Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!
Chương 89: Tặng Cho Mẹ Vợ Tương Lai
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLúc chia phòng, Quan Quý Sâm và Lục Ly mỗi người một phòng riêng, Diệp Tiểu Yêu ở cùng Chu Cận, Chu Mai Nhiêu lại bị Uông Vĩ Tình quấn lấy, hai người ở cùng một phòng, tài xế với tổng giám đốc tài vụ của Hồng Tường ở cùng nhau. Mấy người xách hành lý lên lầu, Quan Quý Sâm bảo mọi người nghỉ ngơi hôm nay, mai lại đi khảo sát hiện trường. Lục Ly xách hành lý đi tìm phòng của mình, Quan Quý Sâm đi theo sau, thấy đám người Diệp Tiểu Yêu đều đã vào phòng, liền bước gấp lên mấy bước nói: "Lục thiếu, có thể nói chuyện không?" Lục Ly quay đầu, nhíu mày hỏi: "Quan tổng có gì cần chỉ giáo?" Quan Quý Sâm không khách khí hỏi: "Vết thương trên môi Tiểu Yêu là cậu làm sao? Rốt cuộc cậu và cô ấy có quan hệ như thế nào?" Lục Ly nhếch mép, có chút lưu manh nói: "Quan tổng quan tâm như vậy, tại sao không đi hỏi cô ấy một chút?" "Tôi đang hỏi cậu, là đàn ông thì cứ thẳng thắng trả lời đi!" Quan Quý Sâm cau mày nói. Lục Ly nhún vai nói: "Không có gì không thể thẳng thắn, tôi hiện tại là bạn trai của cô ấy, câu trả lời này đã khiến Quan tổng hài lòng chưa?" Quan Quý Sâm cau mày nói: "Là loại bạn trai nào? Là bạn vui đùa một chút? Hay là bạn trai lấy kết hôn làm mục đích?" Lục Ly nhíu mày nói: "Vấn đề này của Quan tổng, tôi và cô ấy thế nào là chuyện riêng của hai người, không tới phiên Quan tổng tham dự vào!" "Làm sao không tới phiên tôi tham dự vào, Tiểu Yêu là vợ của tôi..." Lục Ly vừa nghe xong liền bật cười một tiếng, Quan Quý Sâm có chút tức giận nói: "Cho dù chúng tôi ly hôn, nhưng chúng tôi vẫn chưa xong hết, tôi muốn theo đuổi cô ấy quay về. Lục thiếu nếu như chỉ muốn vui đùa một chút thì sớm thu tay lại đi! Đừng khiến cho mọi người đều không thoải mái!" Lục Ly khoanh tay cười nhạt: "Quan tổng làm sao biết là tôi chỉ vui đùa một chút? Nói không chừng tôi nghiêm túc đấy!" Quan Quý Sâm không tin lắc đầu: "Làm sao có thể! Không nói đến chuyện cậu và cô ấy chênh lệch vài tuổi, chỉ nói đến chuyện nhà Lục gia, làm sao có thể để cậu kết hôn với một người đã qua một đời chồng! Lục thiếu, tôi là tôn trọng cậu mới nói những lời này. Cậu còn trẻ tuổi, cậu muốn tìm kiểu phụ nữ nào chơi cũng được. Nhưng Tiểu Yêu không giống cậu, cô ấy chơi không nổi, nếu như cậu thật sự muốn tốt cho cô ấy, hãy buông tha cô ấy đi!" Hắn suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: "Chỉ cần cậu và cô ấy chia tay, muốn điều kiện gì cậu cứ nói, tôi đều có thể tận lực thoả mãn!" Lục Ly vừa nghe thấy liền tức giận, tiến lên một bước kéo cổ áo của Quan Quý Sâm lên, gầm nhẹ: "Đừng có tìm tôi mà bàn luận điều kiện gì đó, anh không xứng! Quan Quý Sâm, tôi hợp tác với anh không phải tự nguyện, tôi tới đây cũng đều vì Diệp Tiểu Yêu, không phải vì vài đồng tiền dơ bẩn của anh! Cho nên đừng cầm điều kiện tới doạ tôi, tôi ,không lạ gì! Muốn khiến tôi và Diệp Tiểu Yêu chia tay, không có khả năng! Tôi nói cho anh biết, bộ dạng chồng trước của anh cũng nên thu liễm lại chút cho tôi, đừng có chọc tới tôi, đến lúc đó người nào cũng khó xử!" Quan Quý Sâm hất tay hắn ra, cũng không tỏ ra yếu kém nói: "Lục thiếu, hai nhà là quan hệ hợp tác, tôi không đánh lộn với cậu, cái này không có nghĩa là tôi sợ cậu! Tôi khuyên cậu cũng vì tốt cho cậu thôi, cậu không cảm kích thì quên đi! Bạn trai cũng không có nghĩa gì, cậu muốn Tiểu Yêu, tôi cũng không từ bỏ, chúng ta cứ dùng bản lĩnh của mình mà cạnh tranh! Xem cuối cùng Tiểu Yêu sẽ lựa người nào!" Nói xong hắn tức giận đùng đùng kéo hành lý của mình, mở cửa đi vào, Lục Ly cười lạnh một tiếng, Quan Quý Sâm, đây là muốn khiêu chiến sao? Ok, tôi nhận! Hắn tìm phòng của mình rồi đi vào. Một góc, Uông Vĩ Tình thò đầu ra nhìn, xem trọn màn này vào mắt, thấy hai người vào phòng, liền vội vàng lấy điện thoại gọi cho Uông Vĩ Lan, thêm mắm dậm muối kể lại cho Uông Vĩ Lan nghe. Uông Vĩ Lan ở bên kia nghe được mà khó tin hỏi: "Anh ấy thật sự thừa nhận Diệp Tiểu Yêu là bạn gái của anh ấy?" "Đúng vậy, đúng vậy, chị không thấy đâu, trên môi của Diệp Tiểu Yêu có một vết thương, Đông Tử ca đã thừa nhận là do anh ấy cắn, mặt của tên chồng trước đen thui luôn. Chị, chị muốn ở bên cạnh Đông Tử ca thì cần cố gắng lên!" Uông Vĩ Tình không có ý gì tốt, giật dây nói. Cô cũng có tư tâm riêng, nhưng trước hết để Uông Vĩ Lan cùng đấu với Diệp Tiểu Yêu, cô ngồi đó ngư ông đắc thủ lợi không tốt hơn sao! Uông Vĩ Lan tức giận đến tái mặt, cô tuy là đã sớm hoài nghi Lục Ly cùng Diệp Tiểu Yêu không bình thường nhưng chung quy vẫn là nghi ngờ, nếu như hên thì chỉ có chút ám muội mà thôi, hiện tại Lục Ly đã thừa nhận mình là bạn trai của Diệp Tiểu Yêu, đó không phải là quá nghiêm trọng rồi sao? Cô hiểu rõ Lục Ly, mặc dù lúc yêu cứ hay giận hơn, nhưng không dễ gì chịu nói ra ngoài miệng, nếu anh ấy bằng lòng thừa nhận, vậy chứng tỏ anh ấy đã nghiêm túc rồi. Chết rồi, phải làm sao đây? Uông Vĩ Lan ở bên kia gấp đến độ xoay vòng vòng, nghĩ tới nghĩ lui, liền đem chủ ý đánh lên người Hứa Thanh Phù. Thái hậu Hứa gia không phải đang muốn tìm bạn gái cho Lục Ly sao? Nếu như Hứa thái hậu biết Lục Ly bị một người phụ nữ đã từng kết hôn quấn lấy, bà ấy nhất định sẽ không cho phép Lục Ly tiếp tục nữa. Có bà ấy ra mặt, cho dù Lục Ly không nghe cũng sẽ có điều cố kỵ, lúc ấy cô sẽ có cơ hội! Nghĩ vậy, Uông Vĩ Lan lại cao hứng, hiện tại phải hao tâm tổn trí làm sao để Hứa Thanh Phù biết chuyện này, hơn nữa phải làm sao cho thật tự nhiên, không cho bất luận kẻ nào nghĩ là cô làm mà gây khó dễ. -- Diệp Tiểu Yêu tắm ra, Chu Cận liền bảo: "Diệp tỷ, điện thoại chị kêu hai lần rồi đó, em không có nhận, chị xem là ai gọi đến!" Sau đó cô ấy vào phòng tắm, Diệp Tiểu Yêu lau khô đầu, cầm điện thoại lên, thấy Quan Quý Sâm gọi đến, sợ có chuyện công việc nên gọi lại. Quan Quý Sâm lập tức bấm nghe, cười nói: "Tiểu Yêu, đang làm gì đấy?" Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, hỏi: "Quan tổng, có chuyện gì sao?" Quan Quý Sâm nói nhanh: "Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn hỏi em có muốn ra ngoài một chút không, bây giờ còn sớm, chúng ta có thể đi dạo phố, mua cho mẹ em chút quà đến thăm! Anh lái xe, buổi tối có thể quay về rồi!" "Không cần, Quan tổng ngồi xe cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi! Tôi cũng nghỉ ngơi! Ngày mai gặp!" Diệp Tiểu Yêu tắt máy, chế nhạo nói, lúc cần hắn đưa than sưởi ấm ngày tuyết thì không tìm được người, giờ muốn dệt hoa trên gấm thì không cần nữa! Cô thay đồ, cầm túi gõ cửa phòng tắm, nói với Chu Cận: "Chu Cận, chị có chút việc ra ngoài một chuyến, tối sẽ quay về, em ngủ trước đi!" "À, được!" Chu Cận đồng ý nói. Diệp Tiểu Yêu mặc áo khoác ra ngoài cửa, mở cửa liền thấy Lục Ly đứng dựa vào, dường nhủ đang định gõ cửa. Tóc của hắn còn nửa ướt nửa khổ, thay một ác khoác màu xám, bên trong mặc màu áo thun màu xanh, rất đẹp trai. Diệp Tiểu Yêu ngẩn người, hỏi: "Tìm lộn cửa? Uông Vĩ Tình ở phòng đối diện!" Cô nói xong liền đi về phía thang máy, Lục Ly đuổi theo, cười đùa nói: "Tìm em mà! Diệp Diệp, chúng ta đi vòng vòng đi! Anh mời em ăn cơm!" "Xin lỗi, tôi có việc, anh tìm Uông Vĩ Tình đi!" Diệp Tiểu Yêu mặt không đổi, bấm thang máy. Lục Ly cũng theo vào, cười nói: "Em làm sao cứ một câu Uông Vĩ Tình, hai cậu Uông Vĩ Tình, cô ấy cũng không phải là bạn gái anh, tại sao anh phải tìm cô ấy ăn cơm! Lẽ nào Tiểu Diệp Diệp ghen sao?" Diệp Tiểu Yêu nhíu mày liếc mắt, bất đắc dĩ nói :"Lục Ly, chời mấy ngày nay cũng đủ rồi! Tỉnh táo suy nghĩ lại liền phát hiện chúng ta không thích hợp! Cho nên, về sau ngoại trừ công việc, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách!" "Ai nói chúng ta không hợp! Yêu nhau giận nhau là rất bình thường, Diệp Diệp không thể vì nguyên nhân này mà không cần anh nữa!" Lục Ly bá đạo kéo cô vào lòng, ôm thật chặt: "Tất cả anh đều nghe theo em, không đùa với em thật mà, Diệp Diệp đừng lạnh nhạt với anh. Đừng tức giận với anh nữa được không?" Diệp Tiểu Yêu giãy dụa, chế nhạo nói: "Tôi nào dám tức giận với anh! Buông tay, tránh cho lát nữa lại nói tôi không cho anh chút sắc mặt tốt!" "Không buông, trừ phi em đồng ý đi ăn riêng với anh!" Lục Ly càng ôm chặt. Diệp Tiểu Yêu thấy thang máy sắp đến lầu một, sợ bị người ta nhìn thấy, liền bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi ăn với anh, buông tay!" Lục Ly lúc này hôn lên mặt cô một cái, rồi mới buông tay ra. Cửa thang máy mở ra, Diệp Tiểu Yêu đẩy hắn ra rồi đi ra ngoài, Lục Ly vội vàng đuổi theo, kéo tay cô nói: "Theo anh đi lấy xe đi, anh sợ em lẳng lặng chạy mất." Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ nói: "Hiện tại dùng cơm còn sớm, tự anh đi dạo đi, tôi đi thăm mẹ tôi, tối nay quay về sẽ tìm anh sau!" "Anh đưa em đi!" Lục Ly không nói lời gì, kéo cô tới bãi đỗ xe, mở cửa nhét cô vào. Diệp Tiểu Yêu không thể làm gì hơn nói: "Có trung tâm thương mại thì dừng một chút, tôi muốn mua cho mẹ tôi mấy bộ đồ!" "Được!" Lục Ly nghe lời, lái xe đến trung tâm thương mại, theo cô đi mua quần áo. Diệp Tiểu Yêu lựa xong, đi trả tiền, hắn liền đoạt trả tiền, sát lại gần lỗ tau Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Coi như là quà anh tặng cho mẹ vợ tương lai!" Diệp Tiểu Yêu trừng mắt liếc hắn một cái, đưa tiền mặt cho hắn, lãnh đạm nói: "Cái này đùa không vui! Lục Ly, có thể anh thích dùng tiền cho phụ nữ, nhưng tôi không thể nhận. Tôi nghĩ mẹ tôi cũng không thích người khác mua quà cho bà ấy, lòng hiếu thảo của tôi vẫn nên để tôi tự hiếu kính!" Cô nói xong liền xách túi đi ra ngoài, Lục Ly sửng sốt một chút, đuổi theo nói: "Diệp Diệp, anh không nói đùa, anh nghiêm túc!" "Đừng tìm tôi nói nghiêm túc!" Diệp Tiểu Yêu buồn bực nói: "Chuyện khác có thể nói giỡn, nhưng đừng cầm chuyện của mẹ tôi ra nói đùa! Lục Ly, anh biết tại sao tôi không muốn tha thứ cho Quan Quý Sâm không? Cũng bởi vì mẹ của tôi, chính anh ta nói sẽ chăm sóc mẹ tôi như mẹ của anh ta, kết quả thì sao, suýt nữa hại bà ấy bị đuổi khỏi trại điều dưỡng, từ giây phút đó tôi đã phát lời thề, đời này sẽ không đem tương lai của bà ấy ký thác vào bất kỳ người nào. Cho nên, anh có thể cùng tôi chơi đùa thế nào cũng có thể, đừng kéo mẹ của tôi vào!" "Anh không phải là Quan Quý Sâm, đừng so sánh anh với anh ta!" Lục Ly kéo tay cô lại, vội vàng nói: "Anh cũng không mang mẹ em ra nói đùa, Diệp Diệp, nếu như em nguyện ý, anh sẽ xem bà ấy như là mẹ của anh..." "Tôi không muốn!" Diệp Tiểu Yêu tức giận ngắt lời hắn, cười lạnh nói: "Lục thiếu, người anh phải chiếu cố quá nhiều rồi, sẽ không chú ý được hết, mẹ tôi cứ để mình tôi chăm sóc là được! Lục thiếu, anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, tôi tự đi!" Cô hất tay hắn ra, bước xuống lề đường đón xe, Lục Ly cuống quít kéo cô nói: "Được rồi, coi như là anh sai, em đại nhân đại lượng, đừng tính toán với anh, để anh đưa em đi!" Hắn cướp lấy túi, lôi kéo cô lên xe, Diệp Tiểu Yêu khuôn mặt lạnh lùng, không thèm để ý đến hắn. Lục Ly có chút uỷ khuất, không biết tại sao chỉ một câu nói lại có thể khiến Diệp Tiểu Yêu nổi giận như vậy, cả đường cười nịnh, Diệp Tiểu Yêu đều bỏ lơ, đến trại điều dưỡng, càng không cho hắn đi vào, bắt hắn trên xe đợi, tự mình cầm túi vào thăm mẹ. Lục Ly uỷ khuất ngồi trên xe, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không biết mình đã làm sai chuyện gì. Hắn nào biết Uông Vĩ Tình nhiều chuyện, nói chuyện mình bỏ tiền cho Uông Vĩ Lan mở tiệm cho Diệp Tiểu Yêu biết. Diệp Tiểu Yêu lại cho rằng Lục Ly muốn quay lại với Uông Vĩ Lan, nhưng vẫn còn muốn chơi đùa với mình, đương nhiên sẽ không cho hắn chút sắc mặt tốt nào. Đáng thương cho Lục thiếu uỷ khuất ngồi nghĩ bể cả đầu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đợi nửa ngày sau Diệp Tiểu Yêu vẫn chưa thấy quay về, không thể làm gì hơn là ở bên cạnh xe, đá tới đá lui cục đá giải sầu. Lại đợi cả nửa ngày, mới thấy Diệp Tiểu Yêu quay về, vành mắt đỏ đỏ, lại khiến hắn đau lòng không ít, lại không dám liều lĩnh lên tiếng, không thể làm gì hơn là đau lòng nói: "Muốn ăn gì? Ở thành phố B anh không quen, em làm chủ!" Diệp Tiểu Yêu không hứng thú nói: "Tuỳ ý! Vào thành phố tìm đại quán ăn nào đó giải quyết là được!" Lục Ly khởi động xe, vào thành thì trời đã tối, hắn lái xe đi tới đi lui, cũng không biết ăn gì. Diệp Tiểu Yêu không kiên nhẫn nói: "Tìm quán ăn ven đường là được! Anh không đói, em đói!" Lục Ly không thể làm gì hơn là dừng xe ở ven đường, vừa vặn ở đó có một chợ ẩm thực, hắn kiên trì kéo Diệp Tiểu Yêu đi vào, tìm một gian hàng bán hải sản sạch sẽ một chút, gọi cho cô vài phần miến cá, lại gọi thêm vài món, hai người liền ngồi xuống. Ông chủ gian hàng lấy tốc độ nhanh như gió dọn thức ăn lên, một lúc đã mang đủ món bọn họ gọi, Lục Ly ăn thử, mùi vị cũng được, liền ân cần gắp cho Diệp Tiểu Yêu. Không ai lại đưa tay đánh người đang cười, Diệp Tiểu Yêu cũng không kháng cự, chủ động kêu thêm một chén cháo hải sản nóng hổi, hai người ăn xong liền ôm bụng căng tròn đi ra. "Chúng ta đi thôi! Như vầy em về cũng không ngủ được!" Lục Ly không nói gì, kéo cô đi trên dọc lối đi bộ. Gần sát lễ giáng sinh, các cửa tiệm ven đường đều đã trang trí, giờ đã có thể cảm nhận được không khí Giáng Sinh. Lục Ly tính toán thời gian trước, hắn trước đây ở bộ đội cũng không biết tặng quà lễ này thế nào, không biết hiện tại đang thịnh hành cái gì! Quay về hỏi đám Khương Lập Nguyên một chút, hắn muốn sắp đặt một ngày lễ thật đặc biệt cùng trải qua với Diệp Tiểu Yêu. Quay đầu, thấy Diệp Tiểu Yêu miễn cưỡng bước đi, hai tay nhét trong túi áo, có chút cụt hứng, như đang cởi ngựa xem hoa. Lục Ly hơi động lòng, ngang nhiên xông tới kéo tay cô, đan xen tay cô và tay mình rồi nhét vào trong túi áo, Diệp Tiểu Yêu giãy dụa một cái, bất mãn nhìn hắn. Lục Ly cũng không để ý, siết thật chặt, Diệp Tiểu Yêu giãy không ra, không thể làm gì hơn đi theo hắn. "Diệp Diệp, món quà tốt nhất mà em được nhận vào lễ Giáng Sinh là gì?" Hắn thuận miệng hỏi. Diệp Tiểu Yêu ngẩn ra không nói, ký ức quay về mấy năm trước, món quà giáng sinh tốt nhất cô từng nhận được là Quan Quý Sâm cầu hôn, bây giờ suy nghĩ một chút, đúng là một truyện cười! Như vậy, thì còn quà giáng sinh nào tốt hơn so với cái đó nữa đâu? Suy nghĩ hồi lâu nghĩ không ra, ngày lễ này đối với cô quá xa xôi, trong trí nhớ đều là vội vàng học bài, người khác ăn lễn thì cô đang trong thư viện gặm sách, học bài không đủ thời gian, làm gì có thời gian mà đòi ăn lễ này nọ! Nhận được quà bất quá chỉ là mấy tấm thiệp của đám bạn học, tốt hơn một chút là mấy món đồ chơi coi như là có, không có gì đáng gì để kể ra! "Tại sao không nói?" Lục Ly thấy cô ngơ ngẩn như bay lên vũ trụ, bất mãn kéo tay cô một cái hỏi. "Quan Quý Sâm cầu hôn ở lễ Giáng Sinh có tính không?" Diệp Tiểu Yêu bĩu môi, giễu cợt hỏi. Lục Ly nhất thời giống như tự cho mình cái tát, sao lại đúng lúc như thế! Nghĩ lại có chút buồn bực, Quan Quý Sâm làm vậy không phải khiến cho mỗi lễ Giáng Sinh của Diệp Tiểu Yêu đều không thoải mái sao? Hắn có chút rầu rĩ không vui, Diệp Tiểu Yêu cũng có chút cụt hứng, lại đi dạo một hồi, liền đề nghị: "Ngày mai còn phải làm việc, quay về đi!" "Được!" Lục Ly nắm tay cô đi về, trở về tới khách sạn, lúc xe dừng lại, Diệp Tiểu Yêu muốn mở cửa xe đi xuống. Lục Ly vươn tay kéo cô lại, Diệp Tiểu Yêu quay đầu, hắn đã tiến sát trước mặt, một tay đặt sau gáy cô, môi liền hôn lên môi cô, kiềm chặt, triền miên mà hôn. Lưỡi cẩn thận liếm nhẹ qua vết thương trên môi, lại một lần một lần nữa. Diệp Tiểu Yêu cảm giác có chút hơi đau, có chút bất mãn đẩy hắn ra, hắn nhân cơ hội buông cô ra, liền dựa đầu vào: "Diệp Diệp, rất muốn để cho em nhanh chóng quên đi anh ta, nhưng đây dường như là chuyện không thể. Anh chỉ hy vọng được bên cạnh em trong cuộc sống này để anh có thể dần dần chiếm giữ từng ngày một của em, cho đến khi nào sau này em nhớ lại, phát hiện anh chiếm phần lớn mới thôi... Được rồi, đi nghỉ đi! Ngủ ngon!" Diệp Tiểu Yêu ngẩn ra, đẩy cửa đi xuống xe, nhìn thấy Lục Ly chạy xe xuống bãi. Cô nở nụ cười, tên trùm lừa đảo này muốn chiếm giữ hồi ức của cô? Được thôi, vậy phải xem hắn có bản lãnh này không đã! -- Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa ăn sáng xong thì đoàn người lái xe đến nhà xưởng của Hồng Tường quan sát, cho tới trưa vẫn đứng ở trong xưởng. Tuy là Lục Ly rất không thích Quan Quý Sâm, nhưng khi nhìn hắn bàn chuyện công việc với Diệp Tiểu Yêu ăn ý mười phần thì hắn vẫn có chút bội phục Quan Quý Sâm. Thuật ngữ chuyên ngành hai người nói hơn phân nửa hắn nghe không hiểu, ngay cả tổng giám đốc hạng mục Hồng Tường cũng không theo kịp mạch suy nghĩ của hai người, ở bên cạnh thỉnh thoảng bồi thêm vài câu, phần nhiều là vội vàng ghi chép. Chu Mai Nhiêu còn khá hơn một chút, dù sao cũng là người của Hồng Tường, đối với nhà xưởng của Hồng Tường cũng có chút hiểu biết, không đến mức giống như nghe thiên thư(1) như Chu Cận và Uông Vĩ Tình. (1) văn chương chữ viết khó đọc khó hiểu. Lục Ly tuy là nghe không hiểu, cũng không dám đem mình thành quần chúng, ở bên cạnh nhanh chóng ghi nhớ hết những gì bọn họ nói vào đầu, quyết định sau khi trở về phải cố gắng hơn. Nếu trốn không thoát vận mệnh phải làm công việc này, vậy cũng chỉ có thể đem mình hoà vào nó, không nói gì khác, ít nhất có thể không làm cho Diệp đại thẩm nhà hắn mất mặt. Bằng không theo cô ấy lâu như vậy, cái gì cũng không học được, không chỉ hắn mất mặt, Diệp đại thẩm càng mất mặt hơn. Buổi sáng đi thăm nhà xưởng xong, mọi người đang ở căn tin dùng cơm, Uông Vĩ Tình vừa nhìn thấy phải ăn cơm chung với nhiều công nhân như vậy, liền bất mãn oán trách Quan Quý Sâm keo kiệt, vậy mà dám để bọn họ ăn ở căn tin. Lục Ly nghe thấy liền liếc cô ta, còn chưa lên tiếng, Quan Quý Sâm cười nói: "Uông tiểu thư, bữa trưa này ăn tạm một chút đi, chờ chút nữa về lại trung tâm, tôi sẽ mời mọi người ăn một bữa thật tốt!" Lục Ly thật mất mặt, mình mang theo một kẻ tham ăn, còn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thật không biết Uông gia dạy dỗ kỳ lạ như vậy, trong chốc lát vô cùng hối hận, chớ nên nghe theo lời của Uông Vĩ Lan, để cô ta theo mở mang kiến thức. Cái này không thấy mở mang kiến thức, ngược lại mặt mũi bị vứt hết sạch rồi. "Tôi sẽ mời, bữa giờ Quan tổng mời khách làm tôi áy náy không thôi, nếu là hợp tác, tôi cũng nên tỏ ra chút thành ý!" Hắn quả quyết nhặt lại mặt mũi về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương