Đưa Tôi Qua Tình Năm 17
Chương 80: Bóng đò
Tôi không nói gì cả, yên lặng khẽ dựa đầu vào vai Nhi. Phút giây cứ thế lặng lẽ trôi qua cho tới khi cánh cửa phòng tôi vội vàng bật mở lần thứ hai:
- Linh, em...
Hạ Vũ gấp gáp chạy vào thì thấy ngay cảnh tôi với Nhi đang ôm ấp. Mặt ảnh đỏ bừng lên, ấp úng không nói thành lời. Như hiểu được tâm ý của Vũ, Nhi vội vã buông tôi ra rồi chạy ra ngoài đóng chặt cửa lại. Tôi lớn tiếng gọi theo Nhi nhưng bả lại quay đầu lại lè lưỡi châm chọc tôi, cắm đầu một mạch chạy ra cửa bỏ lại tôi ở một mình với Hạ Vũ.
- Hì... hì... nhìn em không sao là tốt rồi!
Vũ lên tiếng, cười gượng gạo, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trong phòng. Tôi đặt cốc nước qua một bên, sụt sịt mất vài cái cổ họng mới tê rân rân, khó khăn nói ra từng tiếng nghe khan khản:
- Vũ... anh, còn về Đức nữa không?
- Hả? Sao em hỏi vậy?
- Em quyết định tham gia trao đổi học sinh rồi, mà năm nay... vẫn là nước Đức!
- Ha!
Đột nhiên Vũ cười nhạt lên một tiếng, ảnh tần ngần bước từng bước về phía tôi. Bàn tay ấm áp của ảnh khẽ phủ trên tóc tôi, Vũ nói như đang xót xa nhớ lại chuyện của quá khứ:
- Đúng thật là nhiều hoài niệm mà, em biết... tại sao anh về nước không?
Tôi tò mò đưa mắt lên nhìn ảnh, Vũ nhìn tôi không chớp mắt rồi tiếp tục:
- Anh về đây... là vì em, vậy nên, em đi đâu, anh sẽ ở đó, kể cả là Đức, anh cũng sẽ trở về!
Hạ Vũ vừa nói xong bất ngờ một cơn mưa đầu hạ ập đến... Hạ vũ... hạ vũ... quả đúng là một cơn mưa mùa hạ, không chỉ khiến con người ta cảm thấy khoái trá sau những chuỗi ngày nắng gay gắt mà còn khiến người ta nhớ mãi chẳng thể quên. Nếu nói rằng, Hạ Vũ cho tôi cảm giác ấm áp sau những bão giông, ảnh cho tôi tất thảy bình yên, lưu luyến không thể bỏ thì cũng chẳng có sai. Chỉ tiếc là, cơn mưa mùa hạ ấy... qua đi. Rất nhanh.
- Có đáng không?
- Đáng... vì em... tất cả mọi thứ đều xứng đáng!
- Tại sao chứ?
- Tại vì... em chính là ánh nắng sau cơn mưa mùa hạ, em cũng là lý do duy nhất để anh tồn tại trên đời!
- Vậy... hai năm trước thì sao? Tại sao, anh bỏ em?
- Xin lỗi... khi ấy, anh chưa thể bảo vệ được em, còn bây giờ...
- Muộn rồi!
Tôi gỡ bàn tay của Vũ ra rồi lạnh nhạt nói! Hai năm... hai năm Vũ mới quay về thì mọi thứ đã đi theo một chiều hướng khác, hai năm đã đủ để thay đổi tất cả mọi chuyện vốn vẹn nguyên.
Hai năm... muộn rồi!
- Muộn một chút cũng không sao... anh chỉ cần em hạnh phúc.
- Nhưng, em thì có sao đấy! Không cần giải thích nữa đâu, dù sao anh với em bây giờ, giữa chúng ta... không hơn không kém một người tri kỉ!
- Hì... được em coi là tri kỉ, anh mãn nguyện rồi. Mà thôi, em nghỉ đi, nếu em quyết định dự thi thì anh sẽ giúp!
Nói rồi Vũ vội vã đi ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Ánh mắt đỏ hoe, chầm chậm in lại những giọt nước trong veo của ảnh ban nãy như đọng lại trong tân trí tôi mãi mãi. Vừa đau đớn, vừa xót xa, lại do dự đứng giữa tất cả. Tôi tự hỏi... hà cớ chi tôi phải khiến bản thân đau khổ đến như vậy? Sau cùng, tôi thương người vậy ai sẽ là người thương cho tôi?
***
Hơn một tuần sau chúng tôi bắt đầu thi cuối kì.
Kì thi cứ vậy vô cùng thuận lợi diễn ra. Với kiến thức chắc trong lòng bàn tay của mình tôi tự tin vào kết quả xếp loại học sinh năm nay. Vì thế, nó không phải nỗi lo đối với tôi, thứ tôi lo là kì thi loại học sinh trao đổi. Tôi bắt đầu bỏ đi tất mọi thứ và vùi đầu vào ôn thi, tôi chăm chú tới mức nhiều khi vô tình ngủ gật để lúc tỉnh dậy quên luôn mình là ai, mình đang ở nơi nào và có lẽ đó cũng là liều thuốc tốt khiến tôi tạm thời lãng quên những cơn bão lòng đang đi qua!
Chiều hôm nay là một chiều nắng đẹp, tôi ôm cuốn sách bao gồm những đề ôn thi đã qua rồi ngồi thơ thẩn như người mất hồn trước cửa sổ ở thư viện trong trường. Bên kia cửa sổ là một thung lũng hoang cùng con sông đổ dài, bắc ngang con sông là một chiếc cầu mới xây, trên cầu, dòng người tấp nập đổ về ngược xuôi.
Bon chen như vậy, chắc mệt lắm nhỉ?
Đâu nhẹ nhõm như con đò cũ đã bạc màu đang lững lờ, thong thả trôi theo làn nước sông lạnh ngắt dưới chân cầu!
Giản dị mà thi vị.
Đủng đỉnh mà nhẹ nhàng.
Cô đơn mà thoải mái.
Con đò, thật có nhiều điều để khiến người ta ghen tị!
- Đang nhìn gì đấy?
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn, Hoàng An cậu ta đứng sững sờ ở đó, cũng tò mò đưa mắt nhìn ra phía con đò tôi vừa trông.
- Sóng gợn Tràng Giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi nước mái song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
- Tiếp đi!
- Linh, em...
Hạ Vũ gấp gáp chạy vào thì thấy ngay cảnh tôi với Nhi đang ôm ấp. Mặt ảnh đỏ bừng lên, ấp úng không nói thành lời. Như hiểu được tâm ý của Vũ, Nhi vội vã buông tôi ra rồi chạy ra ngoài đóng chặt cửa lại. Tôi lớn tiếng gọi theo Nhi nhưng bả lại quay đầu lại lè lưỡi châm chọc tôi, cắm đầu một mạch chạy ra cửa bỏ lại tôi ở một mình với Hạ Vũ.
- Hì... hì... nhìn em không sao là tốt rồi!
Vũ lên tiếng, cười gượng gạo, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trong phòng. Tôi đặt cốc nước qua một bên, sụt sịt mất vài cái cổ họng mới tê rân rân, khó khăn nói ra từng tiếng nghe khan khản:
- Vũ... anh, còn về Đức nữa không?
- Hả? Sao em hỏi vậy?
- Em quyết định tham gia trao đổi học sinh rồi, mà năm nay... vẫn là nước Đức!
- Ha!
Đột nhiên Vũ cười nhạt lên một tiếng, ảnh tần ngần bước từng bước về phía tôi. Bàn tay ấm áp của ảnh khẽ phủ trên tóc tôi, Vũ nói như đang xót xa nhớ lại chuyện của quá khứ:
- Đúng thật là nhiều hoài niệm mà, em biết... tại sao anh về nước không?
Tôi tò mò đưa mắt lên nhìn ảnh, Vũ nhìn tôi không chớp mắt rồi tiếp tục:
- Anh về đây... là vì em, vậy nên, em đi đâu, anh sẽ ở đó, kể cả là Đức, anh cũng sẽ trở về!
Hạ Vũ vừa nói xong bất ngờ một cơn mưa đầu hạ ập đến... Hạ vũ... hạ vũ... quả đúng là một cơn mưa mùa hạ, không chỉ khiến con người ta cảm thấy khoái trá sau những chuỗi ngày nắng gay gắt mà còn khiến người ta nhớ mãi chẳng thể quên. Nếu nói rằng, Hạ Vũ cho tôi cảm giác ấm áp sau những bão giông, ảnh cho tôi tất thảy bình yên, lưu luyến không thể bỏ thì cũng chẳng có sai. Chỉ tiếc là, cơn mưa mùa hạ ấy... qua đi. Rất nhanh.
- Có đáng không?
- Đáng... vì em... tất cả mọi thứ đều xứng đáng!
- Tại sao chứ?
- Tại vì... em chính là ánh nắng sau cơn mưa mùa hạ, em cũng là lý do duy nhất để anh tồn tại trên đời!
- Vậy... hai năm trước thì sao? Tại sao, anh bỏ em?
- Xin lỗi... khi ấy, anh chưa thể bảo vệ được em, còn bây giờ...
- Muộn rồi!
Tôi gỡ bàn tay của Vũ ra rồi lạnh nhạt nói! Hai năm... hai năm Vũ mới quay về thì mọi thứ đã đi theo một chiều hướng khác, hai năm đã đủ để thay đổi tất cả mọi chuyện vốn vẹn nguyên.
Hai năm... muộn rồi!
- Muộn một chút cũng không sao... anh chỉ cần em hạnh phúc.
- Nhưng, em thì có sao đấy! Không cần giải thích nữa đâu, dù sao anh với em bây giờ, giữa chúng ta... không hơn không kém một người tri kỉ!
- Hì... được em coi là tri kỉ, anh mãn nguyện rồi. Mà thôi, em nghỉ đi, nếu em quyết định dự thi thì anh sẽ giúp!
Nói rồi Vũ vội vã đi ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Ánh mắt đỏ hoe, chầm chậm in lại những giọt nước trong veo của ảnh ban nãy như đọng lại trong tân trí tôi mãi mãi. Vừa đau đớn, vừa xót xa, lại do dự đứng giữa tất cả. Tôi tự hỏi... hà cớ chi tôi phải khiến bản thân đau khổ đến như vậy? Sau cùng, tôi thương người vậy ai sẽ là người thương cho tôi?
***
Hơn một tuần sau chúng tôi bắt đầu thi cuối kì.
Kì thi cứ vậy vô cùng thuận lợi diễn ra. Với kiến thức chắc trong lòng bàn tay của mình tôi tự tin vào kết quả xếp loại học sinh năm nay. Vì thế, nó không phải nỗi lo đối với tôi, thứ tôi lo là kì thi loại học sinh trao đổi. Tôi bắt đầu bỏ đi tất mọi thứ và vùi đầu vào ôn thi, tôi chăm chú tới mức nhiều khi vô tình ngủ gật để lúc tỉnh dậy quên luôn mình là ai, mình đang ở nơi nào và có lẽ đó cũng là liều thuốc tốt khiến tôi tạm thời lãng quên những cơn bão lòng đang đi qua!
Chiều hôm nay là một chiều nắng đẹp, tôi ôm cuốn sách bao gồm những đề ôn thi đã qua rồi ngồi thơ thẩn như người mất hồn trước cửa sổ ở thư viện trong trường. Bên kia cửa sổ là một thung lũng hoang cùng con sông đổ dài, bắc ngang con sông là một chiếc cầu mới xây, trên cầu, dòng người tấp nập đổ về ngược xuôi.
Bon chen như vậy, chắc mệt lắm nhỉ?
Đâu nhẹ nhõm như con đò cũ đã bạc màu đang lững lờ, thong thả trôi theo làn nước sông lạnh ngắt dưới chân cầu!
Giản dị mà thi vị.
Đủng đỉnh mà nhẹ nhàng.
Cô đơn mà thoải mái.
Con đò, thật có nhiều điều để khiến người ta ghen tị!
- Đang nhìn gì đấy?
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn, Hoàng An cậu ta đứng sững sờ ở đó, cũng tò mò đưa mắt nhìn ra phía con đò tôi vừa trông.
- Sóng gợn Tràng Giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi nước mái song song
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
- Tiếp đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương