Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 30: Cô cứ phải lén lút tránh né không thể để người khác thấy như thế à



Nhìn thấy tên Tô Hân, Thương Vị Vãn cảm giác như đã qua mấy kiếp rồi vậy.
Có lẽ ký ức hôm đó quá tệ, cô cố tình chôn sâu, công việc bận rộn cũng làm mờ đi những tạp niệm.
Cả nỗi đau hôm ấy cũng quên.
Con người đúng là sinh vật kỳ lạ.
Nhưng khi cái tên “Tô Hân” đập vào mắt, cảm xúc hôm đó lập tức quay về.
Hoảng loạn, tủi thân, bất lực.
Khoản bồi thường 200.000 tệ của Tô Hân, cô không động đến.
Cảm thấy rất khó chịu.
Lời xin lỗi công khai hứa hẹn sau đó cũng chìm vào quên lãng.
Kevin thời gian này rất quan tâm cô trong dự án Bảo Lai, chủ động nhận làm nhiều báo cáo.
Theo cô biết, Kevin đã tăng ca liên tục nửa tháng, ngày nào cũng ở công ty đến ba giờ sáng.
Nếu không phải Quách Vỹ ra lệnh, Kevin sẽ không phải làm thế.
Dù vậy, Thương Vị Vãn không muốn nhận ơn của Quách Vỹ.
Trước đó, ông ta nhắn wechat bảo cô đừng để tâm chuyện này.
Cô xem xong xóa wechat của ông ta, hoàn toàn không nể mặt sếp chút nào.
Cô quyết tâm rời đi, chỉ cần vượt qua nửa năm này, mang kinh nghiệm dự án Bảo Lai nhảy sang Chứng khoán Lai Tinh.
Ngay cả thực tập sinh cũng thấy cô đang bướng bỉnh, chỉ thiếu điều treo biển “bà đây không muốn hầu” trên trán.
Bây giờ tâm trạng đã ổn định được một thời gian, cô không muốn gặp Tô Hân nữa.
Không muốn biết đó là hồng môn yến hay là chiêu lừa người.
Đối với những toan tính của Tô Hân, cô không chút hứng thú.
Nhất là Tô Hân lại hẹn ở quán của Trình Khuyết, ý đồ rất rõ ràng.
Thương Vị Vãn coi như không thấy tin nhắn, xóa đi, tiếp tục lao đầu vào công việc.
Đến bảy giờ tối, cô sắp xếp tài liệu, cho vào túi kín, bỏ máy tính vào túi rồi xoa huyệt thái dương để giảm mệt mỏi.
Ngoài nhà máy, vạn vật tĩnh lặng, Lina và Herry hôm nay đi công việc bên ngoài, không ở văn phòng.
Thương Vị Vãn đợi bản thân thật sự tỉnh táo rồi mới đứng dậy tắt đèn rời đi, vừa lên xe thì cô nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Nhờ kinh nghiệm làm việc ở ngân hàng đầu tư nên cô rất nhạy với con số.
Hồi đại học, thầy giáo từng nói, làm tài chính là giao thiệp với số, chữ có thể lừa nhưng số thì không.
Cô nhận ra ngay đây là số Tô Hân nhắn tin.
Cô để điện thoại im lặng, mặc cô ta gọi mà lái xe về nhà.

Thương Vị Vãn không đi gặp, không biết Tô Hân đợi bao lâu.
Tô Hân gọi hai lần nhưng cô không nghe máy, cô ta hiểu ý cô nên không gọi nữa.
Cô kéo số đó vào danh sách đen, không để tâm.
Nếu cô dễ tổn thương thì những năm trải qua đã đủ khiến cô gục ngã.
Tất cả nhờ bố mẹ cô, vì cô đã sớm thấy những người tệ hơn, trải qua những chuyện ác hơn.
Nên chuyện Tô Hân dù khiến cô uất ức, nhưng không bị mắc kẹt trong đó.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, đúng không?
Về nhà, cô tắm gội, gọi đồ ăn ngoài rồi dùng iPad xem tài liệu thi.
Cô chuẩn bị thi chứng chỉ đại lý bảo hiểm vào tháng mười một.
Trong quá trình học và làm việc mấy năm nay, cô đã thi hơn chục chứng chỉ, kể cả những cái vô dụng như chứng chỉ tiếng phổ thông, tin học cấp hai, chứng chỉ giáo viên để tìm đường lui.
Lúc thi chứng chỉ giáo viên, cô còn vì không muốn lãng phí thành tích của hai môn cộng đồng nên thi luôn hai cái, theo thứ tự là thi lấy chứng chỉ giáo viên tiếng Anh trung học phổ thông và chứng chỉ giáo viên toán trung học phổ thông.
Ở Vân Kinh, thi biên chế như ngàn quân qua cầu độc mộc.
Cô kết nối nhiều bạn đại học, thấy họ khoe trên wechat, người đỗ Cục Thủy lợi, người ba năm đỗ Cục Thuế, người thất bại thi giáo viên tiểu học.
Biên chế Vân Kinh giúp giải quyết vấn đề hộ khẩu, nên một suất cũng khó cầu.
Lúc học đại học, cô không nghĩ đến việc làm giáo viên, nhưng để có đường lui, thấy kỳ thi cũng không khó lắm nên cô thi hết.
Lúc cô mới tốt nghiệp, Cổ Thúy Phương thường gọi, thúc cô về quê làm giáo viên, giới thiệu doanh nhân địa phương.
Cô cãi nhau to, lôi chuyện cũ ra chửi bà ta, Cổ Thúy Phương đuối lý nên từ bỏ ý định,
Để vào được ngân hàng đầu tư tốt, cô gần như cố gắng không ngừng nghỉ để làm đẹp hồ sơ.
Dù đang kiên trì làm dự án với lãnh đạo, giữa lúc bận đến chết mà đêm khuya vẫn luyện đề thi chứng chỉ.
Vào ngành, cô phát hiện còn thiếu quá nhiều chứng chỉ.
Hiện tại mà nói, hữu dụng nhất với cô chính là giấy chứng nhận tư cách đại lý bảo hiểm.
Một dự án IPO rất cần bảo hiểm.
Một người làm bảo hiểm giỏi một năm kiếm vài triệu là thường, dù sau này rút khỏi ngành, làm đại lý bảo hiểm cấp hai cũng tương đương như phó tổng, chịu trách nhiệm thì đi kiểm tra nhà máy, không thì ký tên lên tờ trách nhiệm bảo lãnh rủi ro, một năm kiếm bảy tám trăm ngàn dễ như trở bàn tay.

Vốn dĩ Thương Vị Vãn định tiếp tục ở phòng dự án, cô thích cảm giác phấn đấu.
Tham gia hết IPO này đến IPO khác, sau này có mối quan hệ, có thể làm quỹ tư nhân hoặc chứng khoán hóa tài sản.
Cô khá rõ ràng về kế hoạch nghề nghiệp, nhưng vụ Tô Hân khiến cô có ý thức phòng bị khủng hoảng.
Ngành này quá hạn chế.
Cô phải là “chiến binh lục giác”, phải trở thành người không thể thay thế.
Kỳ thi chứng chỉ đại lý bảo hiểm mỗi năm hai lần, tháng bảy và mười một, còn chưa đầy hai tháng đến kỳ thi tiếp theo.
Kỳ thi nổi tiếng khó nên Thương Vị Vãn không quá chắc chắn, chỉ biết cố gắng hết sức.
Hiện tại cô còn dự án Bảo Lai, nhất là cô đã cam kết với Tô Nghiêu hoàn thành trong nửa năm.
Hoàn thành… cái rắm.
Ban đầu cô nghĩ Bảo Lai là dự án chất lượng, dựa vào tập đoàn ngoại thương Cách Thụy, ngành hot gần đây, danh tiếng lại tốt.
Kiểm tra lại thì đầy lỗ hổng, đã vậy còn liên quan bí mật hào môn.
Người nắm quyền thực tế của Bảo Lai là con riêng của cha Tô Nghiêu, được cha bù đắp, nhưng do anh trai Tô Nghiêu, Tô Cần, quản lý, Tô Nghiêu chỉ chạy việc, phụ trách IPO, để gây ấn tượng tốt với anh trai, ép ngân hàng đầu tư lập thỏa thuận đảm bảo.
Sau khi Thương Vĩ Vãn hiểu tường tận sự việc, cô trao đổi qua với Kevin, cuối cùng Kevin đích thân đàm phán.
Làm sạch nguồn vốn không thuộc trách nhiệm cô.
Nhưng cô hiểu sâu hơn đạo lý “bên ngoài vàng ngọc, bên trong rơm rác”.
Cô hối hận vì đã cam kết vội vàng, làm việc trong ngân hàng đầu tư cần phải kiên nhẫn.
Để hiểu rủi ro IPO của Bảo Lai, cô phải học kiến thức ngành thiết bị y tế.
Cô đọc hết cuốn sách này đến cuốn khác trên iPad, đầy thuật ngữ chuyên môn, đọc đến chóng mặt.
Không chỉ thế, cô còn phải dành thời gian ôn thi chứng chỉ đại lý bảo hiểm, kiến thức dồn vào, đầu cô như cái thùng lớn, chứa vô số kiến thức chen chúc, có thể cả hai đều sẽ tan tành, chẳng giữ được gì.
Để kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, sau khi ăn xong, cô lại xem video bài giảng của cấc giáo viên giỏi.
Cô nằm trên giường, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy đã ba giờ sáng, đèn phòng chưa tắt, cô đang ôm iPad, màn hình báo pin yếu, video bài giảng đã xong.
Cô mở tiếp video rồi cắm sạc iPad.
Nhân lúc đi vệ sinh, cô xem điện thoại, Chu Duyệt Tề nhắn hơn sáu mươi tin trong nhóm, toàn than vãn về phụ huynh kỳ quặc.
Một tháng làm chủ nhiệm, từ công chúa hiền lành, cô ấy hóa bà chị cáu bẳn, gần như ngày nào cũng than vài câu trong nhóm.
Lúc là học sinh cấp ba đáng ghét, lúc lại là lãnh đạo “thông thái”.
Thương Vị Vãn và Triệu Nam Tinh đọc tin nhắn thì cười cô ấy, cô ấy gửi đống biểu tượng khóc loạn.
Nhưng dù ghét lớp này đến đỉnh điểm, cô ấy không hề nhắc đến chuyện nghỉ việc.
Cô ấy hào hứng lên kế hoạch, nhận lương tháng đầu sẽ mua quà gì cho họ.
Thương Vị Vãn kiên nhẫn đọc hết than vãn của cô ấy.
Phải nói, Chu Duyệt Tề có tài kể chuyện bẩm sinh.
Dù là than vãn thì cũng như xem tiểu phẩm, hôm nay một phụ huynh kỳ quặc vì con gái không về nhà, đến văn phòng đòi cô ấy bồi thường, cô ấy ngơ ngác, tìm khắp nơi phát hiện cô bé ở quán net qua đêm, vì lúc bố gọi ở phòng khách, cô bé ở trong phòng viết bài không nghe, ông đẩy cửa mắng một trận, cô bé còn ghi âm lại.
Chu Duyệt Tề bất lực: 【Chị không nghe đoạn ghi âm đâu, tức đến muốn chửi nhau với ông ta.】
Tìm được cô bé, ông bố định đánh ở văn phòng, Chu Duyệt Tề ngăn, bị đánh vào tay.
Cô ấy chụp dấu tay gửi nhóm.
【Tề công chúa: Từ nhỏ nhà em chưa đụng ngón tay vào người em, vậy mà bị ông ta đánh.】
【Tề công chúa: Các chị nói có phải đây là đòn đau của xã hội giáng xuống người em không?】
Dù nhóm không ai đáp, cô ấy vẫn tự vui kể rất nhiều tin.
Thương Vị Vãn trả lời: 【Tội nghiệp.】
Chẳng mấy chốc, Chu Duyệt Tề sốc: 【Trời! Chị tăng ca đến giờ này cơ à?】
Thương Vị Vãn: 【… Không, vừa tỉnh.】
Chu Duyệt Tề: 【Lịch làm việc âm phủ giống em rồi.】
Thương Vị Vãn: 【Em chưa ngủ sao? Mai định mang hai mắt gấu trúc đi dạy à?】
Dấu ba chấm của Chu Duyệt Tề đầy màn hình, biểu tượng bất lực dễ thương.
【Tề công chúa: Vì mai là thứ Bảy! Không, hôm nay.】
【Tề công chúa: Làm giáo viên để làm gì?! Chẳng phải vì được nghỉ cuối tuần và nghỉ đông hè sao?! Không thì lớp rác này, một giây em không trụ nổi. Bị học sinh chọc tức đến nhồi máu cơ tim.】
Thương Vị Vãn xem, đúng là thứ Bảy.
Chu Duyệt Tề có cuối tuần cố định, cô thì không.
Cô trở về giường, ngáp một cái, xem video bài giảng như khúc ru ngủ, cô cầm điện thoại trả lời: 【Ngủ sớm đi, chị chợp mắt tiếp đây.】
Gửi xong cô tắt đèn, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Thương Vị Vãn tăng ca cả thứ bảy, chủ nhật, không đi ăn với Chu Duyệt Tề và Triệu Nam Tinh.
Đến tối chủ nhật, Chu Duyệt Tề lái xe mới đến ngoại ô đón cô.
Để tiện đi làm, Chu Lãng mua cho cô ấy chiếc Mercedes hơn 300.000 tệ.
Bảo không mua xe đắt, sợ phô trương nên chọn cái rẻ.
Thương Vị Vãn đang cắm cúi xem tài liệu trên máy tính, kiểm tra số liệu, mắt hoa hết cả lên, lúc ngẩng đầu thấy chiếc xe và biển số quen, cô còn tưởng nhìn nhầm.
Cô tiến lại cửa sổ, thấy Chu Duyệt Tề cười rạng rỡ vẫy tay, còn huýt sáo như lưu manh.
Thương Vị Vãn bất đắc dĩ che mắt.
Cô lưu tài liệu, tắt máy tính, bảo Lina và Herry về sớm, rồi ra ngoài.
“Hello~ Thương tiểu thư xinh đẹp.” Chu Duyệt Tề đeo kính râm, nghiêng đầu “Bạn thân đáng yêu đến đón chị đi ăn ngon nè!”
Thương Vị Vãn: “…”
Chu Duyệt Tề đúng là nổi bật.
Cô vội đẩy cô ấy vào ghế lái, mở cửa ghế phụ ngồi: “Sao đột nhiên em lại đến mà không báo trước?”
Chu Duyệt Tề lái chậm như rùa, ở chỗ trống trải này xoay đầu xe cũng rón rén, nhưng gấp gáp trả lời: “Nếu báo, chị chắc chắn sẽ bảo đừng đến, chị không đi.”
Vừa nói vừa bắt chước giọng cô từ chối.
Thương Vị Vãn bị chọc cười: “Gần đây chị hơi bận thật.”
“Em biết chứ.” Xe Chu Duyệt Tề dừng giữa đường, kéo phanh tay, ra hiệu với cô: “Hay chị lái đi?”
Thương Vị Vãn: “… Em lái đến đây kiểu gì vậy?”
Chu Duyệt Tề ngập ngừng, hơi mơ hồ: “Em mở định vị, muốn đón chị đi ăn ngon, rồi cứ thế lái đến.”
Cô ấy giang tay: “Nhìn này.”
Lòng bàn tay đầy mồ hôi nhớp.
Thương Vị Vãn gọi cô xuống, hai người đổi chỗ.
Ngồi ghế phụ, Chu Duyệt Tề vui vẻ: “Ngồi ghế phụ của chị đúng là sung sướng.”
Thương Vị Vãn khó hiểu: “Có gì khác đâu?”
Chu Duyệt Tề được nhiều người lái xe chở đi, nhà có đến mấy tài xế.
Thương Vị Vãn không biết tay lái mình có gì đáng tin.
Chu Duyệt Tề không nghĩ ngợi: “Cảm xúc của chị ổn định, nên lái xe cũng an toàn. Hơn nữa, em ngồi xe bạn thân lái, như đi du lịch tự lái vậy, vui lắm~”
Thương Vị Vãn: “…”
Cô không hiểu niềm vui của cô ấy, nhưng thấy cô ấy vui, cô gật đầu.
“Được.” Cô nói: “Sau này chị làm tài xế cho em.”
Chu Duyệt Tề đồng ý, bất ngờ đề xuất: “Khi rảnh, chúng ta đi du lịch tự lái nhé~ Cùng Tinh Tinh.”
Thương Vị Vãn tính thời gian, ít nhất sau tháng mười một, nhưng vẫn đồng ý.

Thương Vị Vãn không xem điểm đến, cứ đi theo định vị.
Đến bãi đỗ tầng hầm, lên thang máy, cô thấy biển quảng cáo lớn ghi chữ: “Vọng”.
Cô khẽ nhíu mày, Chu Duyệt Tề khoác tay cô: “Nghe nói đồ ăn ở chỗ anh Trình Nhị ngon, em chưa đến lần nào. Hôm qua anh ấy đến nhà em, em hỏi nên anh ấy cho ba phiếu miễn phí, bảo dẫn bạn đến ăn.”
“Ừ.” Thương Vị Vãn cúi mắt.
Từ hôm đó, cô và Trình Khuyết ngầm không liên lạc.
Cô không biết điều này có nghĩa là kết thúc không.
Cô cố không đoán.
Trong chuyện này, cô luôn kiềm chế, không nghĩ Trình Khuyết phải liên lạc với cô.
Có thể thời gian này anh không có nhu cầu.
Cô theo Chu Duyệt Tề lên lầu, Triệu Nam Tinh đã ngồi trong nhà hàng.
Trang trí nhà hàng sáng tạo, từ kiểu đèn đến màu sắc, cách bày trí bàn ghế, đều khiến người ta dễ chịu.
Phải công nhận, Trình Khuyết có tài kinh doanh.
Trên bàn có mã QR để gọi món.
Thương Vị Vãn quét, thấy giá món đầu tiên, tưởng nhìn nhầm.
Một phần gan ngỗng, gần 10.000 tệ.
Chả trách giàu thế.
Thương gia lòng dạ đen tối
Cô thầm phàn nàn, thấy Chu Duyệt Tề lướt điện thoại, gọi rất nhiều món.
Thực đơn có nhiều món, cô không hứng thú nên gọi đại một đĩa mì Ý.
Không khí nhà hàng tuyệt vời, vượt xa nhà hàng đắt đỏ ở trung tâm Ninh Duyệt cô từng đi với Park, Chu Duyệt Tề nói cả tòa nhà này Trình Khuyết mua, ngoài hai tầng nhà hàng, trên còn có bảo tàng nghệ thuật.
Nghe cô nhắc Trình Khuyết, Thương Vị Vãn cảm thấy anh thật xa vời.
Những đêm bên anh như ảo ảnh.
Những gì anh làm, như cách cả hàng vạn dặm với cô.
Họ không cùng tầng lớp.
Dù sớm nhận ra, cô vẫn thoáng mất mát.
Cô lén quan sát khắp nhà hàng, không thấy bóng anh.
Trong bữa ăn, Chu Duyệt Tề khuấy động không khí.
Phải nói là đồ ăn ngon, khiến Chu Duyệt Tề, người nếm đủ sơn hào hải vị, cũng giơ ngón cái khen.
Cô không kén ăn, chỉ thấy ngon hơn các nhà hàng Tây cô từng ăn.
Nhưng đồ Tây không no, dù cho cả đĩa mì vào bụng, dạ dày vẫn trống.
Nhìn trên bàn, không hề có món cô thích.
Cô đặt đũa xuống, nghĩ đến chuyện tối về nấu mì ăn.
Chu Duyệt Tề rủ rê dẫn họ lên bảo tàng nghệ thuật tầng thượng, nghe nói trưng bày nhiều tác phẩm thật của danh họa, Trình Khuyết mua từ các buổi đấu giá, tốn không ít tiền.
Giá nhà hàng cao thế này chắc liên quan đến bảo tàng phía trên.
Chu Duyệt Tề nghe người từng đến nói, thiết kế bảo tàng là tác phẩm nghệ thuật.
Đang hào hứng lên kế hoạch, một giọng quen thuộc vang sau lưng: “Ăn thấy thế nào?”
Chu Duyệt Tề mừng rỡ quay lại: “Anh Trình Nhị, ngon lắm!”
Người đàn ông lâu không gặp xuất hiện, vẫn áo sơ mi trắng, quần tây đen, nhưng không lỏng lẻo như ở bar, trong nhà hàng chỉ mở một cúc, trông lịch sự mà lưu manh.
Thương Vị Vãn liếc anh, giả vờ cúi đầu chơi điện thoại, tránh đối diện.
Trình Khuyết đến trò chuyện vài câu với Chu Duyệt Tề, toàn về món ăn.
Xong, anh hỏi Triệu Nam Tinh: “Chị dâu, chị thấy sao? Có góp ý gì không?”
Triệu Nam Tinh thẳng thắn, ngập ngừng: “Tôi không thích đồ Tây, nên không có ý kiến gì.”
Ánh mắt Trình Khuyết dịch chuyển, dừng trên người Thương Vị Vãn.
Cô không ngẩng đầu, nhưng cảm nhận được ánh nhìn ấy.
Thẳng thắn, nóng bỏng, xen chút mập mờ khó nói.
Cô mím môi, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm mắt anh.
Đôi mắt đào hoa khẽ cong, như cười mà không cười: “Cô em gái này, cô đã ăn no chưa?”
Là câu hỏi, nhưng cô nghe như câu khẳng định.
Chắc chắn cô chưa no.
Cô dịu giọng: “No rồi, cảm ơn.”
Lịch sự, xa cách, giả vờ không quen một cách điêu luyện.
Trình Khuyết nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Lát sau, anh gọi người mang thêm tráng miệng, giới thiệu là món mới, mời họ dùng thử.
Sau đó, cô luôn né tránh ánh mắt anh, càng không nói chuyện.
Ăn tráng miệng xong, mọi người lên bảo tàng tham quan.
Trình Khuyết làm chủ nhà, đề nghị dẫn họ tham quan, cả nhóm lên thang máy.
Thương Vị Vãn vào trước, đứng góc phải, cố ý không chừa chỗ cho anh.
Trình Khuyết vào sau cùng, lấy cớ không chắn tầm nhìn, đứng bên phải, cách cô 90 độ.
Thang máy đi lên, không ai nói câu nào, không gian yên tĩnh đến lạ.
Bất giác, lòng bàn tay cô ướt mồ hôi.
Cô cảm giác ánh nhìn nóng bỏng trên người, nhưng không dám quay đầu.
Cô cúi mắt, rồi tò mò liếc bằng khóe mắt, bất ngờ chạm mắt anh.
Giây sau, anh nhếch môi như nói — Bị bắt quả tang nhìn lén rồi nhé?
Tai cô đỏ lên.
Cô giả vờ nhìn sang chỗ khác.
Trình Khuyết đúng là luôn nhìn cô, nhất là khi nhận ra cô cố tránh ánh mắt anh.
Một thời gian không gặp, cô gầy hơn.
Mặc áo lụa xanh hồ, đồng hồ vàng làm cổ tay mảnh mai, váy đen gài mép áo, tôn vòng eo nhỏ nhắn.
Anh tự hỏi, thời gian này cô không ăn gì sao?
Không gặp thì thôi, gặp là không kìm được muốn trêu cô.
Ngay cả đứng ở góc thang máy cũng chỉ để gần cô, nhưng cô co lại vào góc, như xem anh là thú dữ vậy.
Anh không cố ý lạnh nhạt với cô.
“Vọng” vừa khai trương, anh lại bận rộn với bảo tàng nghệ thuật, không xoay sở nổi.
Tưởng cô sẽ liên lạc trước, không ngờ cô kiên nhẫn thật.
Chẳng lần nào chủ động liên lạc với anh.
Hôm qua đến nhà họ Chu chỉ là cái cớ, việc đó anh nhờ người khác cũng được.
Hôm nay như ý đã gặp được cô.
Nhưng cô tránh anh như rắn rết.
Thang máy dừng, anh nhường họ ra trước.
Triệu Nam Tinh và Chu Duyệt Tề ra trước, khi Thương Vị Vãn bước qua, vai chạm anh.
Cô cảm giác lòng bàn tay ướt bị nắm, rồi lập tức buông.
Cô quay lại, kinh ngạc nhìn anh.
Trình Khuyết nhếch môi cười: “Thương Thương, gì thế?”
Anh bất cần gọi “Thương Thương”, thân mật một cách lạ thường.
Cô siết tay: “Không có gì.”
Cô chắc chắn không phải ảo giác, anh vừa nắm tay cô.
Cái nắm tay làm tim cô loạn nhịp.
Nhưng không rõ vì sao.
Cô nghiêng về việc sợ Triệu Nam Tinh và Chu Duyệt Tề phía trước phát hiện.
Ra khỏi thang máy, cô trừng anh, ra hiệu đừng làm bậy, nhưng anh chỉ cười lười biếng, kiêu ngạo bất kham.
Anh dẫn họ lên lầu, rồi không quản nữa, bảo đi ra ngoài hút thuốc.
Khi anh đi xa, cô thở phào.
Nhưng chưa đầy năm phút, điện thoại cô rung lên, anh nhắn tin: 【Ra cửa nhà vệ sinh tìm tôi. Thương Thương.】
Tin nhắn kết thúc còn gọi tên thân mật, khiến cô nhớ giọng anh vừa gọi.
Cô bất giác rùng mình.
… Như nụ cười ẩn giấu dao găm, hơi đáng sợ.
Cô cất điện thoại, không ngoan ngoãn nghe lời tìm anh.
Hiếm có dịp đến nơi thế này, cô muốn xem nhiều một chút.
Những báu vật hiếm thấy được trưng bày, tinh xảo tuyệt luân.
Cô từ nhỏ đã thích đi bảo tàng, phòng tranh.
Tất nhiên, sở thích này do không có tiền mà có.
Đến khi tốt nghiệp, cô lại ít có thời gian rảnh.
Khi cô mải mê nhìn một món ở góc tường, bất ngờ có người từ sau ôm cô: “Thích không?”
Cánh tay Trình Khuyết mang hơi ấm quen thuộc từ sau lưng, cô giật mình: “Anh điên à?”
Đầu anh vùi vào cổ cô, hơi thở nóng như thiêu da, nhưng giọng vẫn kiêu ngạo, khiêu khích: “Sợ à?”
Cô muốn gỡ tay anh, nhưng không thắng được sức, không dám nói to, sợ kinh động Chu Duyệt Tề và Triệu Nam Tinh đang xem bên kia.
Cô nhíu mày: “Buông ra.”
Trình Khuyết cười khẽ, tay xoa eo cô, giọng trầm khàn: “Sao không tìm tôi?”
Tay anh lướt theo đường eo: “Cô cứ phải lén lút tránh né không thể để người khác thấy như thế à?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...