Lý lẽ logic của Trình Khuyết khiến Thương Vị Vãn ngây người trong khoảnh khắc, đặc biệt là khi anh đưa tay chọc vào trán cô.
Đó là một kiểu thân mật khó diễn tả.
Một kiểu thân mật không nên tồn tại trong mối quan hệ giữa họ.
Thế nhưng người đàn ông này lại tỏ ra bất cần, khi nói chuyện cũng chẳng mang ngữ điệu thì thầm ngọt ngào của tình nhân.
Khi gọi cô là “ cô Thương”, giọng điệu mang theo vài phần mỉa mai không cố ý.
Khi rơi vào tai Thương Vị Vãn, điều đó vẫn khiến cô khó chịu.
Thương Vị Vãn mím môi, phản bác: “Bệnh tật không phải do làm việc quá sức gây ra, vì vậy việc tôi không nỗ lực làm việc thì sẽ không phải nằm viện, và cần chi trả một khoản chi phí y tế lớn là một nghịch lý.”
Trình Khuyết khoanh tay, thong dong lắng nghe cô nói.
Đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào cô, và trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Thương Vị Vãn đột nhiên nghĩ đến một cách miêu tả: nhìn ai cũng thâm tình.
Vì thế, cô thoáng tránh ánh mắt thâm tình của Trình Khuyết.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại ngẩng đầu, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, đối diện với anh.
Thương Vị Vãn gạt bỏ mọi tạp niệm, khẽ ho một tiếng để lấy lại giọng, cố gắng tìm lại chất giọng bình thường của mình: “Trình tiên sinh, hôm qua tôi rất cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Nhưng bây giờ tôi cần đi thay quần áo, rửa mặt, và đi làm.”
Nhưng một người vừa trải qua tình trạng mất nước nghiêm trọng, sốt cao đến ngất xỉu thì giọng nói chẳng thể nào hồi phục ngay được.
Sau khi giọng trở nên mỏng manh, lời nói nghe như có chút làm nũng, dù cô đang nói một cách nghiêm túc, nhưng nghe vào lại giống như đang làm nũng.
Thương Vị Vãn đối diện với “bức tường người” trước mặt, thấp giọng nói: “Nhường đường chút.”
Trình Khuyết lại đưa tay đặt lên vai cô, lực đạo bất ngờ khiến Thương Vị Vãn mềm nhũn chân, đứng tại chỗ loạng choạng, suýt ngã.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không ngã nhào một cách thảm hại, cô không vui nhìn Trình Khuyết: “Làm gì vậy?”
“Chỉ có chút sức lực thế này.” Trình Khuyết nói: “Mà còn định đi làm?”
Giọng điệu thờ ơ toát lên sự thiếu kiên nhẫn của một thiếu gia lúc này.
Thương Vị Vãn đương nhiên biết cô đang thách thức giới hạn của Trình Khuyết, ngay từ khi anh không vui và chặn trước mặt cô, cô lẽ ra nên lùi bước.
Dù sao hôm qua anh cũng đã đưa cô đến bệnh viện.
Nhưng Thương Vị Vãn không phải chú chim được nuôi trong lồng, mà là con đại bàng cần vung cánh tung hoành trên bầu trời.
Thế giới của cô không nên là mảnh đất mà Trình Khuyết vẽ ra cho cô.
Có thể thấy, nếu cô nói rằng một dự án của Bảo Lai có thể mang về cho cô một hoặc hai triệu, Trình Khuyết sẽ không chút do dự đưa cho cô.
Với Trình Khuyết, số tiền đó chẳng đáng là bao.
Nhưng với Thương Vị Vãn, cô cần phải dành sáu tháng hoặc một năm, cẩn trọng làm việc, thức khuya tăng ca, hết lần này đến lần khác đi khảo sát, viết báo cáo, chỉnh sửa “Bản cáo bạch” đào sâu mọi vấn đề bên trong lẫn bên ngoài của một công ty, liệt kê từng hạng mục rủi ro lớn, và đóng gói một công ty sao cho hoàn hảo, để nó có thể lên sàn thuận lợi, lợi nhuận tăng gấp hàng chục lần, từ đó cô mới nhận được khoản tiền thưởng dự án không nhỏ đối với cô.
Trong quá trình đó, chỉ cần một sai sót nhỏ, cô có thể sẽ không nhận được đồng nào.
Mọi công sức trong thời gian đó sẽ đổ sông đổ bể.
Hơn nữa, nó sẽ để lại một vết nhơ trong sự nghiệp của cô.
Sau này, khi muốn nhảy việc, các nhà săn đầu người sẽ dùng kinh nghiệm thất bại của dự án này để đánh giá cô, rằng ngay cả một dự án chất lượng như vậy cô cũng làm hỏng.
Nếu để cô chọn từ một đống dự án tồi, tỷ lệ thất bại có lẽ cũng rất cao.
Các nhà săn đầu người sẽ cân nhắc điều đó.
Trong ngành này, sự thay thế diễn ra liên tục, thiên tài không hề hiếm, các nhà tư bản cần những con mắt xích chất lượng cao, vì vậy khả năng bị thay thế của cô rất lớn.
Không như Trình Khuyết, sinh ra đã là nhà tư bản.
Thương Vị Vãn dù trông có vẻ dịu dàng, nhưng vẫn bước qua Trình Khuyết hướng về phía cửa, giọng điệu bình tĩnh: “Cuộc sống của người bình thường đều như vậy. Với chúng tôi, chỉ cần chưa ngã quỵ trong bệnh viện, thì vẫn có thể đi làm.”
Trình Khuyết nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, bất chợt bật cười.
Thông thường, khi phụ nữ gặp phải chuyện như thế này, lại thêm việc có anh ở bên, chẳng phải đều sẽ giả vờ đáng thương rồi làm nũng, có thể không đi làm thì sẽ không đi, thậm chí có người còn đòi anh trực tiếp xử lý dự án Bảo Lai, ngồi không cũng kiếm được tiền.
Nếu vừa rồi Thương Vị Vãn đưa ra những yêu cầu đó, Trình Khuyết đều sẽ đồng ý.
Thậm chí tối qua, anh đã hỏi Tô Nghiêu một số chi tiết về dự án IPO của Bảo Lai, kết quả là Tô Nghiêu, kẻ vô trách nhiệm đó, đã bay đến Ma Cao, đang chơi bời vui vẻ, hỏi gì về công việc cũng chẳng biết tí nào.
Cuối cùng vẫn là thư ký của Tô Nghiêu nói cho anh.
Sau khi chơi xong, Tô Nghiêu mới rảnh rỗi buôn chuyện với anh: “Sao lại hỏi chuyện công ty bọn tao? Mày hứng thú với công ty bọn tao hay là với cô nàng xinh đẹp đó?”
Trình Khuyết bịa đại một lý do, nói gần đây cũng chuẩn bị cho việc lên sàn, tìm anh ta để học hỏi kinh nghiệm.
Một lời nói dối rõ ràng như vậy, thế mà Tô Nghiêu lại tin: “Tao nghe nói công ty điện tử Cát Lăng nhà mày chuẩn bị lên sàn, đã chọn ngân hàng đầu tư chưa? Tao nói thật, phải chọn cái lớn, người phụ trách của chứng khoán Lai Tinh mấy hôm trước ăn cơm với tao, nói nếu dự án này giao cho họ, tiến độ chắc chắn nhanh hơn Vạn Thanh.”
Trình Khuyết nhíu mày, chỉ muốn moi thông tin từ anh ta, không muốn nghe những chuyện linh tinh này.
Nhưng Tô Nghiêu lại nhắc đến Thương Vị Vãn.
“Tao nói rồi, phụ nữ không được đâu.” Tô Nghiêu chép miệng: “Ngoài việc xinh đẹp ra thì chẳng có gì. Chứng khoán Lai Tinh nói dự án tốt như Bảo Lai, nếu giao cho họ, muộn nhất là tháng mười đã có thể nộp hồ sơ lên sàn.”
“Tháng mười?” Trình Khuyết nâng giọng.
Tô Nghiêu gật đầu: “Đúng vậy. Nếu không phải phí vi phạm hợp đồng quá cao, tao nói gì cũng không hợp tác với Vạn Thanh. Ban đầu không biết anh tao nhìn trúng gì ở Vạn Thanh, còn chỉ đích danh để Thương Vị Vãn làm, mày nói xem có phải anh ấy thích Thương Vị Vãn không?”
Trình Khuyết:
“Đầu óc mày ngoài chuyện nam nữ ra thì không còn gì nữa à?” Trình Khuyết đứng ở hành lang, hút hết một điếu thuốc, vứt tàn thuốc vào thùng rác, rồi lấy ra một viên kẹo bạc hà.
Hương vị mát lạnh xâm chiếm đầu lưỡi, đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang tắt ngóm.
Cả người anh chìm vào bóng tối, khiến sự thiếu kiên nhẫn càng thêm rõ ràng.
“Sao thế?” Tô Nghiêu nói: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ mày nghĩ ra được lý do nào khác? Theo tao thấy, khả năng của Thương Vị Vãn cũng chỉ đến thế, nhưng trong ngành ngân hàng đầu tư hiếm có mỹ nữ, đám làm tài chính toàn là đàn ông, lại còn xấu hơn cả ma, mỗi lần đi đàm phán chán chết.”
Trình Khuyết bất chợt nhớ lại cảnh bị Tô Nghiêu mời đến bữa tiệc hôm đó.
Để bữa tiệc thêm “vui”, Thương Vị Vãn và một thực tập sinh trở thành “bia đỡ đạn”.
Lãnh đạo nam bảo vệ cũng chẳng được bao nhiêu, không khiến hai cô gái ở đó say bí tỉ, bữa tiệc đó không được coi là trọn vẹn.
Không biết là ai nghĩ ra cái ý tưởng tệ hại này.
Mà nó còn được truyền bá rộng rãi.
Trình Khuyết định mắng Tô Nghiêu, nhưng lại nghe Tô Nghiêu hỏi anh: “Ông cụ nhà mày cuối cùng cũng chịu để mày vào công ty à? Tao nói rồi, gia nghiệp lớn như vậy, không để lại cho mày thì để lại cho ai? Em trai mày mới học tiểu học, đợi nó lớn lên để thừa kế gia nghiệp, ông cụ không biết đã gặp Diêm Vương bao nhiêu lần rồi. Hơn nữa, những chuyện trước đây đâu phải lỗi của mày, anh mày không cẩn thận…”
“Tô Nghiêu.” Trình Khuyết đột nhiên lạnh lùng gọi anh ta.
Lời nói huyên thuyên của Tô Nghiêu ngừng bặt, qua ống nghe điện thoại cũng cảm thấy lạnh sống lưng: “Sao thế?”
“Có những lời không được nói.” Trình Khuyết nói: “Hơn nữa, anh mày nhìn người không giống mày, là vì đối phương có năng lực nên mới dùng.”
“Thế người của chứng khoán Lai Tinh nói tháng mười…” Tô Nghiêu kích động phản bác, nhưng bị Trình Khuyết nghiêm giọng ngắt lời: “Việc nộp hồ sơ IPO có giới hạn thời gian, ngày chuẩn là ngày cuối cùng của mỗi quý, và phải nộp trong vòng sáu tháng sau khi xác định ngày chuẩn. Một dự án IPO hoàn thành trong ba tháng cũng giống như mày đang cầm một triệu, có người hứa ngày mai nhân đôi thành hai triệu, không phải vi phạm pháp luật thì cũng là lừa đảo.”
Tô Nghiêu: “…”
Khi Tô Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, Trình Khuyết đã cúp máy.
Trình Khuyết gần như thức trắng đêm, nghĩ ra mọi con đường lui cho Thương Vị Vãn.
Dự án Bảo Lai, sau này là IPO của điện tử Cát Lăng, và một lá thư giới thiệu đến chứng khoán Lai Tinh.
Thêm vào đó là năm triệu tiền mặt, là món quà chia tay mà Trình Khuyết chuẩn bị cho Thương Vị Vãn.
Kết quả là hành động của Thương Vị Vãn nằm ngoài dự đoán của anh.
Có thể nói là khiến anh trở tay không kịp.
Tưởng rằng sẽ nhận được sự làm nũng của Thương Vị Vãn, nhưng Thương Vị Vãn làm gì?
Cô đòi trả tiền viện phí, dạy dỗ anh, kéo theo cơ thể yếu ớt vì bệnh để tiếp tục đi làm.
Hơn nữa còn nói bệnh viện này không nằm trong danh sách bảo hiểm y tế, chi phí y tế đắt đến mức cô suýt không trả nổi, nhưng cô sẽ nghiến răng trả.
Trình Khuyết còn chưa nghe đến khái niệm thẻ bảo hiểm y tế, tra cứu mới biết đó là bảo hiểm y tế trong ngũ hiểm nhất kim*, đi bệnh viện công có thể được hoàn trả 80% chi phí.
Ngũ hiểm nhất kim*: Năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở, là chế độ bảo hiểm xã hội bắt buộc mà các công ty ở Trung Quốc phải làm cho nhân viên.
Mà Thương Vị Vãn đi làm sẽ đóng ngũ hiểm nhất kim, tiền trong thẻ bảo hiểm y tế chắc chắn đủ để chi trả viện phí của cô.
Bệnh viện mà Trình Khuyết đưa cô đến là bệnh viện tư, không thuộc danh sách cơ sở y tế được chỉ định, khám bệnh đều phải tự trả.
Nhưng nhiều chuyên gia ở đây được mời từ nước ngoài về, tính riêng tư cao, môi trường cũng tốt hơn.
Họ bị bệnh cơ bản đều đến bệnh viện này, cũng không cần trả tiền.
Tập đoàn Minh Quý có cổ phần trong bệnh viện này, dù Trình Khuyết có mâu thuẫn gì với gia đình, anh vẫn là nhị công tử của tập đoàn Minh Quý.
Chỉ cần anh quay về tìm ông cụ, cúi đầu hoặc nhún nhường, mọi thứ sẽ ổn.
Dù là dự án IPO của điện tử Cát Lăng hay bất cứ thứ gì khác, anh đều có thể lấy được.
Nhưng hiện tại, anh và ông cụ đang ở trạng thái nước lửa không dung hòa.
Dù vậy, tối qua, anh thậm chí đã nghĩ đến việc vì Thương Vị Vãn mà đi tìm ông cụ để giành quyền quyết định dự án IPO của điện tử Cát Lăng.
Nghĩ đến đây, Trình Khuyết đứng tại chỗ bật cười.
Hóa ra tối qua anh toàn tự mình đa tình?
Thôi được, coi như anh tự chuốc lấy nhục.
Chuyện như thế này sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.
Dù Thương Vị Vãn có cầu xin anh đến trước mặt, anh cũng phải cân nhắc kỹ.
—
Sáng bảy giờ, ánh nắng vừa thức giấc, Thương Vị Vãn ra khỏi bệnh viện mới nhớ ra mình không có chìa khóa xe, cũng không biết xe đậu ở đâu, chỉ có thể đứng ở tầng một nhắn tin hỏi Trình Khuyết.
Kết quả là tin nhắn vừa gửi đi, cửa thang máy mở ra.
Trình Khuyết bước ra từ thang máy, cô định vẫy tay gọi anh, nhưng lại thấy một người phụ nữ tươi cười rạng rỡ tiến đến chào hỏi anh.
Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, thuộc kiểu dịu dàng ngọt ngào.
Thương Vị Vãn từng thấy cô ta trong quảng cáo truyền hình, hẳn là một nữ minh tinh đang nổi.
Nhìn thấy Trình Khuyết, cô ta chủ động tháo kính râm xuống, giọng nói ngọt ngào: “Trình thiếu, lâu rồi không gặp. Thời gian này tôi đến ‘Nguyện’ sao không thấy anh? Có phải cố tình tránh tôi không?”
Trình Khuyết không để lộ cảm xúc lùi lại hai bước: “Không có.”
“Tôi còn định rủ anh chơi bài.” Người phụ nữ ủy khuất than thở: “Không có anh, tôi chẳng có bạn chơi bài nào tốt nữa. Khi nào anh rảnh, lại chơi bài với tôi nhé.”
Trình Khuyết vẫn lạnh nhạt: “Để nói sau.”
“Trời ơi.” Người phụ nữ đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta, làm nũng: “Dù giữa chúng ta đã kết thúc, tốt xấu gì tôi cũng từng ở bên anh một thời gian, sao lại trở mặt vô tình thế? Trình thiếu, tôi cũng biết đau lòng đó.”
Vóc dáng mềm mại như không xương kết hợp với giọng nói làm nũng, du dương uyển chuyển, giống như chú chim được nuôi lâu trong lồng.
Mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều đầy phong tình, mỗi câu nói đều dừng lại đúng lúc ở phần đuôi âm.
Dễ dàng khơi gợi sự đồng cảm của người khác.
Tư thái thoải mái tự nhiên như vậy là điều Thương Vị Vãn không thể học được.
Thương Vị Vãn đứng đó chuẩn bị rời đi, thì nghe người phụ nữ hỏi: “Trình thiếu, tôi nghe nói anh quen đạo diễn Hà Sở Hi, hôm nào giới thiệu tôi gặp anh ấy nhé, tôi muốn đóng vai chính trong bộ phim mới Cực Quang của anh ấy.”
Trình Khuyết khựng lại, do dự vài giây.
Người phụ nữ tiến đến làm nũng, kéo tay áo anh: “Được không mà? Cầu xin anh đấy.”
Trình Khuyết không chút cảm xúc gỡ tay cô ta khỏi tay áo mình: “Hôm nào rảnh, tôi sẽ bảo Vương Sưởng liên lạc với cô.”
Người phụ nữ đạt được điều mình muốn, nở nụ cười ngọt ngào với anh, nháy mắt: “Cảm ơn nhé. Trình thiếu, anh tốt thật đấy.”
Trình Khuyết không nói thêm gì, định rời đi thì người phụ nữ quay lại hỏi: “À đúng rồi, Trình thiếu. Gần đây bên cạnh anh có cô gái nào không? Nếu anh không phiền, tôi gần đây cũng khá rảnh.”
Trình Khuyết khẽ ngẩng mắt, vừa hay chạm phải ánh mắt của Thương Vị Vãn đang đứng ở đại sảnh.
Thương Vị Vãn không biết mình đang mang tâm trạng gì, giống như đang xem một vở kịch đến đoạn cao trào, nhưng lại bị bắt quả tang.
Cô hơi lúng túng quay đầu đi, xoay người bước ra ngoài.
Mà ánh mắt của người phụ nữ đảo qua đảo lại giữa hai người, hiểu ý cười nói: “Trình thiếu, gu của anh gần đây càng ngày càng cao nhỉ. Cô em này xinh đẹp thế, không biết có ý định không?”
“Lớn hơn cô đấy.” Trình Khuyết đút một tay vào túi, quay lại liếc cô ta: “Tề Tinh, cô nói nhiều quá rồi.”
Tề Tinh lập tức che miệng, vẻ mặt ngây thơ: “Xin lỗi Trình thiếu, làm hỏng chuyện tốt của anh rồi.”
Trình Khuyết không để ý nữa, sải bước rời đi.
Mà Tề Tinh sau khi anh đi xa, vẻ mặt trở lại lạnh lùng.
Trợ lý bên cạnh thấp giọng nói: “Tinh tỷ, xem ra Trình thiếu vẫn còn chút tình ý với chị. Vai chính trong phim mới của đạo diễn Hà, anh ta đồng ý ngay. Chi bằng nhân cơ hội này…”
“Nhân cơ hội cái gì?” Tề Tinh khoanh tay cười lạnh: “Cưới anh ta để làm thiếu phu nhân tập đoàn Minh Quý à? Đừng nằm mơ.”
Trong thang máy, Tề Tinh tỉnh táo nói: “Trình Khuyết là kiểu người gì chứ, đừng thấy tôi đi theo anh ta vài tháng, cũng chỉ cùng anh ta đến ‘Nguyện’ chơi bài vài lần, đi vài chỗ không ra gì, toàn là đám bạn bè hồ bằng cẩu hữu của anh ta tổ chức. Chỗ đứng đắn anh ta chưa bao giờ dẫn tôi đi, mẹ nó, thậm chí chưa từng lên giường với tôi, mấy lần vào khách sạn, đều để tôi một mình ở đó. Không phải bất lực thì cũng có bệnh.”
Nói đến những chuyện này, Tề Tinh bực mình không chịu nổi.
Mấy tháng ở bên Trình Khuyết, Trình Khuyết coi cô ta như công cụ.
Chỉ vì cô ta chơi bài giỏi, nên thường đến ‘Nguyện’ chơi bài với đám công tử bột.
Nói là bạn gái của Trình Khuyết, nhưng Trình Khuyết chưa từng cho cô ta cái danh phận bạn gái thực sự.
Tề Tinh thậm chí còn nghĩ đến việc sinh con cho Trình Khuyết để trói anh, dựa vào con để bước vào nhà họ Trình.
Nhưng không ngờ bị Trình Khuyết phát hiện, nói chia tay là chia tay.
Dù vậy, trong khoảng thời gian ở bên Trình Khuyết, tài nguyên của Tề Tinh đặc biệt tốt, đóng vai nữ chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng, nhận được vài hợp đồng đại diện cao cấp.
Chỉ vài tháng, từ một tiểu hoa đán hạng ba chỉ nổi nhờ phim, cô ta vụt sáng thành nữ minh tinh hàng đầu.
Dù đã chia tay, cô ta cố ý đến bệnh viện “tình cờ gặp” Trình Khuyết, xin anh giúp đỡ, anh vẫn sẽ giúp.
Trợ lý nghe vậy thì sốc: “Không thể nào? Trình tổng thay phụ nữ như thay áo, chẳng lẽ là vì anh ta có vấn đề đó?”
Tề Tinh bực bội nói: “Rất có thể. Nhưng người này đúng là tốt thật, ngoài việc không cho cô tình yêu, không cho cô danh phận, những thứ còn lại, chỉ cần không quá đáng, anh ta đều sẽ cho.”
Nghĩ đến đây, Tề Tinh bất chợt cảm thán: “Cũng không biết cô gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt Trình Khuyết. Loại đàn ông này sinh ra không có trái tim. Ai yêu thì người đó phải chịu khổ.”
Cũng may năm đó cô ta dừng lại kịp thời, không bỏ quá nhiều tâm tư vào anh.
Trợ lý phụ họa: “Cô gái vừa nãy đúng là xinh đẹp thật, nếu ra mắt, cộng thêm tài nguyên của Trình tổng, chắc chắn sẽ làm mưa làm gió trong giới giải trí.”
Tề Tinh cong môi cười: “Cũng phải xem cô ta ở bên Trình Khuyết được bao lâu. Hơn nữa, Trình Khuyết là người thích mềm không thích cứng, nếu quá mạnh mẽ, Trình Khuyết sẽ chẳng có hứng thú chơi với cô ta, chẳng bao lâu sẽ bị đá.”
Cuộc trò chuyện của hai người chỉ dừng lại trong thang máy, vừa ra khỏi thang máy, họ tự động bỏ qua chủ đề này.
—
Thương Vị Vãn không biết rằng hai người họ đã suy đoán về mối quan hệ giữa cô và Trình Khuyết.
Cô đứng ở cổng chính bệnh viện, ánh nắng chói chang đổ xuống, cô nheo mắt, giơ tay che nắng.
Cô đang đợi Trình Khuyết nói chuyện xong với người phụ nữ đó, rồi trả chìa khóa xe cho cô.
Trong lúc chờ đợi, tâm tư của Thương Vị Vãn xoay chuyển ngàn lần.
Dù đã biết từ lâu Trình Khuyết là người phong lưu đa tình, xung quanh anh có vô số mỹ nhân vây quanh.
Anh giống như một cái cây, vô số chim chóc đậu trên cành cây của anh ta, không có con chim nào được anh yêu thương độc chiếm.
Nhưng vì anh cành lá sum suê, có thể che chở cho lũ chim, nên chúng như thiêu thân lao vào lửa, đậu lên cành, làm tổ, thậm chí sinh sôi nảy nở.
Nhưng chưa từng nghĩ, cái cây này có thể tự bẻ gãy cành bất cứ lúc nào.
Cành gãy rồi vẫn mọc cành mới, còn lũ chim sẽ không cẩn thận mà rơi xuống, tan xương nát thịt.
Mới đây Thương Vị Vãn từng thấy đi dạo trung tâm thương mại với một cô gái ngoài hai mươi, dịu dàng kiên nhẫn.
Hôm nay lại thấy anh trò chuyện với người tình cũ ở cửa thang máy bệnh viện.
Những người phụ nữ từng qua tay Trình Khuyết chắc nhiều đến mức một xe tải không chở hết.
Thương Vị Vãn cong môi cười mỉa, cũng không biết đang cười cái gì.
Có lẽ là cười khoảnh khắc tỉnh dậy trong bệnh viện sáng nay, khi mở mắt ra nhìn thấy Trình Khuyết canh giữ bên giường, trong lòng thoáng qua chút cảm động.
Những điều tốt đẹp này, Trình Khuyết chẳng biết đã dành cho bao nhiêu người.
Thương Vị Vãn cũng sau khi giằng co giữa lý trí và cảm xúc, cuối cùng từ chối đề nghị của Trình Khuyết.
Lý trí cuối cùng vẫn thắng thế.
Mà cảnh tượng lúc này chứng minh, lựa chọn của Thương Vị Vãn là đúng.
Trên đời này chẳng ai đáng tin, đặc biệt là đàn ông.
Thương Vị Vãn đang mải nghĩ ngợi, một chuỗi chìa khóa từ trên cao buông xuống, lắc lư trước mặt cô, kéo tâm trí đang trôi xa của cô trở lại.
Giọng Trình Khuyết lạnh lùng: “Tiền viện phí tôi chưa trả. Chưa tốn tiền nên cô cũng không cần chuyển khoản cho tôi.”
Thương Vị Vãn cầm chìa khóa, đáp lại vừa vặn: “Được, cảm ơn anh đã chăm sóc tối qua.”
“Cảm ơn thế nào?” Trình Khuyết đút một tay vào túi, nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh nắng nhảy nhót trên vai và lông mày cô, phủ lên gương mặt nhợt nhạt của cô một lớp ánh sáng rực rỡ, nhưng không che được vẻ yếu ớt của cô.
Đặc biệt là đôi môi không chút huyết sắc.
“Hôm nào đó mời anh ăn cơm vậy.” Thương Vị Vãn thẳng thắn nói: “Anh chẳng thiếu gì, tôi cũng chỉ làm được thế này.”
“Ngày nào là ngày nào?” Trình Khuyết truy hỏi.
Thương Vị Vãn khựng lại, nhưng nhanh chóng trả lời: “Chờ khi nào anh rảnh, chọn một buổi trưa hoặc tối cuối tuần, chắc tôi sẽ có thời gian.”
Trình Khuyết cong môi cười: “Cô bận lắm nhỉ.”
“Cũng tạm.” Thương Vị Vãn nói: “Tôi sắp muộn giờ làm rồi, đi trước đây.”
Nói rồi ngẩng cao đầu bước đi, Trình Khuyết đứng tại chỗ có thể thấy bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Phân chia ranh giới rõ ràng, kiêu ngạo, cứng cỏi, là kiểu người Trình Khuyết ít muốn dây vào nhất.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Trình Khuyết lên tiếng gọi cô: “Thương Vị Vãn.”
Thương Vị Vãn khựng bước, ngược sáng quay lại, mái tóc tung bay trong gió, gương mặt xinh đẹp không chút công kích, nhưng lại chính xác bắn trúng trái tim Trình Khuyết lúc này.
Trình Khuyết nhìn cô, thoáng chốc thất thần.
“Hả?” Thương Vị Vãn đứng thẳng, âm cuối khẽ nhếch lên: “Còn việc gì nữa?”
Trình Khuyết bị ánh nắng chói mắt, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, tùy ý hỏi: “Cô không ăn sáng à?”
Thương Vị Vãn nói: “Không kịp giờ.”
Trình Khuyết sải bước tiến lên, giật chìa khóa từ tay cô: “Tôi lái xe đưa cô đi.”
Thương Vị Vãn định từ chối, nhưng thấy Trình Khuyết đã bước nhanh về phía trước, giọng nói hòa trong gió: “Hoặc là để tôi đưa cô đi, hoặc là cô đừng đi nữa. Tôi không muốn tối nay lại phải đưa cô ngất xỉu vào bệnh viện.”
Trình Khuyết cảm thấy lý do này chưa đủ, nên lên xe rồi tùy ý nói thêm: “Đến lúc đó bị Chu Duyệt Tề và Triệu Nam Tinh biết, tôi sẽ bị làm phiền đến chết.”
Thương Vị Vãn ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn, cúi mắt nói: “Anh không nói, Tề Tề và Nam Tinh sẽ không biết đâu.”
“Cô chết trong bệnh viện rồi.” Trình Khuyết nói: “Mà tôi còn không nói cho họ được sao. Hơn nữa, nếu cô chết trong bệnh viện, tôi đền không nổi.”
Thương Vị Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức cười khổ: “Anh yên tâm. Dù tôi có chết, cũng chẳng ai tìm anh gây phiền phức đâu.”
Giọng điệu mất mát, nói xong thì nhắm mắt, cuộn mình trong ghế phụ, như thể bị chạm vào chuyện đau lòng nào đó.
Trình Khuyết tự thấy mình lỡ lời, hạ giọng nói: “Tôi đùa thôi.”
Anh nói: “Một trận cảm, chết không được đâu.”
—
Thương Vị Vãn trên xe lại mơ màng buồn ngủ, mãi đến khi xe gần đến khu chung cư của cô, cô mới tỉnh lại.
Tay lái của Trình Khuyết khá vững, suốt đường không xóc nảy.
Đến khi xe dừng hẳn ngoài khu chung cư, Thương Vị Vãn xuống xe về nhà rửa mặt thay quần áo.
Trình Khuyết lái xe của cô đi tìm tiệm ăn sáng gần đó, mua một phần cháo nhạt, ba cái bánh bao.
Bánh bao to cỡ nắm tay anh, anh do dự giữa ba và bốn cái, cuối cùng chỉ mua ba cái.
Thương Vị Vãn sợ muộn giờ, hành động cũng nhanh, khi ra khỏi khu chung cư, Trình Khuyết đang đứng ngoài xe hút thuốc.
Thuốc hút được một nửa, Thương Vị Vãn gọi anh: “Hay là tôi đi trước, lát nữa tôi gọi xe cho anh.”
Trình Khuyết dập thuốc, bước đến trước mặt cô: “Sông chưa qua hết đã đòi phá cầu?”
Nói rồi đưa túi đồ ăn sáng cho cô: “Lên xe, tôi đưa cô đi.”
Thương Vị Vãn ngẩn ra, cũng không biết người đàn ông vừa nãy còn đối đầu với cô trong phòng bệnh, sao đột nhiên lại đổi tính đổi nết thế này.
Trong lúc cô ngẩn ngơ, Trình Khuyết ngồi trên xe bấm còi một tiếng, mới kéo Thương Vị Vãn đang thất thần tỉnh lại.
Cô vội vàng lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Tôi tự đi được, anh thế này tôi hơi không quen.”
“Không quen cái gì?” Trình Khuyết trêu chọc: “Có đàn ông lái xe cho cô còn không tốt sao?”
“Không phải.” Thương Vị Vãn vô thức phủ nhận, sau lại gật đầu: “Cũng không hẳn là không tốt, cảm giác bình thường thôi.”
Trình Khuyết: “…”
Xe lăn bánh êm ru trên đường, Trình Khuyết lái chiếc xe chẳng hề hợp với thân phận mình, cũng không rõ rốt cuộc vì sao, trong buổi sáng đẹp trời này lại tự tìm khổ cho mình.
Bám dai như đỉa để làm tài xế cho cô, kết quả lại nghe những lời khiến anh tức đến thổ huyết.
Trình Khuyết bật cười: “Thương Vị Vãn, cô có bị bệnh thích bị ngược không?”
“Không có.” Thương Vị Vãn bẻ một miếng bánh bao bỏ vào miệng, là nhân đậu đỏ cô thích, nhưng bánh bao nhà này làm vị ngọt hơi ngấy: “Tôi quen cầm vô lăng cân chỉnh mọi thứ trong tay mình.”
Trình Khuyết liếc cô, cô về nhà đã thay một bộ đồ công sở màu be, nhưng ghét nóng nên cởi áo khoác để sang một bên, áo sơ mi có cổ buộc nơ, tay áo xắn lên một đoạn, cánh tay trắng như ngó sen khiến người ta lóa mắt.
Để che đi vẻ yếu ớt, cô tô một lớp son, trông như quả ô mai tươi mới.
Từng chút bẻ bánh bao bỏ vào miệng, trông khá… đáng yêu.
Trái tim Trình Khuyết vô tình bị chọc một cái, nhưng nhanh chóng thu lại tâm tư, lạnh giọng đáp: “Cầm trong tay mình thì có gì hay? Tự lái xe mệt thế nào cơ chứ.”
“Mệt à?” Thương Vị Vãn ngạc nhiên: “Tôi thấy rất tự do.”
Sau giờ làm, trở về xe, dù vẫn phải lái xe lâu mới về đến nhà.
Nhưng cô đã thu mình trong một môi trường an toàn, có thể thay giày cao gót bằng giày bệt, thong dong tận hưởng thời gian của mình.
“Người khác lái xe cho cô thì cô cũng tự do mà.” Trình Khuyết nói: “Giờ tôi lái xe cũng là đưa cô đến nơi cô muốn, mà cô còn được ngồi đó ăn bánh bao.”
“Nhưng anh có thể chọn xuống xe bỏ đi.” Thương Vị Vãn nói: “Tự do là ảo ảnh tạm thời. Nếu là tôi tự lái xe, tôi có thể chọn rẽ trái hoặc rẽ phải. Nhưng giờ chọn đi hướng nào, là anh nắm giữ.”
“Cô có thể chỉ huy tôi.” Trình Khuyết nói.
Thương Vị Vãn cố chấp lắc đầu: “Không giống nhau.”
Trình Khuyết, người từ nhỏ đã có người lái xe cho, không hiểu được sự kiên trì của Thương Vị Vãn.
Thương Vị Vãn cũng biết nói với anh ta không thông, nên yên lặng uống cháo ăn bánh bao.
Trình Khuyết bất chợt hỏi cô: “Cô không thấy bữa sáng này rẻ tiền à?”
Nhớ lần trước anh phải đưa một người phụ nữ đến một buổi tiệc, cô ta bảo anh mua một phần ăn sáng mang theo, Trình Khuyết sai Vương Sưởng đi mua, rất đơn giản, chỉ là sữa đậu nành và quẩy, thậm chí là tiệm Vương Sưởng thích nhất, đến Trình Khuyết cũng thấy không tệ.
Kết quả cô ta xị mặt, lời nói đều lộ ý chê bữa sáng rẻ tiền, không ngờ một người như Trình Khuyết lại mua thứ này.
Ngày đó Trình Khuyết đưa cô ta đi tiệc xong liền tuyên bố chia tay.
Vốn dĩ chỉ chọn cô ta vì khả năng giao tiếp, nhưng cô ta quá lắm drama.
Còn Thương Vị Vãn chỉ lặng lẽ ăn cháo và bánh bao, không chút phàn nàn, còn bình tĩnh thảo luận với anh về việc ai cầm vô lăng sẽ mang lại cảm giác an toàn hơn.
Bình thường nếu Trình Khuyết chủ động lái xe, người khác sẽ mừng như điên.
Kết quả Thương Vị Vãn còn hơi ghét bỏ.
Đúng vậy, ghét bỏ.
Trình Khuyết cảm nhận được chính là thái độ này từ ánh mắt của Thương Vị Vãn.
Thương Vị Vãn liếc anh: “Anh muốn châm biếm tôi hay châm biếm chính mình?”
Trình Khuyết không hiểu, cười thoải mái: “Tôi châm biếm cô làm gì.”
“Anh muốn nói vì tôi rẻ tiền nên mua bữa sáng rẻ tiền cho tôi. Hay là muốn bày tỏ tôi ăn bữa sáng rẻ tiền anh mua mà không nổi giận, anh thấy khó tin.” Thương Vị Vãn đưa ra khả năng của câu nói này, rồi tự nói: “Bữa sáng tuy rẻ tiền, nhưng gần nhà tôi chỉ có loại bữa sáng rẻ tiền này, anh mua cũng là lẽ thường.”
Trình Khuyết lại giải thích: “Tôi đâu có nghĩ cô rẻ tiền.”
Ngược lại, cô gái này đắt giá kinh khủng.
Có bao nhiêu tiền cũng không mua nổi.
Thương Vị Vãn thì biết anh không có ác ý, vì thái độ tùy ý thoải mái khi nói chuyện chỉ là trò chuyện, không có chút ác ý nào nhắm vào nên bình tĩnh nói: “Nhu cầu cơ bản của ăn uống là no bụng, tiếp theo là hương vị, rồi mới đến vẻ ngoài. Giống như tháp nhu cầu vậy, giờ tôi chỉ cần no bụng là được, cháo nhạt và bánh bao rất hợp với tôi.”
Trình Khuyết nghe cô thong thả nói xong, nghiêm túc gật đầu.
Thương Vị Vãn tiếp tục: “Hơn nữa, anh có thể hạ mình đi mua bữa sáng cho tôi, chỉ riêng tâm ý này đã rất đáng quý. Dù bữa sáng không ngon, tôi cũng không nên trách anh. Như thế quá vô lễ.”
Thương Vị Vãn nói chuyện bình tĩnh rất dịu dàng, thong dong bày tỏ quan điểm, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, ôn hòa mà mạnh mẽ.
Là kiểu trong môi trường ồn ào cũng khiến người ta lặng xuống nghe cô nói.
Nghe cô nói dịu dàng như vậy, có thể khiến người nóng nảy bất giác bình tĩnh lại.
Cảm xúc kích động của Trình Khuyết cũng được xoa dịu phần nào, nghe cô nói vậy thì vô thức dịu giọng hỏi: “Bữa sáng này không ngon à?”
Thương Vị Vãn vừa bẻ một miếng, còn dính đầy nhân đậu đỏ, nhìn anh trả lời: “Cũng được, khá ngọt.”
Đúng lúc gặp đèn giao thông, xe dừng lại, hòa vào dòng xe cộ.
Như có ma xui quỷ khiến, Thương Vị Vãn đưa miếng bánh trên tay đến bên miệng Trình Khuyết, Trình Khuyết cũng vô thức há miệng đón lấy.
Đôi môi ấm nóng lướt qua đầu ngón tay lành lạnh của Thương Vị Vãn, Thương Vị Vãn vội rụt tay về, má bất chợt hơi ửng đỏ.
Không biết có phải bị ánh đèn đỏ phía trước chiếu vào mà đỏ lên không.
Trong không gian xe chật hẹp, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.
Trình Khuyết liếc thấy cô cúi đầu, vành tai hơi đỏ, bất chợt cong môi cười khẽ: “Đúng là ngọt thật.”
Rồi lại nhận xét: “Ngọt đến phát ngấy.”
Mái tóc bên tai Thương Vị Vãn buông xuống, che đi vành tai đỏ ửng, cố ý không nhìn Trình Khuyết nữa.
Cô bẻ một miếng bánh bao bỏ vào miệng, môi vừa hay chạm vào chỗ môi Trình Khuyết vừa chạm.
Đầu ngón tay nóng rực.
Trình Khuyết dường như có một ma lực kỳ diệu, ở chung một không gian với anh, luôn vô thức bị anh mê hoặc.
Có lẽ là đôi mắt hoa đào thâm tình kia quá lừa tình.
Thương Vị Vãn đang nghĩ ngợi lung tung, thì nghe Trình Khuyết dịu giọng nói: “Bẻ cho tôi miếng nữa được không, tôi hơi đói rồi.”
Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên
Chương 21: Đúng là ngọt thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
