Dư Hạ - Ăn Viên Kẹo Đi

Chương 12



Tháng Năm đến, báo hiệu mùa cấm biển lại bắt đầu, kéo dài đến tận tháng Tám. Trong khoảng thời gian này, các hoạt động đánh bắt quy mô lớn sẽ bị cấm, một số loại hải sản cũng không được phép mua bán. Tuy vậy, người dân Đan Chu vẫn không hề ngơi tay.

Khi mùa cấm biển bắt đầu, việc nuôi trai sẽ trở thành công việc ưu tiên chính trên đảo. Người dân cần chuẩn bị trước con giống, vá lại những tấm lưới ươm trai, rồi dùng tất bọc trai lại, treo lên dây và thả xuống biển để nuôi dưỡng. Trong quá trình này, họ phải thường xuyên kiểm tra sự phát triển của trai, loại bỏ kịp thời những con bị chết hoặc chậm lớn.

Các trang trại nuôi trai cần rất nhiều nhân công trong giai đoạn này, giúp giải quyết hiệu quả vấn đề thu nhập bấp bênh của ngư dân trong mùa cấm biển. Đồng thời, nó cũng thúc đẩy sự phát triển kinh tế địa phương, trở thành một dự án kiểu mẫu về phục hồi nông thôn.

Dì Triệu vốn là người không quen ngồi yên một chỗ, dù Trần Tuế An đã hết lời khuyên can, bà vẫn kiên quyết tham gia cùng mấy bà bạn, vừa làm vừa trò chuyện việc gia đình, chia sẻ dăm ba câu chuyện mới.

**

Ngoài ra, tháng năm còn có nghĩa là kỳ nghỉ dài vô tận.

Bạch Thục Ý đã sớm mua vé tàu đến Đan Chu. Vừa đến kỳ nghỉ, cô liền xách hành lý đến thẳng ga tàu cao tốc, vội vã đến đây.

Cô vẫn có chút không yên tâm khi để Tô Nam Chi ở một mình. Mặt khác, cô cũng muốn trải nghiệm cuộc sống yên bình ở làng chài, và tiện thể "hóng hớt" về Trần Tuế An, người mà dạo gần đây cô luôn nghe Tô Nam Chi nhắc đến. Với một người luôn đi đầu trong việc "đẩy thuyền" như cô, trực giác mách bảo rằng mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản.

Để chào đón cô bạn thân, Tô Nam Chi đã chuẩn bị sẵn hải sản tươi ngon. Dạo gần đây, cô đã học được kha khá món ăn đặc sản Đan Chu từ dì Triệu, và dự định đích thân vào bếp chiêu đãi bạn mình một bữa thật ngon.

Ba giờ rưỡi chiều, tiếng còi tàu vang lên, chiếc thuyền mà Bạch Thục Ý đi đã cập bến Đan Chu đúng giờ.

Bạch Thục Ý mặc một chiếc váy dài màu đỏ, trông rất nổi bật. Tô Nam Chi dễ dàng nhận ra cô giữa đám đông.

Cô cầm chiếc mũ chống nắng màu kem trên tay, vẫy tay về phía bạn: "Thục Ý! Tớ đây!"

Thấy cô, Bạch Thục Ý kéo vali chạy nhanh về phía cô.

Hai người bạn thân đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy nhau liền ôm chầm lấy đối phương.

Họ là bạn cùng phòng đại học, sau khi tốt nghiệp đã cùng nhau ở lại làm việc tại địa phương, tình bạn vô cùng gắn bó.

Đoán rằng bạn mình chắc chắn lại quên mang mũ chống nắng, Tô Nam Chi đã cẩn thận mang theo một chiếc khi ra ngoài. Cô trực tiếp đội lên đầu bạn mình.

"Ngoài biển nhiều tia cực tím lắm, đội vào đi."

Tô Nam Chi mỗi khi ra ngoài đều thoa kem chống nắng, còn thích mặc áo chống nắng, nhưng dù vậy, cô vẫn không tránh khỏi bị đen đi một chút.

"Tô Tô, cậu tốt với tớ quá đi!"

Cô vừa nói vừa tiến lại gần, ôm chặt lấy cô bạn trước mặt.

Tô Nam Chi dùng một ngón tay chặn cái mặt đang sắp tiến tới của cô nàng, đặt lên trán, nhẹ nhàng đẩy ra sau, giữ khoảng cách giữa hai người, đoán trước: "Cấm sến súa!"

Hai người chỉ mới một tháng không gặp, nhưng vẫn thường xuyên liên lạc qua WeChat. Biết rõ tính cách của Bạch Thục Ý, cô sợ bạn mình lại “diễn” quá đà.

Bạch Thục Ý bĩu môi không vui, làm vẻ mặt tổn thương, bất lực đáp: "Được rồi mà."

"Đi thôi! Về tớ làm hải sản cho cậu ăn!"

Tô Nam Chi khoác tay bạn, dẫn cô về nhà.

Không có Trần Tuế An giúp đỡ, hai người chỉ đi bộ về nhà thôi cũng đủ mệt rồi, giờ còn phải kéo thêm một chiếc vali nữa, nghĩ thôi đã thấy oải.

May mắn là Tô Nam Chi đã sớm lường trước được sức của cả hai, không hề đánh giá quá cao. Cô dặn đi dặn lại Bạch Thục Ý chỉ mang theo hành lý gọn nhẹ, chỉ mang những gì thật sự cần thiết thôi, những thứ khác cứ để ở nhà. Trước mắt, chỉ có một chiếc vali 20 inch, hai người thay phiên nhau kéo, dù có hơi mệt nhưng cũng gắng sức mang về được.

Bạch Thục Ý đi bộ gần hai mươi phút trên con đường dốc, cứ tưởng sắp đến nơi rồi, kết quả ngẩng đầu lên thì thấy phía trước còn một đoạn cầu thang dài, cô hoa hết cả mắt.

Cô mệt đến mức hai chân không thể đứng vững, trực tiếp ngồi xổm xuống đất, hai tay chống lên vali, thở không ra hơi hỏi: "Còn phải leo cầu thang nữa á?"

Trạng thái tinh thần của Bạch Thục Ý lúc này chỉ trực chờ ngã gục.

“Rất tiếc phải nói với cậu.” Tô Nam Chi dạo này đã quen với việc đi bộ đoạn đường này, không còn thấy quá mệt như trước, ít nhất là vẫn nhẹ nhàng hơn so với Bạch Thục Ý. Nhìn cô bạn đang ngồi xổm dưới đất, cô lắc đầu, trong mắt đầy vẻ đồng cảm, vừa tiếc nuối vừa bất lực nói: “Tình hình đúng là như vậy đấy.”

Bạch Thục Ý cảm thấy như bị rút cạn năng lượng, chẳng còn hơi sức mà quan tâm đến việc mặt đất có sạch hay không nữa, người nghiêng sang bên phải, ngồi bệt xuống đất, gục đầu lên vali, tuyệt vọng than: "Hết sức rồi, nghỉ một lát."

Tô Nam Chi nghiêng người dựa vào tường, nhìn cô bạn trong bộ dạng “thừa sống thiếu chết” này, nhướn mày, chợt nhớ lại cái ngày mình mới đến đây, hình như lúc đó mình vẫn còn “khỏe” hơn thế này.

Đợi đến khi Bạch Thục Ý cuối cùng cũng hồi phục sức lực, đứng dậy, Tô Nam Chi liền cầm lấy vali từ tay bạn, xách lên đi trước, quay đầu lại chỉ đường: "Ngã rẽ thứ hai, rẽ trái."

Tiện thể động viên: "Sắp đến rồi, cố gắng thêm chút nữa!"

Thục Ý ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đoạn đường vẫn còn dài thăm thẳm, thở dài một tiếng, coi như đó là câu trả lời.

Bạch Thục Ý vịn vào tường đá, lững thững đi theo Tô Nam Chi, vừa đi vừa nhìn người bạn phía trước bước đi vững vàng, trong lòng chợt nảy sinh nghi ngờ.

Cô dựa vào tường, nhìn bóng lưng của bạn, gọi: "Nam Chi."

Tô Nam Chi nghe vậy quay đầu lại, dừng bước.

Thục Ý đánh giá bạn mình một lượt, cũng không nghe nói cô ấy có thói quen tập thể dục từ khi nào.

Hai người đều rất lười vận động, cộng thêm việc luôn tăng ca thì có thời gian đâu mà rèn luyện thân thể.

Bạch Thục Ý không dám tin, thử hỏi: "Ngày đó chẳng lẽ cậu cũng một mình xách vali lên đây sao?"

Nhìn thân hình mảnh khảnh của người bạn trước mặt, ánh mắt cô lộ rõ vẻ khó tin.

Tô Nam Chi nhìn cô, vẻ mặt “chứ còn làm sao được”, cố tình làm bộ đáng thương, đáp: “Đương nhiên.”

"Hả?" Bạch Thục Ý có chút xót xa, ánh mắt hướng về cô chứa đầy sự thương cảm.

Thấy bạn mình bị lừa, trò đùa thành công, Tô Nam Chi lập tức biến sắc, cười hớn hở, nói nốt câu còn dang dở: “Không phải.”

"Được lắm Tô Nam Chi!" Nhận ra mình bị lừa, Bạch Thục Ý kích động, muốn xông đến chỗ của cô, nhưng ngay giây sau liền nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, cười ranh mãnh, hỏi: "Vậy ai giúp cậu xách vali vậy?"

"Chẳng lẽ là cái người kia?"

Câu cuối cùng cô cố ý nói một cách đầy mơ hồ, nhưng lại đầy ẩn ý, chỉ thiếu điều nói thẳng tên ra.

Tô Nam Chi không nói gì nữa, quay người lại, lười để ý đến bạn mình, tiếp tục đi lên, coi như ngầm thừa nhận.

"Ồ ồ!" Bạch Thục Ý vẫn ở phía sau trêu chọc, thấy cô đi xa rồi, vội vàng bước nhanh đuổi theo, gọi với: "Đi chậm thôi, chờ tớ với!"

Tô Nam Chi lờ đi tiếng gọi phía sau, lúc này mới phản ứng lại nhận ra ban nãy bản thân mình có điểm gì đó không đúng lắm.

Chủ nhà giúp mình xách hành lý, thì chỉ có thể chứng minh chủ nhà là người tốt bụng.

Mình đang chột dạ cái gì vậy?

Chuyện này không phải là điều hết sức bình thường sao?

Cô cảm thấy dạo gần đây mình có chút kỳ lạ, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì Bạch Thục Ý đã đuổi kịp, đứng bên cạnh cô, nói chuyện rôm rả, kể cho cô nghe về kế hoạch sắp tới.

"Mệt chết tớ rồi!"

" Đến nhà là tớ phải nằm luôn thôi! Chẳng muốn nhúc nhích gì nữa cả."

Cô ấy vẫn cứ luyên thuyên không ngừng, Tô Nam Chi cũng quên mất vấn đề vừa nãy đang nghĩ, thuận theo chủ đề của bạn mà nói tiếp.

Bạch Thục Ý vừa vào nhà đã cạn kiệt năng lượng, hoàn toàn chuyển sang chế độ "nghỉ ngơi", trực tiếp nằm dài trên ghế sofa. Tô Nam Chi tìm một chỗ trống ngồi cạnh bạn mình, nghỉ ngơi một lát rồi vào bếp.

Trong bếp vọng ra tiếng thái rau, hai người phân công rõ ràng, phối hợp nhịp nhàng. Tô Nam Chi chịu trách nhiệm sơ chế hải sản, bắc nồi lên bếp đun dầu, còn Bạch Thục Ý thì phụ giúp, làm sạch nguyên liệu.

"Dạo này tay nghề nấu nướng của cậu tiến bộ vượt bậc quá!"

Bạch Thục Ý nhìn cô thuần thục đổ nguyên liệu vào nồi dầu đang bốc khói, nhớ lại cái hồi hai đứa mới ra làm việc, nấu một bữa cơm mà khói dầu bay tứ tung, sợ dầu nóng bắn vào người thế là quấn một chiếc khăn ướt quanh tay, vừa ném rau vào nồi là lập tức lùi lại phía sau, càng xa càng tốt. Một bữa cơm ít nhiều đều có chút vị khét.

"Thì hồi đó!" Cô còn muốn trổ tài đảo chảo, kết quả chảo quá nặng, không đảo nổi, đành phải giả vờ như không có gì xảy ra, lén lút đặt xuống, tiếp tục dùng xẻng lật rau.

"Cộc cộc."

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Thục Ý, cậu ra mở cửa đi." Cô tay trái đang bưng rau vừa luộc xong, định đổ vào nồi, "Tớ không tiện đi được."

"Đến liền đây." Bạch Thục Ý đang rửa hải sản, vẩy vẩy nước trên tay, trực tiếp dùng tạp dề lau qua loa rồi đi ra mở cửa.

"Ai vậy?"

Cô mở cửa, một người đàn ông lạ mặt đang xách túi đứng trước cửa.

"Nam..."

Trần Tuế An chưa kịp gọi hết tên, phát hiện ra người mở cửa không phải Tô Nam Chi, nuốt những chữ còn lại vào bụng, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Hai người đều không quen biết đối phương, mắt lớn trừng mắt nhỏ, không khí nhất thời trở nên lúng túng..

Bạch Thục Ý đại khái đoán được người trước mặt là ai, âm thầm đánh giá đối phương.

Da ngăm, đầu đinh, trông cũng khá đẹp trai.

Cô nhóc này lén lúc ăn ngon như vậy mà không nói với mình.

Vì ấn tượng ban đầu khá tốt, Thục Ý lập tức chiếm thế chủ động, tỏ ra rất nhiệt tình, nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý, nở một nụ cười có phần nịnh nọt, rồi hỏi: "Là đến tìm Nam Chi phải không?"

"Mời vào trong."

Cô nghiêng người mở rộng cửa, mời anh vào.

"Không cần không cần." Trần Tuế An xua tay, không đi vào, "Cô là bạn của Nam Chi đúng không? Tôi là Trần Tuế An, chủ nhà của cô ấy."

"Thì ra là vậy!" Bạch Thục Ý phối hợp gật đầu, tuy đã sớm đoán được thân phận của anh, nhưng vẫn giả vờ như vừa mới biết.

"Vậy tôi không làm phiền hai người nữa." Anh đưa túi đồ trong tay qua, "Giúp tôi đưa cái này cho cô ấy là được."

Một túi quà, bên trong còn có một hộp quà được gói cẩn thận.

Bạch Thục Ý nhận lấy túi.

Đồ đã đưa xong, Trần Tuế An cũng không làm phiền hai người nữa, cảm ơn cô rồi rời đi, trước khi đi còn không quên chúc cô có một chuyến du lịch vui vẻ.

"Hy vọng cô sẽ chơi vui ở Đan Chu."

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nhuộm một màu hồng phấn, cả biển cả cũng trở nên lung linh sắc vàng.

Thục Ý đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Trần Tuế An dần dần khuất đi, lại nhìn túi đồ trong tay, ngửi thấy mùi mờ ám đâu đây, cô khẽ mím môi, nở một nụ cười tinh quái.

"Tớ biết ngay là không đơn giản mà."

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...