Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
Chương 75
Quyết định xong rồi, Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự bắt đầu lao vào bận rộn.
Cho dù chỉ quay phim chiếu mạng cũng có rất nhiều thủ tục cần hoàn thành. Vừa tiến hành chỉnh sửa kịch bản, chuyển thành thời lượng và độ dài phù hợp với phim theo mùa hai mươi tập, Tân Y Dật lại bắt đầu chuẩn bị thủ tục xin xét duyệt.
Vốn dĩ Giả Thuần Thuần sẽ không tham dự các công việc đối ngoại. Giả Thuần Thuần sợ phải giao tiếp với người ngoài, điều đó sẽ khiến toàn thân cô ấy bứt rứt không tự nhiên. Nhưng để từ lần trước kề gối tâm sự với Tân Y Dật, Giả Thuần Thuần quyết tâm sẽ thay đổi, vậy mà cũng chủ động xin nhận một số công việc. Có thêm một người giúp đỡ, tiến triển giai đoạn đầu đã nhanh hơn không ít.
Chuẩn bị thủ tục gần xong rồi, họ lại bắt đầu thảo luận chọn thành viên đoàn phim nhắm tới, bàn bạc lịch trình và thù lao.
…
Tuy Tân Y Dật không nhận viết phim mới, song công tác hậu kỳ của những phim đã quay trước đó thì vẫn phải tham gia.
2 giờ chiều, cô chạy tới ngoài phòng thu âm, Lục Dung Tuyết đang sốt ruột đi tới đi lui ngoài phòng, cứ cầm điện thoại bấm gọi mãi.
Nhìn thấy Tân Y Dật, Lục Dung Tuyết ra đón: “Cưng à, em tới rồi.”
Tân Y Dật hỏi: “Giờ tình hình thế nào rồi ạ?”
Lục Dung Tuyết lắc đầu: “Thầy Giang Đạt chẳng thấy nghe máy, ban này thầy Trương Thu cũng tức quá quẳng gánh bỏ về rồi. Trợ lý sản xuất không khuyên được, chị cũng mới tới thôi.”
Lục Dung Tuyết giải thích sơ về tình hình, Tân Y Dật đã hiểu.
Mấy năm nay ngành phim ảnh phát triển mạnh như giếng phun, nhưng nếu muốn thu âm ngay tại phim trường thì lại phải đạt yêu cầu rất cao, chi phí cũng lên ngất ngưởng, do đó phần đa đoàn phim đều dùng phương thức lồng tiếng hậu kỳ. Do khả năng đọc thoại của một số diễn viên chưa hoàn chỉnh hoặc do vướng lịch trình, suy xét các nhân tố tổng hợp, đại đa số đoàn phim đều sẽ mời diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp thực hiện giai đoạn lồng tiếng phần sau.
Số lượng diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp trong nước kém xa số lượng phim công chiếu, do đó diễn viên lồng tiếng trở nên hót hòn họt. Hầu hết các đoàn phim lớn đều mời những diễn viên lồng tiếng đang nổi để thu âm, gây ra hiện tượng các diễn viên nam chính nữ chính trong các phim thần tượng đều có giọng nói na ná. Mà diễn viên lồng tiếng thì đôi khi còn bận hơn cả siêu sao đang nổi, thường thường nhận mấy bộ phim cùng một lúc.
Hôm nay vốn là sẽ do hai diễn viên lồng tiếng Trương Thu và Giang Đạt cùng phối hợp thu âm cho “Thời đại bứt phá”, kết quả Giang Đạt chạy sô đi sang đoàn phim khác, cho họ leo cây, Trương Thu cũng vì vậy mà quẳng gánh giữa đường.
Lục Dung Tuyết cáu kỉnh nói: “Điện thoại của thầy Giang Đạt mãi chẳng ai nghe.”
Tân Y Dật an ủi: “Không sao, em có cách giải quyết.”
Cô lấy điện thoại ra, mở danh bạ tìm được số liên hệ của một vị lồng tiếng tiền bối tên Lục Minh, gọi đi.
Chuông reo mấy hồi, cuộc gọi được kết nối.
Tân Y Dật niềm nở lên tiếng: “Thầy Lục Minh, em là Tân Y Dật, thầy còn nhớ em không?”
— Khi trước bộ phim “Một ngày của Bạch tiểu thư” Tân Y Dật viết đã mời Lục Minh về lồng tiếng.
“Tôi nhớ chứ, cô Tân.” Chất giọng Lục Minh cực kỳ cuốn hút, chỉ lên tiếng đã đủ sức khiến tâm trí người ta mường tượng tới khuôn mặt của nam chính phim thần tượng. “Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Tân Y Dật nửa đùa nửa thật: “Thầy Lục Minh, giờ em đang ở ngoài phòng thu âm đây. Đệ tử của thầy lại nữa rồi! Trợ lý sản xuất của bọn lo suýt khóc, thầy nghĩ cách giúp với đi!”
Lục Minh là một trong những diễn viên lồng tiếng thành danh sớm nhất trong giới, những Giang Đạt, Trương Thu đang phất lên bây giờ đều là học trò của thầy. Tìm học trò không xong, Tân Y Dật đành phải kiếm sư phụ cáo trạng.
Đầu kia điện thoại mới nghe đã biết là chuyện gì, thở dài nói: “Tôi biết rồi. Cô đợi một lát, tôi gọi điện thử.”
“Được được được. Em chờ tin của thầy.”
Cúp máy, Lục Dung Tuyết bật ngón cái khen: “Em gọi cho Lục Minh? Vẫn nhờ em có cách – Phải rồi, cho chị xin số liên hệ của Lục Minh luôn đi, chị còn chưa hợp tác với anh ta bao giờ, lần tới có cơ hội lại tìm tới.”
Tân Y Dật gửi thông tin liên hệ của Lục Minh cho Lục Dung Tuyết. Để chị ta nợ mình, sau này cô trao đổi quan hệ với Lục Dung Tuyết cũng dễ dàng hơn.
Đợi đâu đó chừng mười phút, Lục Minh vẫn chưa gọi lại, cứ chốc chốc Tân Y Dật lại lôi điện thoại ra ngó thời gian. Mới đầu Lục Dung Tuyết tưởng cô đang đợi hồi âm, sau nhận ra nét mặt cô có vẻ nóng ruột.
Ban nãy vì không tìm được diễn viên lồng tiếng, trợ lý sản xuất đã gửi tin cầu cứu trong group, vừa hay Tân Y Dật và Lục Dung Tuyết đều ở gần đây, thấy tin thì vội chạy tới. Lục Dung Tuyết chợt đoán được có khả năng Tân Y Dật có việc nên mới ra ngoài.
Lục Dung Tuyết hỏi: “Cưng à, em còn việc khác hả?”
Tân Y Dật ngần ngừ giây lát, lắc đầu: “Không có gì, đợi thêm lát đi.”
Hai phút sau, phía ngoài có tiếng bước chân vang tới, cả hai quay ra nhìn, chẳng ngờ là Lục Minh tới thẳng đây.
Hai người vội đứng dậy ra đón: “Thầy Lục Minh.”
“Nãy tôi không gọi được cho Giang Đạt, đoán em ấy đang trong phòng thu âm nên tới đây luôn.” Để tiện cho công việc, Lục Minh ở khá gần phòng thu âm. Lục Minh xắn tay áo: “Các cô còn thiếu mấy câu? Để tôi thu thay vậy.”
“Hả?” Lục Dung Tuyết ngớ người, nhìn Tân Y Dật ngờ vực. Lục Minh thu âm thay Giang Đạt? Như vậy cũng được?
Tân Y Dật đánh mắt ra hiệu với Lục Dung Tuyết, ý bảo không việc gì. Lục Minh là sư phụ của Giang Đạt, trình độ giả giọng phỏng âm cũng thuộc hàng bậc nhất.
Thế là Lục Dung Tuyết đưa kịch bản cho Lục Minh. Lục Minh đọc thử trước một lần, quay sang bật ngón cái với Tân Y Dật: “Cô Tân, thoại cô viết tốt hơn trước nhiều rồi!”
“Thật sao?” Tân Y Dật khiêm tốn nói, “Lần trước chúng ta hợp tác đã là từ mấy năm rồi, trong lúc đó em lại viết thêm ba, bốn bộ phim, là người thì phải có tiến bộ chứ.”
“Không phải đâu.” Lục Minh nghiêm túc nói, “Tôi cũng có hợp tác vài phim với cùng một biên kịch, biên kịch chịu chạy tới phòng thu âm như cô chẳng có mấy. Rất nhiều biên kịch đã viết kịch bản mấy chục năm mà thoại vẫn ngượng miệng như hồi đầu.”
Sở dĩ Tân Y Dật quen với Lục Minh là do xưa giờ cô luôn tin chắc biên kịch không phải công việc chỉ ngồi nhà đóng cửa tưởng tượng, mà bất kể biên tập hậy kì hay lồng tiếng phối âm cũng luôn tham gia tích cực. Lần đầu tiên hợp tác, Lục Minh đang thu âm trong phòng, cô ngồi bên ngoài lắng nghe từng câu, Lục Minh cảm thấy thoại nào ngượng miệng thì cô sẽ sửa ngay tại chỗ. Cứ hợp tác với lồng tiếng vài lần như thế, công lực viết thoại của cô đã có tiến bộ rất nhanh.
Lục Minh nói: “Cứ làm như trước kia, tôi vào phòng thu âm, cô Tân ngồi ngoài nghe thử, nếu có chỗ nào có vấn đề thì sửa luôn.”
Tân Y Dật ngớ người, có hơi do dự. Cô lại cầm điện thoại lên xem thời gian, nghĩ thế nào vẫn gật đầu đồng ý: “Được. Thế thầy vào ghi âm đi.”
Lục Minh đi vào phòng.
Chất giọng của Lục Minh và Giang Đạt chắc chắn có khác biệt, nhưng khi Lục Minh cố chuyển tông giọng cho gần với Giang Đạt để đọc thoại thì vẫn giống được tám phần mười, hậu kì pha thêm chút tạp âm vào là cơ hồ không thể nhận ra.
Không chỉ thu phần của Giang Đạt, Lục Minh còn ghi hết phần của Trương Thu. Một mình Lục Minh lồng cho hai vai, vậy mà vẫn có thể giả giống y thật.
Lục Dung Tuyết cũng mới lần đầu thấy kiểu lồng tiếng thế này, thổn thức không thôi: “Hèn gì trên mạng cứ nói dân lồng tiếng đều là quái vật, sau này chỉ mời mỗi thầy Lục Minh là được rồi, tiết kiệm được bao tiền!”
Lời này tất nhiên chỉ là nói vui, cho dù diễn viên lồng tiếng chịu nhận lời, nhà sản xuất cũng chẳng dám làm như vậy.
Ghi được hơn nửa, hai người Giang Đạt và Trương Thu đều đã quay về.
Lục Minh đi ra khỏi phòng thu, quạt luôn cho hai người kia một trận không nể mặt ngay trước Tân Y Dật và Lục Dung Tuyết. Cả hai ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, không dám hó hé.
Bấy giờ điện thoại Tân Y Dật reo chuông, cô cầm lên xem, là Hạ Lâm Tự gọi tới, vội tránh ra một góc nghe điện.
“A lô?”
“Đàn chị, chị đi tới đâu rồi? Ban nãy sân bay phát loa, nói máy bay sắp hạ cánh rồi.”
“Tôi đang ở phòng thu âm. Cậu ra đón họ trước đi, đợi tôi xong chuyện bên này sẽ tới.”
“Dạ?” Hạ Lâm Tự bàng hoàng, “Chỉ có mình em?”
Hôm nay Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự cùng ra ngoài, nguyên nhân là để ra sân bay đón bố mẹ Tân Y Dật. Kết quả trên đường đi thấy tin nhắn trợ lý sản xuất gửi vào trong group, vừa hay vị trí của họ chỉ cách phòng thu âm không xa, Tân Y Dật bèn xuống xe trước, Hạ Lâm Tự thì một mình ra sân bay. Ban đầu Tân Y Dật tưởng mình giải quyết xong rắc rối bên này rồi chạy qua vẫn kịp, ngờ đâu lại lỡ dở lâu như thế.
Tân Y Dật nói: “Đón được người rồi thì ngồi lại sân bay một lát, tôi sẽ chạy tới ngay.”
“Em, nhưng mà…” Hẳn nhiên Hạ Lâm Tự không ngờ được sẽ phát sinh tình huống như vậy, khó tránh lắp bắp một hồi, cứng người chịu trận, “… Được ạ.”
Cúp điện thoại, Tân Y Dật quay đầu về, thấy mọi người đều đang nhìn mình.
Lục Minh hỏi: “Cô Tân, cô có việc ư?”
“Ờm… Bữa nay bố mẹ tôi từ nước ngoài về, vốn dĩ đang định ra sân bay đón.”
Lục Dung Tuyết thảng thốt: “Thế giờ bố mẹ em sao rồi? Đang đợi em ở sân bay à?”
Tân Y Dật xua tay: “Không sao, em đã bảo bạn trai ra đón hộ rồi. Giải quyết chuyện bên đoàn phim mình quan trọng hơn.”
Lục Minh quay sang tiếp tục dạy dỗ hai đồ đệ: “Hai cậu nhìn đi, chỉ vì các cậu mà biên kịch người ta để lỡ cả chuyện nhà!”
Giang Đạt với Trương Thu áy náy xin lỗi Tân Y Dật.
Tân Y Dật thấy vậy, bèn nhân cơ hội đòi nợ: “Không việc gì không việc gì, có mọi người giúp lồng tiếng cho nhân vật tôi viết chính là vinh hạnh của tôi! … À mà, giờ tôi tự làm chế tác, đang chuẩn bị cho một phim mới. Đến khi đó tôi lại tìm mọi người lồng tiếng giúp, mọi người giảm giá cho tôi nhé?”
Mới làm lỡ việc nhà người ta xong, bây giờ đương nhiên chẳng ai dám mặt mo từ chối. Lục Minh quơ tay, ra mặt nhận lời: “Được, không việc gì hết! Đến khi đó cô cứ tìm bọn tôi là được!”
Từ khi lên làm nhà sản xuất, công lực cò kè trả giá của Tân Y Dật đã có bước nhảy vọt, da mặt cũng nhờ đó mà dày lên cả tảng. Trong những việc liên quan tới kinh phí đoàn phim, cô chỉ ước nỗi được bẻ đôi đồng tiền ra mà dùng.
Sợ Lục Minh chỉ thuận miệng cho qua chuyện, cô lại mặt dày lân đằng đầu: “Vậy nói rồi đấy nhé, không được không giữ lời đâu đấy! Cả ba vị, tới lúc đó tôi tìm thì không được từ chối!”
Lục Minh vừa tức vừa buồn cười: “Biết rồi, cứ yên tâm, có cần tôi viết giấy cam kết luôn không?”
Giang Đạt và Trương Thu cũng cười theo.
Giấy cam kết tất nhiên không cần, có lời bảo đảm này, về sau Tân Y Dật tìm họ bàn chuyện sẽ dễ dàng hơn. Việc thu âm hôm nay cũng đã gần xong, cô giao những việc còn lại cho Lục Dung Tuyết và trợ lý sản xuất rồi bắt xe chạy ra sân bay.
Lên xe, cô mở điện thoại, thấy Hạ Lâm Tự gửi cho mình tới mấy meme liền. Lúc này hẳn bố mẹ cô đang đi lấy hành lý, vẫn chưa ra tới cửa.
Chó: “[Shiba hồi hộp gặm tay.jpg]”
Chó: “[Shiba lăn lộn.gif]”
Chó: “[Bé mới có tám tuổi mà sao đã phải chịu đựng hết thảy.jpg]”
Chó: “[Ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.jpg]”
Tân Y Dật coi điện thoại mà suýt phì cười. Cô lưu mấy meme lại, sau đó hồi âm.
Tân Y Dật: “Làm sao vậy? Cậu hồi hộp hả?”
Chó: “Nói thừa!”
Tân Y Dật: “Lúc tôi gặp bố mẹ cậu, chẳng phải cậu cũng bảo tôi đừng hồi hộp đó sao? Có gì đáng sợ đâu chứ?”
Chó: “Cái đó sao mà giống được? Đây là lần đầu tiên em gặp bố mẹ chị, thế mà chị lại bỏ mình em lại sân bay thế này, em căng thẳng muốn tắt thở rồi đây. Nếu bố mẹ chị không thích em thì em phải làm sao chớ?”
Tân Y Dật: “[Xoa đầu chó.jpg]”
Chó: “[Bé đã là con chó ướp muối.jpg]”
Tân Y Dật: “Ha ha ha ha ha khỏi lo đi, bố mẹ tôi cũng dễ nói chuyện lắm.”
Gửi tin nhắn xong, cô đợi mấy phút, mãi vẫn chưa thấy Hạ Lâm Tự hồi âm lại. Có lẽ bố mẹ cô đã ra cửa, họ đã gặp mặt nhau rồi.
Tân Y Dật đặt điện thoại xuống, thúc giục tài xế: “Bác tài, phiền bác lái nhanh chút nhé, cháu đang vội.”
“Được, cô ngồi cho vững!” Tài xế đạp ga, cho xe lao vút về hướng sân bay.
Cho dù chỉ quay phim chiếu mạng cũng có rất nhiều thủ tục cần hoàn thành. Vừa tiến hành chỉnh sửa kịch bản, chuyển thành thời lượng và độ dài phù hợp với phim theo mùa hai mươi tập, Tân Y Dật lại bắt đầu chuẩn bị thủ tục xin xét duyệt.
Vốn dĩ Giả Thuần Thuần sẽ không tham dự các công việc đối ngoại. Giả Thuần Thuần sợ phải giao tiếp với người ngoài, điều đó sẽ khiến toàn thân cô ấy bứt rứt không tự nhiên. Nhưng để từ lần trước kề gối tâm sự với Tân Y Dật, Giả Thuần Thuần quyết tâm sẽ thay đổi, vậy mà cũng chủ động xin nhận một số công việc. Có thêm một người giúp đỡ, tiến triển giai đoạn đầu đã nhanh hơn không ít.
Chuẩn bị thủ tục gần xong rồi, họ lại bắt đầu thảo luận chọn thành viên đoàn phim nhắm tới, bàn bạc lịch trình và thù lao.
…
Tuy Tân Y Dật không nhận viết phim mới, song công tác hậu kỳ của những phim đã quay trước đó thì vẫn phải tham gia.
2 giờ chiều, cô chạy tới ngoài phòng thu âm, Lục Dung Tuyết đang sốt ruột đi tới đi lui ngoài phòng, cứ cầm điện thoại bấm gọi mãi.
Nhìn thấy Tân Y Dật, Lục Dung Tuyết ra đón: “Cưng à, em tới rồi.”
Tân Y Dật hỏi: “Giờ tình hình thế nào rồi ạ?”
Lục Dung Tuyết lắc đầu: “Thầy Giang Đạt chẳng thấy nghe máy, ban này thầy Trương Thu cũng tức quá quẳng gánh bỏ về rồi. Trợ lý sản xuất không khuyên được, chị cũng mới tới thôi.”
Lục Dung Tuyết giải thích sơ về tình hình, Tân Y Dật đã hiểu.
Mấy năm nay ngành phim ảnh phát triển mạnh như giếng phun, nhưng nếu muốn thu âm ngay tại phim trường thì lại phải đạt yêu cầu rất cao, chi phí cũng lên ngất ngưởng, do đó phần đa đoàn phim đều dùng phương thức lồng tiếng hậu kỳ. Do khả năng đọc thoại của một số diễn viên chưa hoàn chỉnh hoặc do vướng lịch trình, suy xét các nhân tố tổng hợp, đại đa số đoàn phim đều sẽ mời diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp thực hiện giai đoạn lồng tiếng phần sau.
Số lượng diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp trong nước kém xa số lượng phim công chiếu, do đó diễn viên lồng tiếng trở nên hót hòn họt. Hầu hết các đoàn phim lớn đều mời những diễn viên lồng tiếng đang nổi để thu âm, gây ra hiện tượng các diễn viên nam chính nữ chính trong các phim thần tượng đều có giọng nói na ná. Mà diễn viên lồng tiếng thì đôi khi còn bận hơn cả siêu sao đang nổi, thường thường nhận mấy bộ phim cùng một lúc.
Hôm nay vốn là sẽ do hai diễn viên lồng tiếng Trương Thu và Giang Đạt cùng phối hợp thu âm cho “Thời đại bứt phá”, kết quả Giang Đạt chạy sô đi sang đoàn phim khác, cho họ leo cây, Trương Thu cũng vì vậy mà quẳng gánh giữa đường.
Lục Dung Tuyết cáu kỉnh nói: “Điện thoại của thầy Giang Đạt mãi chẳng ai nghe.”
Tân Y Dật an ủi: “Không sao, em có cách giải quyết.”
Cô lấy điện thoại ra, mở danh bạ tìm được số liên hệ của một vị lồng tiếng tiền bối tên Lục Minh, gọi đi.
Chuông reo mấy hồi, cuộc gọi được kết nối.
Tân Y Dật niềm nở lên tiếng: “Thầy Lục Minh, em là Tân Y Dật, thầy còn nhớ em không?”
— Khi trước bộ phim “Một ngày của Bạch tiểu thư” Tân Y Dật viết đã mời Lục Minh về lồng tiếng.
“Tôi nhớ chứ, cô Tân.” Chất giọng Lục Minh cực kỳ cuốn hút, chỉ lên tiếng đã đủ sức khiến tâm trí người ta mường tượng tới khuôn mặt của nam chính phim thần tượng. “Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Tân Y Dật nửa đùa nửa thật: “Thầy Lục Minh, giờ em đang ở ngoài phòng thu âm đây. Đệ tử của thầy lại nữa rồi! Trợ lý sản xuất của bọn lo suýt khóc, thầy nghĩ cách giúp với đi!”
Lục Minh là một trong những diễn viên lồng tiếng thành danh sớm nhất trong giới, những Giang Đạt, Trương Thu đang phất lên bây giờ đều là học trò của thầy. Tìm học trò không xong, Tân Y Dật đành phải kiếm sư phụ cáo trạng.
Đầu kia điện thoại mới nghe đã biết là chuyện gì, thở dài nói: “Tôi biết rồi. Cô đợi một lát, tôi gọi điện thử.”
“Được được được. Em chờ tin của thầy.”
Cúp máy, Lục Dung Tuyết bật ngón cái khen: “Em gọi cho Lục Minh? Vẫn nhờ em có cách – Phải rồi, cho chị xin số liên hệ của Lục Minh luôn đi, chị còn chưa hợp tác với anh ta bao giờ, lần tới có cơ hội lại tìm tới.”
Tân Y Dật gửi thông tin liên hệ của Lục Minh cho Lục Dung Tuyết. Để chị ta nợ mình, sau này cô trao đổi quan hệ với Lục Dung Tuyết cũng dễ dàng hơn.
Đợi đâu đó chừng mười phút, Lục Minh vẫn chưa gọi lại, cứ chốc chốc Tân Y Dật lại lôi điện thoại ra ngó thời gian. Mới đầu Lục Dung Tuyết tưởng cô đang đợi hồi âm, sau nhận ra nét mặt cô có vẻ nóng ruột.
Ban nãy vì không tìm được diễn viên lồng tiếng, trợ lý sản xuất đã gửi tin cầu cứu trong group, vừa hay Tân Y Dật và Lục Dung Tuyết đều ở gần đây, thấy tin thì vội chạy tới. Lục Dung Tuyết chợt đoán được có khả năng Tân Y Dật có việc nên mới ra ngoài.
Lục Dung Tuyết hỏi: “Cưng à, em còn việc khác hả?”
Tân Y Dật ngần ngừ giây lát, lắc đầu: “Không có gì, đợi thêm lát đi.”
Hai phút sau, phía ngoài có tiếng bước chân vang tới, cả hai quay ra nhìn, chẳng ngờ là Lục Minh tới thẳng đây.
Hai người vội đứng dậy ra đón: “Thầy Lục Minh.”
“Nãy tôi không gọi được cho Giang Đạt, đoán em ấy đang trong phòng thu âm nên tới đây luôn.” Để tiện cho công việc, Lục Minh ở khá gần phòng thu âm. Lục Minh xắn tay áo: “Các cô còn thiếu mấy câu? Để tôi thu thay vậy.”
“Hả?” Lục Dung Tuyết ngớ người, nhìn Tân Y Dật ngờ vực. Lục Minh thu âm thay Giang Đạt? Như vậy cũng được?
Tân Y Dật đánh mắt ra hiệu với Lục Dung Tuyết, ý bảo không việc gì. Lục Minh là sư phụ của Giang Đạt, trình độ giả giọng phỏng âm cũng thuộc hàng bậc nhất.
Thế là Lục Dung Tuyết đưa kịch bản cho Lục Minh. Lục Minh đọc thử trước một lần, quay sang bật ngón cái với Tân Y Dật: “Cô Tân, thoại cô viết tốt hơn trước nhiều rồi!”
“Thật sao?” Tân Y Dật khiêm tốn nói, “Lần trước chúng ta hợp tác đã là từ mấy năm rồi, trong lúc đó em lại viết thêm ba, bốn bộ phim, là người thì phải có tiến bộ chứ.”
“Không phải đâu.” Lục Minh nghiêm túc nói, “Tôi cũng có hợp tác vài phim với cùng một biên kịch, biên kịch chịu chạy tới phòng thu âm như cô chẳng có mấy. Rất nhiều biên kịch đã viết kịch bản mấy chục năm mà thoại vẫn ngượng miệng như hồi đầu.”
Sở dĩ Tân Y Dật quen với Lục Minh là do xưa giờ cô luôn tin chắc biên kịch không phải công việc chỉ ngồi nhà đóng cửa tưởng tượng, mà bất kể biên tập hậy kì hay lồng tiếng phối âm cũng luôn tham gia tích cực. Lần đầu tiên hợp tác, Lục Minh đang thu âm trong phòng, cô ngồi bên ngoài lắng nghe từng câu, Lục Minh cảm thấy thoại nào ngượng miệng thì cô sẽ sửa ngay tại chỗ. Cứ hợp tác với lồng tiếng vài lần như thế, công lực viết thoại của cô đã có tiến bộ rất nhanh.
Lục Minh nói: “Cứ làm như trước kia, tôi vào phòng thu âm, cô Tân ngồi ngoài nghe thử, nếu có chỗ nào có vấn đề thì sửa luôn.”
Tân Y Dật ngớ người, có hơi do dự. Cô lại cầm điện thoại lên xem thời gian, nghĩ thế nào vẫn gật đầu đồng ý: “Được. Thế thầy vào ghi âm đi.”
Lục Minh đi vào phòng.
Chất giọng của Lục Minh và Giang Đạt chắc chắn có khác biệt, nhưng khi Lục Minh cố chuyển tông giọng cho gần với Giang Đạt để đọc thoại thì vẫn giống được tám phần mười, hậu kì pha thêm chút tạp âm vào là cơ hồ không thể nhận ra.
Không chỉ thu phần của Giang Đạt, Lục Minh còn ghi hết phần của Trương Thu. Một mình Lục Minh lồng cho hai vai, vậy mà vẫn có thể giả giống y thật.
Lục Dung Tuyết cũng mới lần đầu thấy kiểu lồng tiếng thế này, thổn thức không thôi: “Hèn gì trên mạng cứ nói dân lồng tiếng đều là quái vật, sau này chỉ mời mỗi thầy Lục Minh là được rồi, tiết kiệm được bao tiền!”
Lời này tất nhiên chỉ là nói vui, cho dù diễn viên lồng tiếng chịu nhận lời, nhà sản xuất cũng chẳng dám làm như vậy.
Ghi được hơn nửa, hai người Giang Đạt và Trương Thu đều đã quay về.
Lục Minh đi ra khỏi phòng thu, quạt luôn cho hai người kia một trận không nể mặt ngay trước Tân Y Dật và Lục Dung Tuyết. Cả hai ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, không dám hó hé.
Bấy giờ điện thoại Tân Y Dật reo chuông, cô cầm lên xem, là Hạ Lâm Tự gọi tới, vội tránh ra một góc nghe điện.
“A lô?”
“Đàn chị, chị đi tới đâu rồi? Ban nãy sân bay phát loa, nói máy bay sắp hạ cánh rồi.”
“Tôi đang ở phòng thu âm. Cậu ra đón họ trước đi, đợi tôi xong chuyện bên này sẽ tới.”
“Dạ?” Hạ Lâm Tự bàng hoàng, “Chỉ có mình em?”
Hôm nay Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự cùng ra ngoài, nguyên nhân là để ra sân bay đón bố mẹ Tân Y Dật. Kết quả trên đường đi thấy tin nhắn trợ lý sản xuất gửi vào trong group, vừa hay vị trí của họ chỉ cách phòng thu âm không xa, Tân Y Dật bèn xuống xe trước, Hạ Lâm Tự thì một mình ra sân bay. Ban đầu Tân Y Dật tưởng mình giải quyết xong rắc rối bên này rồi chạy qua vẫn kịp, ngờ đâu lại lỡ dở lâu như thế.
Tân Y Dật nói: “Đón được người rồi thì ngồi lại sân bay một lát, tôi sẽ chạy tới ngay.”
“Em, nhưng mà…” Hẳn nhiên Hạ Lâm Tự không ngờ được sẽ phát sinh tình huống như vậy, khó tránh lắp bắp một hồi, cứng người chịu trận, “… Được ạ.”
Cúp điện thoại, Tân Y Dật quay đầu về, thấy mọi người đều đang nhìn mình.
Lục Minh hỏi: “Cô Tân, cô có việc ư?”
“Ờm… Bữa nay bố mẹ tôi từ nước ngoài về, vốn dĩ đang định ra sân bay đón.”
Lục Dung Tuyết thảng thốt: “Thế giờ bố mẹ em sao rồi? Đang đợi em ở sân bay à?”
Tân Y Dật xua tay: “Không sao, em đã bảo bạn trai ra đón hộ rồi. Giải quyết chuyện bên đoàn phim mình quan trọng hơn.”
Lục Minh quay sang tiếp tục dạy dỗ hai đồ đệ: “Hai cậu nhìn đi, chỉ vì các cậu mà biên kịch người ta để lỡ cả chuyện nhà!”
Giang Đạt với Trương Thu áy náy xin lỗi Tân Y Dật.
Tân Y Dật thấy vậy, bèn nhân cơ hội đòi nợ: “Không việc gì không việc gì, có mọi người giúp lồng tiếng cho nhân vật tôi viết chính là vinh hạnh của tôi! … À mà, giờ tôi tự làm chế tác, đang chuẩn bị cho một phim mới. Đến khi đó tôi lại tìm mọi người lồng tiếng giúp, mọi người giảm giá cho tôi nhé?”
Mới làm lỡ việc nhà người ta xong, bây giờ đương nhiên chẳng ai dám mặt mo từ chối. Lục Minh quơ tay, ra mặt nhận lời: “Được, không việc gì hết! Đến khi đó cô cứ tìm bọn tôi là được!”
Từ khi lên làm nhà sản xuất, công lực cò kè trả giá của Tân Y Dật đã có bước nhảy vọt, da mặt cũng nhờ đó mà dày lên cả tảng. Trong những việc liên quan tới kinh phí đoàn phim, cô chỉ ước nỗi được bẻ đôi đồng tiền ra mà dùng.
Sợ Lục Minh chỉ thuận miệng cho qua chuyện, cô lại mặt dày lân đằng đầu: “Vậy nói rồi đấy nhé, không được không giữ lời đâu đấy! Cả ba vị, tới lúc đó tôi tìm thì không được từ chối!”
Lục Minh vừa tức vừa buồn cười: “Biết rồi, cứ yên tâm, có cần tôi viết giấy cam kết luôn không?”
Giang Đạt và Trương Thu cũng cười theo.
Giấy cam kết tất nhiên không cần, có lời bảo đảm này, về sau Tân Y Dật tìm họ bàn chuyện sẽ dễ dàng hơn. Việc thu âm hôm nay cũng đã gần xong, cô giao những việc còn lại cho Lục Dung Tuyết và trợ lý sản xuất rồi bắt xe chạy ra sân bay.
Lên xe, cô mở điện thoại, thấy Hạ Lâm Tự gửi cho mình tới mấy meme liền. Lúc này hẳn bố mẹ cô đang đi lấy hành lý, vẫn chưa ra tới cửa.
Chó: “[Shiba hồi hộp gặm tay.jpg]”
Chó: “[Shiba lăn lộn.gif]”
Chó: “[Bé mới có tám tuổi mà sao đã phải chịu đựng hết thảy.jpg]”
Chó: “[Ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.jpg]”
Tân Y Dật coi điện thoại mà suýt phì cười. Cô lưu mấy meme lại, sau đó hồi âm.
Tân Y Dật: “Làm sao vậy? Cậu hồi hộp hả?”
Chó: “Nói thừa!”
Tân Y Dật: “Lúc tôi gặp bố mẹ cậu, chẳng phải cậu cũng bảo tôi đừng hồi hộp đó sao? Có gì đáng sợ đâu chứ?”
Chó: “Cái đó sao mà giống được? Đây là lần đầu tiên em gặp bố mẹ chị, thế mà chị lại bỏ mình em lại sân bay thế này, em căng thẳng muốn tắt thở rồi đây. Nếu bố mẹ chị không thích em thì em phải làm sao chớ?”
Tân Y Dật: “[Xoa đầu chó.jpg]”
Chó: “[Bé đã là con chó ướp muối.jpg]”
Tân Y Dật: “Ha ha ha ha ha khỏi lo đi, bố mẹ tôi cũng dễ nói chuyện lắm.”
Gửi tin nhắn xong, cô đợi mấy phút, mãi vẫn chưa thấy Hạ Lâm Tự hồi âm lại. Có lẽ bố mẹ cô đã ra cửa, họ đã gặp mặt nhau rồi.
Tân Y Dật đặt điện thoại xuống, thúc giục tài xế: “Bác tài, phiền bác lái nhanh chút nhé, cháu đang vội.”
“Được, cô ngồi cho vững!” Tài xế đạp ga, cho xe lao vút về hướng sân bay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương