Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 170
Lâm Ba tiếp đón Tiêu Uyển Thanh ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách. Lâm Mẹ đem hoa quả cắt cho bọn họ, sau đó xoay người vào phòng bếp chuẩn bị mì cùng cơm trưa. Tiêu Uyển Thanh xấu hổ vì để cho Lâm Mẹ bận rộn một mình, nàng muốn đứng dậy đi phòng bếp giúp đỡ, nhưng lại bị Lâm Ba ấn lại: "Tiểu Thanh, em ngồi đi, đặc biệt chuẩn bị cho em, như thế nào để em động thủ."
Ông chỉ vào Lâm Tiễn đang ngồi cạnh Tiêu Uyển Thanh, vì sợ nàng khách khí không dám ăn, cho nên ông săn sóc cầm hai miếng trái cây đưa cho hai người, chuyển mắt phân phó nói: "Tiễn Tiễn, con đi giúp mẹ con một tay đi."
Lâm Ba thực sự không cần Lâm Tiễn hỗ trợ Lâm Mẹ, ông chỉ hy vọng có thể cùng Tiêu Uyển Thanh nói vài lời. Thứ hai cũng là vì muốn tạo một chút thời gian cho Lâm Tiễn và Lâm Mẹ.
Nhiều năm qua, mối quan hệ giữa Lâm Tiễn và Lâm Mẹ trở nên căng thẳng, số lần hai mẹ con ở riêng với nhau rất hiếm. Lâm Ba bị kẹp ở giữa, cũng không khỏi khó xử. Ông biết con gái mình có khúc mắc, nhưng nhìn vợ buồn bực không vui, ông vẫn thấy xót xa. Trước kia, ông không có nhiều lời. Nhưng hiện tại, mọi thứ cuối cùng cũng đã có chiều hướng tốt hơn, dù thế nào đi nữa thì vẫn là một gia đình luôn nhớ về nhau.
Mặc dù Lâm Tiễn thường ngày không tiếp xúc với Lâm Mẹ, nhưng mấy năm qua không ít lần nhờ ông chuyển rất nhiều đồ bổ cho thân thể Lâm Mẹ. Ngày lễ tết chọn quần áo mới cho bà, đi công tác về mua quà kỷ niệm cho bà cũng thấy được tâm ý của cô. Một khi xảy ra rạn nứt không thể hàn gắn hoàn toàn, Lâm Ba cũng không hy vọng hai người gần gũi như xưa, nhưng vẫn hy vọng Lâm Tiễn cùng Lâm Mẹ có thể hòa hoãn quan hệ một chút.
Lâm Tiễn nghe được Lâm ba đuổi đi, không lập tức động thân mình. Ngược lại còn dùng ánh mắt nhìn nghiêng thầm hỏi ý kiến của Tiêu Uyển Thanh.
Lâm Tiễn làm sao không hiểu ý vị của cha mình, cô đoán Tiêu Uyển Thanh cũng hiểu. Chỉ là thái độ của Lâm Ba trong những năm qua khiến cô tin tưởng ông sẽ không làm tổn thương Tiêu Uyển Thanh, cho nên cô có thể yên tâm để hai người cùng một chỗ. Nhưng cô vẫn chờ nàng chỉ thị thì cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ với Lâm Tiễn, biểu hiện vui vẻ nói đùa: "Một hồi thời điểm mì chín con có thể chọn một bát lớn cho dì được không?"
Lâm Tiễn và Lâm Ba nghe thấy những lời này không hiểu được, khi phản ứng lại, hai người đồng thời bật cười.
"Tiễn Tiễn, lấy cho Tiêu..." Lâm Ba muốn nói "cho Tiêu a di", nhưng khi lời nói vừa cất lên môi, ông đã thấy bàn tay của Lâm Tiễn ôm lấy cổ Tiêu Uyển Thanh cười thân mật, ngay lập tức nhận ra không ổn. Liền sửa miệng nói, "Tiêu... khụ, chọn cho Phán Phán của con bát lớn nhất. Mì chính là rất ngon a, chắc chắn sẽ ăn hết."
Cụm từ "Phán Phán của con" từ miệng Lâm Ba khiến Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn sững sờ. Giây tiếp theo, Tiêu Uyển Thanh cắn cắn môi, cúi mắt xấu hổ, để lộ đôi tai nhỏ đỏ ửng thành thật mà bại lộ đáy lòng thẹn thùng cùng ngọt ngào.
Lâm Tiễn đối với cha mình không có ngượng ngùng. Cô cong môi cười lớn, đưa tay ra ngọt ngào chạm vào vành tai nhỏ bé của nàng, bảo hộ vợ mình: "Ba, này con không thể đáp ứng ba a. Phán Phán ăn no sẽ không thoải mái, đau lòng cũng không phải riêng con."
Lâm Ba cứng lại, nhịn không được bật cười: "Người xưa quả nhiên nói đúng, nữ nhi lớn rồi liền rời khỏi cha mẹ, một chút đều không cho ta mặt mũi a. Được được, ta nhìn thấu con mà thương tâm."
Lâm Tiễn một chút đều không để ý Lâm Ba đang ai oán, cười lớn đối với Lâm Ba trẻ con lè lưỡi, quay lại mỉm cười với Tiêu Uyển Thanh ra hiệu: "Vậy con đi hỗ trợ mẹ."
Tiêu Uyển Thanh gật đầu.
Lâm Mẹ ở trong phòng bếp, nhìn nước sôi sùng sục trong nồi, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười bên tai, cụp mi xuống che đi ảm đạm. Bà suy nghĩ lung tung mà xuất thần, đến nỗi khi Lâm Tiễn đứng ở cửa bếp gõ, theo phản xạ tay run lên một chút, dùng tay dời nắp nồi, hơi nước trong nồi dâng lên, bà đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Lâm Tiễn sửng sốt, lập tức xông vào, đưa tay kéo bà đến bồn rửa tay, xối nước lạnh vào tay bà. Lông mày nhíu chặt, đưa tay ra hiệu săn sóc giúp Lâm Mẹ kéo tay áo lên, ngữ khí có chút lo lắng, trách móc Lâm Mẹ nói: "Đun nước sôi a, mẹ đang nghĩ cái gì mà bất cẩn như vậy."
Lâm Mẹ nghiêng mắt nhìn Lâm Tiễn, nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt con gái, trong lòng kích động. Sau đó nhanh chóng rời tầm mắt. Bà không trả lời câu hỏi của Lâm Tiễn, tắt nước, thu tay về, hỏi: "Trong nhà vừa mới hầm canh thịt dê cùng với thịt vịt, con có biết Tiểu Thanh thích loại nào không?"
Lâm Tiễn không chút do dự nói: "Thịt vịt, nàng không thích vị quá nặng, hơn nữa một hồi có cơm trưa rồi, không cần làm nhiều mì." Nghĩ nghĩ, cô lại yêm tâm mà dặn dò nói: "Mẹ đừng nấu nữa. Con đi lấy thuốc mỡ bôi vào một chút. Để con nấu mì là được rồi".
Lâm Mẹ nhìn bóng dáng cao gầy của Lâm Tiễn rời đi, trong lòng cảm thấy mất mát. Lâm Tiễn trổ mã thực ổn trọng, thực ưu tú, có thể một mình đảm đương mọi thứ. Nhưng từ tiểu cô nương ngây thơ kiêu ngạo đã trưởng thành như vậy, bà biết cái giá phải trả cùng vất vả mà cô phải gánh chịu. Những năm này bà vừa tức giận vừa đau lòng, sau này càng hối hận, cảm thấy có lỗi. Nhưng kêu ngạo đã quá lâu, thân làm mẹ, làm trưởng bối không thể mắc sai lầm quá lâu, đối với con gái cũng không thể cúi đầu, không nói ra được ân hận cùng áy náy.
Mỗi lần Lâm Tiễn tìm đến, bà đều khẩn trương đến mất ngủ. Lúc trằn trọc, Lâm ba luôn thở dài mắng bà, chết sỉ diện sống khổ thân. Bà biết mình là người như vậy, cho nên hiện tại phải gánh chịu là xứng đáng.
Trong phòng khách, Lâm Ba cẩn thận quan tâm đến Tiêu Uyển Thanh mấy năm nay sống thế nào, sau lại nói về Lâm Mẹ. Nói đến tính khí của Lâm Mẹ, ông chân thành xin lỗi: "Tiểu Thanh a, anh thay chính mình cũng thay hành động của tỷ tỷ em năm đó xin lỗi em. Khiến cho em rời khỏi Ngạn Giang không phải là bổn ý của chúng ta. Nhưng kết quả này là do chính tay chúng ta gây ra a. Chúng ta sau đó bình tĩnh lại, tự mình suy ngẫm mới tỉnh ngộ chính mình như thế nào quá đáng lại ra quyết định như vậy, thật hổ thẹn. Một tiếng xin lỗi này quá nhẹ, nhưng trừ bỏ xin lỗi lại không có từ nào khác thực sự diễn tả được cảm giác áy náy cùng hối hận của chúng ta đối với em. Tỷ của em vừa rồi thoạt nhìn có chút không nhiệt tình, nhưng em không cần đa tâm, do nàng quá khó xử, nhất thời không biết phải đối mặt với em như thế nào. Thẳng thắn mà nói, nàng thật sự trách em, nhưng về sau tự trách mình không đúng. Những năm này, nàng không có một ngày tốt đẹp. Nhưng nàng quá hiếu thắng, không thể cúi đầu, không biết thể hiện yếu đuối của mình, chết sỉ diện, sống khổ thân."
Tiêu Uyển Thanh lắc đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Lâm Triêm, anh không cần phải nói xin lỗi. Sự việc năm đó em cũng có phần sai. Em hiểu tình cảm của người làm cha làm mẹ. Những việc đã qua nên để nó trôi qua. Em chưa từng có ý trách hai người. Tính tình cùng tính cách của nàng, giao tình nhiều năm như vậy như thế nào lại không biết, anh đừng lo, em đều hiểu hết."
Nàng dừng lại một lúc, kể ra chuyện cũ, trong đầu đột nhiên hiện lên bộn bề lo toan năm đó vẫn luôn lãng quên: "Em chợt nhớ tới muốn hỏi một chút. Năm đó mùng 1 tết vì cái gì chị lại đến nhà em sớm như vậy?" Hơn nữa, dùng tới chìa khóa dự phòng?
Mắt Lâm Ba thấp thỏm một chút, ông thở dài trả lời: "Nửa đêm hôm đó, nàng nhận được một email nặc danh kèm theo ảnh chụp thân mật của em và Tiễn Tiễn, chỉ ra mối quan hệ của hai người không bình thường. Nàng nghi ngờ không yên, cũng không thể tin được, cho nên đã lái xe đến để xác minh." Thấy Tiêu Uyển Thanh nghi ngờ, ông nói thêm: "Sau đó, thời điểm nàng nhập viện anh liền đi đều tra, phát hiện ra email được gửi từ một nam sinh cùng trường với Tiễn Tiễn. Em hẳn là cũng biết, chính là bạn học trước kia tố Lâm Tiễn. Hóa ra là do báo cáo trước đó, hắn bị lão sư cố vấn ghẻ lạnh, lại vô tình ngồi trên băng ghế cạnh tranh với Tiễn Tiễn. Tiễn Tiễn giành được nhiều danh hiệu cùng cơ hội nên không cam lòng, ôm mối hận, làm ra chuyện này để trả thù Tiễn Tiễn. Đại khái hắn biết chính mình nói cho lão sư sẽ không tin mà mặc kệ, còn phụ huynh sẽ đứng ngồi không yên, cho nên cố ý không muốn cho Lâm Tiễn sống yên ổn."7
Sắc mặt Tiêu Uyển Thanh nghiêm túc lạnh lùng, lông mày cau lại, lạnh giọng hỏi: "Sau này nam sinh đó thế nào?" Nàng hiếm khi động hỏa thực sự như vậy, hai tay trên đầu gối không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, tức giận đến mức muốn để cho nam sinh đê tiện kia đồng dạng cũng cảm thụ thân bại danh liệt như nàng.
Nếu không có hắn ở giữa làm khó dễ, thì nàng và Lâm Tiễn đã chuẩn bị chu đáo theo kế hoạch. Có lẽ, có lẽ hai người sẽ không phải nhiều năm xa cách, Tiễn Tiễn của nàng đã không phải chịu đựng khổ sở đến vậy.
Lâm Tiễn hiển nhiên đối với kẻ đã làm tổn thương con gái mình hận đến tận xương tủy, thấp giọng nói: "Vì chúng ta sợ Tiễn Tiễn trả thù nên chúng ta không nói chuyện này. Chúng ta đã nhờ bằng hữu của Tiễn Tiễn giúp đỡ, tra được bằng chứng nam sinh phẩm đức bại hoại, chúng ta liên hợp với Ôn Đồng cùng với một số sinh viên truyền thông của Thấm Thấm, nặc danh đem chuyện này lên mạng nháo một phen. Trong vòng một khắc, hắn bị khai trừ khỏi Đảng, đình chỉ học một thời gian. Ngoại trừ tất cả các nhiệm vụ trong trường, trong giới học thuật, không một giáo sư nào nguyện ý nhận một sinh viên có vết nhơ như vậy. Trong trường học có quá nhiều người chỉ trỏ, hắn đại khái chịu không nổi bầu không khí như vậy, sau lại thôi học."
Cái giá mà hắn phải trả cho những sai lầm của mình là cả cuộc đời. Nghe thấy kết quả này, cơn giận của Tiêu Uyển Thanh từ từ giảm xuống, nhưng nàng cũng không cảm thấy vui. Nàng không từ mẫu để đồng cảm hắn. Rốt cuộc, nàng và Lâm Tiễn suýt nữa đã bị thay đổi cả đời. Nàng chỉ cảm thấy có chút thổn thức. Lần đầu tiên, nàng và Lâm Tiễn mềm lòng, đã cho hắn cơ hội...
Nàng hít một hơi thật sâu, hứa hẹn với Lâm Ba: "Về sau, em sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương đến Tiễn Tiễn như vậy nữa."
Lâm Ba cười lắc đầu, trấn an nàng nói: "Không sao a, Tiểu Thanh. Sau này không ai có thể lợi dụng chúng ta để làm tổn thương hai đứa nữa. Em cũng đừng để ý, Tiễn Tiễn cũng đừng để ý. Anh cùng Thấm Thấm cũng đã hiểu thông. Năm tháng là của riêng mình, cả em cùng Tiễn Tiễn đều đủ mạnh mẽ. Chỉ cần gia đình chúng ta sống hạnh phúc bình yên, mặc kệ những kẻ tầm thường đó nói cái gì lại làm cái gì."
Được người nhà của người mình yêu nhất thấu hiểu cùng ủng hộ, đây là khát vọng cùng ước mơ xa vời nhất nửa đời của Tiêu Uyển Thanh. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ôn hòa hiền hậu của Lâm Ba, đôi mắt bất giác đỏ bừng, trong đôi mắt sáng ngời bắt đầu xuất hiện hơi nước.
Tiêu Uyển Thanh là một người thoạt nhìn có vẻ nhu nhược nhưng lại mạnh mẽ hơn. Lâm Ba hiếm khi nhìn thấy nàng sau khi lớn lên lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, nhất thời có chút vô thố, không biết nên an ủi thế nào.
Lâm Tiễn nấu mì xong, bước ra tiếp đón Tiêu Uyển Thanh vào trong ăn mì, đầu tiên là thấy bộ dáng Tiêu Uyển Thanh như đang khóc. Trái tim cô chợt thắt lại, chạy đến bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, vươn tay ôm vai nàng làm ra tư thái bảo hộ, ngẩng đầu lên, lạnh lùng trừng Lâm Ba tức giận nói "Ba, ba nói cái gì?!"
Lâm Ba chưa kịp trả lời, cô đã cúi đầu, đổi giọng dỗ dành Tiêu Uyển Thanh, ôn nhu nói: "Phán Phán, chúng ta không ăn nữa, chúng ta về nhà đi." Động tác liền đưa Tiêu Uyển Thanh đi.
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, ngăn chặn hỗn loạn trong lòng, lập tức giật vạt áo của Lâm Tiễn xấu hổ giải thích: "Không, không phải, Tiễn Tiễn, con hiểu lầm rồi. Là ba con lý giải làm dì nhất thời xúc động, cho nên.... mới như vậy."
Lâm Ba nhìn thái độ của con gái đối với mình cùng Tiêu Uyển Thanh hoàn toàn khác, vừa tức giận vừa buồn cười. Ông đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Hóa ra hình tượng của ba trong lòng con là như vậy sao? Ta thật sự không làm tổn thương nàng a." Sau đó, ông phất tay áo rời đi.
Lâm Tiễn sững người một lúc, trên mặt hiện lên kinh hách.
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười, vỗ vỗ tay cô, hỏi: "Mì đã nấu xong rồi sao?"
Lâm Tiễn gật đầu.
"Vậy dì đi ăn mì, con mau đi dỗ ba con đi. Đừng cho ba con thương tâm."
Lâm Tiễn không yên tâm, do dự nói: "Mẹ con cũng đang ở trong bếp..."
Tiêu Uyển Thanh không cho là đúng cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ân, mẹ con không phải hổ, dì cũng không phải thỏ. Con đừng lo, đi đi, dì tình cờ có chuyện muốn nói với mẹ con."
Lâm Tiễn còn đang do dự, nhưng Tiêu Uyển Thanh đã đứng thẳng dậy, nắm lấy tay cô, trẻ con đẩy cô ra rồi thúc giục: "Đi mau..."
Lâm Tiễn cười nhẹ, dù sao thì cũng phải nghe lời.
Tiêu Uyển Thanh dừng chân nhìn Lâm Tiễn đi vào thư phòng mới thu hồi tầm mắt. Nàng đứng tại chỗ cười, vài giây sau mới cười nhẹ nhõm xoay người đi vào phòng bếp bên cạnh.
Trong phòng bếp, Lâm Mẹ đang ngồi ở giữa bàn dài đeo tạp dề, nghe thấy tiếng bước chân, bà liền theo tiếng động mà nhìn thẳng về phía Tiêu Uyển Thanh.
Hai mắt đối diện nhau, Tiêu Uyển Thanh mím môi cười nhẹ, gọi một tiếng mà vừa rồi nàng không dám gọi: "Tỷ tỷ."
Lâm Mẹ nhìn Tiêu Uyển Thanh bởi vì mình bức bách mà cửu biệt, mũi đột nhiên chua xót. Bà mím môi hồi lâu, cuối cùng đáp: "Tiểu Thanh, vào ăn mì đi."2
"Được." Tiêu Uyển Thanh ngoan ngoãn trả lời. Vừa nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống, nàng vừa cười nói: "Chị để em thử xem tay nghề hiện tại của chị có thoái lui không." Ngữ khí này của nàng, Lâm Mẹ rất quen thuộc.
Lâm Mẹ nhìn nàng giống như khi còn nhỏ, khi ăn mì vẫn thích động tác cầm bát húp một ngụm canh trước, mũi có chút nghẹn ngào. Bà mang âm mũi cười nói, "Sợ là không bằng Tiễn Tiễn. Nó hiện tại trò giỏi hơn thầy rồi a".
Tiêu Uyển Thanh nhấp một ngụm canh, cười ngọt ngào nói: "Vẫn ngon như vậy. Tỷ tỷ, mì của chị là trân phẩm, trong trí nhớ của em vẫn ngon như vậy, không thể so được." Vừa nói chuyện vừa gắp một đũa mì nhỏ. Vén lọn tóc ra sau tai, cúi đầu xuống ưu nhã húp nước.
Lâm Mẹ nhìn động tác của nàng, nhìn thấy sườn mặt nhu mĩ, vành tai trắng nõn lộ ra, trái tim đột nhiên như bị đâm xuyên.
"Tai, không sao chứ?" Bà đột nhiên hỏi.
Tay cầm đũa của Tiêu Uyển Thanh dừng một chút, mất vài giây mới nhận ra Lâm Mẹ đang hỏi gì. Nàng không để ý xoa xoa tai nói: "Không sao, là Đồng Đồng quá căng thẳng. Cũng chỉ là vấn đề nhỏ thôi, sau lại uống thuốc, chậm rãi liền tự lành."
Nàng nhớ tới sau khi gặp lại, Lâm Tiễn cũng khẩn trương hỏi vấn đề này.
Khi đó, nàng cùng Lâm Tiễn nói không có việc gì, nhưng Lâm Tiễn lại hoài nghi. Nữ hài bịt tai không bị thương của nàng, một hai phải bám vào nàng ở tai bên kia nhẹ giọng nói chuyện. Sau đó yêu cầu nàng lặp lại xác minh. Sau khi xác nhận tai nàng thực sự ổn, Lâm Tiễn mới vui vẻ náo loạn một hồi. Nhưng xoay phương hứng, tự lừa nàng lặp lại nhiều lần để nói lời âu yếm. Đáng thương nàng ngốc nghếch, náo loạn hồi lâu mới nhận ra nàng đã rơi vào bẫy của con ma nhỏ lanh lợi này.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, môi Tiêu Uyển Thanh càng ngày càng sâu.
Lâm Mẹ không biết Tiêu Uyển Thanh đang nghĩ gì, bà nhìn nụ cười chân thành cùng bao dung của nàng, hai tay trên tạp dề bất giác vặn vẹo. Rốt cuộc, cảm giác áy náy lấn át kiêu ngạo, bà gian nan nói: "Tiểu Thanh, chuyện trước kia, chị..."
Bà chưa kịp dứt lời thì Tiêu Uyển Thanh như nhìn thấy bối rối của bà liền đánh gãy lời bà: "Tỷ tỷ, những chuyện trước đây đã qua chúng ta nên quên đi. Sau này sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa. Đều lạc quan tiến về phía trước được không? "
Tiêu Uyển Thanh rộng lượng lại săn sóc ngược lại làm Lâm Mẹ càng thêm chua xót. Bà khẽ động cổ họng, lắc đầu nghiêm túc nói: "Chuyện đã qua, nhưng vẫn phải nói những gì chị nợ em."
"Năm đó chị quá cố chấp, đối với em trách móc cùng quá bất công. Nói với em những lời khắc nghiệt cùng ác ý hơn. Thật lãng phí em gọi chị một tiếng tỷ tỷ." Bà giống như hổ thẹn, càng nói thanh âm càng nghẹn ngào gian nan. Nhưng bà vẫn nhìn Tiêu Uyển Thanh trịnh trọng nói.
"Tiểu Thanh, thực xin lỗi em, thực xin lỗi. Chị không cầu em tha thứ cho chị, chị chỉ mong sau này em sẽ cùng Tiễn Tiễn sống thật tốt, thật hạnh phúc."
Tiêu Uyển Thanh từng nghĩ mình đã thực sự buông xuống, thực sự không quan tâm, thế cho nên khi Lâm Tiễn và Lâm Ba xin lỗi, nàng có thể thong dong bình tĩnh đối mặt mà săn sóc trấn an. Nhưng khi câu nói "Thực xin lỗi" thật sự được thốt ra từ miệng Lâm Mẹ, lòng nàng bỗng như hài tử nổi lên làn sóng ủy khuất. Nước mắt bất chợt chảy qua khóe mắt rơi xuống, khiến nàng nghẹn giọng.
Hóa ra nàng vẫn còn khắc sâu mà nhớ kỹ thời điểm Lâm Mẹ lạnh lùng gay gắt chất vấn mình, làm cho nàng hít thở không thông cùng ủy khuất, cũng như nỗi tuyệt vọng không thể giải thoát. Đó là một trong những người thân thiết nhất trên đời mà nàng tin tưởng, đó là tỷ tỷ mà nàng đã biết từ khi còn nhỏ. Như vậy mà ghét bỏ nàng, đuổi nàng đi giống như con dao hạ xuống, không ngừng cứa vào tim nàng...
Thương tổn đến từ những người thân cận, càng coi trọng thì càng đau.
Nhưng có thể nghe thấy lời xin lỗi chân thành của Lâm Mẹ, có thể nhận được lời chúc phúc chân thành của bà. Nỗi đau của Tiêu Uyển Thanh giống như cuối cùng đã được trấn an, sóng gió cũng dần nguôi ngoai. Nàng cảm thấy mỹ mãn, không cần cầu gì nữa. Nàng đưa tay lau nước mắt trên má, mắt như hoa lê dính hạt mưa, mơ hồ mang theo nức nở, thấp giọng nói: "Không sao, tỷ tỷ. Em thừa nhận là em thật sự ủy khuất, nhưng em cũng rất hiểu chị. Trong lòng em, chị luôn là người chị thân thiết nhất. Điều này chưa bao giờ thay đổi."
Lâm Mẹ rơm rớm nước mắt, bà nghẹn ngào không nói nên lời. Sau khi tỏ ra yếu đuối, bà có chút xấu hổ, cúi xuống lau nước mắt, cứng rắn chuyển đề tài nhắc nhở: "Mau ăn mì đi, sắp lạnh mất rồi."
Tiêu Uyển Thanh tỏ vẻ hiểu ý đáp lại "Ân" một tiếng, rút khăn giấy lau nước mắt, cúi đầu nghiêm túc ăn mì.
Một lúc lâu sau, Lâm Mẹ mới ổn định lại cảm xúc của mình. Lần đầu tiên kể từ khi tái hợp nở nụ cười, nói: "Sợ là không thể luôn là người chị thân thiết nhất của em."6
Tiêu Uyển Thanh dừng đũa ngẩng đầu, nhìn Lâm Mẹ không rõ.
Nàng nhìn Lâm Mẹ lấy ra một mảnh vải đỏ nhỏ từ áo khoác, đặt lên bàn. Tấm vải đỏ mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích có màu xanh lục bảo.
Lâm Mẹ vươn tay nắm tay trái của Tiêu Uyển Thanh đặt ở trên mặt bát, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ tay nàng, nói nhỏ: "Không phải là vật quý giá, mà là của gia tộc. Khi chị kết hôn, Bà nội Tiễn Tiễn đã truyền lại cho chị, bà nói rằng nó do mẹ chồng truyền lại cho bà vào năm bà kết hôn. Chị không biết nó đã truyền qua bao nhiêu đời. Chị định đưa nó cho Tiễn Tiễn làm của hồi môn." bà cười bất đắc dĩ, nói tiếp: "Không ngờ sinh con gái mà vẫn làm mẹ vợ a".
Khuôn mặt của Tiêu Uyển Thanh một chốc đỏ bừng, chiếc vòng tay ngọc dán vào da nàng, đó là một cái chạm lạnh, nhưng nàng lại cảm thấy nóng.
Nàng chạm vào chiếc vòng tay, lẩm bẩm: "Tỷ..." Nàng lắp bắp không thể giải thích được. Cái danh xưng "Tỷ" giống như bỗng trở nên hơi kỳ quái lỗi thời: "Khụ, em..."
Lâm Mẹ nhìn thấu bối rối của nàng, nhưng vẫn nghiêm túc quan tâm: "Có lẽ suy nghĩ của chị vẫn còn cổ hủ. Đại khái cảm thấy nếu hai đứa đã xác định lẫn nhau, hai đứa cũng đã đến tuổi lập gia đình. Tuy rằng không thể làm hôn lễ nhưng nhưng nên có nghi thức. Mặc dù chỉ dọn hai bàn nhưng cũng phải mời một vài người thân, bạn bè thân thiết đáng tin cậy. Ở lão nhân chứng kiến cùng chúc phúc, sáng tỏ lẫn nhau, long trọng tuyên hứa trách nhiệm gia đình. Từ nay về sau cùng nhau nỗ lực, hỗ trợ nhau, cảm giác có thể hơi khác một chút."
"Cưới xin là chuyện cả đời, chị không hy vọng hai đứa sẽ có hối hận. Nên chị đã chuẩn bị mọi thứ cho em cùng Tiễn Tiễn rồi. Có một số việc cần trưởng bối chúng ta giúp đỡ, em cứ việc mở miệng là được."
Tấm lòng hiền mẫu trong lời nói không cần nói cũng biết, Tiêu Uyển Thanh có chút cảm động. Nàng đặt đũa xuống, nở nụ cười dịu dàng, trịnh trọng nói: "Chị, chị yên tâm, em sẽ không ủy khuất Tiễn Tiễn. Đúng vậy, cưới xin là chuyện cả đời, em cũng không hy vọng cùng Lâm Tiễn hối hận. Em muốn cho Tiễn Tiễn một hồi ức khó quên."
Đối với Lâm Tiễn, nàng không bao giờ muốn hay không muốn cho. Nhưng nàng luôn muốn cho cô những gì tốt nhất trong khả năng của mình.
Nàng đem kế hoạch của mình nói cho Lâm Mẹ: "Em dự định kỳ nghỉ xuân này cùng Lâm Tiễn đi Bắc Âu. Chờ chúng ta trở về, phiền toái chị giúp chúng ta chuẩn bị tiệc cưới quy mô nhỏ a."
Lâm Mẹ nghe xong tức khắc an tâm, hai mắt hiện lên ý cười, tươi cười rạng rỡ đáp ứng ba tiếng: "Được, được, được. Là ý tưởng trong lòng em đều được."
Đúng lúc Lâm Tiễn dỗ dành Lâm Ba xong, còn lo lắng Lâm Mẹ và Tiêu Uyển Thanh ở một mình quá lâu, người chưa đến thanh đã đến trước: "Mẹ, Phán Phán, hai người đang nói cái gì vậy?"
Tiêu Uyển Thanh và Lâm Mẹ nhìn nhau, nhưng không trả lời. Nhìn lại, Lâm Tiễn đã ở đó.
Tiêu Uyển Thanh chống cằm, nghiêng đầu nhìn Lâm Tiễn, đáy mắt nâng lên mang theo vài phần mê hoặc, thì thào nói: "Bí mật."
Lâm Tiễn có chút thu liễm trước mặt Lâm Mẹ, không buông tha mà nháo Tiêu Uyển Thanh một hồi, chỉ có thể cười nhạo một tiếng, giơ tay gãi mũi nàng, sủng nịch nói: "Phán Phán, chị như vậy không được nha. Nhanh như vậy đã có bí mật của riêng mình rồi."
Tiêu Uyển Thanh vẫn không thoải mái khi thân mật với Lâm Tiễn trước mặt Lâm Mẹ, ngượng ngùng sờ lên mũi mình, nhưng không nói gì.
Lâm Mẹ lặng lẽ quan sát tương tác của hai người, trong mắt có một chút ý cười
Ông chỉ vào Lâm Tiễn đang ngồi cạnh Tiêu Uyển Thanh, vì sợ nàng khách khí không dám ăn, cho nên ông săn sóc cầm hai miếng trái cây đưa cho hai người, chuyển mắt phân phó nói: "Tiễn Tiễn, con đi giúp mẹ con một tay đi."
Lâm Ba thực sự không cần Lâm Tiễn hỗ trợ Lâm Mẹ, ông chỉ hy vọng có thể cùng Tiêu Uyển Thanh nói vài lời. Thứ hai cũng là vì muốn tạo một chút thời gian cho Lâm Tiễn và Lâm Mẹ.
Nhiều năm qua, mối quan hệ giữa Lâm Tiễn và Lâm Mẹ trở nên căng thẳng, số lần hai mẹ con ở riêng với nhau rất hiếm. Lâm Ba bị kẹp ở giữa, cũng không khỏi khó xử. Ông biết con gái mình có khúc mắc, nhưng nhìn vợ buồn bực không vui, ông vẫn thấy xót xa. Trước kia, ông không có nhiều lời. Nhưng hiện tại, mọi thứ cuối cùng cũng đã có chiều hướng tốt hơn, dù thế nào đi nữa thì vẫn là một gia đình luôn nhớ về nhau.
Mặc dù Lâm Tiễn thường ngày không tiếp xúc với Lâm Mẹ, nhưng mấy năm qua không ít lần nhờ ông chuyển rất nhiều đồ bổ cho thân thể Lâm Mẹ. Ngày lễ tết chọn quần áo mới cho bà, đi công tác về mua quà kỷ niệm cho bà cũng thấy được tâm ý của cô. Một khi xảy ra rạn nứt không thể hàn gắn hoàn toàn, Lâm Ba cũng không hy vọng hai người gần gũi như xưa, nhưng vẫn hy vọng Lâm Tiễn cùng Lâm Mẹ có thể hòa hoãn quan hệ một chút.
Lâm Tiễn nghe được Lâm ba đuổi đi, không lập tức động thân mình. Ngược lại còn dùng ánh mắt nhìn nghiêng thầm hỏi ý kiến của Tiêu Uyển Thanh.
Lâm Tiễn làm sao không hiểu ý vị của cha mình, cô đoán Tiêu Uyển Thanh cũng hiểu. Chỉ là thái độ của Lâm Ba trong những năm qua khiến cô tin tưởng ông sẽ không làm tổn thương Tiêu Uyển Thanh, cho nên cô có thể yên tâm để hai người cùng một chỗ. Nhưng cô vẫn chờ nàng chỉ thị thì cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ với Lâm Tiễn, biểu hiện vui vẻ nói đùa: "Một hồi thời điểm mì chín con có thể chọn một bát lớn cho dì được không?"
Lâm Tiễn và Lâm Ba nghe thấy những lời này không hiểu được, khi phản ứng lại, hai người đồng thời bật cười.
"Tiễn Tiễn, lấy cho Tiêu..." Lâm Ba muốn nói "cho Tiêu a di", nhưng khi lời nói vừa cất lên môi, ông đã thấy bàn tay của Lâm Tiễn ôm lấy cổ Tiêu Uyển Thanh cười thân mật, ngay lập tức nhận ra không ổn. Liền sửa miệng nói, "Tiêu... khụ, chọn cho Phán Phán của con bát lớn nhất. Mì chính là rất ngon a, chắc chắn sẽ ăn hết."
Cụm từ "Phán Phán của con" từ miệng Lâm Ba khiến Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn sững sờ. Giây tiếp theo, Tiêu Uyển Thanh cắn cắn môi, cúi mắt xấu hổ, để lộ đôi tai nhỏ đỏ ửng thành thật mà bại lộ đáy lòng thẹn thùng cùng ngọt ngào.
Lâm Tiễn đối với cha mình không có ngượng ngùng. Cô cong môi cười lớn, đưa tay ra ngọt ngào chạm vào vành tai nhỏ bé của nàng, bảo hộ vợ mình: "Ba, này con không thể đáp ứng ba a. Phán Phán ăn no sẽ không thoải mái, đau lòng cũng không phải riêng con."
Lâm Ba cứng lại, nhịn không được bật cười: "Người xưa quả nhiên nói đúng, nữ nhi lớn rồi liền rời khỏi cha mẹ, một chút đều không cho ta mặt mũi a. Được được, ta nhìn thấu con mà thương tâm."
Lâm Tiễn một chút đều không để ý Lâm Ba đang ai oán, cười lớn đối với Lâm Ba trẻ con lè lưỡi, quay lại mỉm cười với Tiêu Uyển Thanh ra hiệu: "Vậy con đi hỗ trợ mẹ."
Tiêu Uyển Thanh gật đầu.
Lâm Mẹ ở trong phòng bếp, nhìn nước sôi sùng sục trong nồi, thỉnh thoảng nghe được tiếng cười bên tai, cụp mi xuống che đi ảm đạm. Bà suy nghĩ lung tung mà xuất thần, đến nỗi khi Lâm Tiễn đứng ở cửa bếp gõ, theo phản xạ tay run lên một chút, dùng tay dời nắp nồi, hơi nước trong nồi dâng lên, bà đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Lâm Tiễn sửng sốt, lập tức xông vào, đưa tay kéo bà đến bồn rửa tay, xối nước lạnh vào tay bà. Lông mày nhíu chặt, đưa tay ra hiệu săn sóc giúp Lâm Mẹ kéo tay áo lên, ngữ khí có chút lo lắng, trách móc Lâm Mẹ nói: "Đun nước sôi a, mẹ đang nghĩ cái gì mà bất cẩn như vậy."
Lâm Mẹ nghiêng mắt nhìn Lâm Tiễn, nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt con gái, trong lòng kích động. Sau đó nhanh chóng rời tầm mắt. Bà không trả lời câu hỏi của Lâm Tiễn, tắt nước, thu tay về, hỏi: "Trong nhà vừa mới hầm canh thịt dê cùng với thịt vịt, con có biết Tiểu Thanh thích loại nào không?"
Lâm Tiễn không chút do dự nói: "Thịt vịt, nàng không thích vị quá nặng, hơn nữa một hồi có cơm trưa rồi, không cần làm nhiều mì." Nghĩ nghĩ, cô lại yêm tâm mà dặn dò nói: "Mẹ đừng nấu nữa. Con đi lấy thuốc mỡ bôi vào một chút. Để con nấu mì là được rồi".
Lâm Mẹ nhìn bóng dáng cao gầy của Lâm Tiễn rời đi, trong lòng cảm thấy mất mát. Lâm Tiễn trổ mã thực ổn trọng, thực ưu tú, có thể một mình đảm đương mọi thứ. Nhưng từ tiểu cô nương ngây thơ kiêu ngạo đã trưởng thành như vậy, bà biết cái giá phải trả cùng vất vả mà cô phải gánh chịu. Những năm này bà vừa tức giận vừa đau lòng, sau này càng hối hận, cảm thấy có lỗi. Nhưng kêu ngạo đã quá lâu, thân làm mẹ, làm trưởng bối không thể mắc sai lầm quá lâu, đối với con gái cũng không thể cúi đầu, không nói ra được ân hận cùng áy náy.
Mỗi lần Lâm Tiễn tìm đến, bà đều khẩn trương đến mất ngủ. Lúc trằn trọc, Lâm ba luôn thở dài mắng bà, chết sỉ diện sống khổ thân. Bà biết mình là người như vậy, cho nên hiện tại phải gánh chịu là xứng đáng.
Trong phòng khách, Lâm Ba cẩn thận quan tâm đến Tiêu Uyển Thanh mấy năm nay sống thế nào, sau lại nói về Lâm Mẹ. Nói đến tính khí của Lâm Mẹ, ông chân thành xin lỗi: "Tiểu Thanh a, anh thay chính mình cũng thay hành động của tỷ tỷ em năm đó xin lỗi em. Khiến cho em rời khỏi Ngạn Giang không phải là bổn ý của chúng ta. Nhưng kết quả này là do chính tay chúng ta gây ra a. Chúng ta sau đó bình tĩnh lại, tự mình suy ngẫm mới tỉnh ngộ chính mình như thế nào quá đáng lại ra quyết định như vậy, thật hổ thẹn. Một tiếng xin lỗi này quá nhẹ, nhưng trừ bỏ xin lỗi lại không có từ nào khác thực sự diễn tả được cảm giác áy náy cùng hối hận của chúng ta đối với em. Tỷ của em vừa rồi thoạt nhìn có chút không nhiệt tình, nhưng em không cần đa tâm, do nàng quá khó xử, nhất thời không biết phải đối mặt với em như thế nào. Thẳng thắn mà nói, nàng thật sự trách em, nhưng về sau tự trách mình không đúng. Những năm này, nàng không có một ngày tốt đẹp. Nhưng nàng quá hiếu thắng, không thể cúi đầu, không biết thể hiện yếu đuối của mình, chết sỉ diện, sống khổ thân."
Tiêu Uyển Thanh lắc đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Lâm Triêm, anh không cần phải nói xin lỗi. Sự việc năm đó em cũng có phần sai. Em hiểu tình cảm của người làm cha làm mẹ. Những việc đã qua nên để nó trôi qua. Em chưa từng có ý trách hai người. Tính tình cùng tính cách của nàng, giao tình nhiều năm như vậy như thế nào lại không biết, anh đừng lo, em đều hiểu hết."
Nàng dừng lại một lúc, kể ra chuyện cũ, trong đầu đột nhiên hiện lên bộn bề lo toan năm đó vẫn luôn lãng quên: "Em chợt nhớ tới muốn hỏi một chút. Năm đó mùng 1 tết vì cái gì chị lại đến nhà em sớm như vậy?" Hơn nữa, dùng tới chìa khóa dự phòng?
Mắt Lâm Ba thấp thỏm một chút, ông thở dài trả lời: "Nửa đêm hôm đó, nàng nhận được một email nặc danh kèm theo ảnh chụp thân mật của em và Tiễn Tiễn, chỉ ra mối quan hệ của hai người không bình thường. Nàng nghi ngờ không yên, cũng không thể tin được, cho nên đã lái xe đến để xác minh." Thấy Tiêu Uyển Thanh nghi ngờ, ông nói thêm: "Sau đó, thời điểm nàng nhập viện anh liền đi đều tra, phát hiện ra email được gửi từ một nam sinh cùng trường với Tiễn Tiễn. Em hẳn là cũng biết, chính là bạn học trước kia tố Lâm Tiễn. Hóa ra là do báo cáo trước đó, hắn bị lão sư cố vấn ghẻ lạnh, lại vô tình ngồi trên băng ghế cạnh tranh với Tiễn Tiễn. Tiễn Tiễn giành được nhiều danh hiệu cùng cơ hội nên không cam lòng, ôm mối hận, làm ra chuyện này để trả thù Tiễn Tiễn. Đại khái hắn biết chính mình nói cho lão sư sẽ không tin mà mặc kệ, còn phụ huynh sẽ đứng ngồi không yên, cho nên cố ý không muốn cho Lâm Tiễn sống yên ổn."7
Sắc mặt Tiêu Uyển Thanh nghiêm túc lạnh lùng, lông mày cau lại, lạnh giọng hỏi: "Sau này nam sinh đó thế nào?" Nàng hiếm khi động hỏa thực sự như vậy, hai tay trên đầu gối không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, tức giận đến mức muốn để cho nam sinh đê tiện kia đồng dạng cũng cảm thụ thân bại danh liệt như nàng.
Nếu không có hắn ở giữa làm khó dễ, thì nàng và Lâm Tiễn đã chuẩn bị chu đáo theo kế hoạch. Có lẽ, có lẽ hai người sẽ không phải nhiều năm xa cách, Tiễn Tiễn của nàng đã không phải chịu đựng khổ sở đến vậy.
Lâm Tiễn hiển nhiên đối với kẻ đã làm tổn thương con gái mình hận đến tận xương tủy, thấp giọng nói: "Vì chúng ta sợ Tiễn Tiễn trả thù nên chúng ta không nói chuyện này. Chúng ta đã nhờ bằng hữu của Tiễn Tiễn giúp đỡ, tra được bằng chứng nam sinh phẩm đức bại hoại, chúng ta liên hợp với Ôn Đồng cùng với một số sinh viên truyền thông của Thấm Thấm, nặc danh đem chuyện này lên mạng nháo một phen. Trong vòng một khắc, hắn bị khai trừ khỏi Đảng, đình chỉ học một thời gian. Ngoại trừ tất cả các nhiệm vụ trong trường, trong giới học thuật, không một giáo sư nào nguyện ý nhận một sinh viên có vết nhơ như vậy. Trong trường học có quá nhiều người chỉ trỏ, hắn đại khái chịu không nổi bầu không khí như vậy, sau lại thôi học."
Cái giá mà hắn phải trả cho những sai lầm của mình là cả cuộc đời. Nghe thấy kết quả này, cơn giận của Tiêu Uyển Thanh từ từ giảm xuống, nhưng nàng cũng không cảm thấy vui. Nàng không từ mẫu để đồng cảm hắn. Rốt cuộc, nàng và Lâm Tiễn suýt nữa đã bị thay đổi cả đời. Nàng chỉ cảm thấy có chút thổn thức. Lần đầu tiên, nàng và Lâm Tiễn mềm lòng, đã cho hắn cơ hội...
Nàng hít một hơi thật sâu, hứa hẹn với Lâm Ba: "Về sau, em sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương đến Tiễn Tiễn như vậy nữa."
Lâm Ba cười lắc đầu, trấn an nàng nói: "Không sao a, Tiểu Thanh. Sau này không ai có thể lợi dụng chúng ta để làm tổn thương hai đứa nữa. Em cũng đừng để ý, Tiễn Tiễn cũng đừng để ý. Anh cùng Thấm Thấm cũng đã hiểu thông. Năm tháng là của riêng mình, cả em cùng Tiễn Tiễn đều đủ mạnh mẽ. Chỉ cần gia đình chúng ta sống hạnh phúc bình yên, mặc kệ những kẻ tầm thường đó nói cái gì lại làm cái gì."
Được người nhà của người mình yêu nhất thấu hiểu cùng ủng hộ, đây là khát vọng cùng ước mơ xa vời nhất nửa đời của Tiêu Uyển Thanh. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ôn hòa hiền hậu của Lâm Ba, đôi mắt bất giác đỏ bừng, trong đôi mắt sáng ngời bắt đầu xuất hiện hơi nước.
Tiêu Uyển Thanh là một người thoạt nhìn có vẻ nhu nhược nhưng lại mạnh mẽ hơn. Lâm Ba hiếm khi nhìn thấy nàng sau khi lớn lên lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, nhất thời có chút vô thố, không biết nên an ủi thế nào.
Lâm Tiễn nấu mì xong, bước ra tiếp đón Tiêu Uyển Thanh vào trong ăn mì, đầu tiên là thấy bộ dáng Tiêu Uyển Thanh như đang khóc. Trái tim cô chợt thắt lại, chạy đến bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, vươn tay ôm vai nàng làm ra tư thái bảo hộ, ngẩng đầu lên, lạnh lùng trừng Lâm Ba tức giận nói "Ba, ba nói cái gì?!"
Lâm Ba chưa kịp trả lời, cô đã cúi đầu, đổi giọng dỗ dành Tiêu Uyển Thanh, ôn nhu nói: "Phán Phán, chúng ta không ăn nữa, chúng ta về nhà đi." Động tác liền đưa Tiêu Uyển Thanh đi.
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, ngăn chặn hỗn loạn trong lòng, lập tức giật vạt áo của Lâm Tiễn xấu hổ giải thích: "Không, không phải, Tiễn Tiễn, con hiểu lầm rồi. Là ba con lý giải làm dì nhất thời xúc động, cho nên.... mới như vậy."
Lâm Ba nhìn thái độ của con gái đối với mình cùng Tiêu Uyển Thanh hoàn toàn khác, vừa tức giận vừa buồn cười. Ông đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Hóa ra hình tượng của ba trong lòng con là như vậy sao? Ta thật sự không làm tổn thương nàng a." Sau đó, ông phất tay áo rời đi.
Lâm Tiễn sững người một lúc, trên mặt hiện lên kinh hách.
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười, vỗ vỗ tay cô, hỏi: "Mì đã nấu xong rồi sao?"
Lâm Tiễn gật đầu.
"Vậy dì đi ăn mì, con mau đi dỗ ba con đi. Đừng cho ba con thương tâm."
Lâm Tiễn không yên tâm, do dự nói: "Mẹ con cũng đang ở trong bếp..."
Tiêu Uyển Thanh không cho là đúng cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ân, mẹ con không phải hổ, dì cũng không phải thỏ. Con đừng lo, đi đi, dì tình cờ có chuyện muốn nói với mẹ con."
Lâm Tiễn còn đang do dự, nhưng Tiêu Uyển Thanh đã đứng thẳng dậy, nắm lấy tay cô, trẻ con đẩy cô ra rồi thúc giục: "Đi mau..."
Lâm Tiễn cười nhẹ, dù sao thì cũng phải nghe lời.
Tiêu Uyển Thanh dừng chân nhìn Lâm Tiễn đi vào thư phòng mới thu hồi tầm mắt. Nàng đứng tại chỗ cười, vài giây sau mới cười nhẹ nhõm xoay người đi vào phòng bếp bên cạnh.
Trong phòng bếp, Lâm Mẹ đang ngồi ở giữa bàn dài đeo tạp dề, nghe thấy tiếng bước chân, bà liền theo tiếng động mà nhìn thẳng về phía Tiêu Uyển Thanh.
Hai mắt đối diện nhau, Tiêu Uyển Thanh mím môi cười nhẹ, gọi một tiếng mà vừa rồi nàng không dám gọi: "Tỷ tỷ."
Lâm Mẹ nhìn Tiêu Uyển Thanh bởi vì mình bức bách mà cửu biệt, mũi đột nhiên chua xót. Bà mím môi hồi lâu, cuối cùng đáp: "Tiểu Thanh, vào ăn mì đi."2
"Được." Tiêu Uyển Thanh ngoan ngoãn trả lời. Vừa nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống, nàng vừa cười nói: "Chị để em thử xem tay nghề hiện tại của chị có thoái lui không." Ngữ khí này của nàng, Lâm Mẹ rất quen thuộc.
Lâm Mẹ nhìn nàng giống như khi còn nhỏ, khi ăn mì vẫn thích động tác cầm bát húp một ngụm canh trước, mũi có chút nghẹn ngào. Bà mang âm mũi cười nói, "Sợ là không bằng Tiễn Tiễn. Nó hiện tại trò giỏi hơn thầy rồi a".
Tiêu Uyển Thanh nhấp một ngụm canh, cười ngọt ngào nói: "Vẫn ngon như vậy. Tỷ tỷ, mì của chị là trân phẩm, trong trí nhớ của em vẫn ngon như vậy, không thể so được." Vừa nói chuyện vừa gắp một đũa mì nhỏ. Vén lọn tóc ra sau tai, cúi đầu xuống ưu nhã húp nước.
Lâm Mẹ nhìn động tác của nàng, nhìn thấy sườn mặt nhu mĩ, vành tai trắng nõn lộ ra, trái tim đột nhiên như bị đâm xuyên.
"Tai, không sao chứ?" Bà đột nhiên hỏi.
Tay cầm đũa của Tiêu Uyển Thanh dừng một chút, mất vài giây mới nhận ra Lâm Mẹ đang hỏi gì. Nàng không để ý xoa xoa tai nói: "Không sao, là Đồng Đồng quá căng thẳng. Cũng chỉ là vấn đề nhỏ thôi, sau lại uống thuốc, chậm rãi liền tự lành."
Nàng nhớ tới sau khi gặp lại, Lâm Tiễn cũng khẩn trương hỏi vấn đề này.
Khi đó, nàng cùng Lâm Tiễn nói không có việc gì, nhưng Lâm Tiễn lại hoài nghi. Nữ hài bịt tai không bị thương của nàng, một hai phải bám vào nàng ở tai bên kia nhẹ giọng nói chuyện. Sau đó yêu cầu nàng lặp lại xác minh. Sau khi xác nhận tai nàng thực sự ổn, Lâm Tiễn mới vui vẻ náo loạn một hồi. Nhưng xoay phương hứng, tự lừa nàng lặp lại nhiều lần để nói lời âu yếm. Đáng thương nàng ngốc nghếch, náo loạn hồi lâu mới nhận ra nàng đã rơi vào bẫy của con ma nhỏ lanh lợi này.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, môi Tiêu Uyển Thanh càng ngày càng sâu.
Lâm Mẹ không biết Tiêu Uyển Thanh đang nghĩ gì, bà nhìn nụ cười chân thành cùng bao dung của nàng, hai tay trên tạp dề bất giác vặn vẹo. Rốt cuộc, cảm giác áy náy lấn át kiêu ngạo, bà gian nan nói: "Tiểu Thanh, chuyện trước kia, chị..."
Bà chưa kịp dứt lời thì Tiêu Uyển Thanh như nhìn thấy bối rối của bà liền đánh gãy lời bà: "Tỷ tỷ, những chuyện trước đây đã qua chúng ta nên quên đi. Sau này sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa. Đều lạc quan tiến về phía trước được không? "
Tiêu Uyển Thanh rộng lượng lại săn sóc ngược lại làm Lâm Mẹ càng thêm chua xót. Bà khẽ động cổ họng, lắc đầu nghiêm túc nói: "Chuyện đã qua, nhưng vẫn phải nói những gì chị nợ em."
"Năm đó chị quá cố chấp, đối với em trách móc cùng quá bất công. Nói với em những lời khắc nghiệt cùng ác ý hơn. Thật lãng phí em gọi chị một tiếng tỷ tỷ." Bà giống như hổ thẹn, càng nói thanh âm càng nghẹn ngào gian nan. Nhưng bà vẫn nhìn Tiêu Uyển Thanh trịnh trọng nói.
"Tiểu Thanh, thực xin lỗi em, thực xin lỗi. Chị không cầu em tha thứ cho chị, chị chỉ mong sau này em sẽ cùng Tiễn Tiễn sống thật tốt, thật hạnh phúc."
Tiêu Uyển Thanh từng nghĩ mình đã thực sự buông xuống, thực sự không quan tâm, thế cho nên khi Lâm Tiễn và Lâm Ba xin lỗi, nàng có thể thong dong bình tĩnh đối mặt mà săn sóc trấn an. Nhưng khi câu nói "Thực xin lỗi" thật sự được thốt ra từ miệng Lâm Mẹ, lòng nàng bỗng như hài tử nổi lên làn sóng ủy khuất. Nước mắt bất chợt chảy qua khóe mắt rơi xuống, khiến nàng nghẹn giọng.
Hóa ra nàng vẫn còn khắc sâu mà nhớ kỹ thời điểm Lâm Mẹ lạnh lùng gay gắt chất vấn mình, làm cho nàng hít thở không thông cùng ủy khuất, cũng như nỗi tuyệt vọng không thể giải thoát. Đó là một trong những người thân thiết nhất trên đời mà nàng tin tưởng, đó là tỷ tỷ mà nàng đã biết từ khi còn nhỏ. Như vậy mà ghét bỏ nàng, đuổi nàng đi giống như con dao hạ xuống, không ngừng cứa vào tim nàng...
Thương tổn đến từ những người thân cận, càng coi trọng thì càng đau.
Nhưng có thể nghe thấy lời xin lỗi chân thành của Lâm Mẹ, có thể nhận được lời chúc phúc chân thành của bà. Nỗi đau của Tiêu Uyển Thanh giống như cuối cùng đã được trấn an, sóng gió cũng dần nguôi ngoai. Nàng cảm thấy mỹ mãn, không cần cầu gì nữa. Nàng đưa tay lau nước mắt trên má, mắt như hoa lê dính hạt mưa, mơ hồ mang theo nức nở, thấp giọng nói: "Không sao, tỷ tỷ. Em thừa nhận là em thật sự ủy khuất, nhưng em cũng rất hiểu chị. Trong lòng em, chị luôn là người chị thân thiết nhất. Điều này chưa bao giờ thay đổi."
Lâm Mẹ rơm rớm nước mắt, bà nghẹn ngào không nói nên lời. Sau khi tỏ ra yếu đuối, bà có chút xấu hổ, cúi xuống lau nước mắt, cứng rắn chuyển đề tài nhắc nhở: "Mau ăn mì đi, sắp lạnh mất rồi."
Tiêu Uyển Thanh tỏ vẻ hiểu ý đáp lại "Ân" một tiếng, rút khăn giấy lau nước mắt, cúi đầu nghiêm túc ăn mì.
Một lúc lâu sau, Lâm Mẹ mới ổn định lại cảm xúc của mình. Lần đầu tiên kể từ khi tái hợp nở nụ cười, nói: "Sợ là không thể luôn là người chị thân thiết nhất của em."6
Tiêu Uyển Thanh dừng đũa ngẩng đầu, nhìn Lâm Mẹ không rõ.
Nàng nhìn Lâm Mẹ lấy ra một mảnh vải đỏ nhỏ từ áo khoác, đặt lên bàn. Tấm vải đỏ mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích có màu xanh lục bảo.
Lâm Mẹ vươn tay nắm tay trái của Tiêu Uyển Thanh đặt ở trên mặt bát, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ tay nàng, nói nhỏ: "Không phải là vật quý giá, mà là của gia tộc. Khi chị kết hôn, Bà nội Tiễn Tiễn đã truyền lại cho chị, bà nói rằng nó do mẹ chồng truyền lại cho bà vào năm bà kết hôn. Chị không biết nó đã truyền qua bao nhiêu đời. Chị định đưa nó cho Tiễn Tiễn làm của hồi môn." bà cười bất đắc dĩ, nói tiếp: "Không ngờ sinh con gái mà vẫn làm mẹ vợ a".
Khuôn mặt của Tiêu Uyển Thanh một chốc đỏ bừng, chiếc vòng tay ngọc dán vào da nàng, đó là một cái chạm lạnh, nhưng nàng lại cảm thấy nóng.
Nàng chạm vào chiếc vòng tay, lẩm bẩm: "Tỷ..." Nàng lắp bắp không thể giải thích được. Cái danh xưng "Tỷ" giống như bỗng trở nên hơi kỳ quái lỗi thời: "Khụ, em..."
Lâm Mẹ nhìn thấu bối rối của nàng, nhưng vẫn nghiêm túc quan tâm: "Có lẽ suy nghĩ của chị vẫn còn cổ hủ. Đại khái cảm thấy nếu hai đứa đã xác định lẫn nhau, hai đứa cũng đã đến tuổi lập gia đình. Tuy rằng không thể làm hôn lễ nhưng nhưng nên có nghi thức. Mặc dù chỉ dọn hai bàn nhưng cũng phải mời một vài người thân, bạn bè thân thiết đáng tin cậy. Ở lão nhân chứng kiến cùng chúc phúc, sáng tỏ lẫn nhau, long trọng tuyên hứa trách nhiệm gia đình. Từ nay về sau cùng nhau nỗ lực, hỗ trợ nhau, cảm giác có thể hơi khác một chút."
"Cưới xin là chuyện cả đời, chị không hy vọng hai đứa sẽ có hối hận. Nên chị đã chuẩn bị mọi thứ cho em cùng Tiễn Tiễn rồi. Có một số việc cần trưởng bối chúng ta giúp đỡ, em cứ việc mở miệng là được."
Tấm lòng hiền mẫu trong lời nói không cần nói cũng biết, Tiêu Uyển Thanh có chút cảm động. Nàng đặt đũa xuống, nở nụ cười dịu dàng, trịnh trọng nói: "Chị, chị yên tâm, em sẽ không ủy khuất Tiễn Tiễn. Đúng vậy, cưới xin là chuyện cả đời, em cũng không hy vọng cùng Lâm Tiễn hối hận. Em muốn cho Tiễn Tiễn một hồi ức khó quên."
Đối với Lâm Tiễn, nàng không bao giờ muốn hay không muốn cho. Nhưng nàng luôn muốn cho cô những gì tốt nhất trong khả năng của mình.
Nàng đem kế hoạch của mình nói cho Lâm Mẹ: "Em dự định kỳ nghỉ xuân này cùng Lâm Tiễn đi Bắc Âu. Chờ chúng ta trở về, phiền toái chị giúp chúng ta chuẩn bị tiệc cưới quy mô nhỏ a."
Lâm Mẹ nghe xong tức khắc an tâm, hai mắt hiện lên ý cười, tươi cười rạng rỡ đáp ứng ba tiếng: "Được, được, được. Là ý tưởng trong lòng em đều được."
Đúng lúc Lâm Tiễn dỗ dành Lâm Ba xong, còn lo lắng Lâm Mẹ và Tiêu Uyển Thanh ở một mình quá lâu, người chưa đến thanh đã đến trước: "Mẹ, Phán Phán, hai người đang nói cái gì vậy?"
Tiêu Uyển Thanh và Lâm Mẹ nhìn nhau, nhưng không trả lời. Nhìn lại, Lâm Tiễn đã ở đó.
Tiêu Uyển Thanh chống cằm, nghiêng đầu nhìn Lâm Tiễn, đáy mắt nâng lên mang theo vài phần mê hoặc, thì thào nói: "Bí mật."
Lâm Tiễn có chút thu liễm trước mặt Lâm Mẹ, không buông tha mà nháo Tiêu Uyển Thanh một hồi, chỉ có thể cười nhạo một tiếng, giơ tay gãi mũi nàng, sủng nịch nói: "Phán Phán, chị như vậy không được nha. Nhanh như vậy đã có bí mật của riêng mình rồi."
Tiêu Uyển Thanh vẫn không thoải mái khi thân mật với Lâm Tiễn trước mặt Lâm Mẹ, ngượng ngùng sờ lên mũi mình, nhưng không nói gì.
Lâm Mẹ lặng lẽ quan sát tương tác của hai người, trong mắt có một chút ý cười
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương