“A! Vẫn thấy xấu hổ quá đi mất.”
Tô Nam Chi vừa nhắm mắt, cái bộ dạng mất mặt của cô ban ngày liền hiện lên trong đầu.
Vẫn cảm thấy xấu hổ, Tô Nam Chi nhấc chú cáo bông nhỏ đặt bên cạnh lên, bóp chặt cổ nó, giơ lên, nghiêm giọng quát: “Tô Nam Chi à Tô Nam Chi!”
“Không ngờ cậu lại là loại người như vậy.”
“Người ta tốt như thế, cậu lại đi tơ tưởng đến thân thể người ta.”
“Thật là vô liêm sỉ!”
Mắng xong, lại trực tiếp buông tay, để chú cáo bông rơi tự do, thẳng xuống người cô.
“Thật là vô liêm sỉ!”
Cô bất lực trách móc bản thân, lấy chăn trùm lên đầu, dường như nghĩ rằng làm vậy sẽ có thể xua đuổi những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Vừa nhắm mắt, hình ảnh Trần Tuế An ngồi trên thang thay bóng đèn liền hiện lên vô cùng rõ nét trước mắt cô, chỉ cần hồi tưởng thôi cũng đủ làm hormone bùng nổ.
Sau khi thay xong bóng đèn, anh còn kiểm tra một lượt các phòng khác, xác nhận không còn bóng đèn nào gặp vấn đề.
Có ai ngờ, anh càng ở lại lâu, đối với Tô Nam Chi, đó lại càng là sự dày vò, cô chỉ muốn độn thổ cho xong.
Cơn thèm đồ ngọt tan biến, buổi tối cô ăn qua loa chút rồi đi tắm rửa lên giường.
Mình chỉ là muốn ngắm trai đẹp thôi, chứ không phải muốn ngắm Trần Tuế An.
Cô không ngừng tẩy não bản thân.
“Đúng, nhất định là vậy.”
Cô rút điện thoại ra, quyết định xem chút “nam thần” để chuyển hướng sự chú ý.
Mỗi khi áp lực công việc tăng cao, cô lại thích xem trai đẹp trước khi ngủ, để thư giãn một chút.
“Sao cảm giác gần đây tập luyện không tới nơi tới chốn vậy?”
Tô Nam Chi lướt tay trên màn hình một cách nhanh chóng, cau mày, càng xem càng không hài lòng, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, thế là cô dứt khoát tắt màn hình đi ngủ.
Sự chú ý bị phân tán, giúp cô tạm thời quên đi những chuyện xảy ra vào buổi chiều.
Mưa đã tạnh, trên bầu trời đêm xanh thẫm, những vì sao lấp lánh, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày nắng đẹp.
Biển đêm, sóng vỗ nhẹ nhàng, như đang tấu lên một khúc ru ngủ riêng của biển cả.
Sau một tuần mưa dầm, Đan Chu cuối cùng cũng hửng nắng.
Mặt trời từ từ nhô lên khỏi tầng mây, những đám mây phía sau từ cam chuyển sang hồng rồi chuyển sang xanh, cho đến khi hòa vào màu xanh của biển cả.
Rèm cửa không kéo kín, để hở ra một khe nhỏ, ánh nắng từ khe hở đó len lỏi vào.
Trong căn phòng tối om, một tia sáng chiếu vào, rọi sáng một góc phòng.
Tô Nam Chi ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, tỉnh dậy cô dụi dụi mặt, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, rồi lại nhắm mắt tìm điện thoại bên cạnh gối.
“Chưa đến tám giờ.”
Hòn đảo nhỏ không có cuộc sống về đêm, Tô Nam Chi cũng vì thế mà hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Cô kéo rèm cửa sổ, để ánh nắng tràn vào, ngồi bên giường, sắp xếp các hoạt động trong ngày.
“Buổi sáng làm đồ ngọt.”
“Buổi chiều thì đi dạo quanh đảo.”
“Quá hoàn hảo.”
Sau khi sắp xếp xong lịch trình, cô nhìn vào ghi chú trên điện thoại, nở một nụ cười tự tin "không hổ danh là mình".
Sau khi rửa mặt xong, cô chọn một chiếc váy dài màu xanh trong tủ quần áo, sợ lạnh nên còn khoác thêm một chiếc áo len cardigan màu trắng.
Tô Nam Chi lấy những nguyên liệu đã mua trước đó ra, chuẩn bị làm bánh.
Vẫn không thể nhớ được công thức, cô vừa khuấy bơ vừa nhìn điện thoại xem các bước làm.
“Tắt bếp, khuấy đều thành khối.”
Cô làm theo hướng dẫn, làm vỏ bánh su kem.
Bánh su kem làm khá đơn giản, cô chưa từng thất bại lần nào, nên quyết định làm một ít bánh su kem để lót dạ trước.
Cả quá trình diễn ra rất suôn sẻ, Tô Nam Chi cho vỏ bánh su kem đã làm vào lò, rồi tranh thủ lúc rảnh làm món tráng miệng khác.
“Hoàn thành rồi!”
Tô Nam Chi vỗ vỗ tay, cởi tạp dề, nhìn những thành phẩm được bày ngay ngắn trên mặt bếp, cảm giác thành tựu dâng trào.
Cô khoanh tay, tự mình đọc tên các món: “Bánh su kem, bánh cuộn khăn, bánh quy nhỏ.”
Bánh su kem vỏ giòn xốp, nhân kem đầy ắp, cắn một miếng, ngọt ngào mà không ngấy.
Bánh cuộn khăn vị ca cao phủ bột Oreo, vỏ mỏng nhân nhiều, vụn Oreo và kem hòa quyện, tan ngay trong miệng.
Bánh quy sữa vuông vức, giòn tan, hương vị sữa thơm nồng.
Tô Nam Chi nếm thử mỗi loại một miếng, xác nhận không bị thất bại, cô mới yên tâm lấy túi đóng gói lại.
Chia đồ ngọt thành ba phần, giữ lại cho mình một phần, còn hai phần còn lại đóng gói cẩn thận, lát nữa mang sang cho Ngô Ưu và Trần Tuế An.
Cô thư thả ngồi trên ghế sofa, vừa ăn đồ ngọt vừa xem phim.
Xem xong tập phim mới nhất, Tô Nam Chi mới luyến tiếc đặt điều khiển xuống, đứng dậy đi vào bếp.
“Ăn tạm chút gì đó vậy.”
Vừa ăn quá nhiều đồ ngọt, vẫn chưa thấy đói, cô định ăn trưa qua loa cho xong.
Hay là…
Trong đầu Tô Nam Chi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Suy nghĩ một lát, cô thấy khá khả thi.
Thế là cô cầm theo túi đồ ngọt đã đóng gói rồi đi ra ngoài.
“Dì Triệu!”
Cô còn chưa bước lên bậc thang, đã thấy dì Triệu đang cúi người thu dọn đồ đạc trong sân, cô vội chạy đến.
Nghe thấy tiếng Tô Nam Chi gọi, dì Triệu ngẩng đầu, đứng tại chỗ chờ cô đến.
“Dì Triệu, dì đang làm gì vậy?”
Tô Nam Chi và dì Triệu cũng rất hợp nhau, rảnh rỗi hai người lại thích trò chuyện, Tô Nam Chi cảm thấy dì rất thân thiện, dì Triệu cũng coi cô như con gái mình.
“Dì đang phơi cá.”
Dì Triệu không đi biển đánh cá, mà ở nhà phơi cá khô, làm các món đặc sản, kiếm thêm thu nhập.
“Hôm nay trời có nắng, dì mang mấy con cá khô này ra phơi lại.”
Cá tươi sẽ được cắt dọc theo vây lưng chia làm đôi, bỏ nội tạng, rồi cạo sạch máu và màng nhầy trong bụng, xử lý sạch sẽ, sau đó dùng muối và hoa tiêu xoa kỹ cho ngấm gia vị, ướp một thời gian rồi mới đem phơi.
Gió biển thổi, nắng vàng chiếu xuống, cá khô sẽ nhanh chóng bay hơi nước, cá khô sau khi phơi, thịt sẽ săn chắc, giữ lại được vị tươi ngon vốn có, thời gian bảo quản cũng lâu hơn, dù là hấp, xào hay rang đều rất ngon.
Trong sân bày mấy tấm lưới phơi lớn, đang chờ cá khô được bày lên, cùng nhau đón nhận ánh nắng mặt trời.
Tô Nam Chi làm theo động tác của dì, bắt chước một cách vụng về, lấy cá từ trong thùng ra, đặt lên lưới phơi.
Cô đưa túi đồ cho người trước mặt, đẩy đẩy dì, muốn dì vào nhà nghỉ ngơi, khuyên nhủ: “Dì Triệu, dì vào nhà đi, để con làm cho.”
Dì Triệu đương nhiên không để cô một mình làm việc, giả bộ tức giận, từ chối đề nghị này: “Sao có thể để con làm được, ngoài trời nắng lắm, con mau vào nhà đi.”
Hai người mỗi người nhường một bước, quyết định cùng nhau làm.
Có thêm một người, hai thùng cá khô rất nhanh đã được bày ngay ngắn trên lưới, phơi khô tự nhiên.
Hôm nay Trần Tuế An không có nhà, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
Tô Nam Chi bày đồ ngọt đã làm lên bàn trà, lấy thìa ra, mời dì Triệu nếm thử.
Người nấu ăn thích nhất là nghe người khác khen tay nghề của mình, làm đồ ngọt cũng vậy thôi.
“Ngon không dì?”
Dì Triệu vừa ăn một miếng, Tô Nam Chi đã không thể chờ đợi mà hỏi, hai mắt sáng lên, chờ đợi câu trả lời của dì.
“Ngon.”
Nghe được câu trả lời hài lòng, Tô Nam Chi rất vui, lại cầm một chiếc bánh su kem, đưa cho dì Triệu, “Dì thử cái này nữa.”
Dì Triệu không thích ăn đồ ngọt, nhưng không muốn làm mất hứng của cô, vẫn ăn hết chiếc bánh su kem mà cô đưa, còn không quên cười khen cô làm ngon.
“Nam Chi, trưa ở lại ăn cơm nhé?”
Tuy nghe được câu mình muốn, nhưng cô vẫn giả bộ ngượng ngùng, lịch sự từ chối một chút, chối rằng: “Thôi ạ, con cứ ở lại ăn cơm mãi, con cũng ngại lắm.”
Dì Triệu nghe vậy không hài lòng, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, chỉnh lại: “Con bé này, nói gì ngốc thế.”
Rồi lại nhìn Tô Nam Chi, thái độ kiên quyết không cho phép từ chối, nói: “Trưa nay ở lại đây ăn cơm, quyết định vậy đi.”
Trong lòng rõ ràng đang vui như mở hội, nhưng trên mặt cô vẫn tỏ vẻ “bất đắc dĩ”, bất lực đồng ý: “Vậy làm phiền dì Triệu rồi.”
Nghĩ đến cá khô đang phơi, dì Triệu rất nhanh đã nghĩ ra trưa nay sẽ ăn gì, cười nói: “Vậy trưa nay, chúng ta ăn cá khô xào nhé.”
Tô Nam Chi thành công ăn ké cơm, không cần phải về nhà ăn bánh gạo xào nữa rồi, cô lén lút giơ tay ra dấu chữ V sau lưng.
Ăn trưa xong, Tô Nam Chi mang theo đồ ăn cho Ngô Ưu và sau đó bắt đầu cuộc đi dạo quanh đảo.
Đảo Đan Chu không nhỏ, đi hết cả hòn đảo cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi đưa đồ xong, cô đi dọc theo con phố cổ lên trên, dự định muốn đi một vòng lớn để thưởng thức cảnh sắc.
Con đường vòng quanh đảo uốn lượn lên xuống, dọc theo một đoạn dài cho đến khi lên đến đỉnh cao nhất của hòn đảo.
Hai bên đường, những cây nhỏ và cỏ dại mọc um tùm, đầy sức sống, hòa quyện hoàn hảo với biển xanh ngát, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người ta phải trầm trồ.
Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc, hòa cùng với tiếng sóng biển, vang vọng bên tai, tạo thành một bản giao hưởng độc nhất vô nhị của hòn đảo.
Tại ngã tư, một đường là đường nhựa tiếp tục đi lên, một đường là đường đá dẫn ra biển.
Không chút do dự, cô quyết định rẽ vào đường nhỏ.
Con đường đá hẹp, mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể cho ba người đi song song.
Rẽ trái, có thể nhìn thấy biển xanh bao la, ngọn hải đăng trắng sừng sững trên mặt biển, rẽ phải là những ngọn núi nhấp nhô, cây cối tươi tốt.
Tô Nam Chi men theo bậc thang đá đi xuống.
Cỏ dại mọc đầy hai bên đường đá, con đường đá xám xịt, kết hợp với cỏ khô màu nâu vàng, tạo nên một vẻ hoang sơ.
Không có sự can thiệp của ngoại lực, vạn vật tuân theo quy luật tự nhiên, sinh trưởng và tàn lụi, đây chính là sự tĩnh lặng đặc biệt của hòn đảo nằm ở phía đông.
Cô ngồi xuống ngay tại chỗ, trên bậc thang, tận hưởng phong cảnh của hòn đảo.
Nắng ấm, sương mù tan biến, hình dáng của những hòn đảo khác hiện ra rõ nét.
Gió lướt qua đầu ngón tay, cô dang rộng vòng tay, ôm lấy biển cả.
Gió biển thổi qua lồng ngực, mang theo hơi mát, xua tan mệt mỏi trên đường đi, tâm trí cô theo đó mà phiêu lãng, như đang hòa mình vào biển cả.
Men theo con đường nhỏ xuống dưới, cuối đường là một bến tàu đơn sơ của hòn đảo nơi ngư dân thường ra khơi.
Khu vực nghỉ ngơi gần bến tàu, tại đây có thể nhìn thấy dáng vẻ của biển cả.
Sóng biển không ngừng vỗ vào những tảng đá ven bờ, tạo thành những bọt sóng trắng xóa.
Một chiếc thuyền du lịch màu xanh cô đơn đi về phía trước trên biển.
Nghỉ ngơi một lát, Tô Nam Chi cầm chiếc mũ chống nắng bên cạnh lên, đội vào, đứng dậy, tiếp tục men theo con đường đi xuống dưới.
Càng gần biển, gió càng mạnh.
Tô Nam Chi cúi đầu, giữ chặt vành mũ, đề phòng mũ bị gió thổi bay.
Tiếng sóng biển và tiếng gió rít bên tai, ngày càng rõ hơn.
Mang theo vị mặn nồng và hơi thở của biển cả, gió biển vuốt ve gò má cô, làm tung bay váy áo, còn mang đến một chút se lạnh.
Trên mặt biển trôi nổi rất nhiều phao hình cầu, đủ màu sắc, dày đặc trải kín phần lớn mặt biển, xung quanh còn có không ít thuyền đánh cá.
Tô Nam Chi nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, cảm thấy nghi hoặc: “Đây là cái gì vậy?”
Dù nghi hoặc, nhưng cô vẫn không dừng bước, vài phút sau, cô cuối cùng cũng đến đích.
Biển cả ngay trước mắt.
Dưới ánh nắng, những tảng đá lớn ven bờ phản chiếu trên mặt biển, bóng chúng tạo nên một lớp bóng mờ trên mặt nước, khiến màu sắc của đại dương xuất hiện sự phân tầng rõ rệt.
Mây trắng trôi trên không trung, như thể ngay trên đỉnh đầu.
Sóng biển không ngừng vỗ vào những tảng đá ngầm, nhuộm chúng thành màu đen sẫm.
Tô Nam Chi chọn một tảng đá ngầm sạch sẽ, ngồi lên trên, phóng tầm mắt ra biển.
Những chiếc phao lúc nãy còn ẩn hiện, lúc này đã được phơi bày rõ ràng ngay trước mắt.
Trên mặt biển xanh biếc mênh mông, những chiếc phao như những vì sao, phủ kín mặt biển, tạo thành những hình thù khác nhau với kích thước khác nhau.
Sau khi nhìn rõ toàn bộ, cô liên tưởng đến tin tức đã đọc trước đây, đoán: “Có phải đây chính là khu nuôi trồng hải sản không?”
Trước đây chỉ nghe nói đến, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được tận mắt chứng kiến.
Nuôi trồng thủy sản ngay dưới biển tận dụng tài nguyên biển sẵn có, khai thác tối đa các yếu tố tự nhiên, lựa chọn những giống loài phù hợp nhất, thả chúng vào đại dương. Chúng sử dụng các chất dinh dưỡng trong nước biển để phát triển và sinh sản.
So với nuôi trồng trên cạn, nuôi trồng hải sản có những lợi thế vốn có, quy mô nuôi trồng có thể lớn nhỏ tùy ý, vị trí địa lý linh hoạt, tài nguyên sinh thái phong phú, nhưng đồng thời cũng có những yêu cầu nghiêm ngặt về môi trường và kỹ thuật nuôi trồng, đồng thời số vốn đầu tư cũng lớn hơn.
Trên mặt biển, một chiếc thuyền nhỏ màu xanh đang từ từ tiến gần về phía bờ.
Tô Nam Chi cũng phát hiện ra, nhìn chằm chằm vào nó, nhìn nó từ từ di chuyển.
Thuyền cập bờ, có người từ trên thuyền bước xuống.
Ánh nắng chói chang, Tô Nam Chi không mở được mắt, đưa tay lên trên mắt, che ánh nắng, như vậy mới miễn cưỡng nhìn thẳng về phía trước được.
Không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có một người, nhưng cô lại cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
“Tô Nam Chi!”
Người đó cũng nhìn thấy cô, vừa nhảy vừa vẫy tay về phía cô.
Ánh nắng chiếu lên mặt biển, tạo nên những đợt sóng lấp lánh, từng chấm sáng như những vì sao đang dập dờn trên mặt nước.
Ánh nắng cũng chiếu lên người anh, phủ lên anh một lớp hào quang.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, nụ cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống, chạy về phía cô.
Anh và ánh nắng đều rực rỡ như những tia nắng chói lọi.
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ