Được Gặp Lại Em
Chương 12: Lời tỏ tình
Hắn đã thấy cô từ khi cô mới đứng từ xa đến khi cô tiến lại gần hắn nhưng hắn vẫn lặng lẽ đứng đó nhìn cô không nói gì cũng không có ý định tiến lại gần cho đến khi cô nhìn thấy hắn. Hắn định bước đến nhưng thôi sau đó quay mặt về phía hoàng hôn đỏ rực cùng màu vàng choé.
Cô cứ ngẫn người nhìn hắn, cô nghĩ mình có nên ra chào hỏi chỉ cần bước thêm ba bước nữa thôi, nhưng lúc này đối với cô ba bước dường như còn nhiều hơn vượt Thái Bình. Tâm trí bị ràng buộc giữa việc bước tiếp và lùi lại nhưng rồi cô quyết định quay lưng bỏ đi.
Đi chừng vài bước cô thấy một lực kéo tay cô lại, cô quay người, ngước lên nhìn bóng dáng to lớn của hắn cùng gương mặt điềm đạm. Bốn mắt nhìn nhau chỉ trong bảy giây ngắn ngủi nhưng đối với cô đó như là mấy chục năm vậy ngại ngùng không nói nên lời. Nhưng cô chưa kịp đẩy hắn ra thì Dương Tuấn Kiên hôn lên môi cô. Tưởng chừng nụ hôn sẽ nhẹ nhàn như cặp đôi mới yêu nhưng không nụ hôn của hắn mạnh bạo thể hiện đúng như khí phách của hắn
Hắn không định sẽ tới ôm lấy cô nhưng thấy bóng hình cô ngày lúc càng đi xa, lòng hắn không chịu được nhìn dáng người con gái mình thích bỏ đi. Dương Tuấn Kiên bất giác tiến nhanh giữ cô lại rồi ôm cô. Trong mấy ngày nay, hắn không ngừng suy nghĩ về cô, hắn gặp không ít phụ nữ nhưng chẳng ai mang lại cảm giác đặc biệt đến vậy. Và cũng một phần là hắn thấy cô giống với người mẹ chết ngay trong phòng khi sinh hắn. Cho nên hắn không muốn mất cô, hắn sẽ giữ cô lại không cho cô bỏ đi như mẹ mình đã từng.
Hắn chưa kịp để cô định hình lại tình cảnh lúc này mà đã nhả ra những lời nói:"Có thể đến bên tôi không, có thể mãi mãi đừng rời xa tôi không?" hắn nói với giọng quả quyết, không đùa cợt, không giả dối và hắn không mong ngay bây giờ cô có thể đông ý nhưng hắn mong cô sẽ chấp nhận vào một lúc nào đó không lâu.
Đầu óc quay cuồn chưa kịp tiếp nhận được nụ hôn của hắn giờ còn lời nói của hắn làm sao cô nuốt nổi. Rồi cô đá mắt lên khuôn mặt hắn nhìn sâu trong mắt, nhìn hắn không giống như đùa lúc này cô mới bàng hoàng, nhận ra từ nãy giờ không phải mơ nhưng cô vẫn bất động không trả lời gì mặc kệ lời hắn.
Hắn nhíu mày nhìn cô đứng im nãy giờ không nói gì. Hắn không khỏi khoa chịu, bồn chồn trông người. Hắn mới nói tiếp:" Tại sao lại không trả lời tôi Ngọc Anh" hắn lúc này khá bất bình trước hành động và dáng vẻ thất thần của cô
Giờ lúc này, cô chẳng biết nói gì đầu óc cứ xoay quanh mấy câu nói của hắn. Đây là lời tỏ tình của hắn sao rất đúng phong cách của hắn cô nghĩ, thật sự lúc này cô rất muốn trả lời là có tôi muốn tôi đồng ý vì cô thích hắn, cô rất thích hắn nhưng nghĩ tới đám con gái vây quanh hắn cô lại thấy run sợ người đàn ông trước mắt sẽ bỏ rơi cô chơi cô cho chán rồi bỏ đi như người ấy đã từng bỏ đi vậy.
Cô mới nhỏ nhẹ nói:" Anh thật sự muốn tôi và anh sẽ bên nhau" cô mong hắn sẽ trả lời là có nhưng cũng có phần hơi lo lắng mặc dù biết nãy giờ khuôn mặt quả quyết của hắn chưa bao giờ phai đi
"Đúng vậy" hắn trả lời không chút do dự mà ngược lại khá quyết đoán rồi hắn nối tiếp lời:" Em Không muốn" hắn nói rồi thả dần bờ vai gầy guộc của cô ra rồi lại nói:" Nếu như không đồng ý thì cũng trả sao đó là quyết định của em" mặc dù nói vậy nhưng lòng hắn thấy rất đau sợ người con gái hắn thích sẽ không đồng ý
Cô rất vui khi nghe hắn nói vậy, mặc cho lòng đang vui sướng bao nhiêu thì cô lại bẽn lẽn hỏi hắn thêm câu nữa:" Có thể cho tôi suy nghĩ thêm không?" cô nói giọng lo sợ sợ hắn sẽ không đồng ý rồi nói tôi không cần nữa.
Hắn nhìn cô, mỉm cười nhưng một lát sau hắn đáp:" Một ngày, hôm sau tại đây tôi muốn nghe câu tra lời của em" hắn cũng nghĩ là không mong cô trả lời ngay mà mong cô suy nghĩ thật kĩ. Đây cũng chính là lí do cô hoàn toàn khác so với các cô giá khác. Đặt trường hợp gặp người khác nếu hắn nói vậy, mấy ả sẽ chẳng suy nghĩ gì mà chấp nhận ngay.
Cô nhìn hắn rồi mỉm cười nói:" Được, ngày mai gặp lại thưa sếp" cô vừa nói vừa cười mang tính giễu cợt. Rồi nhanh chóng đi thật nhanh khỏi tầm mắt hắn
Hắn nhìn cô ánh mắt vui vẻ, hắn đợi cô khuất khỏi tầm mắt hắn rồi hắn mới quay người nhìn lại khing cảnh yên tính nói đây. Hắn đã mong là có thể nói với cô sớm hơn nhưng suy đi nghĩ lại hắn lại sợ cô không đồng ý vì hắn thật sự chẳng biết nói mấy lời ngọt ngào như thế này. Đứng trên dòng nước biển mặn và ánh hoàng hôn bất tận soi rõ khuôn mặt đang mỉm cười hạnh phúc của hắn. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời hắn vui đến thế.
Tối đến, Ngôn Di nhìn cô cứ suốt ngày tủm tỉm ăn cơm thì cứ cười hoài hỏi thì cô cứ nói là trưa có coi phim hài nên giờ nhớ nên cười. Ban đầu Ngôn Di cũng chẳng nghĩ gì nhiều nhưng thấy cô còn lúc nào cũng xem giờ rồi canh giờ, Ngôn Di không khỏi nghi ngờ mới hỏi:" Anh Anh có chuyện gì vui à?"
Thấy Ngôn Di tò mò, cô đang ăn trái cây nhồm nhoàm trong miệng mới cố nuốt hết rồi vẩy tay gọi Ngôn Di lại đây rồi nói:" Muốn biết à?"
Lúc này Ngôn Di mới giẫy người lên nói:" Cậu nói à, lẹ lên " Ngôn Di thật sự muốn biết điều gì làm cô bạn thân ăn uống cũng không xong suốt ngày cười.
Lúc này Ngọc Anh mới cho một miếng dưa to vào miệng rồi chóp chép nói:" Còn lâu nha"
Một lúc sau khi Ngôn Di nài nỉ, ỉ oi lắm cô mới chịu nói hết chuyện xảy ra vào lúc chiều. Cô cũng định nói nhưng biết tính Ngôn Di nhiều chuyện hay tò mò lung tung nên định chọc một lát.
Sau khi nghe cô kể, Ngôn Di không khỏi ngạc nhiên rồi hỏi cô:" Người như anh ta, ấm áp một phần còn lạnh lùng mười phần mà lại tỏ tình vậy á đúng là càng lạnh lùng bên ngoài ra sao thì bên trong đa tình bấy nhiêu" Ngôn Di vừa nói làm như mình hiểu lắm. Vì Ngôn Di đọc khá nhiều tiểu thuyết nên mới suy nghĩ như thế nói ra như nhà ngôn tình học.
Nhìn cô ăn dưa hấu. say mê coi bộ phim hài, Ngôn Di cắm một miếng dưa hấu cho vào miệng rồi hỏi:" Rồi sao mai cậu định trả lời anh ta thế nào?"
"Đồng ý chứ sao" cô trả lời rất dứt khoát không do dự gì rồi quay sang nhìn khuôn mặt ngơ ngác như con nai không hiểu gì của Ngôn Di cô nói tiếp:" Không nói với cậu, tớ thích anh ta lâu rồi kể từ sau năm tháng làm việc tại Dương Thị"
Ngôn Di hơi hậm hực chuyện lớn như thế mà làm bạn với nhau cô chẳng nói lời nào. Rồi Ngôn Di quay lưng tỏ vẻ giận dữ nhưng sau đó chỉ mấy lời an ủi của Ngọc Anh liền làm Ngôn Di vui vẻ trở lại. Cô mới cười nghĩ tại sao bạn thân cô lại ngốc nghếch đến thế, chẳng biết ai có thể chịu được cô bạn thân này.
Cô cứ ngẫn người nhìn hắn, cô nghĩ mình có nên ra chào hỏi chỉ cần bước thêm ba bước nữa thôi, nhưng lúc này đối với cô ba bước dường như còn nhiều hơn vượt Thái Bình. Tâm trí bị ràng buộc giữa việc bước tiếp và lùi lại nhưng rồi cô quyết định quay lưng bỏ đi.
Đi chừng vài bước cô thấy một lực kéo tay cô lại, cô quay người, ngước lên nhìn bóng dáng to lớn của hắn cùng gương mặt điềm đạm. Bốn mắt nhìn nhau chỉ trong bảy giây ngắn ngủi nhưng đối với cô đó như là mấy chục năm vậy ngại ngùng không nói nên lời. Nhưng cô chưa kịp đẩy hắn ra thì Dương Tuấn Kiên hôn lên môi cô. Tưởng chừng nụ hôn sẽ nhẹ nhàn như cặp đôi mới yêu nhưng không nụ hôn của hắn mạnh bạo thể hiện đúng như khí phách của hắn
Hắn không định sẽ tới ôm lấy cô nhưng thấy bóng hình cô ngày lúc càng đi xa, lòng hắn không chịu được nhìn dáng người con gái mình thích bỏ đi. Dương Tuấn Kiên bất giác tiến nhanh giữ cô lại rồi ôm cô. Trong mấy ngày nay, hắn không ngừng suy nghĩ về cô, hắn gặp không ít phụ nữ nhưng chẳng ai mang lại cảm giác đặc biệt đến vậy. Và cũng một phần là hắn thấy cô giống với người mẹ chết ngay trong phòng khi sinh hắn. Cho nên hắn không muốn mất cô, hắn sẽ giữ cô lại không cho cô bỏ đi như mẹ mình đã từng.
Hắn chưa kịp để cô định hình lại tình cảnh lúc này mà đã nhả ra những lời nói:"Có thể đến bên tôi không, có thể mãi mãi đừng rời xa tôi không?" hắn nói với giọng quả quyết, không đùa cợt, không giả dối và hắn không mong ngay bây giờ cô có thể đông ý nhưng hắn mong cô sẽ chấp nhận vào một lúc nào đó không lâu.
Đầu óc quay cuồn chưa kịp tiếp nhận được nụ hôn của hắn giờ còn lời nói của hắn làm sao cô nuốt nổi. Rồi cô đá mắt lên khuôn mặt hắn nhìn sâu trong mắt, nhìn hắn không giống như đùa lúc này cô mới bàng hoàng, nhận ra từ nãy giờ không phải mơ nhưng cô vẫn bất động không trả lời gì mặc kệ lời hắn.
Hắn nhíu mày nhìn cô đứng im nãy giờ không nói gì. Hắn không khỏi khoa chịu, bồn chồn trông người. Hắn mới nói tiếp:" Tại sao lại không trả lời tôi Ngọc Anh" hắn lúc này khá bất bình trước hành động và dáng vẻ thất thần của cô
Giờ lúc này, cô chẳng biết nói gì đầu óc cứ xoay quanh mấy câu nói của hắn. Đây là lời tỏ tình của hắn sao rất đúng phong cách của hắn cô nghĩ, thật sự lúc này cô rất muốn trả lời là có tôi muốn tôi đồng ý vì cô thích hắn, cô rất thích hắn nhưng nghĩ tới đám con gái vây quanh hắn cô lại thấy run sợ người đàn ông trước mắt sẽ bỏ rơi cô chơi cô cho chán rồi bỏ đi như người ấy đã từng bỏ đi vậy.
Cô mới nhỏ nhẹ nói:" Anh thật sự muốn tôi và anh sẽ bên nhau" cô mong hắn sẽ trả lời là có nhưng cũng có phần hơi lo lắng mặc dù biết nãy giờ khuôn mặt quả quyết của hắn chưa bao giờ phai đi
"Đúng vậy" hắn trả lời không chút do dự mà ngược lại khá quyết đoán rồi hắn nối tiếp lời:" Em Không muốn" hắn nói rồi thả dần bờ vai gầy guộc của cô ra rồi lại nói:" Nếu như không đồng ý thì cũng trả sao đó là quyết định của em" mặc dù nói vậy nhưng lòng hắn thấy rất đau sợ người con gái hắn thích sẽ không đồng ý
Cô rất vui khi nghe hắn nói vậy, mặc cho lòng đang vui sướng bao nhiêu thì cô lại bẽn lẽn hỏi hắn thêm câu nữa:" Có thể cho tôi suy nghĩ thêm không?" cô nói giọng lo sợ sợ hắn sẽ không đồng ý rồi nói tôi không cần nữa.
Hắn nhìn cô, mỉm cười nhưng một lát sau hắn đáp:" Một ngày, hôm sau tại đây tôi muốn nghe câu tra lời của em" hắn cũng nghĩ là không mong cô trả lời ngay mà mong cô suy nghĩ thật kĩ. Đây cũng chính là lí do cô hoàn toàn khác so với các cô giá khác. Đặt trường hợp gặp người khác nếu hắn nói vậy, mấy ả sẽ chẳng suy nghĩ gì mà chấp nhận ngay.
Cô nhìn hắn rồi mỉm cười nói:" Được, ngày mai gặp lại thưa sếp" cô vừa nói vừa cười mang tính giễu cợt. Rồi nhanh chóng đi thật nhanh khỏi tầm mắt hắn
Hắn nhìn cô ánh mắt vui vẻ, hắn đợi cô khuất khỏi tầm mắt hắn rồi hắn mới quay người nhìn lại khing cảnh yên tính nói đây. Hắn đã mong là có thể nói với cô sớm hơn nhưng suy đi nghĩ lại hắn lại sợ cô không đồng ý vì hắn thật sự chẳng biết nói mấy lời ngọt ngào như thế này. Đứng trên dòng nước biển mặn và ánh hoàng hôn bất tận soi rõ khuôn mặt đang mỉm cười hạnh phúc của hắn. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời hắn vui đến thế.
Tối đến, Ngôn Di nhìn cô cứ suốt ngày tủm tỉm ăn cơm thì cứ cười hoài hỏi thì cô cứ nói là trưa có coi phim hài nên giờ nhớ nên cười. Ban đầu Ngôn Di cũng chẳng nghĩ gì nhiều nhưng thấy cô còn lúc nào cũng xem giờ rồi canh giờ, Ngôn Di không khỏi nghi ngờ mới hỏi:" Anh Anh có chuyện gì vui à?"
Thấy Ngôn Di tò mò, cô đang ăn trái cây nhồm nhoàm trong miệng mới cố nuốt hết rồi vẩy tay gọi Ngôn Di lại đây rồi nói:" Muốn biết à?"
Lúc này Ngôn Di mới giẫy người lên nói:" Cậu nói à, lẹ lên " Ngôn Di thật sự muốn biết điều gì làm cô bạn thân ăn uống cũng không xong suốt ngày cười.
Lúc này Ngọc Anh mới cho một miếng dưa to vào miệng rồi chóp chép nói:" Còn lâu nha"
Một lúc sau khi Ngôn Di nài nỉ, ỉ oi lắm cô mới chịu nói hết chuyện xảy ra vào lúc chiều. Cô cũng định nói nhưng biết tính Ngôn Di nhiều chuyện hay tò mò lung tung nên định chọc một lát.
Sau khi nghe cô kể, Ngôn Di không khỏi ngạc nhiên rồi hỏi cô:" Người như anh ta, ấm áp một phần còn lạnh lùng mười phần mà lại tỏ tình vậy á đúng là càng lạnh lùng bên ngoài ra sao thì bên trong đa tình bấy nhiêu" Ngôn Di vừa nói làm như mình hiểu lắm. Vì Ngôn Di đọc khá nhiều tiểu thuyết nên mới suy nghĩ như thế nói ra như nhà ngôn tình học.
Nhìn cô ăn dưa hấu. say mê coi bộ phim hài, Ngôn Di cắm một miếng dưa hấu cho vào miệng rồi hỏi:" Rồi sao mai cậu định trả lời anh ta thế nào?"
"Đồng ý chứ sao" cô trả lời rất dứt khoát không do dự gì rồi quay sang nhìn khuôn mặt ngơ ngác như con nai không hiểu gì của Ngôn Di cô nói tiếp:" Không nói với cậu, tớ thích anh ta lâu rồi kể từ sau năm tháng làm việc tại Dương Thị"
Ngôn Di hơi hậm hực chuyện lớn như thế mà làm bạn với nhau cô chẳng nói lời nào. Rồi Ngôn Di quay lưng tỏ vẻ giận dữ nhưng sau đó chỉ mấy lời an ủi của Ngọc Anh liền làm Ngôn Di vui vẻ trở lại. Cô mới cười nghĩ tại sao bạn thân cô lại ngốc nghếch đến thế, chẳng biết ai có thể chịu được cô bạn thân này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương