Đứa Trẻ Hoang Dã
Chương 14
Cơn mưa pháo hoa lãng mạn này chiếu sáng toàn bộ thôn Tây Liễu, mọi người chưa từng thấy qua thứ gì lớn như vậy, đều chạy ra xem náo nhiệt, nhìn thấy Kỷ Nghiêu Vũ và Hứa Ngật Xuyên kết bạn mà đi mới biết được nguyên do.
Ngày hôm sau, chuyện sinh nhật của Kỷ Nghiêu Vũ truyền khắp cả thôn, trẻ con kết bè kết đội chạy tới muốn mừng sinh nhật Kỷ Nghiêu Vũ, chia bánh ngọt không còn lấy một miếng.
Cũng bởi vậy mà Kỷ Nghiêu Vũ cũng nhận được rất nhiều quà, có búp bê điêu khắc bằng đất, có trứng gà luộc chín, có sách bài tập hoàn toàn mới, còn có một ít đồ linh tinh.
Những người lớn tuổi trong thôn đều cảm khái, số khổ của Kỷ gia rốt cục gặp được quý nhân rồi.
Kỷ Nghiêu Vũ trải qua một cái sinh nhật tuyệt vời nhất, có bánh ngọt, có pháo hoa, có ông nội, có bạn bè, có quà tặng, có chúc phúc…
Quan trọng nhất là, còn có anh Xuyên của cậu.
Chẳng mấy chốc mà kỳ nghỉ đông đã tới.
Hứa Ngật Xuyên quyết định đưa Kỷ Nghiêu Vũ vào thành phố đón năm mới, chuyến đi này sẽ kéo dài hơn một tháng. Cuối cùng Kỷ Nghiêu Vũ vẫn không yên lòng về ông nội, từ chối Hứa Ngật Xuyên.
Cậu hiểu chuyện nói: "Anh, anh không cần phải lo lắng, em sẽ chăm sóc tốt cho ông nội, cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Hứa Ngật Xuyên nào chịu bỏ lại Kỷ Nghiêu Vũ một mình, anh vốn định mang Kỷ Nghiêu Vũ đi trải nghiệm cuộc sống thành thị phong phú hơn, nhưng đứa nhỏ không muốn, tất cả kế hoạch của anh đều trở nên vô nghĩa, anh nói với Kỷ Nghiêu Vũ: "Anh cũng không về, năm nay chúng ta sẽ ở thôn Tây Liễu.”
Kỷ Nghiêu Vũ có hơi băn khoăn, lễ mừng tết vốn là thời điểm tốt nhất để đoàn tụ với người nhà, mà anh Xuyên lại để lại thời gian quý báu cho cậu. Hứa Ngật Xuyên nhìn ra băn khoăn của cậu, lời ngon tiếng ngọt dịu dàng nói tới là tới: "Anh không nỡ xa em, em ở đâu anh ở đó.”
Hứa Ngật Xuyên không chỉ ở lại đón năm mới, còn tìm đồ tể trong thôn làm thịt một con heo, hun, ướp, cần gì có đó, lại nhờ người mua một lô hàng tết trên trấn, trang trí hai cái sân vô cùng rộn ràng.
Hứa Ngật Xuyên rất ít khi đón năm mới với ba mẹ, đã sớm quên mất mùi vị bữa cơm tất niên, là Kỷ Nghiêu Vũ giúp anh tìm lại được sự ấm áp của gia đình.
Đây là năm mới đầu tiên anh và Kỷ Nghiêu Vũ trải qua cùng nhau, anh muốn cho Kỷ Nghiêu Vũ biết, năm mới ấm áp như thế mới chỉ là mở đầu, kế tiếp còn có nhiều hạnh phúc và niềm vui chờ đợi cậu.
Nhà ông nội có một cái TV nhỏ màu sắc rực rỡ, lâu năm không tu sửa biến thành ti vi đen trắng, ba người lại vây quanh lò sưởi xem đến quên cả trời đất.
Không thể không nói, đây là năm mới khó coi nhất của Hứa Ngật Xuyên, nhưng cũng là năm mới ấm áp nhất.
Phản ứng của Kỷ Nghiêu Vũ đối với chương trình đón năm mới thú vị hơn nhiều so với bản thân chương trình, đứa bé rất đơn thuần, rõ ràng dốt đặc cán mai với rất nhiều từ ngữ thịnh hành, nhưng nghe được người xem trên ti vi cười, cậu cũng cười theo. Hứa Ngật Xuyên liền ở bên cạnh không ngại phiền toái giải thích cho cậu, đứa bé nghe cực kỳ chăm chú, sau khi hoàn toàn hiểu được, ngược lại không cười nữa, cảm thấy tiểu phẩm của chương trình đón năm mới cũng không thú vị như vậy.
Ông nội Kỷ có thói quen ngủ sớm, vừa mơ mơ màng màng chợp mắt, Hứa Ngật Xuyên tùy cơ làm việc, một cái chân dài đặt dưới bàn kín đưa về phía chân đang cuộn tròn của Kỷ Nghiêu Vũ, bàn chân cọ cọ ở bắp chân của Kỷ Nghiêu Vũ, anh vừa quan sát tình huống của ông nội, vừa liếc trộm phản ứng của Kỷ Nghiêu Vũ.
Không biết có phải do chương trình quá hấp dẫn người ta hay không, Kỷ Nghiêu Vũ chẳng hề có chút phản ứng nào. Hứa Ngật Xuyên liền chủ động đi tìm bàn chân của Kỷ Nghiêu Vũ, ngón chân cái vẽ vòng tròn trong lòng bàn chân cậu.
Kỷ Nghiêu Vũ vẫn không phản ứng, Hứa Ngật Xuyên không thể không tăng cường độ.
Đột nhiên, ông nội ngồi đối diện ngừng ngáy, giật mình tỉnh dậy, cho rằng chân Hứa Ngật Xuyên xảy ra vấn đề, ân cần hỏi: "Sao vậy Tiểu Hứa, chân đau à?"
Kỷ Nghiêu Vũ cũng ném tới ánh mắt kinh ngạc: "Anh?”
Hứa Ngật Xuyên hận không thể đấm cho mình một quyền vì ngu xuẩn, chẳng trách Kỷ Nghiêu Vũ không phản ứng, thì ra là anh chọc nhầm người!
Hứa Ngật Xuyên ho khan hai tiếng, xấu hổ cười cười: "Không, không sao, ông nội ngủ tiếp đi.”
Sao có thể chứ, "ông nội nói," Hôm nay là lễ mừng năm mới, ông phải ở bên các con nhiều hơn.”
Nói là như vậy, nhưng một bài hát dân ca còn chưa kết thúc, tiếng ngáy của ông nội lại vang lên.
Lúc này Hứa Ngật Xuyên đã học được, không hề dùng chân nữa, mà trực tiếp nắm chặt tay Kỷ Nghiêu Vũ dưới bàn. Kỷ Nghiêu Vũ giật giật, nhìn thoáng qua Hứa Ngật Xuyên đang cười xấu xa, liền đan chéo ngón tay nắm lại.
Chương trình trên TV bước vào hồi kết thúc, toàn thể người dẫn chương trình đang đứng trên sân khấu tiến hành đếm ngược đón năm mới.
Hứa Ngật Xuyên đột nhiên nảy ra ý tưởng, rón rén bò đến bên cạnh Kỷ Nghiêu Vũ, dùng giọng nói chỉ có hai bên mới có thể nghe thấy kêu lên: "Cục cưng…”
Kỷ Nghiêu Vũ chưa kịp phản ứng, Hứa Ngật Xuyên liền ghé đầu hôn lên đôi môi hơi nhếch của Kỷ Nghiêu Vũ, đầu lưỡi thò vào khoang miệng, nhẹ nhàng mút cái lưỡi mềm mại kia, cuối cùng còn không quên quét một vòng chung quanh hàm răng trắng noãn khéo léo của cậu.
Kỷ Nghiêu Vũ nhất thời quên ngăn cản, bị Hứa Ngật Xuyên hôn đến gần như thiếu dưỡng khí, cậu cố gắng kiềm chế hơi thở dồn dập của mình, cũng may, ông nội vẫn chưa tỉnh.
Sau một nụ hôn sâu ngọt ngào, thời gian đếm ngược trên TV cũng vừa vặn kết thúc, cả nước chúc mừng, từ biệt năm cũ đón năm mới.
Hứa Ngật Xuyên liếm liếm khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta hôn nhau hai năm rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ sờ sờ gò má nóng bỏng, rụt rè hỏi: "Hai năm?”
“Đúng vậy, hôn từ giây cuối cùng của năm trước đến giây đầu tiên của năm mới, hai năm.”
Hình như rất có đạo lý.
Kỷ Nghiêu Vũ lộ ra nụ cười vừa ngọt vừa chua chát.
Trong kỳ nghỉ dài đằng đẵng, hai người ngoại trừ đọc sách viết chữ, còn sưu tầm chụp ảnh khắp nơi, lưu lại đây chụp ảnh chung. Tuy rằng xung quanh sơn thôn nhỏ cũng không có phong cảnh tốt đẹp gì, nhưng có người yêu đồng hành, Hứa Ngật Xuyên lên núi đao xuống biển lửa đều vui vẻ đi. Anh thừa nhận bộ óc yêu đương của mình có hơi không nam tính, nhưng đối diện với Kỷ Nghiêu Vũ, anh thật sự không có cách nào.
Hứa Ngật Xuyên sợ mình không khống chế được, cho nên giảm bớt số lần tắm chung, đứa nhỏ dường như cũng bắt đầu hiểu được xấu hổ, mỗi lần tắm đều đưa lưng về phía Hứa Ngật Xuyên, chỉ lộ ra một cái mông trắng nõn.
Chỉ trong vòng 5 tháng, các cơ trên ngực, bụng và cánh tay của đứa trẻ đã thành hình, không còn là da bọc xương gầy yếu như trước, ngay cả đường cong sau lưng cũng cực kỳ rõ ràng, tất cả cơ bắp phân bố cân xứng, không mạnh cũng không yếu, mọi thứ đều vừa phải.
Nhìn ống tay áo và ống quần của đứa bé ngày càng xắn lên, Hứa Ngật Xuyên biết, mùa đông dài đằng đẵng rốt cục đã qua.
Kỷ Nghiêu Vũ đã từng yếu đuối, cả ngày mặt xám mày tro, không ai để ý dung nhan của cậu, mà hôm nay được Hứa Ngật Xuyên nuôi dưỡng như một vị Phật, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đẹp đẽ, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, lộ ra vẻ phấn khích nhàn nhạt, mặt mày trời sinh xuất chúng, khi không nói lời nào, nhìn như u buồn đạm mạc, khi cười rộ lên lại quyến rũ đa tình.
Hiển nhiên là một quý công tử nghèo khó.
Trong thôn chỉ có một đóa hoa đẹp, đương nhiên là đối tượng được theo đuổi, trong đám nhóc kết bè kết phái dần dần có nhiều con gái hơn.
Kỷ Nghiêu Vũ luôn mê mang với chuyện tình cảm, nam nữ ở trong mắt cậu đều là đứa em đáng yêu, chỉ có ông nội và anh Xuyên ở trong lòng cậu mới là vị trí thứ nhất.
Đương nhiên Hứa Ngật Xuyên sẽ không coi các cô nhóc chừng mười tuổi là tình địch, nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy cô nhóc vây quanh Kỷ Nghiêu Vũ, trong lòng cũng có chút giận dỗi.
Thời tiết ấm lại, Kỷ Nghiêu Vũ thường xuyên bị một đám người kéo đi chơi bóng rổ, Hứa Ngật Xuyên không tiện đi theo, lại càng không muốn phá hư hứng thú của trẻ con, liền nằm một mình nằm trên nóc nhà mượn thuốc lá tiêu dấm chua.
Kỷ Nghiêu Vũ không thích mùi thuốc lá, cho nên hiện tại Hứa Ngật Xuyên rất khắc chế cơn nghiện thuốc lá của mình, không có chuyện gì đặc biệt tuyệt thì đối không châm lửa, phần lớn thời gian chỉ lấy tàn thuốc đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, hoặc là làm bộ hút hai điếu thuốc, dần dà, anh cũng sắp quên mất mùi vị của khói thuốc lượn lờ cổ họng.
Bật lửa, sắp châm thuốc rồi, Hứa Ngật Xuyên khẽ cắn môi, vẫn tắt lửa.
Quên đi, kiên trì một chút.
Gió nhẹ lướt qua mặt, Hứa Ngật Xuyên bất tri bất giác nổi lên buồn ngủ, trong lúc ngủ mơ cảm giác dung nhập vào một cái ôm ấm áp, anh mê luyến nhiệt độ này, không muốn tỉnh lại, kìm lòng không đậu kêu lên tên người trong lòng.
Khi mở mắt ra, liền đối diện với một đôi mắt trong suốt.
Lúc này sắc trời dần tối, mặt trời lặn rải rác trên mặt Kỷ Nghiêu Vũ càng thêm dịu dàng, cặp mắt kia đang không chớp mắt, tình ý miên man nhìn chăm chú vào Hứa Ngật Xuyên.
“Em đã về rồi."Hứa Ngật Xuyên làm tư thế được ôm, cọ cọ cổ Kỷ Nghiêu Vũ," Trở về lúc nào? Sao không đánh thức anh.”
“Chưa được bao lâu, " Kỷ Nghiêu Vũ mỉm cười nói," Thấy anh ngủ ngon, không đành lòng quấy rầy anh.”
"Hôm nay có vui không?"
Kỷ Nghiêu Vũ chần chờ một hồi, gật gật đầu.
*Sao vậy? "Hứa Ngật Xuyên nhấc thân trên lên, nhìn thấy trong tay đứa bé có thứ gì đó giống như một lá thư, “Thư này là ai viết cho em?"
“Em Tiểu Hoa đưa cho em, nhưng em đọc không hiểu......”
Kỷ Nghiêu Vũ bị Tiểu Hoa kéo đi nửa đường, hai người đi một vòng sau núi, Tiểu Hoa mạnh mẽ nhét một phong thư, sau đó thẹn thùng chạy đi, để lại vẻ mặt mơ hồ của Kỷ Nghiêu Vũ.
Đại khái đoán được đây là phong thư gì, Hứa Ngật Xuyên phì cười một tiếng, cô nhóc mới mười tuổi đã bắt đầu viết thư tình, làm cho anh bội phục không thôi.
“Nào, để anh đọc cho em nghe. "Hứa Ngật Xuyên mở thư ra, gối lên đùi Kỷ Nghiêu Vũ đọc to.
“Anh thân ái, xin chào.”
Hứa Ngật Xuyên ném ánh mắt về phía Kỷ Nghiêu Vũ, dùng cách xưng hô trong thư trêu chọc cậu: "Anh thân mến, anh khỏe không?”
“Rất khoẻ. "Kỷ Nghiêu Vũ thành thật trả lời.
Chữ viết quá mức non nớt, toàn bộ đều tô tô sửa lại, Hứa Ngật Xuyên đọc tương đối tốn sức, miễn cưỡng nhận ra đại khái.
"Em thích anh đã lâu rồi, anh có thích em không? Ba mẹ nói em rất đáng yêu, anh có nghĩ em đáng yêu không?"
Càng đọc tiếp, sắc mặt Hứa Ngật Xuyên lại càng sai sai, đặc biệt là khi nhìn thấy câu cuối cùng: "Em yêu anh, em muốn làm vợ của anh, sau này chúng ta nhất định phải sinh một đứa bé còn cao hơn cả anh nữa!"
Kết thúc còn có một bức tranh vẽ tay, một mũi tên xuyên qua hai trái tim, trên trái tim viết tên của hai người.
Đọc xong thư, tờ giấy này cũng bị Hứa Ngật Xuyên bất tri bất giác vò nát.
“... "Kỷ Nghiêu Vũ ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, đơn thuần như cậu cũng hiểu ý của Tiểu Hoa, không hiểu sao cậu cảm thấy có chút xấu hổ, thấy Hứa Ngật Xuyên không nói một lời, lại càng không biết nên làm thế nào cho phải," Anh......”
Hứa Ngật Xuyên đưa tay cố định đầu Kỷ Nghiêu Vũ, nhìn thẳng cậu từ dưới lên, hỏi: “Cục cưng, anh hỏi em, em có cảm thấy cô bé ấy đáng yêu không?"
Trong đầu Kỷ Nghiêu Vũ chỉ có một khuôn mặt mơ hồ, "Em không nhớ rõ…”
Hứa Ngật Xuyên lại hỏi: "Cô bé thích em, vậy em có thích cô bé không?”
Kỷ Nghiêu Vũ cẩn thận suy nghĩ một phen, lắc lắc đầu.
Hứa Ngật Xuyên lại xác nhận: "Thật sao?”
“Thật sự, "Kỷ Nghiêu Vũ nói," Em thích đám em trai em gái này, nhưng không giống như với anh Xuyên…”
Hứa Ngật Xuyên ngẩn người, có chút căng thẳng hỏi: " Em thích anh Xuyên như thế nào?”
Kỷ Nghiêu Vũ nghiêng gò má đỏ bừng xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn hôn anh, muốn vĩnh viễn ở bên anh..."
Hơi thở Hứa Ngật Xuyên nghẹn lại, giọng nói run rẩy: "Vậy... Cô bé kia thì sao? Em muốn sinh con với ai..."
"Không muốn, không muốn sinh con," Kỷ Nghiêu Vũ quả quyết trả lời khiến Hứa Ngật Xuyên có chút thất vọng, nhưng một giây sau đứa bé liền dịu dàng giải thích: "Em sợ nuôi dạy con không tốt, sợ chúng giống em..."
Trái tim Hứa Ngật Xuyên thắt lại, đau nhói, anh sờ sờ mặt Kỷ Nghiêu Vũ, nói: "Sẽ không đâu, có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt cục cưng của anh.”
Hứa Ngật Xuyên kiên nhẫn giảng giải cho Kỷ Nghiêu Vũ.
Những nhận thức này đối với đại chúng mà nói không thể phổ biến hơn, đối với đứa nhỏ lại là cửa lớn của thế giới mới, cậu hiểu được tình thân, tình yêu khác nhau, hiểu được một gia đình hoàn chỉnh nên tạo thành như thế nào, cũng là lần đầu tiên nghe được hai chữ đồng tính này, nhưng rất nhanh bị anh Xuyên phủ nhận.
“Chúng ta đều không phải là đồng tính."Hứa Ngật Xuyên nói," Nhưng anh thích em.”
Không biết vì sao, Kỷ Nghiêu Vũ nghe ra bi tình nồng đậm, anh Xuyên của cậu chưa bao giờ uể oải trầm thấp như thế.
Trước kia cậu cái hiểu cái không, mà hôm nay cậu thật sự hiểu.
“Anh... "Kỷ Nghiêu Vũ gục đầu xuống," Em không thích cô bé.”
“Ừ......”
Hứa Ngật Xuyên mở to hai mắt, nhìn đôi môi chậm rãi rủ xuống phía trên, rất nhanh trước mắt anh tối sầm lại, toàn bộ tầm mắt đều bị khuôn mặt phóng đại của Kỷ Nghiêu Vũ che khuất, môi anh giống như đụng phải tơ tằm mềm mại nhất.
Lần đầu tiên Kỷ Nghiêu Vũ chủ động đưa đầu lưỡi vào khoang miệng Hứa Ngật Xuyên, ngây ngô đuổi theo đầu lưỡi Hứa Ngật Xuyên.
Kỷ Nghiêu Vũ không dám mở mắt, lông mi giống như cây quạt mỏng manh, khuôn mặt đỏ bừng sung huyết bị Hứa Ngật Xuyên thu hết vào đáy mắt.
Một cái lưỡi thẹn thùng dính dính hôn qua đi, Kỷ Nghiêu Vũ tiếp tục nói: "Em không thích Tiểu Hoa, em cũng không phải đồng tính luyến ái, nhưng em thích anh."
Ngày hôm sau, chuyện sinh nhật của Kỷ Nghiêu Vũ truyền khắp cả thôn, trẻ con kết bè kết đội chạy tới muốn mừng sinh nhật Kỷ Nghiêu Vũ, chia bánh ngọt không còn lấy một miếng.
Cũng bởi vậy mà Kỷ Nghiêu Vũ cũng nhận được rất nhiều quà, có búp bê điêu khắc bằng đất, có trứng gà luộc chín, có sách bài tập hoàn toàn mới, còn có một ít đồ linh tinh.
Những người lớn tuổi trong thôn đều cảm khái, số khổ của Kỷ gia rốt cục gặp được quý nhân rồi.
Kỷ Nghiêu Vũ trải qua một cái sinh nhật tuyệt vời nhất, có bánh ngọt, có pháo hoa, có ông nội, có bạn bè, có quà tặng, có chúc phúc…
Quan trọng nhất là, còn có anh Xuyên của cậu.
Chẳng mấy chốc mà kỳ nghỉ đông đã tới.
Hứa Ngật Xuyên quyết định đưa Kỷ Nghiêu Vũ vào thành phố đón năm mới, chuyến đi này sẽ kéo dài hơn một tháng. Cuối cùng Kỷ Nghiêu Vũ vẫn không yên lòng về ông nội, từ chối Hứa Ngật Xuyên.
Cậu hiểu chuyện nói: "Anh, anh không cần phải lo lắng, em sẽ chăm sóc tốt cho ông nội, cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Hứa Ngật Xuyên nào chịu bỏ lại Kỷ Nghiêu Vũ một mình, anh vốn định mang Kỷ Nghiêu Vũ đi trải nghiệm cuộc sống thành thị phong phú hơn, nhưng đứa nhỏ không muốn, tất cả kế hoạch của anh đều trở nên vô nghĩa, anh nói với Kỷ Nghiêu Vũ: "Anh cũng không về, năm nay chúng ta sẽ ở thôn Tây Liễu.”
Kỷ Nghiêu Vũ có hơi băn khoăn, lễ mừng tết vốn là thời điểm tốt nhất để đoàn tụ với người nhà, mà anh Xuyên lại để lại thời gian quý báu cho cậu. Hứa Ngật Xuyên nhìn ra băn khoăn của cậu, lời ngon tiếng ngọt dịu dàng nói tới là tới: "Anh không nỡ xa em, em ở đâu anh ở đó.”
Hứa Ngật Xuyên không chỉ ở lại đón năm mới, còn tìm đồ tể trong thôn làm thịt một con heo, hun, ướp, cần gì có đó, lại nhờ người mua một lô hàng tết trên trấn, trang trí hai cái sân vô cùng rộn ràng.
Hứa Ngật Xuyên rất ít khi đón năm mới với ba mẹ, đã sớm quên mất mùi vị bữa cơm tất niên, là Kỷ Nghiêu Vũ giúp anh tìm lại được sự ấm áp của gia đình.
Đây là năm mới đầu tiên anh và Kỷ Nghiêu Vũ trải qua cùng nhau, anh muốn cho Kỷ Nghiêu Vũ biết, năm mới ấm áp như thế mới chỉ là mở đầu, kế tiếp còn có nhiều hạnh phúc và niềm vui chờ đợi cậu.
Nhà ông nội có một cái TV nhỏ màu sắc rực rỡ, lâu năm không tu sửa biến thành ti vi đen trắng, ba người lại vây quanh lò sưởi xem đến quên cả trời đất.
Không thể không nói, đây là năm mới khó coi nhất của Hứa Ngật Xuyên, nhưng cũng là năm mới ấm áp nhất.
Phản ứng của Kỷ Nghiêu Vũ đối với chương trình đón năm mới thú vị hơn nhiều so với bản thân chương trình, đứa bé rất đơn thuần, rõ ràng dốt đặc cán mai với rất nhiều từ ngữ thịnh hành, nhưng nghe được người xem trên ti vi cười, cậu cũng cười theo. Hứa Ngật Xuyên liền ở bên cạnh không ngại phiền toái giải thích cho cậu, đứa bé nghe cực kỳ chăm chú, sau khi hoàn toàn hiểu được, ngược lại không cười nữa, cảm thấy tiểu phẩm của chương trình đón năm mới cũng không thú vị như vậy.
Ông nội Kỷ có thói quen ngủ sớm, vừa mơ mơ màng màng chợp mắt, Hứa Ngật Xuyên tùy cơ làm việc, một cái chân dài đặt dưới bàn kín đưa về phía chân đang cuộn tròn của Kỷ Nghiêu Vũ, bàn chân cọ cọ ở bắp chân của Kỷ Nghiêu Vũ, anh vừa quan sát tình huống của ông nội, vừa liếc trộm phản ứng của Kỷ Nghiêu Vũ.
Không biết có phải do chương trình quá hấp dẫn người ta hay không, Kỷ Nghiêu Vũ chẳng hề có chút phản ứng nào. Hứa Ngật Xuyên liền chủ động đi tìm bàn chân của Kỷ Nghiêu Vũ, ngón chân cái vẽ vòng tròn trong lòng bàn chân cậu.
Kỷ Nghiêu Vũ vẫn không phản ứng, Hứa Ngật Xuyên không thể không tăng cường độ.
Đột nhiên, ông nội ngồi đối diện ngừng ngáy, giật mình tỉnh dậy, cho rằng chân Hứa Ngật Xuyên xảy ra vấn đề, ân cần hỏi: "Sao vậy Tiểu Hứa, chân đau à?"
Kỷ Nghiêu Vũ cũng ném tới ánh mắt kinh ngạc: "Anh?”
Hứa Ngật Xuyên hận không thể đấm cho mình một quyền vì ngu xuẩn, chẳng trách Kỷ Nghiêu Vũ không phản ứng, thì ra là anh chọc nhầm người!
Hứa Ngật Xuyên ho khan hai tiếng, xấu hổ cười cười: "Không, không sao, ông nội ngủ tiếp đi.”
Sao có thể chứ, "ông nội nói," Hôm nay là lễ mừng năm mới, ông phải ở bên các con nhiều hơn.”
Nói là như vậy, nhưng một bài hát dân ca còn chưa kết thúc, tiếng ngáy của ông nội lại vang lên.
Lúc này Hứa Ngật Xuyên đã học được, không hề dùng chân nữa, mà trực tiếp nắm chặt tay Kỷ Nghiêu Vũ dưới bàn. Kỷ Nghiêu Vũ giật giật, nhìn thoáng qua Hứa Ngật Xuyên đang cười xấu xa, liền đan chéo ngón tay nắm lại.
Chương trình trên TV bước vào hồi kết thúc, toàn thể người dẫn chương trình đang đứng trên sân khấu tiến hành đếm ngược đón năm mới.
Hứa Ngật Xuyên đột nhiên nảy ra ý tưởng, rón rén bò đến bên cạnh Kỷ Nghiêu Vũ, dùng giọng nói chỉ có hai bên mới có thể nghe thấy kêu lên: "Cục cưng…”
Kỷ Nghiêu Vũ chưa kịp phản ứng, Hứa Ngật Xuyên liền ghé đầu hôn lên đôi môi hơi nhếch của Kỷ Nghiêu Vũ, đầu lưỡi thò vào khoang miệng, nhẹ nhàng mút cái lưỡi mềm mại kia, cuối cùng còn không quên quét một vòng chung quanh hàm răng trắng noãn khéo léo của cậu.
Kỷ Nghiêu Vũ nhất thời quên ngăn cản, bị Hứa Ngật Xuyên hôn đến gần như thiếu dưỡng khí, cậu cố gắng kiềm chế hơi thở dồn dập của mình, cũng may, ông nội vẫn chưa tỉnh.
Sau một nụ hôn sâu ngọt ngào, thời gian đếm ngược trên TV cũng vừa vặn kết thúc, cả nước chúc mừng, từ biệt năm cũ đón năm mới.
Hứa Ngật Xuyên liếm liếm khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta hôn nhau hai năm rồi.”
Kỷ Nghiêu Vũ sờ sờ gò má nóng bỏng, rụt rè hỏi: "Hai năm?”
“Đúng vậy, hôn từ giây cuối cùng của năm trước đến giây đầu tiên của năm mới, hai năm.”
Hình như rất có đạo lý.
Kỷ Nghiêu Vũ lộ ra nụ cười vừa ngọt vừa chua chát.
Trong kỳ nghỉ dài đằng đẵng, hai người ngoại trừ đọc sách viết chữ, còn sưu tầm chụp ảnh khắp nơi, lưu lại đây chụp ảnh chung. Tuy rằng xung quanh sơn thôn nhỏ cũng không có phong cảnh tốt đẹp gì, nhưng có người yêu đồng hành, Hứa Ngật Xuyên lên núi đao xuống biển lửa đều vui vẻ đi. Anh thừa nhận bộ óc yêu đương của mình có hơi không nam tính, nhưng đối diện với Kỷ Nghiêu Vũ, anh thật sự không có cách nào.
Hứa Ngật Xuyên sợ mình không khống chế được, cho nên giảm bớt số lần tắm chung, đứa nhỏ dường như cũng bắt đầu hiểu được xấu hổ, mỗi lần tắm đều đưa lưng về phía Hứa Ngật Xuyên, chỉ lộ ra một cái mông trắng nõn.
Chỉ trong vòng 5 tháng, các cơ trên ngực, bụng và cánh tay của đứa trẻ đã thành hình, không còn là da bọc xương gầy yếu như trước, ngay cả đường cong sau lưng cũng cực kỳ rõ ràng, tất cả cơ bắp phân bố cân xứng, không mạnh cũng không yếu, mọi thứ đều vừa phải.
Nhìn ống tay áo và ống quần của đứa bé ngày càng xắn lên, Hứa Ngật Xuyên biết, mùa đông dài đằng đẵng rốt cục đã qua.
Kỷ Nghiêu Vũ đã từng yếu đuối, cả ngày mặt xám mày tro, không ai để ý dung nhan của cậu, mà hôm nay được Hứa Ngật Xuyên nuôi dưỡng như một vị Phật, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đẹp đẽ, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, lộ ra vẻ phấn khích nhàn nhạt, mặt mày trời sinh xuất chúng, khi không nói lời nào, nhìn như u buồn đạm mạc, khi cười rộ lên lại quyến rũ đa tình.
Hiển nhiên là một quý công tử nghèo khó.
Trong thôn chỉ có một đóa hoa đẹp, đương nhiên là đối tượng được theo đuổi, trong đám nhóc kết bè kết phái dần dần có nhiều con gái hơn.
Kỷ Nghiêu Vũ luôn mê mang với chuyện tình cảm, nam nữ ở trong mắt cậu đều là đứa em đáng yêu, chỉ có ông nội và anh Xuyên ở trong lòng cậu mới là vị trí thứ nhất.
Đương nhiên Hứa Ngật Xuyên sẽ không coi các cô nhóc chừng mười tuổi là tình địch, nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy cô nhóc vây quanh Kỷ Nghiêu Vũ, trong lòng cũng có chút giận dỗi.
Thời tiết ấm lại, Kỷ Nghiêu Vũ thường xuyên bị một đám người kéo đi chơi bóng rổ, Hứa Ngật Xuyên không tiện đi theo, lại càng không muốn phá hư hứng thú của trẻ con, liền nằm một mình nằm trên nóc nhà mượn thuốc lá tiêu dấm chua.
Kỷ Nghiêu Vũ không thích mùi thuốc lá, cho nên hiện tại Hứa Ngật Xuyên rất khắc chế cơn nghiện thuốc lá của mình, không có chuyện gì đặc biệt tuyệt thì đối không châm lửa, phần lớn thời gian chỉ lấy tàn thuốc đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, hoặc là làm bộ hút hai điếu thuốc, dần dà, anh cũng sắp quên mất mùi vị của khói thuốc lượn lờ cổ họng.
Bật lửa, sắp châm thuốc rồi, Hứa Ngật Xuyên khẽ cắn môi, vẫn tắt lửa.
Quên đi, kiên trì một chút.
Gió nhẹ lướt qua mặt, Hứa Ngật Xuyên bất tri bất giác nổi lên buồn ngủ, trong lúc ngủ mơ cảm giác dung nhập vào một cái ôm ấm áp, anh mê luyến nhiệt độ này, không muốn tỉnh lại, kìm lòng không đậu kêu lên tên người trong lòng.
Khi mở mắt ra, liền đối diện với một đôi mắt trong suốt.
Lúc này sắc trời dần tối, mặt trời lặn rải rác trên mặt Kỷ Nghiêu Vũ càng thêm dịu dàng, cặp mắt kia đang không chớp mắt, tình ý miên man nhìn chăm chú vào Hứa Ngật Xuyên.
“Em đã về rồi."Hứa Ngật Xuyên làm tư thế được ôm, cọ cọ cổ Kỷ Nghiêu Vũ," Trở về lúc nào? Sao không đánh thức anh.”
“Chưa được bao lâu, " Kỷ Nghiêu Vũ mỉm cười nói," Thấy anh ngủ ngon, không đành lòng quấy rầy anh.”
"Hôm nay có vui không?"
Kỷ Nghiêu Vũ chần chờ một hồi, gật gật đầu.
*Sao vậy? "Hứa Ngật Xuyên nhấc thân trên lên, nhìn thấy trong tay đứa bé có thứ gì đó giống như một lá thư, “Thư này là ai viết cho em?"
“Em Tiểu Hoa đưa cho em, nhưng em đọc không hiểu......”
Kỷ Nghiêu Vũ bị Tiểu Hoa kéo đi nửa đường, hai người đi một vòng sau núi, Tiểu Hoa mạnh mẽ nhét một phong thư, sau đó thẹn thùng chạy đi, để lại vẻ mặt mơ hồ của Kỷ Nghiêu Vũ.
Đại khái đoán được đây là phong thư gì, Hứa Ngật Xuyên phì cười một tiếng, cô nhóc mới mười tuổi đã bắt đầu viết thư tình, làm cho anh bội phục không thôi.
“Nào, để anh đọc cho em nghe. "Hứa Ngật Xuyên mở thư ra, gối lên đùi Kỷ Nghiêu Vũ đọc to.
“Anh thân ái, xin chào.”
Hứa Ngật Xuyên ném ánh mắt về phía Kỷ Nghiêu Vũ, dùng cách xưng hô trong thư trêu chọc cậu: "Anh thân mến, anh khỏe không?”
“Rất khoẻ. "Kỷ Nghiêu Vũ thành thật trả lời.
Chữ viết quá mức non nớt, toàn bộ đều tô tô sửa lại, Hứa Ngật Xuyên đọc tương đối tốn sức, miễn cưỡng nhận ra đại khái.
"Em thích anh đã lâu rồi, anh có thích em không? Ba mẹ nói em rất đáng yêu, anh có nghĩ em đáng yêu không?"
Càng đọc tiếp, sắc mặt Hứa Ngật Xuyên lại càng sai sai, đặc biệt là khi nhìn thấy câu cuối cùng: "Em yêu anh, em muốn làm vợ của anh, sau này chúng ta nhất định phải sinh một đứa bé còn cao hơn cả anh nữa!"
Kết thúc còn có một bức tranh vẽ tay, một mũi tên xuyên qua hai trái tim, trên trái tim viết tên của hai người.
Đọc xong thư, tờ giấy này cũng bị Hứa Ngật Xuyên bất tri bất giác vò nát.
“... "Kỷ Nghiêu Vũ ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, đơn thuần như cậu cũng hiểu ý của Tiểu Hoa, không hiểu sao cậu cảm thấy có chút xấu hổ, thấy Hứa Ngật Xuyên không nói một lời, lại càng không biết nên làm thế nào cho phải," Anh......”
Hứa Ngật Xuyên đưa tay cố định đầu Kỷ Nghiêu Vũ, nhìn thẳng cậu từ dưới lên, hỏi: “Cục cưng, anh hỏi em, em có cảm thấy cô bé ấy đáng yêu không?"
Trong đầu Kỷ Nghiêu Vũ chỉ có một khuôn mặt mơ hồ, "Em không nhớ rõ…”
Hứa Ngật Xuyên lại hỏi: "Cô bé thích em, vậy em có thích cô bé không?”
Kỷ Nghiêu Vũ cẩn thận suy nghĩ một phen, lắc lắc đầu.
Hứa Ngật Xuyên lại xác nhận: "Thật sao?”
“Thật sự, "Kỷ Nghiêu Vũ nói," Em thích đám em trai em gái này, nhưng không giống như với anh Xuyên…”
Hứa Ngật Xuyên ngẩn người, có chút căng thẳng hỏi: " Em thích anh Xuyên như thế nào?”
Kỷ Nghiêu Vũ nghiêng gò má đỏ bừng xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn hôn anh, muốn vĩnh viễn ở bên anh..."
Hơi thở Hứa Ngật Xuyên nghẹn lại, giọng nói run rẩy: "Vậy... Cô bé kia thì sao? Em muốn sinh con với ai..."
"Không muốn, không muốn sinh con," Kỷ Nghiêu Vũ quả quyết trả lời khiến Hứa Ngật Xuyên có chút thất vọng, nhưng một giây sau đứa bé liền dịu dàng giải thích: "Em sợ nuôi dạy con không tốt, sợ chúng giống em..."
Trái tim Hứa Ngật Xuyên thắt lại, đau nhói, anh sờ sờ mặt Kỷ Nghiêu Vũ, nói: "Sẽ không đâu, có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt cục cưng của anh.”
Hứa Ngật Xuyên kiên nhẫn giảng giải cho Kỷ Nghiêu Vũ.
Những nhận thức này đối với đại chúng mà nói không thể phổ biến hơn, đối với đứa nhỏ lại là cửa lớn của thế giới mới, cậu hiểu được tình thân, tình yêu khác nhau, hiểu được một gia đình hoàn chỉnh nên tạo thành như thế nào, cũng là lần đầu tiên nghe được hai chữ đồng tính này, nhưng rất nhanh bị anh Xuyên phủ nhận.
“Chúng ta đều không phải là đồng tính."Hứa Ngật Xuyên nói," Nhưng anh thích em.”
Không biết vì sao, Kỷ Nghiêu Vũ nghe ra bi tình nồng đậm, anh Xuyên của cậu chưa bao giờ uể oải trầm thấp như thế.
Trước kia cậu cái hiểu cái không, mà hôm nay cậu thật sự hiểu.
“Anh... "Kỷ Nghiêu Vũ gục đầu xuống," Em không thích cô bé.”
“Ừ......”
Hứa Ngật Xuyên mở to hai mắt, nhìn đôi môi chậm rãi rủ xuống phía trên, rất nhanh trước mắt anh tối sầm lại, toàn bộ tầm mắt đều bị khuôn mặt phóng đại của Kỷ Nghiêu Vũ che khuất, môi anh giống như đụng phải tơ tằm mềm mại nhất.
Lần đầu tiên Kỷ Nghiêu Vũ chủ động đưa đầu lưỡi vào khoang miệng Hứa Ngật Xuyên, ngây ngô đuổi theo đầu lưỡi Hứa Ngật Xuyên.
Kỷ Nghiêu Vũ không dám mở mắt, lông mi giống như cây quạt mỏng manh, khuôn mặt đỏ bừng sung huyết bị Hứa Ngật Xuyên thu hết vào đáy mắt.
Một cái lưỡi thẹn thùng dính dính hôn qua đi, Kỷ Nghiêu Vũ tiếp tục nói: "Em không thích Tiểu Hoa, em cũng không phải đồng tính luyến ái, nhưng em thích anh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương