Dưa Hấu Bút Ký
Chương 3
Hot summer, nóng quá thể là nónggggg!!!
Sở Diệc Hạ kéo chiếc vali lớn lênh khênh trên con đường trong trường.
Hậu Nghệ khi nào hồi sinh vậy?
Sao bạn bè khi kéo hành lý vào đại học đều có anh chị đàn anh lo cho riêng mình thì không?
Dù mặt mũi có hơi tệ nhưng cô tin chắc vẫn có đàn anh đẹp trai nhắm mắt bỏ qua điểm yếu đó chứ!
Nhưng thực tế đã chứng minh đàn anh có đôi mắt sáng ngời.
Cô khuân vác hành lý, vượt qua núi qua biển, vượt qua đám đông, cuối cùng thì đến cửa phòng ký túc xá trong tình trạng muốn phá hủy tất cả.
Sở Diệc Hạ nhìn tấm bảng lớn số 405, thở phào nhẹ nhõm.
Tiến lên một bước, cô đẩy cửa.
Nhưng lại thở hắt ra ngay.
???
Giờ Sở Diệc Hạ muốn chạy xuống nhìn lại tấm bảng tên bên ngoài lắm.
Đây là ký túc xá nữ mà phải không?!
Sao lại có con trai ở trong vậy chứ?!
Sở Diệc Hạ hơi lo ngại, nhón chân nhìn lại, thì anh chàng vẫn ở đó, chỉ là đứng dậy khỏi ghế mà thôi.
“Cậu là bạn cùng phòng của tớ phải không?”
Lúc này, một giọng nữ trong veo vang lên.
Sở Diệc Hạ mới chú ý đến cô gái đứng cạnh anh chàng.
Cô gái tóc ngang vai thắt bím, sống mũi cao, chân mày rậm.
Xinh đẹp lắm.
Ngay cả cái áo hoa cổ lỗ chun mặc lên người cô ấy cũng trông rất xinh.
Nhưng cứ nhìn chòng chọc người khác thế này cũng không hay, Sở Diệc Hạ giữ lễ phép quay mặt đi, tự giới thiệu.
“Đúng rồi, chào cậu, tớ tên Sở Diệc Hạ.”
“Xin chào, tớ tên Giang Lưu Nhi, còn đây là bạn trai tớ, Đường Chân.”
Giang Lưu Nhi, Đường Chân.
Được rồi, tên hay lắm, rõ là một đôi!
“Anh ấy chỉ giúp tớ mang đồ lên thôi, sẽ đi ngay đấy.”
Có lẽ e ngại Sở Diệc Hạ sẽ khó chịu, Giang Lưu Nhi vừa nói vừa đẩy Đường Chân ra cửa.
Đường Chân cũng không đần độn, gật đầu rồi đi, còn khép cả cửa lại.
Tức thì trong phòng chỉ còn hai người.
Không khí vẫn rất xấu hổ.
May là xấu hổ không kéo dài lâu, vì có người khác cũng bước vào.
Chỉ là...
Sao lại có thêm một cô có bạn trai nữa!!!
Một phòng bốn người, khi Sở Diệc Hạ thấy cả Xa Huyên Huyên bước vào cũng có bạn trai giúp cô ta khuân đồ, thì cô đã mặt xám như tro tàn.
Cô gái truyền thống tiểu thư khuê tú Giang Lưu Nhi, cô bé lolita thanh lịch nho nhã Đổng Ngữ Hân, mỹ nữ cao sang lạnh lùng kiều diễm Xa Huyên Huyên và cô nàng ngốc nghếch đầu quả dưa Sở Diệc Hạ.
Các bạn đoán xem ai là người duy nhất độc thân?
Lần gặp đầu của bốn cô bạn cùng phòng là thế đấy.
Sau vài ngày ăn ở, sinh hoạt chung, mọi người cũng quen nhau khá thân.
Không lâu sau, khóa huấn luyện quân sự bắt đầu.
Ngày huấn luyện đầu tiên, dù xấu thế nào thì Sở Diệc Hạ cũng sợ đen, nên đã bôi đến 4-5 lớp kem chống nắng.
Dĩ nhiên, chưa đầy một tiếng đồng hồ lớp trang điểm bị bong ra vẫn là đừng nhắc nữa.
Khi “cỗ máy mất nước” Sở Diệc Hạ lần thứ bảy đề nghị được lau mồ hôi, giáo viên đã từ chối, và mồ hôi chảy vào mắt cô.
Tiếp đó, cỗ máy mất nước được cho phép nghỉ ngơi năm phút để rửa mặt.
Cô chạy nhanh ra bồn rửa tay ven sân tập, xối nước vào mắt.
Rồi còn rửa cả mặt, cổ, tay.
Chỉ thiếu tắm luôn là cùng.
Nhìn đồng hồ, còn hai phút.
Thời gian vừa đủ, Sở Diệc Hạ trở lại, mắt vẫn nhìn ngó quanh các đội khác.
Xem người khác tập luyện thật là vui.
“Lương Thạc Khanh!”
“Có!”
Khi đi ngang qua một đội hình, chàng trai đứng kế bên đột nhiên trả lời “Có” làm Sở Diệc Hạ giật bắn mình.
Cô vô thức nhìn về phía giọng nói.
Chàng trai mặc quân phục hoa rừng, mũ che đi mái tóc nhưng vẫn có vài lọn tóc lòa xòa trước trán.
Đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc.
Người như thế, không thể không nói…
Đẹp trai thật đấy!
Sở Diệc Hạ kéo chiếc vali lớn lênh khênh trên con đường trong trường.
Hậu Nghệ khi nào hồi sinh vậy?
Sao bạn bè khi kéo hành lý vào đại học đều có anh chị đàn anh lo cho riêng mình thì không?
Dù mặt mũi có hơi tệ nhưng cô tin chắc vẫn có đàn anh đẹp trai nhắm mắt bỏ qua điểm yếu đó chứ!
Nhưng thực tế đã chứng minh đàn anh có đôi mắt sáng ngời.
Cô khuân vác hành lý, vượt qua núi qua biển, vượt qua đám đông, cuối cùng thì đến cửa phòng ký túc xá trong tình trạng muốn phá hủy tất cả.
Sở Diệc Hạ nhìn tấm bảng lớn số 405, thở phào nhẹ nhõm.
Tiến lên một bước, cô đẩy cửa.
Nhưng lại thở hắt ra ngay.
???
Giờ Sở Diệc Hạ muốn chạy xuống nhìn lại tấm bảng tên bên ngoài lắm.
Đây là ký túc xá nữ mà phải không?!
Sao lại có con trai ở trong vậy chứ?!
Sở Diệc Hạ hơi lo ngại, nhón chân nhìn lại, thì anh chàng vẫn ở đó, chỉ là đứng dậy khỏi ghế mà thôi.
“Cậu là bạn cùng phòng của tớ phải không?”
Lúc này, một giọng nữ trong veo vang lên.
Sở Diệc Hạ mới chú ý đến cô gái đứng cạnh anh chàng.
Cô gái tóc ngang vai thắt bím, sống mũi cao, chân mày rậm.
Xinh đẹp lắm.
Ngay cả cái áo hoa cổ lỗ chun mặc lên người cô ấy cũng trông rất xinh.
Nhưng cứ nhìn chòng chọc người khác thế này cũng không hay, Sở Diệc Hạ giữ lễ phép quay mặt đi, tự giới thiệu.
“Đúng rồi, chào cậu, tớ tên Sở Diệc Hạ.”
“Xin chào, tớ tên Giang Lưu Nhi, còn đây là bạn trai tớ, Đường Chân.”
Giang Lưu Nhi, Đường Chân.
Được rồi, tên hay lắm, rõ là một đôi!
“Anh ấy chỉ giúp tớ mang đồ lên thôi, sẽ đi ngay đấy.”
Có lẽ e ngại Sở Diệc Hạ sẽ khó chịu, Giang Lưu Nhi vừa nói vừa đẩy Đường Chân ra cửa.
Đường Chân cũng không đần độn, gật đầu rồi đi, còn khép cả cửa lại.
Tức thì trong phòng chỉ còn hai người.
Không khí vẫn rất xấu hổ.
May là xấu hổ không kéo dài lâu, vì có người khác cũng bước vào.
Chỉ là...
Sao lại có thêm một cô có bạn trai nữa!!!
Một phòng bốn người, khi Sở Diệc Hạ thấy cả Xa Huyên Huyên bước vào cũng có bạn trai giúp cô ta khuân đồ, thì cô đã mặt xám như tro tàn.
Cô gái truyền thống tiểu thư khuê tú Giang Lưu Nhi, cô bé lolita thanh lịch nho nhã Đổng Ngữ Hân, mỹ nữ cao sang lạnh lùng kiều diễm Xa Huyên Huyên và cô nàng ngốc nghếch đầu quả dưa Sở Diệc Hạ.
Các bạn đoán xem ai là người duy nhất độc thân?
Lần gặp đầu của bốn cô bạn cùng phòng là thế đấy.
Sau vài ngày ăn ở, sinh hoạt chung, mọi người cũng quen nhau khá thân.
Không lâu sau, khóa huấn luyện quân sự bắt đầu.
Ngày huấn luyện đầu tiên, dù xấu thế nào thì Sở Diệc Hạ cũng sợ đen, nên đã bôi đến 4-5 lớp kem chống nắng.
Dĩ nhiên, chưa đầy một tiếng đồng hồ lớp trang điểm bị bong ra vẫn là đừng nhắc nữa.
Khi “cỗ máy mất nước” Sở Diệc Hạ lần thứ bảy đề nghị được lau mồ hôi, giáo viên đã từ chối, và mồ hôi chảy vào mắt cô.
Tiếp đó, cỗ máy mất nước được cho phép nghỉ ngơi năm phút để rửa mặt.
Cô chạy nhanh ra bồn rửa tay ven sân tập, xối nước vào mắt.
Rồi còn rửa cả mặt, cổ, tay.
Chỉ thiếu tắm luôn là cùng.
Nhìn đồng hồ, còn hai phút.
Thời gian vừa đủ, Sở Diệc Hạ trở lại, mắt vẫn nhìn ngó quanh các đội khác.
Xem người khác tập luyện thật là vui.
“Lương Thạc Khanh!”
“Có!”
Khi đi ngang qua một đội hình, chàng trai đứng kế bên đột nhiên trả lời “Có” làm Sở Diệc Hạ giật bắn mình.
Cô vô thức nhìn về phía giọng nói.
Chàng trai mặc quân phục hoa rừng, mũ che đi mái tóc nhưng vẫn có vài lọn tóc lòa xòa trước trán.
Đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc.
Người như thế, không thể không nói…
Đẹp trai thật đấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương