Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
Chương 47: Nếu còn không đi, e đêm nay không ngủ được mất
Lần đầu tiên mở họp kịch bản sau khi vào đoàn, Tân Y Dật dẫn cả Hạ Lâm Tự cùng đi. Tổ đạo diễn và tổ kế hoạch sẽ xác nhận lại với biên kịch về tiến độ ghi hình ngày hôm sau, đến khi tan họp, kim giờ đã chỉ quá mười hai giờ đêm.
Hạ Lâm Tự còn định tán gẫu với Tân Y Dật về những người mình gặp trong đoàn phim hôm nay, tuy thế chưa kịp lên tiếng Tân Y Dật đã ngáp trước.
“Về sớm ngủ đi.” Tân Y Dật dụi mắt bảo, “Về rồi đừng có ôm điện thoại, tranh thủ mà ngủ sớm. Giờ mới bắt đầu, có cơ hội nhớ ngủ nhiều hơn, điều chỉnh lại giờ giấc. Nhỡ để mệt quá ốm ra thì về sau lại khổ.”
Hạ Lâm Tự vẫn chưa mệt lắm. Vốn dĩ cậu muốn ở với Tân Y Dật thêm lúc nữa, dù vậy trông dáng vẻ buồn ngủ của Tân Y Dật chỉ đành bịn rịn về phòng mình.
Về rồi Hạ Lâm Tự cũng chẳng lập tức ngủ ngay. Một do vốn dĩ cậu thuộc họ cú đêm, hai là mới vào đoàn nên còn rất háo hức, phải căng mắt tới tận hơn ba giờ sáng mới lên giường nằm ngủ.
Chẳng mấy sau, Hạ Lâm Tự đã hối hận vì không nghe lời Tân Y Dật.
Tầm năm, sáu giờ sáng, những người có việc hôm nay đã phải rời giường. Hạ Lâm Tự chỉ ngủ được có hơn hai tiếng đồng hồ đã bị dựng dậy, nuốt vội mấy miếng điểm tâm đã bị mấy chiếc xe chia xẻ thành mấy nhóm đưa tới các địa điểm ghi hình. Công tác ghi hình gấp rút như đánh trận ngay lập tức khởi động, cơ hồ không cho cậu cơ hội thở dốc lấy hơi.
Biên kịch theo đoàn có thể chờ trong trường quay, cũng có thể không tới phim trường. Nhưng bất kể thế nào cũng phải đảm bảo có cần là tới, chỉ một cú điện thoại là lập tức phải có mặt ở nơi nên có. Tân Y Dật muốn làm nhà sản xuất phim, Hạ Lâm Tự muốn học về biên kịch, lẽ tất nhiên đều chạy tới túc trực tại phim trường.
Đến khi thực sự vào đoàn, Hạ Lâm Tự mới nhận ra phim trường quả thật có thể dùng từ “như bãi chiến trường” để hình dung.
Mới bắt đầu quay ngày đầu tiên, trong đoàn phim đã xảy ra không ít trục trặc.
“Cô Tân cô Tân!” Trợ lý kế hoạch hoảng hồn hớt hải chạy tới, “Bên tổ đạo cụ mới báo là xe thuê tới hư rồi, khởi động không lên, cảnh diễn lái xe không thể quay được! Cô nhanh giúp sửa cảnh đi!”
Do phải quay phim thời cải cách, đoàn phim đã cố kiếm một chiếc xe Jinbei tồi tàn làm đạo cụ. Chẳng ngờ xe tồi tàn quá thể, mới khỏi động lần đầu đã đình công.
Tây Nhiễm tức giậm chân trong phim trường: “Các người làm ăn kiểu gì vậy?! Lúc thuê xe không kiểm tra hả? Tối qua không kiểm tra hả?! Giờ quay tới nơi rồi mới nói xe không chạy được, làm ăn kiểu quái gì vậy?!”
Thuê một chiếc xe khác ngay trong ngày chắc chắn là không kịp, hết cách, Tân Y Dật chỉ đành cấp tốc nghĩ nhanh tại chỗ, xóa cảnh diễn chạy xe đi, viết lại một cảnh khác thay thế.
Chẳng lâu sau, vai nữ số ba NG liên tục mười lần bị Tây Nhiễm mắng tới bật khóc tại hiện trường.
Nữ ba khóc lóc kể lể oan ức: “Đoạn thoại này đúng là vừa dài vừa khó học, tôi tụng suốt ngày hôm qua mà vẫn không đọc được! Không thể sửa ngắn đi tí được à?”
Cảm xúc của diễn viên đổ vỡ, nhưng cảnh diễn này thì bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành trong hôm nay. Tân Y Dật chỉ đành nhanh chóng sửa kịch bản, lâm thời thêm một vai diễn chia bớt phần diễn của nữ ba, có thế mới tạm qua được cảnh này.
Vất vả lay lắt tới giờ nghỉ trưa, Tân Y Dật mới định đi ăn cơm, tổ trang điểm đã lại ôm kịch bản tới tìm.
“Cô Tân, cảnh này cần các diễn viên đùa giỡn trong bùn, toàn thân mọi người dính bùn hết mấy. Nhưng phần trang điểm thực sự nhiều quá, nhân lực của bọn tôi không đủ. Cô xem có thể sửa đi được không?”
“Ờ…”
“Thế cô nhanh nhanh sửa đi nhé, một giờ nữa là cảnh này phải quay rồi.”
“Biết rồi…”
Kịch bản trong tay mới sửa xong, lại có kế hoạch tìm.
“Cô Tân à, tôi sắp xếp phần diễn ngoại cảnh, thời lượng chưa hết một ngày. Cô coi rồi sửa lại, thêm hai cảnh nữa nhé?”
“Ờ…”
“Thế cô sửa nhanh đi nhé, tôi phải sắp xếp trường quay với thông báo, trước tối mai giao lại tôi được không?”
“Biết rồi…”
Tân Y Dật bận mà chân không chạm đất, Hạ Lâm Tự đi theo phụ giúp, khi họ ăn cơm trưa xong dã là ba giờ chiều.
Tây Nhiễm ở cách không xa lại la lối. Đúng là đặt chân vào phim trường, Tây Nhiễm cứ như đổi hẳn sang một người khác, vóc dáng ba mét bẻ đôi có thể bộc phát năng lượng của hai mét tám.
Hạ Lâm Tự quệt mồ hôi: “Sao đoàn phim… bòng bong quá vậy?” Cảm giác người không đáng tin nhiều quá đi, đâu đâu cũng có thể nổ ra một bãi chiến trận.
“Thế đã là gì?” Tân Y Dật chẳng còn thiết ăn uống, chọc đũa vào miếng thịt trong hộp cơm, “Thế này đã là đáng tin lắm rồi, chí ít không gặp rắc rối lớn.”
Đoàn phim tạo thành mấy trăm tới cả ngàn người, đâu thể ai cũng là người nghiêm túc trách nhiệm? Huống chi lúc quay phim lượng công việc còn lớn, thời gian cập rập, áp lực của mỗi một bộ phận đều rất lớn, sẽ luôn có một số việc không thể hoàn thành.
Nên biết rằng mỗi ngày đoàn phim đều đốt cháy mấy chục tới mấy trăm ngàn nhân dân tệ, thời gian thuê mỗi sân bãi đều đã được tính sẵn, lịch trình của diễn viên cũng đã xếp tới tít bao lâu sau, thậm chí thời hạn thuê phục trang cũng đã chốt từ trước. Những thứ này đều rất khó sửa đổi, cảnh nên quay nhất thiết phải quay xong trong thời gian quy định và kinh phí hạn chế. Một khi vấp phải trắc trở, tất phải sửa kịch bản rồi.
Nhớ lúc ban đầu khi ngồi nhà viết kịch bản, họ chỉ ước sao biến kịch bản thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo nhất, mỗi một đoạn đối thoại đều trau chuốt gọt giũa tỉ mỉ, quyết không cho phép bất cứ lầm lỗi nào về mặt lô-gíc. Nhưng trên thực tế khi quay, nhiệm vụ chính của biên kịch đã không còn là “làm thế nào để phim thật hay” mà là “làm thế nào để thuận lợi quay hết”. Thậm chí xảy ra bất cứ vấn đề họ cũng buộc phải nghĩ ra phương pháp giải quyết nội trong vòng ba phút, không thể khiến cả đoàn phim đồ sộ cứ thế chờ mình.
Lúc này coi như Hạ Lâm Tự đã hiểu vì cớ gì các diễn viên và quản lý đều sốt sắng chạy tới nịnh bợ họ, té ra ngày nào cũng có nhiều phần kịch bản cần điều chỉnh, có chỗ để xóa xóa sửa sửa thêm thêm bớt bớt.
“Đàn chị, lúc này chị không ở đây, lại có người tới tặng quà cho em, em không dám nhận, kiếm cớ có việc chạy đi tránh.” Cậu tò mò hỏi, “Gặp việc thế này em nên xử lý thế nào?”
Tân Y Dật bảo: “Nếu tặng ít đồ ăn vặt linh tinh cậu cứ nhận đi, mấy thứ này từ chối lại đâm khiến người ta xấu mặt. Nếu là sản phẩm mấy diễn viên đại diện đại sứ cũng có thể nhận, dù gì cũng là đồ bên thương hiệu tặng, không tốn tiền. Nhưng nếu có ai tự bỏ tiền túi tặng cậu đồ đắt tiền thì nhất định không được lấy, cũng không được làm căng quá, nói mấy câu khách sáo nghĩ cách thoái thác là được.”
Hạ Lâm Tự gật gù đã hiểu.
“Thế nếu có diễn viên tới kêu ca tố khổ, muốn chúng ta thêm cảnh cho họ, thế thì nên đáp lại thế nào?”
“Nói mấy lời xã giao rồi đẩy đi, bất kể cuối cùng có thêm cảnh cho họ hay không, ngoài miệng cậu không thể đồng ý để tránh lại biến thành mình nợ người ta. Cũng không được từ chối thẳng thừng quá, dễ đắc tội đối phương. Tóm lại là đừng cho người ta lời chắc chắn.”
“Vâng ạ. Vậy lúc sửa kịch bản, thường đàn chị sẽ sắp xếp cho ai lên?”
Câu hỏi này Tân Y Dật phải nghĩ câu trả lời một lúc. Trừ những cái tên đang nổi bậc nhất, đoan chắc những diễn viên khác đều hi vọng có cơ hội lên ống kính nhiều hơn. Mà kịch bản là do người viết, người viết thì chắc chắn có khuynh hướng chủ quan. Có người thích người đẹp, có người thích người khéo nói, cũng có người hoàn toàn chỉ dựa trên diễn xuất. Điều này biên kịch khác nhau sẽ có thiên vị khác nhau.
“Chúng ta là biên kịch, trong bất cứ tình huống nào cũng phải đặt chất lượng kịch bản lên hàng đầu.” Tân Y Dật nói, “Miễn bảo đảm được chất lượng kịch bản, cậu có thể tự linh hoạt.”
Hạ Lâm Tự đã hiểu.
Đi theo đoàn phim không chỉ vất vả mà còn phải thông thấu hết các phép đối nhân xử thế. Thảo nào Giả Thuần Thuần chết cũng không chịu đi.
Lay lắt chờ tới khi trời tối ngưng việc, các diễn viên đều đã về nghỉ ngơi, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự còn phải mở họp kịch bản với đạo diễn, thống nhất nội dung ghi hình ngày mai với bên kế hoạch.
Buổi họp lần này kết thúc đã là hơn 2 giờ sáng, tan họp, ai nấy đều ngáp liên hồi, mà sáng sớm mai thì vẫn phải dậy từ 6 giờ sáng.
Tân Y Dật ở tầng 8, Hạ Lâm Tự ở tầng 3. Một đám người cùng vào thang máy, lần lượt ấn số tầng của mình. Trong thang máy Tân Y Dật không có cơ hội nói chuyện với Hạ Lâm Tự, chỉ có thể mở trân mắt nhìn Hạ Lâm Tự đi khỏi khi thang máy dừng tại tần g3.
Tân Y Dật mở điện thoại nhắn tin cho Hạ Lâm Tự.
Tân Y Dật: “Ban nãy lúc họp tôi thấy cậu sắp gục luôn rồi, chắc chắn tối qua thức tận khuya chứ gì? Về phòng rồi không được ôm điện thoại, mau sớm đi tắm ngủ đi!”
Tân Y Dật: “[Bộp đầu chó.gif]”
Thang máy dừng lại ở từng tầng, người trong thang máy tốp hai tốp ba đi ra.
Đợi khi thang lên đến tầng 8, Hạ Lâm Tự còn chưa nhắn tin lại. Tân Y Dật ra khỏi thang máy, đi về hướng phòng mình.
Cô đi tới trước cửa phòng, quẹt thẻ mở cửa, vừa ngáp vừa đi vào. Ngay khi cô dợm khép cửa lại, bỗng một cái tay nóng hổi giữ chặt bàn tay cô đặt trên tay nắm.
Ngay giây sau, có người ôm lấy cô từ đằng sau.
Tân Y Dật sợ căng cả người, vô thức muốn giãy giụa, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai, nhét tiếng hét của cô về lại cổ họng.
“Đàn chị…”
Cô nhanh tay sập sửa phòng, bấy giờ mới vỗ ngực, xoa dịu quả tim đang đập bình bịch của mình: “Không phải ban nãy cậu xuống ở tầng 3 rồi à? Làm tôi giật cả mình.”
Đèn trong phòng hãy chưa kịp bật, cả phòng tối om om. Hạ Lâm Tự vùi mặt vào vai cô, rầu rĩ nói: “Nguyên ngày hôm nay em chẳng có cơ hội ở riêng với đàn chị gì cả. Ban nãy trong thang máy nhiều người quá, em không nói chuyện với chị được, đành phải leo thang bộ lên đây.”
Giọng điệu tội nghiệp của cậu khiến Tân Y Dật chỉ muốn xoa đầu. Thế là cô xoay người lại, ôm ngược lấy Hạ Lâm Tự.
Hạ Lâm Tự cao hơn cô cả cái đầu giờ lại như đứa trẻ khom người làm nũng, vùi mặt dụi nhẹ trong hõm cổ cô.
“Đi theo đoàn phim mệt quá, em không lết nổi chân nữa rồi.”
“Mới ngày thứ hai cậu đã cảm thấy mệt?”
“Dạ, mệt rồi. Cần đàn chị thơm thơm mới có sức.”
Tân Y Dật bật cười, bưng mặt cậu mổ lên môi cậu trong bóng đêm: “Tốt hơn chưa?”
Hạ Lâm Tự chép miệng: “Chưa được, còn chưa đủ.”
Chưa để Tân Y Dật nói gì, tay Hạ Lâm Tự đã đè chặt sau gáy cô, ấn cô lên tường, cúi đầu hôn.
Cái hôn của cậu quyến luyến lại lấn lướt, không hề nhận thấy có “mệt” chút nào.
Nhịp thở Tân Y Dật nhanh chóng rối loạn, đôi chân đã đứng cả ngày cũng hơi mềm, chỉ có thể vòng tay qua cổ cậu để giữ mình đứng lại.
Hôn đẫy năm phút, đôi bên mới tách nhau ra, trán áp vào trán. Không có đèn, họ không nhìn rõ sắc mặt nhau thế nào, chỉ cảm nhận được nhiệt ấm trên mặt đối phương.
Bàn tay Hạ Lâm Tự lởn vởn tại eo cô rất lâu, cuối cùng vẫn đành lưu luyến rời khỏi: “Đàn chị, em phải về rồi.”
“Ừm…” Tân Y Dật vuốt lên gò má cậu: “Nhớ ngủ sớm.”
“Dạ.” Cậu buộc phải đi, nếu còn ở lại, e đêm nay sẽ không ngủ được mất.
Cũng như lần trước, trước khi đi, cậu lại cúi người mổ nhẹ lên môi Tân Y Dật. Rồi cậu nghe ngóng một lát, chắc chắn ngoài cửa không có tiếng bước chân mới mở cửa đi khỏi.
Hạ Lâm Tự còn định tán gẫu với Tân Y Dật về những người mình gặp trong đoàn phim hôm nay, tuy thế chưa kịp lên tiếng Tân Y Dật đã ngáp trước.
“Về sớm ngủ đi.” Tân Y Dật dụi mắt bảo, “Về rồi đừng có ôm điện thoại, tranh thủ mà ngủ sớm. Giờ mới bắt đầu, có cơ hội nhớ ngủ nhiều hơn, điều chỉnh lại giờ giấc. Nhỡ để mệt quá ốm ra thì về sau lại khổ.”
Hạ Lâm Tự vẫn chưa mệt lắm. Vốn dĩ cậu muốn ở với Tân Y Dật thêm lúc nữa, dù vậy trông dáng vẻ buồn ngủ của Tân Y Dật chỉ đành bịn rịn về phòng mình.
Về rồi Hạ Lâm Tự cũng chẳng lập tức ngủ ngay. Một do vốn dĩ cậu thuộc họ cú đêm, hai là mới vào đoàn nên còn rất háo hức, phải căng mắt tới tận hơn ba giờ sáng mới lên giường nằm ngủ.
Chẳng mấy sau, Hạ Lâm Tự đã hối hận vì không nghe lời Tân Y Dật.
Tầm năm, sáu giờ sáng, những người có việc hôm nay đã phải rời giường. Hạ Lâm Tự chỉ ngủ được có hơn hai tiếng đồng hồ đã bị dựng dậy, nuốt vội mấy miếng điểm tâm đã bị mấy chiếc xe chia xẻ thành mấy nhóm đưa tới các địa điểm ghi hình. Công tác ghi hình gấp rút như đánh trận ngay lập tức khởi động, cơ hồ không cho cậu cơ hội thở dốc lấy hơi.
Biên kịch theo đoàn có thể chờ trong trường quay, cũng có thể không tới phim trường. Nhưng bất kể thế nào cũng phải đảm bảo có cần là tới, chỉ một cú điện thoại là lập tức phải có mặt ở nơi nên có. Tân Y Dật muốn làm nhà sản xuất phim, Hạ Lâm Tự muốn học về biên kịch, lẽ tất nhiên đều chạy tới túc trực tại phim trường.
Đến khi thực sự vào đoàn, Hạ Lâm Tự mới nhận ra phim trường quả thật có thể dùng từ “như bãi chiến trường” để hình dung.
Mới bắt đầu quay ngày đầu tiên, trong đoàn phim đã xảy ra không ít trục trặc.
“Cô Tân cô Tân!” Trợ lý kế hoạch hoảng hồn hớt hải chạy tới, “Bên tổ đạo cụ mới báo là xe thuê tới hư rồi, khởi động không lên, cảnh diễn lái xe không thể quay được! Cô nhanh giúp sửa cảnh đi!”
Do phải quay phim thời cải cách, đoàn phim đã cố kiếm một chiếc xe Jinbei tồi tàn làm đạo cụ. Chẳng ngờ xe tồi tàn quá thể, mới khỏi động lần đầu đã đình công.
Tây Nhiễm tức giậm chân trong phim trường: “Các người làm ăn kiểu gì vậy?! Lúc thuê xe không kiểm tra hả? Tối qua không kiểm tra hả?! Giờ quay tới nơi rồi mới nói xe không chạy được, làm ăn kiểu quái gì vậy?!”
Thuê một chiếc xe khác ngay trong ngày chắc chắn là không kịp, hết cách, Tân Y Dật chỉ đành cấp tốc nghĩ nhanh tại chỗ, xóa cảnh diễn chạy xe đi, viết lại một cảnh khác thay thế.
Chẳng lâu sau, vai nữ số ba NG liên tục mười lần bị Tây Nhiễm mắng tới bật khóc tại hiện trường.
Nữ ba khóc lóc kể lể oan ức: “Đoạn thoại này đúng là vừa dài vừa khó học, tôi tụng suốt ngày hôm qua mà vẫn không đọc được! Không thể sửa ngắn đi tí được à?”
Cảm xúc của diễn viên đổ vỡ, nhưng cảnh diễn này thì bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành trong hôm nay. Tân Y Dật chỉ đành nhanh chóng sửa kịch bản, lâm thời thêm một vai diễn chia bớt phần diễn của nữ ba, có thế mới tạm qua được cảnh này.
Vất vả lay lắt tới giờ nghỉ trưa, Tân Y Dật mới định đi ăn cơm, tổ trang điểm đã lại ôm kịch bản tới tìm.
“Cô Tân, cảnh này cần các diễn viên đùa giỡn trong bùn, toàn thân mọi người dính bùn hết mấy. Nhưng phần trang điểm thực sự nhiều quá, nhân lực của bọn tôi không đủ. Cô xem có thể sửa đi được không?”
“Ờ…”
“Thế cô nhanh nhanh sửa đi nhé, một giờ nữa là cảnh này phải quay rồi.”
“Biết rồi…”
Kịch bản trong tay mới sửa xong, lại có kế hoạch tìm.
“Cô Tân à, tôi sắp xếp phần diễn ngoại cảnh, thời lượng chưa hết một ngày. Cô coi rồi sửa lại, thêm hai cảnh nữa nhé?”
“Ờ…”
“Thế cô sửa nhanh đi nhé, tôi phải sắp xếp trường quay với thông báo, trước tối mai giao lại tôi được không?”
“Biết rồi…”
Tân Y Dật bận mà chân không chạm đất, Hạ Lâm Tự đi theo phụ giúp, khi họ ăn cơm trưa xong dã là ba giờ chiều.
Tây Nhiễm ở cách không xa lại la lối. Đúng là đặt chân vào phim trường, Tây Nhiễm cứ như đổi hẳn sang một người khác, vóc dáng ba mét bẻ đôi có thể bộc phát năng lượng của hai mét tám.
Hạ Lâm Tự quệt mồ hôi: “Sao đoàn phim… bòng bong quá vậy?” Cảm giác người không đáng tin nhiều quá đi, đâu đâu cũng có thể nổ ra một bãi chiến trận.
“Thế đã là gì?” Tân Y Dật chẳng còn thiết ăn uống, chọc đũa vào miếng thịt trong hộp cơm, “Thế này đã là đáng tin lắm rồi, chí ít không gặp rắc rối lớn.”
Đoàn phim tạo thành mấy trăm tới cả ngàn người, đâu thể ai cũng là người nghiêm túc trách nhiệm? Huống chi lúc quay phim lượng công việc còn lớn, thời gian cập rập, áp lực của mỗi một bộ phận đều rất lớn, sẽ luôn có một số việc không thể hoàn thành.
Nên biết rằng mỗi ngày đoàn phim đều đốt cháy mấy chục tới mấy trăm ngàn nhân dân tệ, thời gian thuê mỗi sân bãi đều đã được tính sẵn, lịch trình của diễn viên cũng đã xếp tới tít bao lâu sau, thậm chí thời hạn thuê phục trang cũng đã chốt từ trước. Những thứ này đều rất khó sửa đổi, cảnh nên quay nhất thiết phải quay xong trong thời gian quy định và kinh phí hạn chế. Một khi vấp phải trắc trở, tất phải sửa kịch bản rồi.
Nhớ lúc ban đầu khi ngồi nhà viết kịch bản, họ chỉ ước sao biến kịch bản thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo nhất, mỗi một đoạn đối thoại đều trau chuốt gọt giũa tỉ mỉ, quyết không cho phép bất cứ lầm lỗi nào về mặt lô-gíc. Nhưng trên thực tế khi quay, nhiệm vụ chính của biên kịch đã không còn là “làm thế nào để phim thật hay” mà là “làm thế nào để thuận lợi quay hết”. Thậm chí xảy ra bất cứ vấn đề họ cũng buộc phải nghĩ ra phương pháp giải quyết nội trong vòng ba phút, không thể khiến cả đoàn phim đồ sộ cứ thế chờ mình.
Lúc này coi như Hạ Lâm Tự đã hiểu vì cớ gì các diễn viên và quản lý đều sốt sắng chạy tới nịnh bợ họ, té ra ngày nào cũng có nhiều phần kịch bản cần điều chỉnh, có chỗ để xóa xóa sửa sửa thêm thêm bớt bớt.
“Đàn chị, lúc này chị không ở đây, lại có người tới tặng quà cho em, em không dám nhận, kiếm cớ có việc chạy đi tránh.” Cậu tò mò hỏi, “Gặp việc thế này em nên xử lý thế nào?”
Tân Y Dật bảo: “Nếu tặng ít đồ ăn vặt linh tinh cậu cứ nhận đi, mấy thứ này từ chối lại đâm khiến người ta xấu mặt. Nếu là sản phẩm mấy diễn viên đại diện đại sứ cũng có thể nhận, dù gì cũng là đồ bên thương hiệu tặng, không tốn tiền. Nhưng nếu có ai tự bỏ tiền túi tặng cậu đồ đắt tiền thì nhất định không được lấy, cũng không được làm căng quá, nói mấy câu khách sáo nghĩ cách thoái thác là được.”
Hạ Lâm Tự gật gù đã hiểu.
“Thế nếu có diễn viên tới kêu ca tố khổ, muốn chúng ta thêm cảnh cho họ, thế thì nên đáp lại thế nào?”
“Nói mấy lời xã giao rồi đẩy đi, bất kể cuối cùng có thêm cảnh cho họ hay không, ngoài miệng cậu không thể đồng ý để tránh lại biến thành mình nợ người ta. Cũng không được từ chối thẳng thừng quá, dễ đắc tội đối phương. Tóm lại là đừng cho người ta lời chắc chắn.”
“Vâng ạ. Vậy lúc sửa kịch bản, thường đàn chị sẽ sắp xếp cho ai lên?”
Câu hỏi này Tân Y Dật phải nghĩ câu trả lời một lúc. Trừ những cái tên đang nổi bậc nhất, đoan chắc những diễn viên khác đều hi vọng có cơ hội lên ống kính nhiều hơn. Mà kịch bản là do người viết, người viết thì chắc chắn có khuynh hướng chủ quan. Có người thích người đẹp, có người thích người khéo nói, cũng có người hoàn toàn chỉ dựa trên diễn xuất. Điều này biên kịch khác nhau sẽ có thiên vị khác nhau.
“Chúng ta là biên kịch, trong bất cứ tình huống nào cũng phải đặt chất lượng kịch bản lên hàng đầu.” Tân Y Dật nói, “Miễn bảo đảm được chất lượng kịch bản, cậu có thể tự linh hoạt.”
Hạ Lâm Tự đã hiểu.
Đi theo đoàn phim không chỉ vất vả mà còn phải thông thấu hết các phép đối nhân xử thế. Thảo nào Giả Thuần Thuần chết cũng không chịu đi.
Lay lắt chờ tới khi trời tối ngưng việc, các diễn viên đều đã về nghỉ ngơi, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự còn phải mở họp kịch bản với đạo diễn, thống nhất nội dung ghi hình ngày mai với bên kế hoạch.
Buổi họp lần này kết thúc đã là hơn 2 giờ sáng, tan họp, ai nấy đều ngáp liên hồi, mà sáng sớm mai thì vẫn phải dậy từ 6 giờ sáng.
Tân Y Dật ở tầng 8, Hạ Lâm Tự ở tầng 3. Một đám người cùng vào thang máy, lần lượt ấn số tầng của mình. Trong thang máy Tân Y Dật không có cơ hội nói chuyện với Hạ Lâm Tự, chỉ có thể mở trân mắt nhìn Hạ Lâm Tự đi khỏi khi thang máy dừng tại tần g3.
Tân Y Dật mở điện thoại nhắn tin cho Hạ Lâm Tự.
Tân Y Dật: “Ban nãy lúc họp tôi thấy cậu sắp gục luôn rồi, chắc chắn tối qua thức tận khuya chứ gì? Về phòng rồi không được ôm điện thoại, mau sớm đi tắm ngủ đi!”
Tân Y Dật: “[Bộp đầu chó.gif]”
Thang máy dừng lại ở từng tầng, người trong thang máy tốp hai tốp ba đi ra.
Đợi khi thang lên đến tầng 8, Hạ Lâm Tự còn chưa nhắn tin lại. Tân Y Dật ra khỏi thang máy, đi về hướng phòng mình.
Cô đi tới trước cửa phòng, quẹt thẻ mở cửa, vừa ngáp vừa đi vào. Ngay khi cô dợm khép cửa lại, bỗng một cái tay nóng hổi giữ chặt bàn tay cô đặt trên tay nắm.
Ngay giây sau, có người ôm lấy cô từ đằng sau.
Tân Y Dật sợ căng cả người, vô thức muốn giãy giụa, một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai, nhét tiếng hét của cô về lại cổ họng.
“Đàn chị…”
Cô nhanh tay sập sửa phòng, bấy giờ mới vỗ ngực, xoa dịu quả tim đang đập bình bịch của mình: “Không phải ban nãy cậu xuống ở tầng 3 rồi à? Làm tôi giật cả mình.”
Đèn trong phòng hãy chưa kịp bật, cả phòng tối om om. Hạ Lâm Tự vùi mặt vào vai cô, rầu rĩ nói: “Nguyên ngày hôm nay em chẳng có cơ hội ở riêng với đàn chị gì cả. Ban nãy trong thang máy nhiều người quá, em không nói chuyện với chị được, đành phải leo thang bộ lên đây.”
Giọng điệu tội nghiệp của cậu khiến Tân Y Dật chỉ muốn xoa đầu. Thế là cô xoay người lại, ôm ngược lấy Hạ Lâm Tự.
Hạ Lâm Tự cao hơn cô cả cái đầu giờ lại như đứa trẻ khom người làm nũng, vùi mặt dụi nhẹ trong hõm cổ cô.
“Đi theo đoàn phim mệt quá, em không lết nổi chân nữa rồi.”
“Mới ngày thứ hai cậu đã cảm thấy mệt?”
“Dạ, mệt rồi. Cần đàn chị thơm thơm mới có sức.”
Tân Y Dật bật cười, bưng mặt cậu mổ lên môi cậu trong bóng đêm: “Tốt hơn chưa?”
Hạ Lâm Tự chép miệng: “Chưa được, còn chưa đủ.”
Chưa để Tân Y Dật nói gì, tay Hạ Lâm Tự đã đè chặt sau gáy cô, ấn cô lên tường, cúi đầu hôn.
Cái hôn của cậu quyến luyến lại lấn lướt, không hề nhận thấy có “mệt” chút nào.
Nhịp thở Tân Y Dật nhanh chóng rối loạn, đôi chân đã đứng cả ngày cũng hơi mềm, chỉ có thể vòng tay qua cổ cậu để giữ mình đứng lại.
Hôn đẫy năm phút, đôi bên mới tách nhau ra, trán áp vào trán. Không có đèn, họ không nhìn rõ sắc mặt nhau thế nào, chỉ cảm nhận được nhiệt ấm trên mặt đối phương.
Bàn tay Hạ Lâm Tự lởn vởn tại eo cô rất lâu, cuối cùng vẫn đành lưu luyến rời khỏi: “Đàn chị, em phải về rồi.”
“Ừm…” Tân Y Dật vuốt lên gò má cậu: “Nhớ ngủ sớm.”
“Dạ.” Cậu buộc phải đi, nếu còn ở lại, e đêm nay sẽ không ngủ được mất.
Cũng như lần trước, trước khi đi, cậu lại cúi người mổ nhẹ lên môi Tân Y Dật. Rồi cậu nghe ngóng một lát, chắc chắn ngoài cửa không có tiếng bước chân mới mở cửa đi khỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương