Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười
Chương 20
Hoài Ân:Tôi chết sững khi mà nhìn thấy Huy đang hôn cô bạn cùng lớp. Thật sự, cái đầu tôi lúc này choáng váng. Lặng lẽ quay đầu bước đi, tôi không muốn nhìn cái cảnh đó thêm một giây nào nữa. Mọi thứ xung quanh như mớ ảo, tôi cố kiềm nén cảm xúc trong lòng. Hơn lúc nào hêt, tôi muốn sự yên tĩnh. Hơn lúc nào hết, tôi cần một ai đó đủ sức lôi tôi ra khỏi cái hiện thực đau đớn này. Cảm xúc đã vượt xa giới hạn cho phép, tôi đã khóc khi thằng Nam cố an ủi tôi. Tôi bỏ chạy trước khi nước mắt rơi xuống nhiều hơn. Tôi cần một phép màu giúp tôi quên hết mọi thứ.Đã hơn 2h00, tôi cứ trằn trọc với tâm trạng bức rức, khó chịu. Tôi bình tâm lại, nằm suy nghĩ những việc vừa xảy ra. Tại sao nó lại đối xử với tôi như thế chứ. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi theo những suy nghĩ bao trùm lấy tôi. Tôi nhớ như in cảnh đó và cảm thấy có gì đó không ổn, lúc đó tay Huy buông long và hoàn toàn khác hẳn lúc hôn mình. Phải chi lúc đó tôi đủ sang suốt hơn để nhận ra điều này. Và tại sao lại đúng ngay lúc tôi và Nam đi dạo, Phải chăng mọi chuyện đều do Nam sắp xếp. Lúc này chỉ đoán mò cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ có hỏi Nam mới có thể biết được sự thật. Lòng tôi cảm thấy nhẹ đi đôi chút. Tôi vẫn không ngủ được.Cảm giác mệt mỏi tràn ngập trong tôi. Cả trường tập hợp trước khách sạn và sẽ đi tham quan một số nơi. Tôi chủ động lôi thằng Nam đi với mình._Tui hỏi thiệt, ông phải trả lời cho tui biết?_Nhóc hỏi đi, chuyện gì tui biết tui sẽ trả lời._Hứa nhé! –Tôi đưa ngón tay ra trước mặt Nam._Ừ, hứa! –Nó nghoéo tay với tôi._Mọi chuyện là do Nam làm đúng không?Nó chỉ im lặng, tôi biết được là những gì mình đoán là thật. Tôi không trách nó, tôi chưa hề trách nó bất kể chuyện gì. Nó ngập ngừng và trả lời tôi bằng thái độ chân thành nhất._Có thể Ân sẽ ghét tui khi biết chuyện này, đúng không? –Nó đưa mắt thăm dò tôi._Nam cứ tiếp tục đi._Tôi cảm thấy ghen tị, tại sao tui không gặp Ân trước Huy? Lúc đó tui sẽ giúp đỡ Ân cũng như Huy và có thể tui sẽ chiếm được tình cảm của Ân. Tôi không cố ý làm tổn thương bất cứ ai. Lỗi của tui phải chăng là do tui thích Ân thôi. Tui chỉ có thể nói như thế, còn Ân muốn nhìn tui là con người thế nào thì tui cũng chịu thôi.–Những câu nói của nó làm tôi mủi lòng._Tui biết rồi, tui không trách Nam đâu. Tui nói điều này có thể Nam sẽ không được vui nhưng tui muốn Nam hiểu. Tui chẳng phải hoàn hảo gì nhưng nếu tui đã thương một ai đó thì dù đến sau hay đến trước tui cũng vẫn chỉ yêu người đó, tui tin đó là “định mệnh”._Ân có ghét tui không?_Nếu tui ghét Nam, tui đã không coi Nam là bạn. –Tôi mỉm cười nhìn nó._Làm sao tui biết được Ân có xem tui là bạn không?_Cái này cũng hỏi sao, nếu không coi Nam là bạn thì mắc gì tui rủ Nam đi chơi và mắc mớ gì tui đi nói những điều thế này với người mình ghét, đúng hông?_Cảm ơn Ân, xem như trận chiến của tui và Huy, tui thua tâm phục khẩu phục rồi. –Nó cười gượng gạo._Một con người tốt như Nam thì chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn Ân nhìu._Hy vọng là thế._Mãi là bạn nhé. –Tôi vỗ vai nó._Mãi là bạn –Tôi sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này, nụ cười chân thành dành cho một tình bạn tốt đẹp.Cái chuyến du lịch này mang lại khá nhiều cảm xúc cho tôi. Nó làm tôi biết mình yêu Huy nhiều hơn. Ngồi trên xe mà cảm xúc trong tôi cứ trào dâng. Hôm qua tới giờ thằng Huy thậm chí cũng chẳng thèm nói với tôi lời nào. Dạo này khoảng cách các cơn choáng xảy ra thường xuyên hơn, tôi quyết sẽ hỏi thẳng bác sĩ về tình trạng bệnh ở lần khám tiếp theo. Tôi cứ mãi suy nghĩ mà không nhận ra là mình đã về tới nơi. Thằng Huy đã dắt xe ra và đợi tôi trước cổng trường. Suốt đường đi không ai nói lời nào, cảm giác ngột ngạc đến đáng sợ. Nó không về thẳng nhà mà đậu xe ở bãi đất trống gần đấy. Nó thô bạo lôi tôi xuống xe, tôi đau đến mức giật mạnh tay để thoát ra._Anh làm gì vậy? Đau em. –Tôi khó chịu nhìn nó_Câu này của anh mới đúng, em và thằng Nam đang làm cái trò gì vậy? –Nó quát vào mặt tôi._Anh nói gì em không hiểu?_Không hiểu. Hay là em không muốn hiểu, em muốn trốn tránh câu hỏi của anh à? –Nó nắm chặt cánh tay làm tôi đau nhói._Em đã nói với anh rồi, em và Nam chỉ là bạn thôi. Còn anh, anh thì sao hả, hôn người khác tình tứ lắm mà, có nghĩ đến cảm giác người khác không? –Tôi bình tĩnh lại và nhận ra mình đã lỡ lời.._Anh có thể giải thích chuyện đó. –Huy xuống giọng._Để làm gì? Em có bảo anh giải thích đâu, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào mà, còn giải thích gì nữa, không quan tâm. –Tôi đã lỡ phóng lao và trong lúc tức giận lại tuôn ra những câu nói ngược lại với suy nghĩ.Bất ngờ nó giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt tôi. Đầu óc tôi choáng váng, mặt nóng ran, tôi đưa tay lên xoa mặt. Tôi đứng lặng một chỗ, đau quá, đau đên mức không thể nào rơi nước mắt, tim tôi thắt lại._Em…anh…xin… -Tôi bỏ đi mà chẳng thèm nghe hết câu.Tôi bấm chuông cửa liên tục. Mẹ bước ra mở cửa. Cũng may là trời đã tối nên mẹ cũng không để ý mặt tôi đỏ lừ vì ăn cái bạt tay của Huy._Hai đứa về rồi à, đi chơi vui không con?_Con hơi mệt, mai con sẽ kể mẹ nghe hen. –Tôi cố gắng mỉm cười với bà._Ừ, hai đứa nghỉ ngơi đi nhé.Tôi biết vụ cãi nhau này là cái điều tào lao nhất đời mình. Nhưng không hiểu thế nào mà khi nhớ lúc Huy và cô bạn cùng lớp hôn nhau, tôi lại thốt lên những lời như thế. Thôi thì cứ như thế vài hôm cũng tốt chứ nếu tôi mà nói ra sự thật thì sự việc sẽ tồi tệ hơn thôi. Tôi ngủ say giữa những cảm xúc khác nhau.Cả ngày hôm sau, chỉ có tôi và Huy ở nhà nhưng mặc nhiên cả hai chẳng nói với nhau lời nào. Tôi thay đồ và ra khỏi nhà, nó cũng chẳng thèm hỏi han gì. Hôm nay là ngày tái khám, tôi muốn mọi thứ sẽ rõ rang để lòng tôi được thoải mái hơn. Sau khi đọc xong quyển nhật kí thì ông chỉ gật đầu và ghi chép cái gì đó._Bệnh tình của cháu có tiến triển. –Bác sĩ Tuấn nói với tôi một cách mơ hồ._Tiến triển là thế nào, tiến triển là tình trạng mất thăng bằng ngày càng nhiều, đánh rơi đồ đạc thường xuyên sao. –Dạo này mọi chuyện cứ dồn dập đến với tôi nên tôi rất dễ mất bình tĩnh._Tôi nghĩ là mọi thứ đang đi đúng theo những thứ vốn có.Tôi nhăn mặt tỏ thái độ không bằng lòng với câu trả lời mơ hồ này._Em xin bác sĩ, hãy cho em biết em bị bệnh gì, em xin bác sĩ đấy. –Mắt tôi nhòe đi._Như vầy đi, em cứ tiếp tục uống theo toa thuốc tôi cho và tuần sau tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của em, được chứ. –Ông ta vỗ vai tôi.Bước chân ra khỏi bệnh viện mà bức rức trong người.tôi muốn biết câu trả lời ngay lúc này, tôi kiếm một quán nét gần đó. Từng ngón tay tôi gõ những triệu chứng mà tôi đang mắc phải. Hay choáng, không xác định được vị trí đồ vật, khó giữ thăng bằng, từng chữ từng chữ hiện ra theo nhịp gõ bàn phím. Tôi hồi hộp bấm enter. Trên màn hình hiển thị chỉ khoảng 1000 kết quả do trang google tìm kiếm được. Có vẻ như có rất ít kết quả cho từ tìm kiếm được. Tôi click vào một đường link. Đọc thật kĩ từ trên xuống dưới, triệu chứng của bệnh, đây là bệnh gì, các nghiên cứu về vần đề này.“Bệnh thoái hóa dây sống tiểu não.Bệnh thoái hóa dây sống tiểu não phần lớn là do thần kinh vận động bị rối loạn. Đây là một căn bệnh thuộc bên thần kinh học, nguyên nhân gây bệnh chưa rõ. Thần kinh cột sống sẽ từ từ bị thoái hóa và cuối cùng sẽ biến mất.Đó là tiểu não và xương cột sống, nếu chúng không vận hành một cách bình thường, thì các mệnh lệnh sẽ không thể truyền tới các cơ bắp vì thế cơ thể sẽ không thể di chuyển một cách tự do theo mong muốn. Sẽ bắt đầu cảm thấy đi không được vững, khi cầm đồ vật, người bệnh sẽ không đoán được vị trí đồ vật. Sau đó sẽ từ từ gặp khó khăn trong việc đứng lên, bệnh này còn ảnh hưởng tới khả năng giao tiếp, vì thế người bệnh sẽ gặp khó khăn trong việc nói chuyện và khó khăn trong việc ăn uống. Cuối cùng, người bệnh sẽ bị bất tỉnh. Hiện tại, ngoài việc làm giảm quá trình phát triển của bệnh, chưa có phương pháp chữa trị.Tổng kết: Các bác sĩ và bệnh viện nổi tiếng trên thế giới đã bắt tay nghiên cứu căn bệnh từ những năm 70 nhưng đến nay chưa có trường hợp nào bình phục.”Những gì tôi đọc được cứ nhảy múa loạn xạ trước mắt. Đầu óc tôi trống rỗng. “CHƯA CÓ TRƯỜNG HỢP NÀO BÌNH PHỤC”, cụm từ này hiển hiện trong đầu tôi. Tôi tự nghĩ rồi đây tôi sẽ thế nào, tôi phải làm gì ngay lúc này. Tôi có nên…tôi dứt bỏ cái suy nghĩ ra khỏi đầu. Cảm giác ù ù xuất hiện bên tai. Còn Huy, giả sử như tôi không chữa được thì nó sẽ như thế nào, sẽ đau khổ chứ. Nếu bây giờ mọi người biết chuyện này thì vấn đề này sẽ giải quyết ra sau. Các trường hợp có thể xảy ra liên tục xuất hiện trong đầu tôi. Và tôi đi đến một quyết định, tôi gọi cho Nam. Nó đến rước tôi và cả hai tìm một quán cả phê để nói chuyện. Hơn lúc nào hết, bây giờ tôi chỉ có thể nhờ nó giúp đỡ._Nam có thể giúp tôi một chuyện không?_Với Ân thì lúc nào tui cũng giúp chứ nói gì một chuyện._Nam có thể kiếm hộ tôi một người lớn tuổi không? –Tôi hỏi nó sau một lúc suy nghĩ._Gì vậy? Tính trả đũa Huy bằng một lão già à? –Nó cười vì nghĩ tôi giỡn._Ân nghiêm túc đó, Ân cần phải tách khỏi gia đình Huy ngay lúc này, Ân muốn người đó đóng giả làm người thân và muốn cho tui đi du học._Nhưng tại sao? –Nó ngạc nhiên hỏi tôi._Ân xin Nam, Ân xin Nam đừng hỏi lý do. –Mắt tôi ướt lệ._Nếu có gì không tiện nói thì Nam sẽ không hỏi nữa. Việc này thì dễ thôi. Nhưng sau đó Ân sẽ đi đâu và làm gì? –Nó lo lắng hỏi tôi._Ân có thể tự lo cho mình được, và xin Nam giữ kín bí mật đừng cho ai biết cả, được không. –Ánh mắt tôi van nài nhìn Nam._Tui đoán được là Ân sẽ dọn đi chỗ khác, nhưng hãy hứa là thỉnh thoảng phải đi uống nước và kể lại cho tôi tình trang của Ân và hãy gọi tui nếu cần sự giúp đỡ._Cảm ơn, cảm ơn Nam rất nhiều. –Tôi lặng lẽ khóc trước mặt Nam.Nó xoa đầu tôi như một đứa em._Nam không biết chuyện gì đã xảy ra với Ận nhưng Nam biết chắc rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. –Giọng nó trầm xuống.Nam đưa tôi về nhà và mỉm cười với tôi. Lúc này, cơ thể tôi nặng nhọc bước lên phòng, Nhìn thằng Huy ngồi xem ti vi mà tim quặn thắt. Tôi sử dụng tất cả ý chí có thể để kìm nén những giọt nước mắt lại._Em đi đâu mà về trễ vậy? –Nó không rời mắt khỏi màn hình._Em chỉ đi kiếm chỗ học thêm. –Tôi thay đồ và nằm lên giường._Anh muốn xin lỗi chuyện hôm qua._Anh đừng bận tâm, em không giận gì hết cả.Tôi cần phải dứt khoát mọi thứ vào lúc này. Tôi bỏ ngoài tai những gì Huy nói. Cố tỏ ra thật lạnh lung để khi tôi đi nó sẽ không phải buồn quá nhiều. Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.Vài ngày sau, mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra bình thường. Buổi ăn tối diễn ra khá yên lặng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về tôi khi tôi đang cố gắng gắp miếng thịt._Con sao thế? –Ba hỏi._Con không biết, con nghĩ là do miếng thịt trơn quá. –Tôi bỏ miếng thịt vào miệng.Tôi đang giúp mẹ rửa chén sau bữa ăn. Đột nhiên, mắt tôi hoa lên, tay tôi đánh rơi cái chén. Cũng may là trùng với tiếng chuông cửa nên mọi người nghĩ tôi giật mình do tiếng động đó. Tôi loay hoay gom những mãnh vỡ. Một người đàn ông trung niên, vẻ mặt phúc hậu lên tiếng._Xin làm phiền cả nhà, cho tôi hỏi có phải cháu Ân đang ở đây không ạ. –Giọng người ấy lơ lớ như một Việt kiều.Thế là cả nhà tập trung lại. Tôi biết trước sự việc nên chạy tới toan ôm chầm lấy ông ta. Tôi té ngã ngay cửa nhà._Coi kìa, cháu đã lớn, vui thế nào cũng phải cẩn thận tí chứ. –Ông ta đỡ lời hộ tôi._Bác ba, gặp bác con mừng quá, đã 5 năm rồi bác không liên lạc với gia đình cháu. –Tôi phăng đại là bác ba chứ thật ra tôi hoàn toàn chẳng quen biết gì cả.Sau một lúc trò chuyện, bác nói với gia đình là cả tuần nay cứ liên tục đi kiếm Ân và đã đăng tin liên lạc trên báo. Với lý do là đã lâu không liên lạc nên khi về Việt Nam bác không tìm được tôi. Tôi đỡ lời rằng anh hai đã mất và tôi cũng đã bán căn nhà cũ với giọng khá buồn. Bác cảm ơn rối rít về việc ba mẹ nhận nuôi tôi. Sau khi lòng vòng mọi thứ bác ngỏ ý sẽ đưa tôi đi du học vài năm. Tôi thầm cảm ơn Nam vì đã giúp tôi trong tình trạng rồi ren này. Sau đó bác xin phép ra về và đề nghị tuần sau tôi qua khách sạn nơi bác đang ở để chờ thủ tục du học. Và dĩ nhiên ba mẹ rất buồn nhưng cũng không dám chối từ. Chỉ có thằng Huy là suốt buổi chẳng nói câu nào. Tôi quàng tay ôm chặt cổ mẹ._Mẹ ơi, con chỉ đi du học vài năm thôi, con sẽ không đi luôn đâu, thỉnh thoảng con sẽ gọi điện về mà._Được rồi, qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe và khi nào bay thì nói để mẹ đi tiễn con nhé. –Bà ôn tồn nhìn tôi.Quốc Huy:Tôi nhận thấy thằng Ân có vẻ không bình thường chút nào. Nó cứ đánh rơi đồ liên tục, có nên khuyên nó đi kiểm tra sức khỏe không nhỉ. Tiếng chuông cửa và âm thanh của chén bể khiến tôi giật mình. Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Tôi lặng thinh trong suốt buổi trò chuyện. Từng lời nói của ông bác kia khiến tôi lung bùng lỗ tai. Tại sao thằng Ân hoàn toàn không phản ứng gì khi ông ta đề nghị sẽ cho nó đi du học. Phải chăng nó đã hết yêu tôi.Thằng Ân bước lên lầu và tiến thẳng lên sân thượng. Tôi quyết làm rõ mọi chuyện và bước theo nó. Nó nhìn tôi. Có lẽ nó đang chờ đợi tôi lên tiếng thì phải._Tại sao vậy?_Hửm? –Nó quay lại._Tại sao em đồng ý ngay mà chẳng cần đắn đo suy nghĩ? –Nó bước tới trước mặt tôi._Anh nghĩ xem, có phải đi du học sẽ là môi trường tốt cho em không, anh không mừng cho em sao? –Nó trả lời tôi với khuôn mặt ra chiều bình thản._Nói dài dòng chỉ thêm mất thời gian. Anh hỏi thẳng em là có phải đây là một sự dàn xếp?_Em từng nói em không còn người thân nào, tại sao bây giờ lại xuất hiện một gã đàn ông và tự nhận là bác em?Nó trả lời tôi bằng một sự im lặng. Tôi tiếp tục hỏi nó với thái độ khó chịu._Sao hả? Trả lời đi, trả lời tui xem Ân đang nghĩ gì trong đầu._Anh muốn biết sự thật? –Câu hỏi khá nhỏ nhưng tôi nghe rõ mồn một._Đó là lý do tui theo Ân lên đây._Xin Huy hãy lắng nghe và đừng cắt lời em. Cái cảm giác yêu đến bây giờ em mới biết được, nó khó diễn tả bằng lời. Và cảm xúc khác hẳn khi ở bên cạnh Huy. Em biết con người em bây giờ rất tồi tệ, nếu muốn anh có thể chửi và đánh em. Nhưng…em không thể dối lòng được. Em yêu Nam. Và em không muốn tiếp tục lừa dối anh. Cảm ơn anh khoảng thời gian vừa qua. Em sẽ khắc cốt ghi tâm những tình cảm anh dành cho em. Xin lỗi anh, ngàn lần xin lỗi.Không gian im lặng bao trùm lấy tất cả. Tôi bộc phát tất cả cảm xúc để thốt ra những gì uất ức trong đầu. Tôi chậm rãi từng chữ một._Nếu….xin lỗi có thể giải quyết hết mọi chuyện thì đất nước này có luật pháp để làm gì, đi tù để làm gì? –Tôi khinh khỉnh nhìn nó._Một vết thương dù sâu đến đâu, thời gian cũng sẽ làm nó lành lặn nhưng vết thương trong tim thì mãi mãi vẫn không phai. –Tôi nghiến răng_Đừng xin lỗi vì em hoàn toàn không có lỗi, lỗi là do tôi…do tôi đã quá yêu em. –Giọng tôi nghẹn ngào._Xin anh đừng như thế. Anh có thể mắng chửi em nhưng xin anh đừng làm như thế._Đánh Ân, chửi Ân? Để được cái gì? Đánh Ân để rồi tôi cũng là một người thấp kém như em sao?_Vĩnh biệt em, đừng chạm vào cuộc sống của tôi nữa, em đã chạm vào quá nhiều rồi, dừng lại đi. –Nó cuối gầm mặt, tôi lạnh lùng quay trở xuống nhà._Xin…….. –Tôi không muốn nghe hết câu nên đã đóng sập cửa lại.Hoài Ân:_Lỗi…anh. –Chữ cuối cùng thoát khỏi miệng, tôi gục xuống.“Một người thấp kém như em”, câu nói lạnh lùng của Huy văng vẳng bên tai. Tôi ngồi lặng đi, nước mắt cứ tuôn ra làm nhòe đôi mắt tôi. Nó tuôn rơi dường như vô tận. Còn gì đau đớn hơn những lời anh vừa dành cho tôi. Từ lúc cách xưng hô của anh thay đổi, tim tôi dường như đã chết. Tay tôi ôm chặt phía bên phải ngực, nén những tiếng nấc, tôi cố gắng không phát ra tiếng động, tôi không muốn anh nghe được tôi đang khóc. Cái thế gian này đã quá khắc nghiệt đối với tôi. Tim anh mang một vết thương thì tim của tôi rất khó để tìm được chỗ nào lành lặn. Từng chữ anh nói ra là từng nhát dao cứa vào tim tôi. Mưa, mưa rồi, mưa rơi ướt đẫm lưng tôi. Tôi ngửa mặt lên trời, đón những hạt mưa rơi thẳng vào mặt. Mưa ơi, hãy xóa đi những kí ức còn vương vấn trong tôi. Mưa ơi, hãy mang tâm hồn tôi rời xa thể xác. Mưa ơi, hãy làm nhòe đi tất cả những gì đang diễn ra. Và mưa ơi, hãy cuốn trôi đi mọi thứ trước mắt tôi, để tôi có thể tiếp tục chống chọi với hiện tại quá ư xót xa này...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương