Dung Hoa Tựa Cẩn
Chương 2: Biện Lương
Edit: nguyetduongvĐầu mùa xuân tháng hai, cây cối đâm chồi, hoa nở khắp nơi.Hơi lạnh của mùa xuân mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ xanh. Biện Lương trải qua một mùa đông giá rét, tuyết tan đi, nét phong tình của mùa xuân cũng dần dần hiện ra. Biện hà biên có không ít người đến đây du xuân, đạp thanh, thư sinh mặc nho sam đầu đội khăn vuông thanh tú rung đùi đắc ý ngâm thơ, những thế gia công tử quần áo tươi sáng vây quanh trò chuyện vui vẻ, ngẫu nhiên cũng có thiếu nữ đương tuổi cập kê dùng quạt che mặt xấu hổ cười nhạt.Cách đó không xa là một bến tàu, bến tàu người đến kẻ đi, nhóm bách tính rao bán đồ ăn linh tinh, người bán hàng rong cố gân cổ thét to, ở dưới ánh mặt trời lộ rõ vẻ phồn hoa.Một chiếc thuyền chậm rãi đến gần, có một thiếu niên mặc nho sam màu xanh lá đứng ở đầu thuyền, tuổi ước chừng mười sáu, dáng người thon dài, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt trong trẻo tràn đầy ý cười cùng tán thưởng:“Dưới chân thiên tử, quả nhiên không giống bình thường.”Nơi này chỉ là bến tàu ở ngoại thành Biện Lương, vào nội thành không biết sẽ còn hoành tráng cỡ nào.Thiếu niên mặc áo xanh chính là Hứa Trưng. Hứa Trưng hứng thú bừng bừng nhìn một lát, quay lại khoang thuyền, cười hướng Ngưu thị và Hứa Cẩn Du nói: “Nương, Nhị muội, hai người cũng đừng ở trong khoang thuyền buồn bực. Đã ngồi trên thuyền nửa tháng rồi, đi ra ngoài nhìn xem thành Biện Lương như thế nào cũng hay.”Ngưu thị cười nói: “Con buồn thì cứ ở đấy ngắm cảnh, ta cùng Cẩn Nhi không nên ra ngoài thì hơn.”Mặc dù dân tình đối với nữ tử không quá hà khắc, nhưng thiên kim tiểu thư bình thường sẽ không lộ diện trước mặt người khác.Hứa Trưng cũng không miễn cưỡng Ngưu thị, nhìn về phía Hứa Cẩn Du sắc mặt hơi tái hỏi: “Muội muội, hiện tại đã khỏe hơn chưa?” Đêm qua ầm ĩ đến canh ba mới ngủ, cũng không biết tâm tình muội muội đã hồi phục lại chưa.Nghe được giọng nói đầy quan tâm của Hứa Trưng, Hứa Cẩn Du trong lòng ấm áp, nàng khẽ cười nhạt: “Muội không có việc gì, đại ca không cần lo lắng đâu.”Thật sự không có việc gì? Hứa Trưng ngưng thần đánh giá Hứa Cẩn Du. Thiếu nữ mười bốn tuổi gương mặt trơn bóng như ngọc, hàng mi cong cong, cái mũi vểnh cao, đôi môi hồng nhuận, không có chỗ nào không đẹp. Đẹp nhất vẫn là cặp mắt trầm tĩnh thanh triệt kia. Lúc nào cũng hàm chứa ý cười, như gió xuân thổi qua mặt hồ, làm người ta kìm lòng không đậu tạo nên từng trận gợn sóng. Trừ bỏ đôi mắt hơi hơi sưng đỏ, còn lại đều giống muội muội y.Nhưng Hứa Trưng nhạy bén nhận thấy được nàng tựa hồ cùng trước kia có chút bất đồng.Rốt cuộc là không giống nhau ở chỗ nào? Hứa Trưng trong lòng suy nghĩ miên man, không tự chủ nhìn chằm chằm một lúc lâu.Hứa Cẩn Du nhấp môi cười khẽ, hai bên má có lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Đại ca, trên mặt muội có dính cái gì sao? Huynh cứ nhìn chằm chằm vào muội là thế nào?”Hứa Trưng phục hồi tinh thần, thuận miệng trêu ghẹo: “Không có gì, ta là nghĩ, muội đêm qua vẫn luôn khóc nháo không chịu đi Hầu phủ sống nhờ, hôm nay liền nghĩ thông suốt rồi? Bây giờ bình tĩnh như vậy.”Hứa Cẩn Du tỏ vẻ xấu hổ trừng mắt nhìn Hứa Trưng một cái. Nhận lấy một trận cười to của Hứa Trưng.Hứa Trưng cười rộ lên thập phần đẹp đẽ, khoang thuyền có chút ảm đạm cũng bởi vì nụ cười của y mà trở nên sáng ngời. Ngưu thị cũng theo đó nở nụ cười.Hứa Cẩn Du nhìn mẫu thân và huynh trưởng cười nói vui vẻ, trong lòng âm thầm thề. Kiếp này ai cũng đừng mơ tưởng làm tổn thương người nhà của nàng.Thuyền đến bến tàu liền chậm rãi dừng lại. Biện Hà nối liền Biện Lương ở ngoại thành, thuyền chở hàng và chở người thường xuyên lui tới, đếm sơ cũng phải có đến mười mấy chiếc thuyền lớn nhỏ.Mẫu tử ba người ngồi tại chiếc thuyền cũng coi như hoa lệ, tuy nhiên ở trong đó lại không đáng chú ý.Lý ma ma vội vàng ra khỏi khoang thuyền, rất nhanh đã mang gương mặt tươi cười đã trở lại: “Thái thái, Uy Ninh Hầu phủ đã cho người chờ ở bến tàu rồi.”Lý ma ma cùng Ngưu thị xem như gần tuổi, làn da hơi đen tướng mạo bình thường. Bà là nha hoàn hồi môn của Ngưu thị năm đó, vẫn chưa gả chồng, là người tâm phúc của Ngưu thị.Ngưu thị ừ một tiếng: “Đem hết hành lí lên xe ngựa đi.”Lý ma ma đáp tiếng, kêu phó thuyền đem hành lí trong khoang thuyền dọn vào trong xe ngựa.Ngưu thị chuyển nhà đến kinh thành, hành lí chắc chắn không ít. Hòm xiểng lớn nhỏ mấy chục cái, riêng bút vơ thơ tịch của Hứa Trưng đã chiếm bốn rương. Cũng may Uy Ninh Hầu phủ phái bốn chiếc xe ngựa tới, một phụ nhân chừng ba mươi tuổi mặc áo đỏ thêu nhũ bạc đi vào khoang thuyền, hướng Ngưu thị vấn an: “Nô tỳ là quản sự ma ma bên người phu nhân, thái thái kêu nô tỳ một tiếng Hà ma ma là được. Phu nhân vẫn luôn nhớ thương thái thái, đã sai người chờ ở bến tàu từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được thái thái.”Hà ma ma tuy dung mạo tầm thường, lại mồm miệng nhanh nhẹn giỏi ăn nói.Rốt cuộc là người của Hầu phủ, ngay cả một quản sự ma cũng có khí độ như vậy.Hà ma ma lại cười cấp Hứa Trưng Hứa Cẩn Du hai lần hành lễ, khen: “Nô tỳ chưa từng đi đến Lâm An, bất quá chỉ cần xem đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư, cũng biết Lâm An là địa phương linh hảo kiệt địa.”Hà ma ma cũng không phải vuốt mông ngựa lung tung. Vừa gặp huynh muội các nàng, người khó tính cũng sẽ nhịn không được thầm khen một tiếng đẹp.Hứa Trưng mặt mày tuấn lãng, khí độ xuất chúng.Hứa Cẩn Du mặt mày như họa, hơi hơi mỉm cười, dịu dàng trầm tĩnh.Dung mạo của hai người có điểm giống nhau, song khí chất mỗi người bất đồng. Cùng nhau đứng chung một chỗ, giống như một đôi minh châu, tỏa ra ánh hào quang bắt mắt, khiến người ta ngưỡng mộ.Những lời này đúng là khen trúng tâm khảm của Ngưu thị. Ngưu thị tươi cười trên mặt tăng lên: “Bọn chúng đều còn nhỏ, chưa hiểu việc đời. Nơi nào sánh được với tiểu thư công tử Uy Ninh Hầu phủ. Hà ma ma quá khen rồi.”Hứa Cẩn Du thần sắc thong dong nghe hai người hàn huyên, không lộ nửa điểm khác thường.Hà ma ma là nhị đẳng quản sự ở Hầu phủ, luôn tìm mọi cách xu nịnh lú người khác vẻ vang, vào lúc nghèo túng lại tận hết sức lực bỏ đá xuống giếng, là một người gió chiều nào theo chiều ấy. Năm đó ở Hầu phủ, nàng đã ăn qua không ít mệt. Giờ thấy vẻ mặt ân cần Hà ma ma, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm.Trong lòng chán ghét, nhưng không thể hiện ra mặt.Vào Uy Ninh Hầu phủ rồi, Hà ma ma so với bây giờ càng độc ác gấp nhiều lần. Nếu giống kiếp trước không có lòng phòng bị, chắc chắn sẽ bị tính kế hãm hại.Hà ma ma cười ngâm ngâm nói: “Nơi này là ngoại thành, chờ vào nội thành, lại đến hầu phủ, cũng phải ba bốn canh giờ. Nếu trì hoãn thêm, chỉ sợ tới hầu phủ thì trời đã tối. Thỉnh thái thái và đại thiếu gia, nhị tiểu thư lên xe ngựa, chúng ta khởi hành.”Ngưu thị cười gật gật đầu.Xe ngựa Uy Ninh Hầu phủ dừng ở biên trên bến tàu. Hứa Cẩn Du hơi hơi cúi đầu, đỡ Ngưu thị cùng nhau lên xe. Bánh xe chuyển động, hướng Uy Ninh Hầu phủ chạy tới.Xe ngựa Uy Ninh Hầu phủ từ Nam Huân môn đi vào ngoại thành. Hai canh giờ sau, mới đến Chu Tước môn.Cửa thành kiên cố cao lớn, binh lính thủ thành quân dung chỉnh tề, ngoài cửa thành bài có rất nhiều bá tánh đang xếp hàng chờ vào thành. Hết thảy ngay ngắn trật tự, nửa điểm ồn ào cũng không có. Xe ngựa Uy Ninh Hầu phủ không có đặc quyền, chỉ đành thành thật xếp hành theo đội ngũ. Đợi mười lăm phút mới được vào cửa thành.Vào Chu Tước môn, đó là nội thành Biện Lương.Đại Yến kiến triều đã hơn hai trăm năm, quốc lực hưng thịnh, đặc biệt là vùng Giang Nam giàu có và đông đúc. Mẫu tử ba người định cư ở Lâm An, vẫn luôn lấy Lâm An làm kiêu ngạo. Nhưng mà so với thành Biện Lương, Lâm An lại thật sự không coi là cái gì. Đường phố rộng mở san bằng, hai bên cửa hàng san sát, trên đường người đi chen chúc nhộn nhịp, rộn ràng nhốn nháo.Hứa Trưng nhấc màn xe nhìn ra bên ngoài, gương mặt tuấn tú cảm khái:“Có thể ở Biện Lương phát triển, cũng không uổng công cuộc đời này.”Trong giọng nói tràn ngập khí thế bừng bừng trên người thiếu niên. Nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, ngay cả Ngưu thị cũng nhịn không được thăm dò nhìn xung quanh, cười thở dài: “Thành thân không đến ba năm, ta liền theo phụ thân các ngươi đi Lâm An, khi đó Trưng Nhi mới sinh ra không lâu. Thoáng cái đã mười mấy năm không trở lại kinh thành, hiện giờ nhìn thành Biện Lương, ta cảm thấy thật xa lạ.”Mẫu tử hai người đồng thời cảm thán trong lòng.Hứa Cẩn Du ngồi bên cạnh Ngưu thị, càng thổn thức không thôi.Lúc này Đại Yến quốc hưng thịnh tứ hải thái bình, kinh thành Biện Lương yên ổn phồn hoa. Ai có thể nghĩ đến, chỉ sáu năm sau, Đại Yến liền hỗn loạn đến long trời lở đất. Biện Lương trong nháy mắt máu chảy thành sông.“Muội muội, sao nãy giờ không nói lời nào thế?” Hứa Trưng quan tâm.Hứa Cẩn Du tính tình dịu dàng, nhưng ở trước mặt người nhà cũng nghịch ngợm không kém. Hôm nay lên xe ngựa trước sau vẫn im lặng không nói, không thấy nửa điểm vui vẻ, thực sự làm hắn kinh ngạc.Hứa Cẩn Du phục hồi tinh thần, nhấp môi cười nói: “Sắp tới Uy Ninh Hầu phủ, muội muốn thật nhu thuận mới làm vậy đấy chứ.”Hứa Trưng tươi cười chợt tắt, áy náy:“Xin lỗi muội, vì ta mà ủy khuất muội rồi.” Uy Ninh Hầu phủ tuy tốt, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu. Hứa Cẩn Du hiển nhiên không tình nguyện sống nhờ ở Hầu phủ, vì tâm nguyện của hắn, mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.Hứa Cẩn Du thấy huynh trưởng vẻ mặt áy náy, trong lòng âm thầm ảo não chính mình lỡ lời, nhẹ nhàng cười nói: “Đại ca đừng nói như vậy, trước đây là muội không hiểu chuyện hồ nháo. Sống nhờ ở nhà dì thì có gì ủy khuất đâu.”Nếu đã quyết định đi Uy Ninh Hầu phủ, cần gì phải tỏ vẻ không tình nguyện, để cho đại ca cùng mẫu thân khổ sở?Uy Ninh Hầu phủ dù là đầm rồng hang hổ, cũng không có gì phải sợ. Nàng có trí nhớ của kiếp trước, biết được rất nhiều sự tình dơ bẩn ở Hầu phủ. Chỉ bằng điểm này, đã đủ để đấu với bọn họ.Nghĩ xong, Hứa Cẩn Du tỏ vẻ vui mừng cùng mọi người hướng ra bên ngoài xe ngựa, thường xuyên cất tiếng kinh ngạc. Ngưu thị thấy nàng không có biểu hiện khác thường, trong lòng rất là vui mừng.Hứa Trưng thì không dễ lừa gạt như vậy. Hắn nhìn chăm chú muội muội mình, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.Hắn nhất định phải sớm ngày đậu khoa cử đi làm quan, lúc đó muội muội và mẫu thân sẽ không cần chịu cảnh ăn nhờ ở đậu, xem sắc mặt người khác mà sống nữa.Giữa trưa mọi người ngồi tại tửu lầu qua loa dùng cơm trưa, ngay sau đó lại lên xe ngựa.Tới gần chạng vạng, cuối cùng cũng đến Uy Ninh Hầu phủ.#4/3/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương