Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 3: Từ nay cô không có thân phận nào ngoài giúp việc
Triệu Minh Sơn cầm ly rượu, ngồi khoác tay lên vai Hứa Cảnh Sâm nói:" Mà mình thấy vợ cậu cũng đẹp mà, với lại cô ta chưa làm gì cậu hết, làm sao mà cậu ghét cô ta quá vậy?"
Triệu Minh Sơn là bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố S này. Anh là một bác sĩ cực kỳ nổi tiếng với 4 năm kinh nghiệm chữa bệnh ở Mỹ.
Hứa Cảnh Sâm hất tay Triệu Minh Sơn ra lạnh lùng nói: "Mình gọi các cậu tới đây không phải để nghe các cậu nói nhảm." Nói xong anh đứng dậy bước ra về.
Hắc Vũ Việt uống hết ly rượu vang trên tay, thở dài nói: "Chắc vì nhớ chuyện cũ của Phương Chi thôi."
MỘC NGỰ VIÊN
Anh bước vào nhà, thì dì Phương chạy ra lo lắng hỏi: "Cậu chủ, cậu chủ sao uống nhiều rượu vậy..."
Dường như anh không nghe thấy mặc kệ dì Phương đang lo lắng bước lên lầu vào phòng mình.
Bước vào phòng anh định về nhà thì lập tức lên giường ngủ, nhưng không ngờ vừa bước tới cạnh giường đã thấy một thân ảnh nhỏ đang ngủ trên giường anh.
Anh nhíu mày, anh bước tới quan sát kĩ hơn xem là ai, thì ra là Lâm Mỹ Lam. Lúc này cô đang say, khuôn mặt hình trái xoan, da mặt trắng mịn, gò má có chút ửng hồng.
Anh cũng gặp cô nhiều lần nhưng không bao giờ nhìn thẳng vào mặt cô, chỉ nhìn sơ sơ như có lệ thôi.
Định đưa tay lên vuốt tóc cho cô nhưng tay anh đã khựng lại giữa không trung, anh bất ngờ với hành động lúc nãy của mình. Anh quay lại trạng thái ban đầu, bước lên giường không thương tiếc đạp cô một cái thật mạnh té xuống đất.
Cô đang ngủ bị hành động của anh làm cho tỉnh giấc. Bị té, đau nhức tay chân, cô xoay đầu lại nhìn lên giường thì thấy anh đã ngồi trên đó, nhìn cô bằng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô vui mừng nói: "Cảnh Sâm anh về rồi, anh..." Cô chưa kịp nói xong thì bị anh bóp cổ, anh trừng mắt, lạnh lùng nói: "Đây là phòng của tôi, không ai được bước vào kể cả cô, còn nữa tôi cưới cô về chỉ để cho ông vui, nhưng khi ở trong căn nhà này cô không có thân phận nào ngoài giúp việc, sau này gọi tôi bằng cậu chủ, nghe chưa?" Hai chữ cuối anh gầm lên.
Cô bị anh bóp cổ sắp không thở nổi, sợ hãi nước mắt muốn tuôn ra nhưng cố nén lại.
Anh nói xong thì dùng sức hất cô sang một bên, lạnh giọng nói: "cút."
Dù bị té rất đau nhưng cô vẫn cố gượng dậy đứng lên bước ra ngoài.
Cô bước xuống nhà thì dì Phương chạy lại lo lắng hỏi cô: "Phu nhân, cô có bị gì không?"
Lúc này cô không thể nén nước mắt nữa, nước mắt cứ thế mà tuôn ra.
Bà cũng biết cậu sẽ không chấp nhận cô vì nghĩ cô cũng như người phụ nữ trước đây, nhưng bà biết cô rất tốt không giống như những người phụ nữ kia.
Triệu Minh Sơn là bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố S này. Anh là một bác sĩ cực kỳ nổi tiếng với 4 năm kinh nghiệm chữa bệnh ở Mỹ.
Hứa Cảnh Sâm hất tay Triệu Minh Sơn ra lạnh lùng nói: "Mình gọi các cậu tới đây không phải để nghe các cậu nói nhảm." Nói xong anh đứng dậy bước ra về.
Hắc Vũ Việt uống hết ly rượu vang trên tay, thở dài nói: "Chắc vì nhớ chuyện cũ của Phương Chi thôi."
MỘC NGỰ VIÊN
Anh bước vào nhà, thì dì Phương chạy ra lo lắng hỏi: "Cậu chủ, cậu chủ sao uống nhiều rượu vậy..."
Dường như anh không nghe thấy mặc kệ dì Phương đang lo lắng bước lên lầu vào phòng mình.
Bước vào phòng anh định về nhà thì lập tức lên giường ngủ, nhưng không ngờ vừa bước tới cạnh giường đã thấy một thân ảnh nhỏ đang ngủ trên giường anh.
Anh nhíu mày, anh bước tới quan sát kĩ hơn xem là ai, thì ra là Lâm Mỹ Lam. Lúc này cô đang say, khuôn mặt hình trái xoan, da mặt trắng mịn, gò má có chút ửng hồng.
Anh cũng gặp cô nhiều lần nhưng không bao giờ nhìn thẳng vào mặt cô, chỉ nhìn sơ sơ như có lệ thôi.
Định đưa tay lên vuốt tóc cho cô nhưng tay anh đã khựng lại giữa không trung, anh bất ngờ với hành động lúc nãy của mình. Anh quay lại trạng thái ban đầu, bước lên giường không thương tiếc đạp cô một cái thật mạnh té xuống đất.
Cô đang ngủ bị hành động của anh làm cho tỉnh giấc. Bị té, đau nhức tay chân, cô xoay đầu lại nhìn lên giường thì thấy anh đã ngồi trên đó, nhìn cô bằng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô vui mừng nói: "Cảnh Sâm anh về rồi, anh..." Cô chưa kịp nói xong thì bị anh bóp cổ, anh trừng mắt, lạnh lùng nói: "Đây là phòng của tôi, không ai được bước vào kể cả cô, còn nữa tôi cưới cô về chỉ để cho ông vui, nhưng khi ở trong căn nhà này cô không có thân phận nào ngoài giúp việc, sau này gọi tôi bằng cậu chủ, nghe chưa?" Hai chữ cuối anh gầm lên.
Cô bị anh bóp cổ sắp không thở nổi, sợ hãi nước mắt muốn tuôn ra nhưng cố nén lại.
Anh nói xong thì dùng sức hất cô sang một bên, lạnh giọng nói: "cút."
Dù bị té rất đau nhưng cô vẫn cố gượng dậy đứng lên bước ra ngoài.
Cô bước xuống nhà thì dì Phương chạy lại lo lắng hỏi cô: "Phu nhân, cô có bị gì không?"
Lúc này cô không thể nén nước mắt nữa, nước mắt cứ thế mà tuôn ra.
Bà cũng biết cậu sẽ không chấp nhận cô vì nghĩ cô cũng như người phụ nữ trước đây, nhưng bà biết cô rất tốt không giống như những người phụ nữ kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương