Đứa Con Ngoài Giá Thú
Chương 2
4.
Vào ngày bố tôi xảy ra tai nạn giao thông.
Tôi ở ngay trong thư viện trường đại học đọc sách, xem điện thoại thì thấy hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, ông bà nội, vài người họ hàng khác.
Từ thông tin ngắt quãng của mẹ qua WeChat, tôi đã hiểu được toàn bộ quá trình của bố từ lúc tai nạn đến lúc tử vong.
Mẹ tôi nói thêm câu cuối:
[Tiểu Tuyết, con mau về đi, mẹ chịu không nổi nữa rồi.]
Tôi vô cùng lo lắng chạy đến bệnh viện, lúc này mới phát hiện, mẹ tôi nói không chịu nổi đơn giản chỉ là không chấp nhận được cái c.h.ế.t của bố.
Điều này cũng bao gồm nhiều người thân khác, những người không thể tiếp cận được và có những động cơ thầm kín.
Không có ngoại lệ, cũng là vì giành được một miếng bánh.
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt nói:
“Mẹ sẽ không tranh giành tiền bạc với con gái”, thế nên tôi trở thành người đầu tiên thừa kế hợp pháp.
Sau đó, tôi nhịn không được mà suy đoán.
Phải chăng bà ấy đã đoán trước được tình huống này, dứt khoát giao cho tôi mọi việc.
Để tôi loay hoay bận rộn.
Dù thế nào tôi cũng sẽ không bỏ rơi bà ấy.
Còn chưa kịp thoát thân ra khỏi đám người họ hàng đông kín, một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo cậu bé mũm mĩm đến gặp tôi.
Tôi không có tâm trạng để nói chuyện với cô ta.
Tôi tưởng đó là một người họ hàng khác.
Nhưng cô ta đẩy cậu bé lên phía trước, tự tin nói:
"Đây là con trai của Lão Kim, đứa bé do tôi sinh ra!"
Mẹ tôi lập tức tái mặt, ôm ngực như sắp ngã xuống.
Ngược lại, tôi trở nên rất bình tĩnh và hỏi cô ta:
“Có bằng chứng gì không? Dựa vào đâu mà cô lại nói như vậy?”
"Muốn bằng chứng gì? Nhìn Tiểu Hạo đi, thằng bé giống hệt Lão Kim!"
Người phụ nữ này là Lâm My.
Cô ta không quan tâm đến lời nói của tôi, nhanh chóng tìm thấy chính xác bà nội trong đám người, miệng cười như hoa bước tới, nghiêm túc nói:
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, đây là cháu trai của mẹ! Con trai của Lão Kim!"
Tôi lập tức đen mặt, cười lạnh một tiếng:
"Người khó hiểu này từ đâu đến? Lại còn dẫn theo thứ gì đến đây nhận người thân! Hiện tại tôi không có thời gian quan tâm đến cô, đừng ở đây làm loạn!"
"Cô bé này làm gì vậy, nói những lời đó! Cô biết tôn trọng người lớn tuổi có nghĩa là gì không?"
Lâm My không vui nói.
Cô ta đẩy tôi ra, rồi đến bên bà nội, nắm lấy tay cậu bé đặt lên người bà:
“Mẹ nhìn xem! Chẳng phải mẹ luôn muốn có cháu trai sao?”
Tôi: “..***...”
Tôi như vặn vẹo sắc mặt, buột miệng thốt ra một câu chửi thề.
Nhìn mặt mẹ xanh xao ngồi im trong góc, rồi nhìn Lâm My đang cười tươi, bà nội thậm chí còn không tự chủ đặt tay lên đầu cậu bé, trên mặt hiện lên một chút vui mừng và hài lòng.
Trong nháy mắt tôi trở nên tức giận, tràn ngập lửa hận từ tận đáy lòng.
Tôi lao tới, tát cô ta một cái!
Mọi người đều bị dọa sợ.
Vài người dường như đang muốn ngăn cản tôi, tôi lại đưa tay trái lên tát thêm cái nữa.
“Bốp!"
Âm thanh vang dội.
Lâm My hoàn toàn choáng váng.
Bà nội cũng bị tôi làm cho giật mình, không khỏi lùi lại hai bước.
Tôi sinh ra đã cao gần 1m75, luôn ngồi hàng cuối lớp và nổi bật giữa các bạn nữ.
Lâm My gần như thấp hơn tôi một cái đầu, tôi tát cô ta hai cái mà không cần dùng lực nhiều, nó đủ khiến cô ta nổi đom đóm mắt, trời đất đảo quanh.
Cậu bé nhìn thấy mẹ bị đánh, tức giận hét lên:
“Sao chị lại đánh mẹ em?”
Thằng bé nhìn chỉ mới sáu bảy tuổi, nhìn nó, không biết bố tôi phản bội gia đình từ khi nào, thậm chí còn có một đứa con riêng nhỏ hơn tôi tới mười mấy tuổi.
Nó lao tới ôm chân tôi, hung hăng cắn một cái thật mạnh.
Tôi cảm giác đùi đau nhức, nhưng cơn đau chỉ khiến tôi tức giận hơn, tôi cảm thấy yếu tố bạo lực tiềm ẩn trong cơ thể đang bị khơi dậy.
Tôi một tay túm tóc thằng bé, tay kia kẹp cổ nó, ném mạnh ra ngoài.
"Tiểu Hạo!"
Lâm My rốt cục kịp phản ứng, đỡ được con trai, cùng thằng bé ngã xuống đất.
Tôi nghĩ chắc hẳn mình sẽ rất đáng sợ khi trông như thế này.
Bởi vì mọi người đều run rẩy đứng tại chỗ, không dám bước đến hay rời đi.
Tôi thở hổn hển nhưng cảm thấy chưa đủ, quay bốn phía để tìm thứ gì đó, miệng lẩm bẩm:
"Dao đâu? Có dao không?"
"Con điên à!"
Bà nội là người đầu tiên hoàn hồn, chạy tới vừa khóc vừa đập tôi:
"Tìm dao làm chi! Con đang phạm luật đấy!"
Tất nhiên tôi biết mình đang nói cái gì.
Tôi xoay người nhìn Lâm My, chỉ vào cô ta, nói dứt khoát:
“Cô cút khỏi đây cho tôi."
“Đi càng xa càng tốt."
“Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng tôi tuổi còn nhỏ sẽ để người khác dễ dàng bắt nạt.”
"Tôi tính tình dễ phát điên lắm đấy!"
“Hai mẹ con tôi, người mất bố, người mất chồng, cả đời nương tựa lẫn nhau. Ai lại vô liêm sỉ như cô, muốn rước thêm nhục vào người? Đúng không?!"
Giết gà dọa khỉ cùng lắm là đạo lý này.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, nhưng đều không nói gì.
Lâm My tỏ ra buồn bã hét lớn:
"Đây là con trai của Lão Kim! Con trai do tôi sinh ra!"
"Con trai ư? Ha ha!" - Tôi cười khinh bỉ.
"Hãy đem đứa con trai không biết từ đâu đến của cô biến khỏi đây đi!"
"Sao cô dám tới đây làm hoen ố danh tiếng của bố tôi!"
"Ai nói bố tôi có con ngoài giá thú? Ai nói bố tôi ngoại tình khi đã có gia đình?"
“Bố tôi sống một đời trong sạch, ai muốn tra hỏi tư cách của ông ấy thì phải qua tôi trước!"
Lâm My hoàn toàn choáng váng, cô ta chắc chắn chưa bao giờ ngờ tới hướng đi như vậy.
Tôi lại ầm ĩ một trận, đuổi người đi và quay lại hoàn tất các thủ tục.
Với giấy chứng tử trên tay, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho lò hỏa táng:
"Xin chào? Mấy người đang tan làm phải không? Cũng nhanh nhỉ?”
"Đừng tan làm nữa, ở đây tôi có người cần hỏa táng… Sốt ruột ư? Tất nhiên là tôi đang rất sốt ruột rồi."
"Nghe tôi nói, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền cho anh. Còn có vấn đề gì sao? Không có à? Được rồi, nửa tiếng nữa tôi muốn thấy xe chở x.ác.”
"Tôi sẽ trả gấp ba! Nhanh lên đi!"
5.
"Luật sư Châu, chị đang ở văn phòng sao? Bây giờ em chạy qua đó nhé?"
“Không thành vấn đề.”
Đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ vang lên như chuông:
“Em qua đây đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Luật sư Châu chính là người tôi tìm để xử lý di sản của bố.
Cụ thể là cô ấy giúp tôi chuyển nhượng tài sản thừa kế của bố.
Tôi không thể trì hoãn nó lâu hơn được.
Ai biết Lâm My có thể làm gì khác?
Có số tiền đó trong tay như là bảo hiểm thực sự.
Hơn nữa, nếu tôi mù quáng ngăn cản Kim Hoành Hạo làm xét nghiệm quan hệ bố con, khi chúng tôi đối chất nhau trước tòa, thẩm phán có thể sẽ đưa ra phán quyết bất lợi cho tôi.
Xét cho cùng, quyền quyết định của thẩm phán khá lớn.
Luật sư Châu cũng đã thảo luận điều này với tôi và cô ấy đã chấp thuận việc hỏa táng nhanh chóng của tôi.
Nhưng cô ấy cũng bày tỏ sự lo lắng:
“Ưu tiên hàng đầu bây giờ là chuyển giao quyền thừa kế càng sớm càng tốt, ta phải xử lý việc này nhanh trước khi tiến hành tố tụng, nếu không sẽ gặp rắc rối khó lường.”
Khi tôi đến văn phòng sau một quãng đường dài, Luật sư Châu và những người khác vẫn chưa tan sở.
“Em ngồi xuống trước đi. Có đói không? Muốn ăn chút gì không?"
Ngăn luật sư Châu đứng dậy, tôi ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước và uống cạn.
"Lâm My hôm qua lại đến nhà tìm em."
"Lần sau nếu cô ta đến trước cửa nhà em lần nữa, em sẽ gọi cảnh sát, tố cáo tội quấy rối."
Luật sư Châu không khỏi mỉm cười:
“Cô gái đó còn yêu cầu em làm xét nghiệm quan hệ huyết thống không?”
"Không."
“Nếu em không thể giữ cô ta lại như thế này, em thậm chí sẽ không thèm quan tâm đến cô ta.”
(要不是这样还能拖一拖她,我都懒得理她)
(*)Mọi người tra nghĩa câu trên giúp mình nha.
Tôi than phiền.
Điều ít người biết là các cơ quan giám định tư pháp ở khu vực nước chúng ta lại được tòa án công nhận không có năng lực tiến hành xác định chính xác quan hệ họ hàng cho đồng bào, tổ tiên, cháu chắt.
Chưa kể tôi và Kim Hoành Hạo khác giới tính, điều này càng khó khăn hơn.
Suy cho cùng thì tôi và đứa con ngoài giá thú cũng chỉ cùng bố khác mẹ mà thôi.
Chỉ một nửa số gen trong cơ thể đến từ người bố, nửa còn lại hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả khi một phòng thí nghiệm địa phương có thẩm quyền làm được việc đó, nhưng vẫn phải xem liệu tòa án có chấp thuận hay không.
Nói cách khác, không có sự hỗ trợ nào của địa phương để Lâm My làm xét nghiệm quan hệ bố con cả.
Sau khi Lâm My đến gặp tôi lần đầu tiên và yêu cầu xét nghiệm quan hệ bố con, tôi lập tức kiểm tra trên mạng, yêu cầu những người có liên quan xác nhận sự thật.
Ban đầu tôi muốn nói với Lâm My về điều này để khiến cô ta bỏ cuộc.
Nhưng nghĩ lại.
Nếu như không qua được tôi thì cô ta sẽ tìm ông bà tôi.
Tốt hơn hết là để cô ta tiếp tục làm phiền.
Ít nhất tôi có thể đảm bảo rằng mình không đồng làm giám định, nhưng điều đó không nhất thiết phải xảy ra với ông bà tôi.
Tôi không biết Lâm My có biết hạn chế này không.
Có lẽ là không.
Nhưng chuyện này cũng không thể đánh cược, mau chóng chuyển giao thừa kế mới là chuyện đứng đắn.
“Bây giờ ba căn nhà đều đứng tên em, còn căn nhà cũ kia đứng tên mẹ em.”
"Hai chiếc xe đã được chuyển cho em, chiếc còn lại được tặng cho bà nội của em."
“Giấy chứng nhận tài sản chị đều đưa cho em.”
“Nếu tiền bạc hay những thứ khác không chiếm phần lớn, chúng ta có thể đợi đến khi Lâm My cùng em kết thúc vụ kiện dưới phán quyết của tòa án rồi tính tiếp —”
“Còn nếu em không muốn chiến đấu, tốt nhất là hãy quên nó đi."
“Nhưng chị không nghĩ cô ta sẽ bỏ qua chuyện này.”
"Vẫn còn mấy triệu tiền tiết kiệm, đây mới là mấu chốt."
"Hai ngày tới, em hãy đến ngân hàng sang tên sổ tiết kiệm đi."
"Tất nhiên, chị khuyên em nên rút tiền mặt. Tiền mặt là an toàn nhất."
Lời nói của luật sư Châu đã đánh thức tôi khỏi cơn mê, tôi không khỏi nhăn mặt.
"Thật sự phải rút tiền mặt sao? Mấy triệu lận đó, quá phiền phức rồi..."
“Phiền phức là chuyện nhỏ."
Luật sư Châu nghiêm túc nhìn tôi:
“Tiền là vấn đề lớn, em không muốn chia một nửa số tiền đó cho đứa con ngoài giá thú của bố mình phải không?”
Tôi chớp mắt ranh mãnh:
“Con ngoài giá thú nào? Em không biết người đó.”
Luật sư Châu với tôi nhìn nhau mỉm cười.
Cuộc thảo luận về việc chuyển giao tài sản và những hành động tiếp theo của Lâm My được tiếp tục cho đến tận đêm.
Chúng tôi ai về nhà nấy.
Vừa nghĩ đến ở nhà có một người mẹ cái gì cũng không thể làm.
Bước đi của tôi trở nên nặng nề hơn.
6.
Tất nhiên là tôi sẽ không bỏ rơi mẹ mình.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi lại có chút oán trách, vì sao bà ấy không thể là chỗ dựa và ủng hộ tôi làm việc.
Giá như mẹ tôi có thể cứng rắn hơn, thông minh hơn và mạnh mẽ hơn.
Không nghĩ hoàn cảnh của chúng tôi lại thành tứ cố vô thân.
Về đến nhà thì đã tám giờ.
Mẹ đã nấu cơm, cũng tự mình ăn xong.
Vừa ăn tôi vừa nói:
“Ngày mai con sẽ chuyển tiền tiết kiệm của bố, mẹ cũng có thể cùng con đến ngân hàng.”
Ngày mai lại là thứ bảy nên tôi có thể tranh thủ thời gian nghỉ để hoàn thành công việc.
Bà ấy có vẻ sốc:
“Tiền tiết kiệm? …Tiền gì thế? Có phải số tiền vài triệu đó không?"
“Đúng rồi mẹ.”
Tôi đặt bát đũa xuống:
“Ai nói với mẹ điều gì nữa à?”
"Chỉ là...cậu của con muốn..."
Mẹ ngập ngừng:
"Gần đây kinh tế của họ đang gặp khó khăn..."
"Mẹ thì không có tiền."
“Con có tiền thì đưa cho cậu một ít đi."
"Nếu tiền tiết kiệm không được chuyển cho mẹ, thì mẹ sẽ không có tiền."
Mẹ tôi lấy hết can đảm rồi nói:
"Nhưng mẹ cũng là người thừa kế mà..."
Vào ngày bố tôi xảy ra tai nạn giao thông.
Tôi ở ngay trong thư viện trường đại học đọc sách, xem điện thoại thì thấy hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, ông bà nội, vài người họ hàng khác.
Từ thông tin ngắt quãng của mẹ qua WeChat, tôi đã hiểu được toàn bộ quá trình của bố từ lúc tai nạn đến lúc tử vong.
Mẹ tôi nói thêm câu cuối:
[Tiểu Tuyết, con mau về đi, mẹ chịu không nổi nữa rồi.]
Tôi vô cùng lo lắng chạy đến bệnh viện, lúc này mới phát hiện, mẹ tôi nói không chịu nổi đơn giản chỉ là không chấp nhận được cái c.h.ế.t của bố.
Điều này cũng bao gồm nhiều người thân khác, những người không thể tiếp cận được và có những động cơ thầm kín.
Không có ngoại lệ, cũng là vì giành được một miếng bánh.
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt nói:
“Mẹ sẽ không tranh giành tiền bạc với con gái”, thế nên tôi trở thành người đầu tiên thừa kế hợp pháp.
Sau đó, tôi nhịn không được mà suy đoán.
Phải chăng bà ấy đã đoán trước được tình huống này, dứt khoát giao cho tôi mọi việc.
Để tôi loay hoay bận rộn.
Dù thế nào tôi cũng sẽ không bỏ rơi bà ấy.
Còn chưa kịp thoát thân ra khỏi đám người họ hàng đông kín, một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo cậu bé mũm mĩm đến gặp tôi.
Tôi không có tâm trạng để nói chuyện với cô ta.
Tôi tưởng đó là một người họ hàng khác.
Nhưng cô ta đẩy cậu bé lên phía trước, tự tin nói:
"Đây là con trai của Lão Kim, đứa bé do tôi sinh ra!"
Mẹ tôi lập tức tái mặt, ôm ngực như sắp ngã xuống.
Ngược lại, tôi trở nên rất bình tĩnh và hỏi cô ta:
“Có bằng chứng gì không? Dựa vào đâu mà cô lại nói như vậy?”
"Muốn bằng chứng gì? Nhìn Tiểu Hạo đi, thằng bé giống hệt Lão Kim!"
Người phụ nữ này là Lâm My.
Cô ta không quan tâm đến lời nói của tôi, nhanh chóng tìm thấy chính xác bà nội trong đám người, miệng cười như hoa bước tới, nghiêm túc nói:
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, đây là cháu trai của mẹ! Con trai của Lão Kim!"
Tôi lập tức đen mặt, cười lạnh một tiếng:
"Người khó hiểu này từ đâu đến? Lại còn dẫn theo thứ gì đến đây nhận người thân! Hiện tại tôi không có thời gian quan tâm đến cô, đừng ở đây làm loạn!"
"Cô bé này làm gì vậy, nói những lời đó! Cô biết tôn trọng người lớn tuổi có nghĩa là gì không?"
Lâm My không vui nói.
Cô ta đẩy tôi ra, rồi đến bên bà nội, nắm lấy tay cậu bé đặt lên người bà:
“Mẹ nhìn xem! Chẳng phải mẹ luôn muốn có cháu trai sao?”
Tôi: “..***...”
Tôi như vặn vẹo sắc mặt, buột miệng thốt ra một câu chửi thề.
Nhìn mặt mẹ xanh xao ngồi im trong góc, rồi nhìn Lâm My đang cười tươi, bà nội thậm chí còn không tự chủ đặt tay lên đầu cậu bé, trên mặt hiện lên một chút vui mừng và hài lòng.
Trong nháy mắt tôi trở nên tức giận, tràn ngập lửa hận từ tận đáy lòng.
Tôi lao tới, tát cô ta một cái!
Mọi người đều bị dọa sợ.
Vài người dường như đang muốn ngăn cản tôi, tôi lại đưa tay trái lên tát thêm cái nữa.
“Bốp!"
Âm thanh vang dội.
Lâm My hoàn toàn choáng váng.
Bà nội cũng bị tôi làm cho giật mình, không khỏi lùi lại hai bước.
Tôi sinh ra đã cao gần 1m75, luôn ngồi hàng cuối lớp và nổi bật giữa các bạn nữ.
Lâm My gần như thấp hơn tôi một cái đầu, tôi tát cô ta hai cái mà không cần dùng lực nhiều, nó đủ khiến cô ta nổi đom đóm mắt, trời đất đảo quanh.
Cậu bé nhìn thấy mẹ bị đánh, tức giận hét lên:
“Sao chị lại đánh mẹ em?”
Thằng bé nhìn chỉ mới sáu bảy tuổi, nhìn nó, không biết bố tôi phản bội gia đình từ khi nào, thậm chí còn có một đứa con riêng nhỏ hơn tôi tới mười mấy tuổi.
Nó lao tới ôm chân tôi, hung hăng cắn một cái thật mạnh.
Tôi cảm giác đùi đau nhức, nhưng cơn đau chỉ khiến tôi tức giận hơn, tôi cảm thấy yếu tố bạo lực tiềm ẩn trong cơ thể đang bị khơi dậy.
Tôi một tay túm tóc thằng bé, tay kia kẹp cổ nó, ném mạnh ra ngoài.
"Tiểu Hạo!"
Lâm My rốt cục kịp phản ứng, đỡ được con trai, cùng thằng bé ngã xuống đất.
Tôi nghĩ chắc hẳn mình sẽ rất đáng sợ khi trông như thế này.
Bởi vì mọi người đều run rẩy đứng tại chỗ, không dám bước đến hay rời đi.
Tôi thở hổn hển nhưng cảm thấy chưa đủ, quay bốn phía để tìm thứ gì đó, miệng lẩm bẩm:
"Dao đâu? Có dao không?"
"Con điên à!"
Bà nội là người đầu tiên hoàn hồn, chạy tới vừa khóc vừa đập tôi:
"Tìm dao làm chi! Con đang phạm luật đấy!"
Tất nhiên tôi biết mình đang nói cái gì.
Tôi xoay người nhìn Lâm My, chỉ vào cô ta, nói dứt khoát:
“Cô cút khỏi đây cho tôi."
“Đi càng xa càng tốt."
“Tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng tôi tuổi còn nhỏ sẽ để người khác dễ dàng bắt nạt.”
"Tôi tính tình dễ phát điên lắm đấy!"
“Hai mẹ con tôi, người mất bố, người mất chồng, cả đời nương tựa lẫn nhau. Ai lại vô liêm sỉ như cô, muốn rước thêm nhục vào người? Đúng không?!"
Giết gà dọa khỉ cùng lắm là đạo lý này.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, nhưng đều không nói gì.
Lâm My tỏ ra buồn bã hét lớn:
"Đây là con trai của Lão Kim! Con trai do tôi sinh ra!"
"Con trai ư? Ha ha!" - Tôi cười khinh bỉ.
"Hãy đem đứa con trai không biết từ đâu đến của cô biến khỏi đây đi!"
"Sao cô dám tới đây làm hoen ố danh tiếng của bố tôi!"
"Ai nói bố tôi có con ngoài giá thú? Ai nói bố tôi ngoại tình khi đã có gia đình?"
“Bố tôi sống một đời trong sạch, ai muốn tra hỏi tư cách của ông ấy thì phải qua tôi trước!"
Lâm My hoàn toàn choáng váng, cô ta chắc chắn chưa bao giờ ngờ tới hướng đi như vậy.
Tôi lại ầm ĩ một trận, đuổi người đi và quay lại hoàn tất các thủ tục.
Với giấy chứng tử trên tay, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho lò hỏa táng:
"Xin chào? Mấy người đang tan làm phải không? Cũng nhanh nhỉ?”
"Đừng tan làm nữa, ở đây tôi có người cần hỏa táng… Sốt ruột ư? Tất nhiên là tôi đang rất sốt ruột rồi."
"Nghe tôi nói, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền cho anh. Còn có vấn đề gì sao? Không có à? Được rồi, nửa tiếng nữa tôi muốn thấy xe chở x.ác.”
"Tôi sẽ trả gấp ba! Nhanh lên đi!"
5.
"Luật sư Châu, chị đang ở văn phòng sao? Bây giờ em chạy qua đó nhé?"
“Không thành vấn đề.”
Đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ vang lên như chuông:
“Em qua đây đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Luật sư Châu chính là người tôi tìm để xử lý di sản của bố.
Cụ thể là cô ấy giúp tôi chuyển nhượng tài sản thừa kế của bố.
Tôi không thể trì hoãn nó lâu hơn được.
Ai biết Lâm My có thể làm gì khác?
Có số tiền đó trong tay như là bảo hiểm thực sự.
Hơn nữa, nếu tôi mù quáng ngăn cản Kim Hoành Hạo làm xét nghiệm quan hệ bố con, khi chúng tôi đối chất nhau trước tòa, thẩm phán có thể sẽ đưa ra phán quyết bất lợi cho tôi.
Xét cho cùng, quyền quyết định của thẩm phán khá lớn.
Luật sư Châu cũng đã thảo luận điều này với tôi và cô ấy đã chấp thuận việc hỏa táng nhanh chóng của tôi.
Nhưng cô ấy cũng bày tỏ sự lo lắng:
“Ưu tiên hàng đầu bây giờ là chuyển giao quyền thừa kế càng sớm càng tốt, ta phải xử lý việc này nhanh trước khi tiến hành tố tụng, nếu không sẽ gặp rắc rối khó lường.”
Khi tôi đến văn phòng sau một quãng đường dài, Luật sư Châu và những người khác vẫn chưa tan sở.
“Em ngồi xuống trước đi. Có đói không? Muốn ăn chút gì không?"
Ngăn luật sư Châu đứng dậy, tôi ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước và uống cạn.
"Lâm My hôm qua lại đến nhà tìm em."
"Lần sau nếu cô ta đến trước cửa nhà em lần nữa, em sẽ gọi cảnh sát, tố cáo tội quấy rối."
Luật sư Châu không khỏi mỉm cười:
“Cô gái đó còn yêu cầu em làm xét nghiệm quan hệ huyết thống không?”
"Không."
“Nếu em không thể giữ cô ta lại như thế này, em thậm chí sẽ không thèm quan tâm đến cô ta.”
(要不是这样还能拖一拖她,我都懒得理她)
(*)Mọi người tra nghĩa câu trên giúp mình nha.
Tôi than phiền.
Điều ít người biết là các cơ quan giám định tư pháp ở khu vực nước chúng ta lại được tòa án công nhận không có năng lực tiến hành xác định chính xác quan hệ họ hàng cho đồng bào, tổ tiên, cháu chắt.
Chưa kể tôi và Kim Hoành Hạo khác giới tính, điều này càng khó khăn hơn.
Suy cho cùng thì tôi và đứa con ngoài giá thú cũng chỉ cùng bố khác mẹ mà thôi.
Chỉ một nửa số gen trong cơ thể đến từ người bố, nửa còn lại hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả khi một phòng thí nghiệm địa phương có thẩm quyền làm được việc đó, nhưng vẫn phải xem liệu tòa án có chấp thuận hay không.
Nói cách khác, không có sự hỗ trợ nào của địa phương để Lâm My làm xét nghiệm quan hệ bố con cả.
Sau khi Lâm My đến gặp tôi lần đầu tiên và yêu cầu xét nghiệm quan hệ bố con, tôi lập tức kiểm tra trên mạng, yêu cầu những người có liên quan xác nhận sự thật.
Ban đầu tôi muốn nói với Lâm My về điều này để khiến cô ta bỏ cuộc.
Nhưng nghĩ lại.
Nếu như không qua được tôi thì cô ta sẽ tìm ông bà tôi.
Tốt hơn hết là để cô ta tiếp tục làm phiền.
Ít nhất tôi có thể đảm bảo rằng mình không đồng làm giám định, nhưng điều đó không nhất thiết phải xảy ra với ông bà tôi.
Tôi không biết Lâm My có biết hạn chế này không.
Có lẽ là không.
Nhưng chuyện này cũng không thể đánh cược, mau chóng chuyển giao thừa kế mới là chuyện đứng đắn.
“Bây giờ ba căn nhà đều đứng tên em, còn căn nhà cũ kia đứng tên mẹ em.”
"Hai chiếc xe đã được chuyển cho em, chiếc còn lại được tặng cho bà nội của em."
“Giấy chứng nhận tài sản chị đều đưa cho em.”
“Nếu tiền bạc hay những thứ khác không chiếm phần lớn, chúng ta có thể đợi đến khi Lâm My cùng em kết thúc vụ kiện dưới phán quyết của tòa án rồi tính tiếp —”
“Còn nếu em không muốn chiến đấu, tốt nhất là hãy quên nó đi."
“Nhưng chị không nghĩ cô ta sẽ bỏ qua chuyện này.”
"Vẫn còn mấy triệu tiền tiết kiệm, đây mới là mấu chốt."
"Hai ngày tới, em hãy đến ngân hàng sang tên sổ tiết kiệm đi."
"Tất nhiên, chị khuyên em nên rút tiền mặt. Tiền mặt là an toàn nhất."
Lời nói của luật sư Châu đã đánh thức tôi khỏi cơn mê, tôi không khỏi nhăn mặt.
"Thật sự phải rút tiền mặt sao? Mấy triệu lận đó, quá phiền phức rồi..."
“Phiền phức là chuyện nhỏ."
Luật sư Châu nghiêm túc nhìn tôi:
“Tiền là vấn đề lớn, em không muốn chia một nửa số tiền đó cho đứa con ngoài giá thú của bố mình phải không?”
Tôi chớp mắt ranh mãnh:
“Con ngoài giá thú nào? Em không biết người đó.”
Luật sư Châu với tôi nhìn nhau mỉm cười.
Cuộc thảo luận về việc chuyển giao tài sản và những hành động tiếp theo của Lâm My được tiếp tục cho đến tận đêm.
Chúng tôi ai về nhà nấy.
Vừa nghĩ đến ở nhà có một người mẹ cái gì cũng không thể làm.
Bước đi của tôi trở nên nặng nề hơn.
6.
Tất nhiên là tôi sẽ không bỏ rơi mẹ mình.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi lại có chút oán trách, vì sao bà ấy không thể là chỗ dựa và ủng hộ tôi làm việc.
Giá như mẹ tôi có thể cứng rắn hơn, thông minh hơn và mạnh mẽ hơn.
Không nghĩ hoàn cảnh của chúng tôi lại thành tứ cố vô thân.
Về đến nhà thì đã tám giờ.
Mẹ đã nấu cơm, cũng tự mình ăn xong.
Vừa ăn tôi vừa nói:
“Ngày mai con sẽ chuyển tiền tiết kiệm của bố, mẹ cũng có thể cùng con đến ngân hàng.”
Ngày mai lại là thứ bảy nên tôi có thể tranh thủ thời gian nghỉ để hoàn thành công việc.
Bà ấy có vẻ sốc:
“Tiền tiết kiệm? …Tiền gì thế? Có phải số tiền vài triệu đó không?"
“Đúng rồi mẹ.”
Tôi đặt bát đũa xuống:
“Ai nói với mẹ điều gì nữa à?”
"Chỉ là...cậu của con muốn..."
Mẹ ngập ngừng:
"Gần đây kinh tế của họ đang gặp khó khăn..."
"Mẹ thì không có tiền."
“Con có tiền thì đưa cho cậu một ít đi."
"Nếu tiền tiết kiệm không được chuyển cho mẹ, thì mẹ sẽ không có tiền."
Mẹ tôi lấy hết can đảm rồi nói:
"Nhưng mẹ cũng là người thừa kế mà..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương