Một giờ sáng, khách sạn Minh Quý.
Là khách sạn có tiêu chuẩn cao nhất tại thành phố Vân Kinh, nệm giường sử dụng thương hiệu nổi tiếng của Đức là Vission, giá khởi điểm hai vạn đô la Mỹ, theo lý thì ngủ trên đó hẳn phải rất thoải mái, nhưng Thương Vị Vãn lại ngủ không được yên giấc.
Đặc biệt là khi chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên.
“Zzz—zzz—”
Điện thoại khẽ rung, dù được đặt trên tủ đầu giường làm bằng thủy tinh cao cấp nhưng cảm giác điện thoại rung vẫn khiến người ta phiền lòng.
Huống chi còn ánh sáng từ màn hình điện thoại lóe lên, sáng đến chói mắt.
Thương Vị Vãn nhắm mắt cầm điện thoại lên, trượt để nhận cuộc gọi, vừa đặt lên tai định hỏi là ai thì đã nghe người ở đầu bên kia gào to: “Trình Nhị, lại đang ngâm mình trong chốn dịu dàng* nào thế hả? Thiếu một người, mau tới đây.”
Chốn dịu dàng*: cách nói ẩn dụ, ám chỉ nơi hưởng lạc hoặc bên cạnh mỹ nhân.
Tiếng ồn ào trong điện thoại vang lên, âm thanh “đùng đùng đoàng đoàng” dễ dàng lấn át giọng người ta, kéo Thương Vị Vãn ra khỏi cơn buồn ngủ.
Tiếp theo là tiếng cười đùa của một đám người.
“Quấy rầy chuyện tốt của Trình Nhị, nếu làm cậu ấy hỏng việc thì coi chừng Trình Nhị xử chết mày.”
“Bật loa ngoài đi, xem thử Trình Nhị có đang bận “làm việc” không.”
“…”
Toàn là giọng đàn ông trẻ trung, tràn đầy sức sống, đùa giỡn kiểu th* t*c một cách thuần thục.
Trong lúc nói chuyện còn xen lẫn giọng nữ lẳng lơ, nũng nịu trêu đùa.
Thương Vị Vãn liếc nhìn màn hình: Tô Nghiêu.
Cô chưa từng gặp, nhưng đã nghe nói.
Con trai út của tập đoàn ngoại thương Cách Thụy, thích chơi bời, thích cờ bạc, trên sòng bài một đêm thua vài triệu là chuyện thường.
Sự ngại ngùng khi nhận nhầm điện thoại khiến cô vô thức nín thở, đặt điện thoại xuống chiếc gối bên cạnh.
Nào ngờ trong không gian yên tĩnh, giọng nói của đối phương vẫn truyền đến tai cô một cách rõ ràng: “Mẹ kiếp, mày lại cặp với cô nàng nào mà ngay cả sòng bạc cũng không thèm ngó tới nữa hả?”
Tiếng động đánh thức người đàn ông đang ngủ say, anh bật loa ngoài điện thoại.“Chuyện gì?”
Giọng nói vừa tỉnh giấc còn hơi khàn, càng thêm trầm thấp.
“Tới sòng của mày chơi bài đây.” Tô Nghiêu nói: “Giờ này mày chạy đi đâu rồi?”
Vốn là công tử lớn lên ở Vân Kinh, khi nói chuyện mang đậm giọng Bắc Kinh chuẩn.
“Cứ chơi đi.” Người đàn ông ngồi dậy, chăn trượt xuống chân, để lộ phần thân trên rắn chắc.
Dù đã nhìn nhiều lần, Thương Vị Vãn vẫn không khỏi bị thu hút ánh nhìn.
Vóc dáng quả thực rất đẹp.
Nơi cần săn chắc thì săn chắc, nhưng không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn.
Đường nét cánh tay mượt mà, trông như một bức tranh công bút được trau chuốt tỉ mỉ, nhìn từ bên hông, có thể thấy đường xương quai hàm ưu tú của anh, tựa như được điêu khắc cẩn thận.
Sống mũi cao, mũi thẳng tắp tự nhiên, đôi mắt dài và sâu, vừa tỉnh giấc nên mang theo vài phần lười biếng, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏ ra thờ ơ: “Bận.”
Tiếc chữ như vàng*
Tiếc chữ như vàng*: nói ít, ngắn gọn, như trân trọng từng chữ.
Tô Nghiêu cười nhạo: “Bận cái rắm gì. Gia sản của mày chẳng phải đều ở đây sao? Giờ ngay cả “Nguyện” cũng bỏ mặc, định về thừa kế gia nghiệp à? Ông cụ nhà mày lên tiếng rồi sao?”
Nói rồi tự cười phá lên: “Nhưng nhà mày giờ cũng chỉ có mày là đối tượng đáng để bồi dưỡng, không phải không có khả năng. Mẹ kiếp, mày có phải lén chúng tao đi học EMBA* rồi không, định chơi xấu bọn tao hả?”
EMBA*: Executive Master of Business Administration, chương trình thạc sĩ quản trị kinh doanh dành cho lãnh đạo.
Căn phòng đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, dù điều hòa được đặt ở nhiệt độ ổn định 26 độ, nhưng dường như trong khoảnh khắc đó nhiệt độ giảm xuống.
“Vớ vẩn.” Người đàn ông nói chuyện thoải mái, khoảnh khắc mở miệng dường như khiến cả không gian sống động trở lại.“Bận ngủ.”
“Ngủ với ai?” Tô Nghiêu hỏi: “Nghe nói gần đây mày cặp với một cô nàng, dẫn ra xem thử đi.”
Nói đến đây, người đàn ông liếc nhìn sang bên cạnh.
Đúng lúc chạm mắt với ánh nhìn trầm tĩnh của Thương Vị Vãn, cô lập tức quay mặt đi.
Rồi nghe anh nói: “Cút. Lát nữa tao tới.”
Điện thoại cúp máy, căn phòng trở lại yên tĩnh.
Thương Vị Vãn trượt vào chăn giả vờ ngủ, bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, hẳn là anh bắt đầu mặc quần áo.
Chẳng bao lâu, tiếng động biến mất, đèn bầu không khí trong phòng đột nhiên sáng lên.
Thương Vị Vãn khẽ mở mắt, vừa hay nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ của anh.
“Tách—”
Tiếng kim loại ma sát phá vỡ sự tĩnh lặng, chiếc bật lửa S.T.Dupont màu bạc lóe lên một ngọn lửa, ngọn lửa nhảy múa trong ánh đèn vàng mờ ảo.
Mùi thuốc lá lan tỏa, chiếc bật lửa giá hơn vạn tệ bị ném tùy tiện lên bàn.
Anh lười biếng tựa vào bàn, chiều cao 1m85 khiến căn phòng VIP này có phần chật chội.
Một chiếc quần tây đen, áo sơ mi trắng cơ bản nhất, viền áo sơ mi không nhét vào quần tây, hôm nay chiếc áo này cũng không vừa lắm, hơi rộng, hai cúc trên cùng không cài, để lộ một mảng ngực lớn, trắng đến mức phản quang, dưới xương quai xanh còn mơ hồ thấy vài dấu vết cắn, nhưng anh chẳng hề bận tâm.
Ngón tay kẹp thuốc lá thon dài, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, ánh mắt chưa tập trung, trông như chưa tỉnh hẳn.
Hút được nửa điếu thuốc thì dập tắt trong gạt tàn, anh vung tay xua đi làn khói trước mặt, trầm giọng nói: “Tôi có việc, đi trước đây.”
“Ờ.” Thương Vị Vãn đáp một tiếng, nhưng không ngồi dậy tiễn anh.
Đợi anh bước ra khỏi cửa phòng, Thương Vị Vãn mới thở phào, không ngờ một phút sau anh lại quay lại. “À đúng rồi.”
Giọng nói lười biếng mà trầm thấp đột nhiên vang lên, khiến Thương Vị Vãn giật mình, đồng tử bất giác mở to.
Người kia khoanh tay đứng tại chỗ, ban đầu còn có chút áy náy, sau đó thì ung dung nhìn cô.
Dường như hiếm khi thấy cô hoảng loạn như vậy.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Thương Vị Vãn đã điều chỉnh lại, trở về dáng vẻ bình thản: “Sao thế?”
Cổ họng hơi khô, nói xong thì khẽ ho một tiếng.
“Trong tủ quần áo có đồ thay, sau này tôi sẽ không bảo người mang tới cho cô nữa.” Người đàn ông nói.
Thương Vị Vãn gật đầu: “Được.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn, nhưng lại không có một khuôn mặt ngoan ngoãn.
Dù gương mặt quyến rũ vạn phần ấy giờ đây không trang điểm, mái tóc dài xõa bên vai, cũng có thể giả vờ ngoan ngoãn.
Người đàn ông nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng cầm điện thoại rời đi mà không nói gì.
Vừa đến cửa, Thương Vị Vãn gọi anh: “Trình Khuyết.”
Trình Khuyết dừng bước, quay lại: “Hử?”
“Xin lỗi.” Thương Vị Vãn nghiêng người, đầu gối lên một cánh tay, “Lúc nãy tôi không cố ý nhận điện thoại của anh.”
Bởi vì tối nay điện thoại của cả hai đều đặt ở tủ đầu giường phía cô, mà công việc của cô lại thuộc loại trực 24 giờ, bình thường đến ba bốn giờ sáng cũng có người gọi tới, nên cô theo bản năng nhận máy.
May mà cô không lên tiếng.
“Không sao.” Trình Khuyết nói.
Ngập ngừng một chút, Trình Khuyết khẽ cười, nụ cười lười biếng mà phóng khoáng: “Hay là, cô sợ bị phát hiện?”
Câu hỏi này như thể thăm dò, nhưng Trình Khuyết lại không có chút biểu hiện nào, vẫn là dáng vẻ bất cần thường ngày.
Thương Vị Vãn mím môi, cứng miệng nói: “Đều là bạn anh, tôi sợ gì chứ?”
“Vậy à?” Trình Khuyết tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, giọng anh nhẹ bẫng: “Chu Lãng cũng là bạn của tôi.”
Câu nói như bóp chặt tử huyệt của Thương Vị Vãn.
—
Thương Vị Vãn chưa từng nghĩ rằng có ngày mình sẽ rơi vào một mối quan hệ không thể công khai với một người đàn ông.
Càng không ngờ rằng người đàn ông đó lại là Trình Khuyết.
Sau khi Trình Khuyết rời đi, Thương Vị Vãn cũng mất ngủ.
Nỗi sợ hãi khi suýt nhận nhầm điện thoại vẫn còn đọng lại trong đầu, khiến cô thấp thỏm không yên.
Nhưng kỹ năng đầu tiên mà cô rèn luyện được trong những năm làm việc ở ngân hàng đầu tư chính là: dù núi Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không đổi sắc.
Vì thế thường có người khen ngợi cô năng lực xuất sắc, cảm xúc ổn định.
Nhưng dù cảm xúc có ổn định đến đâu, cũng có lúc mất kiểm soát, làm những việc vượt ngoài giới hạn.
Như bây giờ.
Trình Khuyết là bạn nối khố của chồng bạn thân cô.
Lần đầu gặp là ở quán bar của anh, khi đó cô đi cùng bạn thân đến quán bar để say xỉn, bạn thân say đến mức không nhận ra ai, lao vào lòng anh thì bị cô ôm lại.
Sau đó bạn thân được chồng đón đi, còn cô nhận ân tình, đi nhờ xe của Trình Khuyết.
Nhưng người đầu tiên đề nghị chở cô về nhà hôm đó là Chu Lãng.
Thiếu gia của tập đoàn Hoa Thuần, công tử nhà giàu chính hiệu, từ chiều cao, ngoại hình đến nhân phẩm, không có chỗ nào để chê.
Nhưng anh ta đã kết hôn với người yêu thanh mai trúc mã.
Vì thế cô đương nhiên từ chối.
Lần thứ hai gặp Trình Khuyết là một tháng trước, ở một quán bar mới mở.
Khi cô đến nhà vệ sinh, nghe thấy Trình Khuyết đang nói chuyện với một người phụ nữ, nội dung rất đáng chú ý.
Vốn định quay về, nhưng sau khi nhận một cuộc điện thoại, cô dừng lại tại chỗ.
Đi đến cuối hành lang thì thấy anh tựa vào tường, dáng đứng lười nhác, ngón tay thon dài lật qua lật lại một điếu thuốc.
Thờ ơ, như thể mọi thứ trên đời này đều không lọt vào mắt anh.
Anh nói: “Thích cái gì không thích? Lại đi thích một người đã có vợ.”
Giọng điệu ấy, ba phần khuyên nhủ, ba phần tiếc nuối, còn bốn phần là sự giễu cợt không rõ ràng.
Thương Vị Vãn giả vờ trấn tĩnh: “Anh nói gì?”
“Cô thích Chu Lãng.” Trình Khuyết nói.
Dùng câu khẳng định.
Đúng vậy, Thương Vị Vãn đã thầm thích Chu Lãng suốt bảy năm.
Cô luôn nghĩ mình giấu rất kỹ, không ngờ lại bị anh thẳng thừng vạch trần.
Thế là cô trả đũa, đem những gì vừa nghe được đâm lại: “Còn anh thì sao? Thích chị dâu thì được à?”
“Trình tiên sinh.” Thương Vị Vãn cười lạnh với anh: “Anh trai anh biết chuyện này không?”
Ngón tay Trình Khuyết đang nghịch điếu thuốc khựng lại, im lặng.
Thương Vị Vãn vốn nghĩ chuyện này đến đây là kết thúc.
Sau này cô và Trình Khuyết chỉ có thể là mối quan hệ nhìn nhau mà chán ghét.
Không ngờ khi cô định quay người rời đi, Trình Khuyết đột nhiên lên tiếng, “Hay là, cô đi theo tôi đi.”
Giọng điệu lười nhác, hoàn toàn không giống như đang hỏi ý kiến Thương Vị Vãn.
Thương Vị Vãn hỏi anh: “Vậy anh có thể cho tôi cái gì?”
Trình Khuyết hỏi ngược lại: “Cô muốn gì?”
Nói xong thì cười giễu cợt, châm điếu thuốc.“Tôi hình như chỉ có tiền.”
Qua lớp khói xanh mỏng manh, mùi nicotine hòa lẫn với mùi rượu, Trình Khuyết cong khóe môi: “Cô không phải thích tiền nhất sao?”
“Ầm—”
Một tiếng sấm to nặng nề vang lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của Thương Vị Vãn.
Sau đó, một tia chớp xẹt qua bầu trời đen kịt, như muốn xé toạc màn đêm thành một hố sâu không đáy.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng chiếu rọi cả mặt đất.
Gió lớn nổi lên, cây cối bị thổi nghiêng ngả.
Chẳng bao lâu, cơn mưa như trút nước đổ xuống.
Thương Vị Vãn mặc áo choàng ngủ đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, vị trí địa lý của khách sạn Minh Quý vô cùng đắc địa, cửa sổ kính một chiều đảm bảo tính riêng tư, đứng trước cửa sổ có thể thu vào tầm mắt khung cảnh phồn hoa nhất của thành phố này.
Hôm đó cũng là một đêm mưa lớn, cô đã đòi Trình Khuyết năm triệu.
Nói rõ ràng với nhau, chỉ nói chuyện tiền, không nói chuyện yêu.
Vì vòng giao tiếp của hai người có trùng lặp nhiều người quen, nên không được để bất kỳ ai xung quanh biết.
Cũng thỏa thuận chỉ gặp nhau ở khách sạn.
Nếu một trong hai người yêu đối phương thì chấm dứt.
Nếu một trong hai người muốn yêu đương cũng chấm dứt.
Đại khái là một quy trình hợp tình hợp lý cho một mối quan hệ tình ái không ràng buộc.
Thậm chí hai người còn ký hợp đồng, mỗi bên giữ một bản.
Trình Khuyết có lẽ rất sành sỏi, dù sao anh cũng là công tử ph*ng đ*ng nổi tiếng trong giới thượng lưu Vân Kinh, ba ngày đổi một ngôi sao, năm ngày đổi một người mẫu, chỉ cần anh muốn, vô số phụ nữ sẵn sàng lao tới, còn những người xung quanh anh, như Tô Nghiêu, cũng nổi tiếng ăn chơi.
Tục ngữ có câu, vật hợp theo loài, người tụ theo nhóm.
Trong chốn danh lợi này lâu rồi, ai mà không bị hoa thơm cỏ lạ làm mê muội?
Chân tình là thứ rẻ mạt nhất.
Nhưng đây là lần đầu tiên của Thương Vị Vãn.
Khi không kiểm soát được cảm xúc, cô hôn anh, đến khách sạn mở phòng, đắm mình trong hoan lạc, đặt ra ba điều luật.
Nụ hôn đầu, đêm đầu tiên, đều kết thúc ở năm hai mươi tám tuổi này.
Nhưng khi đối diện với Trình Khuyết, cô không thể thua, nên giả vờ sành sỏi.
Giả làm gái đào mỏ không khó.
Tính ra, đây mới là lần thứ tư họ gặp nhau.
Lần thứ ba làm chuyện đó.
—
Đang lúc Thương Vị Vãn miên man suy nghĩ, điện thoại khẽ rung.
Cô cầm lên xem, là một bức ảnh.
Trong phòng bao, đàn ông phụ nữ tụ tập trò chuyện vui vẻ, thậm chí có người đàn ông công khai sờ ngực người nữ.
Giữa bức ảnh, rõ ràng là Chu Lãng.
Trình Khuyết nhắn: 【May mà cô không lên tiếng.】
Thương Vị Vãn cau mày, không hiểu vì sao Chu Lãng cũng tham gia vào đám chơi bời của Trình Khuyết.
Nhưng khi đối diện với tin nhắn của Trình Khuyết, cô theo bản năng trả lời: 【Xìiii-】
Một giây sau lập tức thu hồi, đổi thành: 【Ừ.】
Khoảnh khắc tin nhắn được gửi đi, có cuộc gọi đến, chưa kịp nhìn rõ là ai gọi, cô đã lỡ tay nhận.
“Vãn Vãn.” Một giọng nữ già nua đi thẳng vào vấn đề: “Con còn tiền không? Cho mẹ thêm hai mươi vạn đi.”
Cuộc gọi từ Du Thành, là mẹ cô, Cổ Thúy Phương.
Nếu nhìn rõ, cô đã không nhận.
Thương Vị Vãn cau mày: “Tuần trước con vừa gửi mười vạn, mẹ nghĩ con mở ngân hàng à?”
Cổ Thúy Phương thở dài: “Chị con gần đây hóa trị không tốt, mấy hôm trước lại vào phòng chăm sóc đặc biệt, ở phòng bệnh đặc biệt, một ngày tốn năm ngàn, chút tiền đó đủ để làm gì được chứ? Người vào bệnh viện, tiền như ném xuống biển, ném vào chẳng nghe nổi một tiếng vang.”
Thương Vị Vãn im lặng một lát rồi nói: “Con không có tiền.”
Đầu bên kia cũng im lặng một lúc.“Vậy thôi, ngày mai mẹ bảo y tá chuyển chị con ra khỏi phòng đặc biệt, không chữa nữa. Con cũng thu dọn đi, xin lãnh đạo nghỉ phép, tuần sau về dự tang lễ.”
Thương Vị Vãn đang ở giai đoạn cuối của dự án, hoàn toàn không thể về nhà.
Dù biết lời mẹ là uy h**p, cô vẫn thỏa hiệp. “Con không có nhiều tiền thế. Vài ngày nữa đi, khi nào lãnh lương con sẽ gửi cho mẹ, nhưng nhiều nhất chỉ được năm vạn.”
“Ít vậy?!” Cổ Thúy Phương ngạc nhiên.
Thương Vị Vãn khựng lại, muốn nói không ít đâu.
Lương tháng đến tay năm vạn, ít nhất cũng thuộc tầng trung của dân đi làm.
Nhưng trong mắt mẹ cô, Cổ Thúy Phương, vẫn còn xa mới đủ, hận không thể để cô kiếm được năm triệu một tháng.
Thương Vị Vãn không muốn tranh cãi thêm, dặn một câu chăm sóc chị rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy mới phát hiện wechat có ba tin nhắn chưa đọc.
Hai tin từ cô bạn thân Chu Duyệt Tề.
【Thò đầu.jpg, Thương Thương ngủ chưa? Có muốn tới xem trò vui không?】
【Thằng ngốc Tô Nghiêu đang cá cược với người ta, nói nếu thua thì c** q**n chạy tr*n tr**ng.】
Còn một tin từ Trình Khuyết: 【Có muốn qua đây một lát không? Cô bạn nhỏ của cô cũng ở đây.】
Thương Vị Vãn trả lời Chu Duyệt Tề trước: 【Cá với ai?】
Chu Duyệt Tề lập tức nhắn lại: 【Hahaha, với Trịnh nhị ca.】
【Chính là anh chàng đẹp trai lần trước chị gặp ở quán bar đấy, hôm nay anh ấy đến với cả người đầy dấu dâu tây, Tô Nghiêu để ép anh ấy dẫn bạn gái ra, cá đánh mạt chược với anh ấy, nếu anh Trình nhị thua thì dẫn bạn gái ra hát, nếu Tô Nghiêu thua thì c** q**n chạy khỏa thân.】
Thương Vị Vãn nhìn màn hình trầm tư, hỏi Chu Duyệt Tề: 【Mai em không đi làm à?】
Chu Duyệt Tề: 【Là thứ bảy đó chị ơi, em khó khăn lắm mới xin anh trai dẫn ra xem náo nhiệt đấy.】
Thương Vị Vãn trả lời qua loa một câu được rồi, chuyển về trang chat với Trình Khuyết.
Màn hình vừa hiện lên một câu: 【Ngủ rồi sao?】
Thương Vị Vãn: 【Chưa.】
Suy nghĩ một lúc rồi nhắn thêm: 【Nghe nói anh lấy tôi ra đặt cược?】
Trình Khuyết: 【?】
Thương Vị Vãn chụp màn hình tin nhắn của Chu Duyệt Tề gửi qua.
Biểu tượng của Trình Khuyết đổi thành “đối phương đang nhập”, một lúc sau: 【Ai nói cô là bạn gái tôi?】
