Được Gặp Lại Em
Chương 15: Bịt miệng
Nghe thấy giọng nói của người lạ, cô giật mình nhanh tay đẩy mạnh hắn ra. Cô chẳng còn gì để nói vì cô và hắn hành động như thể chẳng có ai ở đây, cô ngượng chín mặt chưa kịp nhìn người đàn ông phía trước là ai cứ cúi mặt nhìn chân như vậy.
Hắn đá mắt qua người đàn ông đó rồi dùng khuôn mặt sắc lạnh như mọi ngày nhìn Dương Kính
như muốn giết chết Dương Kính vì ai kêu cậu ta cứ thích trỏ mũi vào việc của người khác. Đặc biệt là khi cô với hắn đang dâng trào tình yêu thế này.
Dương Kính nghe tin bạn thân mình tới, định ra đón ai ngờ ra được nửa chừng thì thấy Dương Tuấn Kiên đang hôn một cô gái nào đó. Dương Kính cũng khá bất ngờ vì từ khi làm bạn với hắn, Dương Kính chưa bao giờ thấy Tuấn Kiên tiếp xúc gần với bất kì cô gái nào.
Dương Kính chợt nhận ra không khí trở nên gay go hơn là vì bản thân nên mới mở miệng:
- À thôi được rồi, mời hai người vào trong, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Và Dương Tuấn Kiên cậu chưa nói cô gái này là ai?
Bởi vì nãy giờ cô cứ cúi mặt nên làm Dương Kính hơi tò mò nên muốn hỏi chút xem cô gái này là ai mà khiến Dương Tuấn Kiên của ta yêu thích đến vậy.
Nghe Dương Kính nói cô ngước mặt lên nhìn Dương Kính. Nhưng chưa kịp mở lại thì Tuấn Kiên lại nhanh hơn ôm eo cô rồi nói:
- Đây là bạn gái tôi, tôi nói trước cậu đừng có đụng vào cô ấy
Từ khi cô ngước mặt lên, Dương Kính đã nhìn cô rất lâu và nhìn thật kĩ sau đó lên tiếng:
- Em có phải là cô gái năm đó mà Tuấn Kiên...
Chưa kịp nói hết lời thì Dương Tuấn Kiên buông cô ra đến chặn ngay mồm của Dương Kính rồi gửi đến Dương Kính ánh mắt đầy sát khí.
Cô hơi ngạc nhiên vì lời nói của Dương Kính, nó làm cô lại suy nghĩ về năm đó sau đó nói:
- Anh nói cái gì?
Nhận ra điều bất thường từ Tuấn Kiên, Dương Kính mới nhìn hắn rồi trả lời cô:
- À không có gì chỉ là tôi nhớ lầm. Nãy giờ nói chuyện quên giới thiệu tôi tên là Dương Kính còn cô là?
Cô đang còn mừng rỡ vì câu nói của Dương Kính vậy mà thoáng chốc đã tan biến, cô mới nhẹ giọng đáp:
- Tôi tên Chu Ngọc Anh rất vui được gặp anh
Thấy hai người cứ nói hoài mấy thứ xàm xí, lúc này hắn mới mệt mỏi mở giọng trầm khan nói:
- Hai người cứ định chào hỏi mấy thứ linh tinh thế à, mau vào thôi.
Hắn nói rồi kéo tay cô thật mạnh đi nhanh vào trong phòng ăn của toà nhà bỏ mặc Dương Kính cứ đứng đó.
Dương Kính đứng đó, suy nghĩ đi suy nghĩ lại và chắc chắn rằng Ngọc Anh chính là cô gái năm đó khiến Tuấn Kiên như ngày hôm nay. Dương Kính cứ thắc mắc tại sao hắn lại làm vậy, tại sao lại không cho nói, khi đầu óc cứ bị giữ chặt bởi những suy nghĩ rối rắm của cậu bạn thân thì lại có người xuất hiện sau bức tường bước ra, thấy thế Dương Kính mới nói:
- Cậu nói xem tớ nghĩ là mình nhìn hoàn toàn đúng nhưng tại sao Kiên lại phản ứng như vậy
Người đàn ông xuất hiện với bộ vest đen, khí thế cũng giống như Dương Tuấn Kiên chính là Thần Phong. Hắn, Dương Kính và Thần Phong là bạn từ nhỏ đến lớn nên dường như cả ba khá hiểu và biết rất rõ về nhau nhưng chuyện năm đó thì Tuấn Kiên không kể cho bất kì ai nên hai người họ cũng chỉ biết im lặng nhưng đến hôm nay lại thấy cô cùng hắn xuất hiện khiến cả hai có phần bất ngờ.
Thần Phong đã thấy cô từ lúc cô nói chuyện với hắn. Mọi thứ hắn với cô làm, Thần Phong đều thấy nên cũng có phần bất ngờ nhưng tính Thần Phong cũng như hắn không quan tâm lắm đến chuyện người khác. Đứng một lát nhìn bóng cô và hắn đi khuất, Thần Phong mới quay sang nhìn Dương Kính nói:
- Chuyện năm đó cậu không nên nhắc đến nữa nếu cậu muốn giữ mạng sống của mình thì bớt nói mấy thứ như ngày hôm nay trước mặt cô ấy đi nếu không Kiên sẽ xử cậu đấy. Liệu mà ăn nói cho cẩn thận.
Đúng vậy, nếu bản thân còn nói bậy bạ thì không biết trừng hắn sẽ làm gì, đó là những gì mà đầu óc của Dương Kính ghi nhận lúc này. Sau một hồi suy ngẫm thì Dương Kính thấy Thần Phong đã biến mất đâu rồi. Dương Kính mới than, có hai người bạn tính khí như nhau cứ lạnh lùng khiến Dương Kính cảm thấy bản thân mình thật khác biệt nhưng rồi cũng nhanh chóng đi vào phòng ăn
Mấy ngày hắn xuất hiện ở Thành phố T là vì có hẹn với hội bạn của hắn mà ý tưởng đến đây là của Dương Kính nhưng cũng không ngờ hắn gặp cô ở đây và mọi chuyện cứ xảy ra bất ngờ khiến hắn cũng bất ngờ về những gì mình đã làm hoàn toàn không có kế hoạch hay bất kể lí do gì chỉ biết hắn yêu cô đến điên loạn. Nên đến đây cũng là việc không tồi và hôm nay xuất hiện ở đây để ăn giỗ của mẹ hắn.
Từ khi sinh ra đã chưa biết khuôn mặt mẹ thế nào mà ba hắn thì cũng chẳng ưa gì hắn vì những lí do năm xưa. Nên năm nào hắn cũng cùng hội bạn hẹn nhau tại một địa điểm để ăn giỗ mẹ hắn. Và lần này gặp cô nên hắn muốn dẫn cô cùng đến để cho mẹ hắn thấy hắn đã tìm được người con gái mình yêu.
Bốn con người ngồi trong chiếc bàn tròn xoay cùng ăn cơm trong bầu không khí khá yên lặng. Hắn thì điềm đạm gỡ xương cá rồi gắp bỏ vào chén cô như cho trẻ con ăn còn Thần Phong cứ lặng lẽ dùng bữa như không có xảy ra. Chỉ có Dương Kính mới thấy bức bối, tính của Dương Kính trước giờ rất hoạt bát, hoà đồng như gặp hai thằng bạn cứ suốt ngày lạnh lùng, trầm tính khiến Dương Kính thật sự khó nuốt nổi chứ đừng nói đến ăn.
Được một lát sau thì Thần Phong lên tiếng:
- Nãy giờ chưa có dịp giới thiệu tôi tên là Thần Phong còn cô thì tôi đã nghe Dương Kính nói qua, rất vui được làm quen.
Cô đang ăn thì mới vội nuốt miếng beef steak làm cô bị nghẹn nhưng sau đó cô cố nói:
- À chào anh, rất hân hạnh được làm quen.
- Xin hỏi cô Chu đây là có phải tôi đã gặp cô ở đâu không, trông cô khá quen.
Chưa để cô nói thì hắn đứng lên nắm tay cô rời đi và nói với Thần Phong là:
- Phòng sách
Nói xong hắn kéo cô đi thật nhanh. Hai người còn lại cũng nhanh chóng đứng lên chỉ cần hai từ ngắn gọn của Tuấn Kiên có thể làm họ nghĩ ngay ra và nhanh chóng rời phòng ăn.
Hắn đá mắt qua người đàn ông đó rồi dùng khuôn mặt sắc lạnh như mọi ngày nhìn Dương Kính
như muốn giết chết Dương Kính vì ai kêu cậu ta cứ thích trỏ mũi vào việc của người khác. Đặc biệt là khi cô với hắn đang dâng trào tình yêu thế này.
Dương Kính nghe tin bạn thân mình tới, định ra đón ai ngờ ra được nửa chừng thì thấy Dương Tuấn Kiên đang hôn một cô gái nào đó. Dương Kính cũng khá bất ngờ vì từ khi làm bạn với hắn, Dương Kính chưa bao giờ thấy Tuấn Kiên tiếp xúc gần với bất kì cô gái nào.
Dương Kính chợt nhận ra không khí trở nên gay go hơn là vì bản thân nên mới mở miệng:
- À thôi được rồi, mời hai người vào trong, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Và Dương Tuấn Kiên cậu chưa nói cô gái này là ai?
Bởi vì nãy giờ cô cứ cúi mặt nên làm Dương Kính hơi tò mò nên muốn hỏi chút xem cô gái này là ai mà khiến Dương Tuấn Kiên của ta yêu thích đến vậy.
Nghe Dương Kính nói cô ngước mặt lên nhìn Dương Kính. Nhưng chưa kịp mở lại thì Tuấn Kiên lại nhanh hơn ôm eo cô rồi nói:
- Đây là bạn gái tôi, tôi nói trước cậu đừng có đụng vào cô ấy
Từ khi cô ngước mặt lên, Dương Kính đã nhìn cô rất lâu và nhìn thật kĩ sau đó lên tiếng:
- Em có phải là cô gái năm đó mà Tuấn Kiên...
Chưa kịp nói hết lời thì Dương Tuấn Kiên buông cô ra đến chặn ngay mồm của Dương Kính rồi gửi đến Dương Kính ánh mắt đầy sát khí.
Cô hơi ngạc nhiên vì lời nói của Dương Kính, nó làm cô lại suy nghĩ về năm đó sau đó nói:
- Anh nói cái gì?
Nhận ra điều bất thường từ Tuấn Kiên, Dương Kính mới nhìn hắn rồi trả lời cô:
- À không có gì chỉ là tôi nhớ lầm. Nãy giờ nói chuyện quên giới thiệu tôi tên là Dương Kính còn cô là?
Cô đang còn mừng rỡ vì câu nói của Dương Kính vậy mà thoáng chốc đã tan biến, cô mới nhẹ giọng đáp:
- Tôi tên Chu Ngọc Anh rất vui được gặp anh
Thấy hai người cứ nói hoài mấy thứ xàm xí, lúc này hắn mới mệt mỏi mở giọng trầm khan nói:
- Hai người cứ định chào hỏi mấy thứ linh tinh thế à, mau vào thôi.
Hắn nói rồi kéo tay cô thật mạnh đi nhanh vào trong phòng ăn của toà nhà bỏ mặc Dương Kính cứ đứng đó.
Dương Kính đứng đó, suy nghĩ đi suy nghĩ lại và chắc chắn rằng Ngọc Anh chính là cô gái năm đó khiến Tuấn Kiên như ngày hôm nay. Dương Kính cứ thắc mắc tại sao hắn lại làm vậy, tại sao lại không cho nói, khi đầu óc cứ bị giữ chặt bởi những suy nghĩ rối rắm của cậu bạn thân thì lại có người xuất hiện sau bức tường bước ra, thấy thế Dương Kính mới nói:
- Cậu nói xem tớ nghĩ là mình nhìn hoàn toàn đúng nhưng tại sao Kiên lại phản ứng như vậy
Người đàn ông xuất hiện với bộ vest đen, khí thế cũng giống như Dương Tuấn Kiên chính là Thần Phong. Hắn, Dương Kính và Thần Phong là bạn từ nhỏ đến lớn nên dường như cả ba khá hiểu và biết rất rõ về nhau nhưng chuyện năm đó thì Tuấn Kiên không kể cho bất kì ai nên hai người họ cũng chỉ biết im lặng nhưng đến hôm nay lại thấy cô cùng hắn xuất hiện khiến cả hai có phần bất ngờ.
Thần Phong đã thấy cô từ lúc cô nói chuyện với hắn. Mọi thứ hắn với cô làm, Thần Phong đều thấy nên cũng có phần bất ngờ nhưng tính Thần Phong cũng như hắn không quan tâm lắm đến chuyện người khác. Đứng một lát nhìn bóng cô và hắn đi khuất, Thần Phong mới quay sang nhìn Dương Kính nói:
- Chuyện năm đó cậu không nên nhắc đến nữa nếu cậu muốn giữ mạng sống của mình thì bớt nói mấy thứ như ngày hôm nay trước mặt cô ấy đi nếu không Kiên sẽ xử cậu đấy. Liệu mà ăn nói cho cẩn thận.
Đúng vậy, nếu bản thân còn nói bậy bạ thì không biết trừng hắn sẽ làm gì, đó là những gì mà đầu óc của Dương Kính ghi nhận lúc này. Sau một hồi suy ngẫm thì Dương Kính thấy Thần Phong đã biến mất đâu rồi. Dương Kính mới than, có hai người bạn tính khí như nhau cứ lạnh lùng khiến Dương Kính cảm thấy bản thân mình thật khác biệt nhưng rồi cũng nhanh chóng đi vào phòng ăn
Mấy ngày hắn xuất hiện ở Thành phố T là vì có hẹn với hội bạn của hắn mà ý tưởng đến đây là của Dương Kính nhưng cũng không ngờ hắn gặp cô ở đây và mọi chuyện cứ xảy ra bất ngờ khiến hắn cũng bất ngờ về những gì mình đã làm hoàn toàn không có kế hoạch hay bất kể lí do gì chỉ biết hắn yêu cô đến điên loạn. Nên đến đây cũng là việc không tồi và hôm nay xuất hiện ở đây để ăn giỗ của mẹ hắn.
Từ khi sinh ra đã chưa biết khuôn mặt mẹ thế nào mà ba hắn thì cũng chẳng ưa gì hắn vì những lí do năm xưa. Nên năm nào hắn cũng cùng hội bạn hẹn nhau tại một địa điểm để ăn giỗ mẹ hắn. Và lần này gặp cô nên hắn muốn dẫn cô cùng đến để cho mẹ hắn thấy hắn đã tìm được người con gái mình yêu.
Bốn con người ngồi trong chiếc bàn tròn xoay cùng ăn cơm trong bầu không khí khá yên lặng. Hắn thì điềm đạm gỡ xương cá rồi gắp bỏ vào chén cô như cho trẻ con ăn còn Thần Phong cứ lặng lẽ dùng bữa như không có xảy ra. Chỉ có Dương Kính mới thấy bức bối, tính của Dương Kính trước giờ rất hoạt bát, hoà đồng như gặp hai thằng bạn cứ suốt ngày lạnh lùng, trầm tính khiến Dương Kính thật sự khó nuốt nổi chứ đừng nói đến ăn.
Được một lát sau thì Thần Phong lên tiếng:
- Nãy giờ chưa có dịp giới thiệu tôi tên là Thần Phong còn cô thì tôi đã nghe Dương Kính nói qua, rất vui được làm quen.
Cô đang ăn thì mới vội nuốt miếng beef steak làm cô bị nghẹn nhưng sau đó cô cố nói:
- À chào anh, rất hân hạnh được làm quen.
- Xin hỏi cô Chu đây là có phải tôi đã gặp cô ở đâu không, trông cô khá quen.
Chưa để cô nói thì hắn đứng lên nắm tay cô rời đi và nói với Thần Phong là:
- Phòng sách
Nói xong hắn kéo cô đi thật nhanh. Hai người còn lại cũng nhanh chóng đứng lên chỉ cần hai từ ngắn gọn của Tuấn Kiên có thể làm họ nghĩ ngay ra và nhanh chóng rời phòng ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương