Hôm qua bận rộn đến tận 11 giờ đêm, nên bữa hải sản thịnh soạn mà Trần Tuế An đã hứa đành phải dời sang ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, Tô Nam Chi ngủ một giấc đến khi tự tỉnh giấc. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô liền tức tốc chạy sang nhà Trần Tuế An.
Là người đi ăn nhờ, cô biết rõ mình phải ý tứ.
"Dì Triệu ơi, con đến rồi đây!"
Vừa bước chân vào sân, thấy cửa mở toang, cô đã cất tiếng gọi.
Hôm qua, cuối cùng cũng hoàn thành xong các công việc liên quan đến việc thả giống trai mới xuống nuôi. Dì Triệu cũng tạm thời không có việc gì, nên ở nhà làm vài món đặc sản để kiếm thêm thu nhập.
"Nam Chi đến rồi à!" Dì Triệu nghe thấy giọng cô, nở nụ cười tươi rói. Bà đặt những thứ đang cầm trên tay xuống, lau vội tay vào tạp dề, rồi bước nhanh ra đón cô.
Cô ôm lấy dì Triệu, kéo bà vào nhà.
Trên bàn bày một chiếc mâm sắt, bên trong là những con mực tươi rói, một phần đã được làm sạch, sắp xếp gọn gàng theo từng bộ phận.
Tô Nam Chi còn chưa đến gần bàn ăn đã thấy những món đồ bày trên đó, cô nhoài người ra nhìn: "Dì Triệu ơi, dì đang làm món gì vậy ạ?"
"Mực khô sợi." Giọng bà có chút tự hào, "Mực khô sợi dì làm là ngon nhất cái làng này đấy."
Đừng xem thường những món đặc sản này, nhờ chúng mà dì đã nuôi lớn Trần Tuế An đấy.
Dì Triệu ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp tục sơ chế những con mực tươi, vừa làm vừa hỏi: "Con ăn sáng chưa?"
Sáng nay, Tô Nam Chi hơi lười nên chỉ uống một cốc nước ấm cho qua bữa.
Lời nói của dì Triệu khiến cô nhớ đến những lời ba mẹ thường dặn, dù bận đến đâu cũng không được quên ăn sáng. Đối diện với người lớn tuổi như ba mẹ mình, cô có chút chột dạ, ngại ngùng sờ lên má, đáp: "Dạ con chưa ạ."
Dì Triệu thở dài, như thể đã đoán trước được điều đó, bà ôn tồn nói: "Haizz, con bé này!"
Tô Nam Chi hiểu ý tốt của bà, cô làm nũng, nở một nụ cười tươi tắn.
"Trong nồi có cháo, con ăn chút nhé."
May mà dì Triệu đã chuẩn bị phần của Tô Nam Chi trước, sợ cô nhịn đói buổi sáng.
Chỉ là người xa lạ mới quen biết, nhưng dì Triệu lại đối xử với cô như người thân, chân thành và ân cần. Tô Nam Chi cảm động, giọng nói có chút run nhẹ, cô đáp: "Dạ, con cảm ơn ạ."
Bỗng nhớ ra còn một người chưa ăn sáng, dì Triệu ngại gọi lại lần nữa, bèn nhờ Tô Nam Chi: "Tuế An cũng chưa ăn gì, Nam Chi lên lầu gọi nó xuống giúp dì nhé."
"Vâng ạ."
Tô Nam Chi nhận lời, đứng dậy đi về phía cầu thang. Vừa bước lên một bậc, cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay lại nhìn dì Triệu.
"Dì..."
Cô còn chưa kịp nói, dì Triệu đã đoán được ý, nhanh nhảu trả lời: "Phòng nó ở trên lầu, bên tay trái, phòng thứ hai đó."
"Dì còn tưởng con biết."
Dì Triệu lẩm bẩm.
Nghe dì Triệu nói, nhưng không rõ bà nói gì, Tô Nam Chi ngơ ngác hỏi lại: "Dì nói gì ạ?"
"Không có gì, không có gì." Bà chắc chắn sẽ không nói lại lần nữa, vội xua tay, giục cô: "Con mau lên đi."
Khi leo gần hết cầu thang, trong đầu Tô Nam Chi tự nhiên hiện lên một hình ảnh xuân sắc.
Trần Tuế An bị đánh thức bởi tiếng động, dụi dụi mắt, hé nửa người ra khỏi chăn, không quên chào cô: "Chào buổi sáng!"
Anh vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt lim dim nhìn cô. Chiếc chăn chỉ che được phần bụng dưới, để lộ xương quai xanh và cơ ngực trước mắt cô.
Nghĩ đến những hình ảnh có thể xảy ra, Tô Nam Chi cảm thấy mặt mình nóng ran, hơi thở dồn dập. Cô nắm chặt vạt áo, bước chậm lại, ngập ngừng không tiến lên.
"Nóng quá!"
Cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên mặt, cô làm bộ vỗ nhẹ lên má, dùng tay quạt mát, đứng im tại chỗ.
"Quả nhiên là hè đến rồi."
Cô vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp lý cho sự bất thường của mình.
"Ừm, chắc chắn là vậy."
Cô hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình, rồi tiếp tục đi về phía phòng Trần Tuế An. Ánh mắt cô lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào cánh cửa.
Gió đầu hạ mang theo hơi nóng thổi đến chỗ cô.
Để tránh tình huống bất ngờ xảy ra, cô quyết định nhắc anh trước, cho anh chút thời gian chuẩn bị. Cô còn chưa đến nơi, đã cố ý ho vài tiếng về phía phòng anh.
Tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt lơ đãng và đôi tai ửng đỏ đã tố cáo sự bối rối của cô.
Cô đang rất không tự nhiên!
"Phù!"
Tô Nam Chi đứng trước cửa phòng, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười khá hài lòng. Sau đó, cô mới gõ cửa.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ rất nhẹ, người bên trong không có phản ứng.
Cô tăng thêm lực tay, gõ mạnh hơn, lặp lại: "Trần Tuế An, dì Triệu bảo anh xuống ăn cơm."
Lần này, Trần Tuế An đã nghe thấy tiếng gõ cửa, "Đến ngay đây!"
Vừa dứt lời, anh đã chạy ra mở cửa.
Thực ra, Trần Tuế An đã dậy từ lâu. Sau khi mở rộng diện tích nuôi trồng, đầu ra cho trai giống trở thành một vấn đề nan giải.
Gần đây, anh đang bàn chuyện hợp tác với một nhà máy chế biến thực phẩm, nên vừa mở mắt đã phải ngồi vào máy tính để viết hồ sơ dự thầu. Anh quá tập trung nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trần Tuế An chỉ nghe thấy có người gọi, nhưng không rõ giọng ai. Anh cứ nghĩ là dì Triệu nên vội ra mở cửa: "Mẹ à."
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, nụ cười trên mặt anh liền tắt ngấm. Anh há hốc miệng, đứng ngây người.
Tô Nam Chi trong bộ váy kẻ sọc màu hồng bất ngờ xuất hiện trước mặt anh.
Khung cảnh không hề giống như những gì cô tưởng tượng.
Trần Tuế An mặc áo phông đen, quần short vàng, chỉnh tề và gọn gàng.
Khác xa hoàn toàn với những hình ảnh trong đầu cô.
Đáng lẽ ra cô phải thấy thoải mái, nhưng Tô Nam Chi lại cảm thấy có chút thất vọng.
Dường như cô đã thấp thoáng mong chờ được nhìn thấy một điều gì đó khác.
"Khụ khụ."
Thấy anh không phản ứng gì, cứ ngây người đứng ở cửa, Tô Nam Chi khẽ ho vài tiếng để phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
Lúc này, Trần Tuế An mới hoàn hồn, anh lùi lại một bước, mời cô vào.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô có thể đi ngay, nhưng Tô Nam Chi lại không nói lời từ chối. Cô muốn bước vào trong.
Dường như, cô đang tràn ngập tò mò về anh, muốn khám phá cuộc sống của anh, muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn nữa.
Tô Nam Chi theo sau anh vào phòng, đảo mắt quan sát xung quanh.
Căn phòng cũng có bố cục giống như phòng ngủ của cô, nhưng đồ đạc lại rất ít.
Trong phòng không đồ đạc thừa thãi, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo, và một chiếc bàn làm việc, thế là hết.
Chăn được trải phẳng phiu trên giường, những nếp nhăn được vuốt thẳng. Trên bàn làm việc có một chậu cây xanh, chiếc máy tính đặt ngay ngắn, chiếc ghế được kéo ra một khoảng cách vừa phải, hơi xoay về phía cửa.
Rèm cửa đã được kéo hết lên, ánh nắng len lỏi chiếu vào khắp căn phòng.
Từ cửa sổ, có thể nhìn thấy một vùng biển xanh biếc.
"Anh đang viết gì vậy?"
Tô Nam Chi thấy màn hình máy tính đang sáng, vẫn là giao diện xanh trắng quen thuộc. Theo thói quen nghề nghiệp, cô vô thức tiến lại gần.
"Hồ sơ dự thầu."
Trần Tuế An thở dài, kể lại tình hình cho cô nghe.
Anh nói đùa, nhưng thực chất là đang trút bầu tâm sự: "Tôi muốn thuê người ngoài làm luôn cho xong chuyện."
Gần đây, ở trang trại nuôi trồng có quá nhiều việc, anh lại phải tự mình liên hệ với nhà máy, mọi việc đều phải đích thân giải quyết, khiến anh cảm thấy quá mệt mỏi.
Nghe anh nói xong, Tô Nam Chi tự tin mỉm cười: "Sao anh không nói sớm! Mấy cái hồ sơ dự thầu này tôi viết nhiều rồi."
Một người quản lý dự án mà không biết viết hồ sơ dự thầu thì không phải là một kiến trúc sư giỏi.
Khi mới vào công ty, người phụ trách viết hồ sơ dự thầu trong tổ xin nghỉ phép, việc này đã rơi xuống đầu Tô Nam Chi. Hiệu quả công việc lại tốt ngoài mong đợi. Từ đó, một phần công việc viết hồ sơ dự thầu cũng được giao cho cô.
Cô vỗ ngực, cam đoan: "Cứ để tôi lo."
Đằng nào cô cũng đang rảnh rỗi, cũng muốn làm một việc gì đó cho khuây khỏa.
Lần đầu tiên thấy có người chủ động nhận việc, Trần Tuế An không giấu nổi sự ngạc nhiên và vui mừng. Không cần mất công tìm kiếm, anh đã có người giúp, nên anh không thể từ chối được. Anh đồng ý ngay lập tức, cảm ơn cô: "Vậy thì làm phiền cô vậy."
Giao cho người khác, Trần Tuế An chưa chắc đã yên tâm, nhưng nếu đó là Tô Nam Chi, anh sẽ hoàn toàn tin tưởng.
Không hiểu sao, anh lại có một niềm tin kỳ lạ với cô.
"Vậy anh gửi tài liệu cho tôi nhé."
Cô cười tươi rói, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nhìn anh.
Cô vừa tự tin, vừa quyến rũ.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô khẽ vuốt lại mái tóc, rồi khéo léo vén những sợi tóc con ra sau tai.
Gió khẽ thổi, Trần Tuế An cảm nhận rõ trái tim mình đang đập nhanh hơn. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và trìu mến.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người chỉ cách nhau một bước chân. Gió biển thổi tung vạt áo của cả hai, trong mắt họ tràn ngập những cảm xúc khó tả.
Bầu không khí mờ ám bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.
"Trần Tuế An!"
Dì Triệu thấy hai người mãi vẫn chưa xuống, cứ nghĩ Trần Tuế An vẫn còn ngủ nướng, nên bực mình đi lên.
Tiếng bước chân gấp gáp và tiếng gọi đột ngột của bà đã phá tan bầu không khí lãng mạn, sắc hồng đã hoàn toàn biến mất.
Hai người hiểu ý nhau, vội vàng thu ánh mắt lại, ánh nhìn lảng tránh, một người nhìn tủ quần áo, một người nhìn ra cửa sổ, không dám nhìn nhau nữa.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, Trần Tuế An phản ứng rất nhanh, anh bước ra ngoài, và đi ra khỏi phòng trước khi dì Triệu kịp bước vào.
"Đến rồi đây ạ."
Những người từng trải sẽ dễ dàng nhận ra sự bất thường trong mối quan hệ của hai người.
Anh khoác tay lên vai dì Triệu, đưa bà xuống lầu, để không gian riêng cho Tô Nam Chi.
Dì Triệu thấy anh hớt hải đi ra, cứ nghĩ anh vừa mới dậy, bà liền trách: "Lại thức khuya nữa chứ gì?"
"Đâu có ạ."
Dì Triệu không thấy bóng dáng Tô Nam Chi, bà định quay lại hỏi: "Nam Chi đâu?"
Trần Tuế An cố tình đứng chắn trước mặt dì Triệu, vừa đẩy bà đi xuống vừa nói.
Dì Triệu cố quay đầu lại nhưng bị anh chắn mất tầm nhìn, nên bà có chút bực mình, muốn gỡ tay anh ra, không hài lòng nói: "Đừng đẩy mẹ, mẹ tự đi được."
"Nam Chi!" Để dì Triệu không nghi ngờ, anh quay đầu lại, tươi cười nói như không có gì: "Mau ra ăn cơm thôi."
"Đến liền đây ạ."
Tô Nam Chi hiểu ý của anh, cô vỗ nhẹ lên má, nhanh chóng đi theo.
Dưới nhà, dì Triệu đã dọn sẵn cháo hải sản.
Trần Tuế An cố tình làm quá lên, thốt lên: "Hôm nay lại ăn ngon thế này cơ à!"
Dì Triệu thấy anh không đứng đắn, giận đến mức vỗ vào tay anh một cái, rồi lười không thèm chấp: "Ngày nào mẹ chả đối tốt với con!"
Anh vẫn cười toe toét, tiện thể bịa ra một lý do, mở miệng là nói: "Chẳng phải như này thể hiện Nam Chi của chúng ta rất quan trọng sao?"
Dì Triệu không chút nể nang vạch trần anh: "Lý sự cùn, đừng có mà xạo."
Nam Chi đâu có phải là cái cớ của anh.
Tô Nam Chi đi theo sau, toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người đều lọt vào tai cô.
"Chúng ta..."
"Nam Chi..."
"Quan trọng lắm..."
Vài từ ngữ đơn giản, nhưng lại tạo ra một không gian mộng mơ, mang theo chút mờ ám khó tả.
Trong lòng cô vui sướng, những cảm xúc vừa được kìm nén lại bị anh làm xáo trộn.
Cô khẽ sờ lên má, mang theo chút ngại ngùng của cô gái mới lớn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mình quan trọng đến vậy sao?"
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ