Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi
Chương 6: Diệp Chân
Phòng thiết bị là một căn phòng có hơi u ám, trên mặt tường chỗ dán thông báo có một song sắt nhỏ như cánh tay, bệ cửa sổ rỉ sét, thủy tinh phía bên dưới bị vỡ nát không còn thấy rõ chất liệu, được dùng băng keo trong suốt dán lại qua loa.Hạ Kiêu lấy bóng rổ rồi đến chỗ đăng ký, lơ đãng liếc ra bên ngoài cửa sổ, bên cạnh đài kéo cờ có rất nhiều nữ sinh đang ngồi, tụ tập lại một chỗ tám chuyện, ngẫu nhiên lại có thanh âm xô đẩy cười nói, còn có vài người sợ bị đen da đều trốn ở dưới bóng râm chỗ tòa nhà dạy học. Không ai muốn ngồi ở dưới ánh nắng mặt trời chói chang nóng rực cả. Hạ Kiêu lại thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi ở một đầu khác trên bậc thang, quanh thân được ánh nắng bao phủ, cậu chống cằm giống như đang nhìn một vài nam sinh đang đánh cầu lông trên sân cỏ bên cạnh, đôi lúc lại giơ tay lên quạt quạt hai cái. Mặt đều đã bị hun nóng đến đỏ chót cũng không biết tìm chỗ mát ngồi! Hạ Kiêu cảm thấy quỷ thích khóc đầu óc chắc là có vấn đề, lại có cảm giác quái dị không nói nên lời, thân ảnh gầy gò kia ngồi trong đám người náo nhiệt có vẻ không hòa hợp chút nào, còn có chút cô đơn... Đầu ngón tay Hạ Kiêu chuyển động bóng rổ, cười nhạo một tiếng: "Đồ ngốc." Chu Dực cầm đầu nhóm nam sinh ban bọn họ chiếm một góc bên trái sân bóng rổ, ở xa xa ngoắc ngoắc hắn, giục hắn mau chóng đem bóng sang. Hạ Kiêu giơ trái bóng lên ý bảo chờ một lát, nhanh chóng mang bóng chạy qua, nửa tiết thể dục cộng với mười phút nghỉ ngơi, bọn họ đánh bóng đến chảy mồ hôi ướt đẫm, cho đến khi tiếng chuông vang lên mới giật mình thấy đã muộn giờ. Chu Dực vén vạt áo lên lau mồ hôi, vừa chạy vừa kêu rên: "Tiết của lão Kiến Quốc, xong rồi xong rồi." Tiểu Minh lớp bên cạnh đã giống như Trùng Thiên Pháo chạy trốn ra ngoài, chớp mắt liền biến mất tại cửa cầu thang. Hạ Kiêu thảnh thơi nhường đường cho bọn họ, hắn còn phải đi trả bóng nữa, dù sao cũng chắc chắn là không kịp rồi, cùng lắm là bị mắng một trận thôi, chuyện thường như cơm bữa. Chu Dực quay đầu nhìn hắn, hắn khoát tay bảo đối phương chạy mau. Đã tới tiết cuối cùng của buổi chiều, trên sân thể dục chỉ còn lại lac đác vài lớp cùng với một ít học sinh đang huấn luyện thể dục. Trên làn da màu lúa mạch của Hạ Kiêu phủ một tầng mồ hôi, mấy giọt nước từ trên cổ chảy xuống cổ áo có chút ngứa, phía sau áo thun chữ T ướt đẫm, mơ hồ còn có thể thấy được vòng eo rắn chắc của hắn. Trái bóng di chuyển nhanh chóng trên đầu ngón tay, Hạ Kiêu nhìn chằm chằm bóng rổ đang xoay tròn, không để ý thì đã tới phòng thiết bị, theo lý thì trời mùa hè này, chưa đến tối thì ổ khóa sẽ không chốt lại, nhưng lúc nafyhai cánh cửa sẫm màu lại bị đóng lại chặt kín, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ. Hạ Kiêu đang muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng rống, tay hắn dừng lại. "Tao đệch! Mau lấy tiền ra, nếu không thì sẽ đánh chết mày..." "Ô ô ~ ~ tiền của tôi để trong cặp sách...A! Đừng đánh tôi..." "Đệch! Nghe nói mày còn tìm học sinh cấp trên làm chỗ dựa, đồ con hoang mày mà cũng dám sao? Nó ở ban nào, nói mau!" "...A a! Không...Không có...Ô ô...Đừng lấy kẹo của tôi...Cái này không thể đưa cậu..." Qua khe cửa Hạ Kiêu chỉ có thể nhìn thấy một gã ục ịch mặc đồ thể thao màu đỏ, thân hình to béo chặn hết ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, bàn tay cậu ta giơ lên liền muốn giáng xuống, tiếng khóc mới nãy còn nỉ non yếu ớt như mèo con đột nhiên biến lớn. Âm thanh này lọt vào trong tai Hạ Kiêu giống như khúc củi quăng vào lò lửa, nháy mắt khiến cho hắn nổi trận lôi đình, nhấc chân hung hăng đá văng cánh cửa sắt. "Ai?!" Gã ục ịch kia hoảng sợ, quay đầu nhìn lại. Đầu ngón tay Hạ Kiêu quăng trái bóng một phát "bang" nện xuống sàn, trái bong bật lên lăn vào trong góc liên tục phát ra tiếng vang trầm đục. Hạ Kiêu cử động cổ tay, xương ngón tay vang lên tiếng răng rắc: "Lão tử chính là học sinh ban trên mày muốn tìm kia!" Bên trong căn phòng nhỏ này có một cỗ mùi vị plastic khó ngửi, cánh cửa sắt bên người hắn phát ra tiếng vang, chậm rãi mở ra, ánh sáng chiếu vào trong bầu không khí ngưng trọng, ánh mắt gã ục ịch đề phòng nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt đầy mỡ rung lắc lên xuống. Diệp Chân ngồi trong góc thừa cơ chạy ra, một đường nhào vào trong lòng Hạ Kiêu: "Ô ô ô ~ ~ ca ca!...Em rất sợ..." Tiếng khóc vang to, cả người đều run lên. Hạ Kiêu thấy bên má trái cậu đã sưng lên in dấu năm ngón tay, quần áo đồng phục màu xanh nhạt dính đầy bụi đất, nhất thời lửa giận ngập trời, đứa nhỏ vô dụng này! Đem quỷ thích khóc đẩy ra phía sau, hắn trừng mắt tiến lên hai bước giơ chân đạp thẳng vào lỗ mũi tên béo này, tốc độ cực nhanh, đối phương còn không kịp di chuyển để trốn tránh, Hạ Kiêu nhắm chuẩn cơ hội bắt lấy cánh tay, dưới chân hung hăng đá lên cẳng chân tên đó, lưu loát quay người quăng tên béo xuống đất. Gã ục ịch nằm trên đất không đứng dậy nổi, khuôn mặt dữ tợn đầy mỡ chen cùng một chỗ, Hạ Kiêu lại bổ một cước lên đùi, quát hỏi: "Đứa nhỏ này chọc giận mày chỗ nào? Tại sao cứ hai ba ngày lại kiếm cậu ta gây chuyện?!" "..." "Nói chuyện đi! Lấy tiền thì cứ lấy tiền, sao cứ lấy kẹo của cậu ta làm gì?" "..." Gã ục ịch giãy dụa mắng một câu mẹ kiếp, Hạ Kiêu không nói hai lời liền đấm một cú lên mũi gã. "Sau này không được gây chuyện với cậu ta, muốn ăn kẹo thì tự đi mua, có nghe rõ chưa?" Tên mập mạp bụm mặt liên tục gật đầu: "Nghe thấy, nghe thấy! Ai u..." Lúc này Hạ Kiêu mới vừa lòng, đem bóng rổ đặt tại chỗ trả lại, ra khỏi phòng thiết bị thì lấy xích sắt quấn chặt khóa cửa. Diệp Chân ở sau lưng hắn lau nước mắt, chần chờ nói: "Ca ca...Cậu ta còn chưa đi ra..." Hạ Kiêu trợn trắng mắt, quả thực tức không có chỗ xả: "Buổi tối sẽ có bảo vệ mở cửa cho cậu ta, cậu lo lắng cái rắm!" - --------------------------------------------------- Tác giả Hạ Kiêu: Lão bà rất ngốc, rất thiện lương, thật lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương