Được Gặp Lại Em
Chương 37: Đã quá trễ
Tuấn Kiên hơi nhíu mắt lại vì ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt qua tấm kính được Ngọc Anh mở toang tấm rèm ra, thành phố Bắc Kinh đã bắt đầu hoạt động từ lâu rồi mà giờ hắn vẫn còn ngủ nên Ngọc Anh đành gọi hắn dậy:
- Kiên, anh không tính đi làm à.
Cô nói rồi đi đến bên góc phòng lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ phòng cao lên một chút vì trời hôm nay khá lạnh.
Còn hắn thì vẫn trườn trên tấm giường ấm áp còn thoảng hương thơm của cô. Hắn năm năm qua có bao giờ được ngủ như tối qua, hắn chỉ ngủ được khi có rượu còn nếu không khi tỉnh táo thì kí ức về cô lại ùa về làm sao hắn ngủ được. Tối qua ôm cô ngủ mới khiến hắn thật sự êm đềm mà chìm vào giấc ngủ say đến thế. Hắn lọ mọ tay qua bên bàn rồi chụp lấy cái điện thoại, gọi cho ai đó, hắn nói:
- Thư kí Lâm, lùi hết các công việc của hôm nay sang ngày mai, hôm nay tôi sẽ không đến công ty.
Nghe đầu dây bên kia dạ, vâng thì hắn cúp máy rồi trườn lại vào trong chăn. Ngọc Anh thấy thế thì hơi ngạc nhiên, sau năm năm tại sao hắn lại trở nên lười biếng thế này cơ chứ, nhưng rồi thấy cũng chưa tới bảy giờ nên cô để hắn ngủ tiếp còn mình thì ra khỏi phòng.
Cô bước xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng, cô chắc chắn là nhiều năm qua hắn chắc hẳn là bỏ bữa rất nhiều thay vào đó là chỉ uống rượu thay cơm nên cô quyết định sẽ nấu vằn thắn cho hắn.
Hì hục được một lúc lâu trong bếp thì rốt cuộc cũng xong, cô định lên gọi hắn dậy thì hắn đã ngồi sau lưng cô từ lúc nào khiến cô giật nảy mình lên nhưng cũng mỉm cười chiều mến nhìn hắn rồi nói:
- Chào buổi sáng Kiên.
Hắn nhướng một bên chân mày lên, rồi cũng lười biếng đáp lại cô:
- Chúc một ngày tốt đẹp, Tiểu Anh.
Cô mỉm cười, vì đây là lần đầu qua nhiều năm hắn lại gọi cô với cái tên thân mật như năm năm trước hắn hay gọi. Cô cũng tháo vát mang chén vằn thắn lên trước mặt hắn rồi nói:
- Chúc ngon miệng.
Nói rồi cô lại quay vào trong chuẩn bị cái gì đây, rồi cô lại bưng ra một chén nước màu nâu sánh và hắn chắc chắn lại là thuốc than gì đây mà. Cô vừa đặt lên trên bàn thì hắn nhanh tay đẩy ra chỗ khac nói:
- Không uống.
- Phải uống.
Qua một hồi giằng co thì tưởng rằng hắn sẽ thắng nhưng ngược lại hắn thua toàn tập, bụng đói cồn cào đã vậy còn phải tranh cãi với cô về việc này thì hắn chịu thua rồi cầm bát lên uống sạch một hơi.
Cô cười toe toét cả miệng ra vì lần đầu tiên thắng hắn, cứ thế lao vào bếp dọn dẹp tiếp.
Hắn ăn xong, mang chén bát vào phòng bếp rồi nói với cô đang lau nhà ở phòng khách:
- Lần sau không cần phải dọn dẹp nữa, có người làm sẽ đến đây hằng ngày.
- Vậy thì anh đuổi hết đi, có em rồi mà. Anh không cho em đi làm thì ít nhất cũng phải cho em làm việc nhà chứ hay anh cho em đi chụp ảnh cho Nhược Hạ đi.
Vừa nghe xong hắn đã quả quyết trả lời ngay lại cô là:
- Không.
Cô cũng biết ngay câu trả lời là không nên thái độ cũng rất thản nhiên.
- Vậy thì anh để em làm việc nhà đi, nếu không em sẽ buồn chán chết mất.
- Vậy thì mai lên công ty lại làm thư ký của tôi đi, em không phải muốn làm à.
- Không được.
- Vậy thôi thì em cứ đi mua sắm, tiêu thứ gì đó cho vui, tôi cho em bốn cái thẻ đâu phải để chưng.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến nhưng mà tiêu thế này mà không làm gì thì khó quá rồi nên cô đáp:
- Không thích sài tiền của anh.
- Tiêu tiền của chồng không tính là người lạ.
Cô tay vừa đẩy cây lau nhà vừa suy nghĩ, thiệt ra thì lời hắn nói cũng không hoàn toàn sai nhưng cũng không đúng, cô vừa quay sang để trả lời lại hắn thì Tuấn Kiên đã đứng trước mặt cô. Qua mấy năm, hắn lại càng cao hơn, chắc cũng hơn một mét chín, cô thiệt sự là phải ngước cổ lên thiệt cao mới thấy được hắn. Vừa ngước lên thì hắn đã chụp ngay môi cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đầu lưỡi hắn cố để tìm vào trong khoang miệng cô, cố gắng để tách hàm răng khít của cô ra và len lỏi vào trong. Tay hắn bắt đầu ôm eo cô để nâng người cô lên vì cô quá lùn đi, hắn không thể nào cứ cúi người vậy được nên hắn bỗng nhiên bế cô lên để hai chân cô qua eo hắn rồi nụ hôn cứ thế triền miên.
Nhưng hắn nào ngừng lại cho cô hắn nhanh chóng bế cô và đi lên cầu thang. Cho đến lúc này thì cô vẫn chưa có sự phản kháng nào nên hắn mới thuận nước đẩy thuyền luôn. Rồi hắn dùng chân đạp bay cách cửa phòng ra, để cô nằm trên giường nhưng nụ hôn không vì thế mà ngừng lại, hắn vẫn tiếp tục hôn cô. Đến khi cô nhận thức rằng hắn đang muốn ám chỉ điều gì thì đã quá trễ, bây giờ thì cô cũng đã bị ảnh hưởng bởi dục vọng của hắn rồi nên cả hai cứ thế mà tiếp tục.
Hắn buông môi cô ra rồi đi đến bên cửa sổ dùng cái điều khiển để khép dầng cửa sổ lại, cửa sổ được đóng lại chỉ còn một đoạn ánh nắng màu vàng mật ong chiếu vào khuôn mặt cô.
Hắn bên giường, cô thì vẫn ngồi trên chiếc giường thì chân bỗng nhiên bị hắn kéo về phía hắn. Bây giờ cô và hắn đang ngồi đối diện nhau, hắn mới hôn cô thêm lần nữa nhưng hôn rất nhanh, hắn quỳ trên sàn nhà, môi hôn hết môi cô, trán cô, má cô rồi dọc xuống chiếc cổ của cô. Tay hắn vén cổ của chiếc áo len xuống rồi hôn lên, cắn nhẹ một cái làm người cô hơi run.
Hắn tiếp tục quay lên cắn và liếm vành tai đang đỏ ứng vì ngượng ngịu kia. Hắn lại quay xuống phía dưới nhanh chóng lột ngay áo cô xuống vì cô đang ở trong nhà nên cô cũng không mặc áo lót làm hắn vừa cởi áo ra ngay là để lộ rõ đôi gò bồng của cô, khiến cô vô thức dùng hai tay che lại, chân định lùi về phía sau nhưng lại bị hắn nắm cổ chân giữ chặt lại không cho đi, lúc này cô mới nói:
- Đừng, Kiên.
- Không được, tôi đã nói rồi mà sau nhiều năm thế em vẫn không đổi à. Đã quá trễ rồi.
- Kiên, anh không tính đi làm à.
Cô nói rồi đi đến bên góc phòng lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ phòng cao lên một chút vì trời hôm nay khá lạnh.
Còn hắn thì vẫn trườn trên tấm giường ấm áp còn thoảng hương thơm của cô. Hắn năm năm qua có bao giờ được ngủ như tối qua, hắn chỉ ngủ được khi có rượu còn nếu không khi tỉnh táo thì kí ức về cô lại ùa về làm sao hắn ngủ được. Tối qua ôm cô ngủ mới khiến hắn thật sự êm đềm mà chìm vào giấc ngủ say đến thế. Hắn lọ mọ tay qua bên bàn rồi chụp lấy cái điện thoại, gọi cho ai đó, hắn nói:
- Thư kí Lâm, lùi hết các công việc của hôm nay sang ngày mai, hôm nay tôi sẽ không đến công ty.
Nghe đầu dây bên kia dạ, vâng thì hắn cúp máy rồi trườn lại vào trong chăn. Ngọc Anh thấy thế thì hơi ngạc nhiên, sau năm năm tại sao hắn lại trở nên lười biếng thế này cơ chứ, nhưng rồi thấy cũng chưa tới bảy giờ nên cô để hắn ngủ tiếp còn mình thì ra khỏi phòng.
Cô bước xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng, cô chắc chắn là nhiều năm qua hắn chắc hẳn là bỏ bữa rất nhiều thay vào đó là chỉ uống rượu thay cơm nên cô quyết định sẽ nấu vằn thắn cho hắn.
Hì hục được một lúc lâu trong bếp thì rốt cuộc cũng xong, cô định lên gọi hắn dậy thì hắn đã ngồi sau lưng cô từ lúc nào khiến cô giật nảy mình lên nhưng cũng mỉm cười chiều mến nhìn hắn rồi nói:
- Chào buổi sáng Kiên.
Hắn nhướng một bên chân mày lên, rồi cũng lười biếng đáp lại cô:
- Chúc một ngày tốt đẹp, Tiểu Anh.
Cô mỉm cười, vì đây là lần đầu qua nhiều năm hắn lại gọi cô với cái tên thân mật như năm năm trước hắn hay gọi. Cô cũng tháo vát mang chén vằn thắn lên trước mặt hắn rồi nói:
- Chúc ngon miệng.
Nói rồi cô lại quay vào trong chuẩn bị cái gì đây, rồi cô lại bưng ra một chén nước màu nâu sánh và hắn chắc chắn lại là thuốc than gì đây mà. Cô vừa đặt lên trên bàn thì hắn nhanh tay đẩy ra chỗ khac nói:
- Không uống.
- Phải uống.
Qua một hồi giằng co thì tưởng rằng hắn sẽ thắng nhưng ngược lại hắn thua toàn tập, bụng đói cồn cào đã vậy còn phải tranh cãi với cô về việc này thì hắn chịu thua rồi cầm bát lên uống sạch một hơi.
Cô cười toe toét cả miệng ra vì lần đầu tiên thắng hắn, cứ thế lao vào bếp dọn dẹp tiếp.
Hắn ăn xong, mang chén bát vào phòng bếp rồi nói với cô đang lau nhà ở phòng khách:
- Lần sau không cần phải dọn dẹp nữa, có người làm sẽ đến đây hằng ngày.
- Vậy thì anh đuổi hết đi, có em rồi mà. Anh không cho em đi làm thì ít nhất cũng phải cho em làm việc nhà chứ hay anh cho em đi chụp ảnh cho Nhược Hạ đi.
Vừa nghe xong hắn đã quả quyết trả lời ngay lại cô là:
- Không.
Cô cũng biết ngay câu trả lời là không nên thái độ cũng rất thản nhiên.
- Vậy thì anh để em làm việc nhà đi, nếu không em sẽ buồn chán chết mất.
- Vậy thì mai lên công ty lại làm thư ký của tôi đi, em không phải muốn làm à.
- Không được.
- Vậy thôi thì em cứ đi mua sắm, tiêu thứ gì đó cho vui, tôi cho em bốn cái thẻ đâu phải để chưng.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến nhưng mà tiêu thế này mà không làm gì thì khó quá rồi nên cô đáp:
- Không thích sài tiền của anh.
- Tiêu tiền của chồng không tính là người lạ.
Cô tay vừa đẩy cây lau nhà vừa suy nghĩ, thiệt ra thì lời hắn nói cũng không hoàn toàn sai nhưng cũng không đúng, cô vừa quay sang để trả lời lại hắn thì Tuấn Kiên đã đứng trước mặt cô. Qua mấy năm, hắn lại càng cao hơn, chắc cũng hơn một mét chín, cô thiệt sự là phải ngước cổ lên thiệt cao mới thấy được hắn. Vừa ngước lên thì hắn đã chụp ngay môi cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đầu lưỡi hắn cố để tìm vào trong khoang miệng cô, cố gắng để tách hàm răng khít của cô ra và len lỏi vào trong. Tay hắn bắt đầu ôm eo cô để nâng người cô lên vì cô quá lùn đi, hắn không thể nào cứ cúi người vậy được nên hắn bỗng nhiên bế cô lên để hai chân cô qua eo hắn rồi nụ hôn cứ thế triền miên.
Nhưng hắn nào ngừng lại cho cô hắn nhanh chóng bế cô và đi lên cầu thang. Cho đến lúc này thì cô vẫn chưa có sự phản kháng nào nên hắn mới thuận nước đẩy thuyền luôn. Rồi hắn dùng chân đạp bay cách cửa phòng ra, để cô nằm trên giường nhưng nụ hôn không vì thế mà ngừng lại, hắn vẫn tiếp tục hôn cô. Đến khi cô nhận thức rằng hắn đang muốn ám chỉ điều gì thì đã quá trễ, bây giờ thì cô cũng đã bị ảnh hưởng bởi dục vọng của hắn rồi nên cả hai cứ thế mà tiếp tục.
Hắn buông môi cô ra rồi đi đến bên cửa sổ dùng cái điều khiển để khép dầng cửa sổ lại, cửa sổ được đóng lại chỉ còn một đoạn ánh nắng màu vàng mật ong chiếu vào khuôn mặt cô.
Hắn bên giường, cô thì vẫn ngồi trên chiếc giường thì chân bỗng nhiên bị hắn kéo về phía hắn. Bây giờ cô và hắn đang ngồi đối diện nhau, hắn mới hôn cô thêm lần nữa nhưng hôn rất nhanh, hắn quỳ trên sàn nhà, môi hôn hết môi cô, trán cô, má cô rồi dọc xuống chiếc cổ của cô. Tay hắn vén cổ của chiếc áo len xuống rồi hôn lên, cắn nhẹ một cái làm người cô hơi run.
Hắn tiếp tục quay lên cắn và liếm vành tai đang đỏ ứng vì ngượng ngịu kia. Hắn lại quay xuống phía dưới nhanh chóng lột ngay áo cô xuống vì cô đang ở trong nhà nên cô cũng không mặc áo lót làm hắn vừa cởi áo ra ngay là để lộ rõ đôi gò bồng của cô, khiến cô vô thức dùng hai tay che lại, chân định lùi về phía sau nhưng lại bị hắn nắm cổ chân giữ chặt lại không cho đi, lúc này cô mới nói:
- Đừng, Kiên.
- Không được, tôi đã nói rồi mà sau nhiều năm thế em vẫn không đổi à. Đã quá trễ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương