Dụ Dỗ

Chương 79: Ngoại truyện cuộc sống thường ngày của thế hệ hai (2)



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Đừng giận anh nữa mà, được không?”

Cô bé nghe hai người nói, đầu óc loảng xoảng mấy tiếng. Sợ lại bị chọc lần nữa, cô bé lập tức nắm tay phải của chàng trai ngồi ở bên cạnh lên, đúng là nhìn thấy phía trong cổ tay của cậu không có cái bớt hình tròn, có nghĩa rằng cậu là Bùi Triệt.

Aaa!

Đáng ghét!

Cô bé tức giận lườm cậu, gọi thẳng cả tên lẫn họ: “Bùi Triệt, anh lại lừa em! Anh có thấy nhàm không!”

Bùi Triệt hơi khum tay khẽ cười một tiếng: “Ai bảo em dễ lừa như vậy chứ?”

Bùi Tố và Bùi Triệt là anh em sinh đôi, tính cách thì một người di truyền từ Bùi Thầm, một người di truyền từ Lương Chi Ý, bình thường thì có thể phân biệt ra hai anh em chỉ với khí chất, Bùi Nhu rất ít khi nhận lầm.

Nhưng Bùi Triệt nghịch ngợm, đôi lúc sẽ cố ý giả dạng Bùi Tố chọc cô bé, hai anh em sinh đôi vô cùng hiểu đối phương, chỉ cần Bùi Triệt giả dạng thì gần như là giống Bùi Tố 100%.

Thế nên hồi nãy cô bé đi vào lớp, nhìn thấy Bùi Triệt ngồi ở chỗ của Bùi Tố lặng lẽ đọc sách thì không nghĩ thêm gì đã tưởng rằng cậu là anh cả. 

Tức chết mất, cô bé lại sập bẫy của cậu một lần nữa.

Nghĩ tới việc hồi nãy người này cố ý bảo cô bé mát xa thì cô dùng sức đập cánh tay cậu một cái, hai má như cục bột phồng lên: “Ghét anh chết đi được!”

Vẻ tươi cười của Bùi Triệt càng thêm rõ ràng: “Chẳng phải hồi nãy em bảo là anh hai tốt nhất sao, sao nhoáng cái đã lật mặt thế?”

“…”

Sắc mặt cô bé đỏ ửng, nghĩ tới hành vi của mình thì thẹn quá hóa giận, rồi đưa mắt nhìn về phía Bùi Tố: “Anh cả à, anh xem anh ấy quá đáng cỡ nào kìa!”

Bùi Tố bất đắc dĩ mỉm cười, đã sớm quen với việc hai người này cãi nhau, Cậu đi tới bên cạnh Bùi Triệt, vỗ bả vai cậu, bảo cậu đứng lên, “Được rồi đấy, suốt ngày chỉ biết bắt nạt Nhu Nhu, mấy tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con như này vậy?”

“Đúng thế, đồ trẻ con!”

Bùi Nhu tức giận tới nỗi nằm úp sấp lên mặt bàn.

Bùi Triệt mỉm cười đứng dậy, cậu nhìn về phía Bùi Nhu, trêu chọc: “Em đây là không định đi nữa à?”

“Không đi với anh.”

Bùi Tố sửa soạn cặp xong, nhìn dáng vẻ tức giận đáng yêu của cô bé, nét cười trào dâng trong mắt, cậu xoa đầu cô bé, dịu dàng dỗ: “Nhu Nhu, đi thôi, anh cả dẫn em đi mua đồ ăn, nhé? Em muốn ăn gì cũng được.”

Đôi mắt cô bé sáng lên: “Thật thế ạ?’

“Anh đã lừa em khi nào chưa?”

“Cũng phải, không như cái người chỉ biết lừa gạt người khác nào đó, lương tâm cũng không thấy áy náy.”

Bùi Triệt biếng nhác dựa vào cạnh bàn học nghe thế thì khẽ cười một tiếng.

Bùi Tố kéo tay Bùi Nhu, dẫn cô đứng lên, cuối cùng ba người ra khỏi phòng học.

Họ đi xuống tòa nhà giảng dạy, bình thường Bùi Nhu luôn đi giữa hai anh, cô bé ngẩng đầu lên lườm Bùi Triệt một cái với vẻ ngạo kiều, rồi đứng ở bên còn lại phía Bùi Tố, “Không đi cùng với người nào đó đâu.”

Bùi Triệt cười, “Rốt cuộc là ai trẻ con hơn vậy?”

Cô bé khẽ hừ một tiếng: “Anh cả ơi, hôm nay khi em đi học thì ngửi thấy mùi hoa quế, em định mấy hôm nay tới sân trường nhặt một ít hoa quế để trong hộp bút.”

“Thế giờ có muốn đi nhặt không? Anh đi với em.”

“Được chứ.”

Anh cả thật là tốt, hi hi.

Hai người đi về phía sân trường, Bùi Tố nhìn Bùi Triệt một cái với vẻ sâu xa, tựa như đang nói: “Còn không mau mau dỗ đi à?”

Bùi Triệt mỉm cười, cũng đi theo.

Mấy phút sau, ba người đi tới khu vực sân trường của tòa nhà trung học cơ sở, cây hoa quế to nhất trong trường được trồng ở đây, những đóa hoa rơi xuống mặt đất, trải dưới tàng cây, tựa như mặt biển màu cam.

Mấy ngày nay trời không mưa, thế nên hoa rơi dưới đất cũng sẽ không quá bẩn.

Bùi Nhu ngồi xổm xuống nhặt một ít lên đặt trước chóp mũi, rồi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào ngào thơm ngát của hoa quế, khóe môi không khỏi cong lên: “Mùi hoa quế cũng thơm quá rồi.”

Cô bé đang định nhặt thì Bùi Tố đi qua, kéo cô bé dậy. Cậu mở miệng nói, giọng điệu vẫn cứ dịu dàng: “Cứ ngồi xổm thì lát nữa chân sẽ tê đó, em muốn từng nào, anh nhặt giúp em.”

“Cảm ơn anh cả ạ…”

Bùi Tố ngồi xổm xuống nhặt giúp, ánh chiều tà màu cam phủ xuống chiếc áo đồng phục màu trắng của cậu, cùng với làn gió nhẹ phất qua, một vài đóa hoa bay lượn vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi trên không trung. Khi đưa mắt nhìn, mặt mày chàng trai sạch sẽ, tuấn tú dịu dàng tựa ngọn núi xa lúc đầu thu.

Một lát sau, Bùi Tố nhặt hoa xong, đưa cho Bùi Nhu: “Có đủ không?”

“Đủ rồi ạ đủ rồi ạ, anh cả thật là tốt.”

Bùi Triệt đút hai tay vào túi đứng bên cạnh, trêu chọc: “Em đi mua luôn một túi hoa khô có sẵn chẳng phải là được rồi sao? Như này có rắc rối không cơ chứ.”

“Em thích hoa tươi, hoa khô nhàm chán cỡ nào chứ.” Cô bé cầm cái túi nhỏ, vui vẻ cất hoa vào.

Bùi Triệt nhìn dáng vẻ tươi cười ngây ngô của cô bé thì chỉ cảm thấy cạn lời.

Ba người ra khỏi cổng trường, bên ngoài xếp đầy một đường những chiếc xe đẩy nhỏ bán đồ ăn ngon. Bình thường họ đều về nhà ăn cơm, gần như rất ít khi có thể ăn đồ ăn vặt ở bên ngoài.

“Anh cả à, anh đã nói là hôm nay em muốn ăn gì cũng được đấy nhé.”

Cô bé nhìn Bùi Tố với đôi mắt mong chờ.

“Ừ.”

“Thế thì em muốn ăn thịt nướng!”

Cô bé chạy như bay về phía trước, Bùi Tố và Bùi Triệt chậm rãi đi theo ở  phía sau. Bùi Triệt nhướng đuôi mày lên, khoan thai thở dài, chế nhạo: “Anh cứ để con bé ăn đi, về bố mà biết thì anh toi đời.”

Tuy Bùi Thầm rất cưng chiều con gái, nhưng lại rất nghiêm khắc trong một vài chuyện nào đó, nhất là không cho Bùi Nhu ăn đồ ăn vặt, Bùi Triệt cũng thế, nhưng là anh cả, Bùi Tố mà cưng chiều em gái thì gần như là không có một chút nguyên tắc nào.

Bùi Tố đưa mắt liếc cậu, “Chẳng phải hôm nay em làm con bé không vui ư?”

Bùi Triệt cười, “Em ngồi chỗ của anh đọc sách một lát, con bé vừa tới gần đã gọi em là ‘anh cả’, chẳng lẽ em còn không thể đùa với con bé sao?”

“Dù sao ngày nào mà em không bắt nạt con bé thì sẽ khó chịu.”

“Anh còn có mặt mũi mà nói em à, anh xem anh chiều con bé tới mức nào đi kìa.”

Hai người đi theo cô bé tới trước một quán thịt nướng, Bùi Nhu cầm rổ đi chọn đồ ăn. Sau một lúc lâu, tay của Bùi Triệt trực tiếp ngăn lại, giọng nam vừa trầm thấp vừa nghiêm khắc vang lên:

“Cũng hòm hòm rồi đấy, không sợ nóng trong người à?”

Cô bé khó chịu lẩm bẩm một tiếng, rồi đưa rổ cho ông chủ quán thịt nướng, ông chủ nói: “Từng này thôi đúng không cháu?”

“Phải ạ, thêm một xiên bánh gạo nữa ạ.”

Cô bé quay đầu nhìn về phía Bùi Triệt, cười mà mặt mày cong cong: “Làm phiền ông chủ chiên xiên bánh gạo kĩ vào cho cháu nhé ạ.”

Bùi Triệt: “…”

Đúng là thèm đòn.

Bùi Tố đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhếch môi, lấy di động ra: “Bao nhiêu tiền vậy ông chủ?”

“18 tệ lẻ 5 đồng.”

Bùi Tố tính tiền xong, Bùi Triệt cụp mắt nhìn cô bé, đôi mắt đen nhánh nhìn xuống: “Em chú ý chút đi, không sợ ăn thịt nướng bị bố biết à?”

Cô bé lập tức thấy sợ, ngước đầu lên với vẻ không cam lòng yếu thế: “Anh còn đe dọa em nữa hả?”

Đuôi mày cậu nhướng lên: “Đe dọa em đó, thì sao?”

“…”

Ghét Bùi Triệt chết đi được!

Cô bé không muốn cãi nhau với cậu, bèn đứng bên cạnh anh cả. Lúc này mấy cô gái quen biết Bùi Tố đi ngang qua, mỉm cười lại gần trò chuyện với cậu, dáng vẻ mê trai.

Nhưng chàng trai lạnh nhạt trả lời, mặt mày mang cảm giác lạnh lẽo không thể hòa tan, khiến người ta có cảm giác xa cách vô cùng, giống y như Bùi Thầm thời cấp ba vậy.

Thịt được nướng xong, Bùi Tố giơ tay nhận túi đóng gói, rồi kéo tay Bùi Nhu, dịu dàng nói: “Nhu Nhu à, đi thôi.”

Ba người đi về phía trước, mấy cô gái bất đắc dĩ thở dài: “Sao mà Bùi Tố chỉ dịu dàng với em gái cậu ấy như thế vậy?”

“Hầy, hâm mộ em gái cậu ấy quá…”

Ba anh em đi về nhà, trước khi về tới nhà thì cô bé diệt gọn chỗ thịt nướng, may mà đúng là Bùi Thầm và Lương Chi Ý không về nhanh như thế.

Gần đây bởi vì người giúp việc có chuyện nên xin nghỉ mấy ngày, không có nhà, thế nên Bùi Tố định tự đi nấu một ít sủi cảo cho mình và Bùi Triệt ăn, cậu hỏi Bùi Nhu: “Có muốn ăn một ít sủi cảo nữa không?”

“Không ăn nữa đâu ạ, bây giờ em no rồi.”

“Thế thì mau đi làm bài tập đi.”

“Dạ.”

Cô bé đi về phòng, ai ngờ lại thấy Bùi Triệt đi lên theo.

Chỉ thấy chàng trai cao hơn cô bé rất nhiều chặn cô bé trước cửa, cậu dựa vào vách tường, cụp mắt nhìn cô, nét cười rõ rệt.

“Làm gì thế?”

Cô bé lườm cậu.

Bùi Triệt mỉm cười xoa đầu cô bé, giọng nói có phần dịu dàng: “Tới mức này sao? Vỗ đầu em mấy cái mà đã giận thật rồi à?”

Cô bé lẩm bẩm: “Anh còn lừa em nữa đấy.”

“Không lừa em.”

Bùi Triệt lấy một hộp sô cô la ra khỏi cặp sách màu đen, đưa qua, đồng thời giọng nói trầm thấp vang lên:

“Sợ em không vui là thật, sô cô la cũng là thật.”

Cô bé nhìn thấy đúng là sô cô la mà mình thích nhất thì đôi mắt lập tức sáng lên, Bùi Triệt hỏi: “Có muốn không?”

Cô bé nuốt nước miệng, vô dụng nói: “…Muốn ạ.”

Cậu cười, “Thế có còn giận nữa không?”

“Thế thì em đành rộng lượng tha thứ anh vậy.”

“Anh thấy là em không muốn rồi.”

Cô bé không nhịn được nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Muốn ạ.”

Cô bé ngước mắt lên, đôi mắt hạnh trong veo như vầng trăng lưỡi liềm, cong cong nhìn cậu chăm chú, đôi má mềm mại toát lên vẻ dịu dàng đáng yêu. Cuối cùng Bùi Triệt không chống đỡ nổi trước dáng vẻ làm nũng của cô bé, nhét sô cô la vào lòng cô bé, cô bé cười khanh khách: 

“Cảm ơn…anh Bánh Gạo nhé ạ.”

Sau khi lớn lên cậu không cho người khác kêu một người lớn tướng như cậu bằng nhũ danh đáng yêu như vậy nữa, sắc mặt Bùi Triệt tối sầm trong tích tắc, vừa định cầm sô cô la về thì Bùi Nhu lập tức nhanh chóng đẩy cậu ra trốn vào phòng, đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng cười khanh khách vọng ra từ trong phòng, Bùi Triệt tức đến mức bật cười.

Đúng là đã được của hời lại còn khoe mẽ.



Buổi tối, Bùi Nhu làm bài tập trong phòng, hơn chín giờ, Bùi Thầm và Lương Chi Ý về đến nhà.

Cô bé nghe tiếng đi tới phòng khách, rồi thấy tối nay Lương Chi Ý mặc một bộ váy dạ hội dài màu xanh lam đậm, cao gầy lộng lẫy.

Tuy Lương Chi Ý đã là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng chăm sóc cơ thể vô cùng tốt, thoạt nhìn vẫn cứ trẻ trung xinh đẹp, hãy còn vẻ thướt tha.

“Mẹ à, hôm nay mẹ đẹp thật đấy!”

Bùi Nhu chạy tới, dẻo miệng chào hỏi bọn họ, Lương Chi Ý mỉm cười, “Đã làm xong bài tập chưa đấy?”

“Làm xong lâu rồi ạ. Mẹ ơi, có phải là bố lại mua cho mẹ bộ đồ đang mặc trên người không ạ?”

Lương Chi Ý mỉm cười đưa mắt nhìn Bùi Thầm, “Con đi hỏi bố đi.”

“Chắc chắn là vậy rồi, bố thích mua cho mẹ đủ mọi thể loại váy vóc đẹp đẽ.” Nhiều năm như thế, là tổng giám đốc của một công ty lớn, nhưng Bùi Thầm lại vẫn luôn cưng chiều Lương Chi Ý như một đứa trẻ, chưa từng thay đổi. Hai người vô cùng ngọt ngào, có đôi khi ngay cả ba đứa trẻ cũng cảm thấy bị đút cơm chó.

Bùi Thầm nhếch khóe môi, không lên tiếng phủ nhận: “Hai anh đâu rồi?”

“Các anh ấy đều đang ở trong phòng ạ.”

Ba người ngồi ăn hoa quả trong phòng khách. Một lát sau Bùi Tố và Bùi Triệt đi ra, Lương Chi Ý hỏi thành tích trong kì thi tháng của bọn họ, hai chàng trai cũng di truyền IQ cao từ bố mẹ, thành tích đều rất tốt, chẳng qua Bùi Tố thích học tập, thành tích tốt hơn một chút.

“Triệt Triệt à, gần đây con có còn đi net nữa không vậy?”

Lương Chi Ý hỏi.

“Không ạ, bố mẹ à, bây giờ con có nề nếp lắm đó. Trái lại người nào đó không nghe lời, cần phải giám sát nhiều hơn đấy ạ.” Ánh mắt thong dong của Bùi Triệt nhìn về phía Bùi Nhu, cô bé chột dạ lườm cậu.

Lương Chi Ý chú ý tới ánh mắt của cậu, “Nhu Nhu sao vậy?”

“Không có gì ạ…”

Nhưng Bùi Nhu cứ nói dối là sẽ đỏ mặt, dưới sự gặng hỏi thì cô bé đành phải nói ra chuyện ăn thịt nướng, Bùi Thầm nghe xong thì nhẹ nhàng chất vấn: “Chẳng phải đã bảo là ăn ít đồ ăn vặt thôi sao? Tuần trước con bị cảm mới khỏi đấy.”

Bùi Nhu ôm cánh tay anh làm nũng: “Bố ơi, con thật sự chỉ ăn một tí ti thôi ạ.”

Bùi Tố ở bên cạnh mở miệng, ôm mọi chuyện về phía mình: “Bố ơi, là do con, do con nói muốn dẫn Nhu Nhu đi ăn ạ.”

Bùi Thầm nói mấy câu, cũng không giận thật, Bùi Nhu lanh lợi đồng ý, lại làm nũng trước mặt bố mẹ, làm hai người bó tay hết cách với cô bé.

Cuối cùng Bùi Thầm và Lương Chi Ý về phòng nghỉ ngơi, Bùi Thầm bất đắc dĩ cảm thán: “Nhu Nhu nghịch ngợm y như em vậy, trước đây anh không quản nổi em, bây giờ thì không quản nổi con bé.”

Lương Chi Ý mỉm cười ôm lấy cổ anh, ngước mắt lên nhìn anh:

“Thế mà hồi đầu anh lại không nỡ bỏ mặc em đấy.”

Người đàn ông ôm eo cô, cúi người in một nụ hôn lên cánh môi cô, vừa cởi váy dài ra giúp cô, “Đúng vậy, ai bảo anh thích Chi Chi đến vậy chứ?”

Mặt mày cô cong lên, đón lấy từng nụ hôn ập tới của anh, cuối cùng bị anh ôm ngang lên trong trạng thái trần truồng, cô khẽ kêu một tiếng, giọng nói khàn khàn của Bùi Thầm lọt vào tai: “Chúng mình đi tắm.”

“Ừ.”

***

Sáng hôm sau, Bùi Nhu tựa vào giường rề rà đứng lên.

Bùi Tố phải trực nhật, sau khi Bùi Triệt ăn sáng xong thì hai anh em tới trường trước.

Khi đến cổng trước, hai người gặp mấy người bạn, Bùi Tố tới lớp trước, mấy chàng trai còn lại chậm rãi đi vào trong.

Học sinh ở xung quanh người qua kẻ lại, điều mà mọi người chú ý tới trước tiên là Bùi Triệt trong nhóm người.

Vóc dáng chàng trai cao lớn, như hạc trong bầy gà, hai tay đút vào túi quần đồng phục, đón ánh nắng ban mai, dáng hình thon dài đổ bóng xuống mặt đất, vai rộng eo gầy, mặt mày thâm thúy thoáng mang vẻ lạnh nhạt hung dữ, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng.

Dọc đường đi, cậu thu hút rất nhiều ánh mắt mê trai lén lút của các cô gái.

Mấy chàng trai kề vai sát cánh trò chuyện, khi đi ngang qua tòa nhà dạy học của khu trung học cơ sở, Bùi Triệt nhìn thấy cây hoa quế trong sân trường, nghĩ tới điều gì đó, cậu mở miệng: 

“Chờ chút.”

“Sao vậy anh Triệt?”

Cậu đưa mắt liếc bọn họ: “Giúp tôi một chuyện.”

Mấy phút sau, mấy tên đàn em ngồi xổm dưới tàng cây hoa quế, nhìn về phía Bùi Triệt với vẻ mặt mờ mịt xấu hổ: “Anh à, nhặt thứ này làm gì vậy ạ? Anh bảo một thằng con trai như em nhặt hoa ở đây…”

“Bảo mày nhặt thì nhặt đi, hỏi nhiều thế làm gì.”

Bùi Triệt ngồi xổm xuống, cũng đi nhặt. Sau một hồi lâu, dưới ánh mắt tò mò của người khác, bốn năm chàng trai rốt cuộc cũng nhặt được một túi hoa.

Cuối cùng, Bùi Triệt đi một mình tới tòa nhà trung học cơ sở. Khi tới cửa lớp Bùi Nhu, cậu gọi bạn cùng bàn của Bùi Nhu ra.

Dưới ánh mắt của bao người, Bùi Triệt dựa vào lan can đưa một cái túi cho cô bạn ngồi cùng bàn: “Chờ Bùi Nhu tới thì đưa cái này cho nó nhé.”

“Dạ.”

“Dạ.” Bạn cùng bàn lướt nhanh qua thẻ học sinh đeo trên người chàng trai, khi nhìn thấy cái tên trên đó thì có chút ngạc nhiên.

Buổi sáng, chờ sau khi Bùi Nhu tới, bạn cùng bàn đưa đồ cho cô bé, cô bé biết được là Bùi Triệt đưa tới thì ngạc nhiên.

Người này mồm thì mắng cô rắc rối, sao mà loáng cái đã nhặt cho cô nhiều như vậy rồi?

Bạn cùng bàn ngạc nhiên tán thán: “Nhu Nhu à, hai ông anh của cậu nhìn giống y hệt nhau, người bình thường cũng không nhận lầm ư?”

Đương nhiên, hôm qua cô bé còn bị nhầm đấy.

Cô bé mỉm cười: “Bình thường mình sẽ xem ai có cái khí chất gợi đòn, người nào có thì người đó chính là anh hai mình.”

Bạn cùng bàn cười, “Nhưng anh hai của cậu tốt với cậu thật đấy.”

Bùi Nhu cúi đầu nhìn đống hoa trong tay, khóe môi nhếch lên, cuối cùng sự ấm áp trào dâng trong tim.

“Ừ, tất nhiên là anh hai của mình rất tốt với mình rồi.”

***

Thành phố Lâm bước từ thu sang đầu đông, thời gian trôi đi trong cuộc sống yên bình.

Bình thường Bùi Tố dịu dàng chín chắn, cưng chiều em gái vô điều kiện, còn Bùi Triệt thì thường xuyên cãi cọ với cô bé, có đôi khi sẽ quản cô rất chặt.

Cách Bùi Nhu chung sống với bọn họ khác nhau, sẽ có lúc vui vẻ, đương nhiên cũng sẽ có lúc ầm ĩ mâu thuẫn.

Trước Tết Dương Lịch hai ngày, Bùi Thầm và Lương Chi Ý phải ra nước ngoài thảo luận một cuộc hợp tác quan trọng, họ vắng nhà đi mấy ngày.

Sáng hôm đó, Bùi Nhu và bạn cùng bàn, cả mấy cô gái hay chơi cùng nhận được lời mời cùng đi đón giao thừa vào đêm 31 từ mấy bạn nam chơi khá thân ngày thường.

Bọn họ định tan học thì đi ăn xem phim, rồi buổi tối lại đón giao thừa tại quảng trường ở trung tâm thành phố, có chàng trai tên ‘Lạc Hồng Tài’ nói kế hoạch xong rồi nhìn về phía Bùi Nhu: “Thế nào, kế hoạch này được chứ hả?”

Bùi Nhu gật đầu, “Thế là sáu người chúng ta hả?”

Lạc Hồng Tài ấp úng ừ một tiếng, “Chắc là chỉ mấy người chúng ta thôi, nhưng biết đâu lúc đó anh mình sẽ tới đấy, cũng không sao, chúng ta tự chơi.”

Anh của Lạc Hồng Tài học cấp ba, trước đây bọn họ có từng gặp mấy lần.

Mấy cô gái khác đều nói được, Bùi Nhu cũng vô cùng có hứng thú nên đồng ý, nhưng ở bên ngoài muộn như thế, cô bé cũng phải báo trước với người thân một tiếng.

Trước tiên cô bé nói chuyện này với hai anh trai trong nhóm WeChat. Xuất phát từ sự lo lắng, Bùi Tố hỏi kỹ càng một lượt, cô bé vẫn luôn bảo đảm là rất an toàn, Bùi Triệt hoàn toàn không nói gì, cũng không biết có phải là không thấy tin nhắn không.

Sau khi tan học, ba người gặp nhau. Bùi Nhu thấy sắc mặt của Bùi Triệt hơi tệ, cũng không biết là bị làm sao.

Ba người về đến nhà, cô bé thử nói tới chuyện này lần nữa, Bùi Tố mềm lòng đồng ý, nhưng Bùi Triệt lại nói: “Gan em to rồi à? Khuya như thế mà còn ở bên ngoài với tụi con trai, có thể bảo đảm an toàn được ư?”

“Cũng không phải là em ở một mình với con trai, mà là cả nhóm bọn em, chỉ đơn giản là đón giao thừa thôi ạ.”

Bùi Triệt đè nén ngọn lửa trong lòng, ánh mắt lạnh lùng liếc qua, “Sao em biết suy nghĩ của bọn con trai đơn giản?”

Bùi Nhu:???

“Bọn em chỉ là bạn bè, sao lại không đơn giản được? Em không thích bọn họ, bọn họ cũng không thích em mà.”

Bùi Triệt cười nhạo một tiếng, Bùi Nhu ghé lại gần làm nũng với cậu, nhưng thái độ của đối phương rất kiên quyết: “Không được đi, không có nước thương lượng.”

Bùi Nhu nghe thế thì cũng cáu lên, cô bé không rõ tại sao cậu lại nhất quyết phản đối, lại còn nghĩ về bạn bè của cô bé với suy nghĩ như thế, cô bé ghét bị người khác quản thúc như vậy, tức giận nói: “Em không biết đâu, dù sao thì em sẽ hỏi bố.”

Bùi Triệt nhếch khóe môi, “Em đi gọi điện thoại, anh xem thử bố nói gì.”

Lúc này cô bé gọi điện thoại, đầu bên kia nghe máy, cô bé mới nói mấy câu, ai ngờ Bùi Thầm nghe xong thì nói rằng trước đó Bùi Triệt đã gọi điện nói chuyện này với anh, Bùi Thầm cũng đồng ý với quan điểm của Bùi Triệt.

Cho dù Bùi Nhu có xin xỏ như nào, Bùi Thầm cũng không đồng ý, cô không dám không nghe lời bố, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cô bé nhìn Bùi Triệt, sự tủi thân và tức giận mạnh mẽ ập tới khiến đôi mắt cô bé đỏ lên, xoay người bước nhanh về phòng.

Bùi Tố nhíu mày lại, lập tức đuổi theo: “Nhu Nhu…”

Trong phòng, cô bé ngồi khóc ở mép giường, Bùi Tố đi vào, ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu xoa đầu cô, luống cuống dỗ dành:

“Nhu Nhu à, tối mai không đi được thì thôi, nghỉ Tết Dương Lịch anh lại dẫn em đi chơi nhé, có được không?”

“Hu hu hu…”

Bùi Triệt đi vào phòng, thấy cô bé khóc tới nông nỗi này, đôi mắt lạnh lẽo căng chặt thoáng nhói đau, môi cậu nhúc nhích, muốn mở miệng:

“Nhu Nhu à…”

Bùi Nhu lườm cậu, khóc nức nở ngắt lời cậu, tố cáo: “Anh cả đã đồng ý rồi, thế mà anh lại còn gọi điện thoại cho bố trước, bảo bố đừng đồng ý. Bùi Triệt, anh dựa vào gì mà quản em như thế?”

Chàng trai nghe thế, sắc mặt sa sầm, nói nhẹ bẫng:

“Anh là anh trai em, dựa vào gì mà anh không thể quản em?”

Cô bé khóc lóc, lần đầu tiên thật sự tức giận: “Như này không phải quản, mà là anh ngang ngược không nói lý lẽ! Em đã lớn rồi, không phải con nít nữa! Em ghét anh, tại sao em lại có hai người anh chứ, nếu em chỉ có một người anh thì tốt rồi…”

Cô bé dứt lời, hàng mi của Bùi Triệt run lên, trong đôi mắt nhìn cô, ánh sáng như chấn động trong nháy mắt, xẹt qua sự kinh ngạc chưa bao giờ có.

Bùi Tố nghe thấy những lời này của cô bé thì cũng giật mình nhìn Bùi Triệt, mày nhíu lại: “Nhu Nhu, sao em có thể nói ra lời này vậy chứ?”

“…”

Thật ra hồi nãy cảm xúc của cô bé dâng trào, trong khoảnh khắc khi nóng vội thốt ra, cô bé đã hối hận.

Nhưng vào giờ phút này, cô bé chợt lỡ lời, lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Căn phòng yên tĩnh mấy giây, bầu không khí cũng sắp ngưng đọng đến nơi.

Sau một lúc lâu, Bùi Triệt mở miệng, giọng nói khàn khàn như kim loại, đập thật mạnh từng chữ một xuống đất.

“Được, nếu đã ghét anh như thế, sau này em thích ra sao thì ra, anh sẽ không quản em nữa, em coi như không có người anh này, thế thì em vui vẻ, anh cũng bớt việc.”

Dứt lời, chàng trai mang vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp đóng sầm cửa đi ra luôn.

Lời cậu nói quanh quẩn trong đầu, cô bé cúi đầu xuống, môi nhếch lên, chóp mũi càng thêm chua xót, nước mắt hoàn toàn làm nhòe tầm nhìn..

***

Sau khi Bùi Triệt đi, Bùi Tố an ủi Bùi Nhu một hồi lâu. Sau một lúc, cảm xúc của cô bé mới lắng xuống.

Bùi Tố đi lấy khăn mặt lau mặt cho cô bé, mỉm cười trêu cô: “Đã khóc thành mèo con rồi có biết không vậy?”

Cô bé méo miệng.

Bùi Tố hỏi cô bé có đói không, cô bé gật đầu, cậu nói ra ngoài lấy ít đồ ăn cho cô.

Khi vào bếp, Bùi Tố bảo dì giúp việc trong nhà nấu ba bát mì sườn, cậu chờ trong bếp.

Một lát sau, mì được bưng lên, Bùi Triệt đi từ phòng vào bếp, nhìn thấy cậu, muốn nói lại thôi, Bùi Tố lại chủ động nói: “Con bé không khóc nữa rồi, đã không sao rồi, hồi nãy con bé nói lẫy thôi, em đừng để ý.”

Bùi Triệt liếm răng hàm, mặt lạnh lùng không nói gì. Cậu cầm đôi đũa, gắp quả trứng chần trong bát mình vào bát cô bé, “Em về phòng trước đây.”

Sau khi mì xong, hai người Bùi Nhu và Bùi Triệt mỗi người ở trong phòng mình.

Không ai tìm ai nói chuyện.

Hôm sau cũng là ngày cuối cùng của năm.

Buổi sáng, Bùi Nhu thức dậy. Bởi vì tối qua nhiệt độ hạ xuống đột ngột, cô bé đắp ít chăn, sáng nay dậy thì chảy chút nước mũi và hơi ho.

Cô bé cố chịu đựng sự không thoải mái mà đứng dậy, khi rửa mặt xong tới phòng ăn thì đụng phải Bùi Triệt vừa ăn sáng xong rồi ra ngoài.

Hai đôi mắt nhìn nhau trong nháy mắt, cô bé cúi đầu xuống không biết phải nói gì, chàng trai cũng lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác, đi lướt qua cô bé.

Bùi Triệt ra ngoài tới trường trước, Bùi Tố chờ Bùi Nhu, rồi hai người ra ngoài.

Trên đường tới trường, Bùi Nhu mới biết được nguyên nhân vì sao hôm qua Bùi Triệt lại phản đối cô bé đi đón giao thừa như thế.

Chiều hôm qua, mấy học sinh ở lớp Bùi Triệt nói với cậu rằng bọn họ mới nghe thấy anh trai của Lạc Hồng Tài đang bàn luận chuyện sẽ đi đón giao thừa với mấy cô gái nhóm Bùi Nhu vào tối nay.

Anh của Lạc Hồng Tài nổi tiếng là lưu manh và cặn bã, nhân phẩm rất tệ, qua lại với rất nhiều cô gái. Đối phương nói rằng hắn rất có hứng thú với cô gái tên Bùi Nhu học lớp em trai hắn, xem thử liệu tối mai có cơ hội tán được không, kiếm một cô em cấp hai yêu đương.

Lúc ấy, Bùi Triệt nghe thấy câu đó thì định trực tiếp đi qua đánh người luôn.

Con mẹ nó chứ tán gái lại dám tán trúng em gái cậu.

Nhưng cậu bị bạn bè ngăn cản, dù sao thì chuyện này vẫn chưa xảy ra, làm um lên như thế cũng ảnh hưởng không tốt tới Bùi Nhu.

Thế nên hôm qua khi tan học, sắc mặt Bùi Triệt không quá tốt, thế nên mới kiên quyết phản đối như vậy.

Chỉ là cậu chưa nói ra tình hình thực tế, một mặt cậu muốn tự đi xử lý chuyện này cho xong đã, nghe ngóng rõ ràng xem trong vụ này Lạc Hồng Tài có biết chuyện không, mặt khác cũng là do không muốn để Bùi Nhu cảm thấy sợ hãi, dù sao thì loại chuyện này rất bẩn thỉu, cô gái nhỏ vẫn còn ngây thơ như thế.

Bùi Tố nói rằng đây cũng là chuyện mà Bùi Triệt mới nói với cậu tối qua.

“Nhu Nhu à, nếu anh biết chuyện này thì cũng thà rằng em khóc quấy một lần, anh cũng chắc chắn sẽ không đồng ý để em đi.” Bùi Tố nói.

Cô bé biết được tình huống thực tế, cảm xúc đan xen lẫn lộn trong tim.

Tại sao người này lại không nói thật với cô bé chứ, làm cô bé cảm thấy cậu ngang ngược cố chấp, dù có là ai thì cũng sẽ tức giận…

Nhưng cô bé biết dù bản thân có giận cỡ nào thì cũng không nên nói ra lời làm tổn thương người khác như vậy.

Bùi Tố cũng nói rằng để cô bé tìm một dịp nhận lỗi với Bùi Triệt.

Sau khi vào lớp, cô bé từ chối hoạt động đón giao thừa của nhóm Lạc Hồng Tài, tạm thời đè nén sự tức giận, không để lộ chuyện này ra.

Nhưng suốt một ngày, cô bé luôn cảm thấy cơ thể rất khó chịu. Vào tiết thể dục buổi chiều, hứng gió trên sân thể dục, cô bé có cảm giác bệnh cảm càng nặng hơn.

Trong lúc đó cô bé vốn muốn nhắn tin xin lỗi Bùi triệt, nhưng lại không biết phải nói ra như nào.

Dù sao trước đây tuy bọn họ có cãi nhau, nhưng vẫn chưa từng có lần nào nghiêm trọng như lần này, cô bé cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Chạng vạng khi tan học, tối nay Bùi Tố phải ở lại trường tham gia lớp bồi dưỡng, muộn chút mới về, Bùi Nhu biết Bùi Triệt chắc chắn sẽ không chờ cô bé tan học, định về nhà chờ cậu.

Nhưng sau khi về tới nhà, chờ tới lúc bầu trời sẩm tối, Bùi Triệt vẫn không quay về.

Cô bé không nhịn được mà gọi điện cho cậu, đầu bên kia nghe máy, rất ồn ào, dường như có rất nhiều người ở xung quanh, giọng nói lạnh nhạt của cậu truyền tới qua ống nghe: “Có chuyện gì?”

Môi cô bé nhúc nhích, sau đó khẽ hỏi:

“Anh ơi, tối nay anh không về nhà ăn cơm sao ạ?”

Mấy giây sau, đầu bên kia truyền tới âm thanh: “Nói sau đi, bây giờ anh đang có việc.”

Cô bé cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đáp lại.

Cũng phải, Bùi Triệt vẫn còn đang trong cơn giận dữ, đoán là cậu căn bản không muốn gặp cô bé.

Cô bé ngồi trên sô pha, chóp mũi có chút chua xót, lúc này dì giúp việc trong nhà đi tới, nói rằng bữa tối đã được nấu xong xuôi, cô bé bảo dì giúp việc về nhà trước.

Sau khi đối phương rời đi, cô bé khó chịu tới nỗi ăn không ngon, bèn về phòng, nằm vào trong chăn.

Cả người cô bé cuộn lại thành một nắm, vẫn cảm thấy sự rét lạnh xuyên qua từng lỗ chân lông trên da, thấm vào cơ thể, lấy đi sự tỉnh táo của cô bé từng chút một.

Cô bé từ từ nhắm hai mắt lại, có cảm giác cơ thể như bị vật nặng đè lên, cộng thêm cảm xúc buồn bã, sắp khiến trái tim không thở nổi.

Cô bé cảm thấy chắc là mình bị sốt rồi.

Nhưng trong nhà không có ai, cô bé không biết phải làm sao bây giờ.

Nếu như có anh hai thì tốt rồi.

Nhưng bọn họ đã cãi nhau, chắc chắn bây giờ cậu đang rất ghét cô bé…

Sao mà tất cả mọi người vui vẻ đón giao thừa, còn ngày hôm nay của cô bé lại hỏng bét như vậy chứ…

Nghĩ thế, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Cô bé đang khóc thầm thì chợt nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, ánh đèn ngoài hành lang rọi vào, chiếu sáng căn phòng tối đen trong nháy mắt.

Một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trước cửa.

Thật ra hồi nãy khi Bùi Triệt nhận được cuộc gọi từ cô bé thì cậu đang ở trung tâm thương mại. Cậu muốn mua quà năm mới cho cô bé, dỗ cho cô vui.

Tối qua cậu cũng đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cách xử lý vấn đề và giọng điệu khi nói của mình không phù hợp, Bùi Nhu cũng đã dần lớn lên, không phải con nít nữa, cô bé cũng suy nghĩ của riêng mình.

Hồi nãy, vào khoảnh khắc khi cậu nghe thấy cô bé khẽ gọi cậu là ‘anh’ trong điện thoại thì sự tức giận và buồn bã nơi đáy lòng cậu cũng bị đập nát hoàn toàn, mềm nhũn đổ sụp xuống.

Cô bé là em gái ruột của cậu.

Sao cậu lại giận cô bé thật được.

Bùi Triệt mua quà xong về nhà, ai ngờ phát hiện căn nhà im ắng, bèn tới phòng cô bé.

Bùi Triệt đẩy cửa ra, thấy chiếc giường ở bên trong phồng lên một nắm thì biết là Bùi Nhu đang nằm.

Cậu ngạc nhiên vì đang sớm như này mà cô bé đã lên giường nằm rồi, cậu đi tới cạnh giường, vừa định lên tiếng, ai ngờ lại thấy hốc mắt cô bé đỏ bừng.

Cậu phát hiện cô bé khóc, hàng mày nhíu lại, giơ tay chạm vào mặt cô thì lại phát hiện rất nóng, lòng nặng nề, cậu lên tiếng: “Chuyện gì thế này, sao mà mặt nóng thế?”

Cô bé nghe thấy giọng của cậu thì nước mắt tràn bờ mi:

“Anh hai ơi…”

“Sao thế? Đừng khóc đừng khóc, có anh hai đây,” Trái tim cậu như bị kim châm dày đặc, đau đớn tới nỗi khiến cậu hoảng hốt, Cậu giơ tay lau trán cô, rồi phát hiện nóng cực kỳ, “Bị sốt à?”

Bùi Triệt hỏi cảm giác của cô bé, cô bé nói thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, cơ thể cũng rất khó chịu, cậu nghe xong thì hàng mày nhíu chặt vào nhau: “Không thoải mái mà sao hồi nãy khi gọi điện thoại lại không nói vậy?”

Cô bé cắn môi, không nói gì.

Đó là vì cô bé không dám, cô bé cảm thấy cậu vẫn còn đang tức giận.

Bùi Triệt xoa đầu cô bé, lập tức nói: “Dậy đi, mặc đồ vào, anh đưa em tới bệnh viện khám.”

Cô bé được cậu giúp đỡ ngồi dậy, cậu khoác thêm áo khoác cho cô. Bùi Nhu nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, rồi chợt nghĩ tới việc cô bé nói không muốn có một người anh như cậu, còn nói không cần cậu quản vào hôm qua.

Cảm giác áy náy tràn ngập cõi lòng theo những hành động của cậu.

Tuy có đôi lúc Bùi Triệt nghiêm khắc, lại thích bắt nạt cô bé, nhưng sự yêu thương mà cậu dành cho cô bé chưa bao giờ ít hơn anh cả, cô bé vẫn luôn biết điều đó.

Nếu hôm qua cậu là người nói không muốn có một cô em gái như cô bé, cô bé sẽ càng buồn hơn.

Nghĩ thế, nước mắt của cô bé lại chảy lách tách.

Bùi Triệt thấy cô bé cúi đầu, bật khóc lần nữa, cậu tưởng rằng cô vẫn còn thấy buồn vì lời cậu nói hôm qua, trong thoáng chốc tim cậu như bị dao cứa.

Cậu nổi giận với cô bé làm gì cơ chứ…

Đôi mắt chàng trai đỏ ửng, cậu giơ tay dịu dàng lau nước mắt của cô bé, giọng bặt tiếng, không nhịn được mà gọi nhũ danh của cô:

“Bánh Trôi đừng khóc, đừng giận anh nữa, được không?”

Hết ngoại truyện cuộc sống thường ngày của thế hệ hai (2).
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...