Đừng Yêu Tôi! Đồ Ngốc!
Chương 67 End
Tới một cái ghế đá, nó ngồi xuống đó…tự kỉ! Nó nhìn bâng quơ, cái gì cũng nhìn, nhìn trời, nhìn sao! Chợt…nó thấy sao băng xoẹt qua! Một truyền thuyết cũ kĩ nói rằng, nếu ước ước khi có sao băng thì điều ước sẽ thành hiện thực! nó nghiêng đầu tự hỏi đó có phải là thật! Nó nhắm mắt lại, 2 tay chắp vào nhau! Nó ước…hắn đang bên cạnh nó! có được không? Điều ước này…có khả thi không? Nó cười khẩy, mắt vẫn nhắm nghiền, khóe mắt giọt nước mắt lại rơi! Nó cúi xuống lau nước mắt, nó đang làm điều ngu ngốc gì vậy nè? Về thôi! Khi nó ngước mặt lên…tim nó nhói! Nhói lắm! nước mắt lại trào ra. Là hắn sao? Hắn đang……đứng trước mặt nó sao? Có phải….trời lạnh quá nên nó hoa mắt! nó nhớ hắn quá chăng? Chắc là vậy rồi? sao băng linh nghiệm tới vậy sao? Đã mang hắn đến thật, hay chỉ tạo nên ảo ảnh để day dứt trái tim nó? Nhưng…khi vòng tay đó ôm nó…nó biết…đó là thật! “anh đã trở về!” hắn thì thầm vào tai nó! Nó bất động một hồi, rồi yếu ớt đánh hắn, đánh vào lưng hắn, nó khóc thành lời… hắn đi đâu chơi cho đã…rồi về đây là sao? Tưởng nói xong một câu là nó sẽ bỏ qua sao? Mơ đi mơ đi! Bao nhiêu ngày nó đợi thì sao hả? bao lần nó khóc cho hắn thì sao hả? Nghĩ vậy, nó càng đánh mạnh hơn! Nhưng rồi lí trí vẫn không nghe lời con tim, nó bất giác ôm hắn thật chặt! cảm nhận hơi ấm từ hắn, nó khóc thật nhiều! 3 năm trước, 3 năm trước, “được thôi!” Sau khi nghe cha hắn nói, hắn cảm thấy rất vui. “nhưng con phải chứng minh cho ta thấy…con nhỏ đó yêu con thật lòng!” Hắn liền im lặng, dường như vẫn không hiểu cho lắm! “con hãy nói với nhỏ đó rằng con đi MĨ, 3 năm, con chỉ được quan sát nó, không được lại gần, không được nói chuyện, không được xuất hiện trước mặt nó! nếu sau 3 năm, nhỏ đó không thay đổi thì ta tin con!” cha hắn nói. Gương mặt hắn đơ lại, 3 năm…chỉ được nhìn nó thôi sao? Vậy chẳng khắc gì sát muối vào tim hắn! 3 năm? “được! con đồng ý!” hắn nói kiên định, hắn tin…hắn sẽ làm được! Hiện tại, hắn vẫn không buông nó ra, 3 năm rồi, đã 3 năm rồi hắn không được gần nó, không được ôm nó! còn gì khó chịu hơn khi thấy người mình thích trước mặt mà không được lại gần chứ? 3 năm trước, nhìn nó chạy ra khỏi phòng bệnh tim hắn nhói đau! Nhất là khi nó té, hắn muốn chạy lại đỡ cho nó, nhưng không thể, nếu hắn làm vậy thì sẽ xa nó mãi, hắn chỉ có thể hối giục y tá đến giúp nó. Hắn sẽ giữu nó mãi mãi, sẽ không để mất nó, sẽ yêu nó, sẽ bên cạnh nó, sẽ bảo vệ nó… Hắn hôn lên trán nó! “anh sẽ không đi đâu nữa! anh sẽ mãi bên cạnh em!” hắn thì thầm vào tai nó “anh yêu em!” “tôi cũng yêu anh! đồ đáng ghét!” “tôi cũng yêu anh! đồ đáng ghét!” Sau đó, nó nói lại được. Sau đó, hắn và nó có một đám cưới tại quán cà phê của NHƯ và DUY. Và sau đó…… Và sau đó………… Crying girl: sao mình phải nói nhỉ! Mọi người chỉ cần biết nó và hắn mãi mãi hạnh phúc là được rồi!^^~ Thân! Cảm ơn những ai đã đọc truyện “đừng yêu tôi! Đồ ngốc!”-“vì yêu em nên tôi mới là tên ngốc!” of crying girl! *cúi đầu* chúc mọi người luôn nhiều sức khỏe! Thân! Yêu tất cả mọi người!^^~ THE END
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương