Dù Gió Đêm Có Thổi - Dung Yên

Chương 40: Thấy cô không vui nên muốn dỗ dành cô.



Thương Vị Vãn ra ngoài, tìm khách sạn nghỉ một đêm.
Đêm Dung Thành nhộn nhịp hơn xưa, nhưng kém xa Vân Kinh.
Mười hai giờ đêm Vân Kinh vẫn xe cộ tấp nập, Dung Thành đã tĩnh lặng, ngay trung tâm cũng ít người.
Sau khi cô rời đi, Cổ Thúy Phương không gọi lại.
Có lẽ bị hành động bất thường của cô dọa sợ.
Nghĩ lại cô cũng thấy khó tin.
Cô dám làm thế? Trước mặt bố mẹ, đập phá đồ đạc, bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực chất điên cuồng mắng họ té tát.
Không như nhiều năm trước, vô tình làm vỡ bát cô đã run rẩy, vài ngày không có bát ăn.
Ngay cả khi bị gửi đi, lúc bám chặt vào khung cửa, cô chỉ dám nhỏ giọng: “Có thể không gửi con đi không?”
Thông thường, có bố mẹ như thế này sẽ nuôi con gái thành hai cực:
Hoặc cực kỳ nghe lời, hoặc cực kỳ phản nghịch.
Nửa đời trước của cô là thế.
Với cô, cách tốt nhất là chạy trốn.
Nhưng mười năm sau, cô nhận ra vô ích, cả đời cũng không thể hòa giải với họ.
Nếu không có Thương Tình giữ liên kết, cô đã cắt đứt từ lâu.
Trong phòng khách, cô chỉ thấy những người này tham lam, mặt mũi xấu xí, ngay cả Kỷ Linh cũng lạnh lùng nhìn, ngầm tính toán như muốn xem cô bán được giá nào.
Cô chọn cách khác.
Sự thật chứng minh, người hiền luôn bị bắt nạt.
Nếu không cứng rắn, sau này cô còn khổ.

Đêm đầu ở Dung Thành, cô mất ngủ.
Nằm trên giường đếm cừu, bật audio thường nghe trước thi, mở video giảng bài… thử mọi cách, vẫn không ngủ.
Ba rưỡi sáng, Trình Khuyết nhắn: 【Khi nào về?】
Cô ngạc nhiên anh đoán được hành tung, nhưng nghĩ lại, anh muốn tra gì chẳng được?
Nhìn màn hình, cô không trả lời.
Rồi đùa: 【Nếu tôi bảo không về thì sao?】
Anh: 【?】
Cô: 【Bị giữ lại xem mắt rồi.】
Anh: 【…】
Chẳng mấy chốc đã thấy anh gọi lại.
Cô đứng dậy ra ban công nghe, cuộn người trong ghế, giọng lười biếng: “Làm gì vậy?”
“Câu này tôi hỏi cô mới đúng.” Anh bị chọc cười: “Vừa nhắn gì không biết à?”
“Tôi đùa thôi.”
Anh thu nụ cười, giọng nhàn nhạt: “Đùa cũng phải có giới hạn.”
“Sao? Giận à?” Cô nhìn trời sao, nhớ ngày rời Dung Thành, trời cũng thế, cô lẽo đẽo sau người đàn ông và phụ nữ, nắm chặt dây đeo cặp, bước trên bóng của mình.
Nghĩ đến đây, giọng cô trầm xuống: “Tôi trêu anh thôi.”
“Tôi còn tưởng phải chuẩn bị tiền mừng cho cô chứ.” Anh trở lại giọng bất cần.
Cô không để tâm trêu: “Trình tổng định mừng bao nhiêu?”
“Cô muốn bao nhiêu?”
“Anh cho bao nhiêu?”
Hai người như chơi kéo co, đứng hai đầu giật dây.
Cuối cùng, anh cười khẽ lơ đễnh: “Đến lúc đó tặng cô căn nhà, trong vành đai hai Vân Kinh.”
Không hiểu sao lúc nghe lời này tim cô chùng xuống nhưng vẫn cười: “ Trình tổng hào phóng thật.”
Nói đến đây, cô hết hứng trò chuyện.
Dù cô khơi chuyện, cô cũng không rõ là mình đang thử thăm dò hay nói chơi.
Phần trăm thử thăm dò nhiều hơn.
Giờ đã có đáp án lại khiến cô đi vào ngõ cụt.
Anh đa tình khắp nơi, nhưng luôn cảnh giác cô đừng động tâm.
Anh như thể luôn tự tại với mọi thứ.
Cô im lặng, anh lại hỏi sao chưa ngủ? Thật sự thích đối tượng xem mắt rồi à?
“Không thích.” Cô buồn ngủ, cuộn người nói dối: “Gặp anh rồi, tìm người kết hôn hợp ý khó lắm.”
Lời này làm anh vui, giọng bỗng cao lên: “Thế Chu Lãng thì sao?”
“Anh ấy đâu ly hôn để cưới tôi được.”
“Nghĩa là ly hôn thì cô thích?”
“Cân nhắc được.”
Đầu dây kia ngập ngừng, anh tặc lưỡi: “Thương Vị Vãn, cô cũng không kén chọn lắm nhỉ, đàn ông qua tay cũng muốn.”
Cô mơ màng, chỉ nghe loáng thoáng, nói nhiều cũng mệt nên cô vô tư: “Nói như anh là hàng mới vậy.”
Anh: “…”
Sau đó anh nói gì cô cũng không nhớ.
Lúc cô tỉnh dậy trời mới tờ mờ sáng, bầu trời xám xịt làm thành phố mất sắc, điện thoại cô hết pin, trước khi tắt nguồn cô thấy nhật ký cuộc gọi, tối qua nói với anh hai tiếng.
Không biết nói gì.
Thời gian trò chuyện không quá hai mươi phút, sau đó cô ngủ nhưng anh không cúp máy.

Cô đứng dậy, chân tê, người như bị điện giật, lê chân cứng đờ đến giường sạc điện thoại.
Thấy còn sớm nên cô ngủ tiếp.
Ở khách sạn Minh Quý rồi, về khách sạn nhỏ này, cảm giác khác biệt như trời với đất.
Cô tỉnh lại vì tiếng xe đẩy dọn dẹp ngoài hành lang.
Cô tỉnh dậy rửa mặt nước lạnh, ép mình tỉnh.
Thu dọng xong, cô báo lễ tân trả phòng, gọi xe đến bệnh viện.
Ở cửa phòng bác sĩ, cô đợi bác sĩ điều trị chính cho chị, cô chưa kịp hỏi ông đã nói hết tình hình.
Không cho cô thời gian đệm vì ngoài cửa đã xếp hàng dài.
Bác sĩ nói một tháng trước, tim Thương Tình ngừng đập, cấp cứu mới cứu được, nhưng sau đó tình trạng ngày càng tệ.
Trở thành người thực vật, suy nội tạng là chuyện tất yếu.
Thương Tình nằm năm năm không tiến triển, mỗi năm đều trải qua một lần ngừng tim nguy kịch, nhưng kỳ diệu sống sót.
Bác sĩ xem bệnh án, khuyên cô nên chuẩn bị hậu sự.
Cô hỏi có cách nào khác không?
Bác sĩ nghĩ chuyển viện tốt hơn có thể có hy vọng, nhưng nhỏ nhoi, cơ hội tỉnh của Thương Tình dưới 2%.
Bệnh viện Hiệp Đồng Vân Kinh có thể thử, nhưng số khó lấy, giường nhập viện quý hơn vàng, chi phí cực kỳ cao.
Cho nên tổng hợp lại, lời khuyên của bác sĩ là kịp thời ngăn chặn tổn hại.
Cô đến phòng bệnh, qua kính thấy Cổ Thúy Phương lau người cho Thương Tình, vừa lau vừa lẩm bẩm.
Cô đợi ngoài cửa, nhắn trên nhóm: 【Các cậu có quen bác sĩ Bệnh viện Hiệp Đồng không?】
Nhóm sôi nổi.
Chu Duyệt Tề: 【Chị bệnh à?】
Triệu Nam Tinh phản ứng trước: 【Chuyển viện cho chị cậu sao? Mình quen, lấy số khám được, nhưng nhập viện hơi khó.】
Chu Duyệt Tề: 【Để em hỏi Từ Gia Thụ?】
Cô khó khăn gõ chữ, viết tình trạng chị, rồi xóa đi chỉ nói: 【Làm phiền các cậu rồi.】
Lát sau Chu Duyệt Tề trả lời: 【Chủ nhiệm Từ tốt nghiệp Y khoa Harvard, bảo không quen. /đầu chó】
Triệu Nam Tinh hỏi vòng quanh, không dội nước lạnh đột ngột mà nói: 【Hay làm thủ tục nhập viện bệnh viện mình trước? Sau chuyển đến Hiệp Đồng.】
Cô chuyển lời bác sĩ: 【Chị ấy không chịu nổi di chuyển nhiều.】
Chuyển viện vốn rất rủi ro.
Gửi xong, Cổ Thúy Phương ra khỏi phòng liếc cô: “Thương Vị Vãn, mày giỏi thật.”
“Cũng tạm.” Cô cất điện thoại: “Nhưng không phải bà muốn bóp là bóp.”
“Dù sao mày cũng là con tao.” Bà trừng mắt: “Mày ngang ngược thế, lớn tuổi vậy rồi không cưới, thừa lúc còn đẹp tìm người giàu, vài năm nữa già xấu, tìm được ai? Trần tổng tốt như thế, là doanh nhân xuất sắc Dung Thành năm ngoái, bố mày nhờ bao tầng quan hệ mới mời người đến xem mắt. Mày thì hay rồi, phá tan tành. Bố mày tối qua tức đến không ngủ được.”
Bà ta lải nhải, không như hôm qua, trực tiếp động tay động chân.
Cô nghe một tai vào một tai ra, thấy bà ta khuyên liền chặn họng: “Bà thấy tốt thì bà cưới đi.”
Bà ta nổi khùng: “Tao bao nhiêu tuổi rồi mà cưới? Thương Vị Vãn, mày…”
“Bán tôi một lần chưa đủ, còn muốn bao nhiêu lần?” Cô lạnh lùng cắt lời: “Tôi không phải con rối để bà muốn giật dây thế nào thì giật. Chị tôi tháng trước ngừng tim, sao không nói? Bà chỉ gọi khi cần tiền, nếu cứ thế thì sau này đừng mong lấy được một xu từ tôi.”
Nói xong, bất chấp sắc mặt bà ta, bước qua vào phòng bệnh, đóng sầm cửa.

Cô ở Dung Thành hai ngày, chiều ngày thứ ba đi tàu cao tốc về.
Lên tàu cô đeo tai nghe, giường khách sạn không quen nên khiến cô mất ngủ hai đêm, trên tàu lắc lư, cô ngủ được một chút.
Tàu đến Vân Kinh.
Cô xách túi bước xuống, dòng người đông, bất ngờ nghe giọng quen thuộc: “Hiểu Thần, con vừa đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh.” Người đàn ông đeo ba lô hỏi người bên cạnh: “Bố, chuyến này đi bao lâu vậy?”
“Nửa tháng.” Người lớn tuổi giọng vang: “Đi leo núi. Mẹ con bảo không quen tàu nên đi máy bay trước, để hai bố con đi tàu…”
Hai người nói xong rồi lên tàu.
Nhưng trước khi lên, người đàn ông bất ngờ quay lại.
Cô toát mồ hôi lạnh, cúi đầu giả vờ tìm đồ rồi quay lưng.
Vân Kinh đầu đông gió lạnh, đứng giữa ga đông, chân cô như bị hàn chặt, không bước nổi.
Hồi lâu, đoàn tàu lướt qua.
Cô chậm rãi quay lại, sân ga đã trống.
Người xuống tàu đã theo dòng người rời đi, chỉ còn cô ngẩn ngơ.
Cô lau trán đầy mồ hôi lạnh.
Cô chắc chắn không nhìn nhầm.
Bao nhiêu năm trôi qua, hai người ấy vẫn không thay đổi.
Ba năm đầu ở Vân Kinh, cô sống cùng họ ba năm.
Đặc biệt là Vệ Hiểu Thần.
Bạn học nói cô là vợ nuôi từ bé của anh ta, nhưng anh ta bảo cô là đồ chơi bố mẹ mua, như con chó cưng.
Khi cô và chị rời nhà họ Vệ, anh ta đứng ở cửa sắc mặt âm u nói: “Bị chó nhà nuôi cắn một phát, thật xúi quẩy.”
Cô tránh khu vực nhà họ Vệ, không ngờ sau bao năm lại gặp ở ga tàu.
Mà Vệ Hiểu Thần khỏe hơn xưa nhiều.
Trước kia, anh ta bệnh tật, thỉnh thoảng ngồi xe lăn đến trường, mặt tái nhợt bất thường.
Giờ có lẽ nhờ phẫu thuật nên đã leo núi được.
Rời khỏi ga, cô tra thông tin vé, tìm điểm dừng của chuyến tàu, tàu đi về hướng bắc, điểm cuối là Trường Bạch Sơn.
Nơi tuyết không tan quanh năm.
Cô cất điện thoại về nhà, tâm trí không yên.
Không ngoài dự đoán, về đến Vân Kinh cô lại mất ngủ.
Chiều gặp hai bố con họ rõ mồn một, như đang chiếu phim.
Cô nhắm mắt, quá khứ và tương lai đan xen, hình ảnh đen trắng lướt qua.
Tối cô không ăn gì, đến một giờ sáng thì vào nhà tắm nôn.
Như nhiều năm trước, nôn đến dạ dày rỗng, chỉ có axit.
Cô rót cốc nước nóng, xoa dịu dạ dày rối loạn vì cảm xúc.
Nước vào bụng nhưng dạ dày vẫn không ổn.
Cô mở TV xem chương trình hài hot nhất.
Người trên TV cười vang, nhưng cô thấy căn phòng trống đến nghe được tiếng vọng.
Nhà mới tuy chưa quen, nhưng lúc cầm gối nằm trên sofa, cô ngửi thấy mùi tuyết tùng quen thuộc.
Trầm ổn, an lòng.
Cô áp gối lên mũi, như mùi trên người Trình Khuyết.
Chắc lúc cô vắng, anh đã đến.
Cô vùi mặt vào gối.
Chẳng mấy chốc, mắt đỏ hoe.
Cô không khóc thành tiếng, nước mắt thấm ướt gối.
Từ khi nhận tin chị gặp nguy, vội về Dung Thành, đến hôm nay gặp hai bố con nhà họ Vệ, cảm xúc dồn nén đạt đỉnh, cô không muốn khóc to, chỉ cảm thấy ngột ngạt, ngây dại, đầu óc như bánh răng rỉ sét không quay nổi.
Nước mắt cũng không nhiều.
Không biết qua bao lâu, cô nghe tiếng cười khẽ: “Thế này mà ngủ được thì cô cũng giỏi đấy.”
Vẫn là tông giọng bất cần đó.
Rồi gối bị lấy đi cả người cô bay lên, đầu khẽ nghiêng chạm vào vòng tay rắn chắc.
… Trình Khuyết về rồi.
Không hiểu sao, cô thở phào nhẹ nhõm.
Anh bế cô vào phòng ngủ chính, bộ chăn ga mới mềm mại, anh đặt cô xuống, mí mắt cô khẽ rung.
Thay đổi nhỏ bị anh bắt được, anh chống tay hai bên, lơ lửng trên cô, che hết ánh sáng trước mắt.
Hồi lâu anh cười: “Định giả vờ đến khi nào?”
Cô mím môi, chậm rãi mở mắt.
Rõ ràng là chỉ không gặp anh trong một thời gian ngắn, nhưng cứ như cách cả đời.
Cô muốn nói, nhưng không biết nói gì, định mở miệng lại ngừng.
Anh thấy mắt cô đỏ, nhíu mày giọng không vui nhưng trêu: “Ai bắt nạt Thương Thương của chúng ta vậy?”
Giọng cưng chiều, hơn cả khi Chu Duyệt Tề gọi cô.
Cô lắc đầu: “Không ai cả.”
Giọng mũi nặng, không muốn anh thấy mặt yếu đuối của mình, cô vội quay mặt đi.
Nhưng bị anh cứng rắn xoay lại: “Thế sao khóc thế này?”
Cô không muốn anh hỏi, nhích lại gần hôn anh.
Môi chạm môi, cô ngửi được mùi rượu.
Anh không đáp lại, chỉ nhìn cô như muốn đọc quá khứ từ gương mặt vô cảm của cô.
Cô không dám nhìn, nhắm mắt hôn bừa.
Như hôn khúc gỗ.
Hôn đến cuối, cô xẹp hơi như rơi xuống giường.
“Rốt cuộc ai bắt nạt cô?” Anh nằm nghiêng cạnh, kéo cô vào lòng, giọng say men lười biếng, kiên nhẫn: “Về nhà không phải sẽ vui sao?”
“Vui không nổi.” Cô cười lạnh.
“Cô cho họ bao nhiêu tiền như vậy.” Anh vuốt tóc cô, như dỗ chú chó xù lông: “Thấy cô không phải mừng rỡ đón sao?”
Cô bật cười: “Trình tổng, anh ngây thơ không giống tư bản nói.”
“Tôi không phải tư bản. Tôi không bóc lột.” Anh nói không nổi khẽ cười: “Về nhà không vui vậy sau đừng về nữa.”
Cô khựng lại.
Cô nhận ra sự nhượng bộ trong giọng anh, cả sự dịu dàng.
Buồn cười thật.
Cô thấy sự dịu dàng ở một gã thiếu gia phóng túng.
Cô nghẹn ngào: “Tối nay anh nói chuyện hơi lạ.”
“Như vậy có tốt không?” Anh hỏi.
“Khá tốt, dịu dàng hơn.”
Không khí phòng tĩnh lặng, sau khoảnh khắc im lặng, anh xoa vành tai cô khẽ nói: “Thấy cô không vui nên muốn dỗ dành cô.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...