Dung Hoạ Khắc Bóng Tâm
Chương 7: Mất Kiên Nhẫn
Tiếng nói của Vạn Nguyệt Tâm kích động khiến cho đại thẩm cùng tên hộ vệ đồng loạt nhìn sang. Chỉ thấy nàng đang khẩn trương tới cực độ mong chờ đáp án của hai người, ánh mắt nàng biểu thị rằng nàng không thích phải chờ đợi quá lâu. Trác Từ Liêm đứng đằng sau thấy một màn như vậy liền tiến tới, hắn chưa từng thấy bộ dạng này của Vạn Nguyệt Tâm trước đây. Nhưng dựa theo sắc thái trên gương mặt nàng thì hẳn trong lòng nàng tên đồ đệ đó giữ vị trí không hề nhỏ.
"Vạn Nguyệt Tâm, bình tĩnh một chút, thật không giống dáng vẻ thường ngày của ngươi." Hắn trấn an, một thiếu nữ thanh tao nhã nhặn, tâm lặng như nước như nàng cũng có một ngày gợn sóng. Kiếm Hiệp Hay
Nguyệt Tâm lấy lại ý thức, nhưng không cách nào có thể giữ được vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh như lúc trước. Trong đầu nàng bây giờ chỉ muốn biết rằng đám người có liên quan tới đồ đệ nàng đang ở đâu. Bỗng nàng im lặng, theo như hai người bọn họ nói rằng nhà vua muốn san bằng nơi này để bắt đám người kia, thì hẳn là người đứng đầu đó sẽ có thông tin gì về chúng, như vậy nếu nàng có thể tiếp cận được nhà vua, liền biết được hành động và tra ra tung tích của y. Nghĩ đến đây, Nguyệt Tâm ho nhẹ, bộ dạng thanh tao hoàn lại hơn nửa phần, khiến cho Trác Từ Liêm bất ngờ, ban nãy không phải nữ nhân này một thân như muốn đe dọa người ta sao? Thế nào nàng ta bây giờ lại giống chưa từng có gì vậy?
"Thật xin lỗi.. ta có một chút nóng vội, đại thẩm, ta có thể nói chuyện với vị này hay không?" Âm thanh nhẹ nhàng khéo léo của nàng vang lên, mà đại thẩm kia mỉm cười gật đầu một cái liền đi vào trong bếp. Còn tên hộ vệ kia cùng nàng và Trác Từ Liêm ngồi xuống ghế bên ngoài nói chuyện.
"Cô nương, cô muốn nói chuyện gì?" Ban nãy tên hộ vệ chưa nhìn kỹ dung mạo của nàng, bây giờ hắn trong lòng thốt nên. Quá đẹp, nữ nhân ngồi trước mặt hắn gọi là tuyệt thế giai nhân còn chưa đủ, sợ rằng vị đại công chúa ở bên cạnh chủ tử của hắn cũng không thể sánh bằng nàng.
"Ta sẽ vào luôn trọng điểm, ngươi biết đám đầu trâu mặt ngựa, thân mình đen xì?" Nguyệt Tâm nhìn liếc hắn một cái, linh cảm mách bảo nàng tên này không phải là một kẻ tầm thường, từ đầu đến cuối trên người hắn đâu đâu cũng tỏa ra hơi thở của kẻ tu luyện kỹ càng. Huống chi bây giờ đang có những người khác ở đây, nàng cũng không muốn giao đấu với hắn, kẻo lại vạ lây người vô tội.
"Biết, là đám thuộc hạ của chủ tử nhà ta." Hắn không một chút nghi ngờ nói với nàng, bởi vì trong lòng hắn bây giờ nảy ra một suy nghĩ, nếu hắn đem nữ nhân này về, hẳn chủ tử sẽ thích đi?
"Vì sao phải bắt? Bọn chúng phản bội chủ tử ngươi?" Vạn Nguyệt Tâm nhìn hắn, nàng chưa nắm chắc kẻ cầm đầu là ai, còn đám người đó là ai nữa, nên nàng phải thật cẩn trọng trong lời nói.
"Không, chẳng qua chúng chỉ là đi làm nhiệm vụ lâu ngày không thấy về, nên ta mới phải cất công đi tìm." Thấy khóe môi hắn nhếch lên một cái, Trác Từ Liêm im lặng nãy giờ liền chú ý, tên này như vậy là có ý đồ gì?
"Nhiệm vụ? Là gì?" Nghe tới đây nàng nhíu mày nhìn hắn, nhiệm vụ mà đám người đó được giao có phải là tìm thịt người cho lũ thân quỷ đầu người ở Không Đạo?
"Tại sao ta phải nói?" Thấy sắc mặt người trước mắt không đúng lắm, Trác Từ Liêm đứng dậy nhìn hắn.
"Vạn Nguyệt Tâm, CÚI XUỐNG." Tiếng hét của Trác Từ Liêm khiến nàng giật mình một cái, liền lùi về đằng sau hai bước. Trác Từ Liêm vội nắm lấy tay nàng, kéo ra xa hơn phân nửa. Nàng nhíu mày nhìn hành động của tên hộ vệ kia trong chớp mắt.
Bỗng nhiên hắn lấy ra trong người một khúc gỗ, liền ném về phía trước. Chỉ thấy một màn nổ tung cả lữ quán thành trăm mảnh, may mắn hai người một hồi không bị làm sao. Vị đại thẩm cùng đám người vô tội nằm một thân xác trên vũng máu, cảnh tượng kinh hoàng bây giờ người ngoài nhìn vào chỉ có thể sợ hãi khiếp vía, tay chân run rẩy mà chạy. Vạn Nguyệt Tâm cắn răng cắt chỉ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, nàng quá sơ suất rồi, ban nãy nếu như không phải Trác Từ Liêm nhanh tay kéo nàng ra khỏi phạm vi nổ tung mặt của thứ gỗ kia, thì bây giờ người đang nằm trên vũng máu là nàng. Hắn nhìn nàng cùng Trác Từ Liêm, nở một nụ cười quỷ dị, rồi hắn lại vỗ tay. Trác Từ Liêm nhìn hành động cổ quái này của hắn, tên này có phải là bị chập mạch rồi không?
"Ngươi muốn gì?" Nàng nói, ánh mắt nàng giờ đây không còn chút vẻ bình tĩnh nào, mà là phẫn nộ. Bản thân kẻ này là thuộc hạ cho nhà vua mà lại để người vô tội bị liên lụy, chứng tỏ một điều chủ nhân của hắn cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.
"Muốn ngươi." Tên đó nhìn nàng, thật xinh đẹp, thật xinh đẹp. Nữ nhân này đến cả tức giận cũng xinh đẹp, thật muốn bắt đem về làm quà cho chủ tử.
Tay nàng nắm chặt thành quyền, trong chớp mắt liền một cước tiến về phía mặt của hắn. Mà tên đó chưa kịp phản ứng, liền bị nàng đá bay xa ngàn dặm. Hắn ho ra một ngụm máu tươi, nhưng sắc thái lại không hề thay đổi. Trác Từ Liêm nửa con mắt nhìn tên đó, hắn ta đã thành công chọc giận tiểu tổ tông kia rồi. Không chừng một chút nữa đến cả thân thể của hắn cũng không còn thì sao? Nói đoạn Vạn Nguyệt Tâm dừng lại, nàng quay sang trận hỗn loạn do vụ nổ kia gây ra, lại nhìn xuống xác của đám người vô tội, lấy trong túi ra một bông hoa sen nhỏ, liền quỳ xuống đặt lên tay thấm đầy máu của vị đại thẩm kia, ánh mắt nàng chỉ nhìn nhưng không có cảm xúc. Có thể nói rằng từ nhỏ nàng đã quen với việc chứng kiến cảnh tượng máu me kinh hoàng này khi đi cùng cha, tuy nhiên mỗi khi đi qua xác của những người vô tội, cha nàng đều quỳ xuống, đặt lên tay họ một bông hoa. Và người chỉ im lặng cúi đầu nhìn họ, trong một khoảnh khắc ấy, nàng dường như cảm nhận được, cha nàng không phải là bạo quân giết người không ghê tay, mà người đang muốn an táng đưa tiễn những con người ấy được bình an yên nghỉ. Cha nàng là một người sẽ không làm gì nếu không có lí do, nhưng sẽ không tránh khỏi liên lụy tới người vô tội. Vậy nên cho dù cả thế gian này sợ hãi người, nàng vĩnh viễn là con gái thân yêu nhất của người.
"Vạn Nguyệt Tâm, ngươi đang làm gì?" Trác Từ Liêm khó hiểu nhìn nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy hành động này của nàng.
"Không có gì, tới lượt tên kia."
Nói xong, ánh mắt nàng trở nên sắc bén, lao tới tên hộ vệ kinh dị đang cười kia bằng tốc độ nhanh nhất, quả không hổ danh là Vạn sư tôn, trong nháy mắt một thân y lam phục của nàng bay phấp phớt trong gió, trên tay nàng là cây kim mỏng manh đang kề sát cổ của hắn, khiến cho hắn một chút nhúc nhích gì đều không có. Trác Từ Liêm kinh ngạc nhìn, đây chẳng phải là Thức Cửu 1: Sát Kim sao? Rất lâu rồi hắn không thấy nàng dùng lại chiêu này từ lúc đánh với hắn. Tuy chưa phải là chiêu mạnh nhất của nàng, nhưng nó đủ để khiến từ một kẻ bình thường trở thành một con rối, nếu không nghe theo chuyển động của người điều khiển, liền từ từ bị tổn thương da thịt bởi sợi chỉ vô hình. Hắn rùng mình, có thể khiến nàng sử dụng lại một trong chín chiêu của Thức Cửu ở Y Tề thì hẳn tên này đã khiến nàng thực sự tức giận rồi. Không những trì hoãn việc tìm người của nàng, lại còn sát hại người vô tội. Trác Từ Liêm gật đầu, hắn kết giao bằng hữu với nàng bao năm nay, chỉ thấy nàng là kẻ mạnh nhất ở Y Tề sau Vạn Mộ Ngôn các chủ, nhưng ngày ngày nàng che giấu thực lực, an nhiên uống trà, không quản chuyện nhân gian. Thế mà hôm nay liền ở đây một đấu một với tên kia, thật đáng học hỏi thực lực của nàng mà.
Bên này Vạn Nguyệt Tâm gương mặt không sắc thái, không biểu lộ một tia cảm xúc nào nhìn kẻ trước mặt. Đúng như nàng phán đoán, tên này không phải người tầm thường, hắn ta là kẻ tu luyện bất chính, mùi tử khí trên người cho dù hắn đã che dấu thật tốt, nhưng vẫn bị nàng nhận ra. Mà tên đó không nói gì, nụ cười quỷ dị lại xuất hiện trên mặt hắn, hắn nghiêng đầu một cái, sợi chỉ vô hình ngay lập tức cứa vào tứ chi và mạch thanh quản của hắn. Nhưng hắn giống như không có chuyện gì xảy ra, liền tiến sát vào mặt nàng. Vạn Nguyệt Tâm mặt không cảm xúc ngay lập tức đứng lên, nàng mất kiên nhẫn nhớ tới đứa trẻ nhà nàng. Bây giờ không phải là lúc giao đấu với kẻ này.
"Trác Từ Liêm, chúng ta đi." Nàng mặc kệ tên hộ vệ kia đang bị cứa bằng sợi chỉ vô hình. Liền đứng dậy quay về hướng của Trác Từ Liêm nói. Hắn đang muốn xem thêm năng lực của nàng để học hỏi, ai ngờ nàng lại như vậy. Từ Liêm thở dài nhún vai một cái, liền nhìn bước chân của nàng đến gần chuẩn bị rời đi.
Nói đoạn hai người đang gần khoảng cách, tên hộ vệ kia cười lớn một cái. Hắn từ trong tay ném lên trời một mẩu giấy, nhất thời khiến cho hai người kia quay lại, hắn ta lại muốn giở trò gì? Mảnh giấy kia được một con diều hâu hai chân bắt lấy. Sau đó xung quanh bốn phương đám đầu trâu mặt ngựa xuất hiện, nhưng thân hình của chúng trắng như cương thi. Trác Từ Liêm cùng Vạn Nguyệt Tâm dựa lưng vào nhau phòng thủ. Cả hai người đều đã bị bao vây.
"Ta nghĩ lại rồi, nữ nhân nam nhân gì đều bắt hết lại. Nếu để tuột mất báu vật này chắc hẳn chủ tử sẽ không vui." Tên hộ vệ kia từ xa tiến lại gần, cả thân thể hắn bị chiêu thức của nàng cắt thành từng khúc, nhưng hắn tự nối liền lại hoàn chỉnh như chưa từng có gì xảy ra. Nàng nhìn tên đó, là bán quỷ sao? Thật trớ trêu làm sao. Một bán quỷ liền có thể thoát khỏi Thức Cửu của Y Tề? Xem ra chuyện này còn có ẩn khúc.
Bỗng nhiên nghĩ ra một kế sách, nàng dùng khuỷu tay huých vào lưng của Trác Từ Liêm. Chỉ thấy hắn cười nhẹ dường như hiểu ra gì đó nhìn nàng gật đầu, rồi lại thay đổi sắc mặt nhìn sang bọn chúng. Mà tên hộ vệ kia không hề hay biết thân phận cùng thực lực của hai người, liền dễ dàng bắt lại. Hắn cười lớn, rốt cục thì bọn chúng cũng chỉ có thế.
Nói đoạn cả hai người bị bỏ vào một cái bao lớn, sau đó ném vào một cái lồng to. Lại ở trong nơi tối tăm trên chiếc xe ngựa nào đó. Vạn Nguyệt Tâm nằm im xem xét, nàng đã thành công nắm lấy cơ hội tiếp cận nhà vua. Không chừng có thể nhanh một chút kiếm ra thông tin về đứa trẻ nhà nàng. Nguyệt Tâm nhắm mắt lại suy nghĩ. Sở, đợi ta. Sư tôn nhất định sẽ tìm bằng được ngươi.
"Vạn Nguyệt Tâm, bình tĩnh một chút, thật không giống dáng vẻ thường ngày của ngươi." Hắn trấn an, một thiếu nữ thanh tao nhã nhặn, tâm lặng như nước như nàng cũng có một ngày gợn sóng. Kiếm Hiệp Hay
Nguyệt Tâm lấy lại ý thức, nhưng không cách nào có thể giữ được vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh như lúc trước. Trong đầu nàng bây giờ chỉ muốn biết rằng đám người có liên quan tới đồ đệ nàng đang ở đâu. Bỗng nàng im lặng, theo như hai người bọn họ nói rằng nhà vua muốn san bằng nơi này để bắt đám người kia, thì hẳn là người đứng đầu đó sẽ có thông tin gì về chúng, như vậy nếu nàng có thể tiếp cận được nhà vua, liền biết được hành động và tra ra tung tích của y. Nghĩ đến đây, Nguyệt Tâm ho nhẹ, bộ dạng thanh tao hoàn lại hơn nửa phần, khiến cho Trác Từ Liêm bất ngờ, ban nãy không phải nữ nhân này một thân như muốn đe dọa người ta sao? Thế nào nàng ta bây giờ lại giống chưa từng có gì vậy?
"Thật xin lỗi.. ta có một chút nóng vội, đại thẩm, ta có thể nói chuyện với vị này hay không?" Âm thanh nhẹ nhàng khéo léo của nàng vang lên, mà đại thẩm kia mỉm cười gật đầu một cái liền đi vào trong bếp. Còn tên hộ vệ kia cùng nàng và Trác Từ Liêm ngồi xuống ghế bên ngoài nói chuyện.
"Cô nương, cô muốn nói chuyện gì?" Ban nãy tên hộ vệ chưa nhìn kỹ dung mạo của nàng, bây giờ hắn trong lòng thốt nên. Quá đẹp, nữ nhân ngồi trước mặt hắn gọi là tuyệt thế giai nhân còn chưa đủ, sợ rằng vị đại công chúa ở bên cạnh chủ tử của hắn cũng không thể sánh bằng nàng.
"Ta sẽ vào luôn trọng điểm, ngươi biết đám đầu trâu mặt ngựa, thân mình đen xì?" Nguyệt Tâm nhìn liếc hắn một cái, linh cảm mách bảo nàng tên này không phải là một kẻ tầm thường, từ đầu đến cuối trên người hắn đâu đâu cũng tỏa ra hơi thở của kẻ tu luyện kỹ càng. Huống chi bây giờ đang có những người khác ở đây, nàng cũng không muốn giao đấu với hắn, kẻo lại vạ lây người vô tội.
"Biết, là đám thuộc hạ của chủ tử nhà ta." Hắn không một chút nghi ngờ nói với nàng, bởi vì trong lòng hắn bây giờ nảy ra một suy nghĩ, nếu hắn đem nữ nhân này về, hẳn chủ tử sẽ thích đi?
"Vì sao phải bắt? Bọn chúng phản bội chủ tử ngươi?" Vạn Nguyệt Tâm nhìn hắn, nàng chưa nắm chắc kẻ cầm đầu là ai, còn đám người đó là ai nữa, nên nàng phải thật cẩn trọng trong lời nói.
"Không, chẳng qua chúng chỉ là đi làm nhiệm vụ lâu ngày không thấy về, nên ta mới phải cất công đi tìm." Thấy khóe môi hắn nhếch lên một cái, Trác Từ Liêm im lặng nãy giờ liền chú ý, tên này như vậy là có ý đồ gì?
"Nhiệm vụ? Là gì?" Nghe tới đây nàng nhíu mày nhìn hắn, nhiệm vụ mà đám người đó được giao có phải là tìm thịt người cho lũ thân quỷ đầu người ở Không Đạo?
"Tại sao ta phải nói?" Thấy sắc mặt người trước mắt không đúng lắm, Trác Từ Liêm đứng dậy nhìn hắn.
"Vạn Nguyệt Tâm, CÚI XUỐNG." Tiếng hét của Trác Từ Liêm khiến nàng giật mình một cái, liền lùi về đằng sau hai bước. Trác Từ Liêm vội nắm lấy tay nàng, kéo ra xa hơn phân nửa. Nàng nhíu mày nhìn hành động của tên hộ vệ kia trong chớp mắt.
Bỗng nhiên hắn lấy ra trong người một khúc gỗ, liền ném về phía trước. Chỉ thấy một màn nổ tung cả lữ quán thành trăm mảnh, may mắn hai người một hồi không bị làm sao. Vị đại thẩm cùng đám người vô tội nằm một thân xác trên vũng máu, cảnh tượng kinh hoàng bây giờ người ngoài nhìn vào chỉ có thể sợ hãi khiếp vía, tay chân run rẩy mà chạy. Vạn Nguyệt Tâm cắn răng cắt chỉ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, nàng quá sơ suất rồi, ban nãy nếu như không phải Trác Từ Liêm nhanh tay kéo nàng ra khỏi phạm vi nổ tung mặt của thứ gỗ kia, thì bây giờ người đang nằm trên vũng máu là nàng. Hắn nhìn nàng cùng Trác Từ Liêm, nở một nụ cười quỷ dị, rồi hắn lại vỗ tay. Trác Từ Liêm nhìn hành động cổ quái này của hắn, tên này có phải là bị chập mạch rồi không?
"Ngươi muốn gì?" Nàng nói, ánh mắt nàng giờ đây không còn chút vẻ bình tĩnh nào, mà là phẫn nộ. Bản thân kẻ này là thuộc hạ cho nhà vua mà lại để người vô tội bị liên lụy, chứng tỏ một điều chủ nhân của hắn cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.
"Muốn ngươi." Tên đó nhìn nàng, thật xinh đẹp, thật xinh đẹp. Nữ nhân này đến cả tức giận cũng xinh đẹp, thật muốn bắt đem về làm quà cho chủ tử.
Tay nàng nắm chặt thành quyền, trong chớp mắt liền một cước tiến về phía mặt của hắn. Mà tên đó chưa kịp phản ứng, liền bị nàng đá bay xa ngàn dặm. Hắn ho ra một ngụm máu tươi, nhưng sắc thái lại không hề thay đổi. Trác Từ Liêm nửa con mắt nhìn tên đó, hắn ta đã thành công chọc giận tiểu tổ tông kia rồi. Không chừng một chút nữa đến cả thân thể của hắn cũng không còn thì sao? Nói đoạn Vạn Nguyệt Tâm dừng lại, nàng quay sang trận hỗn loạn do vụ nổ kia gây ra, lại nhìn xuống xác của đám người vô tội, lấy trong túi ra một bông hoa sen nhỏ, liền quỳ xuống đặt lên tay thấm đầy máu của vị đại thẩm kia, ánh mắt nàng chỉ nhìn nhưng không có cảm xúc. Có thể nói rằng từ nhỏ nàng đã quen với việc chứng kiến cảnh tượng máu me kinh hoàng này khi đi cùng cha, tuy nhiên mỗi khi đi qua xác của những người vô tội, cha nàng đều quỳ xuống, đặt lên tay họ một bông hoa. Và người chỉ im lặng cúi đầu nhìn họ, trong một khoảnh khắc ấy, nàng dường như cảm nhận được, cha nàng không phải là bạo quân giết người không ghê tay, mà người đang muốn an táng đưa tiễn những con người ấy được bình an yên nghỉ. Cha nàng là một người sẽ không làm gì nếu không có lí do, nhưng sẽ không tránh khỏi liên lụy tới người vô tội. Vậy nên cho dù cả thế gian này sợ hãi người, nàng vĩnh viễn là con gái thân yêu nhất của người.
"Vạn Nguyệt Tâm, ngươi đang làm gì?" Trác Từ Liêm khó hiểu nhìn nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy hành động này của nàng.
"Không có gì, tới lượt tên kia."
Nói xong, ánh mắt nàng trở nên sắc bén, lao tới tên hộ vệ kinh dị đang cười kia bằng tốc độ nhanh nhất, quả không hổ danh là Vạn sư tôn, trong nháy mắt một thân y lam phục của nàng bay phấp phớt trong gió, trên tay nàng là cây kim mỏng manh đang kề sát cổ của hắn, khiến cho hắn một chút nhúc nhích gì đều không có. Trác Từ Liêm kinh ngạc nhìn, đây chẳng phải là Thức Cửu 1: Sát Kim sao? Rất lâu rồi hắn không thấy nàng dùng lại chiêu này từ lúc đánh với hắn. Tuy chưa phải là chiêu mạnh nhất của nàng, nhưng nó đủ để khiến từ một kẻ bình thường trở thành một con rối, nếu không nghe theo chuyển động của người điều khiển, liền từ từ bị tổn thương da thịt bởi sợi chỉ vô hình. Hắn rùng mình, có thể khiến nàng sử dụng lại một trong chín chiêu của Thức Cửu ở Y Tề thì hẳn tên này đã khiến nàng thực sự tức giận rồi. Không những trì hoãn việc tìm người của nàng, lại còn sát hại người vô tội. Trác Từ Liêm gật đầu, hắn kết giao bằng hữu với nàng bao năm nay, chỉ thấy nàng là kẻ mạnh nhất ở Y Tề sau Vạn Mộ Ngôn các chủ, nhưng ngày ngày nàng che giấu thực lực, an nhiên uống trà, không quản chuyện nhân gian. Thế mà hôm nay liền ở đây một đấu một với tên kia, thật đáng học hỏi thực lực của nàng mà.
Bên này Vạn Nguyệt Tâm gương mặt không sắc thái, không biểu lộ một tia cảm xúc nào nhìn kẻ trước mặt. Đúng như nàng phán đoán, tên này không phải người tầm thường, hắn ta là kẻ tu luyện bất chính, mùi tử khí trên người cho dù hắn đã che dấu thật tốt, nhưng vẫn bị nàng nhận ra. Mà tên đó không nói gì, nụ cười quỷ dị lại xuất hiện trên mặt hắn, hắn nghiêng đầu một cái, sợi chỉ vô hình ngay lập tức cứa vào tứ chi và mạch thanh quản của hắn. Nhưng hắn giống như không có chuyện gì xảy ra, liền tiến sát vào mặt nàng. Vạn Nguyệt Tâm mặt không cảm xúc ngay lập tức đứng lên, nàng mất kiên nhẫn nhớ tới đứa trẻ nhà nàng. Bây giờ không phải là lúc giao đấu với kẻ này.
"Trác Từ Liêm, chúng ta đi." Nàng mặc kệ tên hộ vệ kia đang bị cứa bằng sợi chỉ vô hình. Liền đứng dậy quay về hướng của Trác Từ Liêm nói. Hắn đang muốn xem thêm năng lực của nàng để học hỏi, ai ngờ nàng lại như vậy. Từ Liêm thở dài nhún vai một cái, liền nhìn bước chân của nàng đến gần chuẩn bị rời đi.
Nói đoạn hai người đang gần khoảng cách, tên hộ vệ kia cười lớn một cái. Hắn từ trong tay ném lên trời một mẩu giấy, nhất thời khiến cho hai người kia quay lại, hắn ta lại muốn giở trò gì? Mảnh giấy kia được một con diều hâu hai chân bắt lấy. Sau đó xung quanh bốn phương đám đầu trâu mặt ngựa xuất hiện, nhưng thân hình của chúng trắng như cương thi. Trác Từ Liêm cùng Vạn Nguyệt Tâm dựa lưng vào nhau phòng thủ. Cả hai người đều đã bị bao vây.
"Ta nghĩ lại rồi, nữ nhân nam nhân gì đều bắt hết lại. Nếu để tuột mất báu vật này chắc hẳn chủ tử sẽ không vui." Tên hộ vệ kia từ xa tiến lại gần, cả thân thể hắn bị chiêu thức của nàng cắt thành từng khúc, nhưng hắn tự nối liền lại hoàn chỉnh như chưa từng có gì xảy ra. Nàng nhìn tên đó, là bán quỷ sao? Thật trớ trêu làm sao. Một bán quỷ liền có thể thoát khỏi Thức Cửu của Y Tề? Xem ra chuyện này còn có ẩn khúc.
Bỗng nhiên nghĩ ra một kế sách, nàng dùng khuỷu tay huých vào lưng của Trác Từ Liêm. Chỉ thấy hắn cười nhẹ dường như hiểu ra gì đó nhìn nàng gật đầu, rồi lại thay đổi sắc mặt nhìn sang bọn chúng. Mà tên hộ vệ kia không hề hay biết thân phận cùng thực lực của hai người, liền dễ dàng bắt lại. Hắn cười lớn, rốt cục thì bọn chúng cũng chỉ có thế.
Nói đoạn cả hai người bị bỏ vào một cái bao lớn, sau đó ném vào một cái lồng to. Lại ở trong nơi tối tăm trên chiếc xe ngựa nào đó. Vạn Nguyệt Tâm nằm im xem xét, nàng đã thành công nắm lấy cơ hội tiếp cận nhà vua. Không chừng có thể nhanh một chút kiếm ra thông tin về đứa trẻ nhà nàng. Nguyệt Tâm nhắm mắt lại suy nghĩ. Sở, đợi ta. Sư tôn nhất định sẽ tìm bằng được ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương