Dụ Dỗ

Chương 41



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Vô cùng muốn ở bên cô.”

Cô gái nghe thấy lời Lương Thiên Minh nói, đầu nổ bùm một tiếng, kinh ngạc:

“Tại sao vậy ạ?”

Đang yên đang lành sao cô lại phải tới tỉnh khác học chứ?

Lúc này Trọng Tâm Nhu nghe tiếng thì cũng đi tới, kéo tay con gái, bảo cô vào phòng sách, rồi ngồi xuống sô pha: “Nào.”

Lương Chi Ý nhìn về phía người mẹ không hề ngạc nhiên chút nào, cô bất ngờ: “Mẹ, mẹ cũng biết chuyện này ư?”

“Chi Ý à, con khoan hãy kích động, chuyện này là mẹ và bố cùng nhau bàn bạc rồi quyết định.”

“Cùng nhau bàn bạc ư? Nhưng tại sao không ai hỏi ý kiến của con và Đồng Châu vậy? Chẳng phải bây giờ con đang học yên ổn ở trường THPT Số 1 sao?”

Lương Thiên Minh lấy một tờ giấy ra khỏi ngăn kéo, rồi chậm rãi đi tới bên cạnh cô, sắc mặt nghiêm túc:

“Chi Ý à, nếu con cứ nhất quyết muốn hỏi tại sao, thì bố sẽ nói cho con, là vì Bùi Thầm.”

Cô gái ngẩn ra.

Bùi Thầm ư…

Trọng Tâm Nhu thở dài: “Bố mẹ nghe người khác nói là con đang theo đuổi người ta, bao gồm cả việc con tới bệnh viện với cậu ấy lúc trước nữa, thật ra bố mẹ đã nhìn ra từ lâu rồi, chỉ là chưa nói mà thôi.”

Lương Chi Ý ngơ ngác, rồi thấy Lương Thiên Minh đưa thứ gì đó cho cô xem: “Đây là hóa đơn thẻ tín dụng vào tháng mười hai của con, con chuyển cho bệnh viện một trăm nghìn tệ là định chữa chân cho thằng bé đó đúng không?”

Lúc ấy Lương Chi Ý đã chuẩn bị tiền xong xuôi, cô ngây thơ cho rằng mình không tìm mẹ phẫu thuật cho Bùi Thầm thì Trọng Tâm Nhu sẽ không biết, nhưng không ngờ được rằng Trọng Tâm Nhu lại biết rõ mọi hành động của cô như lòng bàn tay.

Lương Chi Ý cuống cuồng giải thích: “Bố ơi, bố hiểu lầm rồi, Bùi Thầm cũng không muốn số tiền này, cậu ấy không phải là loại người như bố mẹ tưởng đâu…”

“Bố biết.”

Lương Thiên Minh ngồi xuống sô pha, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, bình tĩnh mở miệng: “Bố biết tuy gia cảnh của đứa trẻ này có chút nghèo khó, nhưng nhân phẩm rất tốt, rất chăm chỉ cố gắng, bố và mẹ con không khinh thường cậu ấy, trái lại bố mẹ còn rất thích cậu ấy nữa là đằng khác.”

“Nếu là như thế, thì tại sao bố mẹ lại muốn…”

“Đúng là bố mẹ cảm thấy cậu ấy rất được, nhưng không có nghĩa là bố mẹ sẽ đồng ý để con và cậu ấy yêu đương vào thời điểm hiện tại. Con phải biết rằng bây giờ chuyện quan trọng nhất của con là học tập, tuy thi đại học không thể quyết định cả cuộc đời con, nhưng nó rất quan trọng với con.”

Cô gái cố gắng giải thích: “Thưa bố mẹ, đúng là con thích Bùi Thầm, nhưng bố mẹ cũng thấy được thành tích của con không kém đi mà, những chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới việc học của con đâu ạ.”

“Nhưng ai có thể đảm bảo rằng sẽ mãi mãi không bị ảnh hưởng chứ? Nếu sau khi ở bên nhau, cãi nhau hoặc là chia tay, thì con nói xem, trạng thái của con sẽ hoàn toàn không bị ảnh hưởng ư?”

Cô gái lắc đầu, cuống cuồng kéo tay Trọng Tâm Nhu, giọng nghẹn ngào: “Bố mẹ ơi, con xin bố mẹ, con có thể không theo đuổi Bùi Thầm nữa, con sẽ cố gắng học tập, nhưng có thể đừng để con tới tỉnh khác học không…”

Cô không thể không gặp cậu được…

“Chi Ý à, đây không đơn giản chỉ là chuyện học, bây giờ đứng trước tình cảm các con vẫn có chút ngây thơ, bố mẹ không muốn con bị tổn thương.”

“Mẹ à…”

Giọng điệu của Lương Thiên Minh có phần nặng nề: “Chi Ý, từ nhỏ tới lớn con muốn làm gì, bố mẹ đều chiều theo con, nhưng chuyện này bố đã quyết rồi, không có nước thương lượng đâu.”

Lương Chi Ý tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên: “Bố mẹ cũng không tôn trọng ý kiến của con, con không chấp nhận!”

“Con có chấp nhận hay không thì con cũng phải tới trường đó học.”

Giọng điệu của Lương Thiên Minh cứng rắn.

Lương Chi Ý giận dữ đến mức chạy thẳng ra khỏi phòng sách, đóng sầm cửa phòng lại.

Trọng Tâm Nhu lo lắng muốn đuổi theo ra xem thử, lại bị Lương Thiên Minh gọi lại: “Để nó bình tĩnh một lát đi, nó cũng cần có một quá trình để chấp nhận chuyện này.”

Trọng Tâm Nhu thở dài một tiếng, “Tối nay em sẽ nói với mẹ một tiếng là không về ăn cơm tất niên. Anh nói xem, hôm nay để Chi Ý biết chuyện này, sợ là nó cũng không còn tâm trạng mà đón Tết nữa…”

Lương Thiên Minh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt mày thản nhiên:

“Sớm muộn gì nó cũng phải biết thôi.”

***

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ trưa tới chập tối.

Bên ngoài cửa sổ, ban ngày dần biến thành trời chiều, sau đó từ từ hòa vào màn đêm, loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo hoa ở phía xa.

Trong phòng ngủ, cô gái nằm trên giường ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chiếc gối thấm đẫm nước mắt.

Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Lương Đồng Châu mở cửa ra đi vào.

Chàng trai đi tới trước mặt cô, dựa vào vách tường nhìn cô, rồi thấp giọng hỏi: “Chị à, chị vẫn ổn chứ?”

Cậu thở dài: “Hồi chiều em cũng nghe bố mẹ nói rồi, thành tích của em không tốt, cũng phải bị tóm đi học hành tử tế. Chị à, chị có đi không?”

Ánh mắt cô không có tiêu cự:

“Em cảm thấy chị có thể không đi được sao?”

“Thật ra ngoài việc không nỡ xa đám anh em của em đó ra thì em vẫn ổn, nhưng em biết là chị…chị là bởi vì Bùi Thầm.”

Đôi mắt cô gái có chút ướt át.

Hồi nãy cô đã tra bản đồ, từ bạn cùng bàn, cô và Bùi Thầm biến thành cách nhau 681 km, đây cũng không phải là khoảng cách muốn gặp là gặp được.

Sau đó Trọng Tâm Nhu đẩy cửa ra đi vào, tới bên cạnh cô: “Chi Ý à, đừng khóc nữa con, dậy ăn cơm tất niên được không?”

Đáy mắt cô gái trống rỗng: “Mọi người ăn đi ạ.”

Bây giờ cô đâu còn tâm trạng mà nuốt nổi cơm chứ.

Giọng Lương Thiên Minh vang lên trước cửa:

“Tâm Nhu à, em dẫn Đồng Châu xuống dưới ăn cơm trước đi, anh và Chi Ý nói chuyện riêng với nhau.”

Trọng Tâm Nhu đành phải đưa Lương Đồng Châu ra khỏi phòng.

Lương Thiên Minh ngồi xuống mép giường, bật sáng chiếc đèn ngủ mờ nhạt, rồi nhìn về phía cô gái:

“Chi Ý à, đầu tiên bố xin lỗi con, không bàn bạc với con về chuyện chuyển trường cho con là quyết định riêng của bố và mẹ con.”

Lương Thiên Minh xoa đầu cô, rồi cảm thán: “Kể từ khi mẹ con sinh các con ra, con và Đồng Châu chính là cục cưng của bố mẹ. Dù hàng ngày bố có bận rộn đến mức nào, ngay cả lúc mệt đến mức thật sự không thể làm gì được nữa, thì chỉ cần nghĩ tới các con, bố sẽ có động lực ngay lập tức. Mọi quyết định mà bố đưa ra cũng không phải suy nghĩ cho bản thân mình, mà là vì các con. Chi Ý à, bố thấy con buồn bã, bố cũng rất đau lòng.”

Sống mũi Lương Chi Ý cay cay, cắn môi không nói lời nào.

“Chi Ý à, bố không phản đối chuyện giữa hai người các con, nhưng không thể ở thời điểm hiện tại được. Hơn nữa con có từng nghĩ tới, liệu quan hệ của hai đứa các con có ảnh hưởng đến chuyện học hành của chàng trai đó hay không không?”

Bùi Thầm và cô khác nhau, cậu cần phải học hành cực kỳ nghiêm túc, thi đậu trường đại học tốt nhất thì mới có thể mang tới cho bố một cuộc sống tốt hơn.

“Nếu các con thích nhau, thì cũng không cần phải nóng vội nhất thời, hãy cho đối phương một chút thời gian để trưởng thành, thi đại học xong rồi lại yêu đương cũng không muộn.”

Cô gái im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Từng giọt nước mắt rớt xuống gối.

***

Vào buổi tối, ánh đèn của vạn nhà hội tụ thành một dải màu neon, nhà nào cũng tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ lúc sum vầy.

Sau khi Bùi Thầm và Bùi Vĩnh Hạ ăn cơm tất niên xong, Bùi Thầm đẩy Bùi Vĩnh Hạ tới phòng khách xem TV, cậu thì vào bếp rửa bát.

Khi đã xong hết, Bùi Thầm vào phòng khách, Gala năm mới của kênh CCTV* đã bắt đầu rồi.

(*)

Bùi Thầm ngồi xuống sô pha, xem Gala năm mới với bố.

Lúc tiết mục tiểu phẩm* trong Gala năm mới đang tới chỗ buồn cười, Bùi Vĩnh Hạ nở nụ cười, rồi đưa mắt nhìn thì thấy trên mặt của Bùi Thầm không có vẻ tươi cười, cả khuôn mặt là vẻ lạnh nhạt.

(*)

Hôm nay từ sau khi Bùi Thầm tặng đồ tết rồi về tới nhà thì Bùi Vĩnh Hạ đã có cảm giác tâm trạng của con trai rất sa sút, cả một ngày đều là như thế.

Tiếng tin nhắn tới vang mấy lần trong di động của chàng trai, Bùi Vĩnh Hạ thấy thế thì nói: “Con trai à, ở nhà hơi chán, con có thể ra ngoài chơi cùng bạn một lúc, bên ngoài tưng bừng lắm.”

Bùi Thầm nhìn TV, giọng thản nhiên: “Không sao đâu bố, con ở nhà với bố.”

Bùi Vĩnh Hạ biết có một vài điều không tiện nói ra lắm, nên không nói thêm gì nữa.

Trong Gala năm mới, tiểu phẩm kết thúc, tới tiết mục hát.

Bùi Thầm cảm giác di động rung lên không ngừng, một lúc lâu sau cậu cầm di động lên, rồi thấy tin nhắn trong nhóm cùng đi biển bắt hải sản lần trước.

[Tuyên Hạ]: Thưa quý vị! Chúc mừng năm mới nhé!

[Quý Phỉ Nhi]: Chúc mừng năm mới!!!

[Phàn Cao]: Chúc mừng năm mới! Năm mới hạnh phúc quá luôn, nhiều món ngon quá trời quá đất!

[Tuyên Hạ]: Anh mập à, xin hãy chú ý cân nặng của cậu đi, ra Tết mình không muốn thấy cậu béo lên mười cân đâu.

[Tri Miên]: Chúc mừng năm mới nhé! Năm mới đúng là dễ khiến người ta mập ra TvT.

[Quý Phỉ Nhi]: Không sao đâu tiểu Cửu à, tụi mình gầy nên có thể ăn nhiều chút ha ha ha.

[Tuyên Hạ]: Cậu sờ bụng của cậu xem, nói lời này mà không thấy chột dạ à?

[Quý Phỉ Nhi]: Đi chết đi, đừng có chọc vào chỗ đau của người ta okay!

Mọi người trêu chọc cười nói, trò chuyện một lát thì phát hiện ba người kia không nói gì, Tuyên Hạ gắn thẻ ba người: [Gia đình ba người này cùng đi đón Tết đấy à?]

Phàn Cao và Quý Phỉ Nhi phá lên cười: [Móa nó chứ gia đình ba người ha ha ha ha ha ha…]

Một lát sau Lương Đồng Châu xuất hiện, ném thẳng một bao lì xì 500 tệ vào nhóm: [Chúc mừng năm mới nhé, hồi nãy mình đang ăn cơm.]

Nhóm người vui vẻ cướp tiền lì xì: [Lương Đồng Châu à cậu có thể đừng có ra dáng nhà giàu mới nổi không ha ha.]

[Lương Đồng Châu]: Mẹ nó, trả lại tiền lì xì cho mình đê.

[Tuyên Hạ]: Chỉ còn hai người chưa xuất hiện nữa thôi, hai người này sao thế, có phải là lén ra ngoài trải qua thế giới của hai người không thế?

[Quý Phỉ Nhi]: @Lương Đồng Châu này, có phải chị cậu đi hẹn hò với Bùi Thầm không thế? Sao tôi nhắn tin cho cậu ấy mà cậu ấy cũng không trả lời vậy?

Sau một lúc lâu Lương Đồng Châu mới trả lời: Không, hôm nay chị ấy có chút việc phải làm, đang ở nhà.

Tuyên Hạ nói trong nhóm, mấy hôm nữa mọi người có muốn hẹn nhau ra ngoài chơi không, mọi người vui vẻ bàn bạc.

Bùi Thầm nhìn tin nhắn trong nhóm, đáy mắt sâu thẳm như mực.

Cuối cùng, cậu để di động xuống.

Rồi khép hờ mắt.

Vào đêm khuya, Bùi Thầm tắm rửa cho Bùi Vĩnh Hạ trước, rồi dìu ông lên giường.

Sau khi cậu tắm xong thì về phòng, lúc này đã hơn mười một giờ.

Cậu ngồi ở mép giường, nhìn khung trò chuyện với Lương Chi Ý trong di động, đặt tay lên nút thực hiện cuộc gọi thoại, nhưng lại lần lữa không ấn xuống.

Cậu muốn gọi điện thoại cho cô.

Nhưng sau chuyện hồi sáng, cậu chợt không biết phải đối mặt với cô như nào, hoặc phải nói là, không biết phải đối mặt với lòng mình như nào.

Cậu chợt nghĩ, có phải là cậu vốn không có tư cách để thích cô hay không.

Bùi Thầm nhìn căn phòng, hình ảnh cô gái từng ngồi ở chỗ này, mỉm cười nhìn về phía chùm hoa quế bên ngoài cửa sổ xuất hiện trong đầu.

Nét mặt tươi cười vừa rạng rỡ vừa đáng yêu của cô.

Cả ánh mắt ngập tràn tình cảm khi cô nhìn cậu nữa.

Cổ họng Bùi Thầm có chút khô khốc, bỗng nhiên di động xuất hiện một cuộc gọi thoại, đến từ Lương Chi Ý.

Cậu thoáng ngạc nhiên, rồi chậm rãi nghe máy.

“…Alo.”

Lương Chi Ý ngồi ở bệ ngồi cạnh cửa sổ, nghe thấy giọng Bùi Thầm truyền tới, hốc mắt cô lại mờ mịt hơi nước.

Cô cắn chặt môi, giơ tay lau nước mắt, rồi nhếch khóe môi, khẽ hỏi: “Bùi Thầm à, cậu đang làm gì vậy?”

Cổ họng chàng trai khàn khàn: “Mới tắm xong, về phòng rồi.”

Môi cô gái chuyển động, đè nén giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi cậu nhé, hôm nay nhà mình bận quá, cũng không có thời gian để gọi điện thoại cho cậu. Có phải hôm nay cậu cũng bề bộn nhiều việc, không nhớ gọi điện cho mình không?”

Cậu cụp mắt:

“…Xin lỗi cậu.”

Lương Chi Ý mỉm cười, “Được rồi, không sao đâu. Còn hai phút nữa là tới mười hai giờ rồi, cậu có còn nhớ vào đêm giao thừa hôm đó, tụi mình cũng gọi điện thoại với nhau như này không?”

Bùi Thầm trả lời. Cậu im lặng một hồi lâu, rồi khàn giọng hỏi cô: “Hôm nay ăn Tết vui không?”

Lương Chi Ý mỉm cười nói: “Vui lắm, bữa cơm tất niên ở nhà rất phong phú, mình ăn rất nhiều, năm mới béo thêm ba cân quả nhiên là sự thật.”

Đôi mắt của Bùi Thầm ánh lên nét dịu dàng thấp thoáng.

Cả hai im lặng một lúc. Khi tới mười hai giờ, Lương Chi Ý ngước mắt nhìn pháo hoa ngập trời ở bên ngoài cửa sổ, rồi nhẹ nhàng cong khóe môi:

“Bùi Thầm ơi, chúc mừng năm mới nhé.”

“Mình thích cậu.”

Nửa câu sau, cô nói rất khẽ, âm thanh bị tiếng pháo hoa ầm ĩ át đi.

Cô gái rơm rớm nước mắt nói: “Bùi Thầm à, cậu có còn nhớ hồi trước mình có nói là năm mới thì có thể ước một điều ước không?”

“Ừm.”

“Chúng ta lại cùng nhau ước thêm một lần nữa nhé, nghe nói lúc ước mà thành tâm thì sẽ linh nghiệm đó.”

Lương Chi Ý nhắm mắt lại.

Cô ước rằng, chàng trai mà cô thích có thể luôn luôn bình an khỏe mạnh, sớm chữa khỏi chân, ngày nào cũng vui vẻ, dũng cảm làm chuyện mình thích.

Cho dù cô không thể ở bên cậu.

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô.

Cô mở mắt ra, khẽ hỏi cậu: “Bùi Thầm à, cậu đã ước xong chưa?”

Ở đầu bên kia, cậu nhắm mắt lại, rồi trả lời với giọng khàn khàn.

Cô gái sợ cậu nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô, nên kiếm cớ nói buồn ngủ quá, rồi cúp máy.

Ở đầu bên kia điện thoại.

Bùi Thầm lặng lẽ nhìn màn hình dần tối xuống.

Cậu nhớ tới điều mà mình đã ước vào đêm giao thừa hôm đó, cậu hy vọng cô gái có thể làm một cô công chúa nhỏ luôn luôn vui vẻ, gặp được chàng trai thực sự phù hợp với cô, có thể yêu thương cô hết lòng.

Nhưng hồi nãy, điều mà cậu ước là:

Có thể ở bên cô.

Cô nói lúc ước mà thành tâm thì sẽ linh nghiệm.

Vào khoảnh khắc đó, cậu bỗng muốn ích kỷ một chút, cho dù chỉ có một chút ít khả năng, thì cậu cũng muốn hi vọng xa vời một lần, hy vọng cô có thể thuộc về cậu.

***

Vào mồng một Tết, Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu được bố mẹ dẫn theo tới nhà ông bà nội ở thành phố Lâm ăn Tết, thăm hỏi họ hàng, tới mồng ba mới về.

Vào sáng ngày mồng bốn, từ chỗ Lương Chi Ý, Quý Phỉ Nhi biết được tin cô phải chuyển trường thì ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng chạy tới nhà họ Lương.

Trong phòng ngủ, cô gái dựa vào cạnh giường, Quý Phỉ Nhi ngồi trước mặt cô nghe cô nói xong thì cả người cũng sững sờ:

“Vậy là cậu đồng ý với bố mẹ cậu rồi ư?”

“Chuyện này không có nước thương lượng.”

Cô biết những chuyện khác thì cô có thể khóc lóc ăn vạ, bố mẹ đều sẽ chiều cô, nhưng một khi Lương Thiên Minh đã quyết tâm làm chuyện gì đó, thì cô có cố gắng như nào cũng không thể phản kháng được.

Cô gái cúi đầu xuống, sống mũi cay cay: “Nếu mình thầm mến Bùi Thầm thôi thì tốt rồi…”

Cho dù ngay cả Bùi Thầm cũng không biết.

Ít ra thì cô vẫn còn có thể gặp cậu mỗi ngày.

Quý Phỉ Nhi đau lòng ôm lấy cô: “Nếu cậu mà thầm mến người ta thì vẫn còn là một Lương Chi Ý trước giờ luôn phách lối nữa sao?”

Cô nàng buồn bã: “Vất vả lắm mình mới làm bạn cùng lớp với cậu được nửa năm, sao cậu lại phải chuyển trường vậy chứ? Cậu nói cậu xem, buồn bã vì không được gặp Bùi Thầm, sao cậu không thấy khó chịu khi phải chia xa mình thế?”

Lương Chi Ý nín khóc mỉm cười, ôm lại cô ấy: “Chẳng phải mình biết cậu là người bạn thân nhất của mình suốt đời này đó sao?! Cho dù không gặp một thời gian dài, thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không thay đổi…”

“Vậy là cậu sợ mối quan hệ giữa cậu và Bùi Thầm sẽ thay đổi sao?”

Cô gái im lặng.

Thật ra một mặt cô buồn bã, buồn vì phải xa cậu, nhưng một mặt khác là lo lắng, lo rằng liệu khi xa cách một năm rưỡi, cậu có quên mất cô không, hay là liệu bọn họ có cứ thế mà vuột mất nhau không?

Thời gian và khoảng cách là một con dao sắc bén, có thể phá hủy rất nhiều thứ tưởng chừng như không thể phá vỡ một cách tàn nhẫn, huống hồ còn là người đang độ tuổi trẻ như bọn họ, rất nhiều tình cảm thay đổi thất thường.

Quý Phỉ Nhi bùi ngùi: “Thật ra nếu nghĩ theo một hướng khác thì, cậu cứ coi như là cho bản thân một năm rưỡi, thử thách chính mình, cũng thử thách Bùi Thầm? Nếu hai người vô cùng kiên định với nhau, thì cuối cùng các cậu nhất định có thể đến được với nhau.”

Lương Chi Ý cúi đầu, không nói gì.

Chủ yếu là do cô cũng không biết kết quả của sự thử thách…

Cuối cùng Quý Phỉ Nhi an ủi cô một lúc lâu, tâm trạng của Lương Chi Ý ổn định hơn rất nhiều. Buổi trưa cô bảo cô nàng ở lại ăn cơm. Quý Phỉ Nhỉ nói phải về nhà, có họ hàng tới nhà cô ấy.

“Khi nào thì cậu tới tỉnh W vậy?”

“…Ngày mai.”

Cô phải tới trường mới làm thủ tục, vẫn còn rất nhiều việc ở bên đó.

“Nhanh vậy ư? Ngày mai mình nhất định phải đi tiễn cậu.”

Lương Chi Ý gật đầu, rồi cúi đầu nói: “Phải rồi…cậu khoan hãy nói với Bùi Thầm nhé.”

Cô vẫn chưa nghĩ được là phải nói với cậu như nào.

Quý Phỉ Nhi đồng ý, cuối cùng ra khỏi phòng, rồi thấy Lương Đồng Châu đang dựa vào cửa, tóc đen mày sáng, ngang bướng phô trương.

Chàng trai ngước mắt lên, đưa mắt nhìn cô ấy.

Quý Phỉ Nhi đi tới trước mặt cậu: “Chăm sóc chị cậu cho tốt giúp tôi nhé, tôi đoán là cậu ấy vẫn sẽ còn buồn bã thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Tôi biết.”

Quý Phỉ Nhi mỉm cười với cậu: “Học kỳ sau cố gắng học tập đi nhé, đừng có ham chơi nữa.”

Lương Đồng Châu uể oải đáp lại.

“Thế thì tôi đi trước đây.”

Cô ấy đang định đi thì chàng trai bất chợt đứng thẳng người lên, chắn trước mặt cô ấy.

Hai người đứng hơi sát nhau.

Quý Phỉ Nhi ngửi được mùi hương mát lạnh trên người chàng trai, tim đập lỡ một nhịp, cô ấy ngước mắt lên thì đối diện với ánh mắt đang nhìn xuống của Lương Đồng Châu.

Cô nàng ngơ ngác, rồi chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu vang lên: “Kết bạn với cậu rồi đấy, cậu đồng ý đi.”

“À, được.”

Cô ấy cong mày: “Làm gì thế, còn sợ tôi không đồng ý nữa à?”

Cậu nhếch khóe môi, rồi thấp giọng nói: “Cũng hãy chăm sóc bản thân cho tốt, nhé?”

Nghe thấy thế, trái tim Quý Phỉ Nhi thoáng loạn nhịp, Lương Đồng Châu lặng lẽ nhìn cô ấy: “Nếu không thì chị tôi cũng sẽ lo lắng cho cậu đấy.”

“Yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ rất ổn.”

Cuối cùng sau khi Quý Phỉ Nhi rời đi, Lương Chi Ý ra khỏi phòng, tới phòng sách tìm bố.

“Bố ơi, ngày mai chúng ta đi lúc nào vậy ạ?”

“Tám giờ sáng mai, hôm nay con thu dọn hành lý đi.”

Lương Chi Ý cụp mắt, “Bố ơi, tối nay con muốn đi tìm Bùi Thầm, con muốn chào tạm biệt cậu ấy, có được không ạ?”

Lương Thiên Minh nhìn về phía cô: “Được.”

***

Vào buổi chiều, Bùi Thầm ra ngoài làm thêm, Bùi Vĩnh Hạ chuẩn bị thức ăn cho ngày hôm nay.

Bùi Vĩnh Hạ cho tôm cá mà hồi sáng bác gái ở nhà bên cạnh đi chợ mua cho vào tủ lạnh, rồi lại nhìn tờ lịch trên vách tường.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Bùi Vĩnh Hạ trả lời một tiếng, lau bàn tay ướt, rồi đẩy xe lăn từ phòng bếp ra tới cửa, khi mở cửa thì thấy Củng Cầm Tâm ở bên ngoài:

“Vĩnh Hạ…”

“Ấy…”

Người phụ nữ mang theo rất nhiều đồ đi vào, “Hôm nay là sinh nhật theo lịch âm của con trai, tôi muốn cùng ông đón sinh nhật với nó.”

Bùi Vĩnh Hạ trả lời, “Bùi Thầm ra ngoài rồi, bảo là tới thư viện làm thêm, tối mới về.”

Củng Cầm Tâm nhíu mày lại, “Sao nó vẫn còn muốn làm thêm vậy?”

Bà không hiểu tại sao Bùi Thầm thà đi làm thêm chứ cũng không chịu nhận tiền của bà.

Sau khi đi vào, Củng Cầm Tâm để bánh ngọt và nguyên liệu nấu ăn đã mua lên bàn cơm, Bùi Vĩnh Hạ nói ông cũng nhớ sinh nhật của Bùi Thầm, không nói với cậu, muốn khiến con trai vui vẻ khi về.

Củng Cầm Tâm xắn tay áo lên, nói giúp ông làm.

Hai người bận rộn, Củng Cầm Tâm nhìn thấy mấy hộp thuốc bổ đắt tiền thì ngạc nhiên: “Các ông mua mấy thứ này đấy à?”

“Không phải, là của cô gái nhỏ tên Chi Ý đưa tới, hôm đó bà đã gặp rồi đấy.”

“Nhà đứa bé đó giàu có lắm sao?”

Bùi Vĩnh Hạ nói qua loa tình hình hình nhà Lương Chi Ý, Củng Cầm Tâm nghe thấy họ nhà Lương Chi Ý, lại nghe được là mở công ty, đầu óc xoay chuyển, rồi phản ứng lại được: “Không phải cô gái này là thiên kim của tập đoàn Lương thị đấy chứ? Tôi đang bảo sao mà tên này nghe quen thế…”

Người chồng hiện tại của Củng Cầm Tâm cũng kinh doanh, bản thân bà cũng đầu tư, ở thành phố Lâm có ai mà không biết tới Lương thị chứ? Hai năm trước bà còn từng tham gia một buổi tiệc rượu của tập đoàn Lương thị nữa, nghe nói chủ tịch có một cô con gái rượu tên là Chi Ý.

Bùi Vĩnh Hạ nhắc tới chuyện mấy hôm nay Bùi Thầm không được vui với bà, Củng Cầm Tâm hiểu ra ngay, “Ông không biết tập đoàn Lương thị to cỡ nào đâu, nếu cô gái đó là thiên kim của tập đoàn Lương thị, thế thì nó và Bùi Thầm…”

Củng Cầm Tâm không nói nửa câu sau.

Bùi Vĩnh Hạ thở dài, “Bà cũng biết đấy, Bùi Thầm là một đứa trẻ có lòng tự trọng rất cao, tôi thì thấy nó khó chịu nhưng lại không thể làm gì được, dù sao thì đúng là tôi không thể cho thằng bé được cái gì cả.”

Đôi mắt của Củng Cầm Tâm thoáng xoay chuyển.

Nhưng nếu con trai theo bà thì sẽ khác.

Bà có thể mang lại cho Bùi Thầm một cuộc sống khác.

Bây giờ bà không có địa vị gì ở gia đình mới, đứa con trai đó cũng không phản ứng bà, người chồng hiện tại của bà không phản đối bà đón Bùi Thầm qua đó sống, nếu Bùi Thầm có thể theo bà, có quan hệ tốt với cha kế của cậu thì sau này khi chia tài sản, bà cũng có thể giành được nhiều lợi ích hơn cho Bùi Thầm, không đến mức để một đứa trẻ khác chiếm hết toàn bộ tài sản.

Bà giả vờ buồn bã nói: “Vĩnh Hạ à, nhiều năm như thế, tôi rất áy náy với con trai, tôi vẫn muốn đích thân chăm sóc cho con trai…”

Bùi Vĩnh Hạ sững ra, rồi thấp giọng nói: “Nếu con trai theo bà thì tôi yên tâm…”

Xuất phát từ tình cảm, ông hy vọng Bùi Thầm sẽ ở bên mình, nhưng ông không muốn liên lụy Bùi Thầm, để con trai chịu khổ cùng ông.

Hai người chuẩn bị đồ ăn. Tới chập tối, Bùi Vĩnh Hạ nhắn một tin cho Bùi Thầm, bảo cậu làm thêm xong thì về nhà sớm một chút.

Hơn một tiếng sau.

Sắc trời dần tối sầm.

Bùi Thầm bận việc ở hiệu sách xong, thấy tin nhắn của bố thì đạp xe về nhà.

Khi tới cổng khu chung cư, Bùi Thầm thấy có một chàng trai đang dịu dàng quàng khăn quàng cổ cho một cô gái, sau đó hai người dắt tay nhau, trên khuôn mặt là vẻ tươi cười ngập tràn sự ngọt ngào.

Đôi mắt cậu thoáng sững ra.

Hình ảnh Lương Chi Ý nắm tay cậu, ngửa đầu lên cười với cậu vào mấy hôm trước xuất hiện trong đầu.

Một hồi lâu sau, cậu cụp đôi mắt có chút khô khốc, đạp xe về tới dưới nhà.

Cậu đi lên tầng, mở cửa nhà ra, rồi chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ trong bếp.

Cậu đi vào, Củng Cầm Tâm nhìn thấy cậu thì cười:

“Con về rồi đấy hả con trai!”

Bùi Thầm nhìn thấy Củng Cầm Tâm đeo tạp dề, cầm xẻng nấu ăn thì ngẩn ra một lúc, tựa như quay ngược về quá khứ, lúc gia đình ba người bọn họ vẫn còn ở bên nhau.

Mấy giây sau, đáy mắt cậu lại trở nên lạnh lẽo.

“Sao bà lại tới nữa vậy?”

Sắc mặt Củng Cầm Tâm thoáng cứng đờ, rồi mỉm cười: “Hôm nay là sinh nhật theo lịch âm của con, con quên rồi sao? Mẹ muốn qua đón sinh nhật với con.”

Bùi Thầm chưa bao giờ nhớ ngày sinh nhật của mình.

Bởi vì cậu cảm thấy ngày đó chẳng có gì hay ho mà kỷ niệm.

Cả ngày hôm nay cậu cũng chẳng phản ứng gì, cậu không nói ngày sinh nhật theo lịch âm của cậu với người khác, nên cũng không có ai chúc mừng sinh nhật cậu.

Bùi Vĩnh Hạ khuyên cậu: “Con trai à, mẹ con bận suốt cả buổi chiều, chúng ta hãy ăn một bữa cơm với nhau nhé, được không?”

Bùi Thầm nhìn thấy ánh mắt mong chờ của bố, cậu cụp mắt, để cặp xuống, rồi vào bếp rửa tay.

Ba người ngồi xuống trước bàn cơm. Bùi Vĩnh Hạ mỉm cười, bưng mì trường thọ* tới trước mặt Bùi Thầm: “Nào, nhân vật chính ăn mì trước đã, mì sắp nở rồi.”

(*)

Bùi Thầm cầm đôi đũa, gắp mì cho vào miệng.

Bùi Vĩnh Hạ lại gắp sườn chua ngọt cho cậu, bảo cậu nếm thử: “Vẫn là vị giống trước đây chứ?”

Từ nhỏ Bùi Thầm thích nhất là món sườn xào chua ngọt mà bố làm, cậu thường xuyên làm ầm ĩ bảo bố nấu cho, lần nào ăn món này cậu cũng rất vui vẻ.

Sau khi bố bị liệt, cậu đã hiểu chuyện rồi, không còn chủ động bảo bố làm nữa.

Bùi Thầm ăn được mùi vị quen thuộc thì gật đầu: “Bố à, bố cũng ăn đi ạ.”

Củng Cầm Tâm cảm thấy không nói chen vào được ở bên cạnh cũng gắp đồ ăn cho con trai: “Bùi Thầm à, đây là thịt kho tàu mà mẹ làm đó, trước đây con thích ăn nhất đấy.”

“Tôi không ăn.”

Tay của Củng Cầm Tâm khựng lại, “Cả món tôm này nữa…”

“Bà đừng gắp cho tôi.”

Củng Cầm Tâm thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Bùi Thầm thì tức giận đến mức bàn tay siết chặt lại, bà cố gắng giữ vẻ tươi cười trên khuôn mặt: “Không sao, thế con tự ăn đi nhé.”

Bùi Thầm cụp mắt, yết hầu lên xuống, cúi đầu ăn cơm.

***

Màn đêm sâu thẳm như mực.

Ở một bên khác.

Tại nhà họ Lương, Lương Chi Ý đã thu dọn hành lý xong xuôi.

Khi đi tới chiếc bàn học trong phòng, cô lấy một cái hộp ở dưới bàn ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu nâu.

Đây là thứ mà cô đã ra ngoài mua cho Bùi Thầm trước hôm giao thừa một ngày, nghĩ rằng cậu tặng cô một cái, cô cũng muốn tặng cậu một cái, để năm mới của cậu cũng ngập tràn sự ấm áp.

Nhưng vào hôm giao thừa đó, cô đã không có cơ hội gặp cậu.

Nên chỉ có thể đưa cho cậu vào tối nay.

Cô quàng chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt mà Bùi Thầm tặng cô vào người, rồi đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương, cố gắng nhếch khóe môi.

Cô không thể tỏ vẻ buồn bã quá, nếu không đến lúc đó Bùi Thầm cũng buồn thì phải làm sao bây giờ? Cậu chắc chắn sẽ không nỡ xa cô.

Cuối cùng, cô cầm theo chiếc túi đi ra ngoài.

Vào buổi tối mùa đông, gió lạnh thổi vù vù, cô quấn chặt chiếc áo măng tô, đi một mình dưới ánh đèn đường lọ mọ.

Nửa tiếng sau, cô đi vào khu chung cư nhà Bùi Thầm.

Cùng lúc đó.

Tại nhà họ Bùi, gia đình ba người đã ăn cơm xong.

Củng Cầm Tâm nở nụ cười với Bùi Thầm: “Con trai à, mẹ có mua bánh ngọt cho con đấy, bây giờ con có muốn lấy ra hát bài chúc mừng sinh nhật không? Hồi nhỏ con thích nhất là đón sinh nhật mà.”

“Không cần.”

“Thế thì con xem thử quà mà mẹ tặng con đi, đây là thứ mà mẹ đã cất công kéo một người bạn ra nước ngoài mua đấy…”

“Tôi đã nói rồi, bà cho tôi cái gì thì tôi cũng không cần.”

Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn bà, đáy mắt đen kịt: “Ăn xong cơm rồi, bà có thể đi được rồi chứ?”

Củng Cầm Tâm ngẩn ra, Bùi Thầm thì dìu bố, rồi tới phòng khách.

Nghĩ tới việc bà cố gắng lâu như thế, nhưng Bùi Thầm vẫn cứ thờ ơ với bà, cuối cùng cảm xúc của bà không thể kiểm soát được nữa mà bùng nổ. Bà đi tới trước mặt Bùi Thầm, không nhịn được mà chất vấn cậu:

“Bùi Thầm, con ghét mẹ đến thế sao? Mẹ là mẹ con, người mẹ yêu thương nhất là con, dù có thế nào đi chăng nữa thì con cũng do mẹ sinh ra!”

Chàng trai nhìn về phía bà, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo, cậu nhếch khóe môi: “Bà sinh ra ư? Nhưng chẳng phải sau đó bà cũng vứt bỏ tôi đó sao?”

“Mẹ không hề! Mẹ chưa từng không cần con. Con trai à, mẹ vẫn rất hy vọng con có thể sống cùng mẹ, mẹ có thể bù đắp cho con.”

“Bù đắp ư?”

“Mười năm qua, bà lấy cái gì để bù đắp?”

Củng Cầm Tâm kéo lấy tay cậu: “Con theo mẹ thì con sẽ không cần phải làm thêm, để dành tiền, tích góp học phí như bây giờ nữa, mẹ cũng có thể chữa khỏi chân của con, con có thể sống một cuộc sống không lo cơm áo, muốn gì cũng có.”

“Bà cho rằng tôi cần mấy thứ này sao? Cho tôi tiền là yêu thương tôi ư?”

Ấn đường của Bùi Thầm lạnh lẽo nặng nề: “Bà vốn không hiểu thứ tôi cần là gì.”

“Sao mẹ lại không hiểu được chứ! Con xem thử xem con không có tiền thì sống một cuộc sống như nào đi!”

Củng Cầm Tâm tức giận đến mức giơ ngón tay chỉ cái nhà này: “Con xem thử xem nơi mà con ở đi, tồi tàn cũ nát như thế. Con nói xem, con vất vả làm thêm cuối cùng còn gặp tai nạn giao thông, khiến chân mình ra nông nỗi này, đây là hậu quả khi trước đây con không sống với mẹ!”

“Cả bạn Chi Ý mà con thích đó nữa, gia cảnh người ta tốt biết bao, bây giờ con theo bố con thì sao con có thể xứng với người ta chứ?!”

Bùi Thầm nghe thế, trái tim bị đâm mạnh một nhát.

“Nếu con đi theo người mẹ này thì bây giờ con cũng đã là một cậu ấm rồi, con có thể thích người ta một cách công khai, con không sợ bị người ta nói rằng con bám vào cái cành cao nhà họ Lương, con có thể ngẩng cao đầu, nếu không thì chỉ với con của hiện tại thì sao có tư cách mà đi thích người ta?!”

Củng Cầm Tâm dứt lời thì cả căn nhà chợt lặng như tờ.

Ở bên cạnh, sắc mặt của Bùi Vĩnh Hạ kích động: “Sao bà lại có thể nói con trai như vậy chứ…”

Củng Cầm Tâm: “Tôi nói sai rồi sao?”

Lời nói của Củng Cầm Tâm như một con dao, tàn nhẫn đâm vào tim Bùi Thầm.

Chàng trai cúi đầu nhìn sàn nhà, hàng mi run rẩy, đôi mắt dần đỏ quạch.

Người ngoài khinh thường cậu, có thể sỉ nhục cậu bừa bãi.

Nhưng điều mỉa mát nhất chính là ngay cả mẹ cậu cũng tin là vậy.

“Đúng vậy, đúng là tôi không xứng.”

Bùi Thầm tự giễu nhếch khóe môi, mấy giây sau cậu ngước mắt lên nhìn về phía bà:

“Bà cho rằng bà tái hôn với một kẻ giàu có thì bà giỏi giang lắm sao?”

Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn về phía bà, gằn từng chữ một: “Kể từ khi bố tôi xảy ra chuyện thì bà cũng đã muốn rời khỏi cái nhà này lắm rồi đúng chứ? Bà cho rằng tôi không biết là bà ngoại tình sao?”

Củng Cầm Tâm sững người.

“Vào sáu tháng trước khi bà đề nghị ly hôn với bố tôi thì có một người đàn ông theo đuổi bà, người ta là một doanh nhân giàu có. Sau khi bà và ông ta ở bên nhau thì lên làm trưởng phòng, ban ngày bà ở bên đàn ông, tối về tới nhà thì ghét bỏ bố tôi, bà cho rằng tôi không biết ư?”

Bùi Vĩnh Hạ ở bên cạnh đỏ mắt, cố bảo cậu đừng nói nữa: “Bùi Thầm à…”

Nhưng chàng trai không dừng lại: “Trước khi bà và bố tôi làm thủ tục ly hôn một ngày, tôi tới văn phòng của bà, bà có còn nhớ là bà và người đàn ông đó đã nói gì với nhau không?”

Hôm đó Bùi Thầm tan học rất sớm, muốn đi tìm Củng Cầm Tâm. Khi tới cửa văn phòng, qua cánh cửa khép hờ, cậu thấy mẹ được một người đàn ông ôm vào lòng, hai người anh anh em em.

“Nếu đứa con trai đó của em không chịu theo em thì thôi, chờ khi em qua đó thì bên đó vẫn còn có một đứa con trai gọi em là mẹ, em sợ gì chứ?”

“Nhưng em vẫn lo lắng Bùi Thầm sống không tốt…”

“Chuyện này gì có gì đâu, cho bố con bọn họ ít tiền là được, em cũng bớt một gánh nặng, sau này chúng ta vẫn còn có thể sinh thêm một đứa nữa mà.”

“Vậy được, em muốn sinh thêm cho anh một đứa con gái…”

Hôm đó Bùi Thầm đã khóc mà về nhà.

Chuyện này cậu đã nhịn mười năm, không nói với bất cứ ai.

Cậu thuật lại cho Củng Cầm Tâm nghe từng câu một: “Có còn nhớ nữa không? Thật ra trong mắt bà, tôi và bố tôi chẳng qua chỉ là gánh nặng mà thôi, bà lấy tư cách gì mà nói yêu tôi chứ?!”

“Trước đây, giữa tôi và cuộc sống vinh hoa phú quý, bà đã chọn cái thứ hai. Vào lúc mà những đứa trẻ khác có mẹ yêu thương, tôi đã sống một cuộc sống không có mẹ trong mười năm đằng đẵng.” Giọng cậu run lên, “Một mình tôi chăm sóc bố tôi, một mình học tập, một mình làm thêm. Lúc họp phụ huynh, lần nào chỗ ngồi của tôi cũng để trống, người khác cười nhạo sau lưng tôi, nói tôi là đứa trẻ mà mẹ không cần tới.”

Bùi Thầm lườm bà, giọng khàn khàn: “Vào thời điểm mà tôi cần bà nhất thì bà ở đâu? Bây giờ bà nói muốn bù đắp, bà bù đắp như nào đây?!”

“Bà theo đuổi cuộc sống giàu sang, vứt bỏ bố tôi, bây giờ bà thậm chí còn muốn lôi kéo tôi, để tôi cũng vứt bỏ ông ấy, bà bảo ông ấy làm sao mà sống được đây?! Vì bố tôi, tôi không ngại sống cuộc sống như bây giờ, cho dù có khổ cực hơn một chút, có mệt hơn một chút, thì tôi cũng sẽ không bao giờ đi với bà.”

Đôi mắt Bùi Thầm run rẩy: “Tôi sẽ cố gắng để bố tôi có một cuộc sống tốt nhất, tự kiếm tiền chữa khỏi chân. Bà có coi thường tôi cũng chẳng sao, cả đời này tôi cũng không cần sự thương hại và bố thí của bà.”



Bên ngoài cửa nhà.

Lương Chi Ý đứng trước cửa, giọng của Bùi Thầm ở bên trong lọt vào tai.

Mấy phút trước cô đã tới, cách âm ở khu chung cư cũ kỹ không tốt, cô vốn định gõ cửa thì chợt nghe thấy tiếng cãi vã giữa Bùi Thầm và Củng Cầm Tâm ở bên trong.

Cô do dự một lúc lâu, sợ lát nữa có người mở cửa ra thấy cô thì xấu hổ, nên bèn xuống dưới tầng trước.

Cô chậm rãi đi tới một cái công viên nhỏ trong khu chung cư, ngồi xuống xích đu, ôm chiếc túi trong lòng, cúi đầu xuống.

Những lời mà Bùi Thầm nói quanh quẩn trong đầu cô, trái tim như bị người ta bóp chặt lấy.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một Bùi Thầm tức giận như thế, tựa như sự ấm ức và thù hận nhiều năm cuối cùng cũng bùng nổ.

Thì ra cậu đã từng khát vọng tình thương của mẹ đến thế, thì ra mấy năm nay cậu đã sống khổ cực như thế.

Lương Chi Ý thở dài thườn thượt, ngồi ở xích đu một lúc lâu.

Một lát sau, cô nhìn di động, đã qua một tiếng rồi, đoán là chuyện trong nhà Bùi Thầm đã kết thúc.

Cô đứng dậy, cuối cùng đi tới dưới tầng nhà Bùi Thầm.

Do dự một lát, cô sợ rằng lên tầng tìm cậu thì tùy tiện quá, nên lấy di động ra.

Cô đứng dưới đèn đường, lạnh lẽo thấu xương.

Gọi điện thoại cho cậu.

Ở trên tầng, Bùi Thầm đang ngồi một mình trong góc phòng thấy màn hình di động sáng lên, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng chậm rãi nhìn vào, rồi thấy tên Lương Chi Ý.

Điện thoại reo một lúc.

Cậu lặng lẽ nhìn, không nghe máy.

Một lát sau, cô gái lại gọi tới.

Bùi Thầm nhắm mắt lại, cuối cùng cầm di động lên, ấn nghe, rồi áp vào bên tai.

Lương Chi Ý thấy cậu nghe máy, đôi mắt sáng lên:

“Bùi Thầm à…”

Giọng cậu thản nhiên: “Có chuyện gì à?”

Lương Chi Ý nghe thấy giọng điệu của cậu thì trái tim thít chặt lại, một lúc lâu sau cô nhẹ nhàng hỏi cậu: “Bùi Thầm à, bây giờ cậu có rảnh không? Cậu có thể…”

Cậu có thể xuống dưới tầng không, mình muốn gặp cậu một lần cuối trước khi rời đi.

Bùi Thầm không chờ cô nói mà ngắt lời cô luôn: “Có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi.”

Lời của cô gái bị kẹt lại trong cổ họng, cô chậm rãi cụp mắt, biết bây giờ cậu rất khó chịu, nhưng lại không biết phải nói như nào: “Bùi Thầm à…cậu vẫn ổn đấy chứ?”

“Lương Chi Ý.”

Cậu chợt gọi cô.

Cô thoáng ngạc nhiên, một lúc sau thì chợt nghe thấy âm thanh bặt tiếng của chàng trai truyền tới: “Đừng có thích tôi nữa.”

Cô gái bỗng sững sờ.

“Chúng ta không phải là người trong cùng một thế giới, tôi đã nói rồi…cậu không phải là kiểu mà tôi thích.”

Đầu Lương Chi Ý bỗng trống rỗng, sống mũi cay cay:

“Bùi Thầm, cậu lừa mình…”

“Lương Chi Ý à, cậu tỉnh táo chút đi, chúng ta vốn không hề phù hợp, dù có đến với nhau thì cũng sẽ không có tương lai đâu.”

Xã hội này căn bản không cho phép một người như cậu đến bên cạnh cô.

Hốc mắt cô gái ướt át, khóc không thành tiếng: “Cậu không thử thì làm sao mà biết được chứ…”

“Có một số chuyện, dù không thử thì cũng biết kết quả.”

“Bùi Thầm à, mình không tin đâu…”

Ngón tay cầm di động của chàng trai trắng bệch, cậu ngửa đầu lên nhìn trần nhà, đôi mắt đau đớn, giọng khàn đặc:

“Tôi sẽ không đáp lại cậu đâu, cậu hãy sớm từ bỏ đi.”

Cậu cúp máy.

Thấy cuộc gọi kết thúc, cô cúi đầu, nước mắt chảy xuống chiếc khăn quàng cổ trong tay, khóc đến mức tầm nhìn mờ nhòe.

“Bùi Thầm à, mình vẫn chưa chào tạm biệt cậu tử tế mà…”

Sau này cô không thể làm bạn cùng bàn với cậu nữa, không có cô làm ầm ĩ ở bên cạnh cậu, cậu có thể yên ổn mà học tập rồi. Cô không ở đây thì sẽ không có ai bám cậu như vậy nữa, khiến cậu thấy phiền như vậy nữa, chỉ là cô không thể làm hậu cần cho cậu, nhìn cậu chơi bóng rổ, vẫn luôn ở bên cậu nữa.

Cô ngồi xổm xuống đất, khóc nức nở:

“Bùi Thầm, cậu vẫn không cần mình nữa rồi…”

Cô đã thích cậu lâu như thế, trước khi rời đi, cô vẫn không được nghe cậu nói một câu thích cô.

Cô biết cậu rõ ràng cũng quan tâm cô, nhưng cuối cùng cậu vẫn lùi bước, cậu vẫn lựa chọn từ bỏ cô.

Hết chương 41.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...