “Đi đường này đi, đường tắt đấy.”

Hai người đi vào con ngõ, nơi này yên tĩnh hơn ngã tư đường ở bên ngoài rất nhiều.

Lương Chi Ý đút hai tay vào túi áo khoác, bước chân nhẹ nhàng. Cô đưa mắt nhìn về phía Bùi Thầm, đuôi mày nhướng lên: “Bùi Thầm à, hôm nay mấy cậu huấn luyện thế nào? Trận đấu vòng loại đầu tiên của mấy cậu là vào hôm nào vậy?”

“Thứ ba tuần sau nữa, nhưng không phải ở trường THPT Số 1 mà là ở trường khác.” Các trường cấp ba bốc thăm, phân chia sân nhà sân khách.

“À…Hôm nay mình nghe giáo viên đội hậu cần bảo là, bọn mình chỉ phụ trách hậu cần những trận đấu được tổ chức tại trường chúng ta. Mình vốn tưởng là sẽ phải theo đội bóng rổ mấy cậu chạy khắp nơi đấy.”

“Thế thì tiện hơn nhiều.”

Đội hậu cần của từng trường phụ trách việc hậu cần của hai đội bóng rổ thi đấu ở trường mình. Thứ nhất là dù sao mọi người cũng là học sinh, còn bận chuyện bài vở, nên sẽ không đến mức chiếm dụng thời gian của mọi người, thứ hai là cũng tiết kiệm chi phí di chuyển nguồn nhân lực.

Cô khẽ thở dài: “Mình cho rằng mình có thể nhanh chóng được thấy cậu chơi bóng rổ đấy.”

Bùi Thầm thấy dáng vẻ hụt hẫng của cô, cảm nhận được sự mong chờ của cô thì trái tim chợt nảy sinh cảm xúc khó có thể nói rõ.

Lương Chi Ý hỏi: “Phải rồi Bùi Thầm này, cậu chơi ở vị trí nào vậy?”

“Hậu vệ dẫn bóng.”

Thật ra cậu có thể chơi được ở bất cứ vị trí nào. Trước đây cậu chơi vị trí hậu vệ ghi điểm nhiều hơn.

Cô hiểu ra rồi gật đầu, “Mong chờ quá đi, thế cậu và em trai mình ở cùng một đội à? Lương Đồng Châu ý.”

“Ừ.”

“Mình nói cậu này, đôi khi nó ngây thơ lắm, nếu nó chọc giận cậu thì cậu đừng so đo với nó nhé, mình nhất định sẽ xử nó dùm cậu.”

Bùi Thầm cũng nghe ra được là tuy Lương Chi Ý miệng thì bảo ghét, nhưng tình cảm giữa hai chị em vẫn rất tốt, “Cậu ấy tốt lắm.”

Lương Chi Ý mỉm cười, khẽ hừ hai tiếng: “Không ngờ người như nó lại còn được khen ngợi cơ đấy.”

Nói chuyện suốt quãng đường, cuối cùng hai người cũng tới quán trà sữa. Lương Chi Ý gọi hai cốc cho cô và Quý Phỉ Nhi, lại hỏi Bùi Thầm thích uống gì, chàng trai bảo không uống, cô lại cố ý gọi cho cậu một cốc trà chanh kim quất, dù sao thì cậu đã đi cùng cô tới đây.

Khi mua xong, cô đưa trà chanh kim quất cho cậu, cười hì hì: “Cậu cũng đã tới đây mua với mình rồi, xem như cậu nếm thử hương vị hộ mình vậy.”

Chàng trai đành phải nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.

Hai người quay trở về. Lương Chi Ý thấy khát nên vội vàng cắm ống hút, uống mấy ngụm.

Bùi Thầm cụp mắt thì thấy cô gái đang cực kì tập trung uống trà hoa quả, quai hàm phồng lên, dưới ánh đèn đường hai má trắng ngần mềm mại nhuốm vầng sáng dịu dàng, có thêm một chút đáng yêu ngây thơ.

Hai người đi về phía trước, đúng lúc có một bạn nam cùng lớp đi tới từ phía đối diện, rồi nhìn thấy Lương Chi Ý và Bùi Thầm đi riêng với nhau, “Ấy, lớp trưởng, Lương Chi Ý…”

Cô gái lịch sự chào hỏi cậu ta. Cậu ta đi ngang qua bọn họ, cứ bước một bước lại quay đầu ba lần nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Cho đến khi hai người rẽ vào con ngõ nhỏ, cậu chàng mới không thấy được bọn họ nữa. Lương Chi Ý nhìn về phía Bùi Thầm, nói với vẻ lo lắng: “Bùi Thầm à, liệu cậu ta có hiểu nhầm là bọn mình đang hẹn hò không? Mình có cần tìm cậu ta giải thích một chút không?”

Sắc mặt Bùi Thầm thoáng cứng đờ, “Không cần.”

“Tại sao?” Cô cười, “Chẳng lẽ cậu không sợ bị lan truyền tai tiếng với mình à?”

“…Cây ngay không sợ chết đứng, cậu mà giải thích thì trái lại sẽ bị nghi là giấu đầu hở đuôi.”

Lương Chi Ý cong mày, ngón tay níu góc áo cậu. Cô nhìn cậu, ánh mắt đong đưa: “Cây ngay không sợ chết đứng thật à?”

Bùi Thầm đối diện với ánh mắt quyến rũ của cô, quai hàm cậu bạnh ra, đáy mắt nhuốm một vầng sáng mịt mờ, “Mau về thôi.”

Bùi Thầm xoay người đi về phía trước. Lương Chi Ý không khỏi nở nụ cười, cái người này đúng là không chịu được việc bị trêu chọc mà.

Cô đi theo, cúi đầu hút trà hoa quả, rồi lại bắt đầu có suy nghĩ đùa giỡn cậu, chưa đi được mấy bước thì cô đã kéo góc áo của cậu lần nữa, hoạt bát gọi: “Bùi Thầm ơi Bùi Thầm…”

Sẻ con gọi hoài gọi mãi, cuối cùng chàng trai cúi đầu nhìn cô, Lương Chi Ý mím môi nín cười: “Mình nói cho cậu một chuyện cực kì quan trọng, cậu nghe thử nhé.”

Bùi Thầm không biết cô muốn bày trò gì, cậu không tin mà đi tiếp. Lương Chi Ý nở nụ cười: “Thật mà, có chuyện thật đó, mình không lừa cậu đâu.”

Cô gái líu lo một hồi lâu, Bùi Thầm thoáng dừng bước, cuối cùng quay đầu nhìn cô. Lương Chi Ý nhướng đuôi mày, vẫy tay với cậu: “Cậu ghé sát chút coi, mình phải lén nói với cậu.”

“…”

“Ôi dời mình không lừa cậu đâu…”

Thấy cậu lần lữa làm thinh, cô kiễng mũi chân lên, ai ngờ đúng lúc chàng trai lại hơi cúi người xuống.

Đôi môi đỏ của cô vừa khéo hôn lên tai cậu.

Bốn bề vắng lặng, vầng trăng khuyết ngoi lên soi sáng nơi chân trời.

Dưới ánh đèn đường lọ mọ, một con muỗi nhẹ nhàng bay qua, hai người đứng rất sát, hương hoa sơn chi thoang thoảng lay động trong không khí, vừa ngu ngơ vừa mập mờ.

Bùi Thầm cảm giác được xúc cảm mềm mại từ tai truyền tới, cậu đờ người ra.

Vành tai lạnh lẽo lập tức bốc cháy.

Lương Chi Ý ngớ ra, sau đó phản ứng lại. Mặt mày cô cong lên, tiếng lẩm bẩm mang nét cười khẽ lọt vào tai Bùi Thầm:

“Không có gì đâu…mình chỉ muốn nói là, trà chanh kim quất này ngọt cực kì.”

Hết chương 24.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...